Tân Hôn Cuối Năm
Chương 66
Người đàn ông cởi bỏ áo vest, chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, sợ làm bẩn nên xắn lên nửa ống tay áo. Phần cánh tay để lộ đường gân xanh rõ ràng, kéo dài đến những khớp ngón tay thon dài.
So với khi ăn cơm ở nhà, hôm nay anh mang phong thái khác hẳn – là một người đàn ông thành đạt, là Trần tổng, là ông chủ của Quang Niên Công Nghệ. Từng cử chỉ đều toát lên sự tự tin và phong thái điềm tĩnh.
Tối qua anh từng nói rằng mình không xuất thân từ ngành quản lý, nhưng giờ phút này, trong mắt Tống Duy, anh chính là một nhà quản lý xuất sắc. Anh có thể khiến tất cả các cấp lãnh đạo đồng lòng, đoàn kết vì mục tiêu chung – điều này không hề dễ dàng.
Món ăn tối nay có khá nhiều hải sản, trong đó có tôm. Có lẽ do ở nhà thường xuyên bóc tôm cho cô, bây giờ anh vừa trò chuyện vừa tiện tay bóc tôm, đưa vào bát cô.
Đến con tôm thứ hai được đặt vào bát mình, Tống Duy len lén ngẩng đầu nhìn. Đối diện, Trác Uyển quả nhiên nét mặt tối sầm, như một đám mây đen u ám.
Bữa ăn này, ngoại trừ Trần Quất Bạch, có lẽ không ai thật sự thoải mái. Mỗi người đều mang theo tâm trạng riêng, ăn uống trong sự căng thẳng ngấm ngầm.
Đến hơn 9 giờ tối, bữa tiệc kết thúc, mọi người đứng chờ ở cửa trong khi Sở Kỳ đi thanh toán.
Không xa đó, ánh mắt của Trác Uyển vẫn chăm chú dán vào Tống Duy, như muốn xuyên thủng cô.
Tống Duy cảm thấy vô lý, thậm chí buồn cười. Cô có làm gì sai đâu? Sao lại bị xem như cái gai trong mắt thế này?
Cúi đầu, cô nhìn thấy bàn tay anh thả lỏng bên hông, áo vest vẫn chưa mặc lại, ống tay sơ mi trắng vẫn xắn lên. Mười phút trước, bàn tay này còn bóc tôm cho cô.
Một ý nghĩ vụt qua.
Lần trước, khi anh từ Thâm Thành trở về, từng muốn nắm tay cô. Nhưng cô đã né tránh, nói rằng chưa quen. Từ đó, anh chưa từng chủ động nữa, rất đúng mực, tôn trọng ý kiến của cô.
Nhưng cô chỉ nói là “chưa quen”, chứ đâu phải “không cho phép”…
Trước khi đi, Dương Nghênh Thu còn nói vài câu linh tinh, khiến cô thấy tiến độ của họ dường như hơi chậm. Là vợ chồng, ở chung một giường mà còn chưa từng nắm tay sao?
Cộng thêm ánh mắt địch ý từ đối diện…
Cô khẽ chạm vào tay anh, như vô tình.
Anh không phản ứng.
Tống Duy cắn môi, quyết định đưa tay vào lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng nắm lấy.
Chỉ là nắm tay thôi mà, đâu phải chuyện lớn.
Bàn tay anh rộng, cô cảm giác mình chỉ có thể nắm được bốn ngón tay anh.
Lúc này, Trần Quất Bạch cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
Anh không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng quá trình đôi tai nhỏ của cô từ từ ửng đỏ đã khiến anh bật cười trong lòng.
Anh cúi người, thì thầm bên tai cô:
“Sao vậy?”
Tim Tống Duy đập như trống, định rút tay lại, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Không muốn nắm thì thôi…”
Anh lập tức siết chặt tay, sau đó nới lỏng ra, đổi sang kiểu đan tay chặt chẽ. Mỗi kẽ ngón tay đều khớp vào nhau hoàn hảo.
Cảm giác ấm áp, khô ráo, hoàn toàn xa lạ.
Tống Duy hơi quay đầu đi, không muốn để anh nhìn thấy biểu cảm trên mặt mình.
Lúc này, mặt cô chắc đã hơi đỏ. Cô cũng không còn bận tâm việc Trác Uyển có tiếp tục xem cô như cái gai hay không.
Chẳng mấy chốc, lòng bàn tay nơi họ giao nhau trở nên ẩm ướt, nóng hổi.
Là mồ hôi của anh. Cô hiếm khi ra mồ hôi ở lòng bàn tay.
Lần đầu tiên họ nắm tay nhau.
Tống Duy cúi đầu, khóe môi bất giác cong lên.
Ồ, hóa ra anh cũng căng thẳng.
Sau khi thanh toán xong, cả nhóm cùng đi ra bãi đỗ xe ngoài trời.
Tống Duy và Trần Quất Bạch tụt lại phía sau, tay vẫn nắm tay nhau, không ai cảm thấy có gì bất thường.
Phía trước, Lăng Diệu Trị trêu đùa với Sở Kỳ:
“Cậu và Quất Bạch cùng tuổi, giờ người ta đã kết hôn rồi, bao giờ đến lượt cậu?”
Sở Kỳ thoáng mất tự nhiên, gương mặt không biểu lộ cảm xúc:
“Còn lâu lắm.”
“Gì thế, bạn gái cậu không đồng ý à?”
Lời vừa dứt, Tống Duy ngay lập tức nhìn về phía Chúc Thanh Phỉ, gương mặt cô cũng hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Lăng Diệu Trị tiếp tục khuyên:
“Nghe tôi nói, cậu nên dứt khoát một chút. Hoặc là ra nước ngoài đưa người về, hoặc là chia tay. Cứ dây dưa như thế không phải là làm lỡ dở cả hai sao?”
Trác Uyển phụ họa:
“Đúng đấy. Nếu hai năm trước cậu kết hôn, giờ con cũng biết gọi bố rồi.”
Sở Kỳ rõ ràng không muốn tiếp tục chủ đề này, vội chuyển hướng:
“Làm việc căng thẳng suốt một tháng, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Tôi chỉ muốn về nhà ngủ.” Anh quay sang hỏi Chúc Thanh Phỉ:
“Cần tôi đưa cô về không?”
Chúc Thanh Phỉ vẫn chưa thoát khỏi trạng thái thất thần, Tống Duy đành thay cô trả lời:
“Chúng tôi đưa cô ấy về, tiện đường mà.”
“Vậy cũng được.”
Trên đường về, vì có Trần Quất Bạch đi cùng, mọi người đều giữ im lặng.
Khi xe đến trước khu chung cư của Chúc Thanh Phỉ, Tống Duy nói với anh:
“Em có chuyện muốn nói với Thanh Phỉ, anh đợi em trên xe một lát.”
“Được.”
Tống Duy tiễn Chúc Thanh Phỉ vào trong, vừa đi vừa áy náy nói:
“Xin lỗi, Thanh Phỉ. Tớ không biết hôm nay lại thành ra thế này.”
Chúc Thanh Phỉ gượng cười:
“Không sao. Chắc cậu cũng không thoải mái lắm. Trác tổng dường như có ý kiến với cậu.”
“Đừng nhắc đến cô ta nữa.”
Từ lúc rời khỏi nhà hàng, gương mặt Chúc Thanh Phỉ gần như không có chút biểu cảm nào. Tống Duy do dự một lúc, rồi thăm dò:
“Thanh Phỉ, chuyện của Sở Kỳ… cậu…”
Chúc Thanh Phỉ siết chặt quai túi xách, một lúc lâu không nói gì. Cuối cùng, cô thở dài, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Không sao đâu. Trước đây tớ không biết anh ấy có bạn gái, giờ thì biết rồi. Coi như xong, tớ không sao thật mà.”
Lời nói nghe nhẹ nhàng, nhưng gương mặt cô lại đầy vẻ u sầu. Tống Duy lo lắng:
“Thanh Phỉ…”
Chúc Thanh Phỉ gượng cười, nụ cười đầy chua xót:
“Duy Duy, thật ra tớ rất thích anh ấy.”
Cô nhớ lại lần duy nhất cả hai có giao tiếp khi còn đại học. Đó là buổi sinh hoạt của câu lạc bộ, Sở Kỳ – chủ nhiệm câu lạc bộ lập trình – đứng giảng giải về những chương trình thú vị. Lúc đó, anh nghiêng người, ghé sát tai cô để nói chuyện.
Những gì anh nói, cô không nghe rõ một chữ nào, chỉ cảm nhận được tiếng ù ù trong tai, hòa với nhịp tim đập loạn của chính mình.
Trong ký ức cô, anh là một đàn anh tài năng và nổi bật. Sau này đi làm, anh trở thành một người đàn ông thành đạt. Cô xin vào Quang Niên cũng vì có ý muốn gần anh hơn, chỉ cần ở gần anh, cô đã cảm thấy ấm áp và có thêm động lực.
Cô không biết anh đã có bạn gái, cũng không nghe ai trong công ty nhắc đến. Trước hôm nay, cô luôn nghĩ mình còn cơ hội. Nhưng sau hôm nay, mọi hy vọng đều tan biến.
Chúc Thanh Phỉ vẫn nở nụ cười:
“Nhờ có hôm nay, nếu không, có lẽ tớ sẽ còn khiến anh ấy cảm thấy khó xử.”
Tống Duy đau lòng, ôm lấy cô:
“Thanh Phỉ, rồi cậu sẽ gặp được người tốt hơn.”
“Ừ, sẽ gặp thôi.”
Tống Duy tiễn cô vào tận nhà rồi mới trở lại xe.
Trần Quất Bạch nhìn cô, nhận ra điều gì đó, liền hỏi:
“Có chuyện gì à?”
Tống Duy suy nghĩ một lúc, rồi hỏi:
“Sở Kỳ có bạn gái sao?”
“Có.”
Cảm ơn XETHAIBINH.COM đã lần thứ n donate cho team 100K, trân trọng cám ơn!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011
PayPal: [email protected]
Momo: 0946821468
Bạn cần đăng nhập để bình luận