Tân Hôn Cuối Năm

Chương 88


Từ lần đầu gặp gỡ với ánh mắt ngoái nhìn, từ bài phát biểu tự tin, mạnh mẽ trên sân khấu, từ cái liếc nhìn vội vã ở trạm cứu trợ, từ giây phút cô giới thiệu tên mình trong buổi xem mắt, và từ mỗi khoảnh khắc ở bên nhau, tim anh luôn đập mạnh hơn bình thường.
Yêu cô, là chuyện dễ dàng.
Ba bốn phút sau, tiếng thông báo tin nhắn vang lên trên bàn trà, anh ngẩng đầu uống nốt ngụm rượu cuối cùng rồi quay lại phòng.
Tin nhắn từ cô: [Anh còn xuống nữa không? Không thì em khóa cửa đây.]
Tống Duy vừa từ phòng Chúc Thanh Phỉ trở về.
Cô hỏi tình hình giữa Chúc Thanh Phỉ và Sở Kỳ hiện tại là gì. Nhưng sau vài phút ấp úng, Chúc Thanh Phỉ không nói được rõ ràng, lại hỏi ngược: làm sao để theo đuổi một người?
Tống Duy nào biết chuyện đó. Cả đời cô chưa từng theo đuổi ai. Hai người ngồi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Tống Duy khuyên cô nên chủ động. Hiện tại, là cậu thích anh ấy, nếu không chủ động thì đợi đến khi nào Sở Kỳ tự phát hiện ra giá trị của cậu và theo đuổi lại sao?
Chúc Thanh Phỉ bán tín bán nghi, hỏi tiếp: “Nhưng phải chủ động thế nào?”
Câu hỏi này lại làm khó Tống Duy. Hai người quyết định lên mạng tìm kiếm, xem một loạt video hướng dẫn “làm sao để cưa đổ crush.”
Xem xong, họ rút ra kết luận: Đầu tiên, giữ một chút mập mờ, sau đó tấn công trực tiếp.
Chúc Thanh Phỉ tiếp tục lăn tăn: “Nhưng giờ bọn mình chỉ là đồng nghiệp, nếu mập mờ quá ngay từ đầu, liệu có bị đuổi việc không?”
“…Ơ.” Tống Duy, người nửa mùa: “Hiện tại anh ấy vẫn còn đau lòng vì thất tình. Hay cậu tranh thủ cơ hội này, hỏi thăm quan tâm anh ấy, làm một combo chăm sóc?”
“Nhưng mình thấy anh ấy vượt qua giai đoạn thất tình rồi.”
“…” Tống Duy suy đoán: “Có thể chỉ là vẻ ngoài tỏ ra lạc quan, nhưng bên trong vẫn đau lòng. Đây là thời điểm mà sự quan tâm của cậu sẽ sưởi ấm và chiếu sáng cuộc đời anh ấy.”
“Uầy… có cần sến súa thế không?”
Tống Duy liếc nhìn cô, đứng dậy: “Tự nghĩ đi.”
“Ơ này, đừng đi chứ!”
“Tạm biệt.”
Về lại phòng, những video vừa xem vẫn hiện rõ trong đầu Tống Duy.
Làm sao để cưa đổ crush…
Nhưng giữa cô và Trần Quất Bạch lại quá nghiêm túc. Thường ngày chẳng có chút “gia vị” nào.
Nghĩ đến những câu nói mập mờ, đùa cợt, Tống Duy lại thấy nổi da gà. Cô thật sự không nói nổi.
Gửi tin nhắn cho anh xong, cô vào phòng tắm.
Sau khi dạo quanh phố ăn vặt, tóc và quần áo cô ám đầy mùi thức ăn. Tống Duy gội đầu, rửa mặt, mất gần nửa tiếng đồng hồ.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm, cô liền thấy Trần Quất Bạch không biết từ lúc nào đã ở trong phòng.
“Anh sao lại…”
Cô định hỏi anh làm cách nào vào được, nhưng chưa kịp nói hết, đã bị anh nhấc bổng và đặt lên bồn rửa mặt.
Một tay anh giữ lấy eo cô, kéo sát vào lòng. Tay kia nâng gương mặt cô, cúi xuống hôn không chút báo trước.
“Lạnh…” Bàn rửa mặt bằng đá cẩm thạch, nước còn đọng lại khiến da cô chạm vào cảm giác lành lạnh. Người cô khẽ run lên. Anh lập tức nhận ra, rút khăn khô bên cạnh lót xuống.
Tống Duy bật cười: “Không thể lên giường sao?”
“Không thể.”
“…?”
“Sẽ không kiềm chế được.”
Hôm nay là ngày cuối cùng trong kỳ kinh nguyệt, cả hai đều hiểu rõ sẽ không có chuyện gì xảy ra. Trong lòng Tống Duy không khỏi bực bội vì “dì cả” đến thật không đúng lúc.
Anh còn cố ý bổ sung: “Em lại còn mặc ít thế này.”
Tống Duy bật cười: “Có gì ít đâu, là đồ ngủ mà. Trước giờ em vẫn mặc thế này.”
Cô vừa hôn anh, bỗng cảm nhận vị rượu trong miệng anh: “Anh uống rượu à?”

“Uống một chút.”
Tống Duy nhíu mày: “Ở trên đó lâu thế làm gì? Sao còn uống rượu nữa?”
Anh không trả lời, chỉ nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt anh dừng lại vài giây, rồi từ từ hạ xuống.
Tống Duy theo ánh mắt anh nhìn xuống, lập tức sững người, mặt đỏ bừng. Bộ đồ ngủ đúng là như mọi khi, nhưng vừa tắm xong, cô không mặc thêm gì bên trong.
Trần Quất Bạch đúng là một người đàn ông tử tế. Từ những lần hôn nhau trước đây, tay anh chưa từng vượt quá giới hạn.
Cô cắn môi, vòng tay ôm lấy cổ anh, chủ động hôn. Lời nói lẫn trong hơi thở: “Không được nhìn…”
Anh không trả lời, chỉ lùi lại một chút, đưa tay chạm vào môi cô: “Bôi gì trên môi thế?”
“Son dưỡng.”
“Vừa bôi à?”
“… Là để dưỡng môi trước khi ngủ…” Tống Duy cố gắng giải thích.
Ngay sau đó, môi cô bị khóa lại. Anh như đang nếm thử, thưởng thức vị trên môi cô. Ánh sáng dịu nhẹ trong phòng xuyên qua hàng mi hơi rung động, để lại bóng mờ mờ.
Anh siết nhẹ eo cô, hơi thở rối loạn. Những nụ hôn của họ ngày càng thuần thục, đầu lưỡi anh chạm sâu hơn, giống như bàn tay vô thức mà thành thạo, tất cả đều diễn ra tự nhiên.
Tống Duy dần không chịu nổi, mặt đỏ bừng, cô đẩy nhẹ anh: “Được chưa…”
“Chờ một chút nữa.”
Trần Quất Bạch không phải kiểu công tử giàu có, ngón tay anh thường xuyên gõ bàn phím, các khớp tay hơi chai sần. Khi anh cầm lấy cô, sự thô ráp pha lẫn hơi ấm khô ráo tạo nên một cảm giác đặc biệt.
Phòng ở tầng chín không quá cao. Ngoài cửa sổ, dòng xe cộ nối tiếp nhau. Gió đêm không lùa được vào, để nhiệt độ trong phòng dần tăng lên.
Trán Tống Duy bắt đầu lấm tấm mồ hôi, cả người dính nhớp, lòng bàn tay cũng nóng bừng.
Anh không phải cái gì cũng biết. Tống Duy kêu khẽ: “Đừng làm thế…”
“Hửm?”
“Đau.”
Trần Quất Bạch vội buông tay, ngước mắt nhìn cô, xin lỗi: “Xin lỗi.”
Tống Duy đỏ mặt đến tận tai, rúc vào ngực anh, thúc giục: “Xong chưa?”
“Xong rồi.”
Anh đưa tay vuốt nhẹ sau gáy cô, điều hòa nhịp thở.
Không khí nóng bỏng dần dịu đi. Trong lúc ánh sáng mờ ảo còn bao phủ, anh bỗng nói một câu: “Không giống như anh tưởng.”
“…!” Tống Duy xấu hổ đến muốn nổ tung. Cô không còn mặt mũi nào để bàn luận chuyện này, liền đẩy mạnh anh ra, nhảy khỏi bàn rửa mặt.
Trần Quất Bạch nhìn theo hướng cô rời đi, rồi cúi xuống ngắm lòng bàn tay mình. Yết hầu anh khẽ trượt.
Cảm giác từ xúc giác và thị giác quả thực khác xa với những gì anh nghĩ.
Khi anh quay lại phòng, Tống Duy đã chui rúc trong chăn. Anh vén chăn nằm xuống, kéo cô vào lòng.
Tống Duy quay lưng lại với anh, mùi hương sữa tắm từ cô nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí. Cô cất tiếng hỏi: “Anh ở trên đó không tắm à?”
“Tắm rồi.”
“Vậy sao còn tắm nữa?”
Hai giây sau, cô nghĩ đến một hình ảnh không mấy đứng đắn, vội bịt miệng anh lại: “Anh đừng nói nữa!”
Trần Quất Bạch khẽ cười, không nói thêm gì. Anh luồn tay qua eo cô, kéo cô sát vào lòng.
Tống Duy vẫn quay lưng nói: “Chuyện hôm nay em nghĩ rồi. Có phải chúng ta nên cân nhắc về sau không? Lỡ Đổng DuệThành nói ra, liệu có ảnh hưởng gì không?”
Cảm ơn XETHAIBINH.COM đã lần thứ n donate cho team 100K, trân trọng cám ơn!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011

PayPal: [email protected]
Momo: 0946821468
Bạn cần đăng nhập để bình luận