Tam Quốc: Trẫm Có Thể Đi Đến Bờ Bên Kia Không

Chương 414: Thuế Vụ Tổng Cục ! Trương Liêu và Lữ Bố !

Ký Châu, Nghiệp Thành.
Tin tức Lữ Linh Khởi lâm bồn sinh hạ một vị công chúa đã truyền khắp triều chính, rất nhiều người vì vậy mà thở phào nhẹ nhõm.
Phải biết Lữ Bố vốn là tước vị độc nhất vô nhị Ôn Công, trong quân đội danh vọng như mặt trời ban trưa, hơn nữa còn được thiên tử tin cậy sâu sắc, sự tôn vinh của hắn đã đến mức độ không còn gì hơn.
Cho dù là vị trí Đại tướng quân đối với hắn mà nói cũng dễ như trở bàn tay.
Nếu là con gái lại sinh hạ hoàng tử, vậy đứa hài tử này rất có khả năng được lập làm thái tử, Lữ gia sẽ lại xuất hiện một vị hoàng hậu họ Lữ.
Mặc dù Lữ Linh Khởi không phải Lữ Trĩ, nhưng chỉ hai chữ "Lữ hậu" cũng đủ khiến bách quan cảm thấy e ngại.
Cho nên khi biết tin Lữ Linh Khởi sinh hạ công chúa, trong triều quần thần đều tự mình vì việc này ăn mừng, thậm chí đêm đó các tửu lâu ở Nghiệp Thành đều kín chỗ.
Phản ứng của bách quan đều bị Tú Y sứ giả báo cáo rõ ràng cho Lưu Hiệp, bất quá Lưu Hiệp đối với việc này cũng không để bụng, hắn thật sự để ý là Lữ Bố.
"Ôn Công mấy ngày nay có phản ứng như thế nào?"
Lưu Hiệp tản bộ trong ngự hoa viên, thuận miệng dò hỏi, đồng thời lấy tay nhẹ nhàng chạm vào một đóa mẫu đơn vừa mới nở rộ.
Đầu xuân đã đến, khí hậu dần dần ấm áp trở lại.
Trong ngự hoa viên, hoa cũng đã nở.
Giả Hủ châm chước một lát, sau đó trả lời:
"Trưởng công chúa sau khi chào đời, Ôn Công vẫn cực kỳ cao hứng, đã liên tiếp bày yến tiệc tại phủ thượng mấy ngày."
"Ngay ngày hôm trước, Ôn Công còn mời thần đi dự tiệc."
Nghe được lời Giả Hủ, Lưu Hiệp khẽ gật đầu, trong lòng, tia lo nghĩ cuối cùng cũng theo đó tan biến.
Tiếp đó hắn lại hỏi:
"Hôm nay sớm triều, bách quan lại vì Chân thị cầu tình, văn cùng ngươi cảm thấy trẫm có nên nhân cơ hội này ân xá Chân thị không?"
Mấy ngày trước, mấy tên tộc lão của Chân thị đã tự vẫn trong ngục, hơn nữa còn để lại huyết thư nhận tội, việc này đã tạo ra ảnh hưởng không nhỏ.
Hắn mặc dù có ý định nhân cơ hội này đặc xá Chân thị, nhưng lại cảm thấy buông tha Chân thị như vậy có chút qua loa, cho nên vẫn do dự.
Giả Hủ trả lời:
"Chân thị là xá hay là giết toàn bộ ở một ý niệm của bệ hạ... Bất quá thần cho rằng, Chân Quý Nhân bây giờ dù sao đang mang thai Long Tự, gặp quá nhiều máu me không quá may mắn."
"Huống hồ Chân thị nếu nguyện ý giao ra quyền lực tài chính, bệ hạ lấy việc trưởng công chúa chào đời làm lý do ân xá bọn hắn toàn tộc cũng không sao, chỉ cần đem những kẻ tham dự mưu hại khâm sai ra giết răn đe, những người còn lại xử trí theo tội tham ô là được."
"Đương nhiên, đây là ngu kiến của thần, xử trí Chân thị như thế nào vẫn là do bệ hạ định đoạt."
Lưu Hiệp nghe vậy, suy nghĩ một lát, cảm thấy đề nghị của Giả Hủ rất không tệ.
Bởi vì, khi có hoàng tử hoặc công chúa chào đời hay là dịp sinh nhật của thiên tử, đều sẽ đại xá thiên hạ, coi đây là thời cơ đặc xá Chân thị cũng coi như là danh chính ngôn thuận.
Bất quá nói cho cùng vẫn là bởi vì hắn không thật sự có ý định hung ác diệt trừ Chân thị, hơn nữa tội lỗi Chân thị phạm phải cũng không lớn đến mức nhất định phải bị diệt tộc.
"Trẫm cũng không tính để Chân thị toàn diện rút khỏi tất cả sản nghiệp, về phương diện kinh doanh, bọn họ vẫn tương đối am hiểu, nếu để triều đình toàn diện tiếp nhận cũng không phải một chuyện tốt."
"Cho nên trẫm dự định tiếp tục ủy quyền cho Chân thị kinh doanh sản nghiệp, nhưng sẽ thiết lập một cơ quan khác để giám sát bọn họ... Liền gọi là Thuế Vụ Tổng Cục đi."
"Sau này hết thảy mọi việc liên quan tới thương mại, muối, sắt, mậu dịch,... đều do Thuế Vụ Tổng Cục phụ trách quản lý, văn cùng cảm thấy thế nào?"
Lưu Hiệp đưa ra một suy nghĩ khác của mình trong khoảng thời gian này.
Sản nghiệp của Chân thị quá to lớn, nếu thu về hết cho quốc gia, triều đình kinh doanh chưa chắc có thể tốt hơn so với Chân thị.
Cho nên lựa chọn tốt nhất là tiếp tục ủy quyền cho Chân thị kinh doanh những sản nghiệp này, bọn hắn có thể thu được một phần lợi nhuận, nhưng phần lớn sẽ do triều đình nắm giữ.
Việc thiết lập cơ quan giám sát là để phòng ngừa tình huống Chân thị độc chiếm quyền lực tài chính tái diễn.
"Thuế Vụ Tổng Cục?"
Giả Hủ nghe vậy trong lòng nhất thời kinh hãi.
Khứu giác chính trị của hắn rất mẫn cảm, chỉ từ những miêu tả của Lưu Hiệp về chức năng của Thuế Vụ Tổng Cục, hắn đã nhận thức được rằng đây có thể lại là một cơ quan không thua kém gì Dã Tạo Cục.
Địa vị và tác dụng của Thuế Vụ Tổng Cục trong tương lai chỉ sợ không thể xem thường.
Nhưng gạt điểm này sang một bên, đối với việc Lưu Hiệp nói tiếp tục ủy quyền cho người của Chân thị kinh doanh các hạng mục sản nghiệp, Giả Hủ hoàn toàn tán thành.
Năng lực kinh doanh của Chân thị đã quá rõ ràng, có thể phát triển sản nghiệp to lớn như vậy, tự nhiên có chỗ độc đáo.
Triều đình một hơi đoạt lại tất cả sản nghiệp, đây không khác gì mổ gà lấy trứng, tát ao bắt cá; nhưng nếu tiếp tục ủy quyền cho Chân thị kinh doanh, hơn nữa cho bọn họ một phần lợi nhuận thì có thể tránh được rất nhiều phiền phức.
"Ý tưởng của bệ hạ vô cùng tốt, nếu có thể thực hiện như vậy, tất nhiên có thể nâng cao rất lớn thu nhập tài chính của triều đình."
Giả Hủ không chút do dự mở miệng ủng hộ.
Lưu Hiệp gật đầu nói:
"Vậy sau đó trẫm sẽ đi cùng Khổng Minh bọn hắn thương nghị một chút chuyện này, nếu bọn họ cũng không có dị nghị, Thuế Vụ Tổng Cục liền có thể bắt tay vào thành lập."
Hắn đã nghĩ kỹ xem ai sẽ là người phụ trách trù tính chung Thuế Vụ Tổng Cục, đó chính là Pháp Chính.
Pháp Chính cũng là nhân tài am hiểu nội chính, lần này lại vì kiểm toán mà suýt chết, công lao đương nhiên là không thể chê.
Hơn nữa, mấu chốt là hắn và Chân thị có mâu thuẫn, để cho hắn quản lý Thuế Vụ Tổng Cục liền sẽ không có tình huống làm việc thiên vị xuất hiện.
Ngoài ra, việc để cho Chân thị tiếp tục quản lý sản nghiệp cũng chỉ là biện pháp tạm thời, sau này hắn sẽ áp dụng phương pháp kêu gọi đầu tư, tìm người tiếp quản, như vậy mới ổn thỏa nhất.
"Vâng, bệ hạ."
Giả Hủ cung kính đáp ứng, sau đó cẩn thận hỏi:
"Vậy Chân thị bên kia, có phải hay không muốn..."
"Không vội, nhốt thêm bọn hắn một thời gian nữa."
Lưu Hiệp khoát tay nói, mặc dù hắn tính toán đặc xá Chân thị, nhưng cũng phải để cho bọn hắn nếm chút khổ sở, ở trong lao thêm một thời gian nữa.
Nếu không sẽ làm cho sự khoan dung của hắn trở nên quá rẻ mạt.
Ngay lúc Lưu Hiệp cùng Giả Hủ nói chuyện, Cao Lãm đi vào ngự hoa viên, bẩm báo với hắn:
"Bệ hạ, Trương Liêu tướng quân đang ở ngoài cung cầu kiến."
"Văn Viễn đã trở lại?"
Lưu Hiệp nghe vậy mắt sáng lên, truy vấn Cao Lãm:
"Trương tướng quân là tự mình cầu kiến sao? Bên cạnh có mang theo người khác không?"
Cao Lãm nói:
"Còn mang theo một lão giả, tự xưng là Trương Trọng Cảnh."
"Mau đưa đến Tuyên Thất!"
Lưu Hiệp lập tức vui mừng, phân phó nói, Trương Liêu quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của hắn, đã thành công mang Trương Trọng Cảnh trở về!
Cao Lãm lui ra sau, Lưu Hiệp vội vàng đi tới Tuyên Thất.
Không lâu sau, Trương Liêu được Cao Lãm dẫn tới, cùng đi với hắn còn có một lão giả mặc ma bào.
"Thần Trương Liêu, tham kiến bệ hạ!"
Trương Liêu hướng Lưu Hiệp cúi đầu hành lễ, nói tiếp:
"Trường An cách Nghiệp Thành đường sá xa xôi, Trương tiên sinh tuổi cao, cho nên thần đã giảm bớt tốc độ, xin bệ hạ thứ tội."
Trương Trọng Cảnh tuổi đã cao, hắn không dám thúc ép, cho nên mới tốn nhiều thời gian như vậy, bằng không thì đã sớm đến Nghiệp Thành.
"Không sao, Trương tướng quân đứng lên đi."
Lưu Hiệp giơ tay với Trương Liêu, sau đó đưa mắt về phía lão giả bên cạnh hắn, hỏi:
"Tiên sinh chính là thần y Trương Trọng Cảnh?"
Trương Trọng Cảnh khom người nói:
"Khởi bẩm bệ hạ, vi thần chính là Trương Trọng Cảnh, nhưng danh xưng 'thần y' thì không dám nhận."
"Tiên sinh quá khiêm tốn."
Lưu Hiệp nghe được đối phương chính là Trương Trọng Cảnh, trong lòng lập tức an tâm, sau đó cười nói:
"Hoa thái y đã tiến cử tiên sinh với trẫm, còn nói y thuật của tiên sinh vượt xa hắn, chính là đệ nhất đương thời."
"Hơn nữa tiên sinh từng giữ chức Trường Sa Thái Thú, danh 'Trương Trường Sa' như sấm bên tai, trẫm cũng đã nghe qua hiền danh của tiên sinh."
Trương Trọng Cảnh danh tiếng kỳ thực còn lớn hơn Hoa Đà, xuất thân của hắn không tầm thường, đã từng làm đến chức Thái Thú Trường Sa.
Sau khi rời chức Thái Thú, hắn cũng không ngừng hành nghề y, bởi vì có quy định quan lại không được tùy tiện ra vào dân trạch, tiếp cận dân chúng, thế là hắn chọn mỗi tháng vào ngày mùng một và ngày rằm mở cửa nha môn, không hỏi chính sự, để cho những người dân có bệnh đi vào, hắn ngồi ngay ngắn trên đại sảnh, cẩn thận chẩn trị cho từng người.
Hành động này đã làm cho Trương Trọng Cảnh danh tiếng vang dội, có những danh xưng như "Trương Trường Sa", "Thần y", "tái thế Biển Thước", được dân chúng kính yêu và kính trọng.
Nghe được thiên tử thế mà biết được tên của mình, Trương Trọng Cảnh cũng cảm thấy thụ sủng nhược kinh, liên tục khom người nói:
"Thần sợ hãi."
Giờ khắc này, trong lòng hắn hết sức cảm khái.
Cha của hắn còn có rất nhiều tộc nhân cố gắng cả đời nghiên cứu con đường làm quan đều không thể làm được việc giản tại đế tâm, hắn dựa vào y thuật và danh tiếng lại làm được.
Chỉ có thể nói tạo hóa trêu ngươi.
Sau khi hàn huyên vài câu, Lưu Hiệp hỏi:
"Chân Quý Nhân bây giờ đang mắc bệnh phổi, nghe nói tiên sinh am hiểu về bệnh thương hàn và bệnh phổi, không biết có thể chữa khỏi cho Chân Quý Nhân không?"
Trương Trọng Cảnh nói:
"Thần chưa từng chẩn trị cho Chân Quý Nhân, bây giờ không thể đưa ra phán đoán, bất quá thần nhất định sẽ làm hết sức mình."
"Làm phiền tiên sinh."
Lưu Hiệp gật đầu, tiếp đó thở dài nói:
"Chân Quý Nhân đang mang thai Long Tự, nếu tiên sinh có thể bảo đảm nàng và Long Tự bình an, trẫm nhất định sẽ hậu tạ."
Nói xong, Lưu Hiệp liền để Quách Nữ Vương đang đứng ở bên cạnh đưa Trương Trọng Cảnh đến gặp Hoa Đà, để cho bọn họ cùng chữa bệnh cho Chân Mật.
Ngay sau đó, hắn hướng Trương Liêu hỏi:
"Văn Viễn, Mã Siêu hiện tại ở đâu, có tìm được tung tích của hắn không?"
Mã Siêu sau khi chiến bại đã trốn vào địa bàn của người Khương, triều đình vẫn không từ bỏ việc truy tìm Mã Siêu, gia hỏa này nếu không bị diệt trừ thì tóm lại vẫn là một mối họa lớn.
Trương Liêu lộ vẻ xấu hổ, trả lời:
"Khởi bẩm bệ hạ, lãnh địa của người Khương quá lớn, Mã Siêu sau khi tiến vào bên trong liền mất tung tích."
"Thần cũng không thể tìm được tung tích của hắn."
Lưu Hiệp nghe vậy nhíu mày, Mã Siêu có uy vọng không tầm thường trong đám người Khương, lần này lại mang theo mấy vạn tàn quân Tây Lương đào tẩu, sau này không chừng sẽ Đông Sơn tái khởi.
Bất quá, hiện tại nội loạn chưa trừ, chỉ vì một Mã Siêu mà tập kết đại quân đi thảo phạt người Khương không phải là một lựa chọn sáng suốt.
"Thôi, tạm thời tha cho hắn một mạng, đợi ngày sau có cơ hội lại phái binh thảo phạt tên tặc tử này."
Lưu Hiệp cuối cùng thu hồi ý định xuất binh, nói với Trương Liêu:
"Trương tướng quân đường xa vất vả, lui xuống nghỉ ngơi đi."
Hắn trước tiên cần phải đi tẩm cung xem tình hình của Chân Mật, không biết Trương Trọng Cảnh có thể chữa khỏi bệnh cho Chân Mật hay không.
Trương Liêu cũng lập tức lui xuống, nhưng hắn vừa mới ra khỏi hoàng cung đại môn không lâu, bỗng nhiên có người ở trên lưng hắn đẩy mạnh một cái.
Hắn bất ngờ không kịp đề phòng bị đẩy loạng choạng, suýt chút nữa ngã nhào, khó khăn lắm mới đứng vững lại được.
"Tặc Lữ Bố! Ngươi bị bệnh à!"
Trương Liêu trực tiếp mở miệng mắng, dù là không nhìn thấy tướng mạo của người đẩy hắn, hắn cũng biết là ai.
Mà suy đoán của hắn cũng đích xác không sai.
Lữ Bố lúc này đang chống nạnh đứng sau lưng Trương Liêu, nhìn xem dáng vẻ chật vật của hắn ha ha cười nói:
"Cái tính cảnh giác của ngươi thật sự là quá kém!"
"Cút!"
Trương Liêu tức giận nói.
Lữ Bố nghe vậy không vui, trợn mắt nói:
"Ngươi giỏi lắm Trương Văn Viễn, ta biết ngươi trở về Nghiệp Thành, đặc biệt ở ngoài cung chờ ngươi để mời ngươi đi uống rượu, ngươi đối xử với ta như vậy sao?"
"Thôi, xem ra ngươi không có cái phúc uống ngự tửu bệ hạ ban thưởng, ta đi tìm Tử Long uống vậy."
Lữ Bố hùng hổ quay đầu bước đi.
Trương Liêu khoanh tay đứng tại chỗ, cười lạnh nhìn Lữ Bố rời đi, tựa hồ căn bản không để bụng.
Lữ Bố đi được một đoạn, thấy Trương Liêu không tới đuổi theo hắn, không thể làm gì khác hơn là quay người trở lại, hừ lạnh nói:
"Thôi được rồi, ta là người rộng lượng, không so đo với ngươi."
"Ngươi đáng đời!"
Trương Liêu liếc mắt, nói:
"Ngươi không phải là muốn khoe khoang với ta việc ngươi làm gia gia sao? Ý đồ kia của ngươi ta còn không biết sao?"
"Có ngoại tôn nữ cũng không phải có ngoại tôn, nhìn ngươi đắc ý kìa."
Trương Liêu và Lữ Bố quen biết nhau nhiều năm, có thể nói chỉ cần Lữ Bố nhấc mông lên là hắn biết gia hỏa này muốn làm gì.
Lữ Bố đặc biệt chờ hắn ở bên ngoài hoàng cung để mời hắn uống rượu, rõ ràng là muốn khoe khoang với hắn, hắn còn có thể không rõ sao?
"Ngoại tôn nữ thì sao, cháu ngoại ta là đại hán trưởng công chúa! Ngươi có ý kiến?"
Lữ Bố vênh mặt lên, nhìn xuống Trương Liêu.
"Ngươi cũng đã ba mươi mấy tuổi rồi, khi nào mới có thể ôm được tôn tử, tôn nữ? Ta vẫn chờ uống rượu mừng của ngươi đây."
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Lữ Bố, khóe mắt Trương Liêu giật giật, có loại xúc động muốn xông lên phía trước, đè tên này xuống đất hung hăng đánh một trận.
Nhưng nhìn nắm đấm to hơn hắn một vòng của Lữ Bố, hắn vẫn là bình tĩnh lại, hừ lạnh một tiếng rồi lên ngựa rời đi.
"Thật sự giận rồi sao?"
Lữ Bố thấy vậy ngẩn ra, vội vàng lên ngựa đuổi theo, "Ta chỉ đùa với ngươi một chút thôi mà, ngươi hẹp hòi như vậy làm gì?"
"Lần này ta tới là thực sự muốn mời ngươi đi uống rượu, ngươi cũng không thể không cho ta mặt mũi này, yến tiệc ta đã bày xong rồi."
Trương Liêu liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói:
"Không phải hoàng tử thì có gì tốt mà cao hứng, không phải ngươi vẫn muốn ôm ngoại tôn sao?"
"Bây giờ sinh ra là công chúa, vị trí thái tử là đừng có mơ; nếu Chân Quý Nhân sinh hạ hoàng tử, vậy vị trí hoàng hậu của con gái ngươi đoán chừng cũng không chắc chắn."
"Đám lão huynh đệ chúng ta sau này có thể trông cậy vào ai? Ngươi đã ở vị trí cao như vậy, nên suy nghĩ cho tương lai của mình."
"Việc thống nhất thiên hạ chắc cũng không còn lâu nữa."
Là một võ tướng trong phái hệ của Lữ Bố, hắn hy vọng Lữ Linh Khởi có thể lên làm hoàng hậu, càng hi vọng ngoại tôn của Lữ Bố có thể trở thành hoàng trữ.
Bởi vì đây là cách tốt nhất để đảm bảo đám công thần võ tướng bọn họ sẽ không bị thanh trừng sau khi thiên hạ thống nhất.
Cái gọi là thỏ khôn chết chó săn bị nấu, chim bay hết cung tốt bị giấu, kết cục của Chân thị bây giờ chính là một ví dụ rất tốt.
Mặc dù Chân thị là tự gieo gió gặt bão, nhưng ai có thể đảm bảo thiên tử không nhân cơ hội này chèn ép Chân thị chứ?
Trương Liêu tin tưởng thiên tử, nhưng hắn vẫn khó tránh khỏi cảm thấy lo nghĩ.
"Văn Viễn."
Lữ Bố nghe vậy ghìm ngựa dừng lại, híp mắt nhìn về phía Trương Liêu, nụ cười trên mặt biến mất, trong mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm.
"Lập ai làm hoàng hậu là quyền hạn của bệ hạ, loại lời này ta không muốn lại nghe được lần thứ hai, ngươi và ta cũng chỉ là thần tử của bệ hạ mà thôi."
"Bằng không thì đừng trách ta trở mặt vô tình."
Bỏ lại câu nói lạnh lùng này, Lữ Bố lạnh lùng liếc Trương Liêu một cái, thúc ngựa rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận