Tân Hôn Cuối Năm
Chương 118
Một lúc sau, người kia chủ động nói:
“Không thì để tôi thử hỏi xem, xem Tống Duy thích loại túi nào.”
Trần Quất Bạch liếc mắt qua, cười khẽ một tiếng:
“Đi hỏi Chúc Thanh Phỉ à?”
“Ừ.” Sở Kỳ hiếm khi lộ vẻ ngại ngùng, nhướng mày:
“Quan hệ của họ không phải rất tốt sao?”
Trần Quất Bạch nhìn thấu ý đồ của anh ta, nói:
“Vậy làm phiền cậu rồi, nhưng đừng hỏi cô ấy thích loại túi gì, mấy chuyện liên quan đến tiền bạc ấy, hỏi mấy thứ khác đi.”
“Không vấn đề!”
Trần Quất Bạch ngửa đầu uống hết rượu trong ly, đứng dậy kéo ghế, lấy áo khoác:
“Đi thôi.”
“Xong rồi à?”
“Ừ, xong rồi, phải về thôi.”
“Đúng vậy, về sớm đi, đừng để người ta đợi.”
Trần Quất Bạch lắc đầu:
“Giờ cô ấy đang ở nhà mẹ mình.”
“Sao cơ?” Sở Kỳ kinh ngạc, nghiêm trọng vậy sao? “Thế cậu…”
“Ở nhà còn có mèo con cần cho ăn.”
Nếu để Tuyết Hoa đói một đêm, nó càng khó dỗ hơn.
Lúc hơn 11 giờ, Trần Quất Bạch về đến nhà, quả nhiên mèo con đói bụng kêu lên từng hồi.
Trên giá leo của mèo có thức ăn mèo thông thường, nhưng Tuyết Hoa kén ăn, phải thêm đồ ăn kèm thì mới chịu ăn.
Anh chuẩn bị bữa ăn cho nó xong, mèo con lập tức chạy đến bên bát, ăn ngấu nghiến phát ra tiếng kêu rất vui tai.
Anh ngồi xổm xuống nhìn nó ăn, một lúc sau chụp một tấm ảnh gửi đi cho cô.
Lúc đó, Tống Duy vẫn chưa ngủ, mà cũng không thể ngủ được. Cuộc điện thoại vừa rồi còn khiến cô xúc động hơn cả cuộc cãi vã trước khi chia tay, cô cần nhiều thời gian hơn để bình ổn cảm xúc.
Thế nhưng, khi nhìn thấy tin nhắn, cô vẫn không nhịn được mà bật cười. Đây chẳng phải lại giống trước khi kết hôn sao, anh dùng mèo con để kéo gần mối quan hệ giữa hai người?
Cười một lúc, khóe môi cô lại dần trùng xuống, có chút xót xa. Hôm nay là thứ Sáu, vất vả lắm mới kết thúc một tuần làm việc, lẽ ra giờ này họ nên ở trong căn phòng nhỏ của mình, hôn nhau, quấn quýt, tận hưởng một đêm tuyệt vời. Vậy mà giờ đây họ lại mỗi người một nơi.
Nhìn bức ảnh kia, cô bỗng nhận ra một điều. Những nỗ lực tưởng như vụng về nhưng đầy chủ động của anh dường như luôn rất hiệu quả. Cô dễ bị anh thuyết phục, biết rõ anh dùng Tuyết Hoa để làm hòa, nhưng trái tim vẫn mềm nhũn đến mức không thể kiểm soát, muốn nhắn tin trả lời.
Cuối cùng, cô cũng không nhịn được, gõ một dòng chữ:
“Đừng cho nó ăn nhiều quá, giờ nó đã bị thừa cân rồi.”
“Nước cũng phải thay, còn thức ăn trong phòng nó sắp hết chưa? Gói mới ở ngăn kéo dưới tủ rượu.”
Bên kia nhanh chóng đáp lại một chữ “Được”, sau đó gửi thêm một tấm ảnh bát cơm trống không, kèm theo hình Tuyết Hoa tức giận vung móng vuốt vào ống kính.
Cảnh tượng đáng yêu này khiến Tống Duy cong khóe mắt, tình yêu dành cho chú mèo con dâng trào đến đỉnh điểm.
Ngón tay cô nhấn vào biểu tượng gọi video, nhưng rồi lại dừng lại, thoát ra.
Thôi vậy, giờ mà gọi video thì là sao chứ? Ai đời vừa cãi nhau xong lại gọi video như không có chuyện gì xảy ra.
Tống Duy không nhắn lại nữa, tắt điện thoại đi ngủ.
Không rõ đã ngủ từ lúc nào, nhưng khi trong lòng còn vướng bận, giấc mơ luôn thật nhiều. Những cảnh tượng như chạy trốn, lạc đường, đuổi theo, tai nạn xe cộ, chồng chéo, kỳ quái khiến cô bừng tỉnh.
Mở mắt ra, đã 8 giờ sáng, đúng giờ sinh học cô thường thức dậy.
Tống Duy vô thức nhìn sang bên cạnh, phải mất mấy giây mới phản ứng được rằng mình đang ở nhà mẹ, và Trần Quất Bạch không ở đây.
Cô hít sâu một hơi, để trái tim vừa trải qua ác mộng từ từ bình ổn lại.
Rửa mặt xong ra khỏi phòng, Dương Nghênh Thu đã chuẩn bị xong bữa sáng. Tống Duy bước đến bên cạnh, hỏi:
“Mẹ, bụng mẹ đỡ hơn chưa?”
“Không sao rồi, ăn cơm đi.”
Trên bàn ăn là bữa sáng đơn giản: sandwich và sữa.
Tống Duy không thích uống sữa, giả vờ uống hai ngụm rồi để sang một bên, sau đó cầm điện thoại lên xem.
Chuyện trên vòng bạn bè đã âm ỉ một đêm, độ nóng dần hạ nhiệt, nhưng cô vẫn nhận được rất nhiều tin nhắn, có người tò mò, có người quan tâm. Thậm chí cả Lý Thừa cũng nhắn hỏi tình hình.
Cô lần lượt trả lời từng người một cách ngắn gọn.
Sau khi trả lời xong, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sâu xa của Dương Nghênh Thu. Tống Duy nghĩ bà biết chuyện gì, tim hơi run:
“Mẹ…”
Giọng Dương Nghênh Thu trầm xuống:
“Tiểu Trần mua xe cho con rồi à?”
Sự căng thẳng của Tống Duy lập tức biến mất. À, thì ra là chuyện này. Có lẽ mẹ cũng đã thấy bài đăng trên vòng bạn bè. Cô lập tức đẩy khó khăn sang người khác:
“Đúng vậy, còn tại sao anh ấy mua chiếc xe này thì mẹ đi hỏi anh ấy. Mua xong con mới biết.”
Dương Nghênh Thu ngẫm nghĩ, có lẽ đúng như vậy. Bà biết con gái mình không mê tiền, xe cộ cũng lười dùng. Nếu thật sự muốn xe tốt, bố cô đã mua cho từ mấy năm trước rồi.
Ngược lại, Trần Quất Bạch rất hào phóng. Tiền sính lễ là một căn nhà, giờ lại thêm một chiếc xe bạc tỷ. Nghĩ đến đây, bà hỏi:
“Xe đó đăng ký tên con phải không?”
Tống Duy bật cười:
“Mẹ à, mẹ bị tiền làm mờ mắt rồi sao? Dù chỉ đứng tên con, thì vẫn là tài sản chung của vợ chồng mà.”
“Mẹ không có ý đó, nhưng viết tên con là thể hiện tấm lòng mà.” Trong nửa năm qua, cách Trần Quất Bạch đối xử với con gái bà, gia đình đều thấy rõ. Dương Nghênh Thu cảm thán:
“Tiểu Trần là người không có nhiều tính toán, đối xử với con thật lòng. Con đúng là số may mắn, vừa gặp đã hợp ý.”
Tống Duy cúi đầu cắn một miếng trứng rán trong sandwich, lẩm bẩm:
“Anh ấy đối với con thì có gì tốt…”
Dương Nghênh Thu liếc cô một cái, đẩy ly sữa mà cô ghét lại gần:
“Được rồi, đừng ở trong phúc mà không biết hưởng phúc.” Bà lại nói:
“Tối mai con đi cùng mẹ đến trường, hay về Hàng Bình Phủ trước?”
“Hả?”
“Hả cái gì? Tối mai Tiểu Trần có hoạt động ở trường, con không đi làm, không đi cùng nó sao?”
Tống Duy ấp úng:
“Con đi làm gì chứ…”
Cô còn chưa nói đến việc đã từ chối trước đó. Hiện tại, tình trạng của hai người như vậy, gặp mặt rồi cô cũng không biết phải nói gì, chỉ thêm khó xử.
Dương Nghênh Thu nói tiếp:
“Tối có bữa cơm với lãnh đạo và trưởng phòng, đều là đồng nghiệp cũ của mẹ. Hai đứa cũng đến gặp một chút. Mẹ sắp nghỉ hưu rồi, chỉ lần này thôi.”
Đến mức này, Tống Duy không có lý do gì để từ chối.
Chiều thứ Bảy, Tống Duy đi dạo phố cùng Chúc Thanh Phỉ. Theo lời Chúc Thanh Phỉ, cô và Sở Kỳ hiện tại đã bước vào giai đoạn “chuẩn mập mờ”. Khi Tống Duy hỏi “chuẩn” là gì, cô giải thích là sắp sửa mập mờ, nên cần phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ: quần áo mới, giày dép mới đều phải mua đủ.
Tống Duy nghĩ đến việc tối mai sẽ gặp các lãnh đạo và đồng nghiệp của mẹ, cô cũng nên ăn mặc chỉnh tề một chút, liền mua hai chiếc váy.
Dạo phố xong, hai người ghé trung tâm thương mại dùng bữa. Vừa ngồi xuống, Chúc Thanh Phỉ đã ôm điện thoại trả lời tin nhắn. Tống Duy trêu cô:
“Sở Kỳ nhắn tin cho cậu à?”
“Ừ…” Chúc Thanh Phỉ đặt điện thoại xuống, nghiêm túc hỏi:
“Anh ấy hỏi bình thường chúng ta hay đi chơi ở đâu. Cậu bảo mình nên trả lời thế nào?”
Cảm ơn XETHAIBINH.COM đã lần thứ n donate cho team 100K, trân trọng cám ơn!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011
PayPal: [email protected]
Momo: 0946821468
Bạn cần đăng nhập để bình luận