Tam Quốc: Trẫm Có Thể Đi Đến Bờ Bên Kia Không

Chương 494: Mèo đen hay mèo trắng, bắt được chuột chính là mèo tốt

Tất cả tướng sĩ đều đang lớn tiếng khen ngợi Triệu Vân và Hoàng Trung.
Trận tỉ thí của hai người quả thực vô cùng đặc sắc, ngươi đánh ta đỡ, chiêu nào chiêu nấy đều lăng lệ hung hiểm, có thể nói đã khiến cho những người có mặt đều được mở rộng tầm mắt.
Đồng thời cũng hiểu được thế nào là võ tướng đỉnh cao!
Dù Hoàng Trung bại trận, không ai cảm thấy ông kém cỏi, đều cho rằng ông chẳng qua là do tuổi tác lớn, thể lực không bằng Triệu Vân.
Nếu người giao đấu với Hoàng Trung không phải Triệu Vân, mà đổi lại là võ tướng khác ngoài Lữ Bố ra sân, thì cũng không phải là đối thủ của ông.
Sau khi trận tỉ thí kết thúc, hai người song song trở lại khán đài phục mệnh.
Hoàng Trung chắp tay nói:
"Bệ hạ, Phiêu Kỵ tướng quân thương pháp tinh xảo, dũng mãnh vô song, thần không bằng."
Ông thản nhiên thừa nhận thất bại của mình.
Hơn nữa còn khen ngợi Triệu Vân.
Triệu Vân nghe vậy lại lắc đầu nói:
"Hoàng lão tướng quân quá khen, ta chẳng qua là nhờ vào tuổi trẻ có thêm chút khí lực, cho nên mới may mắn giành chiến thắng."
"Hoàng lão tướng quân càng già càng dẻo dai, tuổi này mà còn có thể áp chế ta, quả thực khiến người khác kính phục."
"Bệ hạ, thần cho rằng trận tỉ thí vừa rồi không tính, đối với Hoàng lão tướng quân là bất công."
Triệu Vân vì giữ thể diện cho Hoàng Trung, không những khiêm tốn ứng đối, còn chủ động đề nghị trận tỉ thí không tính.
Nghe được lời của Triệu Vân, Lưu Hiệp cười nói:
"Chẳng qua chỉ là một trận tỉ thí mà thôi, Tử Long, ngươi quá xem thường Hoàng lão tướng quân rồi, Hoàng lão tướng quân lòng dạ rộng rãi, khí độ khác thường, há lại sẽ để loại chuyện nhỏ nhặt này ở trong lòng."
Hoàng Trung cũng cười ha hả một tiếng, cởi mở nói:
"Bệ hạ nói phải, thua chính là thua, hơn nữa thua Phiêu Kỵ tướng quân thì có gì mất mặt?"
Triệu Vân nghe vậy bỗng cảm thấy hổ thẹn, liên tục nói không dám.
Lữ Bố thấy vậy nhịn không được nhỏ giọng thầm thì:
"Đó là do ta không lên sàn, nếu ta ra sân, người thắng chắc chắn là ta."
"Bệ hạ quá ghim ta, tại sao không để ta ra sân..."
Lưu Hiệp không để ý đến sự bất mãn của Lữ Bố, nói với Triệu Vân:
"Nếu Tử Long thắng, vậy phần thưởng thuộc về Tử Long."
"Lấy bút mực tới!"
Lưu Hiệp phân phó với hoạn quan bên cạnh.
Hoạn quan nghe vậy khom người lui ra, chỉ lát sau liền mang một bàn án cùng với bút mực giấy nghiên đến.
Các tướng thấy vậy đều ngây người, bọn họ vốn tưởng rằng thiên tử sẽ ban thưởng cho người thắng bảo vật hoặc tước vị, lấy bút mực là muốn làm gì?
Chỉ thấy Lưu Hiệp đứng lên, từ trong tay hoạn quan nhận lấy bút lông, chấm vào nghiên mực đầy mực đậm, sau đó không chút do dự viết lên giấy.
"Oai phong lẫm liệt sát khí phiêu, cần vương hộ giá lộ công lao."
"Xưa nay mãnh tướng hàng trăm vạn, ai như Thường Sơn Triệu Tử Long!"
Lưu Hiệp vung tay lên, viết xuống bốn câu thơ rồng bay phượng múa này lên tờ giấy trắng, hơn nữa ở cuối còn đề "Tặng Phiêu Kỵ tướng quân" bốn chữ, sau đó lại cởi tư ấn bên hông xuống đóng dấu.
Làm xong hết thảy, Lưu Hiệp đặt bút lông xuống, cười nói với Triệu Vân:
"Đây chính là phần thưởng cho người thắng."
"Tử Long, bài thơ này tặng cho ngươi."
Triệu Vân nghe vậy vô thức nhìn về phía bàn, khi hắn thấy rõ nội dung của thơ, trong nháy mắt liền trợn to hai mắt.
Oai phong lẫm liệt sát khí phiêu, cần vương hộ giá lộ công lao.
Xưa nay mãnh tướng hàng trăm vạn, ai như Thường Sơn Triệu Tử Long!
Triệu Vân nhìn chằm chằm mấy câu thơ ngắn ngủi này, trong đầu trống rỗng, cả người ngây ngốc tại chỗ.
Đây là Thiên tử đặc biệt viết thơ cho hắn?
Lưu Hiệp thấy Triệu Vân ngây ngốc đứng im không nói, còn tưởng rằng hai câu cuối mình viết thật giả lẫn lộn quá tệ, thế là ho nhẹ một tiếng rồi nói:
"Trẫm tài thơ bình thường, Tử Long đừng chê trách."
"Chỉ là trẫm nhất thời cảm khái trước sự anh dũng của Tử Long, vừa rồi ngẫu hứng phát huy, viết xuống bài thơ này."
Lời của Lưu Hiệp làm Triệu Vân hoàn hồn, chỉ thấy hắn không chút do dự quỳ một gối xuống, lắp bắp nói:
"Thần, thần tạ bệ hạ hậu thưởng!"
"Có thể được bệ hạ đánh giá như vậy, là vinh quang cả đời của thần!"
Khuôn mặt anh tuấn của Triệu Vân đỏ bừng vì kích động, thậm chí nói chuyện cũng có chút không lưu loát.
Đây hoàn toàn là do mừng rỡ và vui sướng tột độ!
Mà lúc này, các tướng lĩnh khác tại đó cũng đều đỏ mắt, khó mà ức chế dùng ánh mắt hâm mộ ghen tị nhìn về phía Triệu Vân.
Oai phong lẫm liệt sát khí phiêu, cần vương hộ giá lộ công lao.
Xưa nay mãnh tướng trăm ngàn vạn, ai như Thường Sơn Triệu Tử Long!
Thiên tử không chỉ vì Triệu Vân mà làm một bài thơ, còn đánh giá cao như vậy, đây quả thực là vinh dự tối cao!
Ngay cả Lữ Bố cũng không có được đãi ngộ như vậy!
Nụ cười của Hoàng Trung càng cứng đờ trên mặt, sự hối hận vô cùng trong nháy mắt tràn ngập nội tâm ông, hận không thể tự tát mình một bạt tai.
Sớm biết thiên tử ban thưởng lại là đích thân đề thơ, ông cho dù liều mạng cũng phải thắng trận lôi đài vừa rồi!
Đây chính là thứ có thể xem như bảo vật gia truyền!
Quan trọng hơn là vinh quang này đơn giản quá mê người!
Coi như người đã chết, tên tuổi cũng sẽ theo thơ lưu danh bách thế, được truyền miệng trong dân gian, so với lưu danh sử xanh còn hiếm thấy hơn!
Vì sao văn thần võ tướng đều muốn vào Lăng Vân Các?
Chẳng phải vì bài thơ "Thỉnh Quân Tạm Thượng Lăng Vân Các, Nhược cá thư sinh vạn hộ hầu". Mời người tạm lên Lăng Vân Các, Nếu là thư sinh, phong vạn hộ hầu đó sao!
Bây giờ Triệu Vân trở thành người đầu tiên nhận được thơ của thiên tử, hơn nữa đánh giá còn cao như vậy, trong nháy mắt đã vượt xa các võ tướng khác!
"Bệ hạ! Thần không phục, thần không phục!"
Ngay khi Hoàng Trung suy nghĩ có nên khiêu chiến Triệu Vân lần nữa hay không, Lữ Bố đã ầm ĩ lên.
Chỉ thấy Lữ Bố hai mắt đỏ bừng, vô cùng ấm ức nói:
"Bệ hạ quả thực quá thiên vị, sao có thể thiên vị Tử Long như vậy?"
"Thần khẩn cầu cùng Tử Long quyết đấu một trận!"
Không để hắn lên đài đã đành, tặng cho Triệu Vân bài thơ còn có câu "Xưa nay mãnh tướng trăm ngàn vạn, ai như Thường Sơn Triệu Tử Long", đây không phải đem hắn so không bằng sao?
Điều này làm sao hắn có thể phục!
Quan trọng hơn là hắn cũng muốn nhận được thơ của thiên tử, Lữ Phụng Tiên hắn một đời không kém ai, vinh quang này hắn quyết không thể bỏ lỡ!
"Đi đi, đừng có làm loạn."
Lưu Hiệp lườm Lữ Bố một cái, tức giận nói:
"Một bài thơ mà thôi, thân là đường đường đại tướng quân, không thể có chút khí độ phong phạm sao?"
"Học hỏi Hoàng lão tướng quân một chút."
Hoàng Trung vừa quyết định, đang chuẩn bị mở miệng đề nghị thiên tử cho tái chiến với Triệu Vân, không ngờ câu nói này của thiên tử lại ném tới.
Thế là ông không thể làm gì khác hơn là nuốt lại lời vừa định nói, miễn cưỡng cười nói:
"Bệ, bệ hạ nói phải, một bài thơ mà thôi, một bài thơ mà thôi..."
Trong giọng nói mang theo vị chua chát nồng đậm.
Mà Triệu Vân cũng mặc kệ bọn họ nói thế nào, tiến lên cẩn thận từng li từng tí thu tờ giấy viết thơ vào, động tác vô cùng dịu dàng.
Hắn đã quyết định, sau khi trở về liền đem bài thơ này lưu lại, từ nay về sau xem như bảo vật gia truyền của Triệu gia!
Các tướng lĩnh khác chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Vân đón nhận vinh quang này, vừa hâm mộ vừa ghen ghét.
"Cái kia... Bệ hạ, chỉ xem Hoàng lão tướng quân và Tử Long tướng quân so tài còn chưa đủ đã, không bằng tổ chức thêm mấy trận lôi đài nữa ạ."
Trương Liêu xoa xoa tay đề nghị, mắt thỉnh thoảng liếc về phía bài thơ trong ngực Triệu Vân, ánh mắt nóng rực.
Hắn cũng muốn có!
Lời vừa nói ra lập tức nhận được sự hưởng ứng của các tướng lĩnh khác.
"Đúng vậy, đúng vậy, Đô Hương Hầu nói có lý."
"Thần nguyện lên đài một trận chiến!"
"Hôm nay đã thi đấu, chúng ta thân là tướng lĩnh tự nhiên cũng muốn tỉ thí một phen!"
"Thỉnh bệ hạ đáp ứng!"
Các tướng nhao nhao đề nghị muốn lên đài đánh lôi đài.
Dù là đánh với Lữ Bố bọn hắn cũng chấp nhận!
Lưu Hiệp sao lại không biết tâm tư của bọn hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, hắn vốn chỉ là nhất thời hứng thú mà thôi, làm gì có khả năng cho mỗi người một bài thơ.
Cho nên hắn nói:
"Để ngày khác đi, trong cung còn rất nhiều chính vụ phải xử lý, trẫm về cung trước."
Nói xong liền mang theo hoạn quan nhanh chóng rời khỏi khán đài, lên Long Liễn, nhanh chóng rời khỏi võ đài.
Chỉ để lại các tướng lĩnh với vẻ mặt hối hận và không cam lòng.
Việc xây dựng Quốc Tử Giám tiến hành rất thuận lợi.
Dưới sự chủ trì của Quách Gia, số lớn hàn môn tử đệ ở các châu, các quận được tuyển vào Quốc Tử Giám học tập, trong vòng ba tháng ngắn ngủi, số lượng đã lên đến hơn nghìn người.
Về việc tại sao lần đầu mở trường đã tuyển nhận nhiều người như vậy, Lưu Hiệp đưa ra chỉ thị rất rõ ràng, đối với mấy nhóm học sinh thu nhận đầu tiên sẽ không tiến hành bồi dưỡng trong thời gian dài.
Bởi vì sau khi các trường học công được xây dựng, nhóm học sinh này đều sẽ được điều xuống các trường học công ở địa phương để dạy học, trở thành lão sư có biên chế của triều đình.
Trong thời gian này, bọn họ vẫn có thể tự chủ học tập, cứ 3 năm lại trở về Trường An tiến hành một lần khảo hạch, người có kết quả khảo hạch xuất sắc sẽ được thăng tiến, chính thức vào triều làm quan.
Mà nội dung khảo hạch chủ yếu, một là thành quả học tập bốn môn học lớn của Quốc Tử Giám, hai là thành quả giáo dục ở các địa phương khi làm lão sư.
Mặc dù nói cơ chế tuyển chọn và thăng tiến của Quốc Tử Giám rất kỳ quái, khác hẳn với sát cử chế, nhưng đông đảo học sinh nhập học vẫn cảm thấy rất phấn khởi.
Bởi vì nếu dựa theo sát cử chế, bọn họ đều không có nhiều hy vọng vào triều làm quan, nhưng bây giờ Quốc Tử Giám đã cung cấp cho họ một con đường mới để gia nhập vào hàng ngũ quan lại!
Cho nên bọn họ sao có thể không vui mừng?
Bởi vậy, sau khi tin tức về Quốc Tử Giám truyền ra, càng ngày càng có nhiều hàn môn tử đệ từ các nơi mộ danh mà đến, muốn vào Quốc Tử Giám học tập.
Vị Ương Cung, Ôn Thất.
"Bệ hạ, hiện tại số lượng học sinh thu nhận ngày càng nhiều, hơn nữa còn đang không ngừng tăng, nhân lực giảng viên của tất cả các môn học thực sự không đủ."
Quách Gia than thở với Lưu Hiệp.
Trong khoảng thời gian này, hắn có thể nói là bận rộn đến mức chóng mặt, cả người gầy đi trông thấy, nhưng tinh thần ngược lại rất tốt.
Nguyên nhân rất đơn giản, làm chuyện mình thích, vì hy vọng mà phấn đấu, hắn tự nhiên nhiệt tình mười phần.
"Chuyện nhỏ nhặt này còn phải đến hỏi trẫm?"
Lưu Hiệp bĩu môi, bất đắc dĩ nói:
"Ngươi là Đại Tư Đồ, trong triều nhiều quan viên như vậy, còn không phải tùy ngươi điều động?"
"Thôi Diễm, Dương Tu, Hứa Du, Chu Du, Khổng Dung... Bọn họ ai không phải là tài học uyên thâm? Còn chưa đủ, ngươi hãy điều đám tội thần Tuân Du, Tuân Úc... từ trong ngục ra, để bọn họ lập công chuộc tội."
"Trẫm nói rồi, trẫm chỉ cần kết quả, còn lại trẫm mặc kệ, ngươi cứ việc buông tay mà làm, nếu không làm được, trẫm mới trị tội ngươi."
Quách Gia nghe vậy, mặt lộ vẻ do dự, nói:
"Nhưng mà bệ hạ, không ít người trong triều đã dâng tấu phản đối việc xây dựng Quốc Tử Giám, để bọn họ đảm nhiệm giảng viên Quốc Tử Giám, bọn họ e rằng sẽ không nguyện ý."
"Ngoài ra, để những nghịch tặc dư nghiệt trong ngục kia đi giảng bài, điều này e rằng..."
Đa số quan viên trong triều đều có xuất thân không tầm thường, bản thân cũng thuộc sĩ tộc, để bọn họ đến Quốc Tử Giám giảng dạy, bọn họ làm sao đồng ý?
Không chỉ vậy, để một đám người có tội đi làm lão sư, điều này sẽ tổn hại đến danh tiếng của triều đình và Quốc Tử Giám.
"Vậy thì sao."
Lưu Hiệp không thèm để ý chút nào, nhíu mày nói:
"Mặc kệ mèo đen mèo trắng, bắt được chuột chính là mèo tốt, giai đoạn đầu mở trường đừng lo lắng nhiều như vậy."
"Còn việc các quan không muốn đi giảng bài, đó là vấn đề của ngươi, ngươi tự nghĩ cách giải quyết."
"Sao bây giờ có địa vị cao rồi, ngược lại lại bó tay bó chân?"
"Điều này không phù hợp với phong cách nhất quán của ngươi."
Thủ đoạn của Quách Gia ngoan độc lăng lệ không hề thua kém Giả Hủ, nhưng Lưu Hiệp cảm thấy Quách Gia càng ngày càng trở nên lo trước lo sau.
Nghe được lời của thiên tử, Quách Gia cười khổ một hồi.
Thiên tử chỉ cần phân phó là được, nhưng những người làm việc như bọn họ lại phải suy tính nhiều hơn.
Không phải hắn bó tay bó chân, mà là Quốc Tử Giám dù sao mới xây dựng, rất nhiều việc hắn đều phải tự mình làm, còn phải cân nhắc đến mọi mặt.
Điều này thực sự không phải một câu nói là có thể làm rõ.
Bất quá thiên tử đã nói như vậy, Quách Gia tự nhiên cũng không tiện nói thêm, chắp tay nói:
"Thần hiểu rồi, nhất định sẽ dốc sức."
Lưu Hiệp nghe vậy lúc này mới yên lòng, sau đó lại hỏi Giả Hủ:
"Việc đo đạc ruộng đất, tổng điều tra nhân khẩu đã chuẩn bị thế nào?"
"Chuyện này không có tiết lộ chứ."
So với Quách Gia, Giả Hủ tỏ ra bình tĩnh tự nhiên, cười nói:
"Bệ hạ yên tâm, hết thảy đều đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ bệ hạ hạ chỉ."
Đo đạc ruộng đất và tổng điều tra nhân khẩu, hai việc này động tác nhất định phải nhanh, không thể để các đại thế gia có thời gian chuẩn bị.
Cho nên Lưu Hiệp đã để Giả Hủ âm thầm chuẩn bị nhân lực, đồng thời tiến hành điều tra một số thế gia lớn, đợi mọi việc chuẩn bị xong, hắn sẽ chính thức hạ chỉ.
Lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đối với tất cả thế gia tiến hành thống nhất tổng điều tra!
Lưu Hiệp hài lòng nói:
"Vẫn là Văn Hòa ngươi làm việc khiến trẫm yên tâm, điểm này ngươi hơn Phụng Hiếu."
Giả Hủ liên tục nói không dám.
Nghe nói như thế, Quách Gia bên cạnh hơi có chút chua xót, trong lòng thở dài, hắn chắp tay nói:
"Bệ hạ, thần xin cáo lui trước."
"Khoan đã."
Lưu Hiệp gọi Quách Gia lại, sau đó cởi áo khoác gấm trên người, tiện tay ném cho hắn.
"Bận rộn thì bận rộn, nhưng sức khỏe vẫn phải chú ý nhiều hơn."
"Bây giờ cuối thu sắp qua, ngươi còn mặc phong phanh như vậy, nếu nhiễm phong hàn thì phải làm sao?"
"Gần đây Lạc Dương có gửi cho trẫm một nhóm cống phẩm, trong đó có một số thượng hạng thuốc bổ, trẫm đã sai người mang đến phủ của ngươi một phần."
Quách Gia cầm y phục trong tay, nhất thời ngây người.
Một lúc lâu sau hắn mới hoàn hồn, vuốt vuốt đôi mắt hơi đỏ lên, khom người nói:
"Tạ Bệ Hạ."
Nói xong, liền xoay người sải bước rời khỏi Ôn Thất.
Nhìn bóng lưng hắn, Lưu Hiệp lắc đầu nói với Giả Hủ:
"Phụng Hiếu này, nói hắn hai câu đã cảm thấy ủy khuất."
"Trẫm sao lại không biết hắn không dễ dàng, nhưng hắn còn quá trẻ, không tôi luyện nhiều làm sao thành tài."
"Văn Hòa, ngươi thấy thế nào?"
Giả Hủ mỉm cười, nói:
"Bệ hạ tự nhiên là không sai, Phụng Hiếu mưu lược có thừa, nhưng kinh nghiệm thực tế không đủ, cần phải tôi luyện trong triều đình."
"Vậy là tốt rồi."
Lưu Hiệp cười cười, đưa tay bưng chén trà trên bàn lên uống một ngụm, sau đó lại đặt xuống, nhìn về phía danh sách bên cạnh, ánh mắt hơi lóe lên.
"Cũng gần đến lúc rồi, nên bắt đầu động thủ thôi."
Giả Hủ cúi người thật sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận