Tân Hôn Cuối Năm

Chương 28


Dì út thở dài:
“Dì không biết mẹ con nghĩ thế nào, nhưng dì thật sự rất thích Tiểu Trần. Ngoại hình, chiều cao, công việc, cái gì cũng tốt. Có lẽ mẹ con chê gia cảnh cậu ấy không ổn, nhưng dì từng trải rồi, chính những gia đình như vậy lại là tốt nhất. Là con một, không cha không mẹ quản, sau này chỉ có hai đứa sống cùng nhau, muốn thoải mái thế nào thì thoải mái.”
Tống Duy bật cười:
“Dì út, bọn con còn chưa đến mức đó đâu.”
“Những chuyện này sau này cần phải suy nghĩ.” Dì vẫn kiên trì:
“Duy Duy, dì chỉ muốn tốt cho con. Giờ con đã 26 tuổi, 27 kết hôn, 28 sinh con, lúc đó cũng xấp xỉ 30 rồi, không còn trẻ nữa đâu.”
Dì út liếc nhìn ra ngoài, sau đó hạ giọng:
“Con cũng biết tình hình của bố mẹ con mà. Làm con thì phải hiểu chuyện, đừng để họ thêm lo lắng.”
Câu nói cuối cùng khiến Tống Duy dừng lại. Cô hỏi:
“Dì, dì có biết tại sao bố mẹ con lại thành ra thế này không?”
Dì út lại nhìn ra cửa, nét mặt lộ vẻ khó xử. Nhưng nhìn cô cháu gái giờ đã trưởng thành, dì nghĩ có lẽ để cô biết sẽ tốt hơn. Dì bước ra đóng cửa, rồi trở lại nói:
“Con cũng biết tính bố mẹ con rồi đấy. Cả hai người đều quá mạnh mẽ, lại mải mê theo đuổi sự nghiệp. Trớ trêu thay, họ đều thành công trong công việc, chẳng ai chịu nhường ai.”
Tống Duy gật đầu:
“Con biết.”
“Con còn nhớ năm con học lớp 10 không? Khi đó bố con nhận được một giải thưởng quốc gia, lại được trọng dụng ở viện nghiên cứu, còn được đề cử làm phó viện trưởng, bận tối mặt tối mũi.”
“Viện đó có một nữ giáo sư là bạn học của dì. Một ngày nọ, mẹ con đến tìm dì, bảo dì dò hỏi xem bố con có người phụ nữ nào không. Dì nghe mà sợ, vội vàng tìm hiểu.”
Dì út thở dài:
“Quả thật có một phụ nữ thân thiết với bố con, là đồng nghiệp trong nhóm dự án. Nhưng chỉ là quan hệ công việc, hoàn toàn không phải là tiểu tam gì cả. Sau đó, mẹ con đến viện nghiên cứu một chuyến, có lẽ đã làm ầm lên không đẹp mặt, khiến hai người từ đó xa cách.”
Nghe đến đây, Tống Duy cảm thấy nghẹn lại trong lòng. Cô luôn nghĩ bố mẹ xa cách vì công việc, không ngờ còn có chuyện như thế này.
Dì út nhìn cô, ánh mắt dịu dàng:
“Vì thế mà suốt những năm qua, họ chỉ sống chung như một cái vỏ bọc, không còn sự gắn kết. Con chính là mối ràng buộc duy nhất của họ. Dì thật lòng mong con ổn định ở Nam An, có lẽ bố mẹ con sẽ tìm được cơ hội hòa giải.”
Tống Duy cảm giác như một hòn đá lớn đang chèn ép trong tim. Cô phải cố gắng hít thở mới có thể bật ra câu trả lời:
“Con biết rồi, dì. Cảm ơn dì.”
“Nếu thật sự cảm ơn dì, thì hãy sớm ổn định đi.”
“Con biết mà.”
Sau khi tiễn dì út, Tống Duy ngồi thẫn thờ bên bàn làm việc suốt mười phút. Tuyết Hoa, chú mèo nhỏ đang ngủ bên cạnh, cũng chẳng làm cô khá hơn.
Khi Tuyết Hoa duỗi chân, trở mình thoải mái, Tống Duy đứng dậy đi ra ngoài.
Cô gõ cửa phòng sách.
Dương Nghênh Thu ngồi trong phòng, Tống Duy bước vào, tựa người lên bàn, cầm bút xoay tròn trong tay một lát mới cất lời:
“Mẹ, mẹ không thích anh ấy, đúng không?”
Dương Nghênh Thu tháo kính xuống, nhìn cô:
“Con nhận ra rồi?”
Với những câu hỏi liên tục như thẩm vấn lúc trước, ai mà không nhận ra. Tống Duy cảm thấy không công bằng cho Trần Quất Bạch:
“Mẹ chính là người gọi anh ấy đến, sao hôm nay lại như thế? Chắc anh ấy khó chịu lắm.”
Dương Nghênh Thu cười nhạt:
“Chỉ vậy mà khó chịu sao? Hôm nay vài câu hỏi đã không chịu được, sau này làm sao quản lý công ty, làm sao tồn tại trong xã hội? Thế thì thôi, bỏ sớm đi.”
“…”

Tống Duy không nói gì. Một lúc sau, giọng Dương Nghênh Thu dịu lại:
“Nếu con thích, mẹ không phản đối việc hai đứa tiếp tục qua lại.”
Câu nói này khiến Tống Duy ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn mẹ.
Dương Nghênh Thu nhướng mắt nhìn Tống Duy, ánh mắt đầy bất lực:
“Mẹ không thích cậu ta, đúng thế. Nhà mình không thiếu tiền, con cũng chẳng lo không tìm được người có điều kiện tốt hơn. Mẹ từng mong con có thể lấy một gia đình tốt, ít nhất là tương xứng với nhà mình. Bố mẹ có học thức, công việc đàng hoàng, có thể giúp con thăng tiến trong sự nghiệp.”
“Nhưng từ nhỏ đến lớn con chưa bao giờ nghe lời mẹ. Con không muốn đi con đường mẹ sắp xếp, lại cứ thích chạy khắp nơi. Mẹ nghĩ sau này nếu mẹ sắp xếp cho con gặp người trong vòng tròn quen biết, chắc con cũng không đồng ý. Vậy thì thôi, cứ là cậu ta đi.”
Dương Nghênh Thu nhìn cô, chậm rãi nói:
“Duy Duy, con gái trong hôn nhân vĩnh viễn là bên yếu thế hơn. Hôm nay mẹ làm như vậy là để tạo chỗ dựa cho con, để cậu ta hiểu rằng con gái mẹ lấy chồng thì không được chịu bất cứ uất ức nào. Nhà mẹ luôn là điểm tựa cho con.”
Tống Duy không cho rằng chỉ dựa vào điều kiện gia đình là có thể quyết định ai cao ai thấp trong hôn nhân. Nếu cô và Trần Quất Bạch kết hôn, thì đó là sự gắn kết của hai cá thể độc lập và bình đẳng.
Những mối quan hệ phức tạp như mẹ chồng nàng dâu, nhà chồng nhà vợ chỉ là những yếu tố phụ bên ngoài. Bất kể tốt hay xấu, vấn đề vẫn sẽ nảy sinh nếu có mâu thuẫn giữa hai người.
Nhưng dù vậy, cô vẫn cảm động trước lời nói của mẹ.
Tống Duy đi đến sau lưng Dương Nghênh Thu, cúi người ôm lấy cổ bà:
“Mẹ, cảm ơn mẹ.”
“Không cần cảm ơn mẹ. Mẹ cũng không ghét cậu ta đến thế. Chỉ cần cậu ta yêu con, còn lựa chọn thế nào là chuyện của con.” Dương Nghênh Thu nói: “Nhà cậu ta không có nhiều người, sau này hai đứa chỉ dựa vào nhau. Con đối tốt với cậu ta một chút, như vậy sống chung cũng không phải chuyện khó.”
Những năm tháng trải đời của Dương Nghênh Thu đã cho bà con mắt nhìn người chuẩn xác bảy tám phần.
Gặp mặt hôm nay, ngoài chuyện gia đình, bà không có gì không hài lòng về Trần Quất Bạch.
Anh có chí tiến thủ, tính cách trầm ổn, ôn hòa. Khi nhắc đến cha mình, anh không mang oán hận hay tự ti. Đặc biệt, ánh mắt anh nhìn con gái bà sáng ngời.
Vậy là đủ rồi.
Huống chi, con mèo vốn chỉ bám lấy Tống Duy cũng quấn quýt anh. Điều này khiến bà chẳng có lý do gì để phản đối.
Dương Nghênh Thu vỗ nhẹ tay con gái:
“Con tự suy nghĩ cho kỹ. Thích thì tiếp tục, không thích thì cứ chờ thêm.”
Mắt Tống Duy hơi cay cay, cô khẽ đáp:
“Vâng, con biết rồi.”
Rời khỏi phòng sách, Tống Duy hít một hơi thật sâu.
Cô đã nghĩ buổi nói chuyện trong phòng sách sẽ là một cuộc cãi vã. Nhưng không ngờ kết quả lại vượt ngoài dự đoán.
Trở về phòng, cô cầm điện thoại lên thì thấy tin nhắn từ Trần Quất Bạch gửi 10 phút trước:
“Anh đã về đến nhà.”
Còn có một tin nhắn từ Giang Tiểu Ngữ:
“Chị Duy, hôm nay anh trai em không làm mất mặt chứ?”
Tống Duy trả lời:
“Không đâu, có chuyện gì sao?”
Giang Tiểu Ngữ đáp lại:
“Anh ấy về là chui ngay vào phòng, chẳng nói chẳng cười, trông đáng sợ lắm. Chị ơi, anh em vụng về, chị đừng chê anh ấy nhé.”
Tống Duy nghĩ thầm, hôm nay anh chẳng hề vụng về chút nào. Khi trả lời những câu hỏi hóc búa của mẹ cô, anh trả lời rành rọt, mạch lạc. Nếu có chút lúng túng, chắc mẹ cô sẽ càng chẳng để anh yên.
Cảm ơn XETHAIBINH.COM đã lần thứ n donate cho team 100K, trân trọng cám ơn!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011

PayPal: [email protected]
Momo: 0946821468
Bạn cần đăng nhập để bình luận