Tám Số Không: Xấu Bụng Sĩ Quan Đọc Tâm Ta Sau Luân Hãm

Tám Số Không: Xấu Bụng Sĩ Quan Đọc Tâm Ta Sau Luân Hãm - Chương 188: Ta làm cái gì quyết định cũng không cần cùng ngươi báo cáo chuẩn bị a (length: 5884)

Tô Ý mang theo Tạ Tiểu Quân cùng hai đứa bé đi ăn vịt quay Bắc Kinh, thấy bọn họ đều có chút mệt mỏi, liền trực tiếp mang theo hai đứa bé trở về viện của mình nghỉ ngơi.
Về phần Tạ Tiểu Quân, hắn còn lo lắng cho tình hình của Chu Cận Xuyên, liền chủ động yêu cầu đến bệnh viện ở bên cạnh hắn.
Thủ tục nhận con nuôi của hai đứa bé đến ngày thứ hai liền đã giải quyết xong.
Lúc Triệu Lam ở bệnh viện đưa sổ hộ khẩu cho Tô Ý, còn không hiểu sao cảm thấy chột dạ, "Tiểu Ý, Cận Xuyên hắn là nghe lời bác sĩ, đối với việc hoàn toàn hồi phục không có mười phần tự tin, cho nên mới không dám mở miệng giữ cháu lại, cháu đừng giận."
"Không bằng cháu về trước Tây Bắc xử lý qua chuyện của mình, chờ sau này chính hắn suy nghĩ rõ ràng, khôi phục tốt, khẳng định còn muốn ba chân bốn cẳng trở về tìm cháu."
Ở trong bệnh viện gặp nhiều như vậy, Tô Ý cùng Triệu Lam ở một mức độ nào đó đã hình thành sự ăn ý đặc biệt.
Mặc dù không tính là quá mức thân mật, nhưng cũng bởi vì có chung mục tiêu mà trở nên đồng lòng.
Đối với quan hệ yêu đương của hai người, cũng đã từ chất vấn biến thành nhận định.
Thấy bà ta nói như vậy, Tô Ý cũng không trả lời trực diện, chỉ cười nhạt dặn dò bà ta chuyện đưa cơm, "Dì à, bắt đầu từ ngày mai cháu sẽ không đưa cơm đến đây nữa, bác sĩ bên kia cũng nói đồ ăn không cần phải kiêng khem gì."
Lập tức lại vội vàng gọi hộ công Tiểu Triệu tới, ngay trước mặt Triệu Lam dặn dò anh ta hạng mục chú ý khi tắm thuốc, "Dược liệu cháu đều đã phối xong, chia thành từng phần ngâm ở trong bình, lúc đổ ra thì tính cả nước thuốc bên trong cũng phải đổ vào hết, đừng lãng phí!"
"Còn có cao thuốc kia, sau khi vết thương khép miệng cũng phải kiên trì mỗi ngày bôi một lần, như vậy sẽ không để lại sẹo."
"Mỗi lần đổ xong thuốc tắm, kiên trì ấn nhiều vào phần eo và chân, khai thông kinh lạc."
Triệu Lam cùng hộ công sau khi nghe xong đành phải gật đầu liên tục.
Tạ Tiểu Quân ngồi ở bên giường Chu Cận Xuyên, một bên lắng tai nghe, một bên điên cuồng nháy mắt với Chu Cận Xuyên.
"Chu đoàn trưởng, xem ra Tô Ý tỷ sau này thật sự không có ý định tới nữa."
Chu Cận Xuyên kỳ thật từ lâu đã đem đối thoại của ba người ở cửa nghe được rõ ràng.
Thấy Tô Ý sắp vào, vội vàng bảo Tạ Tiểu Quân đi nghe ngóng thời gian nàng trở về.
Tạ Tiểu Quân đành phải làm theo, thấy Tô Ý vừa vào cửa, liền quan tâm hỏi, "Tô tỷ, vé tàu về Tây Bắc của chị đã mua chưa? Có cần em đi thay chị một chuyến không?"
Tô Ý cười nhạt lắc đầu, "Không cần, chính ta đi mua."
Tạ Tiểu Quân "ồ" một tiếng, "Vậy chị định khi nào trở về?"
Tô Ý nhìn lướt qua hắn và Chu Cận Xuyên, biết là hắn để Tạ Tiểu Quân hỏi, liền cong môi cười nói, "Còn chưa nghĩ ra đi đâu, chờ xác định được rồi đi."
Nghe nàng nói còn chưa nghĩ ra đi đâu, Chu Cận Xuyên lúc này mới lập tức bài trừ suy nghĩ bỏ qua việc này.
Liền vội vàng ngồi dậy, "Cô không về Tây Bắc? Vậy cô muốn đi đâu?"
Tô Ý cười yếu ớt nhìn hắn một cái, "Còn đang cân nhắc."
Chu Cận Xuyên ý thức được sự thất thố của mình, vội vàng buông lỏng lui ra sau dựa vào, "Cô không về Tây Bắc, vậy tiệm cơm trên trấn thì sao?"
Tô Ý thản nhiên nhìn hắn một cái, "Ta đã định đem cửa hàng sang lại cho Lý đại ca bọn họ."
Đáy mắt Chu Cận Xuyên chìm xuống, "Trước đó chưa từng có nghe cô nói."
Nghe hắn nói như vậy, Tô Ý lúc này mới mím môi cười nói, "Bây giờ biết cũng không tính là muộn, lại nói dựa vào quan hệ của chúng ta hiện tại, ta làm quyết định gì cũng không cần phải báo cáo với anh?"
Một câu đem Chu Cận Xuyên nghẹn đến á khẩu không trả lời được.
Vốn dĩ Tô Ý cho rằng hắn chắc chắn sẽ không hỏi thêm gì nữa.
Nào ngờ hắn chỉ là trầm tư một chút, lập tức lại truy vấn, "Một mình cô ra ngoài không an toàn, lại nói một người có thể đi đâu?"
Tô Ý nghiêm mặt, "Thiên hạ rộng lớn như vậy, nơi có thể đi rất nhiều, coi như thật sự không có nơi nào để đi, ta liền về nhà thôi!"
Chu Cận Xuyên mấp máy môi, tựa hồ rất không đồng ý, "Quê quán không được, nơi đó không tốt, đại ca của cô cũng không phải là người hiền lành, hơn nữa cô cứ chạy lên núi cũng không an toàn."
Một bên Diệp Tiểu Vũ không biết Tô Ý là cố ý, cũng đi theo có chút sốt ruột, "Thẩm thẩm, thẩm sẽ không cùng Giang thúc thúc kia đi Dương Thành chứ?"
Tô Ý đầu tiên là cải chính, "Hôm qua không phải đã nói với cháu rồi sao? Về sau phải đổi giọng không được gọi thẩm thẩm, cháu và Noãn Noãn vẫn là gọi ta là tỷ tỷ đi!"
Nói xong, lại tiếp tục hỏi, "Vì sao cháu nói ta sẽ cùng Giang thúc thúc đi Dương Thành?"
Diệp Tiểu Vũ bị hỏi đến vẻ mặt chột dạ, ấp úng một hồi lâu mới mở miệng giải thích, "Giang thúc thúc trước đó vẫn luôn hỏi số điện thoại của thẩm, biết chúng ta tới còn nhờ cháu nhắn lại cho thẩm, cháu là trong lúc vô tình nghe được hắn cùng Lục Tử thúc thúc thương lượng rủ thẩm cùng đi Dương Thành."
Nói xong, Diệp Tiểu Vũ liền từ trong túi lấy ra một tờ giấy, "Đây là số điện thoại Giang thúc thúc nhờ cháu đưa cho thẩm."
Tô Ý "ồ" một tiếng, liền nhận lấy, nhìn thoáng qua rồi trực tiếp bỏ vào trong túi.
Lập tức cười hì hì giải thích, "Dương Thành hình như cũng không tệ, trước đó vẫn nghe hắn cùng Lục Tử nói bên kia phồn hoa thế nào, đi xem một chút việc đời cũng tốt."
Thấy nàng nói như vậy, Chu Cận Xuyên lại một lần nữa giãy dụa ngồi dậy, "Không được, phương nam thế đạo quá loạn, cô là một cô nương gia qua đó quá không an toàn."
"Hơn nữa tên Giang kia quá không đáng tin, nếu như —— "
Tô Ý không đợi hắn nói xong, liền trực tiếp đứng dậy cười nói, "Chu đoàn trưởng, anh cũng đừng quan tâm, ta sẽ tự mình xem xét, anh cứ an tâm dưỡng bệnh là tốt rồi."
Nói xong, liền từ trong túi lấy ra một chiếc đồng hồ, "Đúng rồi, chiếc đồng hồ này đã sửa xong, trả lại cho anh! Ta cũng nên đi rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận