Tân Hôn Cuối Năm

Chương 151


Tống Cao Dật ôm lấy con gái an ủi: “Không sao đâu, mẹ con bao nhiêu năm nay sức khỏe đều tốt, chắc chắn không có chuyện gì đâu.”
“Nhưng mẹ chẳng chịu ăn uống tử tế, thường xuyên bỏ bữa. Mẹ còn hay trách con, nhưng bản thân mẹ lại không biết tự chăm sóc mình.”
Trong lòng Tống Cao Dật cũng khó chịu, ông nhẹ nhàng vỗ về cô.
Tống Duy khẽ khóc, giọng nói nghẹn lại: “Nếu bố mẹ không ly hôn thì tốt biết bao. Nếu không ly hôn, mẹ sẽ không bị bệnh.”
“Tất cả là lỗi của con. Sao con lại chuyển ra ngoài sống, sao con lại lên thủ đô? Nếu không phải dì út tình cờ ghé qua, mẹ ngất ở nhà mà không ai phát hiện ra thì sao?”
“Đều là lỗi của con…”
Tống Duy khóc thêm một lúc, dường như giải tỏa được cảm xúc, dần dần bình tĩnh lại. Tống Cao Dật vẫn ở bên cạnh, không rời nửa bước.
Tuyết Hoa đã đi tới bên chân cô từ lúc nào. Khi cô ngừng khóc, con mèo nhỏ đưa móng vuốt cọ nhẹ vào người cô. Tống Duy cúi xuống, bế nó lên. “Bố, con không sao, bố cứ làm việc của mình đi.”
Tống Cao Dật nhìn con gái, không giấu được vẻ thương xót: “Ăn cơm rồi hãy đi, nhé?”
Đôi mắt Tống Duy sáng lên, cô bất chợt đề nghị: “Bố, hay bố về ở với con?”
Nghe xong, Tống Cao Dật lắc đầu, cười bất lực: “Bố không về đâu. Mai có kết quả kiểm tra, nhớ báo cho bố biết.”
“Dạ.”
Tống Duy cụp mắt, lòng có chút hụt hẫng. Cô vuốt ve Tuyết Hoa, vuốt từng chút một lên bộ lông mềm mại của nó.
Tuyết Hoa dường như đã béo hơn chút, cái bụng tròn trịa mềm mại. Cô gãi cằm nó, tự lẩm bẩm: “Đừng ăn nhiều quá, phải khỏe mạnh nhé.”
Đến hơn 5 giờ chiều, Trần Quất Bạch đến đón cô. Trên đường về, họ ghé qua chợ mua thức ăn. Tống Duy tự mình chọn nguyên liệu, tối nay cô muốn tự tay nấu ăn.
Ngồi trên xe trở về, nhìn dòng người ngoài cửa sổ lướt qua, cô bỗng cảm thán: “Trần Quất Bạch, giờ em mới hiểu câu nói ‘Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn nuôi mà cha mẹ không đợi’. Thật sự có chút hối hận. Lúc trước, em có nên đi học xa nhà không? Tám, chín năm trôi qua, em chẳng làm tròn bổn phận của một người con.”
Trần Quất Bạch im lặng một lúc, không biết nên an ủi thế nào. Rồi anh dịu dàng nói: “Tống Duy, anh nghĩ bố mẹ sinh ra em không phải để em phụng dưỡng họ, mà là hy vọng em có cuộc sống của riêng mình. Em không làm gì sai cả. Tình yêu giữa cha mẹ và con cái không phải lúc nào cũng cần đến sự hiện diện để thể hiện.”
“Thật vậy sao?”
“Đương nhiên rồi. Đổi lại mà nói, nếu sau này chúng ta có con, chúng ta sinh và nuôi dưỡng nó là để nó sống với chúng ta, hay vì muốn nó có cuộc sống của riêng mình?”
“Dĩ nhiên là để nó có cuộc sống của riêng mình.” Tống Duy không chút do dự trả lời. Nhưng nghĩ một lát, cô lại nói: “Nhưng hình như nhiều người không nghĩ vậy, chẳng phải người ta hay nói ‘sinh con để dưỡng già’ đó sao?”
Trần Quất Bạch đáp: “Nếu thật sự phải dựa vào con cái để dưỡng già, thì gia đình đó cũng khá đáng buồn. Sinh con để dưỡng già là sự ích kỷ của những kẻ không tự lo được cho mình.”
“Đúng vậy…” Tống Duy đồng tình, cô quay đầu nhìn anh: “Sao tự dưng lại nói đến chuyện này?”
Người ngồi ghế lái cười nhẹ: “Chẳng phải đang muốn an ủi em sao?”
Sau một thoáng trầm ngâm, Trần Quất Bạch nghiêm túc nói: “Em biết đấy, anh từ nhỏ không lớn lên trong một gia đình hoàn chỉnh. Mẹ rất yêu anh nhưng bà mất sớm, còn bố, có lẽ ông cũng yêu anh, nhưng ông lại vắng mặt trong vai trò của một người cha. Nói ra em có thể không tin, lần đầu đến nhà em, anh thật sự rất ghen tị.”
Tống Duy mím môi: “Em tin.”
Thời gian đầu, Trần Quất Bạch rất sợ mẹ cô, vì bà Dương nghiêm khắc áp dụng những nguyên tắc của mình lên anh. Dù anh không nói, nhưng Tống Duy dần nhận ra rằng, thật ra anh rất thích cảm giác được bà Dương quản thúc, và cũng rất hào hứng khi học nấu ăn từ ông Tống Cao Dật.
Anh tiếp tục: “Dần dần, anh cũng cảm nhận được tình yêu của cha mẹ dành cho con cái. Dù bận rộn, mỗi khi nghe nói em muốn về ăn cơm, bố luôn đồng ý ngay. Còn mẹ em, bà ấy yêu thương cả những người em quan tâm. Vì em mà bà sẵn sàng giúp Quang Niên, giới thiệu anh với các lãnh đạo trong thành phố. Em là một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương trọn vẹn.”
“Nhưng ai cũng ích kỷ. Em cảm nhận được tình yêu thương từ bố mẹ, bởi vì họ cũng cảm nhận được tình yêu từ em. Thế nên, em không cần phải cảm thấy có lỗi. Chúng ta hãy tập trung vào việc sắp tới.”
Tống Duy vừa cảm thấy được an ủi một chút, nhưng câu cuối lại làm cô không nhịn được bật cười: “Cái gì gọi là ‘việc sắp tới’? Anh nói chuyện đúng là…”

Trần Quất Bạch ngẩn người, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, là lỗi của anh.”
“Hừm.”
Về đến nhà, tâm trạng Tống Duy đã khá hơn nhiều. Dương Nghênh Thu đang bận rộn trong thư phòng, Trần Quất Bạch vào bếp nấu ăn. Tống Duy rảnh rỗi không biết làm gì, liền chạy tới chạy lui giữa hai nơi, khi thì góp ý, khi thì phụ giúp một tay. Không ai nhắc đến chuyện ngày mai sẽ có kết quả kiểm tra.
Sau bữa tối, Tống Duy đề nghị: “Mẹ, chúng ta xuống dưới đi dạo một chút nhé.”
Dương Nghênh Thu liếc nhìn cô: “Con không bị sao đấy chứ?”
Cô con gái này nổi tiếng là ghét vận động, thà nằm chứ không đứng, vậy mà bây giờ lại đề nghị đi dạo?
Tống Duy khoác tay mẹ, nũng nịu: “Ai cũng nói ăn xong đi bộ vài bước sẽ khỏe mạnh, sống lâu. Phải vận động chứ mẹ.”
Cô không để ý mẹ có đồng ý hay không, quay đầu gọi: “Trần Quất Bạch, anh có đi không?”
“Anh dọn dẹp xong rồi xuống.”
“Được thôi.”
Hai mẹ con bước ra ngoài.
Ở đây họ đã sống hơn mười năm, hàng xóm láng giềng đều quen biết. Đi xuống bằng thang máy đã gặp không ít người.
Trò chuyện đôi câu, đều là những chuyện thường ngày. Một bà hàng xóm nhìn bụng Tống Duy, tò mò hỏi: “Hiệu trưởng Dương, cô sắp có cháu bế rồi phải không?”
Tống Duy lập tức lúng túng, vội vàng hóp bụng lại.
Dương Nghênh Thu cười đáp: “Còn sớm lắm, con bé chỉ béo bụng thôi.”
Bà hàng xóm cười: “Ăn được là có phúc mà.”
Tống Duy: “…”
Xuống tới dưới lầu, lại gặp một người quen khác.
“Tiểu Duy về thăm mẹ à?”
“Vâng, dì Lý.”
“Chồng con không về à?”
“Anh ấy ở trên lầu rửa bát.”
“Ôi trời, hiệu trưởng Dương đúng là tìm được con rể tốt.”
Sau hai, ba lần như vậy, Tống Duy cuối cùng cũng hiểu vì sao ngày trước mẹ cô không thích xuống đây đi dạo.
Dương Nghênh Thu cười chế giễu: “Con muốn đi mà, giờ thì tiếp tục ứng phó đi.”
Tống Duy ngán ngẩm: “Mẹ, hay là chúng ta lên lại đi…”
Còn chưa nói hết, lại gặp một bà đẩy xe em bé đi tới.
Cảm ơn XETHAIBINH.COM đã lần thứ n donate cho team 100K, trân trọng cám ơn!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011

PayPal: [email protected]
Momo: 0946821468
Bạn cần đăng nhập để bình luận