Tân Hôn Cuối Năm
Chương 199: Chúc Thanh Phỉ – Sở Kỳ
Sau khi tắm xong, Chúc Thanh Phỉ mang máy tính ra bàn ăn và bắt đầu làm việc. Sở Kỳ không đi ngủ, chỉ ngồi yên lặng ở phòng khách nhỏ.
Anh thỉnh thoảng quay đầu nhìn, trong lòng thoáng có chút không thể tin nổi.
Trước đây, người thường xuyên làm việc thêm giờ ở nhà là anh. Giờ thì ngược lại, anh trở thành người ngồi bên cạnh chờ đợi.
Ánh sáng vàng nhạt từ đèn trên bàn chiếu xuống người cô. Chúc Thanh Phỉ tập trung vào công việc, trông vừa mềm mại lại vừa kiên cường. Trong mắt anh, cô dường như mang dáng dấp của một nữ cường nhân thực thụ.
Sở Kỳ nhìn cô chăm chú, đến mức cả hơi thở cũng nhẹ nhàng.
Đến 11 giờ, anh đứng dậy vào bếp rót một ly nước, mang đến hỏi:
“Còn nhiều không?”
Chúc Thanh Phỉ vẫn không ngẩng đầu lên, trả lời như cái máy:
“Sắp xong rồi.”
Vài giây sau, cô như nhớ ra anh vẫn ở đó, ngước lên, nở một nụ cười dịu dàng:
“Anh ngủ trước đi, em xong ngay thôi.”
Sở Kỳ gật đầu, quay lại phòng ngủ.
Anh vẫn còn lệch múi giờ, đầu óc vẫn tỉnh táo như ban ngày, hoàn toàn không buồn ngủ.
Đến khoảng 11 giờ 30, anh cầm điện thoại lên xem giờ, thấy đã là 11:34.
Mười phút sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Anh tưởng cô đã làm xong, nhưng chờ một lúc, căn phòng lại trở nên yên ắng.
Anh muốn ra ngoài nhắc nhở, nhưng lại sợ làm cô phân tâm, đành kiên nhẫn tiếp tục chờ.
Gần 12 giờ, cuối cùng cửa phòng ngủ cũng mở ra.
Cô có lẽ nghĩ rằng anh đã ngủ, rón rén lên giường, nhẹ nhàng nằm vào lòng anh như trước đây.
Không thay đổi.
Sở Kỳ cuối cùng mỉm cười.
Anh định nói vài câu, nhưng chưa kịp lên tiếng, cô đã ngáp khẽ, rồi vòng tay ôm lấy eo anh. Chỉ vài phút sau, hơi thở của cô đã đều đặn, chìm vào giấc ngủ.
Anh hơi nghiêng người, kéo nhẹ khoảng cách giữa hai người để nhìn cô rõ hơn.
Có vẻ cô đã gầy đi, khuôn mặt không còn nhiều thịt, phần xương chân mày càng thêm rõ nét.
Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt dọc theo đường chân mày của cô, ánh mắt chăm chú, động tác dịu dàng như sợ đánh thức cô.
Đầu ngón tay lướt chậm từ chân mày đến sống mũi, cuối cùng dừng lại ở khóe môi. Ngón cái anh nhẹ nhàng mân mê đôi môi đỏ hồng, cố gắng kìm nén mong muốn cúi xuống hôn cô.
Hơn một tháng qua, Lăng Diệu Trị thỉnh thoảng cập nhật tình hình của cô cho anh, từ công việc đến cuộc sống.
Lão Lăng từng nói, nếu gặp lại cô, anh chắc chắn sẽ rất bất ngờ.
Quả thực là bất ngờ.
Hôm nay, Chúc Thanh Phỉ đã điềm đạm và trưởng thành hơn rất nhiều. Cô cẩn thận trong lời nói, hành động, và thể hiện sự tập trung đáng kinh ngạc trong công việc.
Cô không còn là cô gái nhỏ từng thoải mái cười đùa và làm nũng trước mặt anh nữa.
Điều này có vẻ là một chuyện tốt, nhưng lại khiến lòng anh không thoải mái.
Cô bắt đầu có những bí mật riêng, thay đổi phong cách quần áo, và còn chiếc Rolls-Royce nổi bật kia, với người đàn ông ngoại quốc lờ mờ trong xe, chiếc áo khoác mà cô khoác lên người…
Họ có quan hệ gì?
Anh không dám hỏi.
Và cô cũng không nói.
Trong lòng Sở Kỳ dần trỗi lên một nỗi sợ hãi mơ hồ. Cách cô hơn một vạn cây số, Chúc Thanh Phỉ dường như đang trưởng thành thành một người mà anh không còn nhận ra. Bên cạnh cô có lẽ sẽ xuất hiện những người ưu tú hơn anh, những người có thể ở bên cô khi cô cô đơn hay sợ hãi.
Ngón tay cái của anh rời khỏi môi cô, dịu dàng vuốt ve gò má, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, không nỡ buông tay.
“Vợ ơi, đừng rời xa anh.”
Ngày hôm sau là Chủ nhật, mọi người biết Sở Kỳ đến nên rủ nhau đi ăn chung.
Cả nhóm hẹn ở một nhà hàng Trung Quốc quen thuộc. Chủ quán là người Trung Quốc chính gốc, phong cách trang trí và món ăn đều đậm chất quê nhà, không bị “cải biên” cho hợp khẩu vị địa phương.
Cũng chính nhờ hương vị nguyên bản này, không chỉ người Trung Quốc yêu thích mà nhà hàng còn thu hút cả thực khách bản địa, gần như lúc nào cũng đông khách.
Lăng Diệu Trị cười nói:
“Chúng ta, những cái bụng Trung Quốc, ra nước ngoài thật khổ sở. Ăn mãi không quen, cuối cùng vẫn phải tìm đến nhà hàng Trung Quốc.”
Sau khi gọi món, có người trêu chọc:
“Sở tổng, lần này anh đến để thị sát công việc hay để gặp Chúc quản lýt vậy?”
Lại có đồng nghiệp nói giọng đầy ẩn ý:
“Cậu hỏi gì kỳ vậy, đương nhiên là ~”
Câu nói bỏ lửng, Sở Kỳ thản nhiên hoàn thành nốt:
“Đến gặp Thanh Phỉ, tiện thể xem các cậu làm việc thế nào.”
Cả nhóm ồ lên khen anh sâu sắc và chung tình.
Chúc Thanh Phỉ khẽ nhéo eo anh, liếc nhìn đầy ý nhị, như muốn hỏi: Anh nói cái gì thế này…
Sở Kỳ cười cưng chiều, nắm lấy tay cô.
Một đồng nghiệp nam đề nghị:
“Sở tổng, anh hiếm khi đến, hay là uống với chúng tôi chút rượu? Trắng hay đỏ đây?”
Sở Kỳ trả lời rất tự nhiên:
“Không uống. Tôi cai rồi.”
Cả nhóm ngạc nhiên, thậm chí trên đầu như hiện ra dấu chấm hỏi lớn.
Chúc Thanh Phỉ cũng ngạc nhiên không kém.
Thời gian trước khi ra nước ngoài, hai người giao tiếp không nhiều. Cô bận rộn với đủ loại việc, hoàn toàn không biết anh đã cai rượu từ lúc nào.
Hơn nữa, với tính chất công việc của anh, chuyện cai rượu tưởng chừng không thể.
Mọi người không tin:
“Sở tổng, tửu lượng của anh ngàn ly không say, chúng tôi có uống cũng không làm gì được anh. Sợ gì chứ?”
Sở Kỳ vừa rót nước ngọt cho Chúc Thanh Phỉ vừa thản nhiên nói:
“Thật mà, không tin thì hỏi Lăng Diệu Trị đi.”
Lăng Diệu Trị đáp lời:
“Đúng thật. Trước khi ra nước ngoài, cậu ấy đã cai, bảo là uống nhiều quá không tốt cho sức khỏe.” Nhưng anh ta vẫn nghi ngờ:
“Sở Kỳ, cậu không bị bệnh gì đó chứ?”
Sở Kỳ liếc anh ta một cái:
“Cút, cậu mới bệnh.”
Mọi người lại khuyên vài câu nhưng Sở Kỳ vẫn kiên quyết không uống, cuối cùng họ cũng tin rằng anh thật sự đã cai rượu.
Khi câu chuyện chuyển sang đề tài khác, Chúc Thanh Phỉ nhẹ giọng nói với anh:
“Em đâu có bảo anh đừng uống. Uống ít một chút là được.”
Sở Kỳ nắm tay cô, ánh mắt kiên định:
“Nói không uống là không uống. Sau này anh không để em phải lo lắng nữa.”
Chúc Thanh Phỉ mím môi, khẽ gật đầu.
“Được rồi.”
Bữa ăn vẫn xoay quanh những câu chuyện công việc. Lăng Diệu Trị hỏi về tình hình vận hành:
“Tôi nghe La Thịnh bảo hai tuần nay các cậu gặp khá nhiều khó khăn. Có giải quyết được không?”
Chúc Thanh Phỉ đặt đũa xuống, trả lời:
“Được ạ. Tối qua em và Diệu Huyền tham dự hội cựu sinh viên của Đại học California, Los Angeles. May mắn quen được một vị giám đốc cao cấp của Highwave Consulting. Ngày mai, em sẽ đến công ty họ để thuyết trình.”
Lăng Diệu Trị ngạc nhiên:
“Highwave Consulting sao?”
“Đúng vậy, Highwave có năng lực vượt trội trong mảng vận hành thương hiệu. Hiện tại, họ đang xử lý công việc cho nhiều công ty công nghệ lớn ở Mỹ. Nếu chúng ta có thể hợp tác với họ, việc vận hành ở thị trường này sẽ không cần lo lắng nữa.”
Cô quay sang nhìn Sở Kỳ, ánh mắt chạm nhau. Cô không né tránh, thẳng thắn hỏi:
“Nhưng, Sở tổng, Highwave luôn là bên chọn khách hàng, phí dịch vụ cũng cao hơn nhiều công ty khác. Nếu chúng ta may mắn được hợp tác, không biết công ty có thể gánh được khoản chi phí này không?”
Cảm ơn XETHAIBINH.COM đã lần thứ n donate cho team 100K, trân trọng cám ơn!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011
PayPal: [email protected]
Momo: 0946821468
Bạn cần đăng nhập để bình luận