Tám Số Không: Xấu Bụng Sĩ Quan Đọc Tâm Ta Sau Luân Hãm

Tám Số Không: Xấu Bụng Sĩ Quan Đọc Tâm Ta Sau Luân Hãm - Chương 08: Trong đại viện 'Con hoang ' (length: 7501)

Tô Ý không rõ nguyên nhân mình xuyên thư có liên quan đến nam chính hay không, nhưng có thể khẳng định là, làm nam chính, Chu Cận Xuyên chắc chắn có khí vận không thua nữ chính.
Nếu có thể ôm được cái "kim đại thối" này thì tốt, biết đâu nàng giúp nam chính hoàn thành lời hứa thoát khỏi nữ chính, bản thân cũng có thể trở về thế giới cũ.
Chỉ tiếc, nhân cách Chu Cận Xuyên bên ngoài cảnh giác và lạnh nhạt.
Muốn tìm lý do chính đáng để tiếp cận, thực sự quá khó.
Tô Ý đang vắt óc suy nghĩ, bụng bỗng nhiên kêu ùng ục.
Không khỏi bước nhanh hơn, nắm chặt thời gian đến nhà khách ở lại, sau đó lại đi ăn cơm.
Vất vả đến nhà khách, nhân viên sân khấu không nói hai lời đưa tay hỏi nàng thư giới thiệu.
Tô Ý lúc này mới trợn tròn mắt, vội vàng giải thích với đối phương hành lý mình bị trộm mất thư giới thiệu.
"Vậy không được, đây là quy định, không có thư giới thiệu thì không thể mở phòng cho cô."
Tô Ý nhìn đồng hồ treo tường, nghĩ giờ mà quay lại tìm Chu Cận Xuyên hoặc Vương chính ủy mở, e là không kịp.
Liền không nói hai lời, co cẳng chạy về.
Đợi nàng thở hồng hộc chạy đến đại viện, lại đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
Lúc này đang vào giờ cơm, từng nhà đều ở nhà nấu cơm, trong đại viện trống rỗng.
Tô Ý dừng bước chân, nhìn quanh bốn phía, sau đó phát hiện mấy đứa bé trong một hẻm nhỏ.
Tiếng khóc chính là từ bên đó truyền đến.
Nhìn kỹ, chỉ thấy một bé trai chừng bảy, tám tuổi nằm rạp trên mặt đất, trong ngực còn che chở một bé gái chừng bốn, năm tuổi.
Trước mặt hai người còn có hai bé trai lớn hơn một chút, đánh và mắng hai người trên mặt đất.
"Không cha đau không mẹ thương, đồ con hoang, còn ỷ lại đại viện chúng ta không đi! Giờ ngay cả đồ cũng dám trộm, xem ngày mai có đuổi bọn mày ra ngoài không!"
Tô Ý sốt ruột muốn đi mở giấy chứng minh, nhưng thấy cảnh hai người bị khi phụ.
Không nhịn được nhớ lại cảnh mình bị người ta khinh dễ và đánh nhau khi còn bé, đáy lòng không khỏi có chút chua xót.
Hơi chút do dự, vẫn lựa chọn đi giải cứu hai đứa bé trước.
"Dừng tay! Các ngươi đang làm gì!"
Hai bé trai lớn hơn trông thấy có người lớn tới, lập tức dừng tay, chỉ vào hai người dưới đất nói, "Hai huynh muội bọn nó trộm đồ của chúng ta! Đánh bọn nó cũng đáng đời."
Bé trai trên đất lập tức phản bác, "Ta không có, mứt quả này là ta dùng tiền mua cho muội muội, không phải trộm được."
Tô Ý nhìn hai đứa bé đánh người, "Chứng minh thế nào mứt quả này là bọn hắn trộm?"
Hai người bĩu môi, "Hai đứa bọn nó đều là con hoang không ai muốn, làm sao có tiền đi mua mứt quả!"
Tô Ý nhặt mứt quả trên đất lên, "Vậy phía trên này cũng không có viết chữ, làm sao ngươi chứng minh được là ngươi mua?"
"Tao nói là của tao thì chính là của tao."
Tô Ý "ha" lạnh một tiếng, "Được, ngươi nói là của ngươi, vậy bây giờ trả lại cho ngươi, ngươi ăn ta liền tin là của ngươi."
Hai đứa kia liếc Tô Ý một cái, "Ở đâu ra đồ đần, ngốc hết chỗ nói, đã rơi trên mặt đất bẩn thỉu làm sao ăn? Đền tiền!"
Đáy mắt Tô Ý lạnh lẽo, dữ dằn nhìn hai người, "Cha mẹ các ngươi dạy các ngươi đi khinh dễ người khác như vậy à? Các ngươi không ăn chính là chột dạ, có dám gọi cha mẹ các ngươi ra đây, chúng ta ra ngoài tìm người bán mứt quả đối chất không!"
Hai đứa bé nghe xong muốn tìm người lớn, sợ hãi nhảy dựng lên, "Chúng ta không cần nữa, cho hai đứa nó ăn đi!"
Nói xong co cẳng chạy ra ngoài ngõ nhỏ.
Tô Ý tiện tay nhặt một cục đá ném qua, hai người lảo đảo ngã xuống đất.
Kêu cha gọi mẹ đứng dậy chạy.
Thấy hai đứa bé trên đất cũng bật cười.
"Cảm ơn tỷ tỷ."
"Không có gì, lần sau gặp chuyện như vậy, trực tiếp đi tìm người lớn nhà bọn nó."
"Biết rồi ạ."
"Được rồi, tỷ tỷ còn có việc phải làm, các ngươi mau trở về đi."
Ra khỏi ngõ nhỏ, trời đã tối hẳn, đèn đường hai bên cũng sáng lên.
Giờ này, văn phòng chắc là không tìm thấy người!
Ngay lúc Tô Ý ảo não, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đi từ đằng xa tới.
Ánh đèn đường mờ vàng kéo dài thân ảnh hắn, Tô Ý tinh mắt nhận ra người kia chính là Chu Cận Xuyên.
Tô Ý như vớ được cứu tinh, vội vàng bước nhanh tới.
"Chu đoàn trưởng, ngài đây là —— đi mua thức ăn?"
Vừa dứt lời, bụng Tô Ý lại vang lên lần nữa.
Thư giới thiệu cần, cơm cũng muốn ăn.
Còn người trước mắt, nàng cũng muốn tìm cơ hội nịnh bợ một chút.
"Chu đoàn trưởng, chuyện ngày hôm nay may mà có ngài giúp đỡ, ta đang muốn tìm cơ hội mời ngài ăn cơm! Thật khéo ngài mua đồ ăn."
Chu Cận Xuyên nhíu mày, "Mời ta ăn cơm, dùng đồ ăn ta mua?"
Tô Ý lúng túng che bụng, "Ta đây không phải chưa quen cuộc sống nơi đây, muốn mời ngài cũng không biết đi đâu."
Chu Cận Xuyên thấy nàng dáng vẻ vô cùng đáng thương, không nhịn được nhếch khóe miệng nói, "Ngoài trấn có tiệm cơm quốc doanh, ta nhớ ngươi không phải cầm tiền đền bù sao, chẳng lẽ không có phiếu?"
Tô Ý vội vàng bịt túi cười nói, "Có thì có, vừa rồi ra đại viện muốn tìm chỗ ở, kết quả không có thư giới thiệu lại bị đuổi ra, cho nên tới tìm ngài mở thư giới thiệu."
Tô Ý nói xong, liền chớp mắt nhìn hắn.
Chu Cận Xuyên suy nghĩ một chút, cuối cùng đáp ứng, "Đi theo ta."
Vừa vặn hắn cũng có rất nhiều chuyện không nghĩ ra, coi như không gặp, hắn cũng sẽ tìm cách khác tìm tới nàng.
Tô Ý nghe xong, lập tức vui vẻ nhận giỏ rau trong tay hắn, "Cảm ơn Chu đoàn trưởng, ta cầm cho!"
Chỗ ở của Chu Cận Xuyên ở phía cuối đại viện, cách xa dãy phòng ở dày đặc phía trước, là một cái sân độc lập.
Tô Ý trong lòng buồn bực, 【 hắn không phải độc thân sao? Sao một mình ở sân lớn như vậy? 】 Chu Cận Xuyên quay đầu nhìn nàng một cái, quả nhiên lại là tiếng lòng.
Nàng hình như rất rõ tình huống của mình?
Không đợi suy nghĩ nhiều, cửa sân bị người từ bên trong mở ra.
Lập tức có hai đứa bé một nam một nữ chạy ra.
"Chú Chu —— "
Tô Ý cúi đầu xem xét, hai đứa bé này chính là hai đứa mình vừa cứu trong ngõ hẻm.
【 Lại là bọn hắn? Bọn hắn là của Chu Cận Xuyên —— 】 Chu Cận Xuyên ho nhẹ một tiếng, "Đây là Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn, là con của chiến hữu ta để lại."
Tô Ý giật mình, lập tức vẫy tay chào hai người.
Vốn định hỏi hai đứa bé có sao không, nhưng nhìn Tiểu Vũ khẽ lắc đầu với nàng, lập tức hiểu ra.
Chuyện vừa rồi bị người ta khinh dễ, hắn không muốn Chu Cận Xuyên biết.
Mình cũng ngậm miệng không nhắc tới.
Vừa vào cửa, Tô Ý liền quan sát một chút quang cảnh trong sân.
Trời đã tối cũng không nhìn ra được gì, bất quá cả cái sân cảm giác trống trải, một mảnh đất trống không có gì đáng xem.
Vào phòng, bên trong ngược lại sáng sủa.
Không hổ là phòng dành cho đoàn trưởng, chỗ ở thật lớn, ngoại trừ mấy gian phòng ngủ và phòng khách, phòng bếp và nhà vệ sinh cũng đều độc lập.
Không giống những căn phòng đơn xếp san sát phía trước.
Chỉ có điều trong phòng này theo đuổi phong cách 'tối giản', trống rỗng không có hơi người...
Bạn cần đăng nhập để bình luận