Tân Hôn Cuối Năm

Chương 166


Điện thoại có rất nhiều tin nhắn, còn vô số việc cần hoàn thiện, nhưng lúc này anh chỉ muốn ôm cô ngủ.
Trần Quất Bạch hôn lên sau tai cô, giọng nói dịu dàng: “Vợ à, chúc mừng tân hôn.”
Cả hai ngủ một mạch đến hơn 8 giờ tối. Tống Duy đã hồi phục được một nửa sức lực.
Cô cử động một chút, lúc này mới nhận ra bên cạnh có người, liền nhẹ nhàng hơn.
Trần Quất Bạch vẫn ngủ rất say.
Tống Duy kéo chăn đắp lại cho anh, nhìn anh một lúc.
Hôm nay anh mệt hơn cô nhiều.
Cô có thể ngồi nghỉ ngơi trong nhiều thời điểm, nhưng anh thì không. Từ sáng sớm đã phải dậy đón dâu, rồi tiếp khách ở nhà mới, đến khách sạn thì bận rộn lo lắng cho hàng trăm vị khách và đối tác, thực sự là làm việc không ngừng nghỉ từ đầu đến cuối.
Tống Duy thấy lòng xót xa, ngắm anh thêm một lúc rồi cẩn thận xuống giường, nhẹ nhàng ra ngoài và khép cửa lại.
Cô xuống bếp rót một cốc nước, sau đó tìm điện thoại.
Điện thoại đã hết pin từ lâu, Tống Duy ngồi xuống ghế sofa để sạc.
Vừa bật máy lên, hàng loạt tin nhắn hiện ra.
Hôm nay quá bận, giờ cô mới có thời gian đọc. Đa số là lời chúc từ bạn bè và đồng nghiệp, một số người không đến dự được cũng gửi phong bao lì xì online.
Nhìn thấy phong bao lì xì, cô mới nhớ đến chiếc túi.
Hôm nay Tống Cao Dật phụ trách thu lễ cưới, nhưng lúc mời rượu, một số bạn bè lại đưa trực tiếp cho cô. Tất cả được cô nhét vào chiếc túi. Giờ nhìn lại, Tống Duy ngạc nhiên khi thấy túi đã chật kín phong bao lì xì.
Khi mua chiếc túi này, cô còn thấy nó quá to, nhưng Dương Nghênh Thu khăng khăng bảo mua lớn một chút. Bây giờ nhìn lại, quả nhiên bà có tầm nhìn xa.
Cô vừa cầm một chiếc phong bao lên, lại đặt xuống. Cô muốn đợi anh dậy rồi cùng mở.
Thay vào đó, cô tiếp tục trả lời tin nhắn.
Dương Nghênh Thu cũng nhắn tin, gửi danh sách quà cưới và số tiền nhận được, dặn cô lưu lại để sau này trả lễ.
Tống Duy lướt qua, rất nhiều cái tên cô không quen, chắc là họ hàng xa.
Dương Nghênh Thu: “Mai bố con sẽ gửi tiền vào tài khoản, nhớ kiểm tra nhé.”
Tống Duy: “Dạ, cảm ơn bố nhiều ạ.”
Dương Nghênh Thu: “Ngủ sớm đi, tối đừng mệt quá.”
Tống Duy cười: “Về tới nhà là lăn ra ngủ ngay rồi. Tiểu Trần nhà mẹ giờ còn đang ngủ, mệt làm gì được nữa.”
Dương Nghênh Thu không nhắn lại nữa. Tống Duy ngẩng đầu lên, thấy người đàn ông đã thức dậy.
“Anh dậy rồi à?”
Tống Duy dang tay ra, Trần Quất Bạch bước tới ôm cô vào lòng, giọng nói còn ngái ngủ, trầm thấp: “Em làm gì thế?”
“Em trả lời tin nhắn.” Tống Duy chỉ vào túi, “Còn rất nhiều tiền cần tính toán nữa.”
“Ừm.”
Tống Duy hơi nghiêng đầu nhìn anh, nở nụ cười rạng rỡ, “Trần Quất Bạch, tổ chức đám cưới hình như cũng kiếm được tiền đấy. Mẹ em bảo bên nhà mẹ thu được hơn chục vạn rồi.”
Trần Quất Bạch: “Đó là tình cảm mà bố mẹ tích góp suốt nhiều năm. Sau khi em sinh ra, nhà em chưa từng tổ chức sự kiện nào đúng không?”
Tống Duy gật gù, “Anh nói mới nhớ, đúng là thế. Aizz, vậy là lỗ rồi.”

“Không lỗ là được, tổ chức đám cưới không phải để kiếm tiền.”
“Thôi được, vậy chúng ta tính tiền nhé?”
“Ừ.”
Tống Duy đổ hết đống phong bao lì xì trong túi ra, vẻ mặt đầy phấn khích, “Nhiều quá!”
“Đúng là tiểu mê tiền.” Trần Quất Bạch bật cười, lấy chiếc máy tính bảng đưa cô để ghi sổ.
Hai người ngồi đếm gần một tiếng mới bóc đến chiếc phong bao cuối cùng, “Diêu Diệu Huyền, năm ngàn. Ôi chao, cô bé này hào phóng ghê. Xong rồi, hết việc!”
Tống Duy cầm máy tính bảng, liếc qua tổng số tiền, mắt sáng rỡ, “Wow, Tổng Giám đốc Trần, bây giờ em thành tiểu phú bà rồi đấy!”
Vị tiểu phú bà vui vẻ cảm thán, “Trần Quất Bạch, chúng ta kết hôn rồi, thật kỳ diệu. Tâm trạng lúc nhận giấy đăng ký và lúc làm lễ cưới đúng là hoàn toàn khác nhau.”
Trần Quất Bạch đặt đôi chân cô lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa bóp, “Ừ, chúng ta kết hôn rồi.” Một sự kiện quan trọng nhất đời người đã hoàn thành.
Tống Duy thoải mái nằm xuống, nhắm mắt lại. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh lễ cưới kết thúc, đám đông dần tản đi, chỉ còn lại hai người bọn họ. Căn nhà này, buổi sáng tấp nập người ra kẻ vào, giờ đây lại yên tĩnh, chỉ còn đôi vợ chồng mới cưới bên nhau.
Cô lại cảm thán, “Trần Quất Bạch, chúng ta bây giờ hai mươi mấy, sắp ba mươi rồi. Nếu sống đến tám mươi tuổi, thì còn năm mươi năm nữa phải sống chung với nhau. Anh có thấy chán không?”
“Không.”
“Tại sao?”
“Vì anh yêu em, mỗi ngày đều cảm thấy mới mẻ.”
Tống Duy ngẩn người, khẽ mở mắt nhìn anh, ánh mắt lóe lên chút xúc động.
Một lúc lâu sau, cô bật cười, “Em không tin đâu.” Rồi đổi tư thế, gối đầu lên đùi anh, “Vai em cũng cần được xoa bóp nữa.”
Tư thế này hơi bất tiện, Trần Quất Bạch lùi người lại một chút, co chân để cô gối cao hơn, sau đó bắt đầu xoa bóp vai cho cô.
Chú mèo Tuyết Hoa nhảy lên, nằm trên người Tống Duy, vừa “nhào bột” vừa kêu khe khẽ. Tống Duy cầm mèo lên, đung đưa qua lại, chú mèo nhỏ thoải mái đến mức co cả bốn chân lại.
Một lớn một nhỏ vui đùa đến quên cả thời gian, Tống Duy vừa vuốt mèo vừa hỏi: “Trần Quất Bạch, anh nói xem, nếu sau này chúng ta có con, cuộc sống sẽ phong phú hơn chứ?”
Một gia đình ba người biến thành bốn người. Đứa bé hai tuổi chơi đồ chơi cùng mèo con. Đứa bé sáu tuổi đuổi theo mèo chạy khắp nhà. Đứa bé mười hai tuổi bắt đầu đau đầu vì chuyện học hành. Đứa bé mười tám tuổi có lẽ sẽ trải qua mối tình đầu và những lần thất tình. Đứa bé hai mươi mấy tuổi sẽ bám nhà không chịu đi làm…
Người đàn ông phía sau ngắt lời dòng suy tưởng của cô: “Có thể. Nhưng con cái chỉ có thể ở bên chúng ta một đoạn thời gian. Khi lớn lên, chúng sẽ bước đi trên con đường của riêng mình.”
“Người có thể ở bên em đến cuối đời, chỉ có anh. Còn người có thể ở bên anh, cũng chỉ là em.”
Tống Duy khựng lại, chậm rãi quay đầu, ánh mắt họ giao nhau. Trong mắt anh, cô thấy hình bóng chính mình.
Khoảnh khắc ấy, Tống Duy bỗng hiểu ra ý nghĩa của hôn nhân.
“Đầu bạc răng long, bách niên giai lão.”
Đêm tân hôn của cặp vợ chồng già bắt đầu bằng việc đếm tiền. Sau khi đếm xong, hai người trò chuyện thêm vài câu, nhìn nhau một giây, hai giây, ba giây. Tống Duy nhéo má anh, ánh mắt tinh nghịch, “Tổng Giám đốc Trần, còn sức chứ?”
Trần Quất Bạch bật cười, “Có thể làm chút gì đó mang tính nghi thức.”
Tống Duy áp sát, khẽ chạm môi anh, giữ vài giây rồi buông ra, “Đây, nghi thức xong rồi. Hôm nay mệt quá, ăn chút gì rồi nghỉ ngơi nhé.”
“Được.”
Cô nghiêng đầu, cười tinh quái, “Nhưng tân hôn thì vẫn phải có đấy nhé.”
Cảm ơn XETHAIBINH.COM đã lần thứ n donate cho team 100K, trân trọng cám ơn!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011

PayPal: [email protected]
Momo: 0946821468
Bạn cần đăng nhập để bình luận