Tám Số Không: Xấu Bụng Sĩ Quan Đọc Tâm Ta Sau Luân Hãm
Tám Số Không: Xấu Bụng Sĩ Quan Đọc Tâm Ta Sau Luân Hãm - Chương 172: Ngươi chính là tiểu Xuyên đối tượng Tô đồng chí a? (length: 6093)
Gần hai mươi tiếng ngồi xe lửa khiến Tô Ý suy sụp, thực sự là quá chậm.
Hơn nữa trong khoảng thời gian dài đằng đẵng này, không nghe được bất kỳ tin tức nào từ bên ngoài.
Cũng không biết Chu Cận Xuyên bên kia thế nào, không có gì t·r·a t·ấ·n hơn việc này.
Tinh thần suy sụp, lại thêm toa xe chật chội, Tô Ý cảm thấy mình sắp không chịu nổi.
Đến tối, trên xe lửa mọi người ngủ la liệt.
Một mình tỉnh dậy, Tô Ý thấy cứ tiếp tục như vậy không ổn, nếu cứ vắt kiệt sức mình thì đến Kinh thị cũng chẳng giúp được gì.
Thế là thừa dịp mọi người đang mơ màng, lặng lẽ chạy tới nhà vệ sinh, lập tức lách vào không gian.
Sáng sớm hôm sau, trong không gian miễn cưỡng ngủ mấy tiếng, lại cưỡng ép ăn không ít đồ, Tô Ý lúc này mới đầy m·á·u phục sinh.
Tìm một cơ hội len lén ra khỏi không gian, trở lại vị trí của mình.
Cứ như vậy ngồi đến giữa trưa, xe lửa cuối cùng cũng đến Kinh thị.
Ra nhà ga, Tô Ý liền thẳng đến buồng điện thoại gọi điện cho Lục Trường Chinh.
Hỏi rõ Chu Cận Xuyên ở b·ệ·n·h viện nào, phòng bệnh nào xong, liền gọi xe chạy thẳng qua đó.
Đến b·ệ·n·h viện, Tô Ý một hơi chạy tới phòng bệnh của Chu Cận Xuyên ở tầng bốn.
Nào ngờ vừa ra khỏi thang máy liền bị người ngăn lại, "Tầng này không được vào."
Tô Ý ngước mắt nhìn lên, p·h·át hiện tầng này có không ít người mặc đồng phục đứng gác, cả tầng lầu đều yên tĩnh.
Ngoài ra, không thấy người đến thăm bệnh nào khác, cũng không thấy bác sĩ hay y tá.
Tô Ý vội vàng giải thích với người đứng gác, "Đồng chí, tôi là đối tượng của Chu đoàn trưởng, anh ấy hiện giờ thế nào rồi?"
Đối phương nghe Tô Ý nói vậy, đầu tiên là sững sờ, lập tức trầm giọng đáp, "Mời cô rời đi trước, ở đây không cho phép bất kỳ người ngoài nào ra vào."
Đáy lòng Tô Ý chùng xuống, "Đồng chí, làm phiền anh đi nói với người nhà Chu đoàn trưởng một tiếng, nói tôi là Tô Ý."
Hai đồng chí đứng ở đầu bậc thang thái độ rất kiên quyết, "Không có ý tứ, cô vẫn là mau rời khỏi đi."
Tô Ý ngồi xe lửa lâu như vậy, mắt thấy sắp đến nơi, lại c·h·ế·t sống không cho nàng vào.
Lập tức vừa sốt ruột vừa tức giận, đang chuẩn bị xông vào thì bỗng nhiên trông thấy một bác sĩ mặc áo blouse trắng mang theo y tá từ bên trong đi tới.
Mấy người đi đến trước mặt, Tô Ý lúc này mới vội vàng hỏi, "Bác sĩ, xin hỏi Chu Cận Xuyên bây giờ thế nào rồi?"
Bác sĩ kia ban đầu không thấy Tô Ý, đột nhiên nghe được giọng nói mới nhìn sang, nhưng cũng ngậm miệng không nói, "Xin lỗi —— "
Không đợi hắn cự tuyệt, Tô Ý liền vội giải thích, "Tôi là đối tượng của Chu Cận Xuyên, tôi là Tô Ý, tôi không phải đến tìm hiểu tin tức gì, cầu xin anh nói cho tôi biết anh ấy đã thoát khỏi nguy hiểm chưa?"
Đối phương vốn định đi, đột nhiên nghe được nàng nói nàng là Tô Ý.
Lúc này mới quay đầu lại, "Cô chính là Tô Ý?"
Tô Ý cũng không biết hắn có ý gì, chỉ liên tục gật đầu, "Không sai."
Đối phương dừng một chút, sau đó mới mở miệng nói, "Ca phẫu thuật đêm qua đã hoàn thành, mảnh đ·ạ·n trong người cũng đã lấy ra hết, chỉ có điều người bệnh không chỉ bị trúng đ·ạ·n một chỗ, trên đùi hẳn là không vấn đề gì, chủ yếu vị trí ở eo có quá nhiều dây thần kinh, hiện giờ vẫn chưa dám khẳng định tình hình hồi phục sau phẫu thuật."
"Hơn nữa người bệnh m·ấ·t m·á·u quá nhiều, sau phẫu thuật vẫn còn hôn mê, phải chờ tỉnh lại mới có thể coi là thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, cũng may người bệnh thể chất rất tốt, tỉnh lại hẳn là chỉ là vấn đề thời gian, hãy kiên nhẫn đợi thêm chút nữa!"
Tô Ý nghe xong Chu Cận Xuyên đã phẫu thuật lấy đ·ạ·n thành công, tuy vẫn còn hôn mê, cũng thoáng thở phào một hơi.
Vội vàng nói mấy câu cảm ơn với bác sĩ.
Bác sĩ kia gật đầu với Tô Ý, rồi nhấc chân rời đi.
Y tá bên cạnh thấy thế rất không hiểu, "Bác sĩ, người nhà bệnh nhân không phải đã thông báo, muốn nghiêm phòng tin tức tiết lộ, đối ngoại không thể hé răng một chữ sao?"
Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu, "Vị tiểu đồng chí vừa rồi cũng coi như là nửa cái gia thuộc, hơn nữa lại phong trần mệt mỏi một mình từ ngoài ngàn dặm chạy tới, nên nói cho cô ấy một tiếng."
"Thế nhưng, làm sao anh biết cô ấy chắc chắn là đối tượng của người bệnh, vạn nhất nếu là l·ừ·a gạt anh thì sao?"
"Mắt ta còn chưa đến mức ngay cả điểm này cũng nhìn không ra, hơn nữa hôm qua trước khi gây tê, ta nghe được người bệnh vẫn luôn gọi tên cô ấy."
Y tá kia nghe xong, lúc này mới như có điều suy nghĩ gật đầu.
Mặc dù đã biết tình hình hiện tại của Chu Cận Xuyên từ bác sĩ, Tô Ý vẫn muốn tận mắt qua xem một chút.
Liền lại tiếp tục nài nỉ hai đồng chí đứng gác.
Cuối cùng làm mấy người trong phòng bệnh cũng bị dẫn ra.
Chỉ thấy ba người kia nhìn về phía Tô Ý, cuối cùng, người đàn ông lớn tuổi nhất liền chống gậy đi về phía Tô Ý.
Tô Ý ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy tóc ông đã bạc trắng, khí thế quanh thân bất phàm, chỉ là do chịu đả kích mới có hơi còng lưng.
Chỉ thấy ông đi đến trước mặt Tô Ý, khẽ ho một tiếng, "Cô chính là đối tượng của tiểu Xuyên, Tô đồng chí à?"
Tô Ý thản nhiên gật đầu, "Chu gia gia, cháu là Tô Ý, ngài gọi cháu là Tiểu Tô là được, cháu muốn vào xem anh ấy có được không?"
Chu lão bất đắc dĩ thở dài, "Nó bây giờ vẫn còn hôn mê, cháu vào cũng không gặp được gì, hơn nữa bác sĩ nói, phòng chăm sóc đặc biệt tốt nhất không nên thăm viếng, tránh lây nhiễm lần hai."
"Ta thấy cháu cũng là mới từ bộ đội chạy tới à? Ta trước hết để người dẫn cháu đi nghỉ ngơi, chờ có tin tức sẽ thông báo cho cháu sau."
Tô Ý mím môi, "Vậy cháu không vào phòng bệnh, cháu chờ ở bên ngoài."
Thấy nàng mặt mày quật cường, Chu lão trầm tư một lát cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu đồng ý, "Thả cô ấy vào đi."
Nói xong, bản thân lại từ từ chống gậy đi xuống lầu dưới...
Hơn nữa trong khoảng thời gian dài đằng đẵng này, không nghe được bất kỳ tin tức nào từ bên ngoài.
Cũng không biết Chu Cận Xuyên bên kia thế nào, không có gì t·r·a t·ấ·n hơn việc này.
Tinh thần suy sụp, lại thêm toa xe chật chội, Tô Ý cảm thấy mình sắp không chịu nổi.
Đến tối, trên xe lửa mọi người ngủ la liệt.
Một mình tỉnh dậy, Tô Ý thấy cứ tiếp tục như vậy không ổn, nếu cứ vắt kiệt sức mình thì đến Kinh thị cũng chẳng giúp được gì.
Thế là thừa dịp mọi người đang mơ màng, lặng lẽ chạy tới nhà vệ sinh, lập tức lách vào không gian.
Sáng sớm hôm sau, trong không gian miễn cưỡng ngủ mấy tiếng, lại cưỡng ép ăn không ít đồ, Tô Ý lúc này mới đầy m·á·u phục sinh.
Tìm một cơ hội len lén ra khỏi không gian, trở lại vị trí của mình.
Cứ như vậy ngồi đến giữa trưa, xe lửa cuối cùng cũng đến Kinh thị.
Ra nhà ga, Tô Ý liền thẳng đến buồng điện thoại gọi điện cho Lục Trường Chinh.
Hỏi rõ Chu Cận Xuyên ở b·ệ·n·h viện nào, phòng bệnh nào xong, liền gọi xe chạy thẳng qua đó.
Đến b·ệ·n·h viện, Tô Ý một hơi chạy tới phòng bệnh của Chu Cận Xuyên ở tầng bốn.
Nào ngờ vừa ra khỏi thang máy liền bị người ngăn lại, "Tầng này không được vào."
Tô Ý ngước mắt nhìn lên, p·h·át hiện tầng này có không ít người mặc đồng phục đứng gác, cả tầng lầu đều yên tĩnh.
Ngoài ra, không thấy người đến thăm bệnh nào khác, cũng không thấy bác sĩ hay y tá.
Tô Ý vội vàng giải thích với người đứng gác, "Đồng chí, tôi là đối tượng của Chu đoàn trưởng, anh ấy hiện giờ thế nào rồi?"
Đối phương nghe Tô Ý nói vậy, đầu tiên là sững sờ, lập tức trầm giọng đáp, "Mời cô rời đi trước, ở đây không cho phép bất kỳ người ngoài nào ra vào."
Đáy lòng Tô Ý chùng xuống, "Đồng chí, làm phiền anh đi nói với người nhà Chu đoàn trưởng một tiếng, nói tôi là Tô Ý."
Hai đồng chí đứng ở đầu bậc thang thái độ rất kiên quyết, "Không có ý tứ, cô vẫn là mau rời khỏi đi."
Tô Ý ngồi xe lửa lâu như vậy, mắt thấy sắp đến nơi, lại c·h·ế·t sống không cho nàng vào.
Lập tức vừa sốt ruột vừa tức giận, đang chuẩn bị xông vào thì bỗng nhiên trông thấy một bác sĩ mặc áo blouse trắng mang theo y tá từ bên trong đi tới.
Mấy người đi đến trước mặt, Tô Ý lúc này mới vội vàng hỏi, "Bác sĩ, xin hỏi Chu Cận Xuyên bây giờ thế nào rồi?"
Bác sĩ kia ban đầu không thấy Tô Ý, đột nhiên nghe được giọng nói mới nhìn sang, nhưng cũng ngậm miệng không nói, "Xin lỗi —— "
Không đợi hắn cự tuyệt, Tô Ý liền vội giải thích, "Tôi là đối tượng của Chu Cận Xuyên, tôi là Tô Ý, tôi không phải đến tìm hiểu tin tức gì, cầu xin anh nói cho tôi biết anh ấy đã thoát khỏi nguy hiểm chưa?"
Đối phương vốn định đi, đột nhiên nghe được nàng nói nàng là Tô Ý.
Lúc này mới quay đầu lại, "Cô chính là Tô Ý?"
Tô Ý cũng không biết hắn có ý gì, chỉ liên tục gật đầu, "Không sai."
Đối phương dừng một chút, sau đó mới mở miệng nói, "Ca phẫu thuật đêm qua đã hoàn thành, mảnh đ·ạ·n trong người cũng đã lấy ra hết, chỉ có điều người bệnh không chỉ bị trúng đ·ạ·n một chỗ, trên đùi hẳn là không vấn đề gì, chủ yếu vị trí ở eo có quá nhiều dây thần kinh, hiện giờ vẫn chưa dám khẳng định tình hình hồi phục sau phẫu thuật."
"Hơn nữa người bệnh m·ấ·t m·á·u quá nhiều, sau phẫu thuật vẫn còn hôn mê, phải chờ tỉnh lại mới có thể coi là thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, cũng may người bệnh thể chất rất tốt, tỉnh lại hẳn là chỉ là vấn đề thời gian, hãy kiên nhẫn đợi thêm chút nữa!"
Tô Ý nghe xong Chu Cận Xuyên đã phẫu thuật lấy đ·ạ·n thành công, tuy vẫn còn hôn mê, cũng thoáng thở phào một hơi.
Vội vàng nói mấy câu cảm ơn với bác sĩ.
Bác sĩ kia gật đầu với Tô Ý, rồi nhấc chân rời đi.
Y tá bên cạnh thấy thế rất không hiểu, "Bác sĩ, người nhà bệnh nhân không phải đã thông báo, muốn nghiêm phòng tin tức tiết lộ, đối ngoại không thể hé răng một chữ sao?"
Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu, "Vị tiểu đồng chí vừa rồi cũng coi như là nửa cái gia thuộc, hơn nữa lại phong trần mệt mỏi một mình từ ngoài ngàn dặm chạy tới, nên nói cho cô ấy một tiếng."
"Thế nhưng, làm sao anh biết cô ấy chắc chắn là đối tượng của người bệnh, vạn nhất nếu là l·ừ·a gạt anh thì sao?"
"Mắt ta còn chưa đến mức ngay cả điểm này cũng nhìn không ra, hơn nữa hôm qua trước khi gây tê, ta nghe được người bệnh vẫn luôn gọi tên cô ấy."
Y tá kia nghe xong, lúc này mới như có điều suy nghĩ gật đầu.
Mặc dù đã biết tình hình hiện tại của Chu Cận Xuyên từ bác sĩ, Tô Ý vẫn muốn tận mắt qua xem một chút.
Liền lại tiếp tục nài nỉ hai đồng chí đứng gác.
Cuối cùng làm mấy người trong phòng bệnh cũng bị dẫn ra.
Chỉ thấy ba người kia nhìn về phía Tô Ý, cuối cùng, người đàn ông lớn tuổi nhất liền chống gậy đi về phía Tô Ý.
Tô Ý ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy tóc ông đã bạc trắng, khí thế quanh thân bất phàm, chỉ là do chịu đả kích mới có hơi còng lưng.
Chỉ thấy ông đi đến trước mặt Tô Ý, khẽ ho một tiếng, "Cô chính là đối tượng của tiểu Xuyên, Tô đồng chí à?"
Tô Ý thản nhiên gật đầu, "Chu gia gia, cháu là Tô Ý, ngài gọi cháu là Tiểu Tô là được, cháu muốn vào xem anh ấy có được không?"
Chu lão bất đắc dĩ thở dài, "Nó bây giờ vẫn còn hôn mê, cháu vào cũng không gặp được gì, hơn nữa bác sĩ nói, phòng chăm sóc đặc biệt tốt nhất không nên thăm viếng, tránh lây nhiễm lần hai."
"Ta thấy cháu cũng là mới từ bộ đội chạy tới à? Ta trước hết để người dẫn cháu đi nghỉ ngơi, chờ có tin tức sẽ thông báo cho cháu sau."
Tô Ý mím môi, "Vậy cháu không vào phòng bệnh, cháu chờ ở bên ngoài."
Thấy nàng mặt mày quật cường, Chu lão trầm tư một lát cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu đồng ý, "Thả cô ấy vào đi."
Nói xong, bản thân lại từ từ chống gậy đi xuống lầu dưới...
Bạn cần đăng nhập để bình luận