Tám Số Không: Xấu Bụng Sĩ Quan Đọc Tâm Ta Sau Luân Hãm

Tám Số Không: Xấu Bụng Sĩ Quan Đọc Tâm Ta Sau Luân Hãm - Chương 51: Chỉ là đứng tại một khối cũng cảm giác không trong trắng (length: 7782)

Tô Ý trừng mắt nhìn, cố ý hướng về phía Vương đại trù, "Lấy được toàn bộ chính xác cũng không giải quyết được vấn đề, chỉ là loại hành vi trộm cắp này thực sự là quá ghê tởm. Ta hoài nghi có người muốn cầm về học theo, nếu hắn quang minh chính đại đến hỏi, ta cũng không nhất định giấu giếm, nhưng hắn lại lựa chọn làm tặc, ta nói ra để mọi người đều đề phòng một chút cũng tốt."
"Dù sao chúng ta đều dựa vào tay nghề kiếm cơm, ai mà không có chút bản lĩnh riêng tư chứ, nếu là người khác ở bên cạnh ngươi nhìn chằm chằm, muốn đem bản lĩnh của ngươi trộm đi để thay thế ngươi, cái này chẳng lẽ không dọa người sao?"
Đúng vào lúc nhà bếp sau giờ ăn cơm, phân công quản lý và các đầu bếp đều có mặt, mọi người nghe Tô Ý nói như vậy, đều nhao nhao gật đầu phụ họa.
"Đúng vậy, tất cả mọi người đều mỗi người một việc, đều dựa vào bản lĩnh kiếm cơm, lén lút nhớ thương người khác thì tính là gì hảo hán!"
"Lần trước ta hỏi tiểu Tô đồng chí, tiểu Tô đồng chí còn hào phóng cho ta một muôi, có thể thấy chỉ có kẻ chột dạ mới đi trộm."
Mã sư phó cũng tức giận đứng lên, "Lần này bắt không được không có nghĩa là lần sau không bắt được, mọi người về sau đều đề phòng chút, nếu thật sự phát hiện có người làm chuyện mờ ám này, lập tức báo cáo đuổi đi!"
Nói xong, lại nhìn về phía Tô Ý, "Ngươi yên tâm, ta cùng Vương đại trù sẽ làm chỗ dựa cho ngươi, lần này coi như không tra được, cái quầy bán rau trộn này cũng luôn là của các ngươi."
"Vương đại trù, ngươi nói có đúng không?"
Bị điểm danh, Vương đại trù lập tức mất đi khí thế vừa rồi, "Đúng đúng, vừa rồi ta không nghĩ tới có người trộm nước tương là vì làm cái này, ta còn tưởng là ăn vụng. Tô đồng chí, ngươi yên tâm đi, về sau rau trộn đều do các ngươi làm là được."
Tô Ý cong môi, "Điểm này ta ngược lại không lo lắng, dù sao trộm về cũng không nhất định pha chế ra được, nếu dễ dàng như vậy thì đã không cần trộm."
Vương đại trù thấy nàng mở miệng một tiếng "trộm", một tiếng "tặc".
Trong lòng tức giận, nén giận, nhưng lại không tiện nói gì.
Nhịn nửa ngày, mới nói lời bóng gió, "Nhưng mà lập tức vào thu rồi, rau trộn này của ngươi cũng không biết có thể bán được bao lâu?"
Tô Ý trừng mắt, "Cảm ơn Vương đại trù quan tâm, nhưng chúng ta đã nghĩ kỹ đối sách, đợi trời rét lại tính."
Thấy nàng chắc chắn như vậy, Vương đại trù đột nhiên cảm thấy tò mò đến cào tim cào phổi.
Trong phòng ăn, món chính và món nóng quan trọng nhất không thể để nàng nhúng tay.
Vậy nàng còn có thể bán cái gì?
Không chừng chỉ là nói khoác mà thôi!
. . .
Nghỉ trưa kết thúc, Tô Ý dự định tự mình đi một chuyến bộ hậu cần.
Đi hỏi xem việc xin ký túc xá, có thể phê cho nàng một gian ký túc xá đơn hay không.
Nếu đối phương cân nhắc hai đứa bé mà chấp thuận cho nàng, thì không còn gì tốt hơn.
Nếu thật sự không được, vậy cũng không có cách nào.
Dù sao, hôm qua cùng Chu Cận Xuyên ầm ĩ như thế, chắc chắn nàng không còn mặt mũi nào đi tìm hắn 'thương lượng cửa sau'.
Từ Tiểu Cần thấy nàng ngay cả nơi làm việc của bộ phận hậu cần ở đâu cũng không biết, liền chủ động nói sẽ đi cùng nàng.
Hai người cầm giấy cho phép mà Mã sư phó viết rồi đi thẳng tới đó.
Đối phương chỉ nhìn cái tên liền vội ngẩng đầu hỏi, "Cô là Tô Ý đồng chí?"
Tô Ý sửng sốt một lát, vội trả lời, "Đúng, là tôi, anh biết tôi sao?"
Đối phương gật đầu, "Chu đoàn trưởng hôm qua đã cho người đến báo trước rồi."
Nói xong, liền cầm một tờ đơn cùng chìa khóa đưa trực tiếp cho nàng, "Ở tại dãy nhà dành cho người thân gần nhất, là ký túc xá đơn, có được không?"
Tô Ý vội vàng nhận lấy rồi nói cảm ơn, "Được, cảm ơn anh!"
Đối phương gật đầu, "Vậy là tốt rồi, sáng nay đã tìm người đi dọn dẹp, mai là có thể chuyển vào, lát nữa tôi sẽ cho người giúp cô mang chăn đệm tới đó."
"Nếu không có vấn đề gì, hãy ký tên vào đây."
Tô Ý cùng Từ Tiểu Cần vừa rồi trên đường còn bàn bạc chuẩn bị sẵn lý do thoái thác.
Không ngờ, còn chưa kịp nói câu nào, liền trực tiếp lấy được chìa khóa, làm sao có thể không vui.
Tô Ý vội vàng ký tên theo yêu cầu của đối phương.
Chờ hai người cầm chìa khóa rời khỏi bộ phận hậu cần, Tô Ý vẫn còn chút hoảng hốt.
Từ Tiểu Cần tò mò truy vấn, "Thành thật khai báo, Chu đoàn trưởng vì sao lại chiếu cố cô như vậy? Có phải thật sự đã coi trọng cô rồi không?"
Tô Ý vội hoàn hồn, "Cô đừng nói mò, để tôi ở riêng một phòng là để tiện thay hắn trông con."
Nghĩ nghĩ, lại nói, "Chắc chắn là Tiểu Vũ đi tìm hắn giúp đỡ."
Không phải, làm sao hắn lại có thể nghĩ giống như nàng?
Từ Tiểu Cần viết đầy vẻ không tin lên mặt, "Cô đừng có tự lừa mình dối người, chẳng lẽ chính cô không nhận ra sao? Mỗi lần Chu đoàn trưởng đến nhà ăn tìm cô, nhìn cô rõ ràng ánh mắt không giống bình thường."
"Bảo sao người ta luôn đồn thổi về hai người, coi như hai người không làm gì, chỉ đứng cùng một chỗ cũng cảm thấy không trong sạch."
Tô Ý:. . .
Từ Tiểu Cần hoàn toàn không có ý dừng lại, thở dài một hơi rồi nói, "Ca ca đáng thương của ta, ta thấy hắn hết hy vọng rồi!"
Tô Ý bị nàng chọc cười, không thèm để ý tới nàng.
Mà trực tiếp đi về phía nhà ăn.
Nhưng trong lòng nhịn không được thầm nghĩ.
Không ngờ Chu Cận Xuyên hành động lại nhanh như vậy.
Nếu đã như vậy, ngày mai nàng sẽ tranh thủ dọn nhà.
Ở lại nữa cũng xấu hổ.
Đến trưa ngày thứ hai, cửa sổ nhà ăn vừa đóng, Trương Thiên Hoa liền để Từ Tiểu Cần và Tô Ý đi trước dọn nhà, còn mình thì ở lại thu dọn.
Hai người liền đi thẳng đến khu nhà ở cho gia đình quân nhân.
Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn cũng muốn đến giúp thu dọn.
Thật ra, Tô Ý căn bản không có nhiều hành lý, chỉ là từ khi tới đây mới mua thêm mấy bộ quần áo.
Còn có mua một ít chậu rửa mặt, khăn mặt và đồ dùng hàng ngày.
Dễ dàng, chưa đến nửa tiếng đã thu dọn, đóng gói xong.
Thu dọn xong đồ đạc của mình, Tô Ý lại dọn dẹp qua căn phòng một lần.
Đem ga giường và vỏ chăn mà mình và Noãn Noãn ngủ tháo ra giặt, sau đó từ trong tủ treo quần áo của Chu Cận Xuyên lấy ra ga giường và vỏ chăn ban đầu của hắn để thay lại.
Thu dọn xong, Tô Ý đảo mắt nhìn quanh một vòng.
Phát hiện trong phòng gần như khôi phục lại như lúc nàng mới đến, liền hài lòng đóng cửa lại.
Trước khi đi, lại nhịn không được dặn dò Tiểu Vũ và Noãn Noãn vài câu.
Diệp Tiểu Vũ ngơ ngác, "Tô tỷ tỷ, tỷ đừng nói như thể không quay lại nữa, ở gần như vậy, tỷ phải thường xuyên đến thăm muội và Noãn Noãn."
Diệp Noãn Noãn cũng kéo tay Tô Ý, "Noãn Noãn cũng muốn đi ký túc xá xem."
Tô Ý mỉm cười, "Tốt, bây giờ liền dẫn các con đi nhận cửa."
Ký túc xá của Tô Ý ngay phía trước khu nhà gia đình, là con đường phải đi qua để về tiểu viện.
Tất cả có ba tầng, phòng của Tô Ý ở tầng hai, là gian trong cùng.
Cách xa cầu thang và cửa ra vào, rất yên tĩnh.
Gian phòng chỉ rộng khoảng mười bốn, mười lăm mét vuông, bài trí đơn giản, chỉ có một chiếc giường đơn, một bàn viết chữ và một cái ghế, trong góc còn có một tủ quần áo để đựng đồ.
Ngoài ra, không còn gì khác.
So với tiểu viện thì không thể sánh được, nhưng có thể được phân một phòng riêng, Tô Ý đã rất hài lòng.
Ngay cả Từ Tiểu Cần bên cạnh cũng đầy vẻ hâm mộ, "Ở đây thật thoải mái, một mình, không có ai quấy rầy!"
Nói rồi, lại giúp Tô Ý lau dọn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận