Tám Số Không: Xấu Bụng Sĩ Quan Đọc Tâm Ta Sau Luân Hãm

Tám Số Không: Xấu Bụng Sĩ Quan Đọc Tâm Ta Sau Luân Hãm - Chương 74: Tới cửa bắt trộm (length: 8059)

Tô Ý ở nhà ăn bận rộn nửa ngày, chờ đến tối tan làm xong, liền không kịp chờ đợi về ký túc xá.
Không vì cái gì khác, vừa rồi ở phòng ăn, trong lòng cứ thấp thỏm không yên nhớ mãi chuyện không gian.
Định bụng trở về đóng cửa lại rồi nghiên cứu kỹ càng một phen.
Nào ngờ vừa mở cửa phòng, liền phát hiện không thích hợp.
Nàng thường ngày quen đem ga giường vuốt phẳng phiu rồi nhét vào trong đệm, giờ lại bị rút hết cả ra.
Tô Ý kiểm tra cửa sổ cực nhanh, sau đó ngay trên bệ cửa sổ phát hiện một dấu chân mờ mờ.
Nhìn kích cỡ, hẳn là của một người phụ nữ!
Tô Ý lập tức liền nghĩ đến Bạch Nhược Lâm.
Vừa rồi lúc nàng đi ra ngoài, Bạch Nhược Lâm còn tỏ vẻ không cam lòng.
Chẳng lẽ lại thừa dịp giờ cơm không có người lẻn vào tìm vòng ngọc?
Vòng ngọc nàng khẳng định là không tìm được.
Nhưng không tìm thấy vòng ngọc, với tính tình của nàng, khó đảm bảo sẽ không làm ra chuyện xấu gì.
Nghĩ đến đây, Tô Ý liền vội vàng đem toàn bộ đồ đạc trong phòng lật tung lên một lần.
Quả nhiên ở dưới đệm phát hiện một chiếc khăn tay, trong khăn tay bao lấy chính là chiếc đồng hồ đeo tay mà nàng nhìn thấy hồi chiều cùng với khoảng mười tờ "đại đoàn kết".
Tô Ý đang buồn bực không biết người phụ nữ này có ý đồ quỷ quái gì.
Liền nghe được ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, ngay sau đó là giọng nói the thé của Bạch Nhược Lâm, "Tô đồng chí, cô mở cửa ra--"
Nghe thấy bên ngoài ồn ào, hình như có không ít người.
Tô Ý không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp ném khăn tay cùng với tiền và đồng hồ vào không gian.
Mở cửa, quả nhiên trong hành lang đầy ắp người đến xem náo nhiệt.
Bạch Nhược Lâm thấy cửa mở, một bước dài tiến lên kéo lấy cánh tay Tô Ý.
"Tô đồng chí, tôi biết là cô cầm tiền và đồng hồ của tôi, cầu cô trả lại cho tôi."
Tô Ý ra vẻ không biết, "Biểu gì? Cô đang nói hươu nói vượn cái gì?"
Bạch Nhược Lâm cắn cắn môi, "Cô đừng giả bộ, chiều nay tôi vừa vặn ở dưới lầu đụng phải cô, nói với cô mấy câu, sau khi trở về, đồng hồ và tiền trên người tôi đều không thấy đâu."
"Tô đồng chí, nếu thiếu tiền thì một trăm đồng kia coi như tôi cho cô mượn trước, nhưng chiếc đồng hồ kia là bố mẹ tôi tặng quà sinh nhật cho tôi, đối với tôi rất quan trọng, cầu cô trả lại cho tôi đi."
Tô Ý cười lạnh một tiếng, "Ý tứ trong lời nói của cô, là ta trộm đồng hồ của cô?"
"Vậy ta hỏi một chút, đồng hồ của cô đeo trên tay đàng hoàng, ta làm sao có thể tháo ra mà cô không hay biết?"
Bạch Nhược Lâm run lên một cái chớp mắt, vội vàng lấy lại tinh thần, "Lúc ấy cô nói muốn xem đồng hồ của tôi, tôi tháo xuống cho cô thử, sau đó tôi thấy vướng víu nên không đeo nữa, cất vào trong túi luôn."
Tô Ý không nhanh không chậm nhìn nàng một cái, "Lời này của cô kỳ quái quá, quan hệ của hai chúng ta cả đại viện đều biết, lại có thể nói chuyện phiếm với nhau? Cô còn tháo đồng hồ cho ta thử?"
Bạch Nhược Lâm mím môi một cái, "Lúc tôi ở dưới lầu, có không ít người nhìn thấy."
Tô Ý hừ lạnh một tiếng, "Có người nhìn thấy cô tháo đồng hồ, hay là có người nhìn thấy ta trộm đồng hồ của cô rồi? Cô có chứng cứ gì?"
Tô Ý lúc này đã hoàn toàn hiểu rõ Bạch Nhược Lâm muốn làm gì.
Liền cố ý từng bước ép sát, muốn xem xem nàng ta kết cục như thế nào.
Quả nhiên, một giây sau Bạch Nhược Lâm liền lên giọng, "Đồng hồ và tiền đều ở trong phòng của cô, chỉ cần cô để cho tôi vào lục soát một chút liền chân tướng rõ ràng!"
Tô Ý ra vẻ phẫn nộ, "Cô không có bằng chứng, dựa vào cái gì muốn lục soát phòng của ta? !"
Bạch Nhược Lâm thấy nàng như vậy, càng thêm đắc ý, "Cô không dám để cho tôi lục soát chính là chột dạ, loại người trộm đồ như cô căn bản không xứng ở lại đại viện chúng ta, nên sớm bị đuổi đi!"
Trong lúc Bạch Nhược Lâm nói chuyện, Diệp Tiểu Vũ đã chen vào.
Thấy Tô Ý bị nhiều người vây quanh như vậy, biết mình tiến lên cũng vô dụng.
Liền từ bên trong chen ra ngoài lần nữa, nhanh chóng chạy về phía văn phòng của Chu Cận Xuyên.
Đám người nghe nửa ngày, thấy hai người giằng co không xong, cũng bắt đầu bàn tán ầm ĩ.
Có người nói Bạch Nhược Lâm quá phận, dựa vào cái gì mà động một tí lại lục soát phòng người khác.
Cũng có người nói nếu đã không cầm, vậy thì lục soát một chút để chứng minh trong sạch.
Không dám lục soát, sợ là thật sự có cầm.
Giằng co một hồi, Tần Vân Phong cũng từ trong hành lang chen lên trước.
"Tô Ý, tiền và đồng hồ của Nhược Lâm thực sự mất rồi, trong nhà ta cũng đã tìm giúp, nếu như là cô cầm, thì trực tiếp lấy ra trả lại cho nàng đi, ta biết cô vẫn còn giận hai chúng ta, chỉ là trêu chọc nàng một chút thôi, không tính là trộm."
Tô Ý nghe xong không nhịn được tức cười, "Hai vợ chồng các ngươi đúng là xứng đôi thật, một kẻ so với một kẻ càng vô sỉ!"
"Thôi được, đã mọi người đều ở đây, ta để chứng minh trong sạch của mình có thể cho người ta đến lục soát phòng ta, bất quá -- "
"Nếu như không tìm thấy đồ đạc của các ngươi, vậy ta cũng không thể vô duyên vô cớ chịu ủy khuất lớn như vậy, các ngươi định giải quyết thế nào?"
Tô Ý vừa dứt lời, Bạch Nhược Lâm liền lập tức quát lớn, " không có nếu như! Chính là cô cầm! Khẳng định là giấu ở trong phòng của cô, đánh cược gì ta cũng không sợ cô!"
Tô Ý châm chọc nhìn nàng một cái, "Vậy thì tốt, nếu như ta không có lấy đồ của ngươi, ta muốn ngươi quỳ xuống xin lỗi ta trước mặt mọi người, mà lại -- "
"Quét nhà vệ sinh tòa nhà này cho chúng ta một tháng!"
Thấy Tô Ý chắc chắn như vậy, không giống như thật sự có cầm, Tần Vân Phong cũng có chút do dự.
Muốn kéo Bạch Nhược Lâm lại hỏi han kỹ càng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Nào ngờ Bạch Nhược Lâm lúc này cả người đều đang hưng phấn, hận không thể lập tức xông vào phòng.
Trực tiếp sảng khoái đáp ứng, "Được, ta đáp ứng cô! Nếu như là cô cầm, đến lúc đó cô liền cút ra khỏi đại viện! Đại viện chúng ta không chứa nổi loại trộm cắp như cô!"
Nói xong, không đợi Tô Ý hoàn toàn mở cửa, liền muốn xông vào trong.
Tô Ý liền vội vàng giữ chặt nàng ta, "Chờ một chút, đừng để bàn tay bẩn thỉu của ngươi đụng vào đồ của ta, coi như muốn lục soát cũng nên đổi hai người không cùng một giuộc đến soát, ai biết ngươi có thể hay không thừa cơ nhét thứ gì vào trong phòng ta để nói xấu ta."
Bạch Nhược Lâm cười lạnh một tiếng, "Sắp chết đến nơi còn mạnh miệng như vậy, được, vậy thì để người khác đi lục soát."
Nói xong, liền để hai nữ đồng chí đứng gần nhất đi vào.
Những người còn lại cũng chờ ở trên hành lang đợi tin tức.
Hai vị nữ đồng chí kia đi vào, lục soát tỉ mỉ một hồi lâu, nhưng cũng không phát hiện đồng hồ gì cả.
Liền đi ra nói, "Không thấy đồng hồ! Cũng không thấy có tiền mặt!"
Bạch Nhược Lâm kinh hô một tiếng, "Sao có thể như vậy? ! Không thể nào, hoặc là chính là bị nàng giấu ở trên người."
Tô Ý cũng trực tiếp giang hai tay ra, "Phòng đều đã lục soát, cũng không kém chút này."
Ba người cùng nhau vào nhà, lại cẩn thận kiểm tra túi trên người Tô Ý.
Vẫn như cũ không thu hoạch được gì.
Bạch Nhược Lâm vẫn không chịu tin, thậm chí còn hoài nghi hai người này bao che cho Tô Ý.
Hai vị nữ đồng chí tức đến tái mặt, "Bạch đồng chí, không có ai vu oan người khác như cô!"
Bạch Nhược Lâm thấy không lục ra được, trực tiếp tự mình xông vào.
Vừa vào cửa liền nhắm thẳng đến chiếu giường, lục lọi nửa ngày cũng không tìm thấy, "Không đúng, sao lại không có?"
Không tìm thấy đồ vật, Bạch Nhược Lâm cũng gấp đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Lập tức lại tự mình lật tung một lần nữa.
Vậy mà lại thật sự bị nàng ta lật ra một cái hộp từ trong vách tường kép của tủ.
Bạch Nhược Lâm chắc chắn Tô Ý là đem đồng hồ của mình cùng tiền giấu ở trong hộp này, không chừng vòng tay Phỉ Thúy cũng ở bên trong.
Liền lập tức kích động mở ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận