Tam Quốc: Trẫm Có Thể Đi Đến Bờ Bên Kia Không

Chương 71: Sắc phong, Chân quý nhân

Tự Thụ bọn họ không chờ ở cửa thành quá lâu.
Rất nhanh, một đoàn xe dài từ phía xa chậm rãi tiến đến, sau đó dừng lại ở cửa Đông của Nghiệp Thành.
Ngay sau đó, một nam nhân trung niên thân mang áo gấm lam, dáng vẻ phúc hậu từ trong đoàn xe bước ra, liếc nhìn qua trận thế trước mắt, ánh mắt cuối cùng rơi vào người Tự Thụ đang dẫn đầu, sau đó cẩn trọng lên tiếng.
"Xin hỏi Sứ Quân đây là..."
Tự Thụ mỉm cười, chắp tay nói:
"Ta là giám quân Tự Thụ dưới trướng đại tướng quân, phụng mệnh đại tướng quân, đặc biệt tới để nghênh đón Chân gia thiên kim vào cung."
"Thì ra là Tự giám quân, thất kính thất kính."
Nghe nói là người do Viên Thiệu phái tới, người đàn ông mập mạp này vội vàng hành lễ, sau đó nói:
"Tại hạ Chân Viên, người của Chân Thị tộc, là quản sự của đoàn xe lần này, phụng mệnh gia chủ đưa tiểu thư nhà ta đến Nghiệp Thành."
"Vốn dĩ mười ngày trước đã có thể đến, nhưng trên đường gặp phải mưa to, cho nên chậm trễ chút thời gian, mong giám quân thứ lỗi."
Trung Sơn cách Nghiệp Thành không xa.
Tuy nhiên, lần này đoàn xe chở hàng đông đảo, thêm vào thời tiết không tốt, cho nên tốc độ di chuyển có phần chậm chạp, gắng sức đuổi theo nhưng vẫn đến chậm mất mười ngày.
"Không sao, bình an đến là tốt rồi."
Tự Thụ nói, đưa mắt về phía cỗ xe ngựa màu đỏ thắm hoa lệ nhất trong đoàn xe, "Xin hỏi Chân tiểu thư vẫn mạnh khỏe chứ?"
Trong xe ngựa rất nhanh liền có tiếng trả lời:
"Tạ Giám Quân lo lắng, nô gia hết thảy mạnh khỏe, hiện tại liền có thể vào cung diện thánh, thỉnh cầu giám quân dẫn đường."
Thanh âm này thanh thúy êm tai, nghe qua làm lòng người ngây ngất.
Viên Hi, Viên Thượng hai huynh đệ cũng không khỏi nhìn về phía chiếc xe ngựa màu đỏ thắm kia, trong lòng cảm thấy hết sức tò mò.
Nữ tử có thanh âm dễ nghe như vậy, không biết dung mạo ra sao?
Tự Thụ nghe vậy gật đầu, nói với Viên Thượng hai huynh đệ:
"Ta dẫn Chân tiểu thư vào cung diện kiến bệ hạ, làm phiền hai vị công tử tiếp đãi Chân Thị chư vị, và an bài, kiểm tra qua loa một lượt đoàn xe."
"Tiên sinh yên tâm."
Viên Hi, Viên Thượng hai người đồng thanh.
Tiếp đãi đám người Chân Thị vốn là nhiệm vụ của bọn hắn.
Sau khi giao phó xong, Tự Thụ liền dẫn theo cấm vệ trong cung, hộ tống chiếc xe ngựa màu đỏ thắm tiến vào Nghiệp Thành, mọi người thấy thế nhao nhao tránh đường.
Khi xe ngựa đi qua bên cạnh Viên Hi và Viên Thượng, một cơn gió nhẹ bỗng nhiên thổi qua, vén một góc màn xe lên, để cho hai người thoáng nhìn thấy dung nhan của người trong xe.
Chỉ một chút, liền khiến bọn hắn không thể rời mắt.
Cả người ngây ngốc tại chỗ.
Mãi đến khi xe ngựa đi xa vẫn chưa hoàn hồn.
Chân Viên nhìn thấy hai người đang ngẩn ra, không khỏi lộ vẻ nghi hoặc, lên tiếng gọi:
"Hai vị công tử, chúng ta bây giờ đi đâu?"
Đoàn xe không thể dừng ở đây mãi, dù sao cũng phải tìm nơi thu xếp.
Nhưng Viên Thượng không đáp lời, chỉ thở dài một hơi, tràn ngập cảm khái nói:
"Đúng là một tuyệt sắc nhân gian..."
Hắn không biết nên hình dung cảm xúc trong lòng mình thế nào.
Nhưng hắn có thể khẳng định, nữ tử Chân Thị trong xe ngựa, tuyệt đối là nữ tử xinh đẹp nhất mà hắn từng thấy từ khi sinh ra đến giờ!
Mỹ mạo trên bức họa kia cũng không sánh bằng một phần vạn của nàng!
Lúc này Viên Hi cũng hoàn hồn, nhưng so với vẻ chấn kinh của Viên Thượng, trong lòng hắn lại tràn ngập sự không cam tâm và phẫn nộ!
"Đều là ngươi làm chuyện tốt! Ngươi tên hỗn đản này!"
Viên Hi túm lấy cổ áo Viên Thượng gầm lên.
Sau đó hắn ném đám người lại, trực tiếp quay người rời đi!
Mà Viên Thượng bị đối xử vô lễ như vậy, thế mà cũng không tức giận, chỉ nhếch miệng, đáy mắt ánh lên ý cười trên sự đau khổ của người khác.
"Hừ, ta không có được, ngươi cũng đừng hòng có được!"
Mặc dù hắn cũng rất kinh diễm trước dung nhan của Chân Thị nữ.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Viên Hi cũng không chiếm được, hắn liền cảm thấy thoải mái.
Sau đó, Viên Thượng với tâm trạng tốt đẹp cười nói với Chân Viên đang ngơ ngác:
"Đến, bản công tử trước dẫn các ngươi vào thành."
Hoàng cung.
Sau khi Lưu Hiệp thay xong triều phục, liền trực tiếp đi tới chính điện.
Hắn vừa mới ngồi xuống, một tên hoạn quan liền tới bẩm báo:
"Bệ hạ, Tự giám quân đã đưa Chân Thị đến, đang đợi ở ngoài đại điện."
"Nhanh vậy sao?"
Vẻ kinh ngạc thoáng qua trên khuôn mặt Lưu Hiệp rồi biến mất.
"Tuyên."
"Vâng, bệ hạ."
hoạn quan gật đầu, sau đó cất cao giọng nói:
"Tuyên Chân Thị nhập điện yết kiến !"
Lời vừa dứt, rất nhanh liền có hai người bước vào đại điện.
Một người trong đó Lưu Hiệp rất quen thuộc, chính là Tự Thụ.
Mà đứng bên cạnh hắn, là một thiếu nữ thân mang váy dài màu xanh lam, tư thái thướt tha, nhìn tuổi không lớn lắm, nhưng dung mạo lại vô cùng động lòng người.
Răng trắng, mắt sáng, da như mỡ đông, con ngươi tựa thu thủy, giơ tay nhấc chân đều toát ra một loại khí chất thanh lệ thoát tục.
Mặc dù Lưu Hiệp là người xuyên việt, ở đời sau trên internet cũng coi như đã quen thấy đủ loại mỹ nữ trên khắp thế giới, nhưng khi nhìn thấy thiếu nữ này, vẫn bị kinh diễm một cách sâu sắc.
"Thần nữ Chân Thị, khấu kiến bệ hạ."
Ngay khi Lưu Hiệp còn đang ngắm nhìn Chân Mật đến thất thần, Chân Mật đã đi tới giữa đại điện, hướng hắn doanh doanh quỳ xuống, hành lễ.
Lưu Hiệp hoàn hồn, sau đó hơi giơ tay nói:
"Bình thân."
"Tạ bệ hạ."
Chân Mật lúc này mới đứng dậy, sau đó cúi đầu không nói.
Lưu Hiệp nhận ra nàng mặc dù tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng trên thực tế trong lòng có chút khẩn trương.
"Chết thật, ta thế mà lại rung động trước một cô nương mười bốn tuổi sao?"
Ánh mắt Lưu Hiệp lướt qua thân hình Linh Lung tinh tế của Chân Mật.
Trước kia hắn vẫn cho rằng mười bốn tuổi vẫn còn là dáng vẻ trẻ con, nhưng tướng mạo Chân Mật nhìn qua thành thục hơn so với tuổi thật, không khác gì nữ sinh cấp ba.
Chân Cơ tuy cúi đầu, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt đánh giá của Lưu Hiệp, không nhịn được mím môi, thân thể mềm mại có chút cứng ngắc.
Bị thiên tử nhìn chằm chằm, khiến nàng không khỏi khẩn trương.
Ngay khi Lưu Hiệp còn đang suy nghĩ vẩn vơ, Tự Thụ lên tiếng nhắc nhở:
"Bệ hạ, nên tiến hành sắc phong."
Lưu Hiệp nghe vậy thu liễm suy nghĩ, gật đầu nói:
"Được, người đâu."
Chân Mật nếu muốn vào cung, chắc chắn không thể không có danh phận, cho nên chiếu thư đã sớm định sẵn, hiện tại chỉ là đi một cái nghi thức mà thôi.
Lời của Lưu Hiệp vừa dứt, một tên hoạn quan bưng khay bước vào đại điện.
Trong khay đặt một tấm vải vóc màu vàng đất.
Chính là chiếu thư sắc phong.
Chỉ thấy tên hoạn quan này cầm lấy chiếu thư từ trong khay, mở ra rồi cất giọng the thé đọc:
"Ứng thiên thuận thời, thụ Tư thụ mệnh, Hoàng đế chiếu viết:
Trẫm nghe vương giả bắt đầu Phong, vốn do phi đức, thiên hạ bên trong được trị, là Mô Quyết Nhân Luân. Vì tưới nhuần Trạch Bang Viện, mà thoa tần ý mật, viên đẩy dị số, sinh bố công đạo.
Có nữ Chân Thị, gốm hấp tích, sinh trong dòng tộc hưng thịnh. Ngọc Túy dáng vẻ, Uyên Tịnh trong trẻo, có thể đặc biệt tiến phong là quý nhân, nhập chủ Thanh Lễ Cung. Kính làm theo những việc chuẩn bị chu toàn nghi lễ sắc phong, vinh dự nhận rõ mệnh, Vĩnh Hà Gia Tường. Khâm thử !"
Hậu cung nữ quyến tổng cộng có bảy cấp bậc, Hoàng Hậu cao nhất, mà dưới Hoàng Hậu, lại có Chiêu Dụng Cụ, Tiệp Dư, Quý Nhân, Mỹ Nhân, Cung Nhân, Thải Nữ.
Mà Chân Mật thụ phong, chính là đệ tứ đẳng Quý Nhân.
"Tạ bệ hạ."
Chân Mật hai tay tiếp nhận chiếu thư sắc phong, sau đó quỳ gối tạ ơn.
Từ nay về sau, nàng chính là Chân quý nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận