Tam Quốc: Trẫm Có Thể Đi Đến Bờ Bên Kia Không

Chương 480: Hán Hiến Đế bị bắt

"Phụ thân !"
Theo Tào Tháo triệt để tắt thở, Tào Xung lòng đau như cắt, nằm trên thi thể Tào Tháo khóc rống thảm thiết.
Trong vòng một ngày mất đi phụ thân cùng với ba vị huynh trưởng, điều này tạo thành đả kích rất lớn đối với tâm hồn non nớt của Tào Xung, càng khiến hắn cảm thấy cô độc bất lực.
Phụ thân không còn, các huynh trưởng cũng không còn.
Hắn còn có thể dựa vào ai?
Đột nhiên, Tào Xung như nghĩ tới điều gì, từ dưới đất bò dậy, lảo đảo chạy về phía phòng của Đinh phu nhân.
"Mẫu thân, ta còn có mẫu thân..."
Tào Xung đẩy cửa phòng mẫu thân ra, vừa định la lên, nhưng sau một khắc liền ngây dại.
Bởi vì trong phòng, Đinh phu nhân đang lặng lẽ nằm trong vũng máu, đã không còn động tĩnh, mà trên cổ nàng lại cắm một cây trâm!
Nàng lại lựa chọn tự vẫn!
Tào Xung toàn thân rã rời, quỳ rạp xuống đất, tia hy vọng cuối cùng trong lòng cũng triệt để tan vỡ.
Một bên khác, Hứa Du trong viện đợi đã lâu, lại vẫn không thấy Tào Tháo trở về, cũng không thấy có người đem đầu người khác đưa tới, không khỏi sinh ra mấy phần nghi ngờ.
"Hắn chẳng lẽ lại là đang lừa ta, kỳ thực đã âm thầm trốn đi rồi?"
Hứa Du trong lòng lẩm bẩm, mặc dù hắn cảm thấy Tào Tháo rất không có khả năng làm như vậy, nhưng vẫn có chút lo lắng.
Nghĩ ngợi, hắn quyết định đi tìm Tào Tháo.
Thế là ra lệnh cho mấy tên thị vệ ngoài viện áp giải Hán Hiến Đế, sau đó bước ra khỏi cái tiểu viện đã giam giữ hắn rất lâu này, hướng về nơi ở của Đinh phu nhân đi đến.
Tào Tháo để lại cho Hứa Du những thị vệ này đều là những tử sĩ trung thành tuyệt đối, đối với mệnh lệnh của Tào Tháo, bọn hắn đều sẽ trung thành chấp hành.
Trước khi rời đi Tào Tháo đã hạ lệnh cho bọn hắn nghe theo chỉ thị của Hứa Du, cho nên bọn hắn mới nghe theo phân phó của Hứa Du.
Dưới sự dẫn dắt của thị vệ, Hứa Du đi tới sân nhỏ bên ngoài nơi ở của Đinh phu nhân, nhưng còn chưa bước vào, hắn đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Hứa Du nhíu mày, sau đó đẩy cửa viện mà vào.
Nhưng khi hắn thấy rõ cảnh tượng trong sân nhỏ, không khỏi toàn thân cứng đờ, con ngươi hơi co lại, trên mặt hiện ra vẻ kinh sợ từ trong thâm tâm.
Chỉ thấy trong sân máu chảy đầy đất, thi thể la liệt.
Hứa Du nhận ra trong đó mấy cỗ thi thể trẻ tuổi, chính là mấy người con trai của Tào Tháo, Tào Phi, Tào Chương cùng với Tào Thực.
Nhưng làm hắn kinh sợ nhất không phải điều này, mà là hắn nhìn thấy con trai út của Tào Tháo, Tào Xung, đang quỳ gối bên cạnh một cỗ thi thể, cố hết sức dùng chủy thủ cắt lấy đầu người.
Mà cỗ thi thể này, đương nhiên đó là Tào Tháo!
"Ngươi, ngươi đang làm gì!"
Hứa Du hoàn hồn, nghiêm nghị quát lớn, bước nhanh về phía trước cướp đi chủy thủ trong tay Tào Xung.
Nghe được âm thanh của Hứa Du, Tào Xung ngẩng đầu lên.
Hứa Du vốn muốn chất vấn Tào Xung một phen, nhưng khi ánh mắt của hắn chạm mặt Tào Xung, trong lòng vẫn không khỏi run lên.
Ánh mắt Tào Xung trống rỗng, không chút thần thái.
Đối mặt với chất vấn của Hứa Du, hắn biểu lộ đờ đẫn mà hồi đáp:
"Ta đang làm theo di chúc của phụ thân, cắt lấy đầu của hắn, giao cho Hứa bá bá."
"Di chúc của phụ thân, ta phải hoàn thành thật tốt..."
Tào Xung lẩm bẩm, tiếp đó có chút cố hết sức cầm lấy thanh trường kiếm mà Tào Tháo dùng để tự vận, muốn tiếp tục cắt xuống đầu của Tào Tháo.
Giống như một cái xác không hồn, không có linh hồn.
Hứa Du nhìn xem một màn này, trong lòng tự dưng sinh ra một cỗ phẫn nộ nồng nặc cùng với bi ai.
Tào Tháo không những đối với người khác tàn ác, mà đối với chính mình cùng với con cháu của mình còn ác hơn, tự tay giết chết mấy người con trai không nói, còn để cho con trai út cắt lấy đầu của hắn!
Nhưng một đứa trẻ tuổi nhỏ làm sao có thể cắt lấy đầu?
Tào Tháo rõ ràng là đã tính toán tốt, hắn sẽ không nhịn được mà qua tới, để hắn tận mắt chứng kiến màn này, từ đó sinh lòng trắc ẩn, sẽ cố hết sức bảo toàn cho Tào Xung!
"Tào Tháo... Ngươi thực sự là hết thuốc chữa!"
Hứa Du nhìn xem thi thể Tào Tháo, nghiến răng trong lòng mắng, hận không thể dùng chủy thủ trong tay lại giết hắn một lần nữa.
Nhưng hắn đã đáp ứng, há lại sẽ nuốt lời?
Tào Tháo không tin tưởng hắn hứa hẹn, cho nên dù là sau khi chết cũng muốn tính kế hắn một lần, đánh cược hắn không phải loại tiểu nhân vô tình vô nghĩa, không tim không phổi.
Đa nghi tới mức như thế!
Thở dài, Hứa Du tiến lên kéo Tào Xung lên, đoạt lấy trường kiếm trong tay hắn, tiếp đó dứt khoát chém đầu Tào Tháo.
Mà Tào Xung nhìn xem một màn này, vẫn thờ ơ, chỉ đứng ngơ ngác tại chỗ.
Hứa Du nhìn đứa trẻ dĩ vãng có danh xưng thiên tài, tràn ngập linh khí này biến thành bộ dạng như vậy, tâm tình hết sức phức tạp.
Hắn hiểu được, trải qua chuyện này, Tào Xung xem như triệt để tàn phế, sau này không có khả năng có bất cứ thành tựu nào, hết thảy những việc phát sinh ngày hôm nay sẽ trở thành bóng tối cả đời trong lòng đứa nhỏ này.
Nhưng rất rõ ràng, đây cũng là mục đích của Tào Tháo.
Bởi vì chỉ có một phế vật mới có thể khiến thiên tử bỏ đi lo lắng, mới có thể an ổn sống sót.
Hứa Du để cho thị vệ đem đầu người của Tào Tháo gói kỹ, giương mắt nhìn sương phòng, phát hiện bên trong cũng nằm một cỗ thi thể, không khỏi lại lắc đầu.
"Đi thôi, theo ta ra khỏi thành."
Hứa Du dắt tay Tào Xung, liếc mắt nhìn thi thể không đầu của Tào Tháo lần cuối, liền rời đi tiểu viện.
Bên ngoài Trường Sa Thành, quân Hán dàn trận sẵn sàng đón địch.
Hôm qua Trần Cung vào thành chiêu hàng, mặc dù bị Tào Tháo đuổi ra, nhưng lại mang về một tin tức kinh người.
"Công Đài, Tào tặc thật sự sẽ đầu hàng vào hôm nay?"
"Hắn sẽ không phải là đang kéo dài thời gian chứ?"
Lữ Bố nhìn xem Trường Sa Thành đóng chặt cửa thành, không khỏi có chút hoài nghi hỏi Trần Cung, rõ ràng không tin tưởng lắm.
Trần Cung không nói nhiều, chỉ nói:
"Chờ xem."
Hôm qua khi vào thành chiêu hàng, Tào Tháo nói với hắn, hôm nay sẽ mở cửa đầu hàng, hơn nữa để Hứa Du mang theo đầu lâu của mình cùng với ngụy đế ra khỏi thành.
Mặc dù biết Tào Tháo trời sinh tính xảo trá, nhưng chẳng biết tại sao, Trần Cung cảm thấy Tào Tháo hôm qua nói những lời kia không phải giả.
Chỉ là hắn có chút khó có thể tưởng tượng, Tào Tháo kiêu ngạo lại gian xảo như vậy, sẽ dễ dàng lựa chọn kết thúc tính mạng của mình như thế.
Điều này khác xa so với Tào Tháo trong trí nhớ của hắn.
Nếu là Tào Tháo lúc trước, tuyệt đối sẽ nắm bắt bất luận cơ hội sống sót nào, dù là để cho hắn tại thiên tử trước mặt cúi đầu xưng thần, khóc ròng nhận tội, hắn cũng sẽ làm.
Khi Trần Cung suy nghĩ xuất thần, chợt nghe bên cạnh truyền đến một tràng thốt lên.
"Mở! Trường Sa Thành cửa thành mở!"
"Hình như có người chạy ra."
"Đều cẩn thận chút, coi chừng là quân địch!"
"Không đúng, hình như chỉ có mấy người."
Trần Cung nghe vậy nhìn về phía cửa thành Trường Sa Thành, chỉ thấy cửa thành vốn đóng chặt lúc này đang từ từ mở ra, có người từ trong đi ra.
Cầm đầu là một người có dáng vẻ văn sĩ, dắt một đứa trẻ có thần sắc đờ đẫn, phía sau đi theo mấy tên thị vệ.
Trong đó một tên thị vệ bưng khay, trong khay là một vật hình tròn được bao quanh bởi vải trắng, còn có máu tươi từ bên trong chảy ra.
Hai gã thị vệ khác áp giải một người, chỉ là nửa người trên của người này bị bao tải che kín, không rõ tướng mạo.
Nhưng chẳng biết tại sao, tất cả mọi người tại chỗ, bao gồm Gia Cát Lượng, Tư Mã Ý, Lữ Bố, đều cảm thấy thân hình người này đặc biệt quen thuộc.
"tử!"
Quách Gia la lên đầu tiên, trên mặt toát ra vẻ mừng rỡ, xuống ngựa tiến ra đón.
Những người khác nghe vậy cũng nhao nhao hiểu được thân phận của văn sĩ trước mắt, chính là vị đại công thần danh liệt Lăng Vân Các tầng thứ hai, được thiên tử phái đến doanh trại Tào Tháo mai phục!
Hứa Du!
Dưới mắt Hứa Du tự mình ra khỏi thành, cũng chính là nói Tào Tháo thật sự đầu hàng!
"Phụng Hiếu huynh..."
Thời gian qua đi mấy năm lại được nhìn thấy Quách Gia, Hứa Du trong lòng cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chỉ cảm thấy mũi hơi cay.
Vạn ngữ khó nói hết vị chát ở miệng.
Quách Gia tiến lên ôm chầm lấy Hứa Du, kích động nói:
"Từ khi Tử Viễn bị bắt, bệ hạ một mực mong nhớ Tử Viễn."
"Bây giờ ngươi bình an vô sự, bệ hạ nếu biết, chắc chắn long nhan cực kỳ vui mừng."
"Tử Viễn, mấy năm nay ngươi khổ cực rồi."
Nghe được những lời này của Quách Gia, Hứa Du cảm khái nói:
"Không thể nói là khổ cực, ta bị Tào tặc bắt được, mặc dù bị giam cầm, nhưng cũng không bị ngược đãi."
"Ngược lại là Phụng Hiếu huynh, các ngươi ở bên cạnh bệ hạ, đối kháng các lộ phản tặc, mới thật sự là lao tâm lao lực."
"So với các ngươi, ta là thật sự lười biếng."
Đây ngược lại là lời đáy lòng của hắn, khổ cực đối với hắn mà nói là không thể nào nói đến, bị Tào Tháo giam lỏng mấy năm nay chỉ là nhàm chán, nhưng ăn uống cũng không lo.
Nói là nằm chờ thắng lợi đến đều không đủ.
"Ai, Tử Viễn đây là nói gì vậy, ngươi ta chức trách khác biệt, ngươi vào Tào Doanh mai phục, nhưng là bốc lên nguy hiểm tính mạng."
Quách Gia cười cười, tiếp đó giới thiệu Gia Cát Lượng cho Hứa Du.
"Vị này là Gia Cát Lượng, tự Khổng Minh, hiện nay trong triều nhậm chức Tả Dân Thượng thư, tham dự sự vụ trung khu, lần này xuôi nam thảo tặc do hắn chỉ huy tam quân."
Gia Cát Lượng mỉm cười, chắp tay với Hứa Du nói:
"Gặp qua Thượng Thư Lệnh."
Thiên tử đã sớm bổ nhiệm Hứa Du làm Thượng Thư Lệnh, chỉ là bởi vì Hứa Du còn tại Tào Doanh, cho nên chức vị này vẫn chưa được công bố.
Từ trên chức vị mà nói, Hứa Du vẫn là cấp trên trực thuộc của Gia Cát Lượng.
Hứa Du nghe vậy hơi có chút kinh ngạc, bởi vì Gia Cát Lượng thực sự quá trẻ tuổi, nhìn tuổi tác tương tự như thiên tử, trẻ tuổi như vậy lại có thể thẳng tiến vào trung khu, còn có thể chỉ huy tam quân?
"Xem ra người này rất được thiên tử xem trọng."
Hứa Du âm thầm ghi nhớ cái tên này, sau đó đáp lễ.
Quách Gia lại nói:
"Vị này là Tư Mã Ý, tự Trọng Đạt, đương nhiệm hầu tước, vào trung khu tham chính."
"Phá Tịnh Châu diệt tàn đảng Viên Thiệu, bại Mã Siêu đoạt lại Trường An, tất cả đều xuất phát từ ngòi bút của hắn."
Tư Mã Ý hành lễ nói:
"Gặp qua Thượng Thư Lệnh."
Hứa Du lại hoàn lễ, lại đem tên Tư Mã Ý ghi nhớ ! đây cũng là một vị thiên tử tâm phúc chi thần, tiền đồ tươi sáng.
Quách Gia lại lần lượt giới thiệu Chu Du, Lỗ Túc, Triệu Vân, Hoàng Trung, còn Lữ Bố, Trương Liêu cùng với Trần Cung, Hứa Du đều đã gặp, cho nên không tốn nhiều miệng lưỡi.
"Tử Viễn, Tào tặc ở đâu?"
Sau khi làm quen đơn giản, Quách Gia hỏi tung tích của Tào Tháo.
Hứa Du nghiêng người, mở vải trắng trong khay mà thị vệ đang cầm, đồng thời nói:
"Tào tặc đã tự vận, đầu người ở đây."
Đầu người của Tào Tháo hiện ra trước mắt mọi người.
Vừa thấy được đầu người của Tào Tháo, Lữ Bố lập tức trợn to hai mắt, sau đó giận không kìm được nói:
"Chính là tên tặc tử này! Đáng chết! Tên tặc tử này vậy mà đã chết?!"
Hắn vốn muốn tự tay chém xuống đầu Tào Tháo!
Trần Cung trông thấy cái đầu nhuốm máu kia của Tào Tháo, trong mắt lóe lên một tia bi thương, khẽ thở dài.
Quả nhiên, vẫn là đi lên con đường này sao?
Gia Cát Lượng nói:
"Tào tặc đền tội là tốt rồi, xin hỏi Thượng Thư Lệnh, vị phía sau ngài chẳng lẽ chính là..."
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Hán Hiến Đế đang bị trói.
Mặc dù Hán Hiến Đế nửa người trên bị bao tải che phủ, không rõ tướng mạo, thế nhưng tất cả mọi người đều có loại trực giác ! đây chính là ngụy đế!
Không ai khác, thân hình quả thực quá giống với thiên tử.
Hứa Du gật đầu nói:
"Đúng vậy, bất quá bây giờ nhiều người phức tạp, không tiện để hắn lộ diện, sợ nhục uy nghiêm của bệ hạ, vẫn là giải về rồi nói sau."
"Quân coi giữ nội thành đã bỏ vũ khí xuống đầu hàng, Gia Cát Thượng thư có thể phái binh vào thành tiếp nhận đầu hàng, tiếp quản Trường Sa Thành."
Gia Cát Lượng lúc này mới yên tâm, sau đó phân phó Hoàng Trung, Trương Liêu cùng lĩnh binh tiến vào Trường Sa Thành, đồng thời để Triệu Vân tự mình áp giải Hán Hiến Đế xuống xem quản.
"Tử Viễn, đứa bé này là ai?"
Quách Gia lại hỏi Tào Xung, đứa trẻ mà Hứa Du đang dắt, trước đó hắn đã chú ý, "Chẳng lẽ là con của ngươi sinh ra trong Tào Doanh sao?"
Nghe được những lời mang theo mấy phần trêu chọc của Quách Gia, Hứa Du cười khổ nói:
"Lời này không thể nói lung tung... Hắn là con trai út của Tào tặc, tên là Tào Xung."
"Hôm qua Tào tặc sau khi được ta khuyên bảo, tự giác hổ thẹn với đại hán, hổ thẹn với thiên tử, không còn mặt mũi sống sót ra khỏi thành đầu hàng."
"Cho nên hắn đã giết chết mấy đứa con của mình, lại để cho con trai út tự tay chém xuống đầu lâu của mình, nhờ ta mang theo con trai út cùng với ngụy đế ra khỏi thành đầu hàng tạ tội."
Hứa Du dùng từ có chút xảo diệu, xưng Tào Tháo là do nghe lời khuyên của mình mới đầu hàng, mục đích làm như vậy không phải vì tham công.
Tào Tháo vốn có ý đem phần công lao này cho hắn, hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận phần công lao này sau đó mới có tư cách bảo vệ Tào Xung.
Liên quan tới việc Tào Xung tự tay chém xuống đầu người của Tào Tháo, hắn cũng không giấu giếm, bởi vì đây là một trong những lá bùa hộ mệnh giúp Tào Xung sống sót.
"Cái gì?"
Quách Gia bọn người nghe vậy đều kinh hãi.
Nhao nhao nhìn về phía Tào Xung.
Tào Xung ánh mắt đờ đẫn, cho dù đối mặt với ánh nhìn chăm chú của đám người, biểu lộ cũng không có bất kỳ biến hóa nào, chỉ là lặng yên đứng bên cạnh Hứa Du.
"Đứa nhỏ này..."
Gia Cát Lượng hơi kinh ngạc, không chỉ kinh ngạc vì thân phận của Tào Xung, mà còn kinh ngạc vì lòng dạ ác độc của Tào Tháo.
Để cho đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy động thủ chém xuống đầu của phụ thân để ra hàng, quá mức tàn nhẫn.
Bất quá, đây cũng đích thực là một biện pháp cao minh.
Tư Mã Ý hừ lạnh nói:
"Tào tặc lập ngụy đế, tạo phản mưu phản, đây chính là tội lớn liên lụy cửu tộc."
"Tào tặc muốn dùng loại phương pháp này để con trai út của mình được miễn tội chết, có phần nghĩ đến quá đơn giản."
Với mưu trí của hắn, làm sao lại không nhìn ra dự định của Tào Tháo.
Lời nói của Tư Mã Ý đưa tới ánh mắt của mọi người, mặc dù ngoài miệng bọn hắn không nói gì, nhưng trong lòng ít nhiều có chút không vui.
Đạo lý tự nhiên ai cũng hiểu, nhưng biết được kinh nghiệm của Tào Xung, bọn hắn ít nhiều vẫn có chút thương hại, dù sao cũng chỉ là một đứa bé năm, sáu tuổi.
Tư Mã Ý công khai nói toạc chuyện này ra, lộ ra vẻ quá mức lạnh lùng vô tình, hơn nữa có khoan dung hay không còn phải xem thiên tử quyết định như thế nào, có liên quan gì tới ngươi?
Cần phải nói nhiều, tỏ vẻ ngươi có tài?
Trần Cung nhíu mày, sau đó nhàn nhạt mở miệng nói:
"Tư Mã thị trung nói lời này sai rồi, cái gọi là người sắp chết, lòng chuộc tội cũng thật."
"Vạn nhất Tào tặc là thật tâm ăn năn thì sao?"
"Chuyện này chúng ta nói không tính, hay là đem kẻ này cùng với toàn bộ tộc nhân Tào thị mang về Trường An, giao cho bệ hạ xử lý."
Gia Cát Lượng gật đầu nói:
"Ta tán thành."
Những người khác ngoại trừ Chu Du, Lữ Bố, hai người thống hận Tào Tháo nhất, cũng nhao nhao mở miệng đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận