Tam Quốc: Trẫm Có Thể Đi Đến Bờ Bên Kia Không

Chương 250: Lão đầu kia, đi ra đơn đấu a !

Viên Hi chật vật trốn về, lau mồ hôi trán, thở hổn hển nói với Lưu Hiệp:
"Bệ hạ, Viên tặc không chịu đầu hàng, chúng ta cứ trực tiếp công thành đi!"
Lúc này trong lòng hắn cảm thấy vô cùng bực bội.
Vừa rồi nếu không phải hắn chạy nhanh, đã bị cung tên bắn chết, Viên Thiệu lão già kia thế mà ngay cả con ruột mình cũng xuống tay được!
Thật là một tên súc sinh!
"Ân."
Lưu Hiệp nghe vậy khẽ gật đầu, lúc này hạ lệnh cho Lữ Bố, Trương Liêu:
"Truyền lệnh tam quân, chuẩn bị công thành!"
Viên Thiệu không hàng, hoàn toàn nằm trong dự đoán của hắn.
Hắn phái Viên Hi đi qua gọi hàng chỉ là để làm tan rã sĩ khí binh sĩ thủ thành mà thôi, khẳng định không đơn giản như vậy liền có thể chiếm được một tòa thành.
"Nặc!"
Lữ Bố và Trương Liêu lĩnh mệnh, ngay khi hai người chuẩn bị đi xuống điều binh công thành, cửa thành phía đông của Lạc Thành Huyện bỗng nhiên mở ra.
Chỉ thấy Nhan Lương dẫn theo một tiểu đội kỵ binh giục ngựa mà ra.
Nhìn thấy một màn này, mắt các tướng đều sáng lên!
Bọn hắn nhìn nhau.
Đều thấy được trong mắt đối phương bùng cháy chiến ý hừng hực.
Là võ tướng, bọn hắn hiểu rất rõ đại chiến trước mắt, bên thủ thành phái võ tướng đi ra có ý nghĩa gì, đây là muốn đấu tướng!
Nếu là đấu tướng bình thường thì thôi, nhưng trận chiến này rất mấu chốt, mà lại thiên tử còn đích thân ra trận, đây chính là cơ hội hiếm có để biểu hiện trước mặt bệ hạ!
"Để bản tướng quân đi chém hắn!"
Lữ Bố rất là hưng phấn, người thứ nhất đứng ra nói, dẫn theo Phương Thiên Họa Kích muốn tiến lên nghênh chiến Nhan Lương, nhưng ngay lập tức liền bị Cao Thuận kéo lại.
Cao Thuận nghiêm mặt nói:
"Tướng quân là chủ soái tam quân, sao có thể tùy tiện ra tay? Như vậy làm mất thân phận, việc nghênh chiến địch tướng cứ để mạt tướng tiến đến đi!"
"Không không, Cao tướng quân không thể!"
Trương Cáp vẻ mặt nghiêm túc, thành khẩn nói với Cao Thuận:
"Nhan Lương chính là đại tướng dưới trướng Viên Thiệu, thanh danh hiển hách, Cao tướng quân không nhất định địch nổi hắn."
"Ta lại có chút hiểu biết về hắn, nghênh chiến Nhan Lương, ta không thể thoái thác!"
Trong ngữ khí của Trương Cáp lộ ra vẻ đại nghĩa lẫm nhiên, nhưng nói gần nói xa chỉ có một ý, tiểu huynh đệ, ngươi cầm không nổi đâu.
Cứ để ta tới đi!
Ngay khi hai người tranh chấp, Triệu Vân trực tiếp quỳ một chân xuống trước Lưu Hiệp, đỏ mắt nói:
"Bệ hạ, trung liệt hầu chết dưới tay Nhan Lương, thù này thần không thể không báo!"
"Xin cho thần nghênh chiến Nhan Lương, nếu không thể chém hắn, thần nguyện dâng đầu tới gặp!"
Hắn muốn nghênh chiến Nhan Lương không phải vì công lao.
Mà là muốn báo thù!
Công Tôn Toản bị Nhan Lương giết chết, là tiền nhiệm bạch mã nghĩa tòng, Triệu Vân vẫn luôn muốn giết Nhan Lương, báo thù rửa hận cho chủ quân trước đây!
Lưu Hiệp cũng cảm thấy phái Triệu Vân đi tương đối phù hợp, vừa định đáp ứng, liền nghe thấy một giọng nói già nua truyền đến.
"Chư vị tướng quân, có thể để lão hủ nghênh chiến?"
Mọi người nhao nhao nhìn theo hướng âm thanh truyền tới, liền thấy người nói chuyện là một lão tướng râu tóc có chút hoa râm.
Chính là Hoàng Trung.
Hoàng Trung vẻ mặt đau đớn nói:
"Chư vị tướng quân đều có công lao tại thân, chỉ có ta theo bệ hạ đã lâu, nhận ân điển của bệ hạ mà chưa lập tấc công, trong lòng ta hổ thẹn a!"
"Hơn nữa trong nhà ta còn có đứa con bệnh nặng chưa khỏi, ta cần tích góp chút quân công, để dành cho hắn chút tiền cưới vợ."
"Xin chư vị tướng quân thương xót, công lao này hãy để cho lão già này đi."
Hoàng Trung nói những lời này thật đáng thương.
Ngay cả Triệu Vân đang nóng lòng báo thù nghe vậy đều lộ ra mấy phần do dự, phân vân có nên nhường cơ hội này ra không.
Trương Liêu cũng giúp Hoàng Trung nói "chỉ là một Nhan Lương mà thôi, chư vị tướng quân đừng tranh giành phần công lao này, tặng cho Hoàng lão tướng quân đi."
Hoàng Trung dù sao cũng là thuộc hạ của hắn, mà lại tình cảnh khó khăn của gia đình ông ta hắn cũng biết.
Tuổi hơn 50, con trai trong nhà lại bị bệnh, bây giờ hiếm có cơ hội biểu hiện trước mặt thiên tử, khẳng định là muốn tranh một phen.
Đây chính là đại công trước trận trảm tướng!
"Hắn đánh thắng được Nhan Lương?"
Lữ Bố nhíu mày nhìn Hoàng Trung một chút, không khách khí nói:
"Đấu tướng liên quan đến sĩ khí hai bên, việc này không thể đùa."
Dù hắn thấy Nhan Lương cũng chỉ là hạng người cắm bảng bán mình, nhưng không có nghĩa Nhan Lương là kẻ mà hạng người vô danh tiểu tốt nào cũng có thể đánh thắng.
Mặc dù không biết tại sao một lão già lớn tuổi như Hoàng Trung lại xuất hiện dưới trướng thiên tử, nhưng hắn không cho rằng Hoàng Trung sẽ là đối thủ của Nhan Lương.
Dù sao một người đang độ tuổi tráng niên, một người đã nửa thân nằm dưới mộ.
Hoàng Trung bị Lữ Bố khinh thường cũng không tức giận, hào sảng nói:
"Ôn hầu yên tâm, lão hủ tuy bất tài, nhưng vẫn có mấy phần võ nghệ, chém một Nhan Lương không thành vấn đề."
Trong lời nói, tràn đầy tự tin.
Trương Liêu cũng cười nói:
"Tướng quân, Hoàng lão tướng quân không phải hạng người tầm thường, đừng khinh thường ông ấy."
"Bây giờ ông ấy có thể không phải đối thủ của tướng quân, nhưng nếu các ngươi cùng tuổi, ông ấy không dám nói có thể thắng tướng quân, nhưng có thể đánh ngang tay, trong vòng 200 hiệp khó phân thắng bại."
Một lời của Trương Liêu khiến mọi người đều kinh ngạc.
Lữ Bố chính là mãnh tướng đệ nhất thiên hạ được công nhận, luận võ lực không ai có thể vượt qua, lão già không đáng chú ý này lúc còn trẻ thế mà có thể đánh ngang sức với Lữ Bố?
"Tặc Trương Liêu, ngươi khoác lác!"
Lữ Bố nghe vậy hừ lạnh một tiếng, vô cùng khinh thường lời của Trương Liêu, trong lòng nghĩ tìm thời gian cho hắn giãn gân cốt.
Rời xa Lữ Phụng Tiên hắn quá lâu, gia hỏa này quên mất võ lực của hắn, một lão tốt vô danh không biết từ đâu xuất hiện cũng dám nói có thể đánh ngang với hắn.
Ở bên cạnh, đám mưu sĩ theo quân như Giả Hủ, Quách Gia, Thôi Diễm, thấy các tướng tranh nhau ra tay, từng người thần sắc cổ quái.
Đại tướng Nhan Lương lừng lẫy danh tiếng.
Tướng lĩnh tâm phúc của Viên Thiệu.
Lúc này lại bị coi là công lao mà tranh giành.
Người ta còn sống sờ sờ ra đấy!
Không chỉ bọn hắn, trong lòng Lưu Hiệp lúc này cũng mừng thầm không thôi, đây chính là cảm giác mãnh tướng dưới trướng nhiều như mây sao?
Quá mẹ nó đã quá!
Mấu chốt là các tướng lĩnh dưới trướng hắn không nói ai cũng có năng lực trận trảm Nhan Lương, nhưng chí ít không có ai yếu hơn Nhan Lương.
"Đáng tiếc a, tướng lĩnh dưới trướng Viên Thiệu đã chết gần hết rồi, không đủ công lao phân chia, nếu không có thể thay phiên đấu tướng, để mỗi người đều được chia công lao."
Lưu Hiệp trong lòng thầm than.
Ngay khi các tướng đang tranh nhau nghênh chiến Nhan Lương.
Nhan Lương đã đi tới trước trận.
Hắn thấy một đám người ở đó ầm ĩ nghị luận, hình như đang tranh nhau xin ra trận, Triệu Vân thậm chí còn quỳ xuống trước mặt thiên tử, sắc mặt nhịn không được hơi đổi.
"Tuyệt đối không thể để Lữ Bố và Triệu Vân ra tay!"
Nhan Lương biết rõ hai quái vật này đáng sợ đến mức nào, đơn đả độc đấu hắn tuyệt đối không có khả năng đánh thắng được, nhất định phải nhanh chóng chọn một đối thủ mới được.
Ánh mắt của hắn đảo qua từng tướng lĩnh bên cạnh Lưu Hiệp, Trương Liêu, Cao Thuận, Trương Cáp, Cao Lãm, Thái Sử Từ.
Cuối cùng rơi vào Hoàng Trung.
So sánh với những võ tướng xung quanh tuổi trẻ hoặc đang độ tráng niên, Hoàng Trung hơn 50 tuổi đặc biệt chói mắt.
"Lão già này lớn tuổi vậy còn ra chiến trường?"
Nhan Lương có chút nghi hoặc, nhưng đồng thời bắt đầu nhịn không được suy tư, "lần này ta nhất định phải trảm tướng trước trận, nâng cao sĩ khí."
"Đánh những người khác ta không có nắm chắc thắng, nếu là lão già này ta nhất định có thể dễ dàng thắng, đã như vậy... coi như hắn xui xẻo."
"Liền chọn hắn!"
Mặc dù Nhan Lương biết khiêu chiến một lão già có chút mất mặt, nhưng lần đấu tướng này quá quan trọng, liên quan đến sĩ khí toàn quân, cho nên vẫn là nên cẩn thận thì hơn.
Trong lòng có quyết định xong, Nhan Lương trực tiếp giơ trường thương, chỉ vào Hoàng Trung ngạo nghễ nói:
"Lão già kia! Lão già đeo cung kia!"
"Đúng! Đừng nhìn nữa, ta nói ngươi đấy!"
"Lớn tuổi như vậy không ở nhà trông cháu, chạy đến chiến trường làm gì? Mau chóng ra đây cùng ta quyết tử chiến!"
Một tiếng này của Nhan Lương khiến các tướng ngừng tranh chấp.
Nhao nhao nhìn về phía Hoàng Trung.
Mà Hoàng Trung cũng rất kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới Nhan Lương sẽ khiêu chiến ông ta, phản ứng kịp sau đó liền mừng rỡ, hớn hở cười nói với các tướng:
"Vậy chư vị tướng quân, lão hủ đi một lát sẽ trở lại!"
Nói xong liền nâng đao giục ngựa, đi ra khỏi trận.
Các tướng trong lòng mặc dù không quá cam tâm, nhưng cũng không có cách nào, dù sao Nhan Lương đã chỉ mặt gọi tên khiêu chiến, bọn hắn cũng không thể cướp đoạt.
Chỉ có thể hâm mộ nhìn Hoàng Trung đi nghênh chiến.
Phía sau Nhan Lương, Khúc Nghĩa đang dẫn theo một đám kỵ binh yểm trợ cho hắn, nhìn thấy Nhan Lương lại chọn Hoàng Trung từ trong một đám địch tướng, lập tức nhịn không được biến sắc mặt.
"Công Ký sao lại chọn lão thất phu này!"
Trong lòng Khúc Nghĩa khẩn trương, trước đó trong trận Nghiệp Thành hắn đã từng giao thủ với Hoàng Trung, ở trên tay Hoàng Trung hắn ngay cả hai mươi chiêu cũng không qua được!
Lão già này dũng mãnh tuyệt đối không kém Triệu Vân!
Nhan Lương không thể nào là đối thủ của Hoàng Trung!
Dù trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng lời khiêu chiến Nhan Lương đã nói ra, hơn nữa Hoàng Trung đã đi ra nghênh chiến, không kịp sửa lại.
Thế là hắn đành phải hạ lệnh cho đám kỵ binh bên cạnh:
"Mau chuẩn bị cung tên, nếu Nhan Lương tướng quân không địch lại mà bại lui, lập tức bắn tên ngăn cản địch tướng truy kích!"
Bọn kỵ binh nhao nhao gật đầu đáp ứng.
Trên tường thành Lạc Thành Huyện.
Binh lính quân coi giữ trông thấy Nhan Lương thế mà khiêu chiến một lão già, liền bắt đầu xì xào bàn tán, ít nhiều mang theo chút xem thường.
"Lão già kia nhìn đã hơn 50 tuổi rồi đi? Nhan Lương tướng quân sao lại chọn đối thủ như vậy?"
"Xem ra Nhan tướng quân cũng nhát gan, không dám đối chiến với những mãnh tướng như Lữ Bố và Triệu Vân, chỉ có thể chọn kẻ yếu mà bắt nạt."
"Ngược lại lão tướng quân kia có mấy phần can đảm, lớn tuổi như vậy, đối mặt Nhan tướng quân khiêu chiến còn dám trực tiếp nghênh chiến."
"Ta cũng cảm thấy như vậy."
Binh sĩ thủ thành ồn ào nghị luận.
"Thằng ngu này!"
Viên Thiệu ở bên cạnh tức đến mức giận sôi, tiếng nghị luận của binh sĩ xung quanh càng làm cho hắn xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống!
Hắn bảo Nhan Lương chọn đối thủ yếu, nhưng không có nói tìm kẻ yếu như vậy chứ!
Một lão già hơn năm mươi tuổi coi như chém thì có thể thế nào?
Đối với sĩ khí căn bản không có chút tăng lên nào!
Có thể chuyện đến nước này, hắn dù có tức giận cũng vô dụng, chỉ có thể cưỡng ép bỏ qua những lời nghị luận kia, đặt sự chú ý vào trong trận chiến ngoài thành.
Lúc này Nhan Lương và Hoàng Trung đã triển khai giao phong.
"Nhận lấy cái chết!"
Hoàng Trung trường đao trong tay, chém thẳng về phía Nhan Lương.
Bởi vì thiên tử đang quan chiến ở phía sau, cho nên hắn không chút lưu thủ, chiêu thức tàn nhẫn mà sát ý mười phần, nhắm thẳng vào chỗ yếu hại của Nhan Lương!
Nhan Lương nhấc thương đỡ một kích này của Hoàng Trung, lực đạo mạnh mẽ truyền từ trên vũ khí, khiến hai tay hắn tê dại, trong lòng càng kinh hãi không thôi.
"Lão già này sao lực đạo lớn như vậy!"
Võ lực của Hoàng Trung vượt xa tưởng tượng của hắn.
Hắn vừa mới vốn là tiện tay đỡ, ai biết Hoàng Trung một đao lại chấn động đến mức hắn suýt chút nữa buông vũ khí!
Lực lượng thật kinh khủng!
Nhan Lương mơ hồ ý thức được mình giống như chọn trúng một đối thủ khó giải quyết, hắn không dám xem nhẹ, thu hồi toàn bộ khinh thị, tập trung tinh thần đối phó Hoàng Trung!
Hai người qua lại, đao quang thương ảnh.
Trong nháy mắt giao thủ mười mấy chiêu!
Nhan Lương từ vừa mới bắt đầu có thể giao thủ, đến sau này có chút gắng gượng, cuối cùng hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản!
Đến sau hiệp thứ hai mươi, hai tay Nhan Lương đã nứt toác, cánh tay càng truyền đến từng trận đau nhức, cơ hồ sắp không cầm nổi thương!
Thực lực của Hoàng Trung vượt xa tưởng tượng của hắn, lão già này căn bản là giả heo ăn thịt hổ, võ lực không thua gì Triệu Vân!
"Không được, ta không thể lui!"
Nhan Lương biết mình không phải đối thủ của Hoàng Trung, nhưng chuyện đã đến nước này, hắn cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể cắn răng tiếp tục giao thủ cùng Hoàng Trung.
Mà Hoàng Trung càng đánh càng hăng, nhìn chuẩn một cơ hội, trường đao từ dưới chém lên, nhắm vào đầu Nhan Lương!
Một đao này nếu chém trúng, Nhan Lương chắc chắn phải chết không nghi ngờ!
"Công Ký!"
Viên Thiệu bi thiết hô một tiếng, hai mắt nhất thời tối sầm, "Đăng đăng" lui lại mấy bước, căn bản không dám nhìn tới.
Nhan Lương chính là tâm phúc đại tướng cuối cùng còn lại của hắn, nếu Nhan Lương bỏ mình, dưới tay hắn trừ một Khúc Nghĩa ra liền không còn tướng lĩnh nào có thể dùng!
Nhưng chờ đợi một lát, hắn không nghe thấy binh sĩ bên cạnh kinh hô, vì vậy mới dám mở mắt nhìn ra ngoài thành lần nữa.
Chỉ thấy Nhan Lương vẫn còn sống, chỉ là đầu tóc rối bù, mũ giáp không biết đã rơi từ lúc nào, lúc này vẫn miễn cưỡng quấn lấy Hoàng Trung.
Viên Thiệu thấy vậy mừng rỡ, không quan tâm đến sĩ khí gì nữa, lo lắng hô với Khúc Nghĩa đang yểm trợ ngoài thành:
"Khúc Nghĩa! Ngươi mau chóng đi giúp Nhan Lương!"
Nếu như không có ngoại lực trợ giúp, Nhan Lương sớm muộn cũng sẽ chết dưới đao của Hoàng Trung!
"Nặc!"
Khúc Nghĩa sớm đã có tính toán ra tay, nghe được phân phó xong liền không chút do dự, nâng thương giục ngựa gia nhập chiến trường, cùng Nhan Lương nghênh chiến Hoàng Trung.
"Sao ngươi lại tới đây! Mau lui xuống!"
"Đây là trận chiến của ta!"
Nhan Lương khóe miệng chảy máu, cắn răng mắng.
Hắn khiêu chiến một lão già đã đủ mất mặt, kết quả bây giờ còn hai đánh một, cho dù thắng cũng không còn chút mặt mũi nào!
Khúc Nghĩa nói:
"Ngươi đánh không lại hắn! Bại lui còn hơn là chết, chúng ta cùng nhau đánh lui hắn rồi rút về thành!"
Nghe Khúc Nghĩa không nói đánh giết Hoàng Trung, mà là nói đánh lui rồi rút lui, trong lòng Nhan Lương run lên, ý thức được Khúc Nghĩa có lẽ hiểu rõ thực lực lão già này.
Cho nên hắn không nói thêm lời nào, đâm thương về phía trước.
Trước trận quân Hán.
Triệu Vân nhìn thấy một màn quen thuộc này, hừ lạnh nói:
"Đám võ tướng bên Viên Thiệu quả nhiên không biết xấu hổ, lại là hai đánh một!"
"Bệ hạ, mạt tướng thỉnh cầu xuất chiến, mau chóng tiếp viện Hoàng lão tướng quân!"
Lưu Hiệp lắc đầu nói:
"Không vội, Hoàng lão tướng quân nhìn còn thành thạo điêu luyện, nếu thật sự đánh không lại, Tử Long ngươi lại đến trợ chiến cũng không muộn."
Hoàng Trung đang cần dương danh lập uy, còn có cơ hội nào thích hợp hơn giẫm lên đầu Nhan Lương và Khúc Nghĩa?
Bây giờ đồng thời giao thủ với Khúc Nghĩa, Nhan Lương mà ông ta không hề tỏ ra không địch nổi, ngay cả người ngoài nghề như hắn cũng có thể nhìn ra, cho nên hắn mới lựa chọn án binh bất động.
Nếu như Hoàng Trung có thể giống như Triệu Vân lần trước, giết một người đánh lui một người, thậm chí chém cả hai, đối với sĩ khí không thể nghi ngờ là sự ủng hộ to lớn.
Giờ phút này, trên chiến trường.
Hoàng Trung đối mặt Khúc Nghĩa, Nhan Lương liên thủ công kích, chẳng những không hề sợ hãi, ngược lại càng đánh càng hăng, một mình địch hai người mà không rơi vào thế hạ phong, thậm chí còn áp chế hai người!
Khí thế mười phần!
Binh lính hai bên đều nhìn chằm chằm ba người đang giao chiến trên chiến trường, hoàn toàn bị trận chiến này chấn nhiếp, chỉ vì thật sự quá đặc sắc.
Hoàng Trung dũng mãnh không thể tưởng tượng nổi!
Khúc Nghĩa cũng cảm thấy áp lực càng lúc càng lớn, cuối cùng từ bỏ ý nghĩ đánh lui Hoàng Trung, cắn răng nói:
"Công Ký, chúng ta rút lui!"
Vừa nói, vừa đánh vừa lui.
Hướng về phía thành trì phía sau rút lui.
Nhan Lương cũng hiểu nếu không đi nữa, thật sự sẽ phải chết ở đây, cho nên nghe xong lời này liền quả quyết lựa chọn cùng Khúc Nghĩa rút lui.
"Chạy đâu!"
Hoàng Trung thấy vậy trợn mắt, sao có thể cam tâm để công lao trảm tướng trước trận sắp tới tay chạy mất? Hét lớn một tiếng liền giục ngựa đuổi theo hai người.
Nhưng lúc này đám kỵ binh yểm trợ kia ra tay.
Nhao nhao giương cung lắp tên bắn ra một đợt mưa tên!
"Lũ chuột nhát gan!"
Hoàng Trung chửi ầm lên, nhưng không né tránh.
Kỹ thuật cưỡi ngựa kinh người, hắn cúi người xuống một nửa, trốn ở bụng ngựa tránh thoát một đợt mưa tên này, sau đó lại cưỡi lên, nhưng lúc này hắn đã bị đám gia hỏa kia chọc giận.
"Từ trước đến nay chỉ có ta bắn người, há có chuyện người khác bắn ta!"
Hoàng Trung cầm lấy cung tên nhắm vào những binh lính kia, chỉ thấy cánh tay vượn của ông ta khẽ giương, một loạt liên xạ đẹp mắt, bảy, tám mũi tên bắn ra, đem toàn bộ những binh lính kia bắn rơi xuống ngựa!
Mũi tên nào cũng trúng đích!
Giải quyết xong đám lính tạp nham này, không đợi ông ta tiếp tục giương cung bắn về phía Nhan Lương và Khúc Nghĩa, Viên Thiệu đã hạ lệnh cho binh sĩ quân coi giữ trên tường thành bắn tên về phía ông ta lần nữa, ngăn cản ông ta truy kích.
Bất đắc dĩ, Hoàng Trung chỉ có thể lựa chọn rút lui, bởi vì nếu ông ta còn dám tiến lên truy đuổi, chắc chắn sẽ bị bắn thành nhím.
"Đáng giận! Hai tên chuột nhát gan!"
Hoàng Trung trong lòng tràn đầy lửa giận, không cam tâm không công mà lui như vậy, ông ta nâng cung tên, nhắm vào lá cờ tung bay trên tường thành Lạc Thành Huyện.
Sau đó bắn ra một mũi tên!
Mũi tên như sao băng xẹt qua bầu trời, trước mắt bao người, trực tiếp bắn rơi lá cờ kia, còn đem nó cắm vào cột trên lầu cửa thành!
Toàn trường xôn xao!
Tất cả mọi người đều bị một mũi tên thần kỳ này làm chấn kinh, trong quân Hán càng bộc phát ra một trận hoan hô!
"Hay !"
Bắn ra một mũi tên kinh thiên như vậy, Hoàng Trung thoáng hả giận, hừ lạnh một tiếng sau đó quay đầu trở về quân trận.
Đi vào trước mặt Lưu Hiệp, Hoàng Trung trực tiếp xuống ngựa quỳ rạp xuống đất, cúi đầu thật sâu, ngữ khí trầm trọng nói:
"Mạt tướng không thể trảm tướng địch trước trận, xin bệ hạ trách phạt!"
Bất kể có phải là do Khúc Nghĩa trợ giúp khiến Nhan Lương đào tẩu hay không, ông ta không thể thành công trảm tướng, chính là phụ sự kỳ vọng của thiên tử!
"Lão tướng quân xin đứng lên."
Lưu Hiệp không có ý trách phạt Hoàng Trung, cười nói:
"Quân địch lấy nhiều đánh ít, đây không phải lỗi của lão tướng quân."
"Tướng quân lấy một địch hai còn có thể đánh lui bọn hắn, thậm chí một mũi tên bắn rơi cờ xí quân địch, có thể nói uy phong cái thế, không những không có tội, mà còn có công lớn."
"Chư vị ái khanh thấy có đúng không?"
Trương Liêu, Trương Cáp, Triệu Vân thậm chí cả Lữ Bố nghe vậy đều khẽ gật đầu, lúc này ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Hoàng Trung đều tràn đầy khâm phục.
Đã qua năm mươi tuổi, còn có thể lấy một địch hai, đem hai đại tướng quân địch đuổi chạy, cuối cùng còn có thể bắn rơi đại kỳ Viên Thiệu ở khoảng cách xa như vậy!
Thực lực như vậy có thể nói kinh người!
"Hắn rất mạnh."
Ngay cả Lữ Bố cũng thu hồi khinh thị đối với Hoàng Trung, hắn hiện tại không cảm thấy lời nói kia của Trương Liêu là khoa trương đối với Hoàng Trung.
Hoàng Trung ở độ tuổi này còn có võ lực như vậy, nếu là cùng tuổi với hắn, hoàn toàn có thể đánh ngang tay, trong thời gian ngắn không phân thắng bại.
Đương nhiên đánh nhau kịch liệt trong thời gian dài, hắn vẫn cho rằng mình có thể thắng.
"Tạ bệ hạ."
Hoàng Trung đầy vẻ tiếc nuối, công lao trảm tướng trước trận cứ như vậy chạy mất.
Cảm tạ thiên tử xong, ông ta đứng dậy trở về trong trận.
Những nơi đi qua, chư tướng nhao nhao nhường đường cho ông ta.
Đây là sự tán thành đối với thực lực của ông ta.
Lưu Hiệp thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Thành Huyện, lạnh lùng hạ lệnh:
"Truyền lệnh tam quân !"
"Chuẩn bị công thành!"
Đấu tướng kết thúc, bên hắn đã chiếm hết ưu thế, sau đó không có gì đặc biệt cả.
Toàn quân tiến đánh Lạc Thành Huyện!
Đánh chiếm được, Ký Châu thu phục, phương bắc bình định!
Bạn cần đăng nhập để bình luận