Tám Số Không: Xấu Bụng Sĩ Quan Đọc Tâm Ta Sau Luân Hãm

Tám Số Không: Xấu Bụng Sĩ Quan Đọc Tâm Ta Sau Luân Hãm - Chương 56: Nghĩ biện pháp thúc cưới (length: 7368)

Chu Cận Xuyên nghe nàng nói vậy, nhất thời không biết nên vui hay buồn.
Uống một hơi cạn chỗ nước nàng đưa, liền đứng lên, "Thời gian không còn sớm, ta về đây, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút."
Tô Ý cũng đứng lên tiễn hắn, đến phút cuối chợt nhớ tới một chuyện.
"Đoàn trưởng Chu, ta muốn hỏi thăm anh chuyện này, hôn sự của Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm đã bắt đầu nộp báo cáo lên trên chưa?"
Chu Cận Xuyên trả lời cặn kẽ, "Còn chưa, ngươi gấp lắm sao?"
Lần này lại đến phiên Tô Ý ngây ngẩn cả người, "À không phải, ý ta là, hai người bọn họ sao lại không sốt ruột chút nào vậy."
Chu Cận Xuyên cũng ý thức được phản ứng của mình không đúng.
Bèn nói lại, "Ừm, ngươi hi vọng bọn họ kết hôn sớm một chút?"
Tô Ý gượng cười hai tiếng, "Đúng vậy, bọn họ kết hôn sớm một chút, ta cũng đỡ phải Tết xong trở về, người nhà làm ầm ĩ lên mất mặt."
Chu Cận Xuyên khẽ gật đầu, "Ta biết rồi, quay đầu ta hỏi thử xem."
Tô Ý chỉ coi như hắn thuận miệng nói vậy.
Bây giờ đã là mùa thu.
Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm cứ không nóng không lạnh thế này, không chừng lại xảy ra sai sót gì.
Đêm dài lắm mộng, xem ra nàng phải tìm cơ hội thêm chút lửa cho hai người mới được.
Tô Ý đang để ý, nhưng không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy.
Hôm nay, Tần Vân Phong một mình đến cửa sổ lấy đồ ăn, Bạch Nhược Lâm không đến.
Lúc Tô Ý đưa nồi đất tới bèn nhỏ giọng nói thầm một câu, "Lát nữa ăn xong thì đến phía sau nhà ăn, ta có lời muốn nói với anh."
Tần Vân Phong nghe xong thì sững sờ, ban đầu còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Nhưng thấy Tô Ý nhìn hắn một cái, vội vàng khẽ gật đầu.
Lúc bưng khay đồ ăn rời đi, Tần Vân Phong vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn, trong lòng thấp thỏm không yên.
Hắn biết, Tô Ý không thể nào nhanh như vậy đã quên hắn.
Đoàn trưởng Chu chính là minh chứng tốt nhất, nếu như hai người bọn họ thật sự có gì đó, Tô Ý đã không từ nhà hắn chuyển đến ký túc xá.
Tần Vân Phong cực nhanh ăn xong nồi đất, bỏng đến đầu lưỡi tê rần.
Thấy hắn rời đi về phía sau, Tô Ý cũng rất nhanh dặn dò Từ Tiểu Cần một tiếng rồi đi qua.
Chờ Tô Ý đến phía sau, thấy trừ Tần Vân Phong ra không có một ai, bèn nhấc chân đi tới.
Đứng vững cách Tần Vân Phong một khoảng khá xa.
"Đồng chí Tần, ta bảo anh đến, là muốn hỏi một chút —— "
Tô Ý mới mở đầu, Tần Vân Phong liền lập tức tiến lên mấy bước.
"Trước kia em đều gọi ta là Vân Phong ca ca."
Tô Ý nhếch miệng một chút, cố nén buồn nôn giải thích, "Đó là trước kia tuổi nhỏ không hiểu chuyện, bây giờ gọi như vậy không thích hợp!"
Trên mặt Tần Vân Phong nổi lên vẻ mất mát, "Em nói đúng, đó đều là chuyện rất lâu trước đây rồi."
Tô Ý không có ý định cùng hắn ôn chuyện cũ, trực tiếp mở miệng, "Ta muốn hỏi, anh dự định khi nào thì kết hôn với đồng chí Bạch?"
Tần Vân Phong không thể tin ngẩng đầu nhìn nàng một cái, cũng không tìm được chút thương tâm nào như mong đợi trên mặt nàng.
"Có phải em không hi vọng ta kết hôn với cô ấy?"
Tô Ý gượng cười hai tiếng, "Anh nghĩ nhiều rồi, ta chỉ nghĩ Tết sắp đến, nếu như các người còn chưa kết hôn, đến lúc đó về quê biết ăn nói thế nào?"
"Anh cũng biết, người trong thôn đều biết chuyện của chúng ta, lần này hai chúng ta đều trở về, khó đảm bảo người nhà ta sẽ không đến cửa làm ầm ĩ."
"Ở nông thôn chuyện gì mà không làm được, không chừng đến lúc đó đánh ngất anh rồi trực tiếp khiêng đến nhà chúng ta cũng có khả năng, cho nên ta đề nghị anh nhanh chóng quyết định đi."
Tần Vân Phong nghe nàng nói vậy, đầu tiên là không giấu được sự thất vọng.
Cho rằng nàng không hy vọng mình kết hôn sớm như vậy, còn ôm một tia ảo tưởng cuối cùng với mình.
Không ngờ nàng cũng là đến giục cưới.
Sau đó nghĩ đến những lời nhắc nhở trong câu nói của nàng, cũng không phải là không có chút đạo lý nào.
Quê quán cũng không phải nơi chỉ biết nói lý.
Vạn nhất đến lúc đó mọi người khăng khăng muốn tác hợp hắn và Tô Ý thì làm thế nào?
Tần Vân Phong vừa nghĩ tới khả năng kia, lập tức lâm vào do dự.
"Nếu như ta bây giờ liền kết hôn với Bạch Nhược Lâm, em nỡ sao?"
Tô Ý lườm một cái, "Anh sợ ta không nỡ góp tiền mừng? Yên tâm, ta đã sớm chuẩn bị xong."
Tần Vân Phong giả vờ không hiểu, "Ta hỏi em, có nỡ để ta kết hôn với cô ấy không?"
Tô Ý có chút không kềm chế được cơn giận, "Ta có gì mà không nỡ, cứ dây dưa lề mề thế này, anh nỡ để người vất vả lắm mới tranh thủ được tuột mất sao? Nỡ tiền đồ tốt đẹp của anh sao? Anh tự suy nghĩ kỹ đi!"
Nói xong, Tô Ý liền trực tiếp quay đầu đi.
Nào ngờ mới đi hai bước, liền đối diện đụng phải Bạch Nhược Lâm.
Bạch Nhược Lâm vừa rồi nghe được có người báo tin, lúc này mới sốt ruột vội vàng chạy tới bắt người.
Thoáng nhìn qua đã thấy hai người đứng cách rất xa đang nói gì đó.
Liền bước nhanh chạy tới.
Còn chưa đi đến trước mặt, đã thấy Tô Ý muốn đi.
Bạch Nhược Lâm vội vàng một bước nhanh về phía trước, kéo lại Tô Ý, "Đồ tiện nhân! Cô tìm Tần đại ca tới đây làm gì! Sao cô còn dây dưa hắn không buông!"
Tô Ý xoay người một cái, gỡ cánh tay mình ra khỏi tay cô ta, "Trong miệng cô ăn cứt mà phun toàn phân thế? Con mắt nào của cô thấy ta đang dây dưa hắn? Ta chẳng qua chỉ hỏi hắn một chuyện! Dù sao chúng ta cũng là người cùng thôn, chẳng lẽ nói một câu cũng không được?"
Bạch Nhược Lâm bị mắng sững sờ, "Cô tìm hắn thì có thể có chuyện gì để nói?"
Tô Ý cong môi cười nhạt, "Hỏi hắn chuyện kết hôn của hai người, hắn nói bây giờ còn chưa suy xét đến chuyện kết hôn đâu."
Bạch Nhược Lâm bán tín bán nghi trừng nàng một cái, "Chúng ta lúc nào kết hôn, liên quan gì tới cô?"
Tô Ý lạnh lùng "a" một tiếng, "Đương nhiên là có liên quan đến ta, cô đừng quên quan hệ của hai chúng ta ở nông thôn, năm nay Tết vừa trở về, trưởng bối trong nhà tránh không được sẽ làm chủ thay chúng ta thu xếp."
"Các người dám!"
Tô Ý bất đắc dĩ nhún vai, "Không phải ta muốn thế này, người trong nhà rất bá đạo, ta có một trăm cái miệng cũng không nói lại bọn họ."
Bạch Nhược Lâm có chút trợn tròn mắt, "Vậy cô có ý gì?"
Tô Ý cười cười, "Ta có thể có ý gì? Chẳng qua là nghe theo người trong nhà thôi, dù sao hai người các ngươi còn chưa có lĩnh chứng —— "
Bạch Nhược Lâm nghe xong lập tức liền sốt ruột, "Ai nói chúng ta chưa lĩnh, đơn xin kết hôn của chúng ta đã làm xong chuẩn bị nộp lên rồi, cô nếu là dám vào lúc này giở trò gì, đừng trách ta không khách khí."
Tô Ý thừa cơ lại khích tướng một đợt, "Đừng có mạnh miệng, báo cáo kết hôn coi như có làm cũng chưa chắc đã được phê duyệt, chờ các người lĩnh chứng xong rồi hãy nói!"
Nói xong, Tô Ý liền quay đầu đi.
Phần còn lại giao cho hai người tự 'thương lượng' đi thôi!
Bạch Nhược Lâm không đoán ra ý tứ của Tô Ý, chỉ biết là nàng khẳng định đang kìm nén chuyện xấu gì đó.
Bề ngoài nói mình không làm chủ được, không chừng trong lòng ước gì mình và Tần Vân Phong không muốn kết hôn.
Đợi đến Tết về để người trong nhà làm chủ cho bọn họ!
Thấy Tần Vân Phong còn ngây ngốc đứng đó, Bạch Nhược Lâm liền nổi giận đùng đùng đi về phía hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận