Tam Quốc: Trẫm Có Thể Đi Đến Bờ Bên Kia Không

Chương 339: Thu phục Lỗ Túc, dời đô Lạc Dương, trở về cố đô !*

"Liên quan gì... đến ta?"
Quách Gia trả lời đơn giản mà dứt khoát, biểu lộ lạnh lùng nói:
"Các ngươi phạm vào tội tòng nghịch, đây hết thảy đều là các ngươi tự làm tự chịu!"
"Trước vương pháp không có tư tình, đừng nói các ngươi cùng ta chỉ là người cùng tộc, cho dù các ngươi là cha mẹ, huynh đệ của ta, ta cũng sẽ không bao che!"
"Các ngươi không nghe chuyện Tư Không Viên Hi trừng trị Viên thiệu hay sao?"
Viên Hi đại nghĩa diệt thân, tự tay giết chết cha ruột Viên thiệu, bây giờ đã trở thành câu chuyện được người người truyền tụng, ca ngợi, càng là dựng lên một tiêu chuẩn cho tất cả mọi người.
Chỉ cần chạm đến ranh giới cuối cùng của tội tạo phản mưu phản, thì dù là người thân huyết nhục cũng phải nghiêm trị, tuyệt đối không thể bao che dung túng!
"Phụng Hiếu!"
Quách Nhu nghe vậy không khỏi lộ vẻ giận dữ, ngữ khí vội vàng nói:
"Viên thiệu phạm tội mưu phản đáng chết, chúng ta nhiều nhất chỉ tính là tòng nghịch mà thôi, sao có thể đánh đồng?"
"Ngươi là sủng thần của thiên tử, được thiên tử tin cậy, rõ ràng chỉ cần ngươi mở miệng cầu tình với thiên tử thì có thể miễn tội cho Quách thị chúng ta!"
"Hơn nữa sau này ngươi muốn phát triển trên triều đình, có Quách thị chúng ta ủng hộ, ngươi mới có thể đứng ở vị trí cao hơn, tiến được xa hơn!"
"Gia tộc mới là chỗ dựa cuối cùng của ngươi!"
Quách Nhu không hiểu vì sao Quách Gia lại cố chấp như vậy, lại thù hận Quách thị đến thế, cho dù xuất thân bàng chi không được hưởng phúc ấm của gia tộc, cũng không đến mức lãnh đạm như vậy.
Cần phải biết, làm quan trong triều, có gia tộc ủng hộ phía sau và không có gia tộc ủng hộ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Thế lực, tài nguyên, nội tình của gia tộc không phải cá nhân nào có thể sánh được.
Biết bao người xuất thân hàn vi sau khi may mắn có được vị trí cao, không tiếc tìm đủ mọi cách để nhận lại gia tộc tông tộc cùng họ, chính là để có thể được tông tộc đến đỡ!
Quách thị tuy không sánh được với những đỉnh cấp hào môn như Dương thị, Viên thị, nhưng cũng là danh môn truyền thừa trăm năm, từng có không chỉ một vị Tam Công, có thể xứng danh hiển hách.
Nếu Quách Gia có thể được Quách thị tương trợ, sau này phát triển ở trong triều đình sẽ càng thêm thuận lợi.
"Đủ rồi!"
Quách Gia đập mạnh một chưởng xuống bàn, lạnh lùng nhìn Quách Nhu và Quách Hồng:
"Hai vị tộc lão nếu đã không muốn đi, vậy thì đừng trách ta để người đuổi các ngươi ra ngoài!"
Sắc mặt Quách Nhu lập tức trở nên vô cùng khó coi. Hắn không ngờ rằng mình đã nói đến mức này mà Quách Gia vẫn sắt đá, không hề dao động.
Thấy không thể cầu được Quách Gia hỗ trợ, Quách Nhu cũng thu lại bộ dạng vừa rồi, lạnh lùng nói:
"Hiện tại ngươi được thiên tử coi trọng, nhưng nhất thời phong quang không đại biểu cho điều gì cả."
"Đợi đến ngày sau khi ngươi mất đi sự tin tưởng, bị kẻ thù chính trị công kích, lâm vào cảnh tứ cố vô thân, ngươi sẽ biết tầm quan trọng của việc có tông tộc ủng hộ!"
"Tiểu tử, ngươi sẽ phải hối hận."
Nói xong Quách Nhu liền trực tiếp đứng dậy, rời khỏi đại đường.
Quách Hồng hừ lạnh một tiếng rồi cũng theo sau rời đi.
Sau khi hai người đi, Quách Gia gọi quản gia đến, phân phó nói:
"Sau này phàm là những kẻ tự xưng là người của Quách thị muốn gặp ta, đều một mực không gặp!"
Hắn không muốn dính dáng bất kỳ quan hệ gì với những người bản gia này.
Tuy nói có gia tộc phía sau, quả thật có thể nhận được rất nhiều sự ủng hộ, nhưng sự ủng hộ này không phải là vô điều kiện mà là một loại trao đổi.
Gia tộc ủng hộ ngươi, thì ngươi cũng phải bảo vệ gia tộc, tranh giành lợi ích cho gia tộc.
Mà sở dĩ hắn có thể được thiên tử tin cậy, ngoài việc hắn là một trong những người đầu tiên đi theo thiên tử, còn bởi vì hắn, giống như Giả Hủ, không có liên hệ gì với thế gia.
Một khi hắn đồng ý nhận lại Quách thị, vậy thì hắn không còn là chính hắn nữa, hắn sẽ trở thành công cụ và con rối của Quách thị, người phát ngôn cho bọn họ trên triều đình.
"Việc ta phải làm, là mở ra Long Môn cho hàn môn sĩ tử trong thiên hạ! Để thực hiện được đại kế này, có hay không có gia tộc phía sau ủng hộ thì có hề gì?"
"Bệ hạ chính là chỗ dựa lớn nhất của ta!"
Ánh mắt Quách Gia sắc bén. Hắn căn bản không thèm để ý đến gia tộc hay không gia tộc, cũng không nghĩ tới địa vị cực cao hay hiển hách một đời.
Việc hắn làm sau này tất sẽ được lưu danh muôn đời, tên tuổi của hắn cũng sẽ được lưu truyền ngàn thu, hậu thế người đọc sách đều sẽ kính hắn như thần!
Nghĩ đến đây Quách Gia không khỏi cảm thấy phấn chấn, bưng chén trà đã nguội lạnh trên bàn lên uống một hớp, nhưng lại lập tức phun ra, mặt đầy vẻ ghét bỏ.
Căn bản không ngon bằng uống rượu...
Hoàng cung, Tuyên Thất.
Lỗ Túc cung kính quỳ gối trong đại điện, đầu cúi thật sâu, toàn thân căng cứng.
Cho dù toàn thân trên dưới đã có chút đau nhức, nhưng hắn vẫn không dám lơ là, duy trì tư thế này, tựa như một pho tượng.
Mà ở phía trên hắn.
Lưu Hiệp đang xem xét từng bản tấu chương trên long án, hoàn toàn không để ý đến Lỗ Túc, phảng phất như không thấy hắn tồn tại.
Cứ như vậy qua một hồi lâu, Lưu Hiệp rốt cục cũng phê duyệt xong một chồng tấu chương trước mặt. Lỗ Túc liếc mắt nhìn thấy vậy không khỏi khẽ thở phào.
Nhưng đúng lúc này, hoạn quan lại chuyển vào một chồng tấu chương khác, chất đống trên long án. Lỗ Túc lập tức cảm thấy tuyệt vọng.
Hắn đã quỳ ở đây trọn vẹn một canh giờ rồi.
Cứ theo đà này thì đến bao giờ mới kết thúc?
Ngay khi Lỗ Túc đang thầm kêu khổ trong lòng, Lưu Hiệp liếc mắt nhìn hắn, mở miệng hỏi:
"Không đợi được nữa rồi à?"
"Không có, không có!"
Lỗ Túc nghe vậy giật nảy mình, vội vàng phủ nhận, đồng thời cung kính nói:
"Bệ hạ vất vả vì quốc sự, đây là phúc của dân sinh xã tắc!"
"Quốc gia đại sự hệ ở bệ hạ một thân, bệ hạ trong lúc bận rộn vẫn dành thời gian triệu kiến thảo dân, thảo dân chờ lâu một chút thì có là gì? Bệ hạ cứ an tâm xử lý chính vụ."
Lưu Hiệp thản nhiên nói:
"Trẫm cố ý để ngươi quỳ ở đây đợi, ngươi có biết vì sao không?"
Lỗ Túc sắc mặt hơi cứng lại, nhắm mắt nói:
"Hồi bẩm bệ hạ, thảo dân... không biết."
"Hừ, là không biết hay là không dám nói?"
Lưu Hiệp hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Lỗ Túc, "Ngươi giúp Tôn Quyền chống lại triều đình, dù chưa từng nhận của hắn một quan nửa chức, nhưng ngươi thực sự cho rằng như vậy là có thể thoát tội sao?"
"Ngươi coi trẫm là kẻ ngu à!"
Lỗ Túc mồ hôi lạnh lập tức tuôn rơi.
Hắn cơ hồ không chút do dự, trực tiếp dập đầu thật sâu với Lưu Hiệp, nói:
"Thảo dân biết tội, xin bệ hạ trách phạt!"
thiên tử đã biết chuyện này, nếu hắn còn giảo biện thì chẳng khác nào muốn chết, không bằng thẳng thắn nhận tội, chờ đợi xử lý.
Bởi vì thiên tử không trực tiếp hạ chỉ nhốt hắn vào lao ngục, mà lại đích thân triệu kiến hắn, điều đó cho thấy chuyện này có cơ hội xoay chuyển, nhưng có thể giữ được mạng hay không còn phải xem hắn có nắm chắc cơ hội hay không.
Lần gặp mặt hôm nay sẽ quyết định vận mệnh của hắn.
Nhìn Lỗ Túc đang dập đầu trong đại điện, biểu lộ của Lưu Hiệp rốt cục dịu đi một chút. Lỗ Túc này không hề tự cho là thông minh như hắn nghĩ, ngược lại là người biết thức thời.
"Đứng lên trả lời đi."
Lưu Hiệp vừa phê duyệt tấu chương, vừa nói:
"Trẫm sở dĩ không giết ngươi, một là nghe nói ngươi nhiều lần nhìn thấu mưu kế của Trương tướng quân, hai là bởi vì tội của ngươi không đáng chết."
"Mà trẫm lại là người yêu mến tài năng, cho nên dự định tha cho ngươi một mạng để ngươi cống hiến cho triều đình..."
Lỗ Túc nghe vậy, trong lòng lập tức vui mừng!
Còn chưa kịp mở miệng tạ ơn, hắn lại nghe Lưu Hiệp nói:
"Nhưng dù sao ngươi cũng đã phạm sai lầm, nếu trẫm trực tiếp trọng dụng ngươi, thì sẽ khiến triều đình mất đi uy nghiêm."
"Cho nên trẫm sẽ ra một đề để khảo nghiệm ngươi, nếu ngươi trả lời được, thì coi như lập được công, bù đắp sai lầm."
"Nếu trả lời không được, tuy trẫm cũng sẽ không giết ngươi, nhưng không thể thiếu việc để ngươi chịu phạt xăm chữ lên mặt rồi lưu đày."
Lỗ Túc tuy là một nhân tài hiếm có, nhưng đối với Lưu Hiệp, uy nghiêm của triều đình mới là điều quan trọng hơn hết.
Nếu pháp độ không còn, thì quốc gia cũng không còn.
Cho nên hắn sẽ không trực tiếp miễn tội cho Lỗ Túc, mà sẽ xem bản lĩnh của Lỗ Túc thế nào. Nếu trả lời không được, thì lưu đày cũng đành chịu.
Tâm trạng của Lỗ Túc lúc này có thể nói là thay đổi liên tục, nhưng hắn cũng hiểu rõ đây là cơ hội thiên tử ban cho, nên chắp tay nghiêm mặt nói:
"Xin bệ hạ ra đề mục!"
"Để trẫm nghĩ xem."
Lưu Hiệp suy tư một chút. Lúc này, hắn nhìn thấy nội dung trong cuốn sổ trên tay, thế là liền hỏi:
"Ngươi thấy trẫm nên xử trí thế nào với những thế gia ở Duyện Châu, Dự Châu?"
Trong bản tấu chương này đề cập đến việc xử lý những thế gia đại tộc đã ủng hộ Tào Tháo ở Duyện Châu và Dự Châu.
Sau khi biết tin hai châu đã được thu phục, Lưu Hiệp đã suy nghĩ về chuyện này, chỉ là chưa quyết định được. Bây giờ vừa vặn đem ra khảo nghiệm Lỗ Túc một chút, xem thử vị danh sĩ nổi danh không kém Quản Trọng, Nhạc Nghị này có trình độ ra sao.
Nghe được vấn đề này, Lỗ Túc cảm thấy nặng nề trong lòng.
Bởi vì vấn đề này không hề đơn giản.
Những thế gia đại tộc ở Duyện Châu, Dự Châu đã ủng hộ Tào Tháo, đích xác là phạm tội tòng nghịch. Nếu xử phạt nhẹ thì uy nghiêm của triều đình không còn, mà xử phạt nặng thì lại liên lụy quá rộng.
Cho nên nhất định phải có một biện pháp vừa khiến cho những thế gia đại tộc này đau đớn, mà vẫn có thể khiến bọn hắn chấp nhận. Đương nhiên, điều quan trọng nhất là phải làm cho triều đình có lợi.
Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh.
Lỗ Túc rơi vào trầm tư.
Mà Lưu Hiệp cũng không vội, sau khi hỏi xong vấn đề này liền tiếp tục xử lý chính vụ, cho Lỗ Túc đủ thời gian suy nghĩ.
Cứ như vậy qua chưa đến nửa canh giờ, Lỗ Túc mới mở miệng nói:
"Bệ hạ, thảo dân đã nghĩ ra kế sách thích hợp."
"Ồ?"
Lưu Hiệp hơi kinh ngạc nhìn qua.
Hắn đã chuẩn bị cho Lỗ Túc mấy ngày để từ từ suy nghĩ, kết quả mới qua gần nửa canh giờ mà đã nghĩ ra được biện pháp thích hợp rồi sao?
"Kế sách gì? Nói cho trẫm nghe xem."
Lỗ Túc sớm đã có sẵn suy tính trong đầu, nói:
"Xin hỏi bệ hạ, bây giờ sau khi đã chiếm được Duyện Châu và Dự Châu, có phải bệ hạ dự định tiếp theo sẽ thu phục Giang Đông hoặc tiến quân Kinh Châu?"
Lưu Hiệp nhíu mày, nhìn Lỗ Túc một hồi, rồi gật đầu nói:
"Đúng là như thế, sau khi tiêu hóa xong chiến quả của lần đại thắng này, trẫm sẽ tiếp tục hưng binh trừng phạt kẻ tặc."
Chuyện này không khó đoán, Lỗ Túc nhìn ra cũng là bình thường.
Nhưng hắn tò mò Lỗ Túc hỏi điều này để làm gì?
Chỉ thấy Lỗ Túc nói:
"Bệ hạ, thảo dân cho rằng hiện tại có một việc quan trọng hơn việc hưng binh phạt tặc, hay nói cách khác, việc này có liên quan đến đại kế nhất thống thiên hạ của bệ hạ sau này."
"Nói."
Lỗ Túc thần thái sáng láng nói:
"Bệ hạ muốn phục hưng Hán thất, trước hết phải trở về cố đô! Việc mà thảo dân nói đến, chính là dời đô về Lạc Dương!"
"Bệ hạ hiện giờ đã thống nhất phương bắc, ngay cả Trung Nguyên cũng đã nằm trong tay, Nghiệp Thành không còn thích hợp làm đô thành nữa."
"Lạc Dương ở trung tâm thiên hạ, có Hào, Thằng làm chắn, có Tần, Lũng làm bình phong, có Triệu, Ngụy làm hậu thuẫn, khống chế tứ phương."
"Nếu bệ hạ dời đô về Lạc Dương, phía tây có Hàm Cốc Quan, Đồng Quan để phòng thủ; phía đông và phía bắc đều đã bị bệ hạ khống chế, đến lúc đó bệ hạ có thể lấy bắc phạt nam, tiến thẳng đến Kinh Châu!"
Lỗ Túc lần lượt chỉ ra những lợi ích của việc dời đô về Lạc Dương.
Lưu Hiệp cau mày nói:
"Dời đô về Lạc Dương thì có liên quan gì đến việc xử trí thế gia đại tộc ở Duyện Châu, Dự Châu?"
"Đương nhiên là có liên quan."
Lỗ Túc ung dung đáp:
"Lạc Dương trải qua loạn Đổng Trác, loạn Quách, Lý, sớm đã không còn phồn hoa như xưa, thành trì đổ nát, lầu các sụp đổ, nội khố bị đốt thành tro bụi."
"Nếu bệ hạ muốn dời đô về Lạc Dương, tất nhiên phải trùng kiến lại tòa đô thành này. Nhưng trùng kiến đô thành lại quá tốn kém, sẽ làm quốc khố trống rỗng."
"Cho nên, thảo dân cho rằng có thể để thế gia đại tộc ở Duyện Châu và Dự Châu phụ trách việc trùng kiến Lạc Dương, để bù đắp cho tội ác mà bọn họ đã gây ra."
"Tin rằng chi phí to lớn để trùng kiến Lạc Dương đủ để khiến bọn họ đau thấu tim gan; nhưng vì chuộc tội, bọn họ lại không dám không làm."
"Thảo dân cho rằng đây là biện pháp xử trí thích hợp nhất."
Theo Lỗ Túc thấy, so với việc tàn sát những thế gia đại tộc kia, thì để bọn họ bỏ tiền bỏ sức ra trùng kiến đô thành là có lợi nhất cho triều đình.
Lưu Hiệp nghe xong, suy nghĩ trong lòng.
Trở về cố đô, chuyện này trước đây hắn chưa từng nghĩ tới, hắn vẫn cho rằng việc dời đô về Lạc Dương là phải chờ đến sau khi thống nhất thiên hạ mới làm.
Tuy nhiên, sau khi nghe Lỗ Túc phân tích, hắn lại cảm thấy dường như đã đến lúc phải dời đô. Dù sao phương bắc cũng không thể so sánh với khu vực Trung Nguyên.
Hơn nữa, việc dời đô về Lạc Dương không chỉ có ý nghĩa chiến lược quan trọng, mà còn có thể nâng cao uy nghiêm của triều đình và thiên tử, tựa như hoàng đế lưu lạc bên ngoài trở về ngai vàng của mình.
"Bệ hạ thấy sách lược này thế nào?"
Lỗ Túc mật thiết chú ý đến biểu lộ của Lưu Hiệp. Lúc này hắn đã không còn để ý đến lễ nghi gì nữa, trong lòng vô cùng căng thẳng, chỉ muốn biết thiên tử có hài lòng với câu trả lời này của hắn hay không.
Lưu Hiệp trầm tư hồi lâu, mới nói:
"Việc này trẫm cần phải thương nghị cẩn thận với các vị đại thần, mới có thể đưa ra quyết định."
"Nhưng... coi như ngươi đã vượt qua được khảo nghiệm."
Trong lòng Lưu Hiệp cảm thấy việc dời đô là khả thi, để thế gia đại tộc ở Duyện Châu, Dự Châu phụ trách việc trùng kiến đô thành cũng đích thực là một biện pháp trừng phạt không tồi.
Vừa có thể khiến cho bọn họ hao tổn tài lực, vừa có thể tránh được việc giết chóc.
Dù sao hắn cũng không phải là người tàn bạo.
Đương nhiên, vấn đề quan trọng nhất là lợi ích thu được từ việc giết những thế gia đại tộc này không thể sánh bằng lợi ích có được khi để bọn họ trùng kiến đô thành.
"Tạ bệ hạ!"
Một tảng đá lớn trong lòng Lỗ Túc cuối cùng cũng rơi xuống.
Lưu Hiệp thu lại những suy nghĩ trong lòng, nói:
"Tội của ngươi như vậy là đã được tha. Bắt đầu từ ngày mai, hãy đến Thượng Thư tỉnh, làm việc dưới trướng của Gia Cát thượng thư."
Chức Tả Dân thượng thư phải xử lý rất nhiều việc, Lỗ Túc cũng được coi là một nhân tài lớn về nội chính, vừa vặn có thể được điều đến để chia sẻ áp lực cho Gia Cát Lượng.
"Thần định không phụ sự kỳ vọng của bệ hạ!"
Lỗ Túc cung kính dập đầu tạ ơn, trong lòng nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cuối cùng hắn cũng đã có cơ hội để thi triển khát vọng!
"Lui ra đi."
Lưu Hiệp lại tập trung vào những bản tấu chương.
Nhưng Lỗ Túc chần chừ một lát, cắn răng nói:
"Bệ hạ, thần cả gan xin hỏi... Ngài định xử trí Chu Công Cẩn như thế nào?"
Hắn cũng không biết tình cảnh hiện tại của Chu Du ra sao.
Cho nên mới nhân cơ hội này hỏi thăm một chút.
Mà ngay khi hắn vừa hỏi ra câu này, bầu không khí trong đại điện liền trở nên lạnh lẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận