Tân Hôn Cuối Năm

Chương 32


Sáng hôm sau thức dậy, trong nhà chỉ còn bữa sáng nguội lạnh trên bàn và hai lời nhắn: Dương Nghênh Thu nói đi công tác, Tống Cao Dật thì bảo sau Tết viện nghiên cứu có một dự án lớn, ông cần đi làm sớm.
Thời tiết đẹp trong kỳ nghỉ Tết cũng kết thúc, bầu trời bên ngoài u ám, có vẻ lại sắp tuyết rơi.
Tống Duy đứng tại chỗ, lặng lẽ thở dài.
Hôm nay là mùng sáu, ngày nghỉ cuối cùng. Sau khi ăn sáng, tuyết quả nhiên bắt đầu rơi, bầu trời trắng xóa.
Cô ôm Tuyết Hoa cuộn tròn trên ghế sofa, một người một mèo yên lặng ngắm tuyết rơi.
Phòng khách không bật đèn, ánh sáng tự nhiên âm u, kết hợp với sắc xám tạo thành một gam màu lạnh lẽo, tĩnh lặng, mang đến cảm giác thanh đạm nhưng không ấm áp.
Thời gian trôi qua, Tuyết Hoa không chịu ngồi yên, vừa được ôm một lát đã muốn chạy. Tống Duy giữ lấy cằm nó, giả vờ tức giận, mắng yêu: “Đồ nhỏ xíu nghịch ngợm.”
Đến hơn mười giờ, cấp trên cũ của cô, Andy, gọi điện thoại. Tống Duy nghe máy, “Chị Andy, chúc mừng năm mới!”
Giọng Andy vẫn dịu dàng như trước: “Chúc mừng năm mới, ở nhà thế nào rồi?”
“Rất tốt ạ, còn chị thì sao?”
Andy bật cười: “Chị không ổn lắm. Em đi rồi, công ty sáp nhập bộ phận của chúng ta, giờ hỗn loạn lắm, chẳng làm việc nổi.”
Tống Duy không biết đáp lại thế nào. Trong lúc im lặng, Andy nói thẳng lý do gọi điện: “Duy Duy, chị đã rời công ty, bắt đầu làm riêng. Em có muốn quay lại không?”
Tống Duy kinh ngạc: “Chị Andy…”
“Chị làm bao năm chẳng tích lũy được nhiều tiền, nhưng cũng may có đủ mối quan hệ và khách hàng. Công ty giờ không còn ổn định, chị quyết định tự lập nghiệp, từ nay về sau làm việc cho chính mình.” Andy thuyết phục: “Một số đồng nghiệp cốt cán trong bộ phận cũ đã đi cùng chị, bên kỹ thuật cũng có hai người gia nhập. Làm việc với những người quen thuộc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
Andy chân thành mời gọi: “Duy Duy, em có muốn quay lại không?”
Nếu cơ hội này xuất hiện ngay khi Tống Duy vừa bị sa thải, cô nhất định không do dự mà nắm lấy. Nhưng giờ, sau hơn một tháng, nhiều chuyện đã thay đổi.
Không còn cảm giác không cam lòng vì bị sa thải.
Đã tìm được công việc mới.
Còn có Dương Nghênh Thu và Tống Cao Dật.
Và cả Trần Quất Bạch…
Cô đã có nhiều ràng buộc hơn tại nơi này.
Tống Duy đáp: “Cảm ơn chị Andy đã tin tưởng và cho em cơ hội này, nhưng em đã tìm được công việc mới ở đây, có lẽ tạm thời không thể quay lại thủ đô.”
Andy im lặng một lúc, tiếc nuối nói: “Được rồi, xem ra chị đã đến muộn. Là công ty nào vậy?”
“Ngành công nghệ thông minh, một công ty trẻ, xuất thân từ VR, giờ phát triển rất tốt, vừa hoàn thành vòng tài trợ C.” Tống Duy suy nghĩ một chút, tiện thể hỏi: “Chị Andy, chị định làm gì?”
Andy đâu thể không hiểu, trêu ghẹo: “Hay nhỉ, định nhắm vào chị đây?”
Tống Duy bật cười. Cô và Andy đã làm việc cùng nhau nhiều năm, Andy là người thầy trong sự nghiệp của cô, mọi thứ cô biết đều do chị ấy dạy, nên không thể giấu được điều gì. Cô thật thà nói: “Em có chút ý tưởng. AR/VR có nhiều ứng dụng tiềm năng, cũng là xu hướng thời đại. Nếu ngày trước bộ phận mình có thể đổi mới kịp thời, sẽ không đến mức bị sa thải toàn bộ.”
Andy nghe vậy, suy tư hồi lâu, cuối cùng hỏi: “Công ty em tên gì?”
“Quang Niên Khoa Học Kỹ Thuật.”
“Mai em đi làm, chúng ta bàn kỹ hơn.”
Khóe môi Tống Duy khẽ cong lên: “Được ạ.”
Cúp máy, tâm trạng ủ dột tan biến ít nhiều. Tống Duy xoa đầu Tuyết Hoa, tự nói với nó: “Mày nói xem, tao vừa kéo được khách hàng cho Trần Quất Bạch, liệu anh ta có cảm ơn tao không nhỉ?”
Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến, anh nhắn tin hỏi cô đang làm gì.
Tống Duy bất giác mỉm cười, chụp ảnh khung cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ gửi cho anh: “Ngắm tuyết.”
Trần Quất Bạch: “Nam An có tuyết rơi à?”

Tống Duy: “Anh không ở đây?”
Trần Quất Bạch: “Vừa đến Thâm Thành, ngày mai có một buổi hợp tác cần bàn.”
Cô suy nghĩ một chút, không muốn để cuộc trò chuyện kết thúc quá sớm, hỏi thêm: “Hợp tác gì thế?”
Trần Quất Bạch: “Một dự án của công ty Trí Duệ, liên quan đến y tế.”
Tống Duy: “Dự án mới à?”
Trần Quất Bạch: “Với người khác thì không mới, nhưng với bọn anh là lần đầu tiên làm.”
Tống Duy: “Vậy chắc cạnh tranh lớn lắm?”
Trần Quất Bạch: “Không sao, vốn dĩ đó là một thử thách.”
Tống Duy: “Vậy thì chúc anh thuận lợi nhé.”
Trần Quất Bạch: “Ừ, sẽ ổn thôi.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Tống Duy lại xoa đầu Tuyết Hoa, tự nhủ: “Công việc còn chưa hết Tết đã bắt đầu rồi, đúng là giỏi thật. Mong anh ấy ký được hợp đồng lớn, rồi tăng tiền thưởng cho mình nữa, haha.”
Đến hơn 11 giờ, cô cảm thấy bụng dưới nặng nề đau nhói. Kiểm tra lịch, rồi vào phòng vệ sinh, quả nhiên kỳ kinh nguyệt lại đến đúng hạn.
Kỳ kinh của cô luôn rất “khó chiều”, mỗi lần đến đều như lấy mất nửa cái mạng. Dương Nghênh Thu từng bảo đây là “di truyền”, bà cũng đau như vậy.
Có lúc chỉ cần uống một hai viên ibuprofen là ổn, nhưng cũng có khi thần tiên cũng không cứu nổi.
Tống Duy lục lọi hộp thuốc trong nhà, nhưng không còn viên ibuprofen nào.
Nhân lúc vẫn còn có thể cử động, cô đặt hàng qua ứng dụng giao đồ.
Tuyết rơi ngày một dày, đến mức các tòa nhà ngoài cửa sổ dần trở nên mờ nhạt. Đơn hàng mất một giờ mới đến nơi.
Buổi trưa trong nhà vẫn không có ai, cô đơn giản nấu một bát mì ăn rồi uống một viên ibuprofen, sau đó nằm lên giường để “đón chào” ngày đầu tiên của kỳ kinh.
Tối qua ngủ không ngon, lần này nằm xuống là cô ngủ thiếp đi luôn.
Khi tỉnh lại, cô bị cơn đau đánh thức.
Tống Duy ôm bụng dưới, trước tiên nhìn đồng hồ: hai giờ chiều. Cô cố gượng dậy đi lấy nước uống thuốc.
Nhưng có lẽ vì đêm qua cảm xúc dao động lớn, hôm nay kỳ kinh nguyệt lại càng “khó ở”, cơn đau đến từng đợt, như muốn giày vò người.
Đau bụng kinh không có cách chữa, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Cô cuộn tròn trên giường, nhẫn nhịn đến mức mồ hôi không ngừng rịn ra trên trán.
Điện thoại bên gối liên tục sáng lên rồi tắt đi, ai đó không ngừng nhắn tin.
Nửa tiếng sau, chuông điện thoại vang lên. Tống Duy vươn tay mò mẫm, mất một lúc lâu mới tìm thấy, ấn bừa nút màu xanh mà không nhìn màn hình.
“A lô? Ai đấy?”
Giọng Trần Quất Bạch vang lên, anh nghe ra sự yếu ớt trong lời cô: “Là anh đây. Em sao thế?”
Nghe thấy giọng anh, Tống Duy buông lỏng tay, điện thoại rơi xuống gối: “Không sao… chỉ là hơi khó chịu.”
“Bố mẹ em có ở nhà không?”
“Không có…”
“Em có thể tự đến bệnh viện được không?”
Cảm ơn XETHAIBINH.COM đã lần thứ n donate cho team 100K, trân trọng cám ơn!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011

PayPal: [email protected]
Momo: 0946821468
Bạn cần đăng nhập để bình luận