Tân Hôn Cuối Năm

Chương 65


Tống Duy cố giấu đi sự căng thẳng, khuôn mặt nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, chờ anh mở lời trước.
Trần Quất Bạch lần lượt giới thiệu mọi người, cuối cùng nói:
“Đây là vợ tôi, Tống Duy, cũng là quản lý sản phẩm mới của công ty.”
Không quên giới thiệu thêm:
“Đây là Thanh Phỉ, bạn của chúng tôi.”
Chúc Thanh Phỉ đến sớm hơn họ một bước. Lăng Diệu Trị và Trác Uyển đều biết cô. Đang bối rối không biết giải thích thế nào, câu nói này khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Người ngạc nhiên nhất trong nhóm chính là Lăng Diệu Trị. Trước đây, anh từng tham gia buổi phỏng vấn cuối cùng của Tống Duy, nhưng khi đó chỉ nghĩ rằng cô là một ứng viên được Giang Chấn Đông và bộ phận nhân sự tiến cử. Ai ngờ rằng…
Lăng Diệu Trị gần như không khép nổi miệng:
“Quất Bạch, chuyện này là sao?”
Hai người ngồi xuống, Trần Quất Bạch giải thích:
“Tống Duy vào công ty trước, chúng tôi kết hôn sau. Hai chuyện này không liên quan gì đến nhau.”
Người tiếp theo bất ngờ là Trác Uyển. Trác Uyển trước đây không có ấn tượng gì về Tống Duy. Cô đến đây hôm nay chỉ để kiểm chứng sự tồn tại của “vợ” Trần Quất Bạch. Cô vẫn không thể tin rằng anh thật sự đã kết hôn.
Nhưng khi hai người cùng bước vào, ánh mắt trao nhau, rồi lời giới thiệu vang lên, mọi chuyện đã sáng tỏ.
Dù vậy, ánh mắt Trác Uyển vẫn không giấu được sự hoài nghi.
Người phụ nữ đối diện trông còn rất trẻ, nụ cười nhẹ nhàng lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh, ánh mắt dịu dàng, như một người chưa trải đời.
Suy nghĩ đầu tiên của cô là họ không xứng. Trần Quất Bạch còn trẻ, tài giỏi, người đứng bên cạnh anh phải là người có thể hỗ trợ anh, nếu không là một nữ cường nhân thì cũng phải là một thiên kim tiểu thư xuất thân từ gia đình danh giá, chứ không phải một cô gái nhỏ nhắn, đơn thuần như thế này.
Tiếp theo là Sở Kỳ. Sở Kỳ cũng rất tò mò, nhưng tò mò nhất là việc hai người họ chỉ qua vài lần gặp gỡ đã thành đôi, kết hôn còn chưa tính, lại còn nhanh chóng đăng ký. Phải biết rằng mấy năm nay Trần Quất Bạch nổi tiếng là xa cách phụ nữ.
Vậy rốt cuộc Tống Duy có gì đặc biệt?
Mỗi người mang một suy nghĩ riêng. Dưới gầm bàn, Chúc Thanh Phỉ kín đáo bóp mạnh đầu gối của Tống Duy, ánh mắt như muốn đâm cô: Chuyện này là thế nào?!
Tống Duy chỉ nhún vai đầy vô tội: Tớ cũng là nạn nhân thôi.
Không khí trên bàn ăn âm thầm dậy sóng. Cuối cùng, Trác Uyển là người đầu tiên lên tiếng:
“Quản lý Tống?”
“Vâng.”
“Chúng ta đã gặp nhau chưa nhỉ?”
Tống Duy mỉm cười:
“Rồi, lần họp thường kỳ trước, tôi ngồi ở phía sau.”
“Lúc đó đông người quá, tôi không nhận ra. Thật ngại quá.”
“Không sao đâu ạ.”
Sau đó, Lăng Diệu Trị nói tiếp:
“Quất Bạch, cậu nhanh tay nhanh chân đến mức chúng tôi chẳng ai kịp chuẩn bị tâm lý.”
Sở Kỳ đắc ý chen vào:
“Cậu ta đâu chỉ nhanh. Năm ngoái còn xin tôi vé xem concert, chỉ có anh chẳng biết gì thôi.”
Trác Uyển liền hỏi:
“Năm ngoái à?”
“Đúng thế. Có vẻ như chỉ mình tôi biết chuyện này.” Sở Kỳ lại càng tỏ ra đắc ý.
Lúc này, Chúc Thanh Phỉ – người nói nhiều nay lại trở nên ngại ngùng – lặng lẽ giơ tay:
“Tôi cũng biết…”
Sở Kỳ nhìn qua:
“Đúng rồi, tôi quên mất. Cô là bạn thân của chị dâu phải không?”
Tim Chúc Thanh Phỉ đập thình thịch, nói năng lắp bắp:
“Ừm, chúng tôi lớn lên cùng nhau… Bây giờ tôi cũng làm ở Quang Niên. Tôi là Chúc Thanh Phỉ…”
Sở Kỳ cười nói:
“Cái này tôi biết, vừa nãy Tổng giám đốc Trần đã giới thiệu rồi.”
Chúc Thanh Phỉ chỉ cười gượng, mím môi im lặng.
Tống Duy thấy rõ bàn tay đặt trên đầu gối mình siết chặt lại, điều này khiến cô rất ngạc nhiên. Cô biết Chúc Thanh Phỉ không phải kiểu người dễ bị ảnh hưởng như vậy. Có lẽ, lần này là thật lòng rồi.

Trần Quất Bạch có cuộc gọi đến, anh đi sang một bên để nghe máy. Bầu không khí bàn ăn trở nên lúng túng. Trác Uyển chuyển ánh mắt về phía Tống Duy, mở lời:
“Trước đây quản lý Tống làm việc ở đâu nhỉ?”
Tống Duy đáp ngắn gọn:
“Ở thủ đô.”
“Vậy sao lại chọn về nơi nhỏ bé như thế này?”
Sở Kỳ không nhịn được chen vào:
“Nhỏ bé gì chứ, Nam An là thủ phủ của tỉnh đấy!”
Trác Uyển liếc qua Sở Kỳ, giọng lạnh nhạt:
“Tôi đâu hỏi cậu.”
Tống Duy giữ bình tĩnh, trả lời:
“Do công ty điều chỉnh nghiệp vụ, tuyến chúng tôi làm bị cắt giảm.”
“Ra là vậy.” Trác Uyển kéo dài giọng, sau đó lại hỏi:
“Quản lý Tống hiện tại làm việc có ổn không? Nếu có gì không quen, cứ nói với tôi.”
Tống Duy giữ vẻ lịch sự:
“Rất tốt, cảm ơn Trác Tổng.”
Trác Uyển liếc sang Lăng Diệu Trị:
“Lão Lăng, anh phải quan tâm quản lý Tống hơn một chút, dù sao cũng là bà chủ, không thể để người ta chịu thiệt thòi.”
Lăng Diệu Trị thở dài:
“Còn cần cô nhắc à?”
Tống Duy chậm rãi nhận ra Trác Uyển dường như mang theo địch ý với mình. Một câu “quản lý Tống” như muốn phân biệt rõ ràng giữa Tống Duy, người phụ trách nhóm A của bộ phận sản phẩm 1, và Tống Duy, vợ của Trần Quất Bạch.
Cảm giác này thật kỳ lạ.
Dù vậy, cô cũng không mấy bận tâm, bởi trước đó Trần Quất Bạch đã nhắc nhở cô rằng, tính cách của Trác Uyển vốn dĩ là như vậy.
Chẳng mấy chốc, Trác Uyển lại chuyển chủ đề:
“Quản lý Tống, cô và Trần tổng quen nhau như thế nào?”
Tống Duy thành thật trả lời:
“Chúng tôi quen nhau qua sự giới thiệu của các bậc trưởng bối trong gia đình.”
Trác Uyển hơi nhướn mày:
“Kết hôn chớp nhoáng sao?”
“Cũng có thể coi là vậy.”
Ánh mắt Trác Uyển trở nên phức tạp. Cô ta nhìn Tống Duy với đủ loại cảm xúc: không tin, không cam lòng, không hiểu, xen lẫn khinh thường. Thậm chí, bốn chữ “không xứng đáng” như được viết rõ ràng trong đôi mắt ấy.
Đột nhiên, Tống Duy chợt nhận ra. Có khi nào Trác Uyển thích Trần Quất Bạch không?
Cô nhớ Chúc Thanh Phỉ từng nói, Trác Uyển là người mà Trần Quất Bạch mời về từ một tập đoàn lớn thuộc top 500 thế giới, khi đó Quang Niên vẫn chỉ là một công ty nhỏ ít tên tuổi. Nghĩ đến đây, Tống Duy càng cảm thấy có khả năng.
Nhìn lại ánh mắt đối phương, chẳng phải đó chính là ánh mắt của một người cho rằng mình bị cướp đi thứ quan trọng hay sao?
Tống Duy thầm kêu lên trong lòng: Hóa ra là thật!
Khi Trần Quất Bạch trở lại sau cuộc gọi, anh rót đầy trà cho cô, động tác nhẹ nhàng mà tự nhiên. Tống Duy nâng cốc trà lên, tâm trạng bỗng nhiên nhẹ nhõm hẳn. Cô không sợ những địch ý mơ hồ, chỉ cần biết rõ nguyên nhân, vậy thì chẳng có gì đáng ngại.
Sau đó, mọi người bắt đầu nói chuyện công việc.
Lăng Diệu Trị nói:
“Quất Bạch, tôi đã tính toán, kế hoạch dẫn đầu tại Trường Nham không mang lại lợi nhuận cao cho chúng ta. Đây là một lĩnh vực mới, giai đoạn đầu cần đầu tư rất nhiều vào nghiên cứu và vận hành.”
Trần Quất Bạch gật đầu:
“Tôi biết, nhưng vẫn phải làm.”
Một câu nói, những người đã cùng anh đồng hành nhiều năm đều hiểu ý. Không cần giải thích thêm.
Là những người sáng lập công ty, họ bàn bạc sâu hơn về dự án dẫn đầu, động thái của đối thủ, và xu hướng ngành.
Tống Duy rất hiếm khi đứng ở góc độ này để suy nghĩ vấn đề, vì thế nghe một cách chăm chú, thậm chí muốn lấy sổ ra ghi chép.
Đôi lúc, ánh mắt cô lại vô thức hướng về người ngồi bên cạnh.
Cảm ơn XETHAIBINH.COM đã lần thứ n donate cho team 100K, trân trọng cám ơn!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011

PayPal: [email protected]
Momo: 0946821468
Bạn cần đăng nhập để bình luận