Tân Hôn Cuối Năm

Chương 111


Ninh Thư Huệ luôn giữ trên môi nụ cười dịu dàng, không phô trương nhưng đủ tinh tế, “Mọi người cứ nói chuyện, tôi đi chào hỏi các vị khách khác.”
“Được.”
Bữa tiệc không khác gì những buổi xã giao thường ngày: những nụ cười giả tạo, những lời tán dương khách sáo, nâng ly uống rượu, gặp người nói lời hợp ý, gặp quỷ nói lời thỏa lòng.
Kẻ yếu than vãn hoàn cảnh, kẻ mạnh thích nghi với môi trường. Trần Quất Bạch và Sở Kỳ len lỏi giữa đám đông, tự xem mình như những tấm danh thiếp, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng đưa ra để kết nối.
Đến mười giờ, bữa tiệc gần tàn, đám đông dần rời đi.
Ninh Thư Huệ tiến lại gần, “Hôm nay vất vả cho mọi người rồi.”
Sở Kỳ đáp: “Không sao, một buổi tối thêm được bảy tám tài khoản WeChat, khổ thật sự là bắt đầu từ đây.”
“Vậy thì Sở tổng cố lên nhé.”
Sở Kỳ còn định nói gì đó, “Chị Thư Huệ, hôm nay đông người quá nên chưa nói với chị, chúc mừng sinh nhật chị nhé.”
Người đứng cạnh cũng phụ họa, “Chúc mừng sinh nhật.”
Ninh Thư Huệ mỉm cười nhẹ nhàng, “Cảm ơn. Về thôi, ngày mai gặp lại.”
Trần Quất Bạch gật đầu, hai người cùng rời khỏi. Bên ngoài trời mưa, cơn mưa khá lớn.
Uống rượu xong, họ gọi tài xế lái xe thay. Lên xe, Sở Kỳ lập tức nới lỏng cà vạt, nằm dài không màng hình tượng, “Mệt chết tôi rồi. Những người này như yêu tinh, nói chuyện với họ còn khó hơn uống rượu. Nhưng mà tôi cứ tưởng hôm nay chỉ đi tiếp rượu, không ngờ còn thu hoạch được chút gì đó.”
Không nghe thấy câu trả lời, Sở Kỳ liếc nhìn bên cạnh, thấy Trần Quất Bạch đang mở điện thoại gõ chữ, vô cùng ngạc nhiên, “Không phải chứ, Trần tổng, vừa rồi làm việc vẫn chưa đủ sao?”
Trần Quất Bạch phớt lờ anh ta, quay sang hỏi tài xế, “Bác tài, giờ này có biết chỗ nào bán gà rán còn mở cửa không?”
“Gà rán?”
“Gà rán?”
Sở Kỳ và tài xế đồng thanh lên tiếng.
“Đúng vậy.”
Tài xế nghĩ một lúc, rồi nói, “Khu Đại học Nam An có nhiều sinh viên, chắc chỗ đó còn mở cửa.”
“Đi đến Đại học Nam An.”
“Phải vòng đường đấy nhé.”
“Không sao.”
Sở Kỳ càng ngạc nhiên, “Cậu muốn ăn gà rán giữa đêm thế này? Trước giờ tôi chưa từng biết cậu thích ăn gà rán. Sao lại nhất quyết vào giờ này?”
“Để mua cho Tống Duy.” Trần Quất Bạch nói đơn giản. Chuyện chiều nay là lỗi của anh, không biết cô có giận không, nhưng vẫn nên dỗ dành một chút.
Một lát sau, anh lại không chắc gà rán có thể khiến người ta nguôi giận, suy nghĩ một hồi rồi cất lời, “Sở Kỳ, trước đây nếu bạn gái cậu giận, cậu sẽ làm thế nào?”
Sở Kỳ lập tức ngồi thẳng dậy, tò mò rõ ràng viết trên mặt, “Cậu chọc Tống Duy giận à?”
Anh gật đầu thừa nhận, “Ừ, tôi sai rồi.”
Sở Kỳ lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Trời ơi, đây thật sự là Trần tổng vừa khéo léo giữa chốn danh lợi sao?
Trần Quất Bạch hơi ngượng, liếc nhìn Sở Kỳ một cái, khôi phục vẻ lãnh đạm, “Thôi, coi như tôi chưa hỏi.”

“Hỏi đi, hỏi đi mà.” Sở Kỳ cười hì hì, rồi nghiêm túc trả lời, “Thật ra tôi cũng không có nhiều kinh nghiệm đâu. Bạn gái cũ của tôi ở nước ngoài hơn hai năm, phần lớn lý do khiến cô ấy giận là vì tôi trả lời tin nhắn không kịp thời, quên sinh nhật hay ngày kỷ niệm.”
Trần Quất Bạch chăm chú nhìn anh.
“Làm sao để dỗ à? Nhiều cách lắm, món ăn cô ấy thích, đồ uống cô ấy yêu, túi xách hay giày dép cô ấy mê, tất cả đều phải chuẩn bị. Nhưng đấy chỉ là bề ngoài thôi. Quan trọng là cô ấy để tâm điều gì, cậu phải đáp ứng điều đó. Như trả lời tin nhắn chẳng hạn, ít nhất cả tuần sau đó phải trả lời ngay lập tức, nếu không thì không sống yên ổn được đâu.”
Trần Quất Bạch gật gù, “Được rồi, cảm ơn.”
Sau đó anh bật âm báo điện thoại, lần lượt cài đặt chế độ “không làm phiền” cho mọi người, chỉ để lại tin nhắn từ một người duy nhất.
Sở Kỳ tò mò thò đầu lại gần, “Rốt cuộc cậu đã làm gì sai?”
Anh không trả lời, không muốn cô trở thành chủ đề bàn tán, “Không có gì quan trọng.”
Sở Kỳ lại nằm xuống, lẩm bẩm, “Thôi được rồi, mua gà rán thôi, đi theo Trần tổng mua gà rán.”
Tống Duy ăn cơm xong ở nhà Tống Cao Dật rồi trở về nhà. Cô biết nếu về muộn, Trần Quất Bạch sẽ lại bị trách mắng.
Khoảng chín giờ, cô tắm rửa xong, ngồi trong phòng khách làm việc cùng Tuyết Hoa.
Hôm nay thời tiết không tốt, mây đen nặng nề bao trùm cả thành phố, như báo hiệu một trận mưa lớn sắp ập đến.
Cô ôm mèo đến bên cửa sổ, ánh đèn neon xuyên qua màn đêm, ánh sáng nhòe nhoẹt như một thế giới mộng mơ.
Nghĩ ngợi một lúc, cô định đẩy chiếc ghế bành đơn ra phía cửa sổ, nhưng nó khá nặng, cuối cùng đành tạm kéo một chiếc ghế từ bàn ăn ra để ngồi ngắm cảnh.
Việc đầu tiên cô làm là mở điện thoại, đặt hàng một chiếc ghế lười di động. Khung cảnh đẹp như thế này, nhất định phải nằm thoải mái để thưởng thức.
Sau đó, cô mở WeChat, soạn một tin nhắn:
[Có thể sẽ mưa, anh bảo tài xế vào thẳng bãi đậu xe ngầm.]
Nhưng nghĩ lại, thấy tin nhắn có vẻ thừa thãi, cô lại xóa từng chữ.
Ngồi nhìn ra cửa sổ một lúc, cô gãi cằm Tuyết Hoa, đặt nó xuống đất rồi lấy máy tính làm việc, nghĩ bụng làm được chút nào hay chút đó.
Quả nhiên, không lâu sau trời bắt đầu mưa rả rích, có lúc mưa lớn như trút nước, rồi lại dịu dần thành mưa vừa. Thành phố như chìm trong làn nước, ánh đèn đủ màu sắc phản chiếu lung linh, như bong bóng vỡ tan trong mưa.
Tiếng mưa rơi như âm thanh trắng khiến người ta dễ chịu. Tống Duy dần thư giãn và tập trung, hoàn toàn chìm đắm vào công việc.
Cô thích làm việc kiểu đắm chìm này, giống như những năm tháng học tập miệt mài từ trung học đến đại học. Khi đã vào trạng thái, thế giới chỉ còn lại mình cô. Trong không gian ấy, cô là duy nhất, tự do và thỏa mãn.
Hơn mười giờ, công việc trong ngày đã hoàn thành, Tống Duy gập máy tính lại, đặt sang một bên và cầm điện thoại lên.
Nhóm chat tám chuyện vô cùng sôi động, chỉ trong chốc lát đã có hơn 99+ tin nhắn. Cô không có việc gì làm nên vào đọc từ đầu.
Vừa đọc, cô bỗng sững lại.
Nguyên nhân của 99+ tin nhắn là hai bức ảnh do Tiểu Hứa đăng lên. Một bức là Ninh Thư Huệ và Trần Quất Bạch đứng cạnh nhau, ánh mắt nhìn về một hướng. Bức còn lại là hai người đang đối mặt trò chuyện. Cả hai đều ăn mặc trang trọng, khí chất mạnh mẽ, nhìn qua như một đôi trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.
Những tin nhắn phía sau càng khiến cô ngỡ ngàng:
[Wow, đây đúng là cặp đôi thần tiên!]
[@Tiểu Hứa, Ninh tổng và Trần tổng đang làm gì? Đính hôn à?]
Tiểu Hứa trả lời:
[Đừng nói bậy, hôm nay sinh nhật Ninh tổng, ở nhà họ Ninh thôi.]
Những người không biết chuyện liền thi nhau đoán:
[Vậy đây là Trần tổng lên nhà ra mắt bố vợ? Hay là Ninh tổng mượn cớ này để giúp Trần tổng tiến thêm một bước?]
Cảm ơn XETHAIBINH.COM đã lần thứ n donate cho team 100K, trân trọng cám ơn!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011

PayPal: [email protected]
Momo: 0946821468
Bạn cần đăng nhập để bình luận