Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám
Chương 223: Tỉnh Trung Nguyệt chi ái! Đồ sát 300. 000?
**Chương 223: Tình yêu của Tỉnh Trung Nguyệt! Tàn sát 300.000?**
"Ngươi đừng đụng ta." Tỉnh Trung Nguyệt trực tiếp gạt tay Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc không khỏi kinh ngạc, đây là chuyện gì vậy?
Lẽ nào Tỉnh Trung Nguyệt vẫn không thể thoát khỏi biến cố trước đó? Nhưng khi đó, kẻ đuối lý là Tỉnh Trung Nguyệt mới phải, có được không?
Chính ngươi suýt chút nữa làm hại Vân Trung Hạc ta thất bại trong gang tấc, khiến Đại Doanh đế quốc suýt thua trận chiến.
"Trừ khi ngươi trở lại bộ dạng trước kia, nếu không, ngươi đừng chạm vào ta." Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ngươi dùng bộ dạng này thân mật với ta, chẳng lẽ sẽ không cảm thấy như mình đang đội nón xanh (bị cắm sừng) sao?"
Ách?!
Ngay sau đó, Tỉnh Trung Nguyệt lấy ra một chiếc gương, đặt trước mặt Vân Trung Hạc.
Móa!
Từ khi giả mạo huynh trưởng Ngao Ngọc, Vân Trung Hạc cơ bản rất ít khi soi gương. Không giống như trước kia khi còn giữ bộ dạng Vân Trung Hạc, hắn mỗi ngày đều đối diện với gương mà tự luyến. Còn bây giờ, kỳ thật có chút không dám soi gương.
Bởi vì mập ú hơn 200 cân, xác thực không được tính là đẹp trai tuấn mỹ.
Hơn nữa, lúc này hắn cơ bản không nhìn ra dáng vẻ trước kia của Vân Trung Hạc, khó trách Tỉnh Trung Nguyệt không nguyện ý để hắn đụng vào.
"Hắn và ngươi có quan hệ thế nào?" Tỉnh Trung Nguyệt hỏi.
"Ngao Ngọc là huynh trưởng của ta, huynh trưởng sinh đôi." Vân Trung Hạc nói: "Rất hiển nhiên, ta có gen đặc thù. Ta và huynh trưởng là sinh đôi, sau đó, ngươi sinh một đôi bảo bảo cũng là sinh đôi."
Tỉnh Trung Nguyệt hỏi: "Người khác thì sao?"
Vân Trung Hạc nói: "Là người tốt nhất trên đời, từ trước đến nay chưa từng gặp qua người nào mỹ hảo, ấm áp, hiền lành như hắn, so với ta tốt hơn không biết bao nhiêu lần."
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Vậy hắn đâu?"
"Không có ở đây." Vân Trung Hạc nói: "Ở chỗ Dược Vương, huynh trưởng Ngao Ngọc vì cứu ta, đã hy sinh bản thân mình."
Tỉnh Trung Nguyệt rơi vào trầm mặc, bởi vì nàng đương nhiên nghĩ đến huynh trưởng Yến Biên Tiên của mình. Từng có thời điểm, Yến Biên Tiên là người thân duy nhất của nàng, đồng thời nguyện ý vì nàng trả giá tất cả.
Nhưng là...
Tỉnh Trung Nguyệt lập tức đem người này hoàn toàn che giấu, phong tỏa trong đầu mình.
Nàng là một người không có mục tiêu, đối mặt với thống khổ tinh thần, nàng liền lựa chọn quên mất.
Ta chỉ cần không nghĩ tới, thì sẽ không thống khổ. Cho nên nàng thật sự cưỡng ép, bức bách chính mình quên đi chuyện tự tay giết Yến Biên Tiên.
"Ngươi khi nói chuyện với ta, tại sao lại nhắm mắt?" Vân Trung Hạc hỏi.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ngươi bây giờ quá xấu, ta nhìn không quen."
Vân Trung Hạc im lặng, nhưng hắn hiểu rõ ý tứ của Tỉnh Trung Nguyệt. Trước kia Vân Trung Hạc là trượng phu của Tỉnh Trung Nguyệt, hai người thân mật vô cùng, cho nên trong thế giới tinh thần của nàng, Vân Trung Hạc vẫn luôn là mỹ nam tử tuấn mỹ vô địch kia.
Hiện tại triệt để đổi sang một bộ dáng khác, nhưng lại là Vân Trung Hạc chân chính. Đối mặt với bộ dạng này của hắn, Tỉnh Trung Nguyệt sẽ bị rối loạn tinh thần, không biết coi hắn là ai.
Theo một ý nghĩa nào đó, Tỉnh Trung Nguyệt không muốn phá hủy hình tượng Vân Trung Hạc trong thế giới tinh thần của nàng.
"Ngươi cởi quần áo ra." Tỉnh Trung Nguyệt bỗng nhiên nói.
Vân Trung Hạc nói: "Hay là bỏ đi, ngươi không nói thì ta còn thấy không sao, ngươi nói rồi, ta cũng cảm thấy không thể dùng hình tượng này thân mật với ngươi."
Tỉnh Trung Nguyệt lười giải thích, trực tiếp tiến lên lột quần áo của Vân Trung Hạc.
Mẹ nó, mẹ nó, ngươi định bá vương ngạnh thượng cung (cưỡng bức) sao?
Ngươi định chơi trò nhắm mắt, tắt đèn thì đều như nhau sao?
Bất quá Vân Trung Hạc nghĩ nhiều, sau khi cởi quần áo của hắn, Tỉnh Trung Nguyệt cẩn thận nhìn ngực Vân Trung Hạc.
"Ngươi đang tìm cái gì?" Vân Trung Hạc hỏi.
"Vết sẹo." Tỉnh Trung Nguyệt đáp.
Lúc đó Yến Biên Tiên một kiếm đâm xuyên qua lồng ngực Vân Trung Hạc, trước sau đều để lại vết sẹo.
Rất nhanh Tỉnh Trung Nguyệt đã tìm được vết sẹo kia, ở trước ngực và sau lưng đều có.
Nàng không khỏi vươn tay vuốt ve.
"Có lẽ vì là song bào thai, hoặc là vì nguyên nhân khác, trái tim của ta và ca ca Ngao Ngọc đều khác hẳn người thường." Vân Trung Hạc nói: "Vị trí trái tim của ta rất lệch, Yến Biên Tiên cho rằng đã đâm xuyên qua tim ta, nhưng trên thực tế không phải. Mà trái tim của ca ca ta cũng lệch, hơn nữa còn phát dục không hoàn chỉnh."
"Đừng nói nữa, không cần bàn luận." Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Có một số việc ta vĩnh viễn không muốn nhớ lại, những chuyện đau khổ ta một chút cũng không muốn hồi ức."
Nữ nhân này thật đúng là lừa mình dối người.
Ngón tay của Tỉnh Trung Nguyệt không ngừng lướt qua vết sẹo trước ngực Vân Trung Hạc.
"Cẩn thận một chút, đừng làm bong vết sẹo này của ta." Vân Trung Hạc nói.
Tỉnh Trung Nguyệt không khỏi kinh ngạc.
Vân Trung Hạc nói: "Vết sẹo này của ta là giả, là ngụy trang."
Tỉnh Trung Nguyệt kinh ngạc, không khỏi nheo mắt nói: "Ngươi rốt cuộc có phải Vân Trung Hạc không? Vân Trung Hạc nhất định phải có vết sẹo, huynh trưởng của ta, Yến Biên Tiên, đã đâm xuyên qua lồng ngực ngươi, một kiếm kia đâm ác như vậy, làm sao có thể không có vết sẹo chứ?"
Vân Trung Hạc nói: "Đúng vậy, đã từng có vết sẹo, sau đó ta và Dược Vương hợp tác, thực hiện phẫu thuật xóa sẹo."
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Vết sẹo còn có thể xóa sao?"
Vân Trung Hạc nói: "Đương nhiên có thể, đầu tiên là loại bỏ phần mô sẹo, sau đó tiến hành cấy da tự thân, cho nên mảnh da trên ngực ta thực ra là được chuyển từ mông lên."
Tỉnh Trung Nguyệt bĩu môi.
Vân Trung Hạc nói: "Sau ca phẫu thuật này, mất hơn nửa năm mới hoàn toàn hồi phục."
Bởi vì có người bị bệnh tâm thần Tắc Kè Hoa, cho nên Vân Trung Hạc giả mạo Ngao Ngọc hoàn toàn không có sơ hở. Nhưng có một sơ hở trí mạng là vết sẹo ở trước ngực và sau lưng, vì vậy, nhất định phải làm phẫu thuật cấy da, chữa trị vết sẹo.
Nếu không, một ngày nào đó, vết sẹo xuyên thấu trước ngực và sau lưng này chắc chắn sẽ trở thành quả bom hẹn giờ trí mạng, triệt để vạch trần thân phận của Vân Trung Hạc, khiến hắn nổ tan xương nát thịt.
Mà một khi Vân Trung Hạc xóa bỏ vết sẹo trước ngực và sau lưng, thì đó sẽ là bằng chứng cho việc hắn không phải Vân Trung Hạc.
Bởi vì thế giới này căn bản không thể có thuật xóa sẹo, dù là Mê Điệt cốc cũng không làm được, thậm chí ngay cả khái niệm này còn không có, đừng nói đến khái niệm cấy da nghịch thiên kia.
Nhưng Vân Trung Hạc cũng không thể chủ động cởi quần áo ra rồi nói: Các ngươi nhìn đi, các ngươi nhìn này, ngực ta trước sau không có vết thương xuyên thấu, ta không phải Vân Trung Hạc.
Cạm bẫy này, phải để người khác chủ động dẫm vào, như vậy mới có ý tứ, mới có thể khiến đối phương nổ tan xác.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ngươi ngụy trang vết sẹo này, chính là cố ý để người hữu tâm nhìn thấy, đến thời khắc mấu chốt, sẽ xé toạc lớp ngụy trang vết thương, như vậy ngươi có thể hại người, đúng không?"
Vân Trung Hạc nói: "Đúng vậy, hơn nữa còn có thể triệt để rửa sạch hiềm nghi ta là Vân Trung Hạc."
Tiếp đó, Vân Trung Hạc nói: "Nguyệt Nhi, làm sao ngươi nhận ra thân phận của ta? Ta tự nhận không có bất kỳ sơ hở nào, bất kể là tướng mạo hay thanh âm, còn có động tác, ta đều không có một chút quan hệ nào với Vân Trung Hạc trước kia."
Tỉnh Trung Nguyệt suy nghĩ kỹ một hồi rồi nói: "Ta không biết."
Trên thực tế, Tỉnh Trung Nguyệt thật sự không biết vì sao có thể trực tiếp nhìn thấu hắn là Vân Trung Hạc.
Bởi vì lúc đó, trong mật thất dưới lòng đất, hoàn cảnh rất tối tăm, hơn nữa độc dược trên người nàng vẫn chưa hết tác dụng, mắt cũng không nhìn rõ lắm, cả người mơ mơ màng màng.
Vân Trung Hạc đứng bên cạnh nàng, Tỉnh Trung Nguyệt thậm chí không nhìn rõ, cũng không nghe rõ, mà đã trực tiếp phán định hắn là Vân Trung Hạc.
Mà bây giờ, nàng rõ ràng nhìn thấy bộ dạng của Vân Trung Hạc lúc này, ngược lại có chút không rõ.
Thậm chí còn hoài nghi phán đoán của mình, người nam nhân trước mắt này rốt cuộc có phải Vân Trung Hạc hay không?
Nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, Tỉnh Trung Nguyệt liền có thể đoán được, người nam nhân trước mắt này chính là Vân Trung Hạc.
Điều này rất kỳ quái, nói là mùi hương cũng không phải, nói là cảm giác cũng không phải.
"Nguyệt Nhi, liên quan đến thân phận của ta, ngươi không thể nói cho bất kỳ ai, bao gồm Lãnh Bích, Vô Sương công chúa, còn có Liệt Phong phu nhân..." Vân Trung Hạc nói: "Một mình ngươi biết là được."
"Ừm." Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ngươi đứng lên đi, chúng ta còn có chuyện quan trọng cần thương nghị. Bọn họ đều đang chờ ngươi, hy vọng ngươi có thể mang đến niềm vui bất ngờ."
...
Nữ Vương phủ đã bị hủy diệt một phần ba, cho nên mấy người họp trong một thư phòng còn nguyên vẹn.
Khi Vân Trung Hạc nhìn thấy Vô Sương công chúa, không khỏi có chút kinh ngạc.
Ngươi không phải rơi vào thiên la địa võng của thái tử Đại Tây đế quốc sao? Ngươi không phải nên bị bắt rồi sao?
Vô Sương công chúa xem thường Lý Trụ, cho nên mới một mình một ngựa, lẻn vào doanh địa Đại Tây đế quốc để bắt Lý Trụ, muốn cưỡng đoạt thuốc giải.
Kết quả lại để Lý Trụ lẻn vào Nhu Lan Nữ Vương phủ, mặc sức làm hại.
Nhưng thái tử Đại Tây đế quốc Lý Trụ cũng xem thường Vô Sương công chúa, hắn giăng sẵn thiên la địa võng, muốn bắt sống Vô Sương công chúa.
Kết quả thì sao?!
Sau khi Vô Sương công chúa lẻn vào doanh địa Đại Tây đế quốc, lập tức phát hiện ra âm mưu mai phục của Lý Trụ từ trong bầu không khí quỷ dị.
Nàng vẫn chế ngự được thế thân của Lý Trụ, móc ra từ trong ngực thế thân một bình sứ.
Trong bình sứ này chắc chắn là thuốc gây mê, chỉ cần ngửi một chút, lập tức sẽ toàn thân tê liệt, rã rời.
Vô Sương công chúa mở bình sứ ra, vừa định ngửi thì ngừng lại, đồng thời nín thở, hơn nữa còn che giấu toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể.
Sau đó... Nàng giả bộ hôn mê, ngã xuống đất.
Những cao thủ mai phục của thái tử Lý Trụ thấy vậy, lập tức mừng như điên, liền muốn tiến lên bắt Vô Sương công chúa.
Kết quả... Vô Sương công chúa bỗng nhiên bạo phát, giết người.
Dưới tình thế bất ngờ, những cao thủ mai phục của thái tử Lý Trụ bị giết mười mấy người, Vô Sương công chúa trực tiếp đột phá vòng vây.
Sau đó, toàn bộ cao thủ trong doanh địa đều điên cuồng xông tới.
Vô Sương công chúa chỉ dựa vào một thanh kiếm mà chém giết.
Không sai, chỉ một mình nàng, từ trong đại quân doanh địa của địch nhân, giết ra ngoài.
Mặc dù là ban đêm, mặc dù là khi địch nhân không kịp phòng bị, nhưng điều này cũng cực kỳ ngạo nghễ.
Đêm đó nàng đã giết bao nhiêu người? Không biết, nhưng chắc chắn vượt qua mấy trăm người.
Cho nên, võ công của nữ nhân này, quả thực cao đến kinh dị.
Từ trong doanh địa mấy chục vạn đại quân, xông vào, lại giết ra, sau đó quay về Nhu Lan thành.
Vân Trung Hạc không khỏi nhìn về phía khuôn mặt nàng, thân thể nàng.
Lợi hại như vậy sao? Người Bạch Vân thành mạnh như vậy? Hậu duệ của Nộ Đế Đại Hàm đế quốc nghịch thiên như vậy sao?
"Ba mươi vạn đại quân Đại Tây đế quốc, cách Nhu Lan thành không đến hai trăm dặm, ba ngày sau sẽ đến trước thành." Vô Sương công chúa nói: "Phải làm sao bây giờ?"
Vân Trung Hạc nói: "Nhu Lan thành có bao nhiêu quân đội?"
"Chúng ta có hai vạn người, nhưng quân đội có thể chiến đấu chỉ có mười ba ngàn." Vô Sương công chúa nói.
"Thật sao?" Tỉnh Trung Nguyệt nghi ngờ hỏi.
Vân Trung Hạc bất đắc dĩ, hai người các ngươi, ai mới là Nữ Vương? Đây đều là người của ngươi, Tỉnh Trung Nguyệt, mà chính ngươi cũng không rõ có bao nhiêu người, ngược lại Vô Sương công chúa lại rõ ràng như vậy.
Vô Sương công chúa lạnh nhạt nói: "Ngươi, Nhu Lan Nữ Vương này, lúc đông nhất cũng có hai mươi vạn mã phỉ kỵ binh, kết quả hiện tại khi nguy cơ đến, chỉ còn lại hơn một vạn người đi theo ngươi. Trong hơn một năm qua, ngươi làm Nữ Vương kiểu gì vậy?"
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Trách ta sao?"
Sau đó, hai tỷ muội bắt đầu cãi vã.
Vô Sương công chúa nói: "Chỉ cần ngươi có chút thủ đoạn chính trị, cũng có thể khống chế được mười vạn đại quân, không đến mức chỉ có hơn một vạn người đáng tin đi theo, còn lại toàn bộ đều phản bội, bỏ trốn."
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ta từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến việc thu phục bọn hắn, ta cũng chưa từng muốn làm Nhu Lan Nữ Vương. Là do bọn hắn đánh không lại ta, sau đó không ngừng đầu hàng ta, Nhu Lan Nữ Vương này của ta, cũng là bị bọn hắn ép lên vương vị."
Vân Trung Hạc đứng một bên nghe mà tê cả da đầu.
Mà Vô Sương công chúa cũng dùng ánh mắt "tức giận vì không chịu cố gắng" nhìn Tỉnh Trung Nguyệt.
Nhưng trên thực tế, đúng là như vậy, Tỉnh Trung Nguyệt căn bản không hề có ý định làm Nữ Vương, cũng không có bất kỳ dã tâm nào, nàng chỉ muốn làm một mã phỉ thuần túy. Ai ngờ, như quả cầu tuyết, sau khi đánh thắng mấy trận mấu chốt, người đến đầu hàng nàng càng ngày càng nhiều.
Lúc huy hoàng nhất, hai mươi mấy vạn mã phỉ đều nghe lệnh của Nữ Vương nàng. Hơn nữa, còn mượn danh nghĩa Nhu Lan Nữ Vương của nàng để đi cướp bóc, tấn công một vài tiểu quốc Tây Vực.
Cho nên, trên danh nghĩa, Nhu Lan Nữ Vương nàng có lãnh địa rộng 1,5 triệu cây số vuông, thậm chí chính nàng cũng không biết có những địa bàn nào thuộc về mình. Tóm lại, những mã phỉ này sau khi tấn công thành trì nào đó của tiểu quốc Tây Vực, lập tức đến báo tin thắng trận, dâng lên địa đồ, nói cho Nhu Lan Nữ Vương, thành trì này từ nay về sau thuộc về nàng.
Cứ như vậy, Nhu Lan vương quốc của nàng không ngừng mở rộng, nhưng nàng căn bản chưa từng rời khỏi Nhu Lan thành.
Đương nhiên, bây giờ đại họa lâm đầu, mấy chục vạn đại quân Đại Tây đế quốc từ phía tây nam tiến đến, những đầu lĩnh mã phỉ, quân phiệt từng đầu hàng Tỉnh Trung Nguyệt Nữ Vương, bọn họ nhao nhao làm phản, phất cờ thay đổi, trở thành thần dân của Đại Tây đế quốc.
Mà những thành trì của các tiểu quốc Tây Vực bị bọn hắn chiếm lĩnh kia, tự nhiên cũng thuộc về Đại Tây đế quốc.
Vô Sương công chúa lấy ra một tấm bản đồ, bày lên bàn.
Tấm bản đồ này chính là Nhu Lan vương quốc, rộng đến 1,5 triệu cây số vuông, đại bộ phận đều là sa mạc và hoang mạc.
Nhưng ở phía tây bắc, có bảy tòa thành trì cũng thuộc về Nhu Lan vương quốc, hiển nhiên là những mã phỉ quân phiệt kia mượn danh nghĩa Nữ Vương Tỉnh Trung Nguyệt tấn công chiếm được. Đương nhiên, hiện tại bảy tòa thành này đều đã thuộc về Đại Tây đế quốc.
"Cô nãi nãi, xin ngươi hãy nhớ kỹ tấm bản đồ này, đây là thời khắc huy hoàng nhất của Nhu Lan Nữ Vương quốc của ngươi." Vô Sương công chúa nói.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Nhu Lan Nữ Vương này, ngươi muốn làm thì để ngươi làm."
Lập tức Vô Sương công chúa tức giận đến mức muốn phun lửa.
"Hai vị chủ nhân, việc cấp bách của chúng ta là thương lượng xem làm thế nào để vượt qua nguy cơ lần này." Lãnh Bích nói: "Ba ngày sau, ba mươi vạn đại quân Đại Tây đế quốc sẽ đến trước thành."
Vô Sương công chúa nói: "Các ngươi cảm thấy có thể đánh thắng không?"
"Không thể thắng." Tỉnh Trung Nguyệt thẳng thắn nói.
"Không thể thắng." Vân Trung Hạc nói.
"Ta cũng cảm thấy không thể thắng." Vô Sương công chúa nói.
Thật sự không thể thắng, lúc này, Tỉnh Trung Nguyệt trong tay chỉ có mười ba ngàn người có thể chiến đấu, mà địch nhân có ba mươi vạn.
Mấu chốt là, Nhu Lan thành dù sao cũng là thành trì hoang mạc, diện tích tuy không nhỏ, nhưng cũng rất tàn tạ.
Với sự chênh lệch binh lực lớn như vậy, tất bại không thể nghi ngờ, coi như Thần Tiên tới cũng không thể thắng.
Hơn nữa, dưới sự chênh lệch thực lực lớn như vậy, sĩ khí của hơn một vạn người bên cạnh Tỉnh Trung Nguyệt sẽ triệt để suy sụp, càng không có sức chiến đấu, có thể dễ dàng tan vỡ.
Vô Sương công chúa nói: "Nếu không thể thắng, phải làm sao?"
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Chạy."
Khi nàng nói ra chữ "chạy", hoàn toàn không có bất kỳ áp lực nào, bởi vì Nhu Lan Nữ Vương này nàng không hề để tâm, cái gọi là cơ nghiệp này nàng cũng hoàn toàn không quan tâm.
"Đúng, chạy." Vô Sương công chúa nói: "Chạy về hướng này thì thế nào?"
Tỉnh Trung Nguyệt hỏi: "Chỗ nào?"
Vô Sương công chúa nói: "Tây Long thành, Tây Long thành của Đại Chu đế quốc."
Vô Sương công chúa chỉ tay lên bản đồ, Tây Long thành được xem là thành thị biên thùy phía tây của Đại Chu đế quốc, giáp giới với hoang mạc phía tây.
Vô Sương công chúa nói: "Sứ giả Đại Chu đế quốc nói, chỉ cần Tỉnh Trung Nguyệt ngươi tiếp nhận sắc phong của Đại Chu đế quốc, Đại Chu đế quốc sẽ đồng ý cho ngươi đóng quân ở Tây Long thành."
Vân Trung Hạc nói: "Sắc phong Tỉnh Trung Nguyệt làm gì?"
"Tây Long Hầu." Vô Sương công chúa nói.
Vân Trung Hạc nói: "Trước đó sắc phong công tước, Tỉnh Trung Nguyệt không đồng ý, bây giờ lại sắc phong hầu tước?"
Vô Sương công chúa nói: "Thời thế thay đổi, lúc đó Tỉnh Trung Nguyệt là Nhu Lan Nữ Vương, có lãnh địa rộng lớn, có hai mươi mấy vạn mã phỉ đại quân. Mà bây giờ, cái gọi là Nhu Lan Nữ Vương này đứng trước tai họa ngập đầu, bên người chỉ có hơn một vạn người, đương nhiên chỉ có thể phong làm hầu tước."
Vân Trung Hạc nói: "Thế nhưng, khi ta đến, hoàng đế Đại Chu đã ban cho ta ý chỉ, sắc phong Tỉnh Trung Nguyệt làm Trấn Tây Vương."
Vô Sương công chúa ném tới một vật, nói: "Đây chính là đạo ý chỉ mà ngươi nói, sắc phong Tỉnh Trung Nguyệt làm Trấn Tây Vương."
Vân Trung Hạc nhận lấy xem xét, phát hiện thánh chỉ này vậy mà... mục nát.
Thánh chỉ dệt bằng tơ lụa này, vậy mà mục nát, chữ viết phía trên cũng hoàn toàn bị hủy.
Vô Sương công chúa nói: "Ta không hề động tay động chân, nó tự mục nát, hoàng đế Đại Chu hận ngươi đến mức nào, sợ Tỉnh Trung Nguyệt không giết ngươi, còn làm ra một thánh chỉ tự mục nát, chính là vì triệt để chọc giận Tỉnh Trung Nguyệt, để nàng giết ngươi."
Vân Trung Hạc cầm thánh chỉ đã mục nát này, trong lòng cười lạnh không thôi.
Vạn Duẫn hoàng đế, ngươi sốt ruột muốn mượn đao giết người đến vậy sao?
Vô Sương công chúa nói: "Sứ giả mới của Đại Chu đế quốc nói, chỉ cần Tỉnh Trung Nguyệt đồng ý nhận sắc phong của Đại Chu đế quốc, làm Tây Long Hầu, liền đồng ý che chở nàng, như vậy hơn một vạn người chúng ta có thể an gia ở Tây Long thành. Một khi trở thành thần tử của Đại Chu đế quốc, Đại Tây đế quốc tin rằng sẽ không dám tiếp tục tấn công chúng ta, bởi vì như vậy có thể sẽ gây ra nguy cơ khai chiến với Đại Chu đế quốc. Chỉ có điều, nói như vậy, Tỉnh Trung Nguyệt ngươi sẽ trở thành bề tôi của Đại Chu đế quốc, nói không chừng hoàng đế sẽ còn triệu ngươi vào cung làm phi."
"Im miệng!" Tỉnh Trung Nguyệt lạnh nhạt nói: "Đừng ép ta động thủ với ngươi."
Lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng khóc của bảo bảo, có lẽ là đói bụng.
Thế là, Tỉnh Trung Nguyệt trực tiếp đứng lên nói: "Bảo bảo đói bụng, ta đi cho ăn, các ngươi cứ bàn bạc, bàn bạc xong, nói cho ta biết kết quả là được."
Sau đó, nàng liền trực tiếp rời đi.
Vân Trung Hạc, Vô Sương công chúa, Lãnh Bích ba người đều ngây ngẩn cả người.
Tỉnh Trung Nguyệt, ngươi cứ thế mà đi sao? Nơi này ngươi mới là chủ nhân, ngươi là Nhu Lan Nữ Vương cơ mà?
Hiện tại đang thương nghị chuyện đại sự sinh tử tồn vong của Nhu Lan quốc, vậy mà ngươi lại bỏ đi cho con bú?
Trên đời này có Nữ Vương không đáng tin cậy như vậy sao? Ngươi thật sự không hề quan tâm đến cơ nghiệp của mình.
Ba người nhìn nhau, sau đó nói: "Chúng ta bàn bạc?"
Sau đó, ba người cùng gật đầu.
Vân Trung Hạc nói: "Đại Chu đế quốc nguyện ý che chở hơn một vạn người các ngươi, đồng thời cho các ngươi ở lại Tây Long thành, các ngươi cảm thấy có khả năng không? Bây giờ Đại Chu đế quốc đang gặp phải thiên tai chưa từng có, quốc khố trống rỗng, làm sao lại vì các ngươi mà trở thành địch nhân với Đại Tây đế quốc. Một khi Đại Chu đế quốc che chở Tỉnh Trung Nguyệt Nữ Vương, vậy ba mươi vạn đại quân Đại Tây đế quốc rất có thể sẽ trực tiếp tấn công Đại Chu đế quốc."
Vô Sương công chúa nói: "Sự thật là, một khi chúng ta mang binh chạy trốn vào Tây Long thành, biên thùy tây bắc của Đại Chu đế quốc, lập tức sẽ bị Đại Chu và Đại Tây đế quốc kẹp tấn công. Ta đương nhiên sẽ không có việc gì, nhưng Tỉnh Trung Nguyệt sẽ bị bắt, sau đó dâng cho thái tử Đại Tây đế quốc Lý Trụ."
Lãnh Bích nói: "Đại Chu đế quốc dự định bán Tỉnh Trung Nguyệt chủ nhân sao?"
Vô Sương công chúa nói: "Đúng vậy, hơn nữa còn dự định bán với giá cao, bây giờ Đại Tây đế quốc có rất nhiều bạc. Đại Chu đế quốc sau khi bán rẻ Tỉnh Trung Nguyệt, vừa vặn có thể bù đắp thâm hụt quốc khố."
Lãnh Bích nói: "Nếu không thể trốn sang Đại Chu đế quốc, vậy trốn sang Đại Doanh đế quốc thì sao? Tỉnh Trung Nguyệt Nữ Vương và Đại Doanh đế quốc có chút giao tình, hoàng đế Đại Doanh nhất định vui lòng tiếp nhận, hơn nữa Đại Doanh đế quốc cũng không quan tâm đến việc đắc tội với Đại Tây đế quốc."
"Không thể." Vô Sương công chúa nói: "Điều này vi phạm lợi ích của ta, vi phạm lợi ích của chúng ta."
Vô Sương công chúa nói "chúng ta" ở đây, đương nhiên là chỉ Bạch Vân thành, là chỉ hậu duệ của Nộ Đế Đại Hàm đế quốc.
Lãnh Bích nói: "Đại Chu không thể đi, Đại Doanh đế quốc cũng không thể đi, vậy thiên hạ rộng lớn này, còn có chỗ nào cho chúng ta dung thân?"
Lúc này, cục diện quả thực rơi vào tuyệt lộ.
Không thể đến Đại Chu đế quốc, cũng không thể đến Đại Doanh đế quốc.
Trên thực tế, coi như muốn đi cũng không được, quân đội Đại Tây đế quốc hiển nhiên đã cắt đứt tất cả đường lui của Tỉnh Trung Nguyệt.
Ba ngày sau sẽ đến trước thành, thái tử Đại Tây đế quốc hoàn toàn quyết tâm phải có được Tỉnh Trung Nguyệt.
Thật sự là thiên hạ rộng lớn, không có chỗ dung thân cho người nhà Tỉnh Trung Nguyệt.
Vô Sương công chúa nói: "Cho nên ta dự định đầu hàng."
Lãnh Bích công chúa kinh ngạc nói: "Đầu hàng? Đầu hàng thái tử Lý Trụ của Đại Tây đế quốc sao? Đó là một kẻ điên, sẽ không chấp nhận đầu hàng, trừ khi ngươi và Tỉnh Trung Nguyệt chủ nhân đều gả cho hắn, hắn mới có thể buông tha chúng ta."
Vô Sương công chúa nói: "Ta không phải đầu hàng Lý Trụ, mà là đầu hàng phụ thân hắn, hoàng đế Đại Tây đế quốc."
Lãnh Bích nói: "Chỉ đơn thuần là đầu hàng thôi sao?"
Vô Sương công chúa nói: "Ta có thể trên danh nghĩa gả cho hoàng đế Đại Tây đế quốc, như vậy sẽ trở thành mẫu phi của Lý Trụ, hắn cũng sẽ không dám tấn công Nhu Lan thành."
Lần này, Vân Trung Hạc và Lãnh Bích đều kinh ngạc.
Ngươi không nguyện ý gả cho thái tử Lý Trụ của Đại Tây đế quốc, lại nguyện ý gả cho hoàng đế Đại Tây đế quốc? Chỉ vì Lý Trụ là biến thái sao?
Hoàng đế Đại Tây đế quốc này bao nhiêu tuổi? Hắn không sai biệt lắm bằng tuổi Thiên Diễn hoàng đế.
Lãnh Bích nói: "Vô Sương chủ nhân, ngài không cần vì chúng ta mà hy sinh lớn như vậy."
Vô Sương công chúa nói: "Hoàng đế Đại Tây bị bệnh nặng, không làm được chuyện nam nhân, coi như gả cho hắn cũng chỉ là trên danh nghĩa, không cần hiến thân. Nhưng như vậy, lại có thể nhận được sắc phong của Đại Tây đế quốc, có thể trở thành Nhu Lan Nữ Vương chân chính."
Vân Trung Hạc nói: "Trên đời này đúng là không ai có thể cưỡng lại vẻ đẹp và mị lực của ngươi, nhưng vạn nhất hoàng đế Đại Tây này vẫn còn khả năng sinh hoạt vợ chồng thì sao? Đến lúc đó, ngươi sẽ cự tuyệt, hay là đồng ý?"
Gương mặt tuyệt mỹ của Vô Sương công chúa khẽ run rẩy, sau đó nói: "Ta xác định hắn không có năng lực đó."
Vân Trung Hạc nói: "Vô Sương công chúa, ngươi còn muốn mượn sức mạnh của Đại Tây đế quốc để phục quốc?"
Vô Sương công chúa nói: "Ngao Ngọc công tử, ta biết ngươi trí tuệ tuyệt đỉnh. Nhưng ta rất muốn biết, dưới tình thế tuyệt vọng này, phải làm thế nào? Bất kể là Nhu Lan thành, hay là cái gọi là Nhu Lan quốc, Tỉnh Trung Nguyệt không hề để ý, nhưng ta không muốn từ bỏ, ta muốn bảo vệ người nhà, ta còn muốn bảo vệ mảnh cơ nghiệp này. Hoàng đế Đại Tây đế quốc sống không được bao lâu, trở thành hoàng phi của hắn, là lựa chọn tốt nhất để cứu vớt cả nhà, bảo vệ mảnh cơ nghiệp này."
Lúc này, trong đôi mắt đẹp tuyệt mỹ của Vô Sương công chúa tràn đầy cuồng nhiệt, tràn đầy tinh thần hy sinh.
Vân Trung Hạc trong lòng cảm khái, Vô Sương và Tỉnh Trung Nguyệt thật sự là hai thái cực.
Tỉnh Trung Nguyệt mọi thứ đều không để ý, không hề quan tâm đến lãnh địa rộng 1,5 triệu cây số vuông của mình, không có bất kỳ dã tâm nào.
Mà vị Vô Sương công chúa này, nàng cũng xinh đẹp như Tỉnh Trung Nguyệt, võ công thậm chí còn cao hơn.
Nhưng nàng lại tràn đầy dã tâm, một lòng chỉ nghĩ đến việc phục quốc, muốn bảo vệ cái gọi là cơ nghiệp Nhu Lan quốc.
Hơn nữa, một hoàng đế Đại Tây đế quốc sống không được bao lâu, lại bị bệnh nặng, không thể làm chuyện phòng the, dường như trở thành lựa chọn tốt nhất của nàng.
Vô Sương công chúa nói: "Ta lập tức đi đến kinh đô Đại Tây, dâng toàn bộ Nhu Lan quốc cho hoàng đế Đại Tây, đồng thời ta sẽ dâng cho hắn một bảo vật, nhất định có thể đổi lấy việc hoàng đế Đại Tây sắc phong Tỉnh Trung Nguyệt làm Nhu Lan Nữ Vương."
Lãnh Bích nói: "Như vậy, Vô Sương chủ nhân, ngài sẽ hy sinh thanh danh của mình, hy sinh thanh xuân của mình."
Vô Sương công chúa nói: "Ngoài việc ta gả cho hoàng đế Đại Tây, còn có biện pháp nào có thể bảo vệ các ngươi, bảo vệ người nhà của ta, bảo vệ mảnh cơ nghiệp này không?"
Sau đó, Vô Sương công chúa đứng lên nói: "Ta bây giờ liền lập tức xuất phát đi kinh đô Đại Tây, nhất định sẽ nhanh chóng khiến hoàng đế Đại Tây hạ chỉ. Nhưng trong mấy ngày này, các ngươi phải nghĩ cách tránh đi tên súc sinh Lý Trụ kia, dù là đến Mê Điệt cốc cũng được."
Nói xong, Vô Sương công chúa liền đi thẳng ra ngoài.
Nữ nhân này, vì cái gọi là lý tưởng, thật sự quá cuồng nhiệt, vậy mà không tiếc gả mình cho hoàng đế Đại Tây.
Nàng cũng rất điên cuồng, chỉ là không giống với sự điên cuồng của Tỉnh Trung Nguyệt.
Sự điên cuồng của nàng, tràn đầy tinh thần hy sinh, hy sinh vì sứ mệnh và lý tưởng của mình.
"Chậm đã..." Vân Trung Hạc nói: "Vô Sương công chúa, ngươi không cần hy sinh bản thân, ta có thể đánh bại ba mươi vạn đại quân Đại Tây đế quốc, có thể khiến bọn hắn toàn quân bị diệt."
Vô Sương công chúa và Lãnh Bích lập tức nhìn sang nói: "Ngao Ngọc, ngươi đang nói mê sao?"
Đúng vậy, đây hoàn toàn là nói mê.
Một vạn người, muốn đánh thắng ba mươi vạn người? Không phải mơ mộng hão huyền thì là gì?
Vô Sương công chúa nói: "Nơi này không có động đất, không có núi lửa phun trào, ngươi dựa vào cái gì để tiêu diệt ba mươi vạn đại quân Đại Tây đế quốc? Hơn nữa ba ngày sau, ba mươi vạn đại quân này sẽ đến trước thành."
Vân Trung Hạc nói: "Lãnh Bích đại nhân, ngươi có thể để ta và Vô Sương công chúa nói chuyện riêng không?"
Lãnh Bích không nói hai lời, đi thẳng.
"Vô Sương công chúa, nếu ta có thể tiêu diệt ba mươi vạn đại quân này, kết quả sẽ thế nào?" Vân Trung Hạc nói: "Những mã phỉ quân phiệt phản loạn kia sẽ lại một lần nữa đầu hàng Tỉnh Trung Nguyệt Nữ Vương. Nàng không có dã tâm, nhưng ngươi có, đến lúc đó ngươi có thể cướp binh quyền của bọn hắn, chiếm quân đội của bọn hắn, hơn nữa có thể triệt để chiếm lĩnh mảnh đất rộng lớn này, trở thành Nhu Lan vương quốc chân chính, đến lúc đó các ngươi sẽ có hai mươi mấy vạn đại quân, đó mới thực sự là bá nghiệp vương quốc."
Vô Sương công chúa nói: "Giấc mơ rất đẹp, nhưng không thể thực hiện. Hơn một vạn người của chúng ta sĩ khí sa sút, đối mặt với ba mươi vạn đại quân Đại Tây đế quốc, nửa canh giờ cũng không giữ được, đừng nói đến việc đánh bại, tiêu diệt bọn hắn."
Vân Trung Hạc nói: "Vô Sương công chúa, ta nguyện ý lập quân lệnh trạng. Nếu lần này không thể tiêu diệt ba mươi vạn đại quân Đại Tây đế quốc, ta sẽ tự sát trước mặt ngươi."
Vô Sương công chúa nói: "Ta đã nói rồi, nơi này không có bất kỳ động đất, núi lửa phun trào nào để ngươi lợi dụng."
Vân Trung Hạc nói: "Không, ta không cần lợi dụng động đất hay núi lửa, thậm chí không cần lợi dụng bất kỳ thiên tai nào."
Không dựa vào bất kỳ thiên tai nào? Mưa to gió lớn chẳng đáng là gì, vậy Vân Trung Hạc rốt cuộc dựa vào cái gì để tiêu diệt ba mươi vạn đại quân?
Có rất nhiều ân công lo lắng, không biết quyển sách này đến phần sau có trở nên huyền ảo, huyễn hoặc, hay quá mức khoa huyễn hay không.
Ở đây, xin được thanh minh một cách rõ ràng, là sẽ không.
Sẽ không xuất hiện bất kỳ loại vũ khí năng lượng nào, cũng không có bất kỳ võ lực nghịch thiên, huyễn hoặc khó hiểu nào.
Cũng sẽ không đề cập đến tận thế, hay bất cứ thứ gì khoa huyễn kỳ lạ.
Khi đã giải tỏa hết mọi lo lắng, sau khi nhân vật chính hoàn thành sứ mệnh, truyện sẽ kết thúc.
Tuyệt đối không kéo dài, tuyệt đối không thay đổi bản đồ.
Cũng sẽ không viết về bất kỳ nền văn minh thời Thượng Cổ nào.
Tóm lại, viết quyển sách này, phần lớn là để bù đắp những tiếc nuối trước đó, muốn nó trở thành một tác phẩm có độ hoàn thành cao hơn.
Võ lực không vượt quá giới hạn, lực lượng không vượt quá giới hạn, thế giới không vượt quá giới hạn.
...
Tháng Hai trôi qua, ta cũng thở phào nhẹ nhõm, ta lại sống sót qua một tháng.
Tháng này, ta tổng cộng đã cập nhật 43 vạn chữ, nhưng tháng này cũng chỉ có 29 ngày.
Hầu như mỗi ngày đều tự nhủ với chính mình.
Phải cố gắng lên!
Mỗi ngày 15.000 chữ, là sứ mệnh của ngươi, phải luôn cắn răng chịu đựng.
Một khi lơ là, liền cảm thấy đầy tội lỗi.
...
Cuối cùng, xin một chút phiếu tháng ba.
Bởi vì mệt mỏi quá độ, nên không thể phát ra giọng điệu hào sảng.
Ta chỉ có thể nói, mỗi ngày nguyệt phiếu gần như là phần lớn động lực và chống đỡ của ta.
Dù có mệt mỏi đến đâu, nhìn thấy nguyệt phiếu tăng trưởng, nguồn sức mạnh này dường như có thể khiến ta hồi sinh, tiếp tục liều mạng gõ chữ.
Cho nên, chư vị ân công.
Xin hãy cho ta nguyệt phiếu.
Để cho bánh ngọt có thêm chút sức lực, cố gắng gõ chữ.
Cảm ơn mọi người.
Dập đầu.
Tạ ơn.
--------------------------
Nhiều lúc suy nghĩ không biết có nên thêm tag ngược văn vào không.
"Ngươi đừng đụng ta." Tỉnh Trung Nguyệt trực tiếp gạt tay Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc không khỏi kinh ngạc, đây là chuyện gì vậy?
Lẽ nào Tỉnh Trung Nguyệt vẫn không thể thoát khỏi biến cố trước đó? Nhưng khi đó, kẻ đuối lý là Tỉnh Trung Nguyệt mới phải, có được không?
Chính ngươi suýt chút nữa làm hại Vân Trung Hạc ta thất bại trong gang tấc, khiến Đại Doanh đế quốc suýt thua trận chiến.
"Trừ khi ngươi trở lại bộ dạng trước kia, nếu không, ngươi đừng chạm vào ta." Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ngươi dùng bộ dạng này thân mật với ta, chẳng lẽ sẽ không cảm thấy như mình đang đội nón xanh (bị cắm sừng) sao?"
Ách?!
Ngay sau đó, Tỉnh Trung Nguyệt lấy ra một chiếc gương, đặt trước mặt Vân Trung Hạc.
Móa!
Từ khi giả mạo huynh trưởng Ngao Ngọc, Vân Trung Hạc cơ bản rất ít khi soi gương. Không giống như trước kia khi còn giữ bộ dạng Vân Trung Hạc, hắn mỗi ngày đều đối diện với gương mà tự luyến. Còn bây giờ, kỳ thật có chút không dám soi gương.
Bởi vì mập ú hơn 200 cân, xác thực không được tính là đẹp trai tuấn mỹ.
Hơn nữa, lúc này hắn cơ bản không nhìn ra dáng vẻ trước kia của Vân Trung Hạc, khó trách Tỉnh Trung Nguyệt không nguyện ý để hắn đụng vào.
"Hắn và ngươi có quan hệ thế nào?" Tỉnh Trung Nguyệt hỏi.
"Ngao Ngọc là huynh trưởng của ta, huynh trưởng sinh đôi." Vân Trung Hạc nói: "Rất hiển nhiên, ta có gen đặc thù. Ta và huynh trưởng là sinh đôi, sau đó, ngươi sinh một đôi bảo bảo cũng là sinh đôi."
Tỉnh Trung Nguyệt hỏi: "Người khác thì sao?"
Vân Trung Hạc nói: "Là người tốt nhất trên đời, từ trước đến nay chưa từng gặp qua người nào mỹ hảo, ấm áp, hiền lành như hắn, so với ta tốt hơn không biết bao nhiêu lần."
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Vậy hắn đâu?"
"Không có ở đây." Vân Trung Hạc nói: "Ở chỗ Dược Vương, huynh trưởng Ngao Ngọc vì cứu ta, đã hy sinh bản thân mình."
Tỉnh Trung Nguyệt rơi vào trầm mặc, bởi vì nàng đương nhiên nghĩ đến huynh trưởng Yến Biên Tiên của mình. Từng có thời điểm, Yến Biên Tiên là người thân duy nhất của nàng, đồng thời nguyện ý vì nàng trả giá tất cả.
Nhưng là...
Tỉnh Trung Nguyệt lập tức đem người này hoàn toàn che giấu, phong tỏa trong đầu mình.
Nàng là một người không có mục tiêu, đối mặt với thống khổ tinh thần, nàng liền lựa chọn quên mất.
Ta chỉ cần không nghĩ tới, thì sẽ không thống khổ. Cho nên nàng thật sự cưỡng ép, bức bách chính mình quên đi chuyện tự tay giết Yến Biên Tiên.
"Ngươi khi nói chuyện với ta, tại sao lại nhắm mắt?" Vân Trung Hạc hỏi.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ngươi bây giờ quá xấu, ta nhìn không quen."
Vân Trung Hạc im lặng, nhưng hắn hiểu rõ ý tứ của Tỉnh Trung Nguyệt. Trước kia Vân Trung Hạc là trượng phu của Tỉnh Trung Nguyệt, hai người thân mật vô cùng, cho nên trong thế giới tinh thần của nàng, Vân Trung Hạc vẫn luôn là mỹ nam tử tuấn mỹ vô địch kia.
Hiện tại triệt để đổi sang một bộ dáng khác, nhưng lại là Vân Trung Hạc chân chính. Đối mặt với bộ dạng này của hắn, Tỉnh Trung Nguyệt sẽ bị rối loạn tinh thần, không biết coi hắn là ai.
Theo một ý nghĩa nào đó, Tỉnh Trung Nguyệt không muốn phá hủy hình tượng Vân Trung Hạc trong thế giới tinh thần của nàng.
"Ngươi cởi quần áo ra." Tỉnh Trung Nguyệt bỗng nhiên nói.
Vân Trung Hạc nói: "Hay là bỏ đi, ngươi không nói thì ta còn thấy không sao, ngươi nói rồi, ta cũng cảm thấy không thể dùng hình tượng này thân mật với ngươi."
Tỉnh Trung Nguyệt lười giải thích, trực tiếp tiến lên lột quần áo của Vân Trung Hạc.
Mẹ nó, mẹ nó, ngươi định bá vương ngạnh thượng cung (cưỡng bức) sao?
Ngươi định chơi trò nhắm mắt, tắt đèn thì đều như nhau sao?
Bất quá Vân Trung Hạc nghĩ nhiều, sau khi cởi quần áo của hắn, Tỉnh Trung Nguyệt cẩn thận nhìn ngực Vân Trung Hạc.
"Ngươi đang tìm cái gì?" Vân Trung Hạc hỏi.
"Vết sẹo." Tỉnh Trung Nguyệt đáp.
Lúc đó Yến Biên Tiên một kiếm đâm xuyên qua lồng ngực Vân Trung Hạc, trước sau đều để lại vết sẹo.
Rất nhanh Tỉnh Trung Nguyệt đã tìm được vết sẹo kia, ở trước ngực và sau lưng đều có.
Nàng không khỏi vươn tay vuốt ve.
"Có lẽ vì là song bào thai, hoặc là vì nguyên nhân khác, trái tim của ta và ca ca Ngao Ngọc đều khác hẳn người thường." Vân Trung Hạc nói: "Vị trí trái tim của ta rất lệch, Yến Biên Tiên cho rằng đã đâm xuyên qua tim ta, nhưng trên thực tế không phải. Mà trái tim của ca ca ta cũng lệch, hơn nữa còn phát dục không hoàn chỉnh."
"Đừng nói nữa, không cần bàn luận." Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Có một số việc ta vĩnh viễn không muốn nhớ lại, những chuyện đau khổ ta một chút cũng không muốn hồi ức."
Nữ nhân này thật đúng là lừa mình dối người.
Ngón tay của Tỉnh Trung Nguyệt không ngừng lướt qua vết sẹo trước ngực Vân Trung Hạc.
"Cẩn thận một chút, đừng làm bong vết sẹo này của ta." Vân Trung Hạc nói.
Tỉnh Trung Nguyệt không khỏi kinh ngạc.
Vân Trung Hạc nói: "Vết sẹo này của ta là giả, là ngụy trang."
Tỉnh Trung Nguyệt kinh ngạc, không khỏi nheo mắt nói: "Ngươi rốt cuộc có phải Vân Trung Hạc không? Vân Trung Hạc nhất định phải có vết sẹo, huynh trưởng của ta, Yến Biên Tiên, đã đâm xuyên qua lồng ngực ngươi, một kiếm kia đâm ác như vậy, làm sao có thể không có vết sẹo chứ?"
Vân Trung Hạc nói: "Đúng vậy, đã từng có vết sẹo, sau đó ta và Dược Vương hợp tác, thực hiện phẫu thuật xóa sẹo."
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Vết sẹo còn có thể xóa sao?"
Vân Trung Hạc nói: "Đương nhiên có thể, đầu tiên là loại bỏ phần mô sẹo, sau đó tiến hành cấy da tự thân, cho nên mảnh da trên ngực ta thực ra là được chuyển từ mông lên."
Tỉnh Trung Nguyệt bĩu môi.
Vân Trung Hạc nói: "Sau ca phẫu thuật này, mất hơn nửa năm mới hoàn toàn hồi phục."
Bởi vì có người bị bệnh tâm thần Tắc Kè Hoa, cho nên Vân Trung Hạc giả mạo Ngao Ngọc hoàn toàn không có sơ hở. Nhưng có một sơ hở trí mạng là vết sẹo ở trước ngực và sau lưng, vì vậy, nhất định phải làm phẫu thuật cấy da, chữa trị vết sẹo.
Nếu không, một ngày nào đó, vết sẹo xuyên thấu trước ngực và sau lưng này chắc chắn sẽ trở thành quả bom hẹn giờ trí mạng, triệt để vạch trần thân phận của Vân Trung Hạc, khiến hắn nổ tan xương nát thịt.
Mà một khi Vân Trung Hạc xóa bỏ vết sẹo trước ngực và sau lưng, thì đó sẽ là bằng chứng cho việc hắn không phải Vân Trung Hạc.
Bởi vì thế giới này căn bản không thể có thuật xóa sẹo, dù là Mê Điệt cốc cũng không làm được, thậm chí ngay cả khái niệm này còn không có, đừng nói đến khái niệm cấy da nghịch thiên kia.
Nhưng Vân Trung Hạc cũng không thể chủ động cởi quần áo ra rồi nói: Các ngươi nhìn đi, các ngươi nhìn này, ngực ta trước sau không có vết thương xuyên thấu, ta không phải Vân Trung Hạc.
Cạm bẫy này, phải để người khác chủ động dẫm vào, như vậy mới có ý tứ, mới có thể khiến đối phương nổ tan xác.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ngươi ngụy trang vết sẹo này, chính là cố ý để người hữu tâm nhìn thấy, đến thời khắc mấu chốt, sẽ xé toạc lớp ngụy trang vết thương, như vậy ngươi có thể hại người, đúng không?"
Vân Trung Hạc nói: "Đúng vậy, hơn nữa còn có thể triệt để rửa sạch hiềm nghi ta là Vân Trung Hạc."
Tiếp đó, Vân Trung Hạc nói: "Nguyệt Nhi, làm sao ngươi nhận ra thân phận của ta? Ta tự nhận không có bất kỳ sơ hở nào, bất kể là tướng mạo hay thanh âm, còn có động tác, ta đều không có một chút quan hệ nào với Vân Trung Hạc trước kia."
Tỉnh Trung Nguyệt suy nghĩ kỹ một hồi rồi nói: "Ta không biết."
Trên thực tế, Tỉnh Trung Nguyệt thật sự không biết vì sao có thể trực tiếp nhìn thấu hắn là Vân Trung Hạc.
Bởi vì lúc đó, trong mật thất dưới lòng đất, hoàn cảnh rất tối tăm, hơn nữa độc dược trên người nàng vẫn chưa hết tác dụng, mắt cũng không nhìn rõ lắm, cả người mơ mơ màng màng.
Vân Trung Hạc đứng bên cạnh nàng, Tỉnh Trung Nguyệt thậm chí không nhìn rõ, cũng không nghe rõ, mà đã trực tiếp phán định hắn là Vân Trung Hạc.
Mà bây giờ, nàng rõ ràng nhìn thấy bộ dạng của Vân Trung Hạc lúc này, ngược lại có chút không rõ.
Thậm chí còn hoài nghi phán đoán của mình, người nam nhân trước mắt này rốt cuộc có phải Vân Trung Hạc hay không?
Nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, Tỉnh Trung Nguyệt liền có thể đoán được, người nam nhân trước mắt này chính là Vân Trung Hạc.
Điều này rất kỳ quái, nói là mùi hương cũng không phải, nói là cảm giác cũng không phải.
"Nguyệt Nhi, liên quan đến thân phận của ta, ngươi không thể nói cho bất kỳ ai, bao gồm Lãnh Bích, Vô Sương công chúa, còn có Liệt Phong phu nhân..." Vân Trung Hạc nói: "Một mình ngươi biết là được."
"Ừm." Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ngươi đứng lên đi, chúng ta còn có chuyện quan trọng cần thương nghị. Bọn họ đều đang chờ ngươi, hy vọng ngươi có thể mang đến niềm vui bất ngờ."
...
Nữ Vương phủ đã bị hủy diệt một phần ba, cho nên mấy người họp trong một thư phòng còn nguyên vẹn.
Khi Vân Trung Hạc nhìn thấy Vô Sương công chúa, không khỏi có chút kinh ngạc.
Ngươi không phải rơi vào thiên la địa võng của thái tử Đại Tây đế quốc sao? Ngươi không phải nên bị bắt rồi sao?
Vô Sương công chúa xem thường Lý Trụ, cho nên mới một mình một ngựa, lẻn vào doanh địa Đại Tây đế quốc để bắt Lý Trụ, muốn cưỡng đoạt thuốc giải.
Kết quả lại để Lý Trụ lẻn vào Nhu Lan Nữ Vương phủ, mặc sức làm hại.
Nhưng thái tử Đại Tây đế quốc Lý Trụ cũng xem thường Vô Sương công chúa, hắn giăng sẵn thiên la địa võng, muốn bắt sống Vô Sương công chúa.
Kết quả thì sao?!
Sau khi Vô Sương công chúa lẻn vào doanh địa Đại Tây đế quốc, lập tức phát hiện ra âm mưu mai phục của Lý Trụ từ trong bầu không khí quỷ dị.
Nàng vẫn chế ngự được thế thân của Lý Trụ, móc ra từ trong ngực thế thân một bình sứ.
Trong bình sứ này chắc chắn là thuốc gây mê, chỉ cần ngửi một chút, lập tức sẽ toàn thân tê liệt, rã rời.
Vô Sương công chúa mở bình sứ ra, vừa định ngửi thì ngừng lại, đồng thời nín thở, hơn nữa còn che giấu toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể.
Sau đó... Nàng giả bộ hôn mê, ngã xuống đất.
Những cao thủ mai phục của thái tử Lý Trụ thấy vậy, lập tức mừng như điên, liền muốn tiến lên bắt Vô Sương công chúa.
Kết quả... Vô Sương công chúa bỗng nhiên bạo phát, giết người.
Dưới tình thế bất ngờ, những cao thủ mai phục của thái tử Lý Trụ bị giết mười mấy người, Vô Sương công chúa trực tiếp đột phá vòng vây.
Sau đó, toàn bộ cao thủ trong doanh địa đều điên cuồng xông tới.
Vô Sương công chúa chỉ dựa vào một thanh kiếm mà chém giết.
Không sai, chỉ một mình nàng, từ trong đại quân doanh địa của địch nhân, giết ra ngoài.
Mặc dù là ban đêm, mặc dù là khi địch nhân không kịp phòng bị, nhưng điều này cũng cực kỳ ngạo nghễ.
Đêm đó nàng đã giết bao nhiêu người? Không biết, nhưng chắc chắn vượt qua mấy trăm người.
Cho nên, võ công của nữ nhân này, quả thực cao đến kinh dị.
Từ trong doanh địa mấy chục vạn đại quân, xông vào, lại giết ra, sau đó quay về Nhu Lan thành.
Vân Trung Hạc không khỏi nhìn về phía khuôn mặt nàng, thân thể nàng.
Lợi hại như vậy sao? Người Bạch Vân thành mạnh như vậy? Hậu duệ của Nộ Đế Đại Hàm đế quốc nghịch thiên như vậy sao?
"Ba mươi vạn đại quân Đại Tây đế quốc, cách Nhu Lan thành không đến hai trăm dặm, ba ngày sau sẽ đến trước thành." Vô Sương công chúa nói: "Phải làm sao bây giờ?"
Vân Trung Hạc nói: "Nhu Lan thành có bao nhiêu quân đội?"
"Chúng ta có hai vạn người, nhưng quân đội có thể chiến đấu chỉ có mười ba ngàn." Vô Sương công chúa nói.
"Thật sao?" Tỉnh Trung Nguyệt nghi ngờ hỏi.
Vân Trung Hạc bất đắc dĩ, hai người các ngươi, ai mới là Nữ Vương? Đây đều là người của ngươi, Tỉnh Trung Nguyệt, mà chính ngươi cũng không rõ có bao nhiêu người, ngược lại Vô Sương công chúa lại rõ ràng như vậy.
Vô Sương công chúa lạnh nhạt nói: "Ngươi, Nhu Lan Nữ Vương này, lúc đông nhất cũng có hai mươi vạn mã phỉ kỵ binh, kết quả hiện tại khi nguy cơ đến, chỉ còn lại hơn một vạn người đi theo ngươi. Trong hơn một năm qua, ngươi làm Nữ Vương kiểu gì vậy?"
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Trách ta sao?"
Sau đó, hai tỷ muội bắt đầu cãi vã.
Vô Sương công chúa nói: "Chỉ cần ngươi có chút thủ đoạn chính trị, cũng có thể khống chế được mười vạn đại quân, không đến mức chỉ có hơn một vạn người đáng tin đi theo, còn lại toàn bộ đều phản bội, bỏ trốn."
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ta từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến việc thu phục bọn hắn, ta cũng chưa từng muốn làm Nhu Lan Nữ Vương. Là do bọn hắn đánh không lại ta, sau đó không ngừng đầu hàng ta, Nhu Lan Nữ Vương này của ta, cũng là bị bọn hắn ép lên vương vị."
Vân Trung Hạc đứng một bên nghe mà tê cả da đầu.
Mà Vô Sương công chúa cũng dùng ánh mắt "tức giận vì không chịu cố gắng" nhìn Tỉnh Trung Nguyệt.
Nhưng trên thực tế, đúng là như vậy, Tỉnh Trung Nguyệt căn bản không hề có ý định làm Nữ Vương, cũng không có bất kỳ dã tâm nào, nàng chỉ muốn làm một mã phỉ thuần túy. Ai ngờ, như quả cầu tuyết, sau khi đánh thắng mấy trận mấu chốt, người đến đầu hàng nàng càng ngày càng nhiều.
Lúc huy hoàng nhất, hai mươi mấy vạn mã phỉ đều nghe lệnh của Nữ Vương nàng. Hơn nữa, còn mượn danh nghĩa Nhu Lan Nữ Vương của nàng để đi cướp bóc, tấn công một vài tiểu quốc Tây Vực.
Cho nên, trên danh nghĩa, Nhu Lan Nữ Vương nàng có lãnh địa rộng 1,5 triệu cây số vuông, thậm chí chính nàng cũng không biết có những địa bàn nào thuộc về mình. Tóm lại, những mã phỉ này sau khi tấn công thành trì nào đó của tiểu quốc Tây Vực, lập tức đến báo tin thắng trận, dâng lên địa đồ, nói cho Nhu Lan Nữ Vương, thành trì này từ nay về sau thuộc về nàng.
Cứ như vậy, Nhu Lan vương quốc của nàng không ngừng mở rộng, nhưng nàng căn bản chưa từng rời khỏi Nhu Lan thành.
Đương nhiên, bây giờ đại họa lâm đầu, mấy chục vạn đại quân Đại Tây đế quốc từ phía tây nam tiến đến, những đầu lĩnh mã phỉ, quân phiệt từng đầu hàng Tỉnh Trung Nguyệt Nữ Vương, bọn họ nhao nhao làm phản, phất cờ thay đổi, trở thành thần dân của Đại Tây đế quốc.
Mà những thành trì của các tiểu quốc Tây Vực bị bọn hắn chiếm lĩnh kia, tự nhiên cũng thuộc về Đại Tây đế quốc.
Vô Sương công chúa lấy ra một tấm bản đồ, bày lên bàn.
Tấm bản đồ này chính là Nhu Lan vương quốc, rộng đến 1,5 triệu cây số vuông, đại bộ phận đều là sa mạc và hoang mạc.
Nhưng ở phía tây bắc, có bảy tòa thành trì cũng thuộc về Nhu Lan vương quốc, hiển nhiên là những mã phỉ quân phiệt kia mượn danh nghĩa Nữ Vương Tỉnh Trung Nguyệt tấn công chiếm được. Đương nhiên, hiện tại bảy tòa thành này đều đã thuộc về Đại Tây đế quốc.
"Cô nãi nãi, xin ngươi hãy nhớ kỹ tấm bản đồ này, đây là thời khắc huy hoàng nhất của Nhu Lan Nữ Vương quốc của ngươi." Vô Sương công chúa nói.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Nhu Lan Nữ Vương này, ngươi muốn làm thì để ngươi làm."
Lập tức Vô Sương công chúa tức giận đến mức muốn phun lửa.
"Hai vị chủ nhân, việc cấp bách của chúng ta là thương lượng xem làm thế nào để vượt qua nguy cơ lần này." Lãnh Bích nói: "Ba ngày sau, ba mươi vạn đại quân Đại Tây đế quốc sẽ đến trước thành."
Vô Sương công chúa nói: "Các ngươi cảm thấy có thể đánh thắng không?"
"Không thể thắng." Tỉnh Trung Nguyệt thẳng thắn nói.
"Không thể thắng." Vân Trung Hạc nói.
"Ta cũng cảm thấy không thể thắng." Vô Sương công chúa nói.
Thật sự không thể thắng, lúc này, Tỉnh Trung Nguyệt trong tay chỉ có mười ba ngàn người có thể chiến đấu, mà địch nhân có ba mươi vạn.
Mấu chốt là, Nhu Lan thành dù sao cũng là thành trì hoang mạc, diện tích tuy không nhỏ, nhưng cũng rất tàn tạ.
Với sự chênh lệch binh lực lớn như vậy, tất bại không thể nghi ngờ, coi như Thần Tiên tới cũng không thể thắng.
Hơn nữa, dưới sự chênh lệch thực lực lớn như vậy, sĩ khí của hơn một vạn người bên cạnh Tỉnh Trung Nguyệt sẽ triệt để suy sụp, càng không có sức chiến đấu, có thể dễ dàng tan vỡ.
Vô Sương công chúa nói: "Nếu không thể thắng, phải làm sao?"
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Chạy."
Khi nàng nói ra chữ "chạy", hoàn toàn không có bất kỳ áp lực nào, bởi vì Nhu Lan Nữ Vương này nàng không hề để tâm, cái gọi là cơ nghiệp này nàng cũng hoàn toàn không quan tâm.
"Đúng, chạy." Vô Sương công chúa nói: "Chạy về hướng này thì thế nào?"
Tỉnh Trung Nguyệt hỏi: "Chỗ nào?"
Vô Sương công chúa nói: "Tây Long thành, Tây Long thành của Đại Chu đế quốc."
Vô Sương công chúa chỉ tay lên bản đồ, Tây Long thành được xem là thành thị biên thùy phía tây của Đại Chu đế quốc, giáp giới với hoang mạc phía tây.
Vô Sương công chúa nói: "Sứ giả Đại Chu đế quốc nói, chỉ cần Tỉnh Trung Nguyệt ngươi tiếp nhận sắc phong của Đại Chu đế quốc, Đại Chu đế quốc sẽ đồng ý cho ngươi đóng quân ở Tây Long thành."
Vân Trung Hạc nói: "Sắc phong Tỉnh Trung Nguyệt làm gì?"
"Tây Long Hầu." Vô Sương công chúa nói.
Vân Trung Hạc nói: "Trước đó sắc phong công tước, Tỉnh Trung Nguyệt không đồng ý, bây giờ lại sắc phong hầu tước?"
Vô Sương công chúa nói: "Thời thế thay đổi, lúc đó Tỉnh Trung Nguyệt là Nhu Lan Nữ Vương, có lãnh địa rộng lớn, có hai mươi mấy vạn mã phỉ đại quân. Mà bây giờ, cái gọi là Nhu Lan Nữ Vương này đứng trước tai họa ngập đầu, bên người chỉ có hơn một vạn người, đương nhiên chỉ có thể phong làm hầu tước."
Vân Trung Hạc nói: "Thế nhưng, khi ta đến, hoàng đế Đại Chu đã ban cho ta ý chỉ, sắc phong Tỉnh Trung Nguyệt làm Trấn Tây Vương."
Vô Sương công chúa ném tới một vật, nói: "Đây chính là đạo ý chỉ mà ngươi nói, sắc phong Tỉnh Trung Nguyệt làm Trấn Tây Vương."
Vân Trung Hạc nhận lấy xem xét, phát hiện thánh chỉ này vậy mà... mục nát.
Thánh chỉ dệt bằng tơ lụa này, vậy mà mục nát, chữ viết phía trên cũng hoàn toàn bị hủy.
Vô Sương công chúa nói: "Ta không hề động tay động chân, nó tự mục nát, hoàng đế Đại Chu hận ngươi đến mức nào, sợ Tỉnh Trung Nguyệt không giết ngươi, còn làm ra một thánh chỉ tự mục nát, chính là vì triệt để chọc giận Tỉnh Trung Nguyệt, để nàng giết ngươi."
Vân Trung Hạc cầm thánh chỉ đã mục nát này, trong lòng cười lạnh không thôi.
Vạn Duẫn hoàng đế, ngươi sốt ruột muốn mượn đao giết người đến vậy sao?
Vô Sương công chúa nói: "Sứ giả mới của Đại Chu đế quốc nói, chỉ cần Tỉnh Trung Nguyệt đồng ý nhận sắc phong của Đại Chu đế quốc, làm Tây Long Hầu, liền đồng ý che chở nàng, như vậy hơn một vạn người chúng ta có thể an gia ở Tây Long thành. Một khi trở thành thần tử của Đại Chu đế quốc, Đại Tây đế quốc tin rằng sẽ không dám tiếp tục tấn công chúng ta, bởi vì như vậy có thể sẽ gây ra nguy cơ khai chiến với Đại Chu đế quốc. Chỉ có điều, nói như vậy, Tỉnh Trung Nguyệt ngươi sẽ trở thành bề tôi của Đại Chu đế quốc, nói không chừng hoàng đế sẽ còn triệu ngươi vào cung làm phi."
"Im miệng!" Tỉnh Trung Nguyệt lạnh nhạt nói: "Đừng ép ta động thủ với ngươi."
Lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng khóc của bảo bảo, có lẽ là đói bụng.
Thế là, Tỉnh Trung Nguyệt trực tiếp đứng lên nói: "Bảo bảo đói bụng, ta đi cho ăn, các ngươi cứ bàn bạc, bàn bạc xong, nói cho ta biết kết quả là được."
Sau đó, nàng liền trực tiếp rời đi.
Vân Trung Hạc, Vô Sương công chúa, Lãnh Bích ba người đều ngây ngẩn cả người.
Tỉnh Trung Nguyệt, ngươi cứ thế mà đi sao? Nơi này ngươi mới là chủ nhân, ngươi là Nhu Lan Nữ Vương cơ mà?
Hiện tại đang thương nghị chuyện đại sự sinh tử tồn vong của Nhu Lan quốc, vậy mà ngươi lại bỏ đi cho con bú?
Trên đời này có Nữ Vương không đáng tin cậy như vậy sao? Ngươi thật sự không hề quan tâm đến cơ nghiệp của mình.
Ba người nhìn nhau, sau đó nói: "Chúng ta bàn bạc?"
Sau đó, ba người cùng gật đầu.
Vân Trung Hạc nói: "Đại Chu đế quốc nguyện ý che chở hơn một vạn người các ngươi, đồng thời cho các ngươi ở lại Tây Long thành, các ngươi cảm thấy có khả năng không? Bây giờ Đại Chu đế quốc đang gặp phải thiên tai chưa từng có, quốc khố trống rỗng, làm sao lại vì các ngươi mà trở thành địch nhân với Đại Tây đế quốc. Một khi Đại Chu đế quốc che chở Tỉnh Trung Nguyệt Nữ Vương, vậy ba mươi vạn đại quân Đại Tây đế quốc rất có thể sẽ trực tiếp tấn công Đại Chu đế quốc."
Vô Sương công chúa nói: "Sự thật là, một khi chúng ta mang binh chạy trốn vào Tây Long thành, biên thùy tây bắc của Đại Chu đế quốc, lập tức sẽ bị Đại Chu và Đại Tây đế quốc kẹp tấn công. Ta đương nhiên sẽ không có việc gì, nhưng Tỉnh Trung Nguyệt sẽ bị bắt, sau đó dâng cho thái tử Đại Tây đế quốc Lý Trụ."
Lãnh Bích nói: "Đại Chu đế quốc dự định bán Tỉnh Trung Nguyệt chủ nhân sao?"
Vô Sương công chúa nói: "Đúng vậy, hơn nữa còn dự định bán với giá cao, bây giờ Đại Tây đế quốc có rất nhiều bạc. Đại Chu đế quốc sau khi bán rẻ Tỉnh Trung Nguyệt, vừa vặn có thể bù đắp thâm hụt quốc khố."
Lãnh Bích nói: "Nếu không thể trốn sang Đại Chu đế quốc, vậy trốn sang Đại Doanh đế quốc thì sao? Tỉnh Trung Nguyệt Nữ Vương và Đại Doanh đế quốc có chút giao tình, hoàng đế Đại Doanh nhất định vui lòng tiếp nhận, hơn nữa Đại Doanh đế quốc cũng không quan tâm đến việc đắc tội với Đại Tây đế quốc."
"Không thể." Vô Sương công chúa nói: "Điều này vi phạm lợi ích của ta, vi phạm lợi ích của chúng ta."
Vô Sương công chúa nói "chúng ta" ở đây, đương nhiên là chỉ Bạch Vân thành, là chỉ hậu duệ của Nộ Đế Đại Hàm đế quốc.
Lãnh Bích nói: "Đại Chu không thể đi, Đại Doanh đế quốc cũng không thể đi, vậy thiên hạ rộng lớn này, còn có chỗ nào cho chúng ta dung thân?"
Lúc này, cục diện quả thực rơi vào tuyệt lộ.
Không thể đến Đại Chu đế quốc, cũng không thể đến Đại Doanh đế quốc.
Trên thực tế, coi như muốn đi cũng không được, quân đội Đại Tây đế quốc hiển nhiên đã cắt đứt tất cả đường lui của Tỉnh Trung Nguyệt.
Ba ngày sau sẽ đến trước thành, thái tử Đại Tây đế quốc hoàn toàn quyết tâm phải có được Tỉnh Trung Nguyệt.
Thật sự là thiên hạ rộng lớn, không có chỗ dung thân cho người nhà Tỉnh Trung Nguyệt.
Vô Sương công chúa nói: "Cho nên ta dự định đầu hàng."
Lãnh Bích công chúa kinh ngạc nói: "Đầu hàng? Đầu hàng thái tử Lý Trụ của Đại Tây đế quốc sao? Đó là một kẻ điên, sẽ không chấp nhận đầu hàng, trừ khi ngươi và Tỉnh Trung Nguyệt chủ nhân đều gả cho hắn, hắn mới có thể buông tha chúng ta."
Vô Sương công chúa nói: "Ta không phải đầu hàng Lý Trụ, mà là đầu hàng phụ thân hắn, hoàng đế Đại Tây đế quốc."
Lãnh Bích nói: "Chỉ đơn thuần là đầu hàng thôi sao?"
Vô Sương công chúa nói: "Ta có thể trên danh nghĩa gả cho hoàng đế Đại Tây đế quốc, như vậy sẽ trở thành mẫu phi của Lý Trụ, hắn cũng sẽ không dám tấn công Nhu Lan thành."
Lần này, Vân Trung Hạc và Lãnh Bích đều kinh ngạc.
Ngươi không nguyện ý gả cho thái tử Lý Trụ của Đại Tây đế quốc, lại nguyện ý gả cho hoàng đế Đại Tây đế quốc? Chỉ vì Lý Trụ là biến thái sao?
Hoàng đế Đại Tây đế quốc này bao nhiêu tuổi? Hắn không sai biệt lắm bằng tuổi Thiên Diễn hoàng đế.
Lãnh Bích nói: "Vô Sương chủ nhân, ngài không cần vì chúng ta mà hy sinh lớn như vậy."
Vô Sương công chúa nói: "Hoàng đế Đại Tây bị bệnh nặng, không làm được chuyện nam nhân, coi như gả cho hắn cũng chỉ là trên danh nghĩa, không cần hiến thân. Nhưng như vậy, lại có thể nhận được sắc phong của Đại Tây đế quốc, có thể trở thành Nhu Lan Nữ Vương chân chính."
Vân Trung Hạc nói: "Trên đời này đúng là không ai có thể cưỡng lại vẻ đẹp và mị lực của ngươi, nhưng vạn nhất hoàng đế Đại Tây này vẫn còn khả năng sinh hoạt vợ chồng thì sao? Đến lúc đó, ngươi sẽ cự tuyệt, hay là đồng ý?"
Gương mặt tuyệt mỹ của Vô Sương công chúa khẽ run rẩy, sau đó nói: "Ta xác định hắn không có năng lực đó."
Vân Trung Hạc nói: "Vô Sương công chúa, ngươi còn muốn mượn sức mạnh của Đại Tây đế quốc để phục quốc?"
Vô Sương công chúa nói: "Ngao Ngọc công tử, ta biết ngươi trí tuệ tuyệt đỉnh. Nhưng ta rất muốn biết, dưới tình thế tuyệt vọng này, phải làm thế nào? Bất kể là Nhu Lan thành, hay là cái gọi là Nhu Lan quốc, Tỉnh Trung Nguyệt không hề để ý, nhưng ta không muốn từ bỏ, ta muốn bảo vệ người nhà, ta còn muốn bảo vệ mảnh cơ nghiệp này. Hoàng đế Đại Tây đế quốc sống không được bao lâu, trở thành hoàng phi của hắn, là lựa chọn tốt nhất để cứu vớt cả nhà, bảo vệ mảnh cơ nghiệp này."
Lúc này, trong đôi mắt đẹp tuyệt mỹ của Vô Sương công chúa tràn đầy cuồng nhiệt, tràn đầy tinh thần hy sinh.
Vân Trung Hạc trong lòng cảm khái, Vô Sương và Tỉnh Trung Nguyệt thật sự là hai thái cực.
Tỉnh Trung Nguyệt mọi thứ đều không để ý, không hề quan tâm đến lãnh địa rộng 1,5 triệu cây số vuông của mình, không có bất kỳ dã tâm nào.
Mà vị Vô Sương công chúa này, nàng cũng xinh đẹp như Tỉnh Trung Nguyệt, võ công thậm chí còn cao hơn.
Nhưng nàng lại tràn đầy dã tâm, một lòng chỉ nghĩ đến việc phục quốc, muốn bảo vệ cái gọi là cơ nghiệp Nhu Lan quốc.
Hơn nữa, một hoàng đế Đại Tây đế quốc sống không được bao lâu, lại bị bệnh nặng, không thể làm chuyện phòng the, dường như trở thành lựa chọn tốt nhất của nàng.
Vô Sương công chúa nói: "Ta lập tức đi đến kinh đô Đại Tây, dâng toàn bộ Nhu Lan quốc cho hoàng đế Đại Tây, đồng thời ta sẽ dâng cho hắn một bảo vật, nhất định có thể đổi lấy việc hoàng đế Đại Tây sắc phong Tỉnh Trung Nguyệt làm Nhu Lan Nữ Vương."
Lãnh Bích nói: "Như vậy, Vô Sương chủ nhân, ngài sẽ hy sinh thanh danh của mình, hy sinh thanh xuân của mình."
Vô Sương công chúa nói: "Ngoài việc ta gả cho hoàng đế Đại Tây, còn có biện pháp nào có thể bảo vệ các ngươi, bảo vệ người nhà của ta, bảo vệ mảnh cơ nghiệp này không?"
Sau đó, Vô Sương công chúa đứng lên nói: "Ta bây giờ liền lập tức xuất phát đi kinh đô Đại Tây, nhất định sẽ nhanh chóng khiến hoàng đế Đại Tây hạ chỉ. Nhưng trong mấy ngày này, các ngươi phải nghĩ cách tránh đi tên súc sinh Lý Trụ kia, dù là đến Mê Điệt cốc cũng được."
Nói xong, Vô Sương công chúa liền đi thẳng ra ngoài.
Nữ nhân này, vì cái gọi là lý tưởng, thật sự quá cuồng nhiệt, vậy mà không tiếc gả mình cho hoàng đế Đại Tây.
Nàng cũng rất điên cuồng, chỉ là không giống với sự điên cuồng của Tỉnh Trung Nguyệt.
Sự điên cuồng của nàng, tràn đầy tinh thần hy sinh, hy sinh vì sứ mệnh và lý tưởng của mình.
"Chậm đã..." Vân Trung Hạc nói: "Vô Sương công chúa, ngươi không cần hy sinh bản thân, ta có thể đánh bại ba mươi vạn đại quân Đại Tây đế quốc, có thể khiến bọn hắn toàn quân bị diệt."
Vô Sương công chúa và Lãnh Bích lập tức nhìn sang nói: "Ngao Ngọc, ngươi đang nói mê sao?"
Đúng vậy, đây hoàn toàn là nói mê.
Một vạn người, muốn đánh thắng ba mươi vạn người? Không phải mơ mộng hão huyền thì là gì?
Vô Sương công chúa nói: "Nơi này không có động đất, không có núi lửa phun trào, ngươi dựa vào cái gì để tiêu diệt ba mươi vạn đại quân Đại Tây đế quốc? Hơn nữa ba ngày sau, ba mươi vạn đại quân này sẽ đến trước thành."
Vân Trung Hạc nói: "Lãnh Bích đại nhân, ngươi có thể để ta và Vô Sương công chúa nói chuyện riêng không?"
Lãnh Bích không nói hai lời, đi thẳng.
"Vô Sương công chúa, nếu ta có thể tiêu diệt ba mươi vạn đại quân này, kết quả sẽ thế nào?" Vân Trung Hạc nói: "Những mã phỉ quân phiệt phản loạn kia sẽ lại một lần nữa đầu hàng Tỉnh Trung Nguyệt Nữ Vương. Nàng không có dã tâm, nhưng ngươi có, đến lúc đó ngươi có thể cướp binh quyền của bọn hắn, chiếm quân đội của bọn hắn, hơn nữa có thể triệt để chiếm lĩnh mảnh đất rộng lớn này, trở thành Nhu Lan vương quốc chân chính, đến lúc đó các ngươi sẽ có hai mươi mấy vạn đại quân, đó mới thực sự là bá nghiệp vương quốc."
Vô Sương công chúa nói: "Giấc mơ rất đẹp, nhưng không thể thực hiện. Hơn một vạn người của chúng ta sĩ khí sa sút, đối mặt với ba mươi vạn đại quân Đại Tây đế quốc, nửa canh giờ cũng không giữ được, đừng nói đến việc đánh bại, tiêu diệt bọn hắn."
Vân Trung Hạc nói: "Vô Sương công chúa, ta nguyện ý lập quân lệnh trạng. Nếu lần này không thể tiêu diệt ba mươi vạn đại quân Đại Tây đế quốc, ta sẽ tự sát trước mặt ngươi."
Vô Sương công chúa nói: "Ta đã nói rồi, nơi này không có bất kỳ động đất, núi lửa phun trào nào để ngươi lợi dụng."
Vân Trung Hạc nói: "Không, ta không cần lợi dụng động đất hay núi lửa, thậm chí không cần lợi dụng bất kỳ thiên tai nào."
Không dựa vào bất kỳ thiên tai nào? Mưa to gió lớn chẳng đáng là gì, vậy Vân Trung Hạc rốt cuộc dựa vào cái gì để tiêu diệt ba mươi vạn đại quân?
Có rất nhiều ân công lo lắng, không biết quyển sách này đến phần sau có trở nên huyền ảo, huyễn hoặc, hay quá mức khoa huyễn hay không.
Ở đây, xin được thanh minh một cách rõ ràng, là sẽ không.
Sẽ không xuất hiện bất kỳ loại vũ khí năng lượng nào, cũng không có bất kỳ võ lực nghịch thiên, huyễn hoặc khó hiểu nào.
Cũng sẽ không đề cập đến tận thế, hay bất cứ thứ gì khoa huyễn kỳ lạ.
Khi đã giải tỏa hết mọi lo lắng, sau khi nhân vật chính hoàn thành sứ mệnh, truyện sẽ kết thúc.
Tuyệt đối không kéo dài, tuyệt đối không thay đổi bản đồ.
Cũng sẽ không viết về bất kỳ nền văn minh thời Thượng Cổ nào.
Tóm lại, viết quyển sách này, phần lớn là để bù đắp những tiếc nuối trước đó, muốn nó trở thành một tác phẩm có độ hoàn thành cao hơn.
Võ lực không vượt quá giới hạn, lực lượng không vượt quá giới hạn, thế giới không vượt quá giới hạn.
...
Tháng Hai trôi qua, ta cũng thở phào nhẹ nhõm, ta lại sống sót qua một tháng.
Tháng này, ta tổng cộng đã cập nhật 43 vạn chữ, nhưng tháng này cũng chỉ có 29 ngày.
Hầu như mỗi ngày đều tự nhủ với chính mình.
Phải cố gắng lên!
Mỗi ngày 15.000 chữ, là sứ mệnh của ngươi, phải luôn cắn răng chịu đựng.
Một khi lơ là, liền cảm thấy đầy tội lỗi.
...
Cuối cùng, xin một chút phiếu tháng ba.
Bởi vì mệt mỏi quá độ, nên không thể phát ra giọng điệu hào sảng.
Ta chỉ có thể nói, mỗi ngày nguyệt phiếu gần như là phần lớn động lực và chống đỡ của ta.
Dù có mệt mỏi đến đâu, nhìn thấy nguyệt phiếu tăng trưởng, nguồn sức mạnh này dường như có thể khiến ta hồi sinh, tiếp tục liều mạng gõ chữ.
Cho nên, chư vị ân công.
Xin hãy cho ta nguyệt phiếu.
Để cho bánh ngọt có thêm chút sức lực, cố gắng gõ chữ.
Cảm ơn mọi người.
Dập đầu.
Tạ ơn.
--------------------------
Nhiều lúc suy nghĩ không biết có nên thêm tag ngược văn vào không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận