Tân Hôn Cuối Năm
Chương 83
Trần Quất Bạch đối diện là Đơn Khai Thành, cô thuận miệng hỏi: “Học…” vừa mới nói từ “học” Tống Duy liền nhớ tới lần trước có người đặc biệt hỏi, liền thay đổi lời:
“Quản lý Đơn, anh có cần không?”
Đơn Khai Thành từ chối, giọng điềm đạm:
“Không, cảm ơn.”
Tống Duy nhận hai ly cà phê, mang đến bàn mà không ai dám ngồi – bàn của sếp lớn, cô ngồi xuống, giả vờ quay qua hỏi chuyện Đơn Khai Thành:
“Quản lý Đơn, sáng nay các anh làm việc với bên phòng nghiên cứu hay cùng với chúng tôi?”
Đơn Khai Thành đáp:
“Buổi sáng làm việc với họ, buổi chiều sẽ sang bên cô.”
“Được rồi.”
Tống Duy quay đầu lại, cười tươi như hoa hỏi:
“Trần tổng, hôm nay anh có kế hoạch gì không?”
Trần Quất Bạch ánh mắt trầm tĩnh, giọng nói đều đều như khi trao đổi công việc với cấp dưới:
“Tôi đi cùng với quản lý Đơn.”
“Vất vả cho anh rồi, Trần tổng.”
Quán ăn đông đúc, câu chuyện giữa cấp trên và cấp dưới dừng lại tại đây. Một lúc sau, điện thoại trên bàn rung lên thông báo:
【Có khó chịu chỗ nào không?】
Trong khóe mắt, Tống Duy thấy người đàn ông vừa đặt điện thoại xuống. Cô trả lời:
【Không có.】
Một phút sau, anh lại nhắn tin:
【Tối nay anh xuống sớm, để cửa cho anh.】
Khóe môi Tống Duy giấu một nụ cười, cô đáp lại bằng một biểu tượng gật đầu.
Sau bữa sáng, mọi người chia thành hai nhóm. Phòng nghiên cứu đi làm việc với các bộ phận liên quan, còn Tống Duy và Đổng Duệ Thành đến phòng kinh doanh sản phẩm.
Công việc hôm nay đi sâu hơn so với hôm qua. Phù Dao Thanh còn dẫn họ đến một bệnh viện để khảo sát thực tế.
Đề tài thảo luận là cải cách thiết bị y tế. Đối tượng sử dụng là bác sĩ và bệnh nhân, nên trải nghiệm người dùng là yếu tố quan trọng nhất.
Sản phẩm của dự án ở giai đoạn đầu tiên là thiết bị hình ảnh y tế. Công nghệ hình ảnh truyền thống đã rất tiên tiến, nhưng để bác sĩ có thể nắm rõ tình trạng bệnh nhân, họ phải xem một loạt phim chụp và báo cáo, sau đó dùng chuyên môn để tổng hợp. Hệ thống AR có thể tích hợp tất cả thành một hình ảnh 3D toàn diện và tương tác, hỗ trợ bác sĩ trong quá trình chẩn đoán.
Sau khi trở về từ bệnh viện, Tống Duy không nghỉ ngơi mà tranh thủ từng phút để sắp xếp tài liệu.
Đến bốn giờ chiều, nhóm nghiên cứu đến để họp mặt với nhóm của cô.
Tống Duy báo cáo kết quả làm việc trong ngày, sau đó trình bày ý tưởng từ buổi khảo sát:
“Trần tổng, đa số bệnh nhân chỉ là người dân bình thường. Tôi đang nghĩ, liệu hệ thống của chúng ta có cần thiết phải cung cấp toàn bộ thông tin? Đối với bệnh nhân, biết càng nhiều có thể khiến mối quan hệ bác sĩ – bệnh nhân trở nên phức tạp hơn?”
Trần Quất Bạch hỏi:
“Có dữ liệu nào chứng minh không?”
“Không có. Trước đây chúng ta chưa từng khảo sát phần này.”
Anh quay sang hỏi Phù Dao Thanh:
“Quản lý Phù, cô nghĩ sao?”
Phù Dao Thanh gật đầu:
“Tôi nghĩ vấn đề này đáng để cân nhắc. Một số bệnh nhân có tâm lý yếu, việc cung cấp hình ảnh toàn diện và chân thực có thể gây tác động không mong muốn. Cần thận trọng khi quyết định mức độ thông tin hiển thị.”
“Vậy tiến hành điều tra khảo sát trước đã.”
“Rõ, Trần tổng.”
Tống Duy tiếp tục đặt vấn đề:
“Hiện tại, thiết bị của chúng ta đã có thể dựa vào thuật toán để đưa ra các gợi ý quyết định tiếp theo cho bác sĩ. Nhưng nếu bác sĩ phụ thuộc lâu dài vào AR và AI, vai trò chủ đạo của bác sĩ có thể sẽ dần bị lu mờ. Hơn nữa, nếu xảy ra sự cố y khoa khi bác sĩ áp dụng phương án của hệ thống, trách nhiệm phần này sẽ thuộc về ai?”
Trần Quất Bạch hỏi:
“Về khía cạnh đạo đức, đã có tiêu chuẩn thống nhất chưa?”
Phù Dao Thanh đáp:
“Có rồi. WHO đã ban hành quy tắc đạo đức liên quan cách đây hai năm.”
Người đàn ông trên ghế chủ tọa quay sang Tống Duy, cô tiếp tục:
“Nếu sự cố xảy ra, các quy tắc đạo đức chỉ là giải pháp sau cùng. Chúng ta có thể giải quyết tận gốc vấn đề này bằng công nghệ không?”
Trần Quất Bạch suy nghĩ giây lát rồi nói:
“Hoàn toàn có thể. Nhưng dù là AR hay AI, độ chính xác luôn phải được đặt lên hàng đầu. Nếu vì tránh rủi ro sự cố y khoa mà từ bỏ độ chính xác, liệu điều đó có dẫn đến nhiều rủi ro hơn không?”
Tống Duy cau mày, hạ giọng:
“Tôi không nói từ bỏ độ chính xác. Tôi nghĩ chúng ta cần từ gốc rễ giải quyết những vấn đề này, giữ nguyên chất lượng hiện tại và tiến thêm một bước, như vậy người dùng sẽ yên tâm hơn khi sử dụng.”
Trần Quất Bạch khẽ nhíu mày, nói chậm rãi:
“Hawking từng nói, ‘Tương lai của chúng ta là cuộc đua giữa sức mạnh công nghệ ngày càng tăng và trí tuệ của chúng ta trong cách sử dụng nó.’ Vì thế, cách sử dụng công nghệ phụ thuộc vào con người – vào quy hoạch của chính phủ và bệnh viện, vào sự thỏa thuận và hiểu biết giữa bác sĩ và bệnh nhân. Nếu chúng ta sợ công nghệ làm lu mờ vị trí của bác sĩ mà chần chừ, thì công nghệ sẽ không bao giờ tiến bộ.”
Không hiểu sao câu chuyện lại bị đẩy lên tầm cao như vậy, Tống Duy phản biện ngay:
“Con người có cảm xúc, có tư duy, có sinh mệnh. Trí tuệ nhân tạo và thực tại ảo được con người tạo ra là để phục vụ con người. Mối quan hệ giữa hai bên là cộng sinh chứ không phải thay thế.”
Hai người tranh luận qua lại, không ai nhường ai. Đổng Duệ Thành và Tiểu Hứa chỉ biết nín thở, không dám lên tiếng. Phòng họp im ắng đến mức có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi.
Những cuộc tranh luận giữa bộ phận kỹ thuật và sản phẩm vốn dĩ không hiếm, nhưng Sở Kỳ khoanh tay, vẻ mặt thích thú như đang xem kịch vui: “Cặp vợ chồng này cãi nhau, thú vị ghê.”
Trần Quất Bạch nhìn cô hồi lâu, giọng hạ thấp:
“Tống Duy…”
Tống Duy không tránh ánh mắt anh, cương quyết:
“Trần tổng, là do tôi chuẩn bị chưa đủ. Mấy ngày tới, tôi sẽ chỉnh sửa báo cáo, bổ sung dữ liệu và đề xuất yêu cầu cụ thể hơn, sau đó trình bày lại với anh.”
Sở Kỳ ngồi thẳng dậy, bắt đầu dẫn dắt buổi họp:
“Vậy thì quản lý Tống hãy chuẩn bị thêm. Quản lý Phù, bên cô cũng cần trao đổi thêm.”
Phù Dao Thanh gật đầu:
“Rõ, Sở tổng.”
Sở Kỳ liếc đồng hồ, bật cười:
“Ôi chà, đã sáu giờ rồi. Giải tán thôi, đi ăn trước, ngày mai nói tiếp.”
Tất cả thở phào nhẹ nhõm, lần lượt rời khỏi phòng họp.
Khi chỉ còn lại Trần Quất Bạch và Tống Duy, cô thu dọn tài liệu, anh đứng bên cạnh nhắc:
“Đi ăn trước đã.”
Anh thay đổi vai trò trong một giây, nhưng Tống Duy vẫn chưa kịp thoát khỏi không khí buổi họp. Cô liếc anh một cái:
“Em phải tăng ca.”
“…Ăn xong anh sẽ tăng ca cùng em.”
“Không cần. Chúng ta không thống nhất quan điểm, em sợ bị anh ảnh hưởng.”
Trần Quất Bạch bất đắc dĩ:
“Anh sẽ không ảnh hưởng đến em.”
“Không được.”
Trần Quất Bạch đành xuống nước:
“Những điều em nói không phải không thể làm, nhưng cần cân nhắc lâu dài. Làm sao để thiết bị và hệ thống kiểm soát hành vi của con người vốn dĩ là một giả thuyết sai lầm.”
Tống Duy dừng tay đang tắt máy tính, lúc này không còn ai khác, cô nói thẳng hơn:
“Em nghĩ điểm bất đồng lớn nhất giữa chúng ta là anh muốn làm ra một công cụ kỹ thuật tinh vi, không bao giờ sai sót, có thể thay thế bác sĩ. Còn em, em muốn nó chỉ là một công cụ hỗ trợ, giúp bác sĩ và bệnh viện nâng cao hiệu suất điều trị. Trung tâm của y tế vẫn phải là con người – là bác sĩ, không phải máy móc lạnh lùng.”
Cảm ơn XETHAIBINH.COM đã lần thứ n donate cho team 100K, trân trọng cám ơn!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011
PayPal: [email protected]
Momo: 0946821468
Bạn cần đăng nhập để bình luận