Tám Số Không: Xấu Bụng Sĩ Quan Đọc Tâm Ta Sau Luân Hãm

Tám Số Không: Xấu Bụng Sĩ Quan Đọc Tâm Ta Sau Luân Hãm - Chương 69: Đêm tân hôn trùng sinh (length: 8338)

Một lát sau, các tân khách đều lục tục kéo đến đông đủ, chỉ còn chờ giờ vào tiệc.
Vậy mà tân lang tân nương còn đang ở cổng cãi nhau.
"Các ngươi ai đi khuyên nhủ xem?"
"Đúng vậy, cứ thế này nhao nhao xuống thì món nóng đều nguội thành đồ nguội cả rồi."
"Chu đoàn trưởng đến rồi!"
Đám người xem xét Chu Cận Xuyên tới, liền biết hai người khẳng định không dám ầm ĩ nữa.
Quả nhiên, Chu Cận Xuyên vừa mới tiến đến, tân lang tân nương cũng theo sát phía sau tiến vào.
Bàn tiệc vừa mở, nhà ăn lập tức trở nên náo nhiệt.
Chu Cận Xuyên được mời ngồi vào chủ vị, bên cạnh chính là Lục doanh trưởng.
Bạch Nhược Lâm cùng Tần Vân Phong hai người chào hỏi một vòng xong cũng tới đây.
Không biết người thẳng tính nào gặp được Tần Vân Phong, không nói hai lời liền trêu ghẹo.
"Tần phó liên trưởng, chúc mừng chúc mừng, vừa rồi bọn ta đều giúp ngươi nhìn cả rồi, tiểu Tô đồng chí người ta vui chơi giải trí rất vui vẻ, chuyện quá khứ người ta sớm đã qua rồi, hai người các ngươi về sau cũng phải sống thật tốt, đừng có tí chuyện là ầm ĩ cả lên!"
Trong góc đang gặm đùi gà Tô Ý: . . .
Bạch Nhược Lâm đang chất đầy mặt cười lập tức lạnh xuống.
Vẫn là Tần Vân Phong đứng ra hòa giải, "Mọi người nhân lúc còn nóng dùng bữa, hôm nay chiêu đãi không được chu đáo."
Bạch Nhược Lâm cũng phản ứng kịp hôm nay là sân nhà của nàng, cắn cắn môi, "Mọi người cũng đừng có lôi chúng ta ra đùa, hai chúng ta mới vừa rồi là vì chuyện bố trí nhà mới mà cãi nhau."
"Về phần Tô đồng chí, người ta hiện tại có năng lực như vậy, lập tức liền vào đoàn văn công, làm sao có thể còn coi trọng lão Tần nhà chúng ta, ta tuyệt không lo lắng!"
Nói xong, lại làm bộ lôi kéo cánh tay Tần Vân Phong, "Ngươi nói có đúng không?"
Tần Vân Phong mím môi một cái không nói gì.
Ngược lại là người bên cạnh trước cười ha hả, "Ngươi còn không biết a? Người ta tiểu Tô đồng chí không có đồng ý đi đoàn văn công, mọi người vừa rồi đều đang vì chuyện này mà tiếc nuối đâu!"
Bạch Nhược Lâm đáy lòng mừng thầm, thật sự không có đi?
Mừng được một cái chớp mắt, lại không nhịn được tức giận.
Chuyện tốt như vậy, nàng vậy mà lại không coi trọng? !
Nghĩ đến đây, Bạch Nhược Lâm ngay cả trà cũng lười kính, trực tiếp kéo Tần Vân Phong ngồi xuống ăn cơm.
Đám người cũng đều nhao nhao động đũa.
Chu Cận Xuyên tay vừa mới vươn ra, bên cạnh Lục doanh trưởng liền một ngụm trà phun ra.
May mà phản ứng nhanh mới không có phun vào thức ăn trên bàn.
"Lão Chu, ngươi băng gạc này quấn —— còn trách độc đáo!"
Chu Cận Xuyên liếc hắn một chút, "Ăn cơm của ngươi đi."
Ngồi đối diện Tần Vân Phong ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy Chu Cận Xuyên trên tay có nơ con bướm.
Lập tức liền hiểu là Tô Ý băng bó cho hắn.
Trong lòng liền lạnh đi bảy tám phần.
Không khỏi ngầm cười khổ, Chu đoàn trưởng điều kiện tốt như vậy, làm sao lại coi trọng nàng loại xuất thân này?
Chỉ sợ chỉ là nhất thời hứng thú, kết quả cũng là “lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng”.
Về sau, có nàng hối hận.
Về phần hắn, hắn sẽ cùng Bạch Nhược Lâm sống thật tốt.
Đợi tết xuân sẽ mang Bạch Nhược Lâm cùng về quê, để cho bà con trong thôn đều nhìn một chút, thuận tiện làm một lễ cưới long trọng trong thôn.
Sau đó hai người sinh một đứa nhỏ mập mạp, đến lúc đó sẽ đón mẹ lên chăm sóc.
Có mẹ ở đây, hắn cùng Bạch Nhược Lâm có thể tập trung vào công tác, chuyện chuyển chính thức đề bạt, cũng sẽ chỉ là sớm hay muộn.
Đến lúc đó Tô Ý nhất định sẽ khóc lóc tìm hắn sám hối!
Nghĩ đến đây, đáy lòng Tần Vân Phong lập tức thống khoái hơn rất nhiều.
Chờ tiệc rượu kết thúc, liền lập tức giúp Bạch Nhược Lâm đem đồ đạc của hai người chuyển đến tân phòng.
Bạch Nhược Lâm ban đầu còn đang nổi nóng, thấy Tần Vân Phong một mực vùi đầu làm việc.
Vì thu dọn nhà mới, giữa mùa đông nóng đến đổ mồ hôi trán, chỉ mặc một manh áo mỏng.
Thái độ đối với mình cũng tốt hơn trước đó rất nhiều, chợt cảm thấy an tâm hơn.
Nhìn lại nhà mới, mặc dù không bằng được những căn nhà độc lập.
Nhưng dù sao cũng là hai gian phòng, so với trước đó một mình ở ký túc xá bốn người thì điều kiện tốt hơn nhiều.
Nghĩ đến đây, Bạch Nhược Lâm càng thêm cao hứng.
Ban đêm, Tần Vân Phong thu dọn xong nhà mới, còn chủ động đi nhà ăn đánh cơm về, hai người cùng nhau ăn.
Trước khi ngủ, còn chu đáo đánh nước rửa chân tới cho nàng ngâm chân.
Bạch Nhược Lâm đáy lòng càng thêm vui vẻ, nghĩ bụng đàn ông quả nhiên kết hôn liền thay đổi.
Mặc kệ trước đó thế nào, về sau cũng chỉ yêu thương một mình mình.
Nghĩ đến đây, liền chủ động đưa tay vòng qua eo hắn, "Vân Phong, ngươi đối với ta thật tốt, từ nay về sau hai ta sống thật hạnh phúc."
Tần Vân Phong đầu tiên là sững sờ, lập tức đưa tay tắt đèn, ôm nàng hướng bên giường đi đến.
. . .
Nửa đêm, Bạch Nhược Lâm gặp ác mộng.
Cơn ác mộng kia cơ hồ muốn đem nàng nuốt chửng, tựa như là bị người bóp chặt cổ không cách nào thở nổi.
Đến khi giật mình tỉnh lại, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Thật vất vả lần mò bật ngọn đèn đầu giường lên, nhìn lịch ngày trên bàn lại làm cho Bạch Nhược Lâm lập tức ngây ngẩn cả người.
Phía trên kia ngày lại là năm 1981 ngày mùng 2 tháng 1!
Nàng đây là, trùng sinh trở về rồi? !
Bạch Nhược Lâm đầu tiên là vui mừng, lập tức nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía bên kia giường.
Sau đó quả nhiên thấy được gương mặt mà mình không muốn thấy nhất!
Lúc này, nàng vậy mà đã cùng Tần Vân Phong kết hôn rồi sao? !
Nghĩ đến đây, Bạch Nhược Lâm chợt cảm thấy một cỗ ngai ngái xộc thẳng lên yết hầu.
Đời trước, nàng cũng là ngay từ đầu liền bị người đàn ông này lừa gạt, cho rằng hắn là người thành thật đáng để phó thác cả đời.
Chờ sau khi kết hôn mới phát hiện, trung thực và quan tâm là giả vờ, tính toán cùng lạnh lùng mới là thật.
Nàng vui vẻ gả cho hắn, đổi lấy lại là không có hồi kết bị lợi dụng, còn có một bà mẹ chồng và cô em chồng làm cách nào cũng không thoát được.
Nàng không cam tâm sống những ngày như vậy, liền bắt đầu vụng trộm bỏ thuốc vào cơm của bà bà, tích lũy ngày qua ngày, vậy lão bà tử rốt cục bệnh không dậy nổi, được đưa về quê.
Còn có cô em chồng đáng ghét kia, cũng sau khi bà bà ngã bệnh, bị nàng làm chủ gả đi thật xa.
Thật vất vả đuổi được hai người kia đi, nào ngờ Tần Vân Phong lại trong lúc vô tình phát hiện ra.
Từ đó hai người càng thêm cãi lộn không ngừng.
Tại một lần cuối cùng cãi nhau, nàng uy hiếp muốn ly hôn, muốn đem Tần Vân Phong triệt để kéo xuống khỏi vị trí cao.
Nào ngờ Tần Vân Phong chết sống không đồng ý ly hôn, hai người đóng cửa lại đánh nhau.
Nàng nhớ rất rõ, Tần Vân Phong lúc ấy hai mắt đỏ bừng bóp lấy cổ của mình, một bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Nàng càng không ngừng giãy dụa, vốn tưởng rằng sẽ mất mạng, không nghĩ tới vậy mà trực tiếp trùng sinh trở về!
Đáng buồn là, lại trùng sinh vào ngay đêm tân hôn của nàng cùng Tần Vân Phong!
Thật hận!
Bạch Nhược Lâm cắn chặt răng, âm thầm nuốt ngụm ngai ngái trong miệng xuống.
Nàng hiện tại còn không muốn đối mặt với tấm mặt dối trá kia của Tần Vân Phong.
Vừa nghĩ tới nàng mới vừa rồi cùng Tần Vân Phong đã động phòng, liền buồn nôn đến muốn ói.
Rõ ràng đời trước nàng cùng Tần Vân Phong là cuối năm 81 mới kết hôn.
Sao bây giờ lại biến thành đầu năm?
Bạch Nhược Lâm ôm lấy cái đầu đau như muốn nứt ra, suy nghĩ một hồi lâu.
Lúc này mới chậm rãi tìm ra mấu chốt.
Đời này, mọi chuyện đều thay đổi.
Mà mấu chốt lại chính là ở trên người tiện nhân Tô Ý kia, từ khi nàng tới bộ đội, mọi chuyện đều hoàn toàn thay đổi.
Đời trước, nàng biết Tô Ý muốn tới, cùng Tần Vân Phong náo loạn một trận lớn.
Tần Vân Phong sau đó căn bản không có để cho nàng vào bộ đội, trực tiếp ở bên ngoài liền đuổi người về quê.
Không chỉ có như thế, nàng nhớ rõ ràng, Tô Ý đáng lẽ giờ này đã phải gả cho một lão già nông thôn đã qua hai đời vợ.
Việc này vẫn là nàng ép Tần Vân Phong dốc sức thúc đẩy.
Nhưng bây giờ làm sao lại ở lại, hơn nữa còn cùng Chu Cận Xuyên nhấc lên quan hệ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận