Tam Quốc: Trẫm Có Thể Đi Đến Bờ Bên Kia Không

Chương 367: Hoàng hậu chi tranh, lửa sém lông mày

Trông thấy Lữ Bố đầy mặt kích động, đáy mắt Lưu Hiệp thoáng qua một tia lo lắng, nhưng rất nhanh đã được hắn giấu đi.
"Lữ Quý Nhân vì trẫm mang thai Long Tự, đây là chuyện vui khắp chốn mừng vui, trẫm đã sai người đem việc này thông báo cho bách quan, mấy ngày nữa sẽ thiết yến ăn mừng."
"Dưới mắt trẫm còn có chính vụ phải xử lý, nên không ở lại lâu. Phụng Tiên ở đây hãy bồi Lữ Quý Nhân thật tốt, buổi tối nhớ kỹ lưu lại cùng trẫm dùng bữa."
Lưu Hiệp cười nói với Lữ Bố.
Lữ Bố hiện giờ còn đang chìm trong vui sướng, đương nhiên sẽ không suy nghĩ nhiều, liên tục gật đầu nói:
"Quốc vụ quan trọng, bệ hạ hãy đi xử lý chính vụ trước."
Lưu Hiệp lúc này mới nhanh chân rời khỏi Tử Vân Cung.
Sau khi rời khỏi tẩm cung, hắn lập tức thấp giọng phân phó một cung nữ đi theo bên cạnh:
"Đi tuyên Quách trung thừa, Giả trung sách vào cung yết kiến."
"Vâng, bệ hạ."
Cung nữ tùy thị lĩnh mệnh rời đi.
Lưu Hiệp quay người nhìn về phía Tử Vân Cung, dừng chân một lát, khẽ thở dài một tiếng, rồi hướng về Tuyên Thất mà đi.
Trong Tử Vân Cung.
Hai tỷ muội Đại Kiều, Tiểu Kiều cũng đều rời đi, lúc này trong tẩm cung chỉ còn lại Lữ Bố và Lữ Linh Khởi, hai cha con.
Không còn người ngoài, Lữ Bố không còn áp chế sự vui mừng trong lòng, cười lớn nói với Lữ Linh Khởi:
"Con gái tốt! Con thật đúng là không chịu thua kém!"
"Trong cung nhiều hậu phi như vậy, chỉ có mình con mang thai Long Tự của bệ hạ, không hổ là con gái của ta, Lữ Bố!"
"Quá làm vẻ vang cho vi phụ!"
Trong giọng nói Lữ Bố tràn đầy tự hào, hậu cung đông đảo phi tử, hết lần này tới lần khác chỉ có con gái hắn mang thai Long Tự, đây không phải thiên ý thì là gì?
Điều này nói rõ con gái của hắn chính là có mệnh làm hoàng hậu!
Hắn ngược lại muốn xem trong triều, những kẻ la hét đòi thiên tử mở rộng hậu cung kia còn có thể nói gì!
"Phụ thân, người nhỏ giọng một chút."
Lữ Linh Khởi nhịn không được lên tiếng nhắc nhở, ở đây dù sao cũng là thâm cung, phụ thân nàng không che đậy miệng như vậy rất dễ rước lấy phiền phức.
Mặc dù nàng có tâm tư đơn thuần, nhưng trước khi vào cung, Điêu Thuyền đã dạy nàng rất nhiều điều cần chú ý, cho nên đạo lý cơ bản, nàng vẫn hiểu.
"Vâng vâng vâng, là nên nói nhỏ chút, không thể ầm ĩ đến ngoại tôn của ta."
Lữ Bố ngoan ngoãn nghe theo, sau đó dời cái bàn nhỏ đến bên giường ngồi xuống, đắc ý nói với bụng dưới của Lữ Linh Khởi:
"Ngoại tôn a, ngoại công ở đây bồi con."
Vị Ma Thần ngang dọc chiến trường, giết người không chớp mắt này, giờ đây cũng lộ ra vẻ nhu tình và hiền lành.
Nếu để cho Trương Liêu, Hoàng Trung cùng với những người từng là kẻ địch của Lữ Bố nhìn thấy, từng người chắc chắn sẽ kinh hãi rớt cả mắt!
Đây còn là hổ gầm Lữ Bố sao?
Lữ Linh Khởi không khỏi bất đắc dĩ nói:
"Hài tử hiện tại còn chưa sinh ra, phụ thân làm sao biết nhất định là ngoại tôn?"
"Nói không chừng sinh ra là con gái thì sao."
Lữ Bố nghe vậy trợn mắt nói:
"Nói bậy bạ gì đó? Bằng huyết mạch của lão Lữ gia ta và bệ hạ, sinh ra nhất định là nhi tử!"
"Đêm qua vi phụ mơ thấy một con rồng rơi trên mái hiên hoàng cung, tiếp đó hôm nay nhận được tin con mang thai, đây rõ ràng chính là điềm báo!"
"Điều này nói rõ con trong bụng chắc chắn là thái tử tương lai của Đại Hán!"
Lữ Bố nói như thật, nhưng kỳ thật những lời này đều là hắn bịa ra, vì muốn cho Lữ Linh Khởi thêm chút lòng tin và dũng khí.
Bất quá Lữ Linh Khởi sao có thể tin loại chuyện hoang đường này, Hoa Đà nói nàng mang thai đã hơn một tháng, mà phụ thân nàng lại là tối hôm qua nằm mơ, căn bản không khớp.
"Là nhi hay là nữ cũng không quan hệ."
Lữ Linh Khởi vuốt ve bụng dưới, biểu lộ nhu hòa nói:
"Ta chỉ hy vọng đứa bé này có thể bình an sinh ra."
Trong giọng nói của nàng có chút lo âu, dù sao sinh con là có nguy hiểm, mang thai mười tháng, rồi đến khi sinh nở, rất dễ xảy ra bất trắc.
"Khởi Nhi không cần lo lắng."
Lữ Bố lại xuyên tạc ý của Lữ Linh Khởi, nghe vậy phất tay, biểu lộ mang theo dữ tợn nói:
"Có vi phụ ở đây, ai dám đối với con và hài tử bất lợi?"
"Hài tử trong bụng con là hy vọng hưng thịnh của lão Lữ gia ta, ai dám làm ra hoạt động âm hiểm gì, vi phụ sẽ là người đầu tiên xách đao lên cửa chém đầu chó của hắn!"
Lữ Linh Khởi ngẩn người, vội vàng nói:
"Phụ thân hiểu lầm, ý của nữ nhi là lo lắng khi dưỡng thai xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
"Nữ nhi mang thai chính là Long Tự đầu tiên của bệ hạ, ai dám đối với Long Tự bất lợi? Phụ thân chớ nói bậy."
thiên tử đã lâu không có con nối dõi, bây giờ thật vất vả mới có, không ai dám sau lưng hãm hại đứa bé này.
Trừ phi là chán sống rồi.
Lữ Bố lắc đầu, thấp giọng nói:
"Tâm phòng bị người không thể không có, Linh Khởi, con không biết, hiện giờ trong triều những kẻ kia đều đang ngó chừng vị trí hoàng hậu."
"Bọn hắn không muốn thấy con làm hoàng hậu, càng không muốn thấy con sinh hạ hài tử để làm thái tử Đại Hán."
"Vi phụ không thể thời thời khắc khắc bảo vệ bên cạnh con, chính con cũng phải cẩn thận nhiều hơn."
Lần trước trong triều, bách quan nhao nhao đòi thiên tử mở rộng hậu cung, chính là muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng hậu.
Những kẻ này không biết chừng sẽ vì hậu vị mà làm ra chuyện gì, cái gọi là minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, Lữ Bố hiểu rất rõ đạo lý này.
"Nữ nhi nhớ kỹ."
Trong lòng Lữ Linh Khởi cả kinh, gật đầu một cái.
Ngay sau đó Lữ Bố đứng dậy nói:
"Vậy con ở đây nghỉ ngơi thật tốt, vi phụ xuất cung đi tản bộ một vòng."
Lữ Linh Khởi sững sờ nói:
"Xuất cung? Bệ hạ không phải nói để phụ thân buổi tối ở lại trong cung cùng nhau dùng bữa sao? Bây giờ xuất cung làm gì?"
"Không có việc gì, chỉ là tìm Trương Văn Viễn trò chuyện một chút, rất nhanh sẽ trở về."
Lữ Bố cười ha ha một tiếng, sau đó hăm hở rời khỏi Tử Vân Cung, Con gái của hắn mang thai Long Tự, nhất định phải đi khoe khoang với Trương Liêu một phen.
Việc này so với đánh thắng trận còn vẻ vang hơn!
Tuyên Thất.
Sau khi Lưu Hiệp phái người truyền triệu, Quách Gia và Giả Hủ rất nhanh liền vào cung. Hai người vừa đi vào Tuyên Thất, liền nhìn thấy Lưu Hiệp đang cau mày đi đi lại lại.
Sau khi liếc mắt nhìn nhau, bọn hắn tiến lên hành lễ nói:
"Tham kiến bệ hạ."
"Các ngươi đã tới."
Lưu Hiệp dừng bước, nhìn về phía hai người, chỉ vào đệm đã chuẩn bị sẵn ở một bên nói:
"Đều ngồi đi, trẫm có việc muốn cùng các ngươi thương nghị."
"Tạ Bệ Hạ."
Quách Gia và Giả Hủ lần lượt ngồi xuống.
Lưu Hiệp đi thẳng vào vấn đề, hỏi:
"Lữ Quý Nhân mang thai, các ngươi có nghe nói không?"
"Cái gì?"
Quách Gia và Giả Hủ nghe vậy lập tức biến sắc.
Bọn hắn chỉ nhận được tin tức nói thiên tử triệu bọn hắn vào cung nghị sự, chứ không nghe thấy tin tức khác, không ngờ rằng thiên tử vừa lên tiếng đã khiến bọn hắn chấn kinh.
Lữ Quý Nhân... Mang thai?
Trông thấy thần sắc của bọn hắn, Lưu Hiệp liền biết bọn hắn còn chưa hay tin, bèn nói:
"Hôm nay Lữ Quý Nhân đột nhiên té xỉu, sau khi thái y chẩn trị, phát hiện nàng đã mang thai hơn một tháng."
"Bây giờ nên làm thế nào cho phải?"
Mối lo nghĩ trong lòng, Lưu Hiệp chỉ có thể nói cùng Quách Gia và Giả Hủ, Lữ Linh Khởi mang thai, việc này đối với triều đình mà nói, ảnh hưởng là rất lớn.
Nếu sinh ra nhi tử, vậy thì hắn có nên dựa theo lời hứa trước đây, lập đứa bé làm thái tử hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận