Tam Quốc: Trẫm Có Thể Đi Đến Bờ Bên Kia Không

Chương 26: Hỏng bét, là cảm giác động tâm

Thuyền theo nước, dân giữ nước, giang sơn xã tắc.
Một câu nói của Lưu Hiệp đã mang đến chấn động cực kỳ to lớn cho Quách Gia.
Từ xưa đến nay, thiên tử thay trời chăn dân, thống ngự muôn phương.
Thiên tử chính là tồn tại chí cao vô thượng, cũng là người mà cả thiên hạ thần phục, lê dân bách tính cần phải ngửa mặt trông vào hơi thở của thiên tử để sinh tồn, đây là điều hắn được dạy từ nhỏ.
Nhưng Lưu Hiệp lại đưa ra một phán đoán hoàn toàn khác.
Không phải bách tính cần thiên tử, mà là thiên tử cần bách tính.
Bách tính không có thiên tử, vẫn là bách tính, nhưng thiên tử không có bách tính, thì lấy gì gọi là thiên tử?
Đây mới là nguyên nhân chân chính của dân quý quân khinh!
"Thần, thụ giáo."
Quách Gia ánh mắt phức tạp, cúi người hành đại lễ với Lưu Hiệp.
Hắn thật sự cảm thấy khâm phục từ tận đáy lòng.
Bởi vì hắn nghe được, lời này của Lưu Hiệp không phải ba hoa khoác lác, đọc sách niệm từ, mà là thật sự có kiến giải cực sâu.
"Vậy bây giờ ngươi có thể đi được chưa?"
Lưu Hiệp liếc mắt, trực tiếp hạ lệnh trục khách.
Nhưng lúc này, một vị khách không mời mà đến.
Người đến không phải ai khác, chính là Tự Thụ.
"Phụng Hiếu? Sao ngươi lại ở đây?"
Tự Thụ đến tìm Lưu Hiệp, nhưng nhìn thấy bên cạnh Lưu Hiệp có Quách Gia, không khỏi hơi nghi hoặc hỏi.
Mà Tự Thụ đột nhiên đến, Lưu Hiệp nhất thời có chút luống cuống, ánh mắt không tự chủ được liếc về phía thanh chủy thủ trên đất.
Cái này nếu như bị Tự Thụ phát hiện, thì không dễ giải thích.
Ngay tại lúc Lưu Hiệp không biết làm sao, Quách Gia chủ động tiến lên một bước, không để lại dấu vết dùng vạt áo bào của mình che đi chủy thủ, sau đó cười nhạt nói với Tự Thụ:
"Không có gì, chỉ là vừa đi ngang qua hoàng cung, liền đến bái kiến bệ hạ."
"Ra là vậy."
Tự Thụ dù cảm thấy có chút đột ngột, nhưng cũng không hề nghi ngờ.
Bởi vì trong khoảng thời gian này, số người đến bái kiến Lưu Hiệp không hề ít, bao gồm cả văn thần võ tướng dưới trướng Viên Thiệu, đều lục tục đến bái kiến Lưu Hiệp.
Về phần mục đích... Tự nhiên là vì muốn xem vị thiên tử này là thật hay giả.
Dù sao hiện tại, bên ngoài đang xôn xao về chuyện thật giả thiên tử, ai cũng không biết thiên tử ở Hứa Huyện và Ký Châu, ai mới là thật.
Mà Viên Thiệu cũng không ngăn cản quần thần diện thánh, làm như vậy cũng là để cho người dưới trướng yên tâm.
"Tự ái khanh, ngươi tiến cung có việc gì?"
Lưu Hiệp chủ động hỏi, chuyển hướng chủ đề.
Tự Thụ nghe vậy chắp tay hành lễ, sau đó nói:
"Bẩm bệ hạ, Từ Châu thứ sử Lưu Bị mang theo huynh đệ Quan Vũ, Trương Phi đến Nghiệp Thành, muốn cầu kiến bệ hạ."
"Hiện tại ba người đang ở phủ đại tướng quân, đại tướng quân phái thần đến hỏi bệ hạ, có muốn tiếp kiến bọn họ không?"
Lưu Hiệp nghe xong, trực tiếp trợn tròn mắt.
Lưu Bị? Quan Vũ? Trương Phi?!
Ba người bọn họ sao cũng chạy tới đây?
Lưu Hiệp trong lòng vô cùng nghi hoặc, Nghiệp Thành khi nào biến thành căn cứ của quần hùng vậy?
Muốn nói Trương Cáp, Cao Lãm, Quách Gia mấy người kia xuất hiện, hắn còn có thể lý giải, dù sao tại thời điểm này, bọn hắn đúng là ở Nghiệp Thành.
Nhưng Lưu Quan Trương tại sao lại đến?
Trong lịch sử, bọn hắn chưa từng tới Nghiệp Thành tìm Viên Thiệu a!
"Có gì đó không đúng..."
Lưu Hiệp nuốt ngụm nước miếng, hắn phát hiện quỹ đạo lịch sử đã bắt đầu lệch hướng, ít nhất là không giống với lịch sử mà hắn biết.
Bởi vậy có thể thấy, sự xuất hiện của hắn đã mang tới ảnh hưởng, và bắt đầu hiển hiện.
Đè nén những lo lắng này xuống, Lưu Hiệp thầm nghĩ trong lòng:
"Lưu Bị? Chẳng lẽ là hậu nhân của Trung Sơn Tĩnh Vương? Hắn vậy mà lại tới Nghiệp Thành?"
Nói ra:
"Cho bọn hắn vào cung đi!"
Lưu Hiệp biết Tự Thụ tới là có ý gì, chính là để hắn tiếp kiến Lưu Quan Trương ba người, bởi vì nếu như không cho hắn gặp, Viên Thiệu bên kia khẳng định sẽ trực tiếp cự tuyệt Lưu Quan Trương, cần gì phải để Tự Thụ tới hỏi ý kiến hắn?
Chỉ là hiện tại Quách Gia ở đây, Tự Thụ không tiện nói thẳng mà thôi.
"Tuân mệnh, thần về bẩm báo đại tướng quân."
Tự Thụ cung kính đáp ứng, sau đó nhìn về phía Quách Gia, dò hỏi:
"Phụng Hiếu không cùng ta đi sao?"
Quách Gia lắc đầu nói:
"Ta không đi vội, ta đã nghe qua danh tiếng của Lưu Quan Trương ba huynh đệ, chờ lát nữa ba người bọn họ vào cung diện thánh, ta cũng có thể thừa cơ gặp mặt một lần."
"Vậy cũng tốt."
Tự Thụ gật gật đầu, sau đó quay người rời đi.
Hắn và Quách Gia không quá thân thiết, cũng không có nhiều ấn tượng, chỉ biết người này là chủ động tới đầu quân, nhưng ngày thường kiệm lời ít nói, cảm giác tồn tại không cao.
Sau khi Tự Thụ rời đi, Quách Gia mới xoay người nhặt thanh chủy thủ trên đất lên, hai tay dâng cho Lưu Hiệp.
"Bệ hạ, lần sau không được bất cẩn như vậy."
"Trong hoàng cung này, cần phải cẩn trọng từ lời nói đến việc làm."
Quách Gia thần sắc chân thành, vô cùng nghiêm túc dặn dò Lưu Hiệp.
Lưu Hiệp nhận lấy chủy thủ mà Quách Gia đưa tới, hắn đột nhiên cảm thấy, gia hỏa này cũng không đến mức khiến người ta chán ghét như vậy.
Gay go, đây là cảm giác rung động...
"Ta đây là bị hắn đảo ngược công lược?"
Lưu Hiệp tâm tình có chút kỳ quái.
Nhưng mặc kệ thế nào, vừa rồi Quách Gia chủ động giúp hắn che giấu, vẫn khiến hắn rất cảm động, xem ra gia hỏa này hoàn toàn không phải người xấu.
Đem chủy thủ thu lại vào ống tay áo, Lưu Hiệp nói:
"Đi thôi, theo trẫm đi thay quần áo, sau đó tiếp kiến vị đồng tông này của trẫm."
Nói xong, Lưu Hiệp bỏ lại cần câu, đi về phía tẩm cung.
Quách Gia mỉm cười, nhấc chân đuổi theo.
Viên Phủ, đại đường.
Viên Thiệu đang tiếp kiến Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi ba người.
"Huyền Đức, không ngờ ngươi lại đến Nghiệp Thành tìm ta."
"Thật khiến ta cảm thấy ngoài ý muốn."
Viên Thiệu trên mặt tràn đầy ý cười, ngữ khí càng vô cùng nhiệt tình.
Lưu Bị đến, quả thực làm hắn cảm thấy kinh ngạc, đồng thời cũng vô cùng kinh hỉ.
Bởi vì Lưu Bị là ai?
Đường đường là hậu nhân của Trung Sơn Tĩnh Vương, Hán thất tông thân!
Đây chính là huyết mạch Hán thất chính thống!
Lưu Bị đến Nghiệp Thành bái kiến thiên tử, tin tức này nếu truyền ra ngoài, vậy thiên tử ở Hứa Huyện và Nghiệp Thành, ai là thật, còn phải nói gì nữa sao?
Lưu Bị chắp tay cười nói:
"Lâu rồi không gặp, phong thái của Viên huynh càng hơn trước kia, bây giờ lại thăng nhiệm đại tướng quân kiêm đại tư mã, đứng vào hàng Tam công."
"Vinh hạnh đặc biệt như thế đủ để quang tông diệu tổ, Viên thị ắt hưng thịnh vậy."
Lời hay ý đẹp là ai cũng thích nghe, nhất là từ trong miệng Lưu Bị nói ra, Viên Thiệu càng vô cùng hưởng thụ.
"Huyền Đức quá khen, đều là nhờ bệ hạ tin cậy mà thôi."
Viên Thiệu khiêm tốn nói, nhưng khóe miệng lại không thể giấu được.
Hàn huyên vài câu, hắn lại chủ động hỏi:
"Nói lại, Huyền Đức không phải đang đóng quân ở Phiền Huyện sao, sao lần này đột nhiên lại đến đây tìm ta?"
Lưu Bị đến dù làm hắn rất cao hứng, nhưng cũng có chút nghi hoặc.
Bởi vì đối phương ba người ba kỵ độc thân mà đến, không thể nào là chuyên chạy tới một chuyến, chỉ vì bái kiến thiên tử, hắn không tin Lưu Bị lại nhàn rỗi như vậy.
"Chuyện này, có chút khó nói."
Lưu Bị nghe vậy nhịn không được thở dài một tiếng, đặt chén trà trong tay xuống, "Lần này tới bái phỏng Viên huynh, một là nghe nói thiên tử ở đây, Lưu Bị thân là Hán thất tông thân, về tình về lý đều nên đến đây bái kiến."
"Nguyên nhân thứ hai... Là muốn mượn Viên huynh một chút binh mã."
Lời này vừa ra, nụ cười trên mặt Viên Thiệu lập tức cứng đờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận