Tam Quốc: Trẫm Có Thể Đi Đến Bờ Bên Kia Không

Chương 295: Ngươi thật sự là hại khổ Khổng Minh a

"Gia Cát Khổng Minh? Cháu của Gia Cát Huyền?"
Lưu Biểu nghe xong cái tên này thoáng sửng sốt.
Cái tên này hắn không lạ lẫm, hắn nhớ người này là Gia Cát Huyền, thái thú Dự Chương mà hắn từng tiến cử cho Viên Thuật, chính là cháu của người đó.
Lúc trước Gia Cát Huyền bị triều đình phái người đến tiếp quản chức thái thú, cho nên mới đến nương nhờ hắn. Khi đó Gia Cát Lượng đi theo bên cạnh Gia Cát Huyền, vì thế nên hắn mới có chút ấn tượng.
"Chính là người đó."
Bàng Đức Công gật đầu nói:
"Gia Cát Khổng Minh tài năng, đương thời hiếm thấy, so với con rể của lão phu là Bàng Sĩ Nguyên lại càng xuất sắc hơn."
Lưu Biểu nghe vậy trong lòng lập tức kinh ngạc.
Bàng Thống chính là người đứng đầu trong đám sĩ tử Nam Châu, là nhân tài kiệt xuất trong lứa trẻ tuổi. Thế mà Gia Cát Khổng Minh, một cái tên trước đó chưa hề nổi danh này, lại có thể hơn cả Bàng Thống?
Mặc dù trong lòng không quá tin tưởng, nhưng vì tôn kính Bàng Đức Công, Lưu Biểu không có trực tiếp mở miệng chất vấn, mà chỉ uyển chuyển nói:
"Bàng công, ta nhớ Gia Cát Khổng Minh còn rất trẻ. Năm đó ta gặp hắn, hắn chỉ là một thiếu niên mà thôi."
"Bây giờ... Hắn vừa mới đến tuổi cập quan thôi nhỉ?"
Bàng Đức Công nghe được ý tứ của Lưu Biểu, cười nói:
"Tài năng cao thấp và tuổi tác có liên quan gì? Sĩ Nguyên cũng bất quá mới 23 tuổi, chỉ lớn hơn Khổng Minh ba tuổi."
"Nhưng hai người bọn họ không hề nghi ngờ là anh tài xuất chúng, xưa nay hiếm có. Ta đã từng xưng Sĩ Nguyên là Phượng Sồ, còn Khổng Minh là Ngọa Long. Cơ đồ của bọn họ đã thành, chỉ đợi thời cơ để bộc lộ tài năng."
"Ngọa Long, Phượng Sồ, có được một trong hai người đó là có thể an định thiên hạ."
Nghe nói những lời này, Lưu Biểu hết sức chấn kinh.
Bởi vì danh sĩ như Bàng Đức Công sẽ không dễ dàng đánh giá về người khác, mà "Ngọa Long", "Phượng Sồ" không nghi ngờ gì chính là những lời bình có sức nặng cực cao.
Bàng Thống thân là người đứng đầu trong đám sĩ tử Nam Châu, được gọi là "Phượng Sồ" hoàn toàn xứng đáng. Nhưng Gia Cát Lượng, một người không có chút danh tiếng, lại có thể được gọi là "Ngọa Long"?
"Bàng công... Lời nói đó không phải là dối trá chứ?"
Lưu Biểu ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Bàng Đức Công, thanh âm đều ẩn ẩn mang theo chút kích động. Hiển nhiên ông ta đã bị lời của Bàng Đức Công thuyết phục.
Bàng Đức Công chỉ vào Tư Mã Huy vẫn giữ im lặng nãy giờ, nói:
"Lời của ta thật hay không, Kinh Châu Mục hướng Đức Thao hỏi một chút là rõ."
"Khổng Minh và Sĩ Nguyên đều là đệ tử của hắn."
Lưu Biểu một lần nữa giật mình, đưa mắt nhìn về phía Tư Mã Huy, hắn không hề hay biết Tư Mã Huy lại có người đệ tử tên là Gia Cát Lượng này.
Tư Mã Huy liếc qua Bàng Đức Công, gật đầu nói:
"Khổng Minh đúng là đệ tử của ta, nhưng mà Bàng công đã quá khen, hắn hiện giờ còn rất trẻ..."
Nhưng Lưu Biểu lúc này đâu còn nghe lọt những lời này.
Hắn chỉ cho rằng Tư Mã Huy đang thay đệ tử khiêm tốn mà thôi.
Người có thể được Bàng Đức Công đánh giá như vậy, lại còn cùng Bàng Thống đều được Tư Mã Huy thu làm đệ tử, tuyệt đối là hiền tài hiếm có!
"Đa tạ Bàng công tiến cử!"
Lưu Biểu đứng dậy hướng Bàng Đức Công thi lễ một cái thật sâu, sau đó rời khỏi phòng, vội vàng cáo từ.
Ông ta phải mau phái người đi mời Gia Cát Lượng!
Đưa mắt nhìn xe ngựa Lưu Biểu đi xa, Tư Mã Huy rốt cuộc không nhịn được nữa, đau lòng nhức óc nói với Bàng Đức Công:
"Còn Dài, sao ngươi lại đem Khổng Minh tiến cử cho Lưu Cảnh Thăng?"
"Lưu Cảnh Thăng này tuyệt không phải là người làm chủ, bằng không hai chúng ta đã chẳng cự tuyệt lời mời của hắn, không muốn làm việc cho hắn sao?"
"Ngươi hẳn phải rõ, nơi thích hợp để Khổng Minh thể hiện bản lĩnh là ở triều đình, ở thiên hạ, chứ không phải Kinh Châu nhỏ bé này. Huống chi hắn hiện giờ còn trẻ như vậy!"
"Ngươi thật là hại khổ Khổng Minh!"
Tư Mã Huy tính tình vốn rất tốt, được người đời gọi là "Hảo Hảo tiên sinh". Nhưng lúc này ông ta lại có chút không kiềm chế được sự tức giận, bởi vì Bàng Đức Công đang đẩy đệ tử mà ông ta đắc ý, coi trọng nhất vào hố lửa!
"Đức Thao tức giận như thế này thật là hiếm thấy."
Bàng Đức Công cười ha hả một tiếng, lập tức giải thích cho ông ta:
"Khổng Minh hiện giờ còn thiếu danh vọng, ta làm vậy chỉ là vì cho hắn nuôi dưỡng danh vọng mà thôi."
"Ngươi cứ yên tâm, với tài năng của Khổng Minh, lẽ nào hắn không nhìn ra Lưu Biểu không phải là một minh chủ? Hắn sẽ không làm việc cho Lưu Biểu đâu."
Một là xuất thân, hai là danh vọng.
Nếu như không có hai thứ này, người muốn được trọng dụng, thi triển tài năng, ắt sẽ gặp vô vàn khó khăn.
Gia Cát Lượng xuất thân từ Gia Cát Thị, cha là Thái Sơn Quận Thừa, thúc phụ là Dự Chương thái thú, xuất thân khẳng định là không thiếu, cho nên thứ mà hắn còn thiếu sót nhất bây giờ chính là danh vọng.
Bởi vậy hành động lần này của Bàng Đức Công là vì muốn dương danh cho Gia Cát Lượng.
Nếu không phải là người có chút danh vọng, làm sao có thể lọt vào mắt của thiên tử?
Có được danh xưng "Ngọa Long", lại được Lưu Biểu chủ động mời chào, ít nhất tại vùng đất Kinh Châu này, Gia Cát Lượng tất nhiên sẽ có thanh danh vang dội.
Nghe xong Bàng Đức Công giải thích, Tư Mã Huy mới yên lòng, cười khổ nói:
"Bàng công ngươi thật làm ta giật cả mình."
"Thôi thôi, uống rượu, uống rượu nào."
Nói xong bèn bưng chén rượu lên, cùng Bàng Đức Công tiếp tục uống... .
Sau khi thăm hỏi Bàng Đức Công, Lưu Biểu ngựa không dừng vó trở về phủ châu mục từ Lộc Môn Sơn, đầu tiên gọi trưởng tử Lưu Kỳ tới.
"Phụ thân, ngài có gì phân phó?"
Lưu Kỳ đi vào thư phòng, khom người hỏi.
Lưu Biểu nói:
"Hôm nay ta đi bái phỏng Bàng Đức Công, ông ấy tiến cử cho ta một hiền tài nổi danh ngang với Bàng Thống, gọi hắn là Ngọa Long."
"Người này là cháu của Gia Cát Huyền, tên là Gia Cát Lượng, tự là Khổng Minh, giờ có lẽ đang ở Nam Dương Quận."
"Con mang theo thư tay ta tự viết đi một chuyến, nhất định phải mang người này về. Việc này rất quan trọng, không được sai sót."
Lưu Kỳ thấy Lưu Biểu thần sắc nghiêm túc như vậy, có chút chần chừ nói:
"Cái này... Phụ thân, nếu là mời chào đại tài, để hài nhi đi có phải hơi không thỏa đáng không?"
"Không phải hài nhi không muốn, mà là hài nhi không có tài ăn nói, vạn nhất không thể thuyết phục người này, chỉ e phụ lại kỳ vọng của phụ thân."
Hiền tài nổi danh ngang với Bàng Thống, tầm quan trọng của người này không cần phải bàn, cho nên Lưu Kỳ trong lòng có chút bất an, lo lắng không thể mời người này về.
Dù sao những hiền tài này đều có ngạo khí.
"Ai dà."
Lưu Biểu nghe vậy thở dài một tiếng, thần sắc trầm trọng nói:
"Sở dĩ ta để con đi, là vì không còn người đáng tin cậy nào khác."
"Khoái Lương, Thái Mạo bọn chúng khống chế mọi việc trong Kinh Châu, ta - người đứng đầu Kinh Châu này - trên danh nghĩa chỉ là hư danh, cho nên mới muốn chiêu mộ hiền tài mới để chống lại bọn chúng."
"Việc này không chỉ là vì ta, mà còn là vì con. Con là trưởng tử, sau này ắt phải kế thừa Kinh Châu từ tay ta, con cần phải có tâm phúc của mình."
"Gia Cát Lượng này chính là một thí sinh rất tốt."
Lưu Kỳ khẽ giật mình, đây là lần đầu tiên hắn nghe Lưu Biểu nói những lời này với mình, trong lòng lập tức vô cùng cảm động, nhịn không được mà đỏ cả vành mắt.
"Phụ thân cứ yên tâm, hài nhi nhất định sẽ cố gắng hết sức!"
Lưu Kỳ làm một lễ thật sâu với Lưu Biểu, sau đó quay người rời khỏi thư phòng, bước chân tràn đầy kiên định... .
Ký Châu, Nghiệp Thành.
Tháng ba phương bắc vẫn còn rét lạnh, nhưng rét đậm cuối cùng cũng qua, trên trời không còn tuyết rơi, dân chúng cuộc sống tốt hơn không ít.
Đồng thời, tin tức thắng lớn ở Tịnh Châu cũng truyền ra.
Lữ Bố thống lĩnh quân đội, công phá Tấn Dương Thành, đám tàn dư phản tặc gồm Cán Bộ và những người khác bị tiêu diệt hoàn toàn. Tịnh Châu đã được thu phục toàn diện, Lữ Bố khải hoàn mà về.
Đương nhiên người trở về chỉ có Lữ Bố và Tư Mã Ý mà thôi, bọn họ mang theo những hàng binh trở về Nghiệp Thành, còn Trương Liêu, Trần Cung và những người khác vẫn dẫn 50.000 đại quân trấn thủ Tịnh Châu, phòng bị Mã Siêu xâm nhập biên quan.
Trong Thái An điện.
Sau khi Lưu Hiệp nghe Tư Mã Ý bẩm báo về toàn bộ tình hình chiến đấu, vừa cười vừa nói:
"Tịnh Châu đại thắng, Trọng Đạt cư công đầu, không hổ là Trương Lương của trẫm, đáng được trọng thưởng!"
Nghe Lưu Hiệp khen ngợi như vậy, Tư Mã Ý tâm tình phấn chấn, nén kích động nói:
"Bệ hạ quá khen, thần chỉ dốc chút sức mọn mà thôi, công lớn nhất vẫn là Ôn hầu và các tướng sĩ trong quân, thần không dám giành công."
Với hắn mà nói, phần thưởng xa xa không bằng sự tán thành của thiên tử, không uổng công hắn hao tâm tổn trí, dùng thủ đoạn ít tổn thất nhất để hạ được Tấn Dương Thành.
Hắn đã giao ra một bản thành tích hoàn mỹ!
Lưu Hiệp cười nói:
"công lao của bọn họ trẫm tự sẽ phong thưởng, công lao của ngươi trẫm cũng sẽ không quên. Vậy liền gia phong ngươi là Tán Kỵ Thường Thị, Hà Tân Đình hầu."
Tư Mã Ý nghe vậy vui mừng quá đỗi, vội dập đầu tạ ơn nói:
"Thần, tạ bệ hạ ban thưởng!"
Tán Kỵ Thường Thị không có thực quyền, chỉ là một chức vị thêm vào mà thôi.
Nhưng, lại có thể kề cận bên cạnh thiên tử!
Điều này cho thấy sự tin cậy của thiên tử với hắn đã tăng lên một bước!
Quần thần trong điện nhao nhao ném ánh mắt hâm mộ.
"Về phần Ôn hầu."
Sau khi phong thưởng cho Tư Mã Ý, Lưu Hiệp nhìn về phía Lữ Bố, sau đó trước ánh mắt mong đợi của hắn, cười hỏi:
"Ôn hầu à, áo gấm về quê cảm giác thế nào?"
"Phụng Tiên Thôn, cái tên này quả thật không tệ."
Lữ Bố vốn đang mong đợi phong thưởng, nhưng nghe được những lời này, biểu cảm trong nháy mắt cứng đờ, cười gượng gãi đầu, trong lòng vô cùng buồn bực.
Bệ hạ làm sao biết được việc này?
Chẳng lẽ, trong quân có người mách lẻo?
Ân... Nhất định là Trương Liêu, cái tên kia!
Sau khi mắng thầm Trương Liêu một trận, Lữ Bố chủ động nói:
"Bệ hạ, đám phản tặc gồm Cán Bộ đã bị người Hung Nô giết chết."
"Hung Nô Thiền Vu nói sẽ phái người đến Nghiệp Thành yết kiến bệ hạ, đồng thời đem toàn bộ tài vật và người Hán bị cướp trước đó khi bệ hạ đông chinh trả lại hết."
Lữ Bố bẩm báo chi tiết về chuyện này.
Thật ra, hắn vốn không có ý định giành lấy công lao, trước đó hắn sở dĩ nói với Trương Liêu và những người khác rằng mình đã giết Cán Bộ, chẳng qua là vì muốn giữ thể diện mà thôi.
"Việc này trẫm đã biết."
Lưu Hiệp gật đầu, "Hung Nô sứ đoàn hôm qua đã đến Nghiệp Thành, trẫm sẽ triệu kiến bọn họ ngay sau đây."
Hung Nô sứ đoàn đã đến sớm hơn một bước so với Lữ Bố và những người khác. Lúc đầu, hắn dự định tuyên triệu bọn họ vào buổi triều hội hôm nay, kết quả Lữ Bố vừa vặn trở về, vì vậy hắn quyết định gặp Lữ Bố trước.
Còn về Hung Nô sứ đoàn... Hãy để bọn họ chờ đi.
"Đã đến rồi sao?"
Lữ Bố trợn to hai mắt, trên mặt khó nén vẻ thất vọng, bởi vì hắn vốn đang mong người Hung Nô sẽ nuốt lời, sau đó hắn sẽ mang binh đến tận diệt.
Đến lúc đó để hắn một lần "phong lang cư tư", vậy kiếp sống quân ngũ của hắn coi như viên mãn, đạt đến đỉnh cao mộng tưởng của mọi võ tướng.
Thu ánh mắt từ trên người Lữ Bố, Lưu Hiệp tiếp tục nhìn về phía Thôi Lâm, hỏi:
"Mã Siêu cự tuyệt đến Nghiệp Thành nhận thưởng sao?"
Thôi Lâm gật nhẹ đầu, kể lại những gì mình chứng kiến trong Tây Lương quân, sau đó thần sắc nghiêm túc nói:
"Mã Siêu có ý đồ che giấu sự thật Điền Phong đã sớm ở trong Tây Lương quân, hơn nữa cái chết của Hàn Toại cũng có gì đó kỳ lạ."
"Thần cho rằng, Mã Siêu có lẽ đang ấp ủ mưu đồ xấu."
Nghe được lời này, quần thần trong đại điện lập tức lộ vẻ sợ hãi, cùng một tia sợ hãi tột độ.
Bởi vì theo lời Thôi Lâm nói, Mã Siêu nếu như ấp ủ mưu đồ, mà Tịnh Châu lại không thể đánh hạ, vậy sau đầu xuân thiết kỵ của Tây Lương sẽ tiến quân thần tốc!
Đến lúc đó, Ký Châu lâm nguy, Hà Bắc lâm nguy!
Vùng bình nguyên, không ai có thể ngăn được vó sắt của Tây Lương quân!
Thôi Diễm vẻ mặt khâm phục nói:
"Bệ hạ quyết định tiến đánh Tịnh Châu quả nhiên là nhìn xa trông rộng, thần vô cùng kính phục."
Những đại thần khác cũng nhao nhao phụ họa.
Nếu như không có Lưu Hiệp khăng khăng một mực, dù có để bộ phận bách tính phải chết cóng, chết đói cũng muốn xuất binh chinh phạt Tịnh Châu, thì tình hình hiện giờ đã trở nên vô cùng nguy hiểm.
Phục Hoàn ra khỏi hàng nói:
"Bệ hạ, nếu Mã Siêu ấp ủ ý đồ, sao không hạ chỉ đem hắn đánh thành phản tặc?"
Không đến Nghiệp Thành chính là có thể nói rõ tất cả.
Huống chi, còn có chuyện tư thông với phản tặc.
Nhưng vừa dứt lời, Mã Đằng không thể đứng yên được nữa, quỳ xuống cầu khẩn Lưu Hiệp:
"Bệ hạ, chắc chắn có hiểu lầm gì đó, con ta tuyệt đối sẽ không tạo phản!"
"Thần khẩn cầu bệ hạ cho phép thần viết một lá thư về, bảo hắn lập tức đến Nghiệp Thành tạ tội với bệ hạ, cũng giải thích rõ ràng!"
Từ sau khi trả lại đầu của Điền Phong, hắn đã được giải trừ lệnh giam lỏng. Không ngờ hiện giờ lại phát sinh biến cố mới.
Không tuân lệnh của thiên tử, đây chính là tội lớn!
Nhưng, trong lòng hắn vẫn không tin Mã Siêu sẽ bất chấp tính mạng người cha này mà tạo phản cùng Tây Lương quân.
"Chuẩn."
Lưu Hiệp khẽ gật đầu, không từ chối thỉnh cầu của Mã Đằng, bởi vì Mã Siêu hiện giờ dù sao cũng chưa công khai tạo phản.
Nếu vội vàng đánh Mã Siêu thành phản tặc, hắn ta có muốn phản hay không cũng buộc phải phản. Dù sao bây giờ Tịnh Châu đã được lấy lại, lại có đại quân trú đóng, Mã Siêu cũng không thể gây ra sóng gió gì lớn.
"Đa tạ bệ hạ! Đa tạ bệ hạ!"
Mã Đằng vui mừng khôn xiết, liên tục dập đầu tạ ơn.
Thảo luận xong chuyện ở Tịnh Châu, đến lượt triệu kiến Hung Nô sứ đoàn. Lưu Hiệp khẽ gật đầu với hoạn quan đứng bên cạnh, người đó lập tức hiểu ý.
"Tuyên, Hung Nô sứ đoàn yết kiến !"
Lúc tảng sáng, hoạn quan cất tiếng xướng lễ vang vọng, truyền ra khỏi đại điện. Bên ngoài cũng có tiếng xướng lễ theo thứ tự vang lên.
Hung Nô sứ đoàn đã sớm chờ đợi ở ngoài cửa cung.
Lần này người dẫn đầu Hung Nô sứ đoàn chính là Hung Nô Tả Hiền Vương Điêu Ti. Hắn nghe được tiếng xướng lễ, tinh thần lập tức phấn chấn, vô thức ưỡn thẳng sống lưng.
"Đến lúc yết kiến Đại Hán thiên tử."
Điêu Ti hít sâu một hơi, dặn dò đám thành viên sứ đoàn phía sau:
"Lát nữa các ngươi không được lên tiếng, tuyệt đối không thể thất lễ trước mặt hoàng đế!"
Chúng sứ đoàn liên tục gật đầu.
Sứ đoàn thành viên đều là quý tộc trong Hung Nô vương đình, đồng thời còn có hai vị Hung Nô Vương tử, cũng chính là hậu duệ của Hô Trù Tuyền, bọn họ lần này đến đây là làm con tin.
Dưới sự dẫn đầu của Điêu Ti, Hung Nô sứ đoàn bước lên bậc thang, hướng về Thái An điện cao cao tại thượng kia mà đi tới.
Hai bên bậc thang rộng lớn.
Cứ cách ba bậc lại có một tên Vũ Lâm Vệ mặc áo giáp, cầm binh khí, trải dài đến tận bậc thang thứ ngàn, thẳng đến tòa Thái An điện uy nghiêm, to lớn, phảng phất như một con Chân Long đang ẩn mình!
Cảnh tượng này tạo cho người ta một cảm giác áp bách vô song!
Mà ánh mắt sắc bén, lạnh lùng của đám Vũ Lâm Vệ hai bên, càng làm cho đám Hung Nô sứ đoàn cảm thấy kinh sợ từ tận đáy lòng, sắc mặt đều có chút trắng bệch.
Cảm giác này bọn họ chưa từng trải qua.
Đây là uy nghiêm độc nhất vô nhị của Đại Hán!
Đế quốc to lớn sừng sững ở phương đông này, đã từng giết tổ tiên của bọn họ đến mức suýt chút nữa diệt tộc. Sự sợ hãi đã sớm khắc sâu trong huyết mạch của bọn họ.
Bây giờ tiến vào trái tim của đế quốc này.
Bọn họ chỉ cảm thấy vô cùng kính sợ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận