Tám Số Không: Xấu Bụng Sĩ Quan Đọc Tâm Ta Sau Luân Hãm
Tám Số Không: Xấu Bụng Sĩ Quan Đọc Tâm Ta Sau Luân Hãm - Chương 115: Đây là nam nhân của ngươi a? Dáng dấp quái tuấn (length: 8328)
Tô Ý ban đầu dự định chỉ ở lại một ngày, kết quả ngày thứ hai lại bị Chu Cận Xuyên tìm đủ mọi lý do giữ lại.
Ngay sau đó là ngày thứ ba, ngày thứ tư...
Cũng may trong đại viện ngày tết luôn luôn yên tĩnh, thêm vào Tô Ý không hay ra ngoài, cho nên cơ hồ cũng không ai trông thấy.
Ngoại trừ người chị hàng xóm sát vách họ Diêu.
Tô Ý biết không thể gạt được nàng, vả lại quan hệ của hai người cũng rất thân cận, Tô Ý cũng luôn coi nàng như tỷ tỷ của mình, cho nên liền chủ động qua đó thông báo, tiện thể đem chuyện mình và Chu Cận Xuyên đang hẹn hò nói rõ cho nàng.
Diêu đại tỷ nghe xong liền vui mừng đập tay, "Kỳ thật các ngươi ngày đó trở về ta đã đoán được, ánh mắt của Chu đoàn trưởng so với trước kia đã hoàn toàn khác hẳn."
"Bất quá ta ngược lại không nghĩ tới, Chu đoàn trưởng có thể từ xa xôi như vậy đến tìm ngươi, còn ở đó luôn chờ đợi ngươi, bình thường nhìn nghiêm túc như vậy một người, không nghĩ tới khi yêu đương lại còn cuồng nhiệt hơn cả người nhà chúng ta."
Tô Ý nhịn không được phì cười, lập tức lại vội vàng dặn dò, "Diêu đại tỷ, những chuyện này ngươi cũng đừng nói với nam nhân của ngươi, kẻo ——"
Tô Ý còn chưa nói xong, Diêu đại tỷ liền vội vàng vỗ vỗ tay nàng, "Ta hiểu, nam nhân đều sĩ diện, yên tâm đi!"
Thời gian ngày tết rất là nhàn nhã.
Ánh nắng cũng rất tốt.
Hai ngày này, Tô Ý không phải mang theo hai đứa nhỏ đi thông báo với nhà hàng xóm, thì chính là ở nhà phơi nắng trong sân, làm đồ ăn ngon.
Hoặc là chỉ huy Chu Cận Xuyên đem vườn rau trong sân đảo lộn một phen, đợi sau này thời tiết ấm áp lên thì bắt đầu gieo hạt.
Thời gian trôi qua rất là thư thả.
Bất quá, thừa dịp kỳ nghỉ kết thúc, Tô Ý cũng đem ký túc xá của mình quét dọn một phen, đệm chăn, thảm... cũng lấy ra giặt giũ phơi phóng.
Chỉ còn chờ để khi nào chuyển về ở.
Ngày này, Chu Cận Xuyên phải đi làm, bận bịu công việc trong văn phòng.
Tô Ý ở nhà nhàn rỗi không có việc gì, liền dự định đi lên trên trấn dạo chơi, tiện thể xem trước xem có cửa hàng nào thích hợp hay không.
Diệp Tiểu Vũ và Noãn Noãn mấy ngày nay ở nhà cũng có chút cuồng chân, đều la hét muốn đi cùng.
Gió Tây Bắc lớn, Tô Ý liền cho hai đứa nhỏ đội mũ, ba người cùng nhau đi lên trấn.
Vừa mới đi đến bên ngoài cổng đại viện, liền thấy xa xa có hai bóng dáng quen thuộc, đang đi trước đi sau hướng bên này đi tới.
Tô Ý nheo mắt nhìn kỹ, đây không phải là Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm sao?
Hai người kia sao lại trở về sớm như vậy?
Hơn nữa nhìn hai người một trước một sau cách rất xa, tựa như là đang giận dỗi?
Tô Ý không có ý định phản ứng hai người, tự nhiên cũng không có ý định lẩn tránh.
Liền vẫn như cũ thong thả đi về phía cổng lớn.
Nào ngờ khi đi ngang qua hai người, Tần Vân Phong đặc biệt đi tới trước mặt Tô Ý chào hỏi.
Tô Ý ngay cả cái liếc mắt cũng không thèm cho hắn.
Tần Vân Phong thấy vậy liền lập tức lên tiếng, "Chẳng lẽ ngươi không muốn biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?"
Tô Ý khẽ cười một tiếng, "Không muốn lắm."
Tần Vân Phong mím môi một cái, nói thẳng, "Đêm Giao Thừa, ta tìm ngươi khắp nơi không thấy, sau này mới biết được ngươi đã trở về."
"Sau khi ngươi đi, đại ca ngươi không lâu sau cũng trở về, cha mẹ ngươi muốn đại ca ngươi móc tiền ra để mua lại đồ đạc trong nhà, đại tẩu ngươi cả nhà biết được liền sáng sớm hôm sau tới nhà làm loạn, cha mẹ ngươi hiện tại bắt đại ca ngươi phải ly hôn với đại tẩu ngươi."
"Trong nhà ầm ĩ không dứt, hôn sự của Nhị ca ngươi cũng triệt để đổ bể, hắn muốn đi Tôn gia giải thích, không ngờ tới bị đối phương đánh cho một trận phải nhập viện."
Tô Ý đứng nghe xong, nhịn không được trong lòng cảm thán.
Nàng còn tưởng rằng đôi vợ chồng già Tô gia kia không còn hơi sức mà làm loạn.
Không nghĩ tới vậy mà có thể ép lão đại cặp vợ chồng phải ly hôn!
Bất quá, dù sao hiện tại không còn liên quan đến nàng, mặc kệ ầm ĩ thành dạng gì nàng cũng chỉ nghe qua cho biết.
Đang lúc Tô Ý mang theo hai đứa nhỏ tiếp tục đi về phía trước.
Tần Vân Phong đột nhiên quay đầu đuổi theo, "Tiểu Ý, những ngày này nhà chúng ta cũng không dễ chịu, mẹ ta và Nhược Lâm hai người bọn họ ngày nào cũng đánh nhau cãi nhau, ta một ngày sống yên ổn cũng không có, ta nghĩ kỹ rồi, lần này trở về ta liền muốn ly hôn với Bạch Nhược Lâm."
"Chuyện trước kia là ta sai rồi, sai quá đáng, ta hi vọng có thể có một lần cơ hội bù đắp, lần này, ta nhất định sẽ làm cho mọi chuyện cần thiết đều trở lại quỹ đạo."
Nói xong, lại nhìn về phía Tô Ý đầy cầu khẩn, "Van ngươi."
Tô Ý lại muốn chửi thề, nhưng là lại cảm thấy trước mặt hai đứa bé mà mắng chửi người thì không tốt.
Đang nghĩ ngợi lựa lời.
Sau đó chỉ nghe thấy Diệp Tiểu Vũ chống nạnh nói, "Tần phó liên trưởng, ngươi còn không biết sao? Tô tỷ tỷ hiện tại đã là đối tượng của Chu thúc thúc ta, về sau cũng chính là thím của chúng ta!"
Tần Vân Phong nghe xong không thể tin ngẩng đầu nhìn về phía Tô Ý, "Sao lại có thể như thế? Chu đoàn trưởng hắn sao có thể thật —— "
Vừa mới nói được nửa câu, sau lưng liền vang lên thanh âm của Chu Cận Xuyên, "Ta không giống như ngươi! Sao lại không thể?"
Nói xong, liền đi tới bên cạnh Tô Ý đứng vững.
Mười phần tự nhiên nắm chặt tay của nàng, trên mặt lộ một tia ủy khuất, "Ba người các ngươi, đi ra ngoài cũng không gọi ta, không phải đã nói cùng đi dạo phố sao?"
Tô Ý giật giật khóe miệng cười nói, "Ta thấy ngươi đang bận."
"Hiện tại xong việc rồi, chúng ta cùng nhau đi dạo phố?"
Tô Ý thản nhiên gật đầu, bị hắn kéo ra khỏi cửa.
Bốn người bóng lưng càng ngày càng xa, Tần Vân Phong nhưng vẫn đứng ở đằng xa nhìn xem, làm sao cũng không dám tin tưởng tình hình trước mắt.
Vậy mà đều là thật.
...
Tô Ý một nhóm bốn người đến trên trấn, liền dọc theo đường lớn thong thả đi dạo.
Vừa đi vừa để ý cửa hàng hai bên đường.
Bây giờ việc họp chợ trên trấn đã được thả lỏng, hai bên đường cũng không ít người tới buôn bán nhỏ.
Mở cửa tiệm ngược lại lác đác không có mấy.
Đại khái là mới bắt đầu, ai cũng không chắc về sau sẽ như thế nào, cũng không dám lập tức bỏ ra quá nhiều tiền.
Mặt khác, lúc này cũng không có cò đất, môi giới gì, thuê phòng ốc cũng chỉ có thể dựa vào nghe ngóng giới thiệu.
Chu Cận Xuyên mang theo mấy người đi dạo một hồi liền dừng lại ven đường, cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một xâu kẹo hồ lô.
Bên cạnh trả tiền vừa nói chuyện với người bán kẹo hồ lô để nghe ngóng nơi nào có cửa hàng cho thuê.
Vừa nói chuyện, một bên tại bộ kia tử phía trên nhìn hồi lâu, lập tức lại cẩn thận chọn lấy một xâu đưa cho Tô Ý.
Tô Ý còn chưa kịp phản ứng liền bị hắn nhét vào trong tay.
Thấy hắn vẫn còn đang dò hỏi, liền ngoan ngoãn đi theo hai đứa nhỏ, cùng nhau ăn kẹo hồ lô.
Một lát sau, mặc dù có nghe ngóng được, nhưng là đi qua xem xét, cũng không phải là rất hài lòng.
Ngay tại lúc Tô Ý đang buồn rầu, đột nhiên nghe được ven đường có người đang gọi tên của nàng.
Tô Ý kinh ngạc nhìn sang, thấy thanh âm kia lại là từ bến xe, chỗ của người gác cổng truyền đến.
Lúc này mới nhớ tới trước đó có quen biết một lão đại gia gác cổng ở bến xe, khi còn bán trứng luộc nước trà ở đây.
Liền vội vàng bước nhanh tới, cười chúc tết ông ấy.
Đối phương đối với Tô Ý ấn tượng rất sâu sắc, "Cô bé, cuối cùng thì cháu cũng tới, ta đang định tìm cơ hội nói cho cháu biết đây, chỗ bến xe chúng ta này, người bày quầy bán hàng ăn uống càng ngày càng nhiều, cháu tranh thủ thời gian trở về bán trứng luộc nước trà, ta cho cháu chiếm một chỗ tốt."
"Trước kia những người đã ăn trứng luộc nước trà của cháu, mỗi lần tới ngồi xe đều hỏi ta, sao không thấy cháu tới bán trứng luộc nước trà nữa?"
Tô Ý nghe xong nhịn không được cười ngọt ngào, không nghĩ tới lâu như vậy rồi, còn có người nhớ tới chuyện nàng bán trứng luộc nước trà.
"Đại gia, cháu về sau không bán trứng luộc nước trà, chuẩn bị làm chút chuyện khác."
Môn vệ đại gia đang muốn mở miệng hỏi nàng định làm gì, ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy nam nhân đứng ở bên cạnh Tô Ý.
Lập tức liền không để ý tới hỏi chuyện khác, "Đây là nam nhân của cháu à? Dáng dấp khôi ngô tuấn tú."
Ngay sau đó là ngày thứ ba, ngày thứ tư...
Cũng may trong đại viện ngày tết luôn luôn yên tĩnh, thêm vào Tô Ý không hay ra ngoài, cho nên cơ hồ cũng không ai trông thấy.
Ngoại trừ người chị hàng xóm sát vách họ Diêu.
Tô Ý biết không thể gạt được nàng, vả lại quan hệ của hai người cũng rất thân cận, Tô Ý cũng luôn coi nàng như tỷ tỷ của mình, cho nên liền chủ động qua đó thông báo, tiện thể đem chuyện mình và Chu Cận Xuyên đang hẹn hò nói rõ cho nàng.
Diêu đại tỷ nghe xong liền vui mừng đập tay, "Kỳ thật các ngươi ngày đó trở về ta đã đoán được, ánh mắt của Chu đoàn trưởng so với trước kia đã hoàn toàn khác hẳn."
"Bất quá ta ngược lại không nghĩ tới, Chu đoàn trưởng có thể từ xa xôi như vậy đến tìm ngươi, còn ở đó luôn chờ đợi ngươi, bình thường nhìn nghiêm túc như vậy một người, không nghĩ tới khi yêu đương lại còn cuồng nhiệt hơn cả người nhà chúng ta."
Tô Ý nhịn không được phì cười, lập tức lại vội vàng dặn dò, "Diêu đại tỷ, những chuyện này ngươi cũng đừng nói với nam nhân của ngươi, kẻo ——"
Tô Ý còn chưa nói xong, Diêu đại tỷ liền vội vàng vỗ vỗ tay nàng, "Ta hiểu, nam nhân đều sĩ diện, yên tâm đi!"
Thời gian ngày tết rất là nhàn nhã.
Ánh nắng cũng rất tốt.
Hai ngày này, Tô Ý không phải mang theo hai đứa nhỏ đi thông báo với nhà hàng xóm, thì chính là ở nhà phơi nắng trong sân, làm đồ ăn ngon.
Hoặc là chỉ huy Chu Cận Xuyên đem vườn rau trong sân đảo lộn một phen, đợi sau này thời tiết ấm áp lên thì bắt đầu gieo hạt.
Thời gian trôi qua rất là thư thả.
Bất quá, thừa dịp kỳ nghỉ kết thúc, Tô Ý cũng đem ký túc xá của mình quét dọn một phen, đệm chăn, thảm... cũng lấy ra giặt giũ phơi phóng.
Chỉ còn chờ để khi nào chuyển về ở.
Ngày này, Chu Cận Xuyên phải đi làm, bận bịu công việc trong văn phòng.
Tô Ý ở nhà nhàn rỗi không có việc gì, liền dự định đi lên trên trấn dạo chơi, tiện thể xem trước xem có cửa hàng nào thích hợp hay không.
Diệp Tiểu Vũ và Noãn Noãn mấy ngày nay ở nhà cũng có chút cuồng chân, đều la hét muốn đi cùng.
Gió Tây Bắc lớn, Tô Ý liền cho hai đứa nhỏ đội mũ, ba người cùng nhau đi lên trấn.
Vừa mới đi đến bên ngoài cổng đại viện, liền thấy xa xa có hai bóng dáng quen thuộc, đang đi trước đi sau hướng bên này đi tới.
Tô Ý nheo mắt nhìn kỹ, đây không phải là Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm sao?
Hai người kia sao lại trở về sớm như vậy?
Hơn nữa nhìn hai người một trước một sau cách rất xa, tựa như là đang giận dỗi?
Tô Ý không có ý định phản ứng hai người, tự nhiên cũng không có ý định lẩn tránh.
Liền vẫn như cũ thong thả đi về phía cổng lớn.
Nào ngờ khi đi ngang qua hai người, Tần Vân Phong đặc biệt đi tới trước mặt Tô Ý chào hỏi.
Tô Ý ngay cả cái liếc mắt cũng không thèm cho hắn.
Tần Vân Phong thấy vậy liền lập tức lên tiếng, "Chẳng lẽ ngươi không muốn biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?"
Tô Ý khẽ cười một tiếng, "Không muốn lắm."
Tần Vân Phong mím môi một cái, nói thẳng, "Đêm Giao Thừa, ta tìm ngươi khắp nơi không thấy, sau này mới biết được ngươi đã trở về."
"Sau khi ngươi đi, đại ca ngươi không lâu sau cũng trở về, cha mẹ ngươi muốn đại ca ngươi móc tiền ra để mua lại đồ đạc trong nhà, đại tẩu ngươi cả nhà biết được liền sáng sớm hôm sau tới nhà làm loạn, cha mẹ ngươi hiện tại bắt đại ca ngươi phải ly hôn với đại tẩu ngươi."
"Trong nhà ầm ĩ không dứt, hôn sự của Nhị ca ngươi cũng triệt để đổ bể, hắn muốn đi Tôn gia giải thích, không ngờ tới bị đối phương đánh cho một trận phải nhập viện."
Tô Ý đứng nghe xong, nhịn không được trong lòng cảm thán.
Nàng còn tưởng rằng đôi vợ chồng già Tô gia kia không còn hơi sức mà làm loạn.
Không nghĩ tới vậy mà có thể ép lão đại cặp vợ chồng phải ly hôn!
Bất quá, dù sao hiện tại không còn liên quan đến nàng, mặc kệ ầm ĩ thành dạng gì nàng cũng chỉ nghe qua cho biết.
Đang lúc Tô Ý mang theo hai đứa nhỏ tiếp tục đi về phía trước.
Tần Vân Phong đột nhiên quay đầu đuổi theo, "Tiểu Ý, những ngày này nhà chúng ta cũng không dễ chịu, mẹ ta và Nhược Lâm hai người bọn họ ngày nào cũng đánh nhau cãi nhau, ta một ngày sống yên ổn cũng không có, ta nghĩ kỹ rồi, lần này trở về ta liền muốn ly hôn với Bạch Nhược Lâm."
"Chuyện trước kia là ta sai rồi, sai quá đáng, ta hi vọng có thể có một lần cơ hội bù đắp, lần này, ta nhất định sẽ làm cho mọi chuyện cần thiết đều trở lại quỹ đạo."
Nói xong, lại nhìn về phía Tô Ý đầy cầu khẩn, "Van ngươi."
Tô Ý lại muốn chửi thề, nhưng là lại cảm thấy trước mặt hai đứa bé mà mắng chửi người thì không tốt.
Đang nghĩ ngợi lựa lời.
Sau đó chỉ nghe thấy Diệp Tiểu Vũ chống nạnh nói, "Tần phó liên trưởng, ngươi còn không biết sao? Tô tỷ tỷ hiện tại đã là đối tượng của Chu thúc thúc ta, về sau cũng chính là thím của chúng ta!"
Tần Vân Phong nghe xong không thể tin ngẩng đầu nhìn về phía Tô Ý, "Sao lại có thể như thế? Chu đoàn trưởng hắn sao có thể thật —— "
Vừa mới nói được nửa câu, sau lưng liền vang lên thanh âm của Chu Cận Xuyên, "Ta không giống như ngươi! Sao lại không thể?"
Nói xong, liền đi tới bên cạnh Tô Ý đứng vững.
Mười phần tự nhiên nắm chặt tay của nàng, trên mặt lộ một tia ủy khuất, "Ba người các ngươi, đi ra ngoài cũng không gọi ta, không phải đã nói cùng đi dạo phố sao?"
Tô Ý giật giật khóe miệng cười nói, "Ta thấy ngươi đang bận."
"Hiện tại xong việc rồi, chúng ta cùng nhau đi dạo phố?"
Tô Ý thản nhiên gật đầu, bị hắn kéo ra khỏi cửa.
Bốn người bóng lưng càng ngày càng xa, Tần Vân Phong nhưng vẫn đứng ở đằng xa nhìn xem, làm sao cũng không dám tin tưởng tình hình trước mắt.
Vậy mà đều là thật.
...
Tô Ý một nhóm bốn người đến trên trấn, liền dọc theo đường lớn thong thả đi dạo.
Vừa đi vừa để ý cửa hàng hai bên đường.
Bây giờ việc họp chợ trên trấn đã được thả lỏng, hai bên đường cũng không ít người tới buôn bán nhỏ.
Mở cửa tiệm ngược lại lác đác không có mấy.
Đại khái là mới bắt đầu, ai cũng không chắc về sau sẽ như thế nào, cũng không dám lập tức bỏ ra quá nhiều tiền.
Mặt khác, lúc này cũng không có cò đất, môi giới gì, thuê phòng ốc cũng chỉ có thể dựa vào nghe ngóng giới thiệu.
Chu Cận Xuyên mang theo mấy người đi dạo một hồi liền dừng lại ven đường, cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một xâu kẹo hồ lô.
Bên cạnh trả tiền vừa nói chuyện với người bán kẹo hồ lô để nghe ngóng nơi nào có cửa hàng cho thuê.
Vừa nói chuyện, một bên tại bộ kia tử phía trên nhìn hồi lâu, lập tức lại cẩn thận chọn lấy một xâu đưa cho Tô Ý.
Tô Ý còn chưa kịp phản ứng liền bị hắn nhét vào trong tay.
Thấy hắn vẫn còn đang dò hỏi, liền ngoan ngoãn đi theo hai đứa nhỏ, cùng nhau ăn kẹo hồ lô.
Một lát sau, mặc dù có nghe ngóng được, nhưng là đi qua xem xét, cũng không phải là rất hài lòng.
Ngay tại lúc Tô Ý đang buồn rầu, đột nhiên nghe được ven đường có người đang gọi tên của nàng.
Tô Ý kinh ngạc nhìn sang, thấy thanh âm kia lại là từ bến xe, chỗ của người gác cổng truyền đến.
Lúc này mới nhớ tới trước đó có quen biết một lão đại gia gác cổng ở bến xe, khi còn bán trứng luộc nước trà ở đây.
Liền vội vàng bước nhanh tới, cười chúc tết ông ấy.
Đối phương đối với Tô Ý ấn tượng rất sâu sắc, "Cô bé, cuối cùng thì cháu cũng tới, ta đang định tìm cơ hội nói cho cháu biết đây, chỗ bến xe chúng ta này, người bày quầy bán hàng ăn uống càng ngày càng nhiều, cháu tranh thủ thời gian trở về bán trứng luộc nước trà, ta cho cháu chiếm một chỗ tốt."
"Trước kia những người đã ăn trứng luộc nước trà của cháu, mỗi lần tới ngồi xe đều hỏi ta, sao không thấy cháu tới bán trứng luộc nước trà nữa?"
Tô Ý nghe xong nhịn không được cười ngọt ngào, không nghĩ tới lâu như vậy rồi, còn có người nhớ tới chuyện nàng bán trứng luộc nước trà.
"Đại gia, cháu về sau không bán trứng luộc nước trà, chuẩn bị làm chút chuyện khác."
Môn vệ đại gia đang muốn mở miệng hỏi nàng định làm gì, ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy nam nhân đứng ở bên cạnh Tô Ý.
Lập tức liền không để ý tới hỏi chuyện khác, "Đây là nam nhân của cháu à? Dáng dấp khôi ngô tuấn tú."
Bạn cần đăng nhập để bình luận