Tam Quốc: Trẫm Có Thể Đi Đến Bờ Bên Kia Không

Chương 496: Ôn công phá trận nhạc, thiên tử kiếm phong chỉ, chính là chỗ gót sắt hướng đến !

Sau khi Lưu Hiệp hạ đạt ý chỉ đo đạc ruộng đồng cả nước các nơi, hơn nữa tổng điều tra nhân khẩu, Giả Hủ rất nhanh liền hành động.
Tú Y Sứ liên hợp với Cục Thuế tạo thành một đội ngũ, trước tiên đi tới các nơi, bắt đầu tổng điều tra từ địa phương hào môn vọng tộc.
Động tác nhanh chóng, khiến tất cả các thế gia đại tộc đều trở tay không kịp.
Thậm chí không có cả thời gian để phản ứng.
Việc tổng điều tra các thế gia đại tộc bắt đầu từ Dương thị ở Hoằng Nông, bởi vì có Dương Bưu ngầm đồng ý, cho nên Dương thị biểu hiện cực kỳ phối hợp với cuộc tổng điều tra.
Trong lần tổng điều tra này, Dương thị bị đo đạc ra gia sản ruộng đất của dòng họ tổng cộng có hơn mười vạn mẫu, che giấu tới tận 7 vạn mẫu đất!
Mà số tá điền trực thuộc danh nghĩa Dương thị càng nhiều đến vạn người!
Những con số này nếu chỉ nhìn đơn thuần thì có thể cảm thấy không có gì, nhưng đây chỉ là số lượng điều tra được từ riêng Dương thị mà thôi!
Mà thiên hạ rộng lớn biết bao, sĩ tộc thân hào nhiều vô số kể, có thể tưởng tượng được có bao nhiêu ruộng đất, nhân khẩu bị giấu giếm.
Thuế má vốn nên nộp lên cho triều đình, toàn bộ đều chảy vào túi của sĩ tộc thân hào, đây chính là nguyên nhân căn bản khiến quốc khố trống rỗng!
Dương thị từ khi bị thanh tra đến khi có kết quả chỉ mất mười ngày.
Sau khi có kết quả, Dương Bưu trước tiên dâng sớ lên thiên tử thỉnh tội, bất quá thiên tử nể tình công lao to lớn của hắn, nên không tiến hành trách phạt.
Chỉ tịch thu 5 vạn mẫu đất làm phạt, hơn nữa lệnh cho Dương thị trong thời hạn tiến hành chỉnh đốn, đem tất cả tá điền trên danh nghĩa đăng ký vào danh sách của triều đình.
Cách xử lý này có thể nói là khoan hồng độ lượng, bởi vì dựa theo luật pháp do Vũ Đế đặt ra khi còn tại vị, giấu giếm ruộng đất không báo thì sẽ bị tịch thu toàn bộ số ruộng đất giấu giếm, hơn nữa còn phải nộp một khoản tiền phạt lớn.
Nhưng Dương thị chỉ bị phạt 5 vạn mẫu đất mà thôi, tuy rằng cũng là tổn thất không nhỏ, nhưng không đến mức thực sự thương gân động cốt.
Bất quá mặc dù thiên tử không phạt nặng, nhưng Dương Bưu vẫn cảm thấy hổ thẹn với thiên tử, cho nên chủ động thỉnh cầu cáo lão về quê.
Thiên tử mặc dù liên tục giữ lại, nhưng Dương Bưu vẫn kiên trì, nên thiên tử không thể làm gì khác hơn là ban cho một bộ nghi trượng, đồng ý cho hắn cáo lão.
Cùng lúc đó, Dương Tu được điều vào Thượng thư đài, thăng làm Thượng thư Tả Phó Xạ.
Việc Dương thị bị thanh tra chỉ mới là bắt đầu.
Sau Dương thị, các đại thế gia khác cũng lần lượt chịu sự điều tra, đều có một lượng lớn ruộng đất giấu giếm không báo và nhân khẩu không đăng ký bị tra ra.
Để xử lý những việc này, Cục Thuế mỗi đêm đều đèn đuốc sáng trưng, các quan chức cơ hồ làm việc liên tục không nghỉ ngày đêm, thời gian ngủ, ăn cơm uống nước đều phải tranh thủ.
.
Vị Ương Cung, Ôn Thất.
Lưu Hiệp bây giờ đã đổi Tuyên Thất thành cơ quan nội các, trở thành nơi các Đại học sĩ xử lý chính vụ, Ôn Thất trở thành nơi mới để tiếp kiến thần tử.
Lúc này Giả Hủ và Pháp Chính đang bẩm báo với hắn về tiến triển thanh tra ruộng đất và nhân khẩu.
"Khởi bẩm bệ hạ, từ Dương, Thôi, Đậu, Đổng, Tuân mấy đại tộc, tổng cộng tra ra ruộng đất giấu giếm 27 vạn mẫu, bách tính nhiều đến 4 vạn nhà."
"Đây chỉ là ước tính sơ bộ, con số cụ thể vẫn đang trong quá trình thống kê, cần thêm thời gian mới có thể có kết quả."
Pháp Chính cung kính nói.
Cục Thuế thành lập, vốn chỉ phụ trách mậu dịch, muối sắt, thuế thương mại các loại, thống kê ruộng đất và truy thu thuế phú không thuộc quản lý của Cục Thuế.
Nhưng thiên tử lại tạm thời để cho bọn hắn phụ trách thống kê số lượng mà Tú Y Sứ thanh tra được, khiến cho quan viên trên dưới Cục Thuế đều bận rộn không ngơi tay.
Bản thân hắn, cục trưởng, càng là mỗi ngày chỉ ngủ chưa đến ba canh giờ.
Ngay cả quầng thâm mắt cũng xuất hiện.
Tuy bận rộn, nhưng nửa điểm oán giận cũng không dám có, hơn nữa nếu chuyện này làm tốt, chức năng của Cục Thuế sau này sẽ được nâng cao hơn một bậc.
Thực sự trở thành bộ môn nắm giữ thực quyền tài chính của triều đình!
Lưu Hiệp nghe xong báo cáo của Pháp Chính, lại nhận lấy sổ sách thống kê từ tay hắn, xem qua vài lần, liền đặt nó lên bàn dài.
"Chỉ từ 5 đại thế gia, đã tra ra rõ ràng 27 vạn mẫu đất, hơn bốn vạn nhà người."
"Xem ra trẫm vẫn còn đánh giá thấp bọn hắn."
Trong giọng nói của Lưu Hiệp không có bao nhiêu ý vui mừng, ngược lại tràn đầy lạnh nhạt, sắc mặt càng không chút dao động.
Những con số này đều cho thấy tình trạng sáp nhập, thôn tính ruộng đất của đại hán đã đến mức thập phần nghiêm trọng, nếu không có lần thanh tra này của hắn, quốc khố chỉ có thể càng ngày càng trống rỗng, việc chấn hưng đại hán căn bản chỉ là hy vọng xa vời.
Từ xưa đến nay, nguyên nhân căn bản khiến vương triều suy sụp chính là việc sáp nhập, thôn tính ruộng đất nghiêm trọng, bởi vì phần lớn tài nguyên tập trung trong tay một số ít người, bách tính càng ngày càng không sống nổi, cho nên đi vào con đường tạo phản.
Chỉ là Lưu Hiệp không ngờ rằng, tình trạng sáp nhập, thôn tính ruộng đất của đại hán hiện tại lại khoa trương đến thế, chỉ mấy đại thế gia đã chiếm hữu nhiều ruộng đất như vậy.
Pháp Chính không dám nói tiếp, đề tài này có chút mẫn cảm, hắn không tiện lên tiếng.
Giả Hủ ngược lại không có nhiều cố kỵ như vậy, nói:
"Chỉ cần có thể tiến hành đo đạc ruộng đồng đến cùng, quốc lực của đại hán ta tất nhiên sẽ tăng lên vượt bậc."
"Bệ hạ lần này cử động quả thực anh minh."
Lưu Hiệp nhìn về phía Giả Hủ, hỏi:
"Trong quá trình thanh tra có gặp phải trở ngại gì không?"
Đo đạc ruộng đồng, tổng điều tra nhân khẩu.
Loại hành vi trực tiếp cắt thịt trên thân các đại thế gia này, không cần nghĩ cũng biết nhất định sẽ gặp phải lực cản cực lớn, cho dù Tú Y Sứ ra động cũng vậy.
Giả Hủ mỉm cười nói:
"Trở ngại tự nhiên là có, nhưng cũng chỉ là chút phiền toái nhỏ mà thôi, bệ hạ không cần phải lo lắng, thần tự có cách giải quyết thích đáng."
Giả Hủ không nói tỉ mỉ, Lưu Hiệp cũng không hỏi nhiều.
Hắn tin tưởng năng lực và thủ đoạn của Giả Hủ.
Nếu như ngay cả chuyện nhỏ nhặt này cũng không giải quyết được, thì Giả Hủ cũng uổng phí danh xưng "độc sĩ".
Lưu Hiệp lại cùng hai người thảo luận một lát, lúc này Cao Lãm đi vào Ôn Thất, đến bẩm báo:
"Bệ hạ, đại tướng quân cầu kiến."
Nghe được là Lữ Bố cầu kiến, Lưu Hiệp nói với Giả Hủ và Pháp Chính:
"Sổ sách cứ để ở đây, các ngươi lui xuống trước đi."
"Vâng, bệ hạ."
Giả Hủ và Pháp Chính hành lễ, quay người rời khỏi Ôn Thất.
Rất nhanh Lữ Bố liền đi vào.
Nhìn thấy Lữ Bố, Lưu Hiệp nở một nụ cười trên mặt, hỏi:
"Ôn công sao lại tới đây, thật là khách quý hiếm thấy."
Lữ Bố có kim bài dụ lệnh do hắn ban cho, có thể tùy ý ra vào cung cấm, đây là để thuận tiện cho Lữ Bố vào cung thăm tôn nữ, cũng đại biểu cho sự tôn vinh và thiên tử ân sủng.
Bất quá Lữ Bố cũng biết chừng mực, mặc dù có dụ lệnh trong tay, nhưng mỗi lần vào cung vẫn sẽ cho người thông báo.
"Tham kiến bệ hạ!"
Lữ Bố ôm quyền hành lễ thật sâu.
Lưu Hiệp giơ tay ý bảo hắn không cần đa lễ, lại cho hoạn quan mang đến cho hắn một cái bàn, ghế, sau đó mới hỏi:
"Hôm nay Phụng Tiên vào cung có việc gì?"
"Ách, cái này..."
Đối mặt với câu hỏi của Lưu Hiệp, Lữ Bố gãi đầu, cười khan nói:
"Không có việc gì, chỉ là thần đã lâu không gặp bệ hạ, cho nên có chút nhớ nhung."
"Nhớ trẫm?"
Lưu Hiệp ngẩn người, sau đó cười ha hả nói:
"Trẫm cũng không phải mỹ nhân tuyệt sắc gì, nhớ nhung trẫm làm gì?"
"Phụng Tiên không cần vòng vo, giữa vua tôi chúng ta có chuyện cứ nói thẳng, đến gặp trẫm là có việc gì?"
Tâm tư của Lữ Bố, Lưu Hiệp liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu.
Hôm nay đến gặp hắn rõ ràng là có việc muốn nhờ.
Bị Lưu Hiệp nói toạc tâm tư, Lữ Bố càng thêm lúng túng, mặt đỏ bừng, xoa xoa tay ấp úng nói:
"Thật ra cũng không phải đại sự gì... Thần chỉ là muốn mời bệ hạ viết cho thần một bài thơ."
Từ lần trước thiên tử viết bài thơ cho Triệu Vân sau trận đấu Võ cử, hắn vẫn luôn nhớ mãi không quên, thậm chí ngay cả ăn cơm uống rượu cũng cảm thấy không ngon.
Thiên tử viết thơ a! Đây là vinh quang biết bao!
Hiện tại hắn đã làm đến Đại tướng quân, thân là võ tướng đứng đầu, sao có thể không có phần vinh hạnh đặc biệt này?
Cho nên sau khi do dự rất lâu ở nhà, hắn vẫn quyết định vào cung một chuyến, cầu thiên tử viết cho hắn một bài thơ.
"Trẫm biết ngay là vì chuyện này."
Lưu Hiệp nghe vậy không khỏi mỉm cười, kỳ thật khi nghe Lữ Bố cầu kiến, hắn đã đoán được đại khái ý đồ của Lữ Bố là gì.
Dù sao với tính tình hiếu thắng của Lữ Bố, không thể không thèm muốn phần vinh dự này, mà trên thực tế Lữ Bố cũng không phải người đầu tiên đề cập thỉnh cầu này, Hoàng Trung, Trương Liêu cùng một đám võ tướng đều đã ngấm ngầm bày tỏ thỉnh cầu tương tự với hắn.
Chẳng qua hắn vẫn giả câm vờ điếc mà thôi.
Chủ yếu là việc này không dễ làm, nếu mở đầu một lần, về sau cả đám đều chạy tới xin thơ hắn, thì hắn biết lấy đâu ra thơ để ban thưởng?
Lữ Bố hơi mừng rỡ nói:
"Vậy bệ hạ đây là đáp ứng? Nhanh nhanh nhanh! Thần mang theo bút mực, bệ hạ trực tiếp viết xuống là được!"
Nói xong trực tiếp lấy 'văn phòng tứ bảo' từ trong ngực ra.
Hiển nhiên là đã có chuẩn bị mà đến.
Lưu Hiệp khoát tay nói:
"Trẫm chưa có đáp ứng, cái gọi là văn chương vốn tự nhiên, diệu thủ ngẫu nhiên đạt được, làm thơ không phải tùy tiện là có thể viết ra."
"Hôm đó trẫm trông thấy tử Long anh dũng, phong thái xuất chúng nên mới viết ra bài thơ kia, bây giờ làm sao viết ra được?"
Lữ Bố vỗ đùi nói:
"Dễ thôi! Thần múa cho bệ hạ xem một bộ quyền pháp, để bệ hạ thấy rõ phong thái của thần!"
Vừa nói hắn vừa đứng dậy, vén tay áo lên định múa quyền.
Lưu Hiệp thấy mí mắt giật liên hồi, vội vàng ngăn cản:
"Thôi thôi, đừng múa, ngươi định phá hủy Ôn Thất điện của trẫm sao?"
Lữ Bố lại gãi đầu, cẩn thận đề nghị:
"Vậy hay là thỉnh bệ hạ rời bước đến quân doanh, xem thần cùng tử Long, Hán Thăng đối luyện một hồi?"
"Bệ hạ yên tâm, dù tử Long và Hán Thăng liên thủ, thần cũng có thể đánh bại bọn hắn!"
Vì phần vinh dự này, hắn không ngại liều mình!
Không phải chỉ là lấy một chọi hai thôi sao!
Lưu Hiệp thở dài, bất đắc dĩ nói:
"Đừng làm loạn nữa, bút mực đưa ra đây."
Nhìn bộ dạng này của Lữ Bố, nếu hôm nay không cho hắn viết chút gì đó, thì đừng hòng đuổi hắn đi.
Lữ Bố mừng rỡ, vội vàng tiến lên bày giấy mài mực.
Động tác vô cùng thành thạo.
Lưu Hiệp nhận bút lông từ tay hắn, suy tư một lát, bắt đầu đặt bút lên giấy.
Lữ Bố đắc ý đứng bên cạnh nhìn.
Trên mặt tràn đầy vẻ mong đợi.
Bất quá rất nhanh, phần mong đợi này dần dần chuyển thành nghi hoặc, đến cuối cùng càng tràn đầy vẻ mờ mịt.
"Xong rồi, cầm lấy đi."
Lưu Hiệp rất nhanh đã viết xong, sau đó đặt bút lông sang một bên, nói với Lữ Bố.
Mà Lữ Bố lúc này lại không tỏ vẻ cao hứng, hắn nhìn những chữ viết trên giấy, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Do dự một lúc lâu, hắn vẫn không nhịn được hỏi:
"Bệ hạ, đây thật là thơ ngài viết cho thần?"
"Cái này... Không giống lắm."
Trên giấy viết không phải những lời khen ngợi hắn dũng mãnh như "Ôn công anh dũng thế vô song", mà là những chữ hắn không hiểu.
"Chịu luật từ nguyên thủ, cùng nhau bắt phản thần.
Đều ca 'phá trận nhạc', cùng nhau hưởng thái bình.
Bốn biển hoàng gió bị, ngàn năm đức thủy thanh; Áo nhung lại càng không lấy, hôm nay cáo công thành.
Chủ thánh mở xương lịch, thần trung phụng đại du; Quân xem yển cách sau, chính là thái bình thu."
Lữ Bố không phải là người thô kệch không biết chữ, hắn cũng đã đọc qua một ít sách, ít nhất trình độ văn hóa là có.
Bài thơ mà thiên tử viết này giống như ca tụng thái bình, hoàn toàn không giống bài thơ "Oai phong lẫm liệt sát khí phiêu" viết cho Triệu Vân lúc trước.
Mấu chốt là từ đầu tới cuối không hề nhắc tới tên của hắn, cho nên bài thơ này dù có viết cho hắn, hắn cũng không thể mang ra khoe khoang với người khác.
"Bảo ngươi bớt uống rượu, đọc sách nhiều với Công Đài, ngươi lại không nghe."
Lưu Hiệp lườm Lữ Bố, tức giận nói:
"Đây không phải là thơ, đây là một bài khúc từ, trẫm đặt tên là Ôn công phá trận nhạc ."
"Bài hát này trẫm giao cho ngươi, sau khi trở về tìm vài nhạc sĩ có tài nghệ cao siêu, đưa nó soạn thành khúc nhạc, đợi đến tiệc Tết Nguyên Đán thì cho bọn hắn diễn tấu."
"Nếu ngươi không muốn, trẫm sẽ đổi tên nó thành Văn Viễn phá trận khúc đưa cho Văn Viễn, ngược lại hắn cũng đang xin thơ trẫm."
Làm thơ gì đó Lưu Hiệp không giỏi, hắn chỉ thuộc lòng những bài thơ nổi tiếng, lấy ra đưa cho Lữ Bố cũng không thích hợp.
Cho nên sau khi suy nghĩ, hắn quyết định viết bài Phá Trận Nhạc này ra để lừa Lữ Bố.
"Ôn công phá trận nhạc?"
Lữ Bố nghe xong không khỏi ngây ngẩn cả người, sau đó liền rất vui mừng, vội vàng nói:
"Muốn! Muốn! Thần trở về tìm nhạc sĩ soạn nhạc!"
Ôn công phá trận nhạc, nghe qua đã thấy khí thế bàng bạc, mấu chốt là còn hát lên được, có phải sang hơn thơ ca bình thường không?
Hơn nữa thiên tử còn nói, muốn cho người diễn tấu trong yến tiệc Tết Nguyên Đán không lâu nữa, đến lúc đó người khác hỏi khúc nhạc này tên là gì, nghe xong là Ôn công phá trận nhạc thì còn gì vinh dự bằng!
Lữ Bố đắc ý cất tờ giấy viết khúc nhạc vào ngực, hăm hở nói với Lưu Hiệp:
"Vậy bệ hạ, thần xin cáo lui!"
"Khoan đã."
Lưu Hiệp lại gọi Lữ Bố lại.
Lữ Bố cho rằng thiên tử hối hận đã tặng bài hát này cho hắn, vô thức ôm ngực, cảnh giác nhìn Lưu Hiệp.
Lưu Hiệp nói:
"Sau yến tiệc Tết Nguyên Đán, ngươi điều động Cao Thuận đến Ký Châu đóng giữ, để hắn ở đó một thời gian."
"Trẫm gần đây đang đo đạc ruộng đồng thiên hạ, tổng điều tra nhân khẩu, chuyện này liên quan rất lớn, trẫm sợ có kẻ xấu quấy phá."
Đo đạc ruộng đồng động chạm đến lợi ích của các đại thế gia.
Lưu Hiệp lo lắng sẽ có người không an phận.
Ký Châu có rất nhiều thế gia đại tộc, cần thiết phải điều động binh mã đến đóng giữ, hơn nữa không chỉ có Ký Châu, mà Kinh Châu, Dương Châu, Từ Châu những nơi này đều cần phái binh đóng quân.
"Kẻ xấu? Là ai?"
Lữ Bố nghe vậy, sắc mặt lập tức lạnh xuống, sát khí lẫm liệt nói:
"Bệ hạ cứ hạ chỉ, ai dám không tuân theo thánh dụ, thần sẽ tự mình dẫn binh đến nhà!"
Trông thấy bộ dạng đằng đằng sát khí của Lữ Bố, Lưu Hiệp khẽ mỉm cười, vỗ vai hắn nói:
"Chỉ là đề phòng bất trắc mà thôi."
"Nếu không phải bất đắc dĩ, trẫm không muốn đổ máu, ".
Hiện tại các đại thế gia đều an phận thủ thường, Lưu Hiệp phái binh đến các nơi đóng quân cũng là để chấn nhiếp bọn hắn.
Lữ Bố lúc này mới thu liễm khí thế, trầm giọng nói:
"Thần không hiểu những chuyện vòng vo này, nhưng bất luận là ai dám chống lại bệ hạ, chỉ cần bệ hạ phân phó, thần đều giết không tha!"
Đối với hắn, thiên tử ý chỉ chính là tất cả!
Thiên tử đã ban cho hắn địa vị và vinh quang hiện tại, còn lập con gái hắn làm hoàng hậu, hắn cả đời này cũng không thể báo đáp hết.
Thiên tử kiếm phong chỉ, chính là gót sắt mà hắn hướng đến!
Bạn cần đăng nhập để bình luận