Tân Hôn Cuối Năm
Chương 104
Quay lại Nam An, hầu hết thời gian cô và anh cùng nhau đi làm, nếu anh bận thì Tống Cao Dật sẽ tiện đường đưa đón cô. Nhưng giờ Tống Cao Dật đã dọn đến ở gần viện nghiên cứu, nên không còn thời gian đưa cô nữa.
Hôm qua anh bảo muốn mua xe, Tống Duy nghĩ bản thân sớm muộn gì cũng phải lái xe, nên cần luyện tập trước.
Chiếc xe của anh là một chiếc Mercedes-Benz E-Class đơn giản, đối với một ông chủ thì khá là khiêm tốn.
Đôi lúc, Tống Duy cảm thấy anh không giống tổng tài trong phim truyền hình hay tiểu thuyết. Những vị “tổng tài bá đạo” đó đều đi siêu xe hoặc xe thể thao, ra vào luôn có trợ lý đi theo, nhưng anh thì không. Đừng nói xe, ngay cả khi họp hay công tác, anh cũng tự mình đi, không mang theo trợ lý. Ba trợ lý trong văn phòng tổng giám đốc chỉ làm việc trong phạm vi trách nhiệm của họ.
Tống Duy ngồi vào ghế lái, chân duỗi ra, suýt chút nữa không với tới bàn đạp phanh.
Trần Quất Bạch ngồi bên cạnh cười. Cô bực bội mở miệng:
“Anh cười cái gì?!”
Anh ngừng cười, cúi xuống giúp cô điều chỉnh ghế và nâng cao đệm ghế:
“Nhìn thế này được chưa? Gương chiếu hậu cũng cần chỉnh lại nữa.”
Tống Duy tuy không thường xuyên lái xe, nhưng không phải tay mơ mới học lái. Rất nhanh cô chỉnh xong, khởi động xe.
Anh ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn.
Tống Duy quay đầu nhìn anh với hành động cẩn thận quá mức, không khỏi bực mình:
“Nếu anh sợ thì để em lái một mình.”
“Anh sợ, nhưng không thể để em lái một mình.”
“Đừng xem thường em!”
Trần Quất Bạch dịu dàng cười:
“Không xem thường, đi thôi.”
Tống Duy vào số, bật đèn xi-nhan, rời khỏi gara.
Lối ra của tầng hầm là một con dốc lớn, và đó là thử thách đầu tiên của Tống Duy.
Cô nhấn ga mạnh, “vút” một tiếng lao thẳng lên mặt đất, suýt chút nữa va vào cổng khu dân cư.
Đây là lần đầu tiên trong đời Trần Quất Bạch cảm nhận được sự phấn khích. Sau một hồi lưỡng lự, anh không chắc chắn nói:
“Hay sau này để anh chở em đi làm?”
Tống Duy đã giương cung thì không quay đầu lại, càng bị áp lực cô càng muốn chinh phục:
“Không, em tự lái!”
Trần Quất Bạch lặng lẽ siết chặt dây an toàn.
Từ nhà đến công ty chỉ mất bốn, năm phút, qua hai đèn đỏ.
Giờ cao điểm sáng sớm, xe cộ đông đúc, Trần Quất Bạch luôn chú ý đến cô, thấy cô mím chặt môi, tay nắm vô-lăng dùng lực rất nhiều. Anh dịu dàng an ủi:
“Đừng sợ, em cứ tập trung lái, không sao đâu.”
“Ừm…”
Tống Duy hít một hơi dài, ép bản thân phải thả lỏng, bình tĩnh nhập vào dòng xe.
Cô đến đèn đỏ đầu tiên một cách suôn sẻ, dừng xe ổn định, kéo phanh tay rồi quay sang đòi khen:
“Sao nào?”
“Rất giỏi, còn vững hơn lần đầu anh lái xe.”
Tống Duy không phải lần đầu lái, nhưng cô vẫn chấp nhận lời khen này, cười hí hửng hai tiếng.
Còn mười giây nữa đèn xanh, cô đã chuẩn bị sẵn sàng. Khi đèn vừa chuyển, cô nhấn ga, theo xe phía trước di chuyển, mọi thứ đều suôn sẻ.
Sự bất an không dám bộc lộ của Trần Quất Bạch cuối cùng cũng dịu lại, anh buông tay khỏi dây an toàn.
Tòa nhà Quang Niên dùng chung bãi đậu xe với trung tâm thương mại bên cạnh. Trước đây, Tống Duy thường xuống xe ở khu vực gần trung tâm thương mại, rất an toàn. Nhưng hôm nay cô muốn tự lái xe đến chỗ đậu. May mà họ đi sớm, lúc này đồng nghiệp chưa đông.
Nhưng sự thoải mái luôn dễ khiến người ta mắc lỗi. Tống Duy kỹ thuật lùi xe vào bãi còn non kém, thử hai lần vẫn không thành, cuối cùng đành cầu cứu. Trần Quất Bạch xuống xe giúp cô lái, đúng lúc đổi chỗ thì từ sau lưng vang lên tiếng gọi rõ to:
“Chị Duy!”
Tống Duy quay lại, thấy Diêu Diệu Huyền đang chạy đến.
Cô lập tức nhìn Trần Quất Bạch, nhưng lúc này đã không còn kịp để trốn.
“Trần tổng?”
Tống Duy cười gượng:
“Tôi lùi xe không vào, Trần tổng giúp tôi.”
“À à.”
Trần Quất Bạch gật đầu chào Diêu Diệu Huyền, lên xe tiếp tục lùi.
Diêu Diệu Huyền không phải kiểu người hay để ý chi tiết, cũng chẳng nghĩ nhiều, đứng bên cạnh hỏi:
“Chị Duy, chị mua xe rồi à?”
“… Không, xe của nhà thôi.”
“Ồ, em nói rồi mà, xe này trông giống xe của Trần tổng ghê.”
“…”
Tống Duy vội che biển số xe, chờ anh lùi xong, bước xuống, giả vờ trịnh trọng:
“Cảm ơn Trần tổng.”
Trần Quất Bạch nhìn cô đầy ẩn ý, nụ cười thoáng qua trên môi, rồi ném chìa khóa xe cho cô:
“Không có gì, quản lý Tống.”
Ba người cùng nhau bước lên.
Đi thang máy cùng sếp vốn đã như địa ngục, mà sếp lại là chồng mình thì chẳng khác gì tầng địa ngục thứ mười tám.
Tống Duy đứng giữa, phía trước là Diêu Diệu Huyền, phía sau là Trần Quất Bạch, chẳng dám nhúc nhích.
Số tầng trên màn hình không ngừng tăng lên, đến tầng một thì thêm nhiều người nữa vào. Cô bị đẩy ra phía sau, đứng ngay trước mặt anh.
Cửa thang máy đóng lại, tay Tống Duy buông thõng bên người bất ngờ bị ai đó chạm nhẹ. Cô lập tức rụt tay, nhưng cố nhịn không quay lại cảnh cáo.
Một lát sau, cô như nghĩ đến gì đó, lấy chìa khóa xe từ túi ra, tay đưa ra phía sau.
Mấy giây trôi qua không ai nhận, cô đẩy về sau thêm chút, nhưng không kiểm soát được khoảng cách giữa hai người, lực đẩy lần này khá mạnh, chạm thẳng vào một chỗ nhạy cảm của anh.
Người đàn ông phản xạ rên lên một tiếng.
Không gian trong thang máy bỗng trở nên yên lặng lạ thường.
Một đồng nghiệp cấp cao quay đầu lại hỏi:
“Trần tổng, anh không khỏe sao?”
Trần Quất Bạch cố nhịn đau, trả lời:
“Không sao.”
Chờ khi không còn ai chú ý, anh cúi đầu nhìn xuống, cuối cùng phát hiện “thủ phạm”. Trần Quất Bạch nhận lấy chìa khóa, nhưng tay lại không chịu buông, giữ chặt trong tay.
Người quá đông, đồng nghiệp đứng cạnh chỉ cần cúi đầu là có thể thấy, khiến tim Tống Duy như treo ngược. Một cảm giác giống như đang lén lút vụng trộm ập tới, cô cố gắng rút tay ra.
Nhưng anh lại nắm càng chặt.
Tống Duy cắn răng, nghĩ bụng vừa rồi đáng lẽ phải mạnh tay hơn!
Tay không rút ra được, cô chỉ còn cách theo dõi ánh mắt của các đồng nghiệp. May mắn thay, vì có “Trần tổng” ở đây, không ai dám nói chuyện hay nhúc nhích, chẳng ai phát hiện góc khuất này có chuyện gì.
Cô đành tự nhủ, thôi kệ, tầng bảy sẽ đến ngay thôi.
Cứ thế, hai bàn tay đan nhau cho đến khi thang máy dừng ở tầng bảy. Anh cuối cùng cũng buông ra.
Ra khỏi thang máy, Diêu Diệu Huyền quay sang nhìn cô, nghi hoặc hỏi:
“Chị Duy, chị không khỏe à? Mặt sao đỏ vậy?”
Tống Duy giữ nguyên nụ cười lãnh đạo:
“Không sao, trong thang máy ngột ngạt thôi.”
Diêu Diệu Huyền gật đầu lia lịa đồng tình:
“Đúng đúng, Trần tổng ở đó, em thở còn không dám.”
Về đến văn phòng, Tống Duy lập tức nhắn tin:
“Lần sau không được làm thế nữa!”
Trần Quất Bạch vừa bước ra khỏi thang máy, trên môi vẫn còn nụ cười đầy yêu chiều, đáp lại:
“Vẫn còn hơi đau.”
“…” Mặt Tống Duy lại đỏ bừng:
“Không sao chứ?”
Cảm ơn XETHAIBINH.COM đã lần thứ n donate cho team 100K, trân trọng cám ơn!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011
PayPal: [email protected]
Momo: 0946821468
Bạn cần đăng nhập để bình luận