Tám Số Không: Xấu Bụng Sĩ Quan Đọc Tâm Ta Sau Luân Hãm

Tám Số Không: Xấu Bụng Sĩ Quan Đọc Tâm Ta Sau Luân Hãm - Chương 139: Tô Ý xảy ra chuyện (length: 8243)

Hai ngày nay, trên trấn mặc dù không khí khẩn trương, nhưng người của đồn công an đã rà soát kỹ lưỡng hai lần, cũng không phát hiện bất kỳ kẻ khả nghi nào, cho nên mọi người dần dần thả lỏng cảnh giác.
Nhưng Chu Cận Xuyên mỗi ngày sáng tối đều gọi điện thoại nhiều lần, nên đám người cũng đều không dám lơ là.
Tối hôm đó, đã qua tám giờ, trong tiệm cơm vẫn còn mấy người đang uống rượu lai rai.
Trương Thiên Hoa đi hối thúc mấy lần, mấy người cũng không có ý định kết thúc.
Tô Ý thấy vậy, liền để Trương Thiên Hoa đưa Từ Tiểu Cần cùng Mai tỷ về nhà trước.
Một lát chờ hắn trở về, mình lại để Lý Kiến Quốc đi cùng về đại viện.
Mấy người cũng không chịu, sợ Diệp Tiểu Vũ cùng Diệp Noãn Noãn hai đứa bé ở nhà sốt ruột chờ.
Thế là liền bàn bạc để Trương Thiên Hoa trước lái xe đưa Tô Ý về đại viện.
Nơi này có Lý Kiến Quốc trông coi, lượng mấy tên bợm rượu kia cũng không dám gây chuyện.
Tô Ý trong lòng cũng sợ con lo lắng, thế là liền đồng ý, đi theo Trương Thiên Hoa hai người, mỗi người một chiếc xe đạp đi ra ngoài.
Cùng lúc đó, Chu Cận Xuyên cũng đã mang theo Tạ Tiểu Quân phong trần mệt mỏi chạy tới ngoài trấn.
Vốn dĩ, hai người kế hoạch nhanh nhất cũng phải ngày mai mới có thể lên đường trở về.
Nhưng Chu Cận Xuyên thực sự không yên lòng, liền thức trắng hai đêm đem nhiệm vụ hoàn thành sớm.
Không chỉ có như thế, lộ trình trở về phải mất mười mấy tiếng, còn phải trải qua mấy đoạn đường núi.
Chu Cận Xuyên biết Tạ Tiểu Quân không chịu nổi, phần lớn thời gian đều là mình lái xe.
Hai người cứ như vậy thay phiên nhau lái xe và nghỉ ngơi, cuối cùng hữu kinh vô hiểm bình an lái xe về.
Lúc sắp đến nơi, Chu Cận Xuyên vốn muốn dừng lại gọi điện thoại cho Tô Ý báo tin.
Nhưng lại cảm thấy đã gần đến, vậy thì trực tiếp tới tiệm cơm cho nàng niềm vui bất ngờ, không chừng còn có thể cùng nàng trở về.
Thấy thời gian đã qua tám giờ, Chu Cận Xuyên liền vội vàng giục Tạ Tiểu Quân lái nhanh thêm một chút.
Một bên khác, Tô Ý cùng Trương Thiên Hoa còn đang lái xe đi trên con đường đầu trấn.
Chỉ có điều, hai người vừa mới đi tới cuối phố, còn chưa kịp rẽ, lại đột nhiên từ trong một ngõ nhỏ tối đen như mực xông ra mấy người.
Ai nấy đều mang theo gậy gộc, xem ra chính là kẻ đến không thiện ý.
Tô Ý có không gian cũng không sợ, chủ yếu lo lắng Trương Thiên Hoa không có chỗ tránh.
Đang muốn quay đầu dặn hắn chạy mau, nào ngờ sau lưng Trương Thiên Hoa đột nhiên xông tới một người, nhắm lưng hắn mà vụt một côn.
Trương Thiên Hoa lập tức hôn mê bất tỉnh.
Tô Ý thấy tình hình không ổn, chạy thẳng vào trong ngõ nhỏ tối đen.
Mấy người thấy Tô Ý xông thẳng vào hẻm tối, không nhịn được cười nói, "Xem ra nàng ta cũng thật biết điều, trực tiếp đi vào ngõ cụt chờ chúng ta."
Nói xong, mấy người đều cười, chậm rãi tiến vào hẻm tối tìm người.
Tìm một hồi, lại phát hiện ngay cả cái bóng người cũng không có.
Đám người cho rằng Tô Ý trốn đi, lập tức phân phó bật đèn pin lên tìm, kết quả vẫn không thấy bóng dáng.
Bọn hắn làm sao biết, Tô Ý vào hẻm liền trực tiếp chui vào không gian.
Sau đó liền đem nước ớt nóng và côn sắt đã chuẩn bị sẵn cầm trong tay chờ đợi thời cơ.
Nếu như hôm nay chỉ có nàng gặp mấy người này, có lẽ liền trực tiếp trốn đi không ra, sau này lại tìm cơ hội báo thù là được.
Nhưng hiện tại Trương Thiên Hoa bị bọn chúng đánh ngất xỉu, còn nằm ở ngoài ngõ nhỏ, nếu như không trừng trị những người này, khó đảm bảo lát nữa Trương Thiên Hoa tỉnh lại sẽ không gặp nạn.
Đang lúc Tô Ý chuẩn bị thời cơ, mấy người kia quả nhiên không tìm thấy, liền bắt đầu giống như ruồi mất đầu la hét lung tung.
"Rốt cuộc là có chuyện gì? Vừa rồi rõ ràng trông thấy nàng chạy vào!"
"Đúng vậy a, cái hẻm này trong ngoài chúng ta đều tìm qua, nữ nhân này cũng quá tà môn!"
"Lão đại, không bằng hôm nay bỏ đi, chúng ta liền nói với nữ nhân họ Bạch kia, đã xong việc, dù sao nàng ta cũng không có ở đây."
"Đúng đúng, ta thấy cứ như vậy nói là được rồi!"
"Đi các ngươi, một nữ nhân mà thôi, có gì phải sợ, các ngươi nhát gan thì cút ngay, đến lúc đó ta tìm được, đừng trách ta không gọi các ngươi."
Tô Ý nghe bọn hắn nói cái gì mà nữ nhân họ Bạch, lập tức liền hiểu rõ ra, là Bạch Nhược Lâm!
Ngoại trừ nàng, không có ai khác sẽ đối với mình ra tay tàn độc như vậy.
Không ngờ nàng ta chẳng những không về Kinh thị, mà lại còn định thừa cơ tìm người gây sự với mình!
Vừa nghĩ tới đó, Tô Ý lập tức nắm đấm liền cứng lại.
Thấy bọn chúng hiện tại đã bất đồng ý kiến, liền trực tiếp từ trong không gian vọt ra, nhắm vào mấy người xịt một trận nước ớt nóng.
Đám người nhất thời không kịp đề phòng, toàn bộ trúng chiêu, cay nghiến, lăn lộn trên mặt đất kêu gào.
Tô Ý lại thừa cơ móc ra côn sắt, nhắm người mấy tên kia loạn đả.
Trong lúc đó cũng có người muốn vung gậy phản kích, Tô Ý thấy tình hình không ổn, liền vội vàng né vào bóng tối, sau đó chui vào không gian.
Cứ như vậy mấy lần, mấy tên du côn kia, trên người đều bị thương không nhẹ.
Trong bụng gan cũng đều sắp bị dọa vỡ.
Nữ nhân này xuất quỷ nhập thần, thật sự không thể trêu vào!
Đang lúc Tô Ý đánh cho hăng say, mồ hôi đầy đầu, Chu Cận Xuyên đã dừng xe, chạy như bay đến tiệm cơm.
Thấy trong tiệm cơm còn có khách, tưởng rằng Tô Ý còn chưa về.
Đáy lòng vừa tức giận lại vừa vui mừng, vội vàng bước chân đi vào.
Từ Tiểu Cần cùng Mai tỷ hai người đều ở trước đài, vừa ngẩng đầu trông thấy Chu Cận Xuyên, liền kinh hỉ nói, "Chu đoàn trưởng, anh về rồi?"
Lý Kiến Quốc nghe xong, lập tức cũng từ trong phòng bếp đi ra, "Tô Ý chân trước vừa đi một lát, cậu tới không đúng lúc."
Chu Cận Xuyên thấy Lý Kiến Quốc cũng ở đó, Tô Ý lại đã về, lập tức trong lòng lộp bộp.
"Tô Ý một mình trở về?"
"Không phải, Thiên Hoa đưa, bọn họ lái xe về."
"Đi được bao lâu?"
"Tầm mười phút."
Chu Cận Xuyên vừa hỏi, vừa cầm điện thoại gọi về nhà.
Biết được Tô Ý còn chưa về tới nhà, liền lập tức hoảng hốt.
Lý Kiến Quốc cùng Từ Tiểu Cần mấy người cũng lập tức cuống lên, "Có phải hay không trên đường gặp chuyện gì trì hoãn? Hẳn là phải tới rồi chứ."
Chu Cận Xuyên trực tiếp ném ra một câu, bảo Lý Kiến Quốc gọi điện thoại cho người trực vọng, tiếp tục hỏi.
Bản thân cũng đã không đợi kịp, chạy thẳng ra cửa.
Để Tạ Tiểu Quân ngồi vào ghế phụ, mình trực tiếp lên xe, lái trở về hướng đường cũ.
Vừa lái xe, vừa quan sát động tĩnh hai bên đường.
Tạ Tiểu Quân thấy hắn thần sắc ngưng trọng, phảng phất như trời sắp sụp xuống, liền vội hỏi, "Chu đoàn trưởng, anh đang tìm cái gì?"
Chu Cận Xuyên vừa mới mở miệng, thanh âm đã run rẩy, "Tô Ý có khả năng gặp chuyện không may, cậu mau giúp ta tìm xem."
Tạ Tiểu Quân nghe xong, cũng dọa đến hồn phi phách tán.
Hai người cứ như vậy, dọc đường tìm kiếm.
Bên kia, Lý Kiến Quốc gọi điện thoại đi vọng, nghe nói cũng không có nhìn thấy Tô Ý cùng Trương Thiên Hoa hai người, cũng sợ tới mức toàn thân mềm nhũn.
"Tô Ý nếu là xảy ra chuyện, ta cũng không còn mặt mũi sống tiếp."
Nói, liền trực tiếp cà thọt chân chạy ra ngoài.
Từ Tiểu Cần cùng Mai tỷ cũng liền bận bịu đuổi theo.
Chu Cận Xuyên vừa lái xe, hai mắt sắc bén như chim ưng, nhìn khắp bốn phía trong bóng tối tìm kiếm.
Chỉ là ngón tay nắm vô lăng đã trắng bệch, còn đang khẽ run.
Hai người cứ như vậy lái xe đến cuối trấn, lúc này mới xa xa nhìn thấy ven đường có hai chiếc xe đạp dừng lại.
Chu Cận Xuyên trực tiếp mở cửa xe, chạy gấp tới, chỉ thấy xe nửa nghiêng vứt ở một bên, cách đó không xa trên mặt đất còn có người nằm.
Nhìn thấy người hôn mê là Trương Thiên Hoa, Chu Cận Xuyên chỉ cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, một cỗ vị ngọt tanh nồng đậm tràn ra.
Đang muốn cùng Tạ Tiểu Quân chia ra đi tìm, đột nhiên nghe thấy trong ngõ nhỏ truyền đến từng đợt tiếng kêu thét...
Bạn cần đăng nhập để bình luận