Tân Hôn Cuối Năm

Chương 3


Tống Duy sững lại, mãi mới đáp:
“Không có.”
Dì út của cô liền bật cười:
“Vậy thì tốt, dì có người muốn giới thiệu cho con. Là cháu trai của đồng nghiệp dì, lớn hơn con hai tuổi, hiện tại tự mình làm chủ công ty, kiếm được rất nhiều tiền, lại đẹp trai.”
Nói rồi, bà lấy điện thoại ra, tìm ảnh để đưa cho cô xem. Tống Duy vốn không muốn nhìn, nhưng bức ảnh đã được đưa sát vào mặt cô.
Trong ảnh là góc nghiêng của một người đàn ông đeo kính, trông đang chăm chú làm việc. Anh ta toát lên vẻ gọn gàng, nhã nhặn, hơi gầy, nhưng do ngồi nên không rõ chiều cao.
Tống Duy cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng vì không phải ảnh chính diện, cô không thể nhớ ra đó là ai trong ký ức của mình.
Dì út đưa điện thoại sang cho bà Dương Nghênh Thu, cười nói:
“Chị, cậu này là học sinh trường chị đó. Chị có ấn tượng gì không?”
Bà Dương, hiện là hiệu trưởng trường cấp ba Nam An, mỗi năm có hàng nghìn học sinh tốt nghiệp. Đã bao năm trôi qua, làm sao bà nhớ hết được.
Thấy bà lắc đầu, dì út lại nói:
“Sao lại không nhớ! Cậu ấy tên Trần Quất Bạch, hồi tốt nghiệp chính chị trao bằng cho mà. Cô của cậu ấy còn từng cho em xem ảnh chụp khi đó.”
Nhắc đến đây, bà Dương nhớ ra. Đúng là có một học sinh như vậy. Trong bất kỳ trường cấp ba nào, việc có học sinh thi đỗ Thanh Hoa hoặc Bắc Đại đều là niềm tự hào. Nhưng điều khiến bà nhớ cậu không phải vì cậu thi đỗ Thanh Hoa, mà vì cậu đã từ chối học trường đó để chọn một đại học trong khu vực. Hồi đó, bà từng cố gắng thuyết phục nhưng cậu vẫn kiên quyết giữ quyết định của mình.
Tám, chín năm trôi qua, nhìn bức ảnh người đàn ông trong điện thoại, bà không thể nhận ra.
“Giờ cậu ấy làm gì?”
Dì út trả lời:
“Đã bảo rồi mà, tự mở công ty công nghệ, có hàng trăm nhân viên. Năm ngoái còn được bầu là nhân tài trẻ xuất sắc của thành phố, đích thân thị trưởng trao giải.”
Ánh mắt bà Dương lóe sáng:
“Thành đạt như vậy mà vẫn cần phải đi xem mắt à?”
“Chứ còn gì nữa! Lúc đầu em cũng thắc mắc, nhưng cô cậu ấy nói vì cậu ấy bận quá, ngay cả ăn cơm cũng quên, huống chi là chuyện tình cảm.”
Dì út vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tống Duy:
“Người tốt như thế này, chẳng lẽ lại để rơi vào tay người ngoài? Dì phải hỏi ý kiến mọi người trước.”
Tống Duy chưa kịp nói gì, bà Dương đã tiếp lời:
“Gia đình cậu ấy thế nào?”
“Có mỗi người cha, còn mẹ thì mất sớm. Thế cũng tốt, con gái chúng ta lấy chồng sẽ không có chuyện mẹ chồng nàng dâu.”
Tống Duy từ đầu tới cuối chẳng mấy quan tâm đến câu chuyện, nhưng nghe tới đây, cô ngẩng đầu lên, vừa ngạc nhiên vừa buồn cười. Chưa gặp mặt mà đã nói đến chuyện lấy chồng là thế nào chứ?
Dường như bà Dương rất hài lòng với đối phương, lập tức đưa ra quyết định:
“Bảo con chuẩn bị thi cử thì không chịu, bây giờ đang rảnh rỗi, thôi thì đi gặp thử đi.”
Tống Duy hoàn toàn không hứng thú, đáp:
“Mẹ, dì, con bây giờ không muốn kết hôn, cũng không muốn yêu đương. Đi gặp chỉ làm mất thời gian của người ta thôi.”
Dì út nói:
“Con chưa gặp sao biết không có hứng thú? Xem ảnh thì không nói lên được gì, có khi gặp trực tiếp lại thấy hợp mắt thì sao?”
Bà Dương cũng lên tiếng khuyên nhủ. Nói được một lúc, bà lại định mang chuyện thi công chức ra nói. Tống Duy nhanh chóng cắt ngang, đồng ý đi gặp.
So với việc nghe những lời lải nhải mà cô đã chán ngấy, cô thà dành thời gian đi ăn một bữa với người lạ còn hơn.

Buổi gặp mặt được sắp xếp ở một quán cà phê. Đây là địa điểm do Tống Duy chọn. Uống một ly cà phê trước, nếu đối phương không hài lòng về cô thì không cần tiếp tục. Như vậy sẽ tiết kiệm thời gian cho cả hai.
Khi rời nhà, trong nhà không có ai. Giáo sư Tống vẫn đang bận rộn nghiên cứu ở viện, còn hiệu phó Dương thì ngày nào cũng họp không ngừng. Hai người họ đã quen với cuộc sống bận rộn như vậy suốt hơn mười năm nay.
Thời tiết hôm nay không tốt, bầu trời âm u, có lẽ tối nay sẽ có tuyết. Tống Duy đứng dưới tòa nhà khu dân cư, lưỡng lự một lúc rồi quyết định không lên lấy ô.

Cô cược rằng trời sẽ không có tuyết.
Trước khi đến quán, dì út nhắn tin dặn dò rằng đối phương rất bận, phải khó khăn lắm mới sắp xếp được thời gian, bảo cô tuyệt đối đừng đến muộn.
Tống Duy trả lời một tiếng “Vâng” rồi đẩy cửa bước vào quán cà phê.
Không gian bên trong ấm áp. Khuôn mặt bị gió lạnh thổi đỏ giờ đây trở nên hồng hào hơn. Tống Duy thở ra một hơi, tháo chiếc khăn quàng dày cộm, cảm giác hô hấp trở nên dễ chịu hơn.
Cô gọi một tách cà phê cho mình, chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, lặng lẽ nhìn dòng người qua lại bên ngoài.
Ở một thành phố nhỏ, nhịp sống chậm rãi hơn nhiều so với thủ đô. Bước chân của mọi người như được điều chỉnh về tốc độ 0.75 lần, biểu cảm trên khuôn mặt cũng rõ ràng, sống động hơn.
Khi đã uống hết nửa tách cà phê, đồng hồ chỉ bốn giờ mười lăm phút.
Cuộc hẹn được sắp xếp vào bốn giờ, nhưng đối phương đã trễ mười lăm phút.
Tống Duy khẽ nhíu mày.
Ngay buổi gặp mặt đầu tiên mà đã đến muộn, dù lý do gì thì đây cũng là một hành động thiếu tôn trọng.
Đúng lúc đó, điện thoại trên bàn đổ chuông, một số lạ hiện lên. Nghĩ rằng có thể là đối tượng hẹn hò, cô nhấn nghe:
“Alo?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc của một cô gái:
“Chị ơi, em là tình nguyện viên ở trạm cứu trợ. Chị còn nhớ chú mèo chị mang đến hôm nọ không?”
Tống Duy bất ngờ vì là người ở trạm cứu trợ gọi đến:
“Nhớ chứ, sao thế?”
“Là thế này, bọn em đã đăng tin trong cộng đồng nhưng đến giờ vẫn chưa ai đến nhận. Bọn em định tiến hành thủ tục nhận nuôi, nên em gọi hỏi thử xem chị có muốn nhận nuôi không.” Giang Tiểu Ngữ nói liền một mạch:
“Chị đã nhặt được nó thì chứng tỏ giữa chị và nó có duyên. Chị cũng biết tình trạng của nó rồi mà đúng không? Hiện giờ nó khỏe mạnh, mỗi ngày đều rất năng động, lại đáng yêu lắm. Thật sự rất hợp với chị, một cô gái xinh đẹp!”
Nghe cô bé thao thao bất tuyệt như đang tiếp thị sản phẩm, Tống Duy không nhịn được cười. Đợi cô bé nói xong, cô nhẹ nhàng từ chối:
“Người nhà chị không đồng ý cho chị nuôi thú cưng, thật xin lỗi em.”
Hồi học cấp ba, Tống Duy từng nhặt một chú mèo Anh lông ngắn. Lúc đó, bà Dương đã không mấy đồng ý vì nghĩ rằng nuôi mèo rất phiền phức. Nhưng cô khăng khăng muốn nuôi, hai mẹ con cuối cùng thỏa thuận rằng cô phải luôn giữ vị trí trong top ba của lớp thì mới được phép nuôi mèo.
Đó không phải là vấn đề lớn đối với cô.
Nhưng chưa đầy hai tháng sau, chú mèo rời nhà và không bao giờ quay lại. Chuyện đó khiến Tống Duy buồn bã suốt hai tuần, kết quả là thành tích thi giữa kỳ của cô tụt dốc. Từ đó, bà Dương nghiêm cấm việc nuôi thú cưng trong nhà.
Kể từ đó, Tống Duy không còn ý định nuôi thú cưng nữa, vì cô không chịu nổi sự chia ly như vậy.
Đầu dây bên kia, Giang Tiểu Ngữ thất vọng “À” một tiếng, nhưng chỉ sau ba giây, giọng nói của cô bé lại tràn đầy nhiệt tình:
“Chị ơi, hay em thêm WeChat của chị nhé? Em sẽ gửi ảnh của chú mèo cho chị xem. Chị thử cho gia đình nhìn qua, em nghĩ họ sẽ thích lắm!”
“Không cần đâu, em cứ tìm người khác nhận nuôi nhé.”
“Thật đấy mà, chị cứ xem trước đi, xem rồi hẵng quyết định. Được không chị?”
Cô bé quá mức nhiệt tình, Tống Duy không biết làm sao, đành đồng ý thêm tài khoản WeChat của cô bé.
Cảm ơn XETHAIBINH.COM đã lần thứ n donate cho team 100K, trân trọng cám ơn!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011

PayPal: [email protected]
Momo: 0946821468
Bạn cần đăng nhập để bình luận