Tam Quốc: Trẫm Có Thể Đi Đến Bờ Bên Kia Không

Chương 185: Rốt cuộc trẫm là thật hay giả?

Nghiệp Thành thiên tử mới là thật?
Hứa Huyện chính là giả?
Dương Bưu, Phục Hoàn bọn họ, trước khi Tào Tháo nghênh đón thiên tử đến Hứa Huyện, đã tráo đổi thiên tử, đưa đến Nghiệp Thành rồi sao?
Một lời của Tuân Du đã khai mở ra một mạch suy nghĩ hoàn toàn mới cho Tuân Úc, khiến cho hắn... cũng có chút bắt đầu tự hoài nghi bản thân.
Bởi vì đây là việc hoàn toàn có khả năng.
"Hơn nữa..."
Tuân Du lại lấy ra một phong thư từ trong tay áo, giao cho Tuân Úc, nói:
"Đây là thư do Hữu Nhược thúc phụ gửi từ Nghiệp Thành tới, thúc phụ xem qua đi."
Tuân Úc nhận thư, cẩn thận xem xét.
Phong thư này chính là do Tuân Kham gửi tới, nội dung cũng rất đơn giản, chính là hi vọng hắn và Tuân Du có thể tới Nghiệp Thành, đầu nhập vào vị thiên tử chân chính, đồng thời đưa cả gia tộc Toánh Xuyên Tuân Thị di chuyển tới đó.
Trong thư còn nói rõ chi tiết về tình hình Nghiệp Thành hiện giờ, cùng với việc thiên tử đã thao túng Viên Hy, đuổi Viên Thiệu đi, chiếm cứ toàn bộ Nghiệp Thành như thế nào.
Tổng kết lại chỉ có sáu chữ: tiền đồ vô lượng, mau tới.
Sau khi xem xong phong thư này, ánh mắt Tuân Úc trở nên khó lường, biểu lộ liên tục biến ảo, rõ ràng là trong lòng đang vô cùng giằng xé.
Tất cả mọi chuyện đều cho hắn biết rằng, vị thiên tử ở Nghiệp Thành kia rất có thể là thật, vị thiên tử ở Hứa Huyện là giả, thế nhưng... thật sự là như vậy sao?
"Không phân biệt được, ta không phân biệt được!"
Tuân Úc một tay vò nát tờ giấy viết thư, thống khổ nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trong lòng rối như tơ vò, không tìm được chút manh mối nào.
Hai vị thiên tử.
Ai thật? Ai giả?
Hoàng cung.
Phục Hoàn vừa về đến nhà không lâu, lại lần nữa đi tới tẩm cung của Phục Hoàng Hậu.
Hắn còn tưởng rằng Phục Hoàng Hậu đã nghĩ thông suốt, quyết định nói cho hắn biết chân tướng.
Vừa thấy Phục Hoàng Hậu, liền không kịp chờ đợi hỏi:
"Thiên tử quả nhiên là giả sao? Là hôm đó, lúc vượt Hoàng Hà, chạy tới Hà Đông, Đổng Thừa đã an bài cho thiên tử thoát đi sao?"
Phục Hoàng Hậu nhíu mày, sắc mặt không vui nói:
"Phụ thân sao lại nhắc tới chuyện này?"
Bây giờ, không chỉ có Tào tặc, mà ngay cả người cha ruột thịt của mình, quốc trượng Đại Hán, cũng không kính trọng thiên tử như thế.
Điều này khiến cho Phục Hoàng Hậu trong lòng dâng lên muôn vàn ai oán.
Phục Hoàn cũng nhíu mày, lẩm bẩm nói:
"Không phải là hôm vượt Hoàng Hà, vậy chắc chắn là ở Phát Dương, khi Trương Tế bắt cóc thánh giá. Lúc đó rối loạn, bách quan, cung nữ thương vong vô số. Chính là cơ hội tốt để lén lút đưa thiên tử ra ngoài."
Nói xong, còn không ngừng gật đầu, tỏ vẻ khẳng định với sự phân tích của mình.
"Phụ thân!"
Phục Hoàng Hậu đôi mắt đẹp đỏ bừng, tức giận trừng mắt nhìn phụ thân nàng.
Phục Hoàn thấy Phục Hoàng Hậu bộ dáng này không giống lừa hắn, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Cẩn thận từng li từng tí nói ra:
"Có hay không một loại khả năng, giả thiên tử và chân thiên tử quá giống nhau, cho nên ngươi cũng không thể nhận ra hắn là giả?"
Phục Hoàng Hậu lồng ngực phập phồng kịch liệt, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Thiên tử thật sự rõ ràng là không có bị đánh tráo, việc này nếu ngươi còn nhắc lại, thì đừng trách nữ nhi không màng tới tình cha con!"
Phục Hoàn há to miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nhắc lại việc này nữa.
Nói thêm gì nữa, thì cha con sẽ trở mặt mất.
Lắc đầu, trong lòng thở dài một tiếng: Chung quy, con gái đã gả đi như bát nước đổ đi, đại sự như thế, thậm chí ngay cả ta cũng giấu giếm.
Phục Hoàn nói:
"Ta chân trước vừa đi, ngươi chân sau đã triệu ta vào cung, nhất định là có chuyện phát sinh."
Phục Hoàng Hậu khẽ gật đầu, mặt đầy sầu bi nói:
"Hôm đó, Tào Tháo vào cung, chất vấn thiên tử thật giả. Trong tình thế cấp bách, nữ nhi giả vờ mang thai để đảm bảo cho bệ hạ. Ngay tại một canh giờ trước, Tào Tháo sai người tiến cung, cưỡng ép bắt mạch cho ta."
"Cái gì!"
Phục Hoàn vỗ bàn đứng dậy, giận tím mặt, "Tào tặc sao dám như vậy! Ngươi chính là Hoàng Hậu, hắn sao dám bất kính với ngươi như thế!"
Hôm đó, hắn và Dương Bưu cũng ở đó, lúc ấy liền nhìn ra Tào Tháo muốn cho người bắt mạch cho Phục Hoàng Hậu, xác định Phục Hoàng Hậu có thai hay không. Thế là cố ý dùng lời lẽ ngăn chặn Tào Tháo, để hắn bỏ đi ý nghĩ này.
Chưa từng nghĩ, Tào Tháo vì xác nhận thiên tử thật giả, cuối cùng vẫn làm tới bước này.
Phục Hoàng Hậu lo lắng nói "Phụ thân, trước mắt nên làm thế nào cho phải? Tào Tháo vốn đã hoài nghi thiên tử, lại phát hiện ra ta căn bản không có mang thai, tất nhiên sẽ không bỏ qua như vậy."
"Chớ có kinh hoảng. Cho dù thiên tử là giả thì đã sao? Thân phận hoàng hậu của ngươi không giả được! Hết thảy có ta và Dương công. Ta cái này liền xuất cung, cùng Dương công thương nghị đối sách."
Phục Hoàn vừa nói, liền vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
Đi được nửa đường, đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nói với Phục Hoàng Hậu "Trong khoảng thời gian này, ngươi hãy an tâm ở lại tẩm cung, thiên tử bên kia đã có Đổng Quý Nhân hầu hạ."
Phục Hoàng Hậu trong lòng tức giận, tất nhiên là hiểu được ý tứ trong lời nói của phụ thân nàng.
Có thể nàng tức giận cũng vô dụng, thiên tử sủng hạnh Đổng Quý Nhân đã không phải là chuyện một ngày hai ngày, đã không biết bao lâu không tới tẩm cung của nàng.
Cửa tẩm cung, thiên tử mặt mày tái mét đi tới nơi hẻo lánh, tránh đi Phục Hoàn vừa từ trong cung đi ra.
Hắn nghiến chặt răng, trong mắt bùng lên lửa giận ngập trời, trong lòng tràn ngập nỗi sỉ nhục khắc cốt ghi tâm.
Bây giờ không những Tào Tháo hoài nghi hắn là giả, mà ngay cả quốc trượng cũng không tin hắn.
"Rốt cuộc trẫm là thật hay giả?"
Trừ cái lý do hoang đường này, Hán Hiến Đế thực sự không nghĩ ra được, tại sao mọi người đều nhận định ngụy đế ở Nghiệp Thành mới là cửu ngũ chí tôn.
Đêm đó, phủ của Xa Kỵ tướng quân Đổng Thừa.
Đêm khuya tối tăm, yên tĩnh không một tiếng động.
Bên ngoài thư phòng, hai nhóm giáp sĩ thủ vệ, nghiêm cấm bất luận kẻ nào tới gần thư phòng trong vòng ba mươi bước.
Đổng Thừa ánh mắt phức tạp nhìn Dương Bưu và Phục Hoàn tới thăm trong đêm khuya, trong lòng không hề yên tĩnh.
Mấy ngày trước, sau khi tin tức thiên tử Nghiệp Thành tế thiên xuất hiện điềm lành "tử khí đông lai" lan truyền, Tào Tháo liền bắt đầu hoài nghi thân phận của thiên tử.
Nếu không có Phục Hoàng Hậu kịp thời xuất hiện, giả vờ mang thai, lấy danh dự Hoàng Hậu của bản thân ra đảm bảo cho thiên tử, thì lúc đó đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Chưa từng nghĩ, vừa mới qua mấy ngày, Hứa Du từ chỗ Viên Thiệu phản bội chạy trốn tới, vậy mà lại khiến cho Tào Tháo trong lòng sinh nghi.
Hôm nay càng là tìm ba người bọn hắn, lần lượt hỏi thăm một lần.
Đổng Thừa rót đầy trà cho Dương Bưu và Phục Hoàn, nói ra:
"Hai vị đêm khuya tới chơi, có phải là có liên quan đến hành động của Tào Tháo hôm nay?"
"Xảy ra chuyện lớn!"
Phục Hoàn hạ giọng, mặt đầy vội vàng nói:
"Hôm nay, Tào tặc sau khi gặp chúng ta, lại sai người vào cung, cưỡng ép bắt mạch cho Hoàng Hậu!"
Lời vừa dứt, Đổng Thừa tay cầm chén trà không tự chủ được run lên, nước trà vẩy ra khắp nơi.
Bây giờ, tin đồn vị thiên tử ở Nghiệp Thành chính là Tử Vi Đại Đế chuyển thế đang lan truyền sôi sục.
Tuyệt đại bộ phận mọi người đều cho rằng vị thiên tử ở Hứa Huyện này là giả.
Nếu như Tào Tháo cũng nhận định như vậy, vậy hắn Đổng Thừa chẳng phải là trở thành tội nhân thiên cổ, giả lập thiên tử hay sao!
Dương Bưu sớm đã cùng Phục Hoàn thương lượng xong, đem vẻ kinh hoảng của Đổng Thừa thu hết vào mắt, ánh mắt bình tĩnh theo dõi hắn, nói ra:
"Đổng công, đã đến lúc này rồi, ngươi còn không chịu nói thật với chúng ta sao?"
Đổng Thừa đặt chén trà xuống, vẻ mặt mờ mịt nói:
"Nói thật cái gì?"
Dương Bưu nổi giận, hừ một tiếng thật mạnh, nói:
"Ngươi còn muốn giả ngây giả dại hay sao! Ta Hoằng Nông Dương Thị, đời đời trung với Hán thất. Phục công vợ, chính là Dương An trưởng công chúa, càng là quốc trượng đương kim! Chẳng lẽ ta hai người không đáng được Đổng đại tướng quân tin tưởng sao?"
Nghe Dương Bưu nói năng đầy mỉa mai như thế, lại nhìn vẻ mặt tức giận của hắn, lại nhìn Phục Hoàn cũng đang có sắc mặt không tốt, Đổng Thừa càng thêm mờ mịt.
Nhíu mày, nói:
"Ta thực sự không biết Dương công đang nói tới chuyện gì, Dương công có lời gì cứ nói thẳng, ta nhất định biết gì nói nấy."
Dương Bưu thấy hắn còn giả ngây giả dại, tức đến mức suýt chút nữa phẩy tay áo bỏ đi.
Cuối cùng vẫn là Phục Hoàn cưỡng ép kéo hắn lại.
Phục Hoàn nói:
"Đổng công, ngươi là người Ký Châu đúng không?"
Đổng Thừa khẽ gật đầu, "Đúng vậy."
Phục Hoàn lại nói "Nếu như vào thời điểm rối loạn, Đổng công có thể đem người an toàn tới Ký Châu không?"
Đổng Thừa trầm ngâm một lát, nói "Ta Đổng Gia cũng là đại tộc ở Ký Châu, việc này không khó làm được. Phục công, rốt cuộc các ngươi muốn hỏi gì? Tối nay, chúng ta không phải nên thương nghị chuyện Hoàng Hậu giả vờ mang thai để đảm bảo cho bệ hạ hay sao?"
Hắn sắp bị Phục Hoàn làm cho hồ đồ rồi.
Phục Hoàn hít sâu một hơi, ánh mắt sáng rực nhìn Đổng Thừa, "Đổng công chính là cháu của Đổng Thái Hậu, cha của Đổng Quý Nhân, được thiên tử tin cậy nhất. Lúc đông về Lạc Dương, hoặc là trước khi dời đô đến Hứa Huyện, ngươi... có phải hay không đã lén lút đưa thiên tử đến Nghiệp Thành?"
Đổng Thừa sau khi nghe xong, đột nhiên trợn to hai mắt, cả người nhảy dựng lên khỏi ghế, mặt đầy vẻ không thể tin nổi nhìn Phục Hoàn và Dương Bưu.
"Các ngươi! Các ngươi vậy mà hoài nghi thiên tử là giả!"
Dương Bưu hừ lạnh một tiếng, nói ra:
"Chỉ là chúng ta hoài nghi thì không sao, mấu chốt là Tào tặc cũng hoài nghi! Thậm chí, trong lòng hắn gần như đã nhận định thiên tử là giả. Đổng công, ngươi nếu như nói thật, chúng ta còn có thể mưu đồ một hai. Ngươi nếu còn lựa chọn giấu giếm, vậy thật sự là làm hại thiên tử a."
Đại não Đổng Thừa vận chuyển nhanh chóng, ánh mắt không ngừng lấp lóe.
Hắn cuối cùng đã biết ý đồ của hai người này.
Thì ra, không chỉ có hắn, hai người này cũng hoài nghi thiên tử là giả.
Có thể chuyện này, hoàn toàn không phải là do hắn làm.
Hắn nắm lấy tay Phục Hoàn, hỏi:
"Phục công, Hoàng Hậu chậm chạp không có mang thai, sợ là ngươi sớm đã có an bài rồi đúng không? Nói đi, có phải hay không là ngươi đã lén lút đưa bệ hạ đến Nghiệp Thành?"
Nghe vậy, Dương Bưu ngây ra một lúc, sau đó bừng tỉnh đại ngộ.
"Khó trách... Khó trách sau khi đông về Lạc Dương, an ổn lâu như vậy, Hoàng Hậu từ đầu đến cuối không có mang thai. Thì ra là ngươi, Phục Hoàn, đã đưa bệ hạ đi! Chuyện tốt như vậy, vì sao muốn giấu giếm chúng ta? Chẳng lẽ sợ ta mật báo hay sao!"
Phục Hoàn mờ mịt.
Việc này thật sự không liên quan đến hắn a!
Hắn làm sao biết được vì sao Hoàng Hậu không có mang thai.
Vô thức liền nói:
"Việc này thật sự không liên quan gì đến ta, Đổng Quý Nhân cũng không có mang thai còn gì?"
Đổng Thừa ngẫm nghĩ, Phục Hoàn nói cũng có lý.
Thế là, ánh mắt hồ nghi nhìn về phía Dương Bưu.
"Hoằng Nông là quê quán của ngươi, Hoằng Nông Dương Thị các ngươi nhiều năm kinh doanh như thế, chính là vào thời điểm rối loạn, cũng có thể an bài bệ hạ thoát đi được đúng không? Dương công, không phải là ngươi đã lén lút đưa bệ hạ tới Nghiệp Thành chứ?"
Dương Bưu căn bản chưa làm qua việc này, chỉ cảm thấy vô luận là Phục Hoàn hay là Đổng Thừa, đều không có nói thật với hắn, đều đang qua loa lừa gạt hắn, tức giận mắng:
"Hai người các ngươi, đã đến lúc nào rồi mà còn muốn giấu giếm ta!"
Phục Hoàn cũng mắng to:
"Mau nói thật đi! Nói ra, chúng ta còn có thể hảo hảo thương lượng, làm thế nào để phò tá bệ hạ trung hưng Đại Hán."
Đổng Thừa:
"Rốt cuộc là ai đưa bệ hạ tới Nghiệp Thành, nói ngay ra đi. Ta và thiên tử vinh nhục có nhau, tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài."
Ba người mắng nhau một hồi, cuối cùng trừng mắt nhìn nhau.
Bọn họ đều cảm thấy người chân chính đưa thiên tử đến Nghiệp Thành đang đề phòng chính mình, sợ bí mật bị tiết lộ.
Ngây ra không có ai nghĩ tới, có lẽ, vị thiên tử ở Hứa Huyện mới là chân long thiên tử.
Cũng có thể, bọn hắn theo bản năng không dám nghĩ tới phương diện kia.
Canh năm, Dương Bưu và Phục Hoàn rời khỏi Đổng phủ, riêng ai về nhà nấy.
Đổng Thừa ngồi trong thư phòng, ngón tay gõ lên bàn, trầm tư hồi lâu, sai người đi gọi con trai Đổng Hi tới.
"Phụ thân!"
Đổng Hi chưa tỉnh ngủ, ngáp ngắn ngáp dài dụi mắt.
Đổng Thừa nói ra:
"Hi Nhi, vi phụ có một chuyện cực kỳ trọng yếu cần ngươi đi làm. Việc này, trừ ngươi ra, bất luận kẻ nào ta đều không yên tâm."
Đổng Hi nghe vậy, cơn buồn ngủ lập tức bay đi hơn nửa, vội vàng kích động nói:
"Không biết là chuyện quan trọng gì, xin mời phụ thân bảo cho biết, hài nhi nhất định không để phụ thân thất vọng."
Đổng Thừa cân nhắc một chút lời lẽ, nói:
"Ngươi và bệ hạ quen biết, ta muốn ngươi cải trang, bí mật đến Nghiệp Thành, tìm hiểu xem, vị thiên tử ở Nghiệp Thành kia là thật hay giả."
"Cái gì!"
Đổng Hi giật nảy mình, không dám tin nhìn Đổng Thừa, "Phụ thân cớ gì lại nói ra lời này? Thiên tử không phải đang ở Hứa Huyện sao, vị ở Nghiệp Thành kia là ngụy đế do Viên Thiệu giả lập mà!"
"Nói nhỏ thôi!"
Đổng Thừa hung hăng trợn mắt nhìn Đổng Hi một cái, nói:
"Chân chính thiên tử, có lẽ sớm đã bị Dương Bưu, Phục Hoàn đưa tới Nghiệp Thành rồi. Nhưng vi phụ cũng không dám chắc chắn, cho nên mới sai ngươi qua đó, lặng lẽ tìm hiểu tình hình."
Đổng Hi trái tim đập loạn nhịp, chỉ cảm thấy bản thân vừa được nghe một bí mật động trời.
Chân chính thiên tử, vậy mà lại ở Nghiệp Thành!
Khó trách Nghiệp Thành lại có điềm lành "tử khí đông lai"!
"Phụ thân yên tâm, hài nhi chỉ cần gặp vị thiên tử ở Nghiệp Thành kia một lần, tùy tiện hỏi mấy vấn đề, liền có thể biết được thật giả."
"Ừm."
Đổng Thừa khẽ gật đầu, lại không yên lòng dặn dò một câu, "Chuyến này tuyệt đối phải giữ bí mật, nhớ lấy không thể để cho bất luận kẻ nào phát hiện."
"Hài nhi hiểu rõ."
Cùng lúc đó, Dương Bưu vừa về đến nhà, cũng lập tức đi tới phòng của Dương Tu, gọi hắn dậy từ trong giấc mộng.
"Đừng ngủ nữa, mau dậy! Trời sáng, liền mau chóng cưỡi ngựa đến Nghiệp Thành."
Dương Tu thông minh cỡ nào, lập tức hai mắt sáng lên.
Hắn hôm qua suy đoán quả nhiên không sai, chân chính thiên tử, chính là vị ở Nghiệp Thành kia!
"Phụ thân là muốn hài nhi đi phò tá thiên tử sao?"
Dương Bưu một bàn tay đập vào đầu Dương Tu, quát lớn:
"Là thật hay giả, bây giờ còn chưa biết. Vi phụ bảo ngươi đến Nghiệp Thành, xem xét thật kỹ, vị kia có phải là chính thống của Đại Hán hay không."
Dương Tu xoa xoa đầu, cho rằng phụ thân hắn chỉ là đang mạnh miệng mà thôi.
Hỏi:
"Nếu như thiên tử Nghiệp Thành đích thật là Đại Hán chính thống, vậy hài nhi..."
Dương Bưu không chút do dự nói:
"Vậy ngươi liền ở lại Nghiệp Thành, không cần trở về."
Dương Tu rất tán đồng gật đầu, nói:
"Như thế rất tốt, hài nhi đi phò tá thiên tử, phụ thân ở lại Hứa Huyện cùng Tào tặc kia ngoài mặt hòa khí. Đợi thiên tử phát binh nam hạ, phụ thân cũng có thể làm nội ứng."
Khác với Dương Bưu.
Dương Bưu kỳ vọng thiên tử Nghiệp Thành là Đại Hán chính thống, còn Dương Tu sau sự kiện ban ngày hôm qua, gần như đã nhận định phỏng đoán trong lòng là chính xác.
Cùng một màn, cũng phát sinh ở trong phủ của Phục Hoàn.
Đổng Thừa, Dương Bưu, Phục Hoàn ba người, là những người thân cận và trọng thần được thiên tử tin tưởng nhất, nếu không làm rõ thiên tử thật giả, trong lòng luôn không an tâm.
Sáng sớm hôm sau, Dương Tu, Đổng Hi, Trần Quần cùng Phục Đức bốn người, riêng phần mình cải trang, lặng lẽ rời khỏi Hứa Huyện, thẳng đến Nghiệp Thành mà đi.
Tào Tháo thì nhận được một phong thư do đích thân Chu Du viết.
Lúc này, đang triệu tập mưu thần võ tướng dưới trướng, thương nghị có nên thừa dịp Viên Thiệu đang trong cơn rối ren, là cơ hội tốt đẹp, xuất binh Dương Châu hay không.
Thậm chí, liên hợp với Mã Đằng, trực tiếp ra tay đối phó Viên Thiệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận