Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 353: Đạo sư chọn học đồ (1)

Bên kia Diệp Tử Hân cũng rốt cục động thủ, cô trực tiếp thách đấu người chiếm giữ ở bệ đá thứ 5. Người sau cũng là Dị tộc nhân, thực lực của hắn ta ở bên trong nguyên khí cấp bốn cũng thuộc về tồn tại không kém. Theo ước tính của Ngô Minh, có thể so sánh với các Hắc sử trong top 10, mạnh hơn nhiều so với chiến sĩ bộ tộc Đồ Long.
Tuy nhiên, một cao thủ như vậy lại bị Diệp Tử Hân đánh bại chỉ bằng một chiêu.
Hầu hết mọi người đều không nhìn ra Diệp Tử Hân ra tay như thế nào, Dị tộc nhân kia bay ra phía sau, trên người đầy vết thương, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi khi nhìn về phía Diệp Tử Hân, tự nhiên là ngoan ngoãn đi xuống nhường ra bệ đá.
Vì vậy, Diệp Tử Hân chiếm bệ đá thứ năm.
Đến giờ, người trên năm bệ đá về cơ bản đã được xác định, những người khác vẫn đang tiếp tục khiêu chiến, cũng có người không tin vào tà lần lượt khiêu chiến nhưng tất cả đều kết thúc trong thất bại.
Điều này cũng là bình thường. Theo nhận định ​​của Ngô Minh, năm người đứng trên bệ đá lúc này đã là người mạnh nhất trong số mười bảy người. Phân biệt là một Vu sư dị tộc, Lâm Kỳ, Ma Kim, Ngô Minh và Diệp Tử Hân. Những người khác đều không có khả năng đánh hạ một trong năm người.
Cuối cùng những người không chiếm được bệ đá cũng bắt đầu chịu thua, bọn họ tự nhiên thấy thực lực của năm người này thực lực mạnh phi thường, bọn họ đã không có bất cứ cơ hội nào nữa.
Bí thuật học đồ đang theo dõi trận chiến ở bên cạnh cuối cùng lúc này cũng ho nhẹ một tiếng nói lớn: "Được rồi, xem ra chủ nhân của năm bệ đá cũng đã xuất hiện rồi. Những người khác kích hoạt thẻ bài này, sau đó quay về đi!"
Nói xong, Bí thuật học đồ ném ra một xấp thẻ bài, những thẻ bài này phảng phất như mọc ra một con mắt, chính xác phân vào tay của mười hai người còn lại.
Bọn họ đương nhiên biết khảo hạch của Huyền Phù Thánh Thành đã đạt được kết quả cuối cùng, không quản bọn họ có thừa nhận hay không thì cái này cũng là sự thật. Ngay lập tức, có người bất đắc dĩ thở dài một tiếng và kích hoạt thẻ.
Giống như khi tiến vào Huyền Phù Thánh Thành, thẻ bài hóa thành một đạo lưu quang quấn lấy người và nhanh chóng đưa xuống bên dưới.
Trong chốc lát, những người còn lại lần lượt kích hoạt các thẻ bài và rời khỏi Huyền Phù Thánh Thành.
Phân Ny và Vương Lập Đông cũng oán hận liếc nhìn Ngô Minh, kích hoạt thẻ bài rời đi, tự nhiên cảnh tượng này không thể thoát khỏi ánh mắt của Ngô Minh. Lúc này Ngô Minh cũng không lo lắng đối phương sẽ làm gì, hiện tại thực lực của chính mình đã vượt qua hai người này quá nhiều, hơn nữa tình huống này theo thời gian trôi qua sẽ tiếp tục kéo xa. Khi đó, không phải bọn họ đến gây sự với Ngô Minh mà là anh ta chủ động loại bỏ những nguy hiểm tiềm ẩn, bao gồm nguyên khí cấp năm An Đức Lạc Vương.
"Lão đại, anh cùng Lâm Kỳ ở chỗ này cố gắng. Trong tương lai, anh sẽ là Bí thuật học đồ, chúng ta có thể toàn bộ dựa vào các anh bảo kê rồi!"
Đỗ Uy mặc dù không thông qua khảo hạch nhưng anh ta không thất vọng chút nào. Trái lại, anh ta nhìn thấy Ngô Minh và Lâm Kỳ hai người đều vượt qua khảo hạch cuối cùng, so chính anh ta thông qua còn cao hứng hơn.
Ngụy Phong và Triệu Thần Huy ở một bên cũng không thất vọng, khảo hạch lần này nếu vượt qua được thì tốt, còn không được thì cũng kết bạn với Ngô Minh và Lâm Kỳ, đối với họ như vậy là đủ rồi.
Ngô Minh mỉm cười với ba người họ, chợt nhớ ra không biết mình sẽ ở lại Huyền Phù Thánh Thành này bao lâu, phải thông báo cho Quan Tây, Xuyên tử và Tiểu Vũ, nếu không có mình ở đó thì có thể để Đỗ Uy bọn họ chiếu cố giúp, vì vậy liền đem tình huống đơn giản nói một tiếng cho Đỗ Uy.
"Chỉ vậy thôi sao? Đơn giản thôi, nếu là bằng hữu cũa lão đại thì cũng là bằng hữu của ta, yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố bọn họ!" Đỗ Uy vỗ ngực nói.
"Cũng không phải cần như vậy. Hãy đi nói với họ về tình hình của ta. Còn nữa, địa đầu xà Trần Kiến Long ở Khu đô thị Vành đai sáu đã bị ta dọa sợ, hắn ta chắc chắn sẽ không dám đi gây sự. Tất nhiên, nếu đám người Quan Tây gặp phải phiền toái thì ngươi lại hỗ trợ!” Ngô Minh cười dặn dò một câu, Đỗ Uy ba người bọn họ mới phân biệt kích hoạt thẻ bài ly khai.
Sau khi tất cả đều đi hết, chỉ còn lại những người đang chiếm giữ năm bệ đá ở hiện trường.
"Được rồi, đứng lại bệ đá, trước tiên tự giới thiệu mình một chút. Tên ta là Aubrey (*). Đầu tiên, xin chúc mừng các ngươi. Từ nay về sau, các ngươi trăm phần trăm có khả năng trở thành một danh Bí thuật học đồ vĩ đại. Tiếp đó sẽ do các Bí thuật sư đạo sư đại nhân trong Nguyên Khí Thánh Đường sẽ lựa chọn học đồ cho bọn họ trong số các ngươi. Đây là một cơ hội, các ngươi hãy thể hiện bản thân cho tốt. Với tư cách là người đi trước của các ngươi, ta muốn thiện ý nhắc nhở các ngươi một câu. Mặc dù là Bí thuật học đồ cũng có phân chia đẳng cấp, mà thành tựu của các ngươi trên thực tế cùng đạo sư của các ngươi có quan hệ rất lớn, có một đạo sư tốt tuyệt đối sẽ giúp cho các ngươi làm ít công to!”
(*) P/s: Do cốt truyện liên quan đến thế giới ma pháp và dị thế giới, nên bắt đầu từ chương này trở đi xin phép được để tên một số nhân vật bằng tiếng anh luôn. Như tên Aubrey này phiên âm thành Tố Áo Bố Lý như nguyên bản tác giả viết nghe thấy trúc trắc quá.
Bí thuật học đồ giờ phút này cũng biết, năm người này chắc chắn sẽ trở thành những Bí thuật học đồ cho nên cũng không có tư thái cao cao tại thượng như lúc trước.
Về sau tất cả bọn họ đều là Bí thuật học đồ nên thiết lập mối quan hệ tốt là điều đương nhiên, phải biết rằng ngay cả trong số những Bí thuật học đồ cũng tồn tại việc kéo bè kéo cánh.
Nói xong, Bí thuật học đồ kính cẩn lấy ra một lá bài để kích hoạt, sau đó hóa thành một đạo lưu quang xông thẳng phía chân trời.
Khoảnh khắc tiếp theo, năm bệ đá đồng thời phát ra tia sáng, người đứng trên bệ đá lập tức bị ánh sáng này nhấn chìm. Sau đó biến mất không dấu vết.
Ngô Minh giật mình, nhưng cảm thấy không có nguy hiểm cho nên cũng không có động tác gì. Lúc này nhìn bốn phía là một đám mây sương mù lượn lờ, nhìn không thấy cảnh vật bên ngoài tia sáng. Một lúc sau, Ngô Minh lại cảm thấy mình đáp xuống mặt đất, đợi đến lúc ánh sáng tan đi thì anh ta mới nhận ra mình và bốn người khác đã tới một đại sảnh.
Dưới chân vẫn là bệ đá, nhưng Ngô Minh phát hiện ra bệ đá này khác với những cái trước ở Huyền Phù Thánh Thành, liền nghĩ tới một khả năng.
Bệ đá này có phải là một Truyền tống trận không?
Ngô Minh lúc trước không có cẩn thận xem xét, đến bây giờ mới phát hiện thực sự có khả năng như vậy. Cấp độ của Truyền tống trận này rất cao, hẳn là có thể xác định địa điểm truyền tống đến điểm đối ứng trên bệ đá.
Nó giống như một cánh cửa, và bệ đá là cánh cửa. Hai bên cửa có hai nơi, hai nơi này thậm chí cách nhau hàng vạn dặm, thậm chí còn có thể không ở trong cùng một thế giới. Trong tình huống bình thường, hai nơi này không thể giao nhau, nhưng Truyền tống trận có thể thiết lập một cánh cổng để đưa đón qua lại.
Ngô Minh lập tức cẩn thận cảm nhận bệ đá dưới chân, anh ta là Trận pháp sư cấp 2 đương nhiên có thể suy ra nguyên lý của Truyền tống trận này thông qua nguyên khí và hoa văn trên bệ đá. Đương nhiên Ngô Minh cũng có kinh nghiệm cơ bản của mình, khi còn ở Nguyên khí bí cảnh, anh ta đã nghiên cứu về Truyền tống trận vì vậy đã nhanh chóng nghiên cứu ra nguyên lý chung của Truyền tống trận dưới chân mình.
Tuy nhiên, mặc dù hiểu rõ nguyên lý nhưng không có nghĩa là Ngô Minh có thể tự mình xây dựng một Truyền tống trận. Bởi vì để xây dựng một Truyền tống trận, Thẻ trận thông thường không sử dụng được mà cần phải có những tài liệu đặc biệt, giống như bệ đá dưới chân anh ta, chính là một loại tài liệu truyền tống đặc thù.
Lâm Kỳ lúc này đi tới, anh ta và Ngô Minh là bạn đồng hành nên tự nhiên muốn đứng cùng nhau, ba người còn lại thì từng người nhìn mọi nơi đánh giá, hiển nhiên cũng đều là lần đầu đi vào nơi này.
Ngô Minh không biết Vu sư dị tộc kia, Diệp Tử Hân thì trộm liếc nhìn Ngô Minh một cái, trong ánh mắt có ý vị đặc thù, bất quá Ngô Minh cũng không có thời gian suy nghĩ, Ma Kim ở một bên khác xoay chuyển ánh mắt, cất bước đi tới.
"Lâm Kỳ, xin chúc mừng, không thể tưởng được ngươi cũng cùng một chỗ thông qua được khảo hạch của Huyền Phù Thánh Thành. Như vậy thì quá tốt rồi, ta và ngươi đều đến từ Kiếm Thuẫn Đế Quốc, đã như vậy thì hai chúng ta chính là hy vọng tương lai của Kiếm Thuẫn Đế Quốc, về sau cần thiết phải giúp đỡ lẫn nhau! " Ma Kim đúng lúc này nói ra một phen, rõ ràng là để sửa chữa mối quan hệ với Lâm Kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận