Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám
Chương 58: Cùng ngủ chung gối! Vân Ngạo Thiên ma pháp
**Chương 58: Cùng chung chăn gối! Vân Ngạo Thiên Ma Pháp**
Một khắc sau!
Trong phòng quả phụ Ninh Thanh.
Nữ tử trung niên nói: "Tiểu thư, đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi rồi."
Ninh Thanh thở dài một tiếng, nàng có chút sợ hãi việc đi ngủ, bởi vì chứng mất ngủ quá nghiêm trọng, mỗi lần đi ngủ đều là một sự tra tấn.
Rõ ràng rất buồn ngủ, nhưng lại hoàn toàn không ngủ được.
Cái cảm giác phải mở mắt thao thức đến khi bình minh kia, thật sự là quá khó để chấp nhận.
Nghĩ đến việc Vân Ngạo Thiên đưa tới thuốc trợ ngủ, Ninh Thanh do dự không biết có nên thử một lần hay không?
Nhưng cuối cùng nàng vẫn không thử.
Bởi vì nàng cảm thấy nhân phẩm của Vân Ngạo Thiên, không được đáng tin cho lắm.
Đây là một nam nhân rất xấu.
Mặc dù rất xấu xí.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Ninh Thanh đi đến trước gương, trút bỏ y phục, chỉ mặc một chiếc yếm mỏng manh, để lộ ra thân thể ôn nhu mê người.
Dù là chính bản thân mình cũng sẽ bị thân thể trong gương kia làm cho mê say.
Thật sự là đáng tiếc.
Thân thể xinh đẹp như vậy lại không có người được tận hưởng, mà còn trở thành Thiên Sát Cô Tinh.
Sau đó, nàng thay lại một chiếc váy ngủ mỏng manh thoải mái nhất, chui vào trong chăn.
"Mẹ nuôi, đừng để cho ai phát ra bất kỳ âm thanh nào." Ninh Thanh nói: "Ngày mai rất quan trọng, sẽ công khai báo cáo, ta ít nhiều gì cũng muốn ngủ được hai canh giờ."
Nữ tử trung niên nói: "Vâng, ta sẽ không để cho ai tới gần gian phòng của tiểu thư, còn hương liệu trợ ngủ, ta vẫn nên đốt lên thì hơn."
"Được." Ninh Thanh nói.
Nữ tử trung niên lấy hương liệu ra rồi đốt lên.
Ninh Thanh nhắm mắt lại, bắt đầu suy nghĩ.
Ngày mai, một khi bản báo cáo này được công khai, đương nhiên sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho Liệt Phong cốc.
Nhưng Ninh Thanh không quan tâm.
Nàng đối với việc chém chém giết giết ở Vô Chủ chi địa không có bất kỳ hứng thú nào, huống hồ Tỉnh Trung Nguyệt, nữ nhân này ngoan độc bá đạo, chết cũng không có gì đáng tiếc.
Về phần không thể bảo vệ được Vân Ngạo Thiên, cố nhiên có chút đáng tiếc, nhưng con đường là do chính hắn chọn, cho dù có chết cũng không thể trách bất kỳ ai.
Thậm chí, đối với ân cứu mạng của Vân Ngạo Thiên, nàng cũng không phải quá mức quan tâm.
Nàng duy chỉ quý trọng danh dự của bản thân mình, chứ không phải sinh mệnh.
Lúc này, điều khiến nàng canh cánh trong lòng chỉ có một việc, bài "Thái A tiên sinh" kia, rốt cuộc có phải do Vân Ngạo Thiên sáng tác hay không?
Hắn đến tột cùng là một tài tử, hay là một kẻ ăn mày bất học vô thuật, không biết chữ?
Bất quá, không lâu sau, mí mắt của Ninh Thanh liền bắt đầu trĩu nặng, thế mà lại cảm thấy vô cùng buồn ngủ.
Trong lòng nàng không khỏi vui mừng.
Tình huống hôm nay lại tốt như vậy, nàng vốn dĩ khó ngủ như vậy, mà thế nhưng lại cảm thấy buồn ngủ.
Thế là, nàng tranh thủ thời gian nắm bắt cơn buồn ngủ này, tuyệt đối không để cho nó chạy trốn, đồng thời tăng cường ngưng tụ cỗ buồn ngủ này.
Sau đó... Nàng liền ngủ say.
Ngủ rất say và rất ngon.
Thậm chí ngay cả gọi cũng không tỉnh lại được.
Bởi vì bên trong hương liệu này đã bỏ thêm dược liệu, có thể trực tiếp khiến người ta mê man bất tỉnh.
Một lát sau!
Cửa phòng nhanh chóng mở ra rồi đóng lại.
Một bóng đen tiến vào, vác theo một cái bao tải.
Mở bao tải ra, bên trong là một nam nhân, tóc tai bù xù như cỏ dại, gương mặt vừa già nua lại vừa hèn mọn, không phải Vân Ngạo Thiên thì còn ai?
Người áo đen này kéo xuống lớp vải che mặt, đây là một nữ tử có diện mạo bình thường.
Nữ tử trung niên, cũng chính là nhũ mẫu của Ninh Thanh, thấp giọng nói: "Được, nơi này giao cho ta là được rồi."
Người áo đen nói: "Hứa phu nhân, chủ nhân của chúng ta sẽ không quên công lao của bà đâu."
Nhũ mẫu của Ninh Thanh nói: "Hãy nhớ kỹ lời hứa của các ngươi, con của ta sau khi tốt nghiệp Võ Đạo viện, nhất định phải trở thành Bách Hộ quan."
Người áo đen nói: "Không có vấn đề, bà hãy nhanh chóng làm đi, sau nửa canh giờ, sẽ có người mang theo đoàn điều tra và những quan viên khác đến bắt gian."
Nhũ mẫu của Ninh Thanh nói: "Biết rồi, ngươi đi đi."
Người áo đen nói: "Ta giúp bà một tay."
Sau đó, nữ tử áo đen này lột sạch quần áo của Vân Ngạo Thiên, có chút kinh ngạc.
"Vân Ngạo Thiên, vốn dĩ ngươi là một tên ăn mày ti tiện, hôm nay có thể cùng Ninh Thanh đại nhân ngủ chung một giường, thật sự là tiện nghi cho ngươi, hoàn toàn là ba đời tu luyện cũng không có được phúc khí này. Coi như sau này có bị băm thành vạn mảnh, thì đời này của ngươi cũng coi là đáng giá." Nữ tử áo đen nói.
Nhũ mẫu của Ninh Thanh khẽ run lên, lạnh giọng nói: "Còn không phải sao, Ninh Thanh tiểu thư một thân da thịt trắng như tuyết, như là tiên tử trên trời, hạng người ti tiện như Vân Ngạo Thiên, mười đời cũng không chạm được vào nửa ngón tay của nàng ấy."
Sau đó, người áo đen nhét Vân Ngạo Thiên vào trong chăn của Ninh Thanh, đồng thời bày ra tư thế ôm cổ mà ngủ.
Trong toàn bộ quá trình, Vân Ngạo Thiên và Ninh Thanh từ đầu đến cuối đều hôn mê bất tỉnh, mặc cho hai người kia loay hoay.
"Thế nào?"
"Hoàn toàn là một đôi cẩu nam nữ, nhảy xuống Thiên Giang cũng rửa không sạch."
"Vậy chúng ta ra ngoài đi, bà canh giữ ở bên ngoài, đừng cho bất luận kẻ nào tới gần, càng không cho bất luận kẻ nào đi ra."
"Không có vấn đề."
"Loại mê hương này không có vấn đề gì chứ? Hai người này sẽ không nửa đường tỉnh lại chứ?"
"Đương nhiên là không có vấn đề, cho dù sấm đánh thì hai người này cũng sẽ không tỉnh lại. Nơi này vách tường rất dày, chỉ có một cánh cửa, ta sẽ canh giữ ở ngoài cửa, một con muỗi cũng không bay lọt ra ngoài."
"Vậy thì tốt, sau nửa canh giờ, chúng ta tới bắt gian!"
Hai người đi ra khỏi phòng, người áo đen nhanh chóng biến mất tại hành lang, còn nhũ mẫu của Ninh Thanh thì ngồi xuống bên ngoài hành lang, chăm chú nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt, không chớp mắt lấy một cái.
...
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Dưới tác dụng ăn mòn của a-xít dạ dày, lớp vỏ của viên dược hoàn trong bụng Vân Trung Hạc từ từ tan ra.
Nhưng có tác dụng nhanh hơn chính là chỗ sâu trong lỗ mũi của hắn, loại thuốc kia xuất hiện vết nứt, sau đó, dược vật có tính kích thích bên trong bỗng nhiên chui vào chỗ sâu trong lỗ mũi Vân Trung Hạc.
Đây là song trùng bảo hiểm, bảo đảm sẽ để cho hắn trong thời gian sớm nhất tỉnh lại.
Đây là một loại dược vật có hiệu quả phi thường mạnh, có tác dụng kích thích mãnh liệt đối với đại não.
Vân Trung Hạc trực tiếp tỉnh lại.
Đầu tiên là cảm thấy một mùi hương ấm áp, không khỏi đưa mắt nhìn, phát hiện lúc này hắn vậy mà lại cùng Ninh Thanh ôm cổ ngủ chung.
Oa!
Nữ nhân này thật xinh đẹp.
Gương mặt này quá mức tinh xảo.
Làn da này, thật sự giống như mỡ dê, mềm mại trơn bóng.
Dáng người này thật quá đẹp.
Thật sự là hương thơm ngào ngạt.
Nhưng mà... Bây giờ không phải là lúc, nhất định phải tranh thủ từng giây từng phút.
Hắn lặng lẽ không một tiếng động chui ra khỏi chăn, lấy ra một bao quần áo từ dưới giường.
Gói đồ này là hắn mang tới hôm nay, bên trong đựng đều là thuốc cho Ninh Thanh.
Nhưng ngoài ra, còn có một số vật khác.
Ví dụ như đồ trang điểm, son phấn cần thiết, còn có keo dính và đạo cụ đặc thù được làm bằng thịt heo béo.
Sau đó, hắn ở trước gương, thao tác một cách cực kỳ nhanh chóng.
Thi triển "Ma Pháp" chưa từng có.
Tuyệt đối không thua kém gì tam đại tà thuật của xã hội hiện đại.
Động tác của hắn rất nhanh, nhưng không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào, hơn nữa toàn thân trên dưới đều tràn ngập một loại khí tức đặc thù.
Quá hưng phấn.
Quá sung sướng.
Quá kích thích!
Quá mong chờ.
Không sai biệt lắm sau năm mươi phút, đoàn điều tra sẽ tiến đến bắt gian.
Mà thời khắc này sẽ phấn khích tột cùng đến mức nào đây?
...
Trong những căn phòng khác ở pháo đài, mười mấy người ủ rũ cúi đầu.
Bởi vì bọn hắn đều nghe được một lời đồn đại, Ninh Thanh đại nhân muốn sửa đổi nội dung trong báo cáo, muốn đem toàn bộ trách nhiệm trong chiến tranh đổ lên đầu Thu Thủy thành, đồng thời hiệu triệu đại hội chư hầu liên minh tiến hành trừng phạt nghiêm khắc đối với Thu Thủy thành, thậm chí là Tẩy Ngọc thành.
Toàn bộ đoàn điều tra tổng cộng có mười lăm thành viên, mà Ninh Thanh bởi vì có tư lịch cá nhân, là thủ lĩnh tuyệt đối.
"Làm sao bây giờ? Ngày mai sẽ phải công khai tuyên bố nội dung báo cáo, đồng thời báo cáo cho đại hội chư hầu liên minh."
"Ta đã từng hỏi qua Ninh Thanh đại nhân, có phải hay không đã sửa đổi báo cáo, nàng tỏ ra phi thường khinh thường, lãnh ngạo."
Trong số các thành viên của đoàn điều tra này, không biết có bao nhiêu người đã bị Thu Thủy thành, Tẩy Ngọc thành mua chuộc, còn có cả những kẻ làm việc cho Đạm Đài gia tộc - đệ nhất chư hầu.
Trong này có người của Liệt Phượng thành hay không? Đương nhiên là có, nhưng tuyệt đối là số ít.
"Nghe nói Tỉnh Trung Nguyệt đã phái tới một tên ăn mày gián điệp, giải cứu tính mạng của Ninh Thanh đại nhân, đồng thời vạch trần nội gián bên cạnh nàng. Ninh Thanh đại nhân cảm niệm ân đức của Liệt Phong cốc, thống hận Thu Thủy thành hãm hại, cho nên lúc này mới sửa chữa bản báo cáo."
"Nói bậy, Ninh Thanh đại nhân công bằng công chính, làm sao có thể vì tư thù mà thay đổi lập trường?"
"Ta nghe nói, Ninh Thanh đại nhân và tên ăn mày Vân Ngạo Thiên kia, có quan hệ nam nữ không rõ ràng."
Lời này vừa nói ra, lập tức có mười mấy người bỗng nhiên đứng dậy, tỏ rõ sự phẫn nộ.
Ninh Thanh đại nhân là tình nhân trong mộng của bọn hắn, là nữ thần trong lòng bọn hắn, làm sao có thể để ý một tên ăn mày vừa già vừa xấu chứ.
Các ngươi, đám người này ăn nói xằng bậy, vô sỉ đến cực điểm.
Mà đúng lúc này, một nữ tử áo đen võ sĩ chạy vội vào, ghé vào tai một vị quan viên nói nhỏ.
"Cái gì? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng." Vị quan viên kia nói bằng giọng khàn đặc.
"Thế nào? Chuyện gì vậy?" Những quan viên khác nhao nhao đứng lên, chen chúc tiến tới.
Vị quan viên kia nói: "Tiểu Mẫn, ngươi nói cho mọi người nghe một chút đi."
Nữ võ sĩ kia đáp: "Hôm nay lúc chạng vạng tối, tên Vân Ngạo Thiên kia lại tới, ở lại không đến nửa canh giờ liền rời đi. Nhưng hắn không có thật sự rời đi, mà là đi một vòng quanh pháo đài, giả bộ như đã rời đi, kỳ thật lại lén lút quay trở lại, lẻn vào gian phòng của Ninh Thanh đại nhân."
Lời này vừa nói ra, mọi người nhất thời đều ngây ngẩn cả người.
Nữ võ sĩ kia tiếp tục nói: "Không chỉ có như vậy, không lâu sau, nhũ mẫu của Ninh Thanh đại nhân liền canh giữ ở ngoài cửa, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần, dù là cách xa mấy chục trượng cũng sẽ bị người lập tức khiển trách đuổi đi."
Chuyện này, xem ra có vấn đề.
Nữ võ sĩ kia tiếp tục nói: "Chúng ta không cách nào tới gần, cho nên liền đi lên tầng trên gian phòng của Ninh Thanh đại nhân, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ở phía dưới, vậy mà lại nghe được một chút âm thanh mập mờ, giống như là tiếng cười của nữ nhân, còn có tiếng rên rỉ."
"Hiện tại, không sai biệt lắm nửa canh giờ đã trôi qua, tên Vân Ngạo Thiên của Liệt Phong cốc kia sau khi tiến vào gian phòng của Ninh Thanh đại nhân, liền không hề đi ra nữa."
Nghe được những lời này, sắc mặt của mọi người toàn bộ đều thay đổi.
Quá quỷ dị, quá hoang đường.
Ninh Thanh đại nhân trinh tiết vô song đến thế, làm sao có thể cùng nam nhân khác thông dâm?
Nếu như hết thảy những chuyện này đều là thật, vậy thì đối với rất nhiều người ở đây mà nói, chẳng khác nào mặt trời mọc ở hướng tây, sơn hải đảo ngược.
Suốt mấy chục năm, Ninh Thanh đại nhân đừng nói là không chạm qua ngón tay của một nam nhân, ngay cả khi nói chuyện một mình với một nam nhân, đều phải có bình phong ngăn cách.
Một Thánh Nữ trinh tiết như vậy mà lại cùng người thông dâm, hơn nữa còn là một tên ăn mày vừa già vừa xấu, quả thực là phá vỡ tam quan của mọi người.
Ở đây có không ít người là người ái mộ của Ninh Thanh đại nhân.
"Chuyện này ta tận mắt chứng kiến, nếu như ta nói láo, vậy thì sẽ bị trời phạt, vạn tiễn xuyên tâm." Nữ võ sĩ kia thề son thề sắt: "Hơn nữa, người chứng kiến không chỉ có một mình ta, các ngươi có thể tìm những người khác tới đối chất."
Lúc này, nội tâm của những quan viên khác trong đoàn điều tra ở đây, hoặc là tràn đầy cảm giác hoang đường, hoặc là tràn đầy phẫn nộ.
"Nếu như chuyện này là thật, vậy thì vấn đề lớn rồi."
"Vậy thì chứng minh Ninh Thanh đại nhân thật sự đã sửa đổi báo cáo, hơn nữa còn là vì một tên ăn mày vừa già vừa xấu, mà sửa đổi bản báo cáo. Đặt quyền uy của đại hội chư hầu liên minh sang một bên, coi thường công bằng công chính ở Vô Chủ chi địa, coi nhẹ những người dân vô tội chết oan uổng trong chiến tranh, đây là phạm tội."
"Đúng, đây là phạm tội, tội ác tày trời."
"Liệt Phong thành dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để thực hiện hối lộ xác thịt, càng là tội ác tày trời."
"Chuyện này không thể bỏ qua như vậy được, chúng ta phải đòi lại công đạo cho đại hội chư hầu liên minh, đòi lại công đạo cho những người dân vô tội chết oan trong chiến tranh, đòi lại công bằng trật tự cho Vô Chủ chi địa."
"Vậy thì chúng ta phải hành động nhanh lên, đôi cẩu nam nữ kia nói không chừng chẳng mấy chốc sẽ xong việc, tên Vân Ngạo Thiên kia nói không chừng liền muốn chạy trốn."
Nữ võ sĩ nói: "Yên tâm, vì tính nghiêm trọng của sự việc, chúng ta đã phái mười mấy người bao vây gian phòng của Ninh Thanh đại nhân, cam đoan một con ruồi cũng không thể thoát ra ngoài."
"Đi, đi, đi, đi bắt gian."
"Đi bắt gian."
Bỗng nhiên có người hô: "Nếu như bắt gian thành công, thì phải làm thế nào?"
"Nếu như quả thật bắt được tại trận, đừng nói hai người có phải hay không đang làm việc trên giường, coi như Vân Ngạo Thiên, nam nhân kia ở trong phòng của Ninh Thanh đại nhân, vậy thì hai người này cũng không trong sạch, dù sao trên mặt nổi, hắn đã rời khỏi pháo đài, quay trở lại chính là có gian tình."
"Đúng, đúng, đúng."
"Ta đang hỏi, nếu như thành công bắt gian, thì phải xử lý như thế nào?"
"Vậy còn không đơn giản sao? Nếu như quả thật bắt gian, vậy thì Ninh Thanh sẽ trở thành một nữ nhân không biết liêm sỉ, ai cũng có thể làm chồng, nàng đương nhiên không có tư cách đảm nhiệm thủ lĩnh của đoàn điều tra này, báo cáo nàng viết tự nhiên sẽ trở thành vô dụng. Còn Vân Ngạo Thiên, nam nhân kia, trước tiên thiến hắn đi, sau đó đánh chết sống trước mặt mọi người, dùng gạch đập chết."
Ở Vô Chủ chi địa vốn dĩ đã có quy củ này, một khi bị bắt gian tại trận, trước tiên phải cắt đi "của quý", sau đó dùng đá đập sống cho đến khi nát thịt mới thôi.
"Đi, đi bắt gian thôi."
"Đi, vì tương lai của Vô Chủ chi địa, vì những người dân vô tội chết oan trong chiến tranh, vì quyền uy của đại hội chư hầu liên minh, đi bắt gian."
Lập tức, mười vị quan viên của đoàn điều tra quần tình kích phẫn, hướng về phía gian phòng của Ninh Thanh mà tiến lên.
Bắt gian, bắt gian!
...
Chú thích: Xin hãy cho ta một ít phiếu đề cử, tâm trạng thực sự có chút hụt hẫng. Các vị đại nhân khai ân, khích lệ ta một chút.
Một khắc sau!
Trong phòng quả phụ Ninh Thanh.
Nữ tử trung niên nói: "Tiểu thư, đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi rồi."
Ninh Thanh thở dài một tiếng, nàng có chút sợ hãi việc đi ngủ, bởi vì chứng mất ngủ quá nghiêm trọng, mỗi lần đi ngủ đều là một sự tra tấn.
Rõ ràng rất buồn ngủ, nhưng lại hoàn toàn không ngủ được.
Cái cảm giác phải mở mắt thao thức đến khi bình minh kia, thật sự là quá khó để chấp nhận.
Nghĩ đến việc Vân Ngạo Thiên đưa tới thuốc trợ ngủ, Ninh Thanh do dự không biết có nên thử một lần hay không?
Nhưng cuối cùng nàng vẫn không thử.
Bởi vì nàng cảm thấy nhân phẩm của Vân Ngạo Thiên, không được đáng tin cho lắm.
Đây là một nam nhân rất xấu.
Mặc dù rất xấu xí.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Ninh Thanh đi đến trước gương, trút bỏ y phục, chỉ mặc một chiếc yếm mỏng manh, để lộ ra thân thể ôn nhu mê người.
Dù là chính bản thân mình cũng sẽ bị thân thể trong gương kia làm cho mê say.
Thật sự là đáng tiếc.
Thân thể xinh đẹp như vậy lại không có người được tận hưởng, mà còn trở thành Thiên Sát Cô Tinh.
Sau đó, nàng thay lại một chiếc váy ngủ mỏng manh thoải mái nhất, chui vào trong chăn.
"Mẹ nuôi, đừng để cho ai phát ra bất kỳ âm thanh nào." Ninh Thanh nói: "Ngày mai rất quan trọng, sẽ công khai báo cáo, ta ít nhiều gì cũng muốn ngủ được hai canh giờ."
Nữ tử trung niên nói: "Vâng, ta sẽ không để cho ai tới gần gian phòng của tiểu thư, còn hương liệu trợ ngủ, ta vẫn nên đốt lên thì hơn."
"Được." Ninh Thanh nói.
Nữ tử trung niên lấy hương liệu ra rồi đốt lên.
Ninh Thanh nhắm mắt lại, bắt đầu suy nghĩ.
Ngày mai, một khi bản báo cáo này được công khai, đương nhiên sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho Liệt Phong cốc.
Nhưng Ninh Thanh không quan tâm.
Nàng đối với việc chém chém giết giết ở Vô Chủ chi địa không có bất kỳ hứng thú nào, huống hồ Tỉnh Trung Nguyệt, nữ nhân này ngoan độc bá đạo, chết cũng không có gì đáng tiếc.
Về phần không thể bảo vệ được Vân Ngạo Thiên, cố nhiên có chút đáng tiếc, nhưng con đường là do chính hắn chọn, cho dù có chết cũng không thể trách bất kỳ ai.
Thậm chí, đối với ân cứu mạng của Vân Ngạo Thiên, nàng cũng không phải quá mức quan tâm.
Nàng duy chỉ quý trọng danh dự của bản thân mình, chứ không phải sinh mệnh.
Lúc này, điều khiến nàng canh cánh trong lòng chỉ có một việc, bài "Thái A tiên sinh" kia, rốt cuộc có phải do Vân Ngạo Thiên sáng tác hay không?
Hắn đến tột cùng là một tài tử, hay là một kẻ ăn mày bất học vô thuật, không biết chữ?
Bất quá, không lâu sau, mí mắt của Ninh Thanh liền bắt đầu trĩu nặng, thế mà lại cảm thấy vô cùng buồn ngủ.
Trong lòng nàng không khỏi vui mừng.
Tình huống hôm nay lại tốt như vậy, nàng vốn dĩ khó ngủ như vậy, mà thế nhưng lại cảm thấy buồn ngủ.
Thế là, nàng tranh thủ thời gian nắm bắt cơn buồn ngủ này, tuyệt đối không để cho nó chạy trốn, đồng thời tăng cường ngưng tụ cỗ buồn ngủ này.
Sau đó... Nàng liền ngủ say.
Ngủ rất say và rất ngon.
Thậm chí ngay cả gọi cũng không tỉnh lại được.
Bởi vì bên trong hương liệu này đã bỏ thêm dược liệu, có thể trực tiếp khiến người ta mê man bất tỉnh.
Một lát sau!
Cửa phòng nhanh chóng mở ra rồi đóng lại.
Một bóng đen tiến vào, vác theo một cái bao tải.
Mở bao tải ra, bên trong là một nam nhân, tóc tai bù xù như cỏ dại, gương mặt vừa già nua lại vừa hèn mọn, không phải Vân Ngạo Thiên thì còn ai?
Người áo đen này kéo xuống lớp vải che mặt, đây là một nữ tử có diện mạo bình thường.
Nữ tử trung niên, cũng chính là nhũ mẫu của Ninh Thanh, thấp giọng nói: "Được, nơi này giao cho ta là được rồi."
Người áo đen nói: "Hứa phu nhân, chủ nhân của chúng ta sẽ không quên công lao của bà đâu."
Nhũ mẫu của Ninh Thanh nói: "Hãy nhớ kỹ lời hứa của các ngươi, con của ta sau khi tốt nghiệp Võ Đạo viện, nhất định phải trở thành Bách Hộ quan."
Người áo đen nói: "Không có vấn đề, bà hãy nhanh chóng làm đi, sau nửa canh giờ, sẽ có người mang theo đoàn điều tra và những quan viên khác đến bắt gian."
Nhũ mẫu của Ninh Thanh nói: "Biết rồi, ngươi đi đi."
Người áo đen nói: "Ta giúp bà một tay."
Sau đó, nữ tử áo đen này lột sạch quần áo của Vân Ngạo Thiên, có chút kinh ngạc.
"Vân Ngạo Thiên, vốn dĩ ngươi là một tên ăn mày ti tiện, hôm nay có thể cùng Ninh Thanh đại nhân ngủ chung một giường, thật sự là tiện nghi cho ngươi, hoàn toàn là ba đời tu luyện cũng không có được phúc khí này. Coi như sau này có bị băm thành vạn mảnh, thì đời này của ngươi cũng coi là đáng giá." Nữ tử áo đen nói.
Nhũ mẫu của Ninh Thanh khẽ run lên, lạnh giọng nói: "Còn không phải sao, Ninh Thanh tiểu thư một thân da thịt trắng như tuyết, như là tiên tử trên trời, hạng người ti tiện như Vân Ngạo Thiên, mười đời cũng không chạm được vào nửa ngón tay của nàng ấy."
Sau đó, người áo đen nhét Vân Ngạo Thiên vào trong chăn của Ninh Thanh, đồng thời bày ra tư thế ôm cổ mà ngủ.
Trong toàn bộ quá trình, Vân Ngạo Thiên và Ninh Thanh từ đầu đến cuối đều hôn mê bất tỉnh, mặc cho hai người kia loay hoay.
"Thế nào?"
"Hoàn toàn là một đôi cẩu nam nữ, nhảy xuống Thiên Giang cũng rửa không sạch."
"Vậy chúng ta ra ngoài đi, bà canh giữ ở bên ngoài, đừng cho bất luận kẻ nào tới gần, càng không cho bất luận kẻ nào đi ra."
"Không có vấn đề."
"Loại mê hương này không có vấn đề gì chứ? Hai người này sẽ không nửa đường tỉnh lại chứ?"
"Đương nhiên là không có vấn đề, cho dù sấm đánh thì hai người này cũng sẽ không tỉnh lại. Nơi này vách tường rất dày, chỉ có một cánh cửa, ta sẽ canh giữ ở ngoài cửa, một con muỗi cũng không bay lọt ra ngoài."
"Vậy thì tốt, sau nửa canh giờ, chúng ta tới bắt gian!"
Hai người đi ra khỏi phòng, người áo đen nhanh chóng biến mất tại hành lang, còn nhũ mẫu của Ninh Thanh thì ngồi xuống bên ngoài hành lang, chăm chú nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt, không chớp mắt lấy một cái.
...
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Dưới tác dụng ăn mòn của a-xít dạ dày, lớp vỏ của viên dược hoàn trong bụng Vân Trung Hạc từ từ tan ra.
Nhưng có tác dụng nhanh hơn chính là chỗ sâu trong lỗ mũi của hắn, loại thuốc kia xuất hiện vết nứt, sau đó, dược vật có tính kích thích bên trong bỗng nhiên chui vào chỗ sâu trong lỗ mũi Vân Trung Hạc.
Đây là song trùng bảo hiểm, bảo đảm sẽ để cho hắn trong thời gian sớm nhất tỉnh lại.
Đây là một loại dược vật có hiệu quả phi thường mạnh, có tác dụng kích thích mãnh liệt đối với đại não.
Vân Trung Hạc trực tiếp tỉnh lại.
Đầu tiên là cảm thấy một mùi hương ấm áp, không khỏi đưa mắt nhìn, phát hiện lúc này hắn vậy mà lại cùng Ninh Thanh ôm cổ ngủ chung.
Oa!
Nữ nhân này thật xinh đẹp.
Gương mặt này quá mức tinh xảo.
Làn da này, thật sự giống như mỡ dê, mềm mại trơn bóng.
Dáng người này thật quá đẹp.
Thật sự là hương thơm ngào ngạt.
Nhưng mà... Bây giờ không phải là lúc, nhất định phải tranh thủ từng giây từng phút.
Hắn lặng lẽ không một tiếng động chui ra khỏi chăn, lấy ra một bao quần áo từ dưới giường.
Gói đồ này là hắn mang tới hôm nay, bên trong đựng đều là thuốc cho Ninh Thanh.
Nhưng ngoài ra, còn có một số vật khác.
Ví dụ như đồ trang điểm, son phấn cần thiết, còn có keo dính và đạo cụ đặc thù được làm bằng thịt heo béo.
Sau đó, hắn ở trước gương, thao tác một cách cực kỳ nhanh chóng.
Thi triển "Ma Pháp" chưa từng có.
Tuyệt đối không thua kém gì tam đại tà thuật của xã hội hiện đại.
Động tác của hắn rất nhanh, nhưng không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào, hơn nữa toàn thân trên dưới đều tràn ngập một loại khí tức đặc thù.
Quá hưng phấn.
Quá sung sướng.
Quá kích thích!
Quá mong chờ.
Không sai biệt lắm sau năm mươi phút, đoàn điều tra sẽ tiến đến bắt gian.
Mà thời khắc này sẽ phấn khích tột cùng đến mức nào đây?
...
Trong những căn phòng khác ở pháo đài, mười mấy người ủ rũ cúi đầu.
Bởi vì bọn hắn đều nghe được một lời đồn đại, Ninh Thanh đại nhân muốn sửa đổi nội dung trong báo cáo, muốn đem toàn bộ trách nhiệm trong chiến tranh đổ lên đầu Thu Thủy thành, đồng thời hiệu triệu đại hội chư hầu liên minh tiến hành trừng phạt nghiêm khắc đối với Thu Thủy thành, thậm chí là Tẩy Ngọc thành.
Toàn bộ đoàn điều tra tổng cộng có mười lăm thành viên, mà Ninh Thanh bởi vì có tư lịch cá nhân, là thủ lĩnh tuyệt đối.
"Làm sao bây giờ? Ngày mai sẽ phải công khai tuyên bố nội dung báo cáo, đồng thời báo cáo cho đại hội chư hầu liên minh."
"Ta đã từng hỏi qua Ninh Thanh đại nhân, có phải hay không đã sửa đổi báo cáo, nàng tỏ ra phi thường khinh thường, lãnh ngạo."
Trong số các thành viên của đoàn điều tra này, không biết có bao nhiêu người đã bị Thu Thủy thành, Tẩy Ngọc thành mua chuộc, còn có cả những kẻ làm việc cho Đạm Đài gia tộc - đệ nhất chư hầu.
Trong này có người của Liệt Phượng thành hay không? Đương nhiên là có, nhưng tuyệt đối là số ít.
"Nghe nói Tỉnh Trung Nguyệt đã phái tới một tên ăn mày gián điệp, giải cứu tính mạng của Ninh Thanh đại nhân, đồng thời vạch trần nội gián bên cạnh nàng. Ninh Thanh đại nhân cảm niệm ân đức của Liệt Phong cốc, thống hận Thu Thủy thành hãm hại, cho nên lúc này mới sửa chữa bản báo cáo."
"Nói bậy, Ninh Thanh đại nhân công bằng công chính, làm sao có thể vì tư thù mà thay đổi lập trường?"
"Ta nghe nói, Ninh Thanh đại nhân và tên ăn mày Vân Ngạo Thiên kia, có quan hệ nam nữ không rõ ràng."
Lời này vừa nói ra, lập tức có mười mấy người bỗng nhiên đứng dậy, tỏ rõ sự phẫn nộ.
Ninh Thanh đại nhân là tình nhân trong mộng của bọn hắn, là nữ thần trong lòng bọn hắn, làm sao có thể để ý một tên ăn mày vừa già vừa xấu chứ.
Các ngươi, đám người này ăn nói xằng bậy, vô sỉ đến cực điểm.
Mà đúng lúc này, một nữ tử áo đen võ sĩ chạy vội vào, ghé vào tai một vị quan viên nói nhỏ.
"Cái gì? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng." Vị quan viên kia nói bằng giọng khàn đặc.
"Thế nào? Chuyện gì vậy?" Những quan viên khác nhao nhao đứng lên, chen chúc tiến tới.
Vị quan viên kia nói: "Tiểu Mẫn, ngươi nói cho mọi người nghe một chút đi."
Nữ võ sĩ kia đáp: "Hôm nay lúc chạng vạng tối, tên Vân Ngạo Thiên kia lại tới, ở lại không đến nửa canh giờ liền rời đi. Nhưng hắn không có thật sự rời đi, mà là đi một vòng quanh pháo đài, giả bộ như đã rời đi, kỳ thật lại lén lút quay trở lại, lẻn vào gian phòng của Ninh Thanh đại nhân."
Lời này vừa nói ra, mọi người nhất thời đều ngây ngẩn cả người.
Nữ võ sĩ kia tiếp tục nói: "Không chỉ có như vậy, không lâu sau, nhũ mẫu của Ninh Thanh đại nhân liền canh giữ ở ngoài cửa, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần, dù là cách xa mấy chục trượng cũng sẽ bị người lập tức khiển trách đuổi đi."
Chuyện này, xem ra có vấn đề.
Nữ võ sĩ kia tiếp tục nói: "Chúng ta không cách nào tới gần, cho nên liền đi lên tầng trên gian phòng của Ninh Thanh đại nhân, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ở phía dưới, vậy mà lại nghe được một chút âm thanh mập mờ, giống như là tiếng cười của nữ nhân, còn có tiếng rên rỉ."
"Hiện tại, không sai biệt lắm nửa canh giờ đã trôi qua, tên Vân Ngạo Thiên của Liệt Phong cốc kia sau khi tiến vào gian phòng của Ninh Thanh đại nhân, liền không hề đi ra nữa."
Nghe được những lời này, sắc mặt của mọi người toàn bộ đều thay đổi.
Quá quỷ dị, quá hoang đường.
Ninh Thanh đại nhân trinh tiết vô song đến thế, làm sao có thể cùng nam nhân khác thông dâm?
Nếu như hết thảy những chuyện này đều là thật, vậy thì đối với rất nhiều người ở đây mà nói, chẳng khác nào mặt trời mọc ở hướng tây, sơn hải đảo ngược.
Suốt mấy chục năm, Ninh Thanh đại nhân đừng nói là không chạm qua ngón tay của một nam nhân, ngay cả khi nói chuyện một mình với một nam nhân, đều phải có bình phong ngăn cách.
Một Thánh Nữ trinh tiết như vậy mà lại cùng người thông dâm, hơn nữa còn là một tên ăn mày vừa già vừa xấu, quả thực là phá vỡ tam quan của mọi người.
Ở đây có không ít người là người ái mộ của Ninh Thanh đại nhân.
"Chuyện này ta tận mắt chứng kiến, nếu như ta nói láo, vậy thì sẽ bị trời phạt, vạn tiễn xuyên tâm." Nữ võ sĩ kia thề son thề sắt: "Hơn nữa, người chứng kiến không chỉ có một mình ta, các ngươi có thể tìm những người khác tới đối chất."
Lúc này, nội tâm của những quan viên khác trong đoàn điều tra ở đây, hoặc là tràn đầy cảm giác hoang đường, hoặc là tràn đầy phẫn nộ.
"Nếu như chuyện này là thật, vậy thì vấn đề lớn rồi."
"Vậy thì chứng minh Ninh Thanh đại nhân thật sự đã sửa đổi báo cáo, hơn nữa còn là vì một tên ăn mày vừa già vừa xấu, mà sửa đổi bản báo cáo. Đặt quyền uy của đại hội chư hầu liên minh sang một bên, coi thường công bằng công chính ở Vô Chủ chi địa, coi nhẹ những người dân vô tội chết oan uổng trong chiến tranh, đây là phạm tội."
"Đúng, đây là phạm tội, tội ác tày trời."
"Liệt Phong thành dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để thực hiện hối lộ xác thịt, càng là tội ác tày trời."
"Chuyện này không thể bỏ qua như vậy được, chúng ta phải đòi lại công đạo cho đại hội chư hầu liên minh, đòi lại công đạo cho những người dân vô tội chết oan trong chiến tranh, đòi lại công bằng trật tự cho Vô Chủ chi địa."
"Vậy thì chúng ta phải hành động nhanh lên, đôi cẩu nam nữ kia nói không chừng chẳng mấy chốc sẽ xong việc, tên Vân Ngạo Thiên kia nói không chừng liền muốn chạy trốn."
Nữ võ sĩ nói: "Yên tâm, vì tính nghiêm trọng của sự việc, chúng ta đã phái mười mấy người bao vây gian phòng của Ninh Thanh đại nhân, cam đoan một con ruồi cũng không thể thoát ra ngoài."
"Đi, đi, đi, đi bắt gian."
"Đi bắt gian."
Bỗng nhiên có người hô: "Nếu như bắt gian thành công, thì phải làm thế nào?"
"Nếu như quả thật bắt được tại trận, đừng nói hai người có phải hay không đang làm việc trên giường, coi như Vân Ngạo Thiên, nam nhân kia ở trong phòng của Ninh Thanh đại nhân, vậy thì hai người này cũng không trong sạch, dù sao trên mặt nổi, hắn đã rời khỏi pháo đài, quay trở lại chính là có gian tình."
"Đúng, đúng, đúng."
"Ta đang hỏi, nếu như thành công bắt gian, thì phải xử lý như thế nào?"
"Vậy còn không đơn giản sao? Nếu như quả thật bắt gian, vậy thì Ninh Thanh sẽ trở thành một nữ nhân không biết liêm sỉ, ai cũng có thể làm chồng, nàng đương nhiên không có tư cách đảm nhiệm thủ lĩnh của đoàn điều tra này, báo cáo nàng viết tự nhiên sẽ trở thành vô dụng. Còn Vân Ngạo Thiên, nam nhân kia, trước tiên thiến hắn đi, sau đó đánh chết sống trước mặt mọi người, dùng gạch đập chết."
Ở Vô Chủ chi địa vốn dĩ đã có quy củ này, một khi bị bắt gian tại trận, trước tiên phải cắt đi "của quý", sau đó dùng đá đập sống cho đến khi nát thịt mới thôi.
"Đi, đi bắt gian thôi."
"Đi, vì tương lai của Vô Chủ chi địa, vì những người dân vô tội chết oan trong chiến tranh, vì quyền uy của đại hội chư hầu liên minh, đi bắt gian."
Lập tức, mười vị quan viên của đoàn điều tra quần tình kích phẫn, hướng về phía gian phòng của Ninh Thanh mà tiến lên.
Bắt gian, bắt gian!
...
Chú thích: Xin hãy cho ta một ít phiếu đề cử, tâm trạng thực sự có chút hụt hẫng. Các vị đại nhân khai ân, khích lệ ta một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận