Tám Số Không: Xấu Bụng Sĩ Quan Đọc Tâm Ta Sau Luân Hãm

Tám Số Không: Xấu Bụng Sĩ Quan Đọc Tâm Ta Sau Luân Hãm - Chương 231: Tô gia bảo tàng (length: 5882)

Chứng kiến Tô Nhân một bộ dáng vẻ gà mẹ bảo vệ gà con, Tô Ý không kìm được sống mũi cay cay.
Nhưng để tránh khơi ra càng nhiều chuyện khiến nàng lo lắng, Tô Ý chỉ cười giả ngốc, "Bắt được rồi, đã giáo huấn qua rồi, tên họ Tần kia cũng bị đánh không ít, yên tâm đi!"
Tô Nhân nghe vậy, lúc này mới yên lòng gật đầu, "May mà có Cận Xuyên che chở cho con, đứa nhỏ này ta thấy rất không tệ, không nói những cái khác, chỉ riêng việc nó đem sổ tiết kiệm giao cho con, còn mua nhà cho con là đủ thấy rồi."
"Một người đàn ông có yêu con hay không, đừng xem hắn nói gì, mà phải xem hắn làm gì, người đàn ông nguyện ý giao hết gia sản cho con sẽ không tệ đâu."
Nghe mẹ nói vậy, Tô Ý cũng chợt nhớ lại từng chút một trong quá trình hai người yêu nhau.
Hình như từ rất lâu trước kia, hắn đã như vậy, âm thầm đối xử tốt với mình.
Càng nghĩ, trong lòng lại càng dâng lên cảm giác ngọt ngào.
Ăn cơm tối xong, Tô Ý không kịp chờ đợi lên lầu vào phòng ngủ, gọi điện thoại lại cho Chu Cận Xuyên.
Chu Cận Xuyên không ngờ trước khi ngủ còn không nhận được điện thoại của nàng, tự nhiên là vui mừng khôn xiết.
Hai người hàn huyên một hồi lâu, mãi đến khi ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng gõ cửa, Tô Ý lúc này mới vội vàng cúp máy.
Tô Nhân vừa vào cửa, liền nhỏ giọng bảo con gái thay bộ quần áo thoải mái rồi cùng bà ra ngoài.
Tô Ý thấy thời gian đã muộn như vậy, còn đang thắc mắc tại sao phải ra ngoài.
Mãi cho đến khi hai người đi lên thư phòng ở tầng một, Tô Nhân nhìn ra bên ngoài một chút, đóng cửa lại rồi mới nhỏ giọng giải thích, "Mẹ dẫn con đi một nơi."
Nói xong, liền lấy vài cuốn sách từ trên giá sách trên tường xuống, sau đó đẩy nhẹ lên bức tường kia.
Trong phút chốc, bức tường kia đột nhiên chuyển động từ giữa, giống như bị một sức mạnh vô hình nào đó mở ra.
Tô Ý không có chuẩn bị gì, đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng này khó tránh khỏi bị giật mình.
Tô Nhân ngược lại rất bình tĩnh lấy ra hai chiếc đèn pin, "Đừng sợ, gian phòng kia là thư phòng của ông ngoại con, trong mật thất này đều là tài sản ông ấy để lại, ta dẫn con đi xem."
Tô Ý đánh bạo đi theo bà vào trong.
Bên trong không gian không lớn, nhưng chất đầy rương gỗ.
Từng dãy chất đống, nhìn qua ít nhất cũng phải mười mấy cái.
Tô Ý không khỏi lại giật mình, "Mẹ, những thứ này là?"
Tô Nhân cười cười, "Mở ra xem đi."
Tô Ý tò mò tiện tay mở một cái, chỉ thấy bên trong đựng đầy đồ cổ.
Lại mở cái thứ hai, bên trong toàn là tranh chữ.
Những rương sau đó cũng đều là vàng bạc châu báu đáng giá.
Tô Ý hít sâu một hơi, "Ông ngoại để lại nhiều bảo bối như vậy sao?"
Tô Nhân thấy con gái nhìn thấy những thứ này xong, trong mắt tràn đầy kinh ngạc rồi lại tràn đầy vui mừng, lập tức cảm thấy món quà này mình tặng đúng rồi.
"Tiểu Ý, con thích những thứ này không?"
Tô Ý không chút do dự cười nói, "Thích ạ, ai mà không thích tiền chứ."
Tô Nhân không nhịn được bật cười, đúng vậy, sự đơn thuần và bản năng yêu thích tiền tài của con gái, gần như không khác gì ông ngoại nàng.
Nếu đổi lại là Đại ca và Nhị ca, nhìn thấy những thứ này, không chừng phản ứng đầu tiên sẽ là muốn giao nộp lên trên.
Nhưng những thứ này là do cha nàng và tổ tiên vất vả làm lụng mà có, cũng không phải trộm cắp hay nhặt được, tại sao lại không thể giữ lại chứ?
Nhớ tới vài thập niên trước, Tô Nhân còn không nhịn được có chút thổn thức.
Thời đại rung chuyển, Tô gia mạch này chỉ có mình nàng là con gái sống sót.
Ban đầu cha muốn nàng ở nhà chiêu tế, nhưng nàng lại cứ thích người bạn nghèo cùng nhau lớn lên.
Cha mẹ người kia đều là gia đinh của Tô gia, cho nên cuộc hôn nhân này dù thế nào cha cũng không thể đồng ý.
Người kia vì muốn chứng minh bản thân với cha, liền chủ động đi tòng quân.
Mắt thấy sắp đón được ánh rạng đông, thì người lại biến mất không một dấu vết.
Có người nói, từng thấy tên hắn trên danh sách liệt sĩ.
Lúc đó, mình vì chuyện này mà chiến tranh lạnh với cha rất lâu.
Mãi đến khi quen biết Lâm Gia Quốc, lại là một người đàn ông không được cha coi trọng.
Có lẽ là mang theo oán trách với cha, lần này, mình dứt khoát lựa chọn kết hôn.
Vốn cho rằng cha sẽ ghi hận mình, nào ngờ trước khi ông ra đi, vẫn đem toàn bộ tài sản cả đời giao phó cho mình.
Vừa nghĩ tới cảnh tượng cha dẫn mình xuống mật thất trước khi đi, Tô Nhân liền không kìm được đỏ hoe cả vành mắt.
Tô Ý thấy mẹ đỏ hoe cả vành mắt, liền đoán rằng bà đang nghĩ đến quá khứ, nhất thời không biết phải an ủi thế nào.
Chỉ cười trêu chọc nói, "Mẹ, ông ngoại thật là lợi hại, vào thời đó vậy mà có thể gây dựng còn có thể giữ được nhiều tài sản như vậy."
Tô Nhân nghe xong, lúc này mới vui vẻ gật đầu, "Ông ngoại con rất lợi hại, tuổi còn trẻ đã tự mình lập nghiệp, mở nhà máy, rất có bản lĩnh, chỉ tiếc sinh không gặp thời."
"Năm đó kỳ thật có không ít người đều nhòm ngó khối tài sản này của ông ngoại con, ồn ào nhất chính là người của Tô gia bàng chi, chỉ có điều về sau ông ngoại con cắn răng không nói, lại thêm gặp phải chuyện khám nhà sau này, nên không ai dám nhắc lại nữa."
Tô Ý thổn thức gật đầu, đang vì đó mà cảm thán, chỉ nghe thấy mẹ lại tiếp tục nói, "Nơi này chỉ có mình ta biết, bây giờ con là người thứ hai."
Tô Ý kinh ngạc há to miệng, "Các ca ca cũng không biết sao?"
"Ừm, ngoại trừ con, ta không nói cho ai cả."
Tô Ý vốn cho rằng mẹ là chia sẻ bí mật với mình, còn tưởng rằng bốn người anh trai đều biết, nào ngờ lại chỉ nói cho mình nàng?
Thế là liền không nhịn được buột miệng hỏi, "Mẹ, tại sao mẹ chỉ nói cho con?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận