Tám Số Không: Xấu Bụng Sĩ Quan Đọc Tâm Ta Sau Luân Hãm
Tám Số Không: Xấu Bụng Sĩ Quan Đọc Tâm Ta Sau Luân Hãm - Chương 100: Đều muốn đánh chủ ý của nàng (length: 7677)
Bạch Nhược Lâm nghe xong, liền biết lão bà tử này nảy sinh ý định muốn đến bộ đội gia nhập vào bọn họ.
Đời trước chính là như vậy, ban đầu nói chỉ là đến xem một chút.
Xem một chút liền biến thành ở luôn, sau đó lại không chịu đi.
Đời này, nói gì cũng không thể để các nàng lại qua đó!
Nghĩ đến đây, Bạch Nhược Lâm liền giật giật khóe miệng nói: "Nương, ta và Vân Phong hiện tại được phân phòng quá nhỏ, không ở hết, chờ sau này Vân Phong thăng chức, chúng ta xin được sân rộng, nhất định sẽ đón mọi người qua đó."
Tần mẫu thấy nàng uyển chuyển từ chối mình.
Trong lòng tuy có chút không vui, nhưng cũng không tiện nói gì.
Chỉ mím môi một cái nói: "Được thôi, vậy các ngươi nhanh chóng sinh con mới là chuyện chính, chờ đứa bé sinh ra, cái gì cũng không cần các ngươi lo, ta sẽ qua đó giúp các ngươi chăm sóc!"
Nói xong, Tần mẫu lại ghét bỏ liếc nhìn cái mông của Bạch Nhược Lâm nói: "Người ngươi sao chẳng có tí thịt nào cả, phải ăn nhiều cho béo một chút, sau này mới có thể sinh cho ta một đứa cháu trai mập mạp."
"Cha chồng ngươi mất sớm, trong nhà chỉ có Vân Phong là con trai duy nhất, nếu là —— "
Bạch Nhược Lâm thấy nàng lại bắt đầu, đáy lòng không ức chế được bực bội.
Liền tùy tiện tìm một cái cớ rồi bỏ trốn.
Ngay lúc Tô gia và Tần gia đều đang lén lút vội vã thu xếp chuyện hôn nhân cho Tô Ý.
Chu Cận Xuyên ở bộ đội Tây Bắc xa xôi vẫn luôn lo lắng chờ đợi điện thoại của Tô Ý.
Đếm trên đầu ngón tay, cũng cảm thấy chuyện dời hộ khẩu của Tô Ý hẳn là đã có kết luận.
Hai ngày nay vẫn không nhận được điện thoại của Tô Ý.
Vậy có nghĩa là, việc này vẫn chưa làm được.
Nếu không đã sớm gọi điện thoại tới báo.
Vừa nghĩ tới lần trước nghe được tiếng lòng của nàng, biết được người Tô gia đối với nàng không tốt.
Chu Cận Xuyên cũng có chút đứng ngồi không yên.
Chẳng lẽ lại là người nhà nàng đem nàng nhốt lại rồi?
Một khi suy nghĩ miên man, liền càng thêm không khống chế nổi hướng tới phương diện xấu mà suy nghĩ.
Diệp Tiểu Vũ thấy hắn lo lắng, trong lòng cũng bất ổn.
"Chú Chu, chị Tô không sao chứ? Chỗ các nàng ngay cả điện thoại cũng không có, vạn nhất có chuyện thì làm sao bây giờ?"
Diệp Tiểu Vũ một câu nói đã đánh tan phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Chu Cận Xuyên.
Suy nghĩ một lát, liền hỏi: "Tiểu Vũ, Noãn Noãn, các ngươi có muốn cùng ta đi tìm nàng không?"
Nếu như để hai đứa bé một mình, hắn có chút không yên tâm.
Hai đứa bé nghe xong, lập tức vui mừng nhảy cẫng lên.
"Được! Chúng ta cùng đi tìm chị Tô!"
. . .
Đến ngày Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm bày tiệc rượu trong thôn.
Sáng sớm, Tô Hưng Phát liền từ bên ngoài dẫn về một tên du thủ du thực lớn tuổi, đầu bóng lưỡng.
Tóc chải ngược bóng loáng.
Vừa vào cửa, Trương Quế Lan liền vội vàng gọi Tô Ý ra.
Tô Ý giả vờ không biết, uể oải đi ra, "Có chuyện gì?"
Trương Quế Lan thấy bộ dạng này của nàng liền tức giận, bất quá vì chuyện lát nữa vẫn là tạm thời nhịn xuống.
"Đến làm quen một chút, đây là anh trai của chị dâu hai tương lai của ngươi, Tôn Đại Hữu, ngươi gọi người ta là anh Hữu là được."
Tô Ý "phốc" một tiếng bật cười, "Anh Dầu? Là rất dầu? Tóc này chắc một năm cũng không tắm đi?" (Dầu: ý chỉ bóng nhẫy, trơn trượt)
Đối phương nghe Tô Ý nói vậy, trên mặt có chút không nhịn được.
Bất quá thấy nàng lớn lên so với lời bà mối nói còn xinh đẹp hơn, cũng không thèm để ý mà tức giận.
Trực tiếp đưa tay ra, "Em gái, sau này đều là người một nhà, tùy ngươi gọi thế nào cũng được."
Tô Ý hừ lạnh một tiếng, "Đừng nói hiện tại anh hai ta còn chưa thành thân với em gái ngươi, coi như thành thân, chúng ta cũng không thể coi là người một nhà."
Đối phương nghe xong đầu tiên là sững sờ, nghĩ đến nàng còn không biết chuyện đổi thân.
Lập tức liền nhe ra hàm răng vàng khè cười nói, "Có phải người một nhà hay không, đến lúc đó ngươi sẽ biết."
Tô Ý nhìn thoáng qua liền buồn nôn muốn ói, nhấc chân lên chuẩn bị đi ra ngoài.
Trương Quế Lan thấy vậy vội vàng giữ người lại, "Ngươi lại muốn đi đâu?"
Tô Ý quay đầu lạnh lùng nhìn nàng một cái, "Đi uống rượu mừng, các ngươi không đi sao?"
Trương Quế Lan "tôi" một tiếng, "Đi cái quỷ, hôm nay ai cũng không được đi, ở nhà đợi."
Đang lúc lôi kéo, Tần mẫu lại đột nhiên từ ngoài cửa đi vào.
"Chị Tô, nhà các ngươi hôm nay có khách à?" Tần mẫu vừa vào cửa liền phát hiện có người đàn ông xa lạ, lập tức hiểu ra ngay.
Càng thêm sốt ruột muốn dẫn Tô Ý đi cho em họ nàng xem mặt.
Trương Quế Lan thấy Tần mẫu tới cũng không chào hỏi, chỉ tức giận quay đầu sang một bên.
Tần mẫu thấy thế đành phải xuống nước nói lời hay trước.
"Hôm nay nhà chúng ta bày tiệc, thịt bao no, rượu bao đủ, toàn bộ già trẻ lớn bé trong thôn đều đi, các ngươi cũng không thể không nể mặt ta nha."
Tô Tam Hổ nghe xong thịt bao no, lập tức chạy ra, "Nương, chúng ta cũng mau qua đó đi."
Trương Quế Lan thấy Tần mẫu chủ động đến nịnh nọt nói tốt, cơn giận trong lòng hơi nguôi ngoai.
Nghĩ đến trong nhà vừa vặn cũng không có đồ ăn chiêu đãi khách, liền ra vẻ khổ sở nói, "Ta là muốn đi uống một chén rượu mừng, nhưng mà hôm nay không khéo lại có khách."
Tần mẫu trong lòng hừ lạnh một tiếng, ngoài mặt vẫn cười tủm tỉm nói, "Đến đều là khách, thêm khách không thêm đồ ăn, đều cùng nhau qua đó uống chén rượu mừng!"
Trương Quế Lan nghe xong, quả nhiên gãi đúng chỗ ngứa.
Khách khí một chút, liền hô hào người một nhà đều qua đó.
Tô Ý thấy Tần mẫu như vậy, liền biết bà ta 'vô sự bất đăng tam bảo điện' (không có việc không đến).
Ăn nói khép nép mời bọn họ cả nhà qua đó uống rượu mừng như vậy, khẳng định là đang giấu giếm chuyện xấu gì đó.
Dù sao ở nhà cũng là bị buồn nôn cả ngày, không bằng ra ngoài xem tình hình thế nào.
Thuận tiện ăn chùa một bữa.
Nghĩ kỹ rồi, liền mặc cho Tần mẫu thân mật kéo nàng cùng nhau đi Tần gia.
Đến nơi, trước cửa Tần gia đã bày mấy cái bàn lớn.
Tần mẫu kéo Tô Ý trực tiếp ngồi xuống bàn gần nhất, "Đến, ăn trước chút hạt dưa kẹo mừng, một hồi sẽ khai tiệc."
Nói, liền cầm không ít đồ ăn đặt trước mặt Tô Ý.
Đừng nói Tô Ý, chính là dân làng nhìn thấy Tần mẫu đột nhiên đối xử với Tô Ý như vậy, cũng là 'như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc'.
Cầm đồ ăn xong, Tần mẫu liền bắt đầu lôi kéo Tô Ý nói chuyện ngọt ngào.
"Con bé này từ nhỏ đã gọi ta là thím, tuy không có duyên phận làm mẹ chồng nàng dâu, nhưng mà về sau vẫn phải thường xuyên qua lại, không thể xa lạ, không chừng sau này chúng ta còn có thể trở thành thông gia đâu."
Tô Ý biết lời nói của nàng có ẩn ý.
Cũng không tiếp lời, chỉ cười nói, "Thím nói không sai, anh Tần bây giờ càng ngày càng giỏi, sau này khẳng định là muốn đón thím đến bộ đội hưởng phúc, về sau hai mẹ con mình gặp mặt còn nhiều thời gian."
"Thím còn chưa từng qua bộ đội chỗ chúng ta đi, chỗ đó rất tốt, cơm ở căn tin đồ ăn cũng ngon, cũng không cần ngươi mỗi ngày ở nhà kiếm củi nấu cơm, mỗi ngày ăn đồ có sẵn, còn có vợ chồng anh Tần hiếu thuận, thím lớn tuổi cũng nên hưởng phúc rồi."
Tần mẫu nghe xong lời này đúng ý mình.
Lập tức cũng không màng đến những chuyện khác, chỉ lôi kéo Tô Ý hỏi rất nhiều vấn đề liên quan đến sinh hoạt trong bộ đội.
Càng nghe càng là tâm hoa nộ phóng (lòng mừng như hoa nở).
Hận không thể sang năm liền theo con trai, con dâu cùng nhau đến bộ đội hưởng phúc.
Bạch Nhược Lâm đứng một bên chuẩn bị xem náo nhiệt: . . .
Mắt thấy bà bà bị Tô Ý lừa gạt, sốt ruột đến bốc hỏa, vừa hận vừa tức.
Liên tục liếc mắt ra hiệu cho bà bà mấy cái...
Đời trước chính là như vậy, ban đầu nói chỉ là đến xem một chút.
Xem một chút liền biến thành ở luôn, sau đó lại không chịu đi.
Đời này, nói gì cũng không thể để các nàng lại qua đó!
Nghĩ đến đây, Bạch Nhược Lâm liền giật giật khóe miệng nói: "Nương, ta và Vân Phong hiện tại được phân phòng quá nhỏ, không ở hết, chờ sau này Vân Phong thăng chức, chúng ta xin được sân rộng, nhất định sẽ đón mọi người qua đó."
Tần mẫu thấy nàng uyển chuyển từ chối mình.
Trong lòng tuy có chút không vui, nhưng cũng không tiện nói gì.
Chỉ mím môi một cái nói: "Được thôi, vậy các ngươi nhanh chóng sinh con mới là chuyện chính, chờ đứa bé sinh ra, cái gì cũng không cần các ngươi lo, ta sẽ qua đó giúp các ngươi chăm sóc!"
Nói xong, Tần mẫu lại ghét bỏ liếc nhìn cái mông của Bạch Nhược Lâm nói: "Người ngươi sao chẳng có tí thịt nào cả, phải ăn nhiều cho béo một chút, sau này mới có thể sinh cho ta một đứa cháu trai mập mạp."
"Cha chồng ngươi mất sớm, trong nhà chỉ có Vân Phong là con trai duy nhất, nếu là —— "
Bạch Nhược Lâm thấy nàng lại bắt đầu, đáy lòng không ức chế được bực bội.
Liền tùy tiện tìm một cái cớ rồi bỏ trốn.
Ngay lúc Tô gia và Tần gia đều đang lén lút vội vã thu xếp chuyện hôn nhân cho Tô Ý.
Chu Cận Xuyên ở bộ đội Tây Bắc xa xôi vẫn luôn lo lắng chờ đợi điện thoại của Tô Ý.
Đếm trên đầu ngón tay, cũng cảm thấy chuyện dời hộ khẩu của Tô Ý hẳn là đã có kết luận.
Hai ngày nay vẫn không nhận được điện thoại của Tô Ý.
Vậy có nghĩa là, việc này vẫn chưa làm được.
Nếu không đã sớm gọi điện thoại tới báo.
Vừa nghĩ tới lần trước nghe được tiếng lòng của nàng, biết được người Tô gia đối với nàng không tốt.
Chu Cận Xuyên cũng có chút đứng ngồi không yên.
Chẳng lẽ lại là người nhà nàng đem nàng nhốt lại rồi?
Một khi suy nghĩ miên man, liền càng thêm không khống chế nổi hướng tới phương diện xấu mà suy nghĩ.
Diệp Tiểu Vũ thấy hắn lo lắng, trong lòng cũng bất ổn.
"Chú Chu, chị Tô không sao chứ? Chỗ các nàng ngay cả điện thoại cũng không có, vạn nhất có chuyện thì làm sao bây giờ?"
Diệp Tiểu Vũ một câu nói đã đánh tan phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Chu Cận Xuyên.
Suy nghĩ một lát, liền hỏi: "Tiểu Vũ, Noãn Noãn, các ngươi có muốn cùng ta đi tìm nàng không?"
Nếu như để hai đứa bé một mình, hắn có chút không yên tâm.
Hai đứa bé nghe xong, lập tức vui mừng nhảy cẫng lên.
"Được! Chúng ta cùng đi tìm chị Tô!"
. . .
Đến ngày Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm bày tiệc rượu trong thôn.
Sáng sớm, Tô Hưng Phát liền từ bên ngoài dẫn về một tên du thủ du thực lớn tuổi, đầu bóng lưỡng.
Tóc chải ngược bóng loáng.
Vừa vào cửa, Trương Quế Lan liền vội vàng gọi Tô Ý ra.
Tô Ý giả vờ không biết, uể oải đi ra, "Có chuyện gì?"
Trương Quế Lan thấy bộ dạng này của nàng liền tức giận, bất quá vì chuyện lát nữa vẫn là tạm thời nhịn xuống.
"Đến làm quen một chút, đây là anh trai của chị dâu hai tương lai của ngươi, Tôn Đại Hữu, ngươi gọi người ta là anh Hữu là được."
Tô Ý "phốc" một tiếng bật cười, "Anh Dầu? Là rất dầu? Tóc này chắc một năm cũng không tắm đi?" (Dầu: ý chỉ bóng nhẫy, trơn trượt)
Đối phương nghe Tô Ý nói vậy, trên mặt có chút không nhịn được.
Bất quá thấy nàng lớn lên so với lời bà mối nói còn xinh đẹp hơn, cũng không thèm để ý mà tức giận.
Trực tiếp đưa tay ra, "Em gái, sau này đều là người một nhà, tùy ngươi gọi thế nào cũng được."
Tô Ý hừ lạnh một tiếng, "Đừng nói hiện tại anh hai ta còn chưa thành thân với em gái ngươi, coi như thành thân, chúng ta cũng không thể coi là người một nhà."
Đối phương nghe xong đầu tiên là sững sờ, nghĩ đến nàng còn không biết chuyện đổi thân.
Lập tức liền nhe ra hàm răng vàng khè cười nói, "Có phải người một nhà hay không, đến lúc đó ngươi sẽ biết."
Tô Ý nhìn thoáng qua liền buồn nôn muốn ói, nhấc chân lên chuẩn bị đi ra ngoài.
Trương Quế Lan thấy vậy vội vàng giữ người lại, "Ngươi lại muốn đi đâu?"
Tô Ý quay đầu lạnh lùng nhìn nàng một cái, "Đi uống rượu mừng, các ngươi không đi sao?"
Trương Quế Lan "tôi" một tiếng, "Đi cái quỷ, hôm nay ai cũng không được đi, ở nhà đợi."
Đang lúc lôi kéo, Tần mẫu lại đột nhiên từ ngoài cửa đi vào.
"Chị Tô, nhà các ngươi hôm nay có khách à?" Tần mẫu vừa vào cửa liền phát hiện có người đàn ông xa lạ, lập tức hiểu ra ngay.
Càng thêm sốt ruột muốn dẫn Tô Ý đi cho em họ nàng xem mặt.
Trương Quế Lan thấy Tần mẫu tới cũng không chào hỏi, chỉ tức giận quay đầu sang một bên.
Tần mẫu thấy thế đành phải xuống nước nói lời hay trước.
"Hôm nay nhà chúng ta bày tiệc, thịt bao no, rượu bao đủ, toàn bộ già trẻ lớn bé trong thôn đều đi, các ngươi cũng không thể không nể mặt ta nha."
Tô Tam Hổ nghe xong thịt bao no, lập tức chạy ra, "Nương, chúng ta cũng mau qua đó đi."
Trương Quế Lan thấy Tần mẫu chủ động đến nịnh nọt nói tốt, cơn giận trong lòng hơi nguôi ngoai.
Nghĩ đến trong nhà vừa vặn cũng không có đồ ăn chiêu đãi khách, liền ra vẻ khổ sở nói, "Ta là muốn đi uống một chén rượu mừng, nhưng mà hôm nay không khéo lại có khách."
Tần mẫu trong lòng hừ lạnh một tiếng, ngoài mặt vẫn cười tủm tỉm nói, "Đến đều là khách, thêm khách không thêm đồ ăn, đều cùng nhau qua đó uống chén rượu mừng!"
Trương Quế Lan nghe xong, quả nhiên gãi đúng chỗ ngứa.
Khách khí một chút, liền hô hào người một nhà đều qua đó.
Tô Ý thấy Tần mẫu như vậy, liền biết bà ta 'vô sự bất đăng tam bảo điện' (không có việc không đến).
Ăn nói khép nép mời bọn họ cả nhà qua đó uống rượu mừng như vậy, khẳng định là đang giấu giếm chuyện xấu gì đó.
Dù sao ở nhà cũng là bị buồn nôn cả ngày, không bằng ra ngoài xem tình hình thế nào.
Thuận tiện ăn chùa một bữa.
Nghĩ kỹ rồi, liền mặc cho Tần mẫu thân mật kéo nàng cùng nhau đi Tần gia.
Đến nơi, trước cửa Tần gia đã bày mấy cái bàn lớn.
Tần mẫu kéo Tô Ý trực tiếp ngồi xuống bàn gần nhất, "Đến, ăn trước chút hạt dưa kẹo mừng, một hồi sẽ khai tiệc."
Nói, liền cầm không ít đồ ăn đặt trước mặt Tô Ý.
Đừng nói Tô Ý, chính là dân làng nhìn thấy Tần mẫu đột nhiên đối xử với Tô Ý như vậy, cũng là 'như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc'.
Cầm đồ ăn xong, Tần mẫu liền bắt đầu lôi kéo Tô Ý nói chuyện ngọt ngào.
"Con bé này từ nhỏ đã gọi ta là thím, tuy không có duyên phận làm mẹ chồng nàng dâu, nhưng mà về sau vẫn phải thường xuyên qua lại, không thể xa lạ, không chừng sau này chúng ta còn có thể trở thành thông gia đâu."
Tô Ý biết lời nói của nàng có ẩn ý.
Cũng không tiếp lời, chỉ cười nói, "Thím nói không sai, anh Tần bây giờ càng ngày càng giỏi, sau này khẳng định là muốn đón thím đến bộ đội hưởng phúc, về sau hai mẹ con mình gặp mặt còn nhiều thời gian."
"Thím còn chưa từng qua bộ đội chỗ chúng ta đi, chỗ đó rất tốt, cơm ở căn tin đồ ăn cũng ngon, cũng không cần ngươi mỗi ngày ở nhà kiếm củi nấu cơm, mỗi ngày ăn đồ có sẵn, còn có vợ chồng anh Tần hiếu thuận, thím lớn tuổi cũng nên hưởng phúc rồi."
Tần mẫu nghe xong lời này đúng ý mình.
Lập tức cũng không màng đến những chuyện khác, chỉ lôi kéo Tô Ý hỏi rất nhiều vấn đề liên quan đến sinh hoạt trong bộ đội.
Càng nghe càng là tâm hoa nộ phóng (lòng mừng như hoa nở).
Hận không thể sang năm liền theo con trai, con dâu cùng nhau đến bộ đội hưởng phúc.
Bạch Nhược Lâm đứng một bên chuẩn bị xem náo nhiệt: . . .
Mắt thấy bà bà bị Tô Ý lừa gạt, sốt ruột đến bốc hỏa, vừa hận vừa tức.
Liên tục liếc mắt ra hiệu cho bà bà mấy cái...
Bạn cần đăng nhập để bình luận