Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám
Chương 303: Họa thủy Vân Trung Hạc! Mị lực vô tận!
**Chương 303: Họa thủy Vân Trung Hạc! Mị lực vô tận!**
Vân Trung Hạc hẹn hò đối tượng đầu tiên!
Đây là một nữ sĩ quan có dáng vẻ ngọt ngào, cũng là cô gái duy nhất không quá cao mà Vân Trung Hạc từng gặp, chiều cao khoảng một mét bảy.
Sau khi nhìn thấy Vân Trung Hạc, nàng không khỏi có chút kinh ngạc, bị vẻ tuấn tú của hắn làm cho kinh diễm.
Đã xem mắt rất nhiều lần, nhưng lần đầu tiên gặp được người có tướng mạo tuấn mỹ như vậy.
"Ta là một đại phu." Nữ sĩ quan kia nói: "Ngươi có ghét bỏ không?"
Vân Trung Hạc không khỏi kinh ngạc, việc này có gì mà phải ghét bỏ?
Nữ sĩ quan với tướng mạo luôn vui vẻ nói: "Trong quân đoàn, đại phu đa phần đều là nam, nữ rất hiếm. Bởi vì nguyên nhân trị liệu, nên thường xuyên phải nhìn thấy thân thể nam tính, mà nam tính trong đế quốc phần lớn là bảo thủ, nhưng trên thực tế mỗi lần ta đều mang bao tay đó a."
Mẹ nó, hiện đại trong Địa Cầu, nữ đại phu có rất nhiều.
Vân Trung Hạc từng hẹn hò không dưới hai ba mươi người, về sau viện trưởng tìm tới hắn tận tình khuyên bảo nói: "Vân chủ nhiệm a, con thỏ còn không ăn cỏ gần hang, ngươi làm loạn như vậy, bệnh viện chúng ta không có cách nào công tác, một đám nữ bác sĩ vì một mình ngươi mà lục đục với nhau, ngươi đúng là hồng nhan họa thủy a."
"Ta từ bé đã vô cùng thích y thuật, thành tích cũng vô cùng tốt." Nữ sĩ quan ngọt ngào nói: "Cũng chính bởi vì ta quá ưu tú, nên mới bị phân phối đến quân đoàn thứ năm làm y quan, nhưng ta không ngờ rằng, nghề nghiệp này lại khó lấy chồng như vậy."
Vân Trung Hạc nói: "Trong quân đội những nam sĩ quan kia, hẳn là rất lý giải ngươi a, gả cho bọn hắn không khó a."
"Hừ, đám người này là có thành kiến bảo thủ nhất." Nữ quân y ngọt ngào nói: "Cha mẹ ta đều sốt ruột muốn chết, mỗi khi đến ngày nghỉ, lại bắt ta đi xem mắt, ta đã xem mắt tổng cộng ba mươi chín lần rồi."
Vân Trung Hạc nói: "Xem mắt kết quả thế nào?"
Nữ quân y ngọt ngào nói: "Đa phần là ta chướng mắt người khác, ngẫu nhiên gặp được một hai người ưu tú, thì họ lại có thành kiến với nghề nghiệp của ta, tư duy của một số nam nhân trong đế quốc thực sự quá mục nát. Ta năm nay hai mươi bảy tuổi, còn ngươi?"
"Ta ba mươi mốt tuổi." Vân Trung Hạc nói.
Nữ quân y ngọt ngào nói: "Vậy ngươi đã xem mắt mấy lần?"
"Lần đầu tiên." Vân Trung Hạc nói.
Nữ quân y ngọt ngào nói: "Oa, ta thật may mắn a, lần đầu tiên của ngươi đã bị ta gặp được."
Nói xong, nàng mới phát giác câu này có vẻ không ổn, mặt trong nháy mắt đỏ bừng.
Tiếp theo, nữ quân y ngọt ngào nói: "Ta là công dân cấp ba, đế quốc phân phối cho một căn phòng, mỗi tháng thu nhập năm mươi ngân tệ, hàng năm còn có trợ cấp, một năm khoảng 800 ngân tệ."
Oa!
Đây, đây là tương đương với lương một năm gần 300.000.
Hơn nữa còn được phân phòng ở thành phố lớn, bình thường ăn ở đều không tốn tiền.
Tân Đại Viêm đế quốc này giàu mạnh, thực sự làm người ta rùng mình.
Vân Trung Hạc nói: "Ta không có nghề nghiệp, là công dân cấp một, mỗi tháng trợ cấp ba ngân tệ."
Nữ quân y ngọt ngào kinh ngạc nói: "Ngươi, dung mạo ngươi... tốt như thế, vậy mà lại không có công tác sao? Hơn nữa còn là công dân cấp một?"
Vân Trung Hạc nói: "Có phải làm cho ngươi rất thất vọng?"
Nữ quân y ngọt ngào nói: "Có một chút."
Tiếp theo, nữ quân y ngọt ngào nói: "Ngươi thích gì?"
Vân Trung Hạc nói: "Âm nhạc, đọc sách, thiên văn địa lý."
Nữ quân y ngọt ngào nói: "Ngươi cũng thích thiên văn sao?"
Sau đó, hai người hào hứng trò chuyện về thiên văn học.
Cùng nhau uống trà, lại cùng ăn cơm, tổng cộng hết năm ngân tệ, đây coi như là vô cùng xa xỉ.
Vân Trung Hạc không có tiền, là đối phương muội tử bỏ tiền ra.
"Muộn rồi, ta phải về nhà, cám ơn ngươi, hôm nay trò chuyện rất vui." Nữ quân y ngọt ngào nói.
Vân Trung Hạc nói: "Sân nhỏ chỗ ta ở cũng sắp đóng cửa, vậy ta cũng trở về đây."
Nữ quân y ngọt ngào do dự một hồi rồi nói: "Ban đêm ngồi xe ngựa công cộng là phải trả tiền, ngươi... Ngươi có không?"
Vân Trung Hạc nói: "Tiền ngồi xe ngựa thì vẫn có."
Nữ quân y ngọt ngào nói: "Hôm nay chúng ta trò chuyện rất vui vẻ, nhưng... nhưng kết hôn là đại sự, cho nên... Cho nên xin lỗi."
Vân Trung Hạc nói: "Không sao, có thể cùng cô nương tốt đẹp như ngươi trò chuyện cả buổi trưa, là một chuyện vui sướng. Ngươi tên là gì?"
Nữ quân y ngọt ngào nói: "Ta tên Điền Điềm, còn ngươi?"
Vân Trung Hạc nói: "Ta tên Vân Trung Hạc."
"Vậy, vậy gặp lại."
"Gặp lại."
...
Trở lại ký túc xá, Lý Tuyết tuần trưởng hỏi: "Kết quả thế nào?"
Vân Trung Hạc nói: "Đối phương cô nương rất tốt, nhưng xem mắt thất bại rồi."
Lý Tuyết tuần trưởng nói: "Không sao, duyên phận chưa tới, ngày mai tiếp tục xem mắt."
Vân Trung Hạc đột nhiên hỏi: "Tuần trưởng, ngài có biết thế giới phương đông không? Cựu thổ của Đại Viêm hoàng triều ấy."
Lý Tuyết tuần trưởng nói: "Biết."
Vân Trung Hạc nói: "Nếu cựu thổ của Đại Viêm hoàng triều bị Đại Hàm ma quốc chiếm lĩnh, ngài thấy Tân Đại Viêm đế quốc chúng ta có nên xuất binh đoạt lại không?"
Lý Tuyết tuần trưởng nghĩ một hồi, lắc đầu nói: "Không nên, Đại Hàm ma quốc là cái gì?"
Vân Trung Hạc cười nói: "Không có gì."
Lý Tuyết tuần trưởng nói: "Đừng suy nghĩ lung tung, đi xem mắt ngươi phải chủ động một chút, biết không? Ngươi phải xem chuyện này là đại sự, ngươi phải biết bây giờ ngươi không có nghề nghiệp, hơn nữa còn không có chỗ ở cố định, viện cứu tế này không thể để cho ngươi ở quá lâu, bình thường mà nói nhiều nhất không thể vượt quá hai tháng. Ngươi hoặc là kết hôn, như thế ngươi sẽ có chỗ ở, có gia đình. Nếu những lần xem mắt tiếp theo không thành công, ngươi không thể kết hôn, ta chỉ có thể an bài ngươi đi làm một số công việc ở tầng lớp thấp nhất, phải ở chung với các nô lệ, như vậy tương lai ngươi vĩnh viễn không thể vươn mình, biết không? Chỉ có người phạm sai lầm, mới phải đi làm những công việc như vậy, hiểu chưa?"
Vân Trung Hạc nói: "Hiểu rồi, cảm ơn tuần trưởng."
Lý Tuyết nghĩ một hồi, lại nói: "Ta biết ngươi có hoài bão lớn, nhưng... Đừng trách ta thực dụng, ngươi cưới một nữ tử cấp bậc cao, điểm xuất phát của ngươi sẽ không giống như trước, tương lai cho dù làm chuyện gì, có mục tiêu gì, cũng sẽ dễ dàng đạt được hơn, hiểu chưa?"
Vân Trung Hạc nói: "Hiểu rồi, cảm ơn tuần trưởng."
Lý Tuyết vỗ vai hắn nói: "Tiểu tử lên tinh thần một chút, ngày mai cố gắng."
...
Ngày hôm sau, Vân Trung Hạc lại đi xem mắt.
"Là ngươi?"
"Là ngươi?"
Trong nháy mắt nhìn thấy Vân Trung Hạc, đối phương nữ tử liền che mặt.
Đây là Chúc Ngọc Nghiên học sĩ, nàng là giáo sư thư viện Đông Châu. Trước đó một bộ dáng vẻ lãnh nhược băng sương, ngạo mạn không thể tả, vậy mà chính mình lại chạy tới xem mắt.
Bất quá mỹ lệ đến cấp bậc của nàng, mà còn phải đi xem mắt, có phải không bình thường không?
Vân Trung Hạc nói: "Chúc học sĩ, thân phận của ngài cao như vậy, dáng dấp đẹp như thế, dáng người tốt như vậy, hoàn toàn là Nữ Thần, sao cũng tới xem mắt a?"
Chúc Ngọc Nghiên vươn ngọc thủ nói: "Ngươi biết tay này của ta dùng làm gì không?"
Đôi tay ngọc ngà, đẹp không sao tả xiết, khiến người ta rung động.
"Dùng để cắt chém thi thể, động vật thi thể, người thi thể." Chúc Ngọc Nghiên nói: "Ta một ngày mười hai canh giờ, có một phần ba là tiếp xúc với các loại thi thể, ta không gả được, rất kỳ quái sao?"
Được rồi.
Chúc Ngọc Nghiên nhìn về phía Vân Trung Hạc nói: "Nghĩ thông suốt rồi? Hay là muốn dựa vào khuôn mặt tuấn mỹ đi đường tắt?"
Vân Trung Hạc nói: "Dạ dày không tốt lắm, không ăn được đồ cứng. Chúc học sĩ, ngài bao nhiêu tuổi?"
"Không cho phép hỏi." Chúc Ngọc Nghiên hung hăng lườm Vân Trung Hạc một cái, nói: "Ngươi thấy ta giống bao nhiêu tuổi?"
"28." Vân Trung Hạc nói.
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Vậy ngươi coi như ta 28 đi."
Vân Trung Hạc nói: "Chúc học sĩ, trong đế quốc có phái chủ chiến hay không?"
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Có a, quân đoàn trưởng thứ tư chính là phái chủ chiến, lần này trên Nguyên Lão hội, quân đoàn trưởng thứ tư liền khẳng khái trình bày, cho rằng đế quốc nên xuất binh đông chinh, đoạt lại cố thổ."
Vân Trung Hạc nói: "Kết quả thì sao?"
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Kết quả, vị quân đoàn trưởng thứ tư này đã bị tạm thời tước đoạt chức vụ."
Vân Trung Hạc kinh ngạc.
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Cho nên, quân đoàn trưởng thứ tư là bị ngươi liên lụy."
Vân Trung Hạc nói: "Quân đoàn trưởng rất lớn sao?"
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Đế quốc tổng cộng có cửu đại quân đoàn, quân đoàn trưởng, ngươi nói xem có lớn không?"
Vân Trung Hạc nói: "Trừng phạt nặng vậy sao?"
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Đây là g·iết gà dọa khỉ, từ giờ trở đi bất luận kẻ nào cũng không được nhắc đến chuyện đông chinh. Cho nên ngươi dẹp ngay cái ý nghĩ đó đi, đế quốc sẽ không vì cố thổ phương đông mà xuất binh khai chiến. Hãy ở lại đây sống tốt đi, dựa vào tướng mạo h·ạ·i nước h·ạ·i dân của ngươi, chắc chắn sẽ có một vị quý nữ nào đó mắc câu."
Vân Trung Hạc bỗng nhiên cười nói: "Chúc học sĩ, ngài muốn tìm trượng phu như thế nào?"
Chúc Ngọc Nghiên nghĩ một hồi, sau đó lắc đầu nói: "Không biết."
Tiếp theo, Chúc Ngọc Nghiên nói: "Vân Trung Hạc, trước kia ngươi chẳng phải nói ngươi có tài nghệ âm nhạc rất cao sao? Ở đây có một cây đàn Harpsichord, ngươi đến gảy một khúc đi?"
Vân Trung Hạc gật đầu nói: "Múa rìu qua mắt thợ."
Sau đó, hắn ngồi xuống trước cây đàn Harpsichord, nhắm mắt lại suy nghĩ một chút.
Rồi hắn chọn đàn tấu khúc « Croatian Rhapsody ».
Mặc dù lúc này không phải Beethoven nhập hồn, nên hắn chỉ có một phần tài nghệ của Lục Chỉ Cầm Ma Beethoven.
Nhưng... vậy cũng đủ kinh diễm tứ tọa.
Ban đầu trong tửu lâu mọi người đều đang thì thầm nói chuyện, nhưng khi nghe thấy tiếng đàn của hắn, lập tức lặng ngắt như tờ, toàn bộ đều nhìn chằm chằm Vân Trung Hạc, vểnh tai lắng nghe.
Thực sự là đàn tấu quá hay, Chúc Ngọc Nghiên kinh diễm đến mức đôi mắt đẹp trợn to, nổi da gà khắp người không ngừng tuôn ra.
Đàn tấu kết thúc.
Tiếng vỗ tay như sấm động.
Vân Trung Hạc trở lại chỗ ngồi, Chúc Ngọc Nghiên nói: "Đại Viêm cố thổ, cũng có loại đàn này?"
Vân Trung Hạc nói: "Không có."
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Ta vốn tưởng rằng Đại Viêm cố thổ đều là một đám chỉ biết chi, hồ, giả, dã nghèo kiết xác thôi, không ngờ..."
Sau đó, Vân Trung Hạc liên tiếp nói những lời hoa mỹ, dẫn dắt Chúc Ngọc Nghiên đến mức run rẩy cả cành hoa, hình tượng lạnh lùng như nữ thần trước đó, xem như đã bị phá hỏng không ít.
Hai người vui vẻ cho tới ban đêm, lại cùng nhau ăn bữa tối.
Cuối cùng vẫn là Chúc Ngọc Nghiên thanh toán, bởi vì gia thế nàng tốt, tiền lương cao.
"Đúng rồi, với tư cách người bảo đảm cho ngươi, ta không thể để ngươi c·hết đói, số tiền này ngươi cầm lấy." Lúc chia tay, Chúc Ngọc Nghiên đưa cho hắn một kim tệ.
Mẹ nó, hào phóng vậy sao?
Chúc Ngọc Nghiên nhìn theo bóng lưng của Vân Trung Hạc, trong đôi mắt đẹp lộ ra một tia hiếu kỳ, đối với quá khứ và những chuyện xảy ra của hắn, cũng tràn đầy tò mò.
...
"Thế nào, tin tức ra sao?" Lý Tuyết tuần trưởng hỏi.
Vân Trung Hạc nói: "Gặp Chúc Ngọc Nghiên học sĩ."
Lý Tuyết tuần trưởng nói: "Vậy là hỏng bét rồi."
Vân Trung Hạc nói: "Sao cơ?"
Lý Tuyết tuần trưởng nói: "Yêu cầu của nàng rất cao, gia thế cũng cao, nam học sĩ học viện Đông Châu, sĩ quan quân đoàn thứ năm, quan viên đế quốc theo đuổi nàng rất nhiều, nhưng nàng đều không để ý."
Vân Trung Hạc nói: "Vậy tại sao nàng còn đi xem mắt?"
Lý Tuyết tuần trưởng nói: "Phụ mẫu bức hôn, nàng liền đi qua loa thôi, ta an bài cho ngươi đều là nữ sĩ quan, người của Nguyệt Lão ti sao lại an bài như thế?"
Vân Trung Hạc kinh ngạc nói: "Nguyệt Lão ti? Ngay cả việc xem mắt cũng do đế quốc quản lý sao?"
"Đương nhiên." Lý Tuyết tuần trưởng nghiêm túc nói: "Hôn nhân đại sự, trọng đại như vậy, đương nhiên phải do đế quốc quản lý."
Thật là, trâu bò.
Bất quá Nguyệt Lão ti này không căn cứ vào cấp bậc của nhân viên để phân loại xem mắt, cũng coi như không tầm thường, cố gắng làm đến công bằng.
...
Ngày thứ ba, Vân Trung Hạc lại đi xem mắt.
Lần này cũng là một nữ sĩ quan, đây cũng là người giống sĩ quan nhất mà Vân Trung Hạc từng gặp.
Thân thể thẳng tắp, ánh mắt sắc bén, dáng người khỏe khoắn cân đối, tướng mạo tám điểm.
Vóc người này thật sự khiến người ta rạo rực, nữ nhân khỏe khoắn, có những lúc cũng rất khêu gợi.
"Công việc của ta rất bận, một năm có tám phần thời gian ở trong quân đội, ta là thiên nhân trưởng, tương đương với công dân cấp năm." Nữ sĩ quan khỏe khoắn cân đối nói: "Thu nhập hàng năm của ta khoảng 1500 ngân tệ, được phân phối hai căn nhà."
Mẹ nó, đây chính là lương một năm 500.000, còn được hai căn nhà nữa.
Điều kiện của nữ sĩ quan khỏe khoắn cân đối này tốt thật đấy.
Vân Trung Hạc nói: "Ta, ta tạm thời không có nghề nghiệp, là công dân cấp một, mỗi tháng trợ cấp ba ngân tệ."
Nữ sĩ quan khỏe khoắn có chút kinh ngạc, sau đó ánh mắt lâm vào giằng xé.
"Ngươi đã xem mắt bao nhiêu lần rồi?" Nữ sĩ quan khỏe khoắn cân đối hỏi.
Vân Trung Hạc nói: "Lần thứ ba."
Nữ sĩ quan khỏe khoắn cân đối nói: "Ta cũng là lần thứ ba."
Lúc này, bàn bên cạnh có hai người tới.
Chúc Ngọc Nghiên lại tới xem mắt, xem ra nhiệm vụ của nàng rất nặng a.
Mà người cùng nàng xem mắt là một nam tử, cao lớn oai hùng, ánh mắt sắc bén, dáng người thẳng tắp.
Nữ sĩ quan khỏe khoắn cân đối đang xem mắt cùng Vân Trung Hạc nhìn thấy hắn, lập tức đứng dậy nói: "Âu Dương tướng quân."
Vị Âu Dương tướng quân kia nhìn thấy nữ sĩ quan, có chút kinh ngạc, sau đó hướng về phía Vân Trung Hạc gật đầu ra ý chào.
"Ở đây không phải trong quân đội, ngươi thả lỏng đi." Âu Dương tướng quân nói.
"Vâng." Nữ sĩ quan khỏe khoắn cân đối nói.
Xem ra gia thế của Chúc Ngọc Nghiên rất cao, mà bản thân nàng cũng là tuyệt mỹ, dáng người ma quỷ, nở nang mê người, mặc dù tay của nàng phẫu thuật thi thể, nhưng nam nhân vẫn chạy theo như vịt.
Vị Âu Dương tướng quân này, rất ưu tú, ba mươi mấy tuổi, đã là tướng quân, gia thế, tài hoa, tướng mạo, khí độ đều vạn người không được một.
Sau đó, Vân Trung Hạc bên này cùng nữ sĩ quan khỏe khoắn cân đối trò chuyện.
Chúc Ngọc Nghiên cùng Âu Dương tướng quân ở bàn khác trò chuyện, hai bên không ai quấy rầy ai.
Buổi tối, Vân Trung Hạc cũng cùng nữ sĩ quan khỏe khoắn cân đối này dùng bữa tối.
Vân Trung Hạc muốn trả tiền, nhưng lại bị đối phương ngăn lại.
"Chúng ta trong quân đội đều thẳng thắn." Nữ sĩ quan khỏe khoắn cân đối nói: "Ta có hảo cảm với ngươi, nhưng ngươi là công dân cấp một không có nghề nghiệp, nếu gả cho ngươi, ta rất khó bàn giao với phụ mẫu, cũng rất khó ngẩng đầu trước đồng liêu, cho nên xin lỗi."
Vân Trung Hạc nói: "Không sao, ta đưa ngươi ra ngoài."
Sau đó, Vân Trung Hạc tiễn nàng ra ngoài.
Hôm nay thời gian chưa muộn lắm, Vân Trung Hạc không có cưỡi xe ngựa, mà đi bộ trở về.
Ba lần xem mắt này, thật sự làm cho hắn ngũ vị tạp trần.
Tướng mạo của hắn lập tức hấp dẫn nữ tử, nhưng đối phương đều sẽ khôi phục lại lý trí.
Tân Đại Viêm đế quốc này, giai tầng lớn hơn trời, thật sự rất khó vượt qua.
"Thế nào, lại thất bại?" Phía sau truyền đến âm thanh của Chúc Ngọc Nghiên.
Vân Trung Hạc nói: "Đúng vậy a, lại bị người ta chê, ngươi bên kia thế nào?"
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Ta cũng thất bại."
Vân Trung Hạc nói: "Tin ngươi mới lạ, vị tướng quân kia có ánh mắt cuồng nhiệt với ngươi, chỉ thiếu điều quỳ xuống cầu hôn trước mặt mọi người."
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Thật, không lừa ngươi."
Vân Trung Hạc nói: "Vậy ngươi cố lên nha."
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Ngươi cũng cố lên nha."
...
Sau đó, lần thứ tư, lần thứ năm, lần thứ sáu, lần thứ bảy, các buổi xem mắt của Vân Trung Hạc đều thất bại.
Không nghề nghiệp, công dân cấp một, hoàn toàn là vết thương trí mạng.
Đối phương nữ tử, bất kể là thân phận gì, đầu tiên đều bị Vân Trung Hạc hấp dẫn, hơn nữa khi trò chuyện, ánh mắt cũng dập dờn sóng gợn.
Nhưng cuối cùng khi buổi xem mắt kết thúc, đều khôi phục lại lý trí.
Bởi vì gả cho một công dân cấp một, thực sự cần dũng khí rất lớn, cả đời đều không ngóc đầu lên được.
Lý Tuyết tuần trưởng sốt ruột không chịu được, bởi vì nếu Vân Trung Hạc không kết hôn, viện cứu tế này không thể để hắn ở quá lâu, liền thật sự muốn an bài hắn đi làm một số công việc liên quan tới nô lệ.
Như thế, thật sự sẽ rất khó xoay chuyển tình thế.
Mà Vân Trung Hạc cũng phát hiện, Chúc Ngọc Nghiên quả nhiên là khách quen xem mắt trong sân, chỉ là mỗi lần nam sĩ cùng nàng xem mắt, đều rất ưu tú, không phải sĩ quan cao cấp, thì là quan viên đế quốc, hoặc là học sĩ đế quốc.
Tóm lại, đều là rồng phượng trong loài người.
Nhưng mỗi lần, nàng xem mắt đều thất bại, đối phương nam sĩ đều sẽ ủ rũ không thôi.
Bất quá, gần đây Chúc Ngọc Nghiên tới xem mắt quá thường xuyên, mỗi lần Vân Trung Hạc có mặt, nàng cũng nhất định cùng một nam sĩ nào đó xem mắt.
...
Lần thứ 33 xem mắt.
Vân Trung Hạc đối mặt lại là một nữ sĩ quan, cũng là nữ sĩ quan đẹp nhất, tên gọi Lý Diễm Nùng.
Đồng thời cũng là nữ sĩ quan cấp bậc cao nhất.
Từ sau khi Vân Trung Hạc tự giới thiệu, nàng liền không nói nữa, chỉ lễ phép ngồi.
Nhưng ánh mắt đã rất lạnh lùng không vui, trong lòng trách cứ Nguyệt Lão ti, đây là ý gì?
Mặc dù đều nói công dân đế quốc, người người bình đẳng.
Nhưng nàng là đường đường chuẩn tướng đế quốc, tương lai tiền đồ vô lượng, Nguyệt Lão ti lại an bài cho một công dân cấp một không có nghề nghiệp, đây là ý gì? Nhục nhã nàng sao?
Với thân phận này của hắn, ít nhất cũng phải là một tướng quân.
Lý Diễm Nùng này biết Âu Dương tướng quân cũng đăng ký ở Nguyệt Lão ti, cho nên nàng mới đăng ký, chính là muốn cùng Âu Dương tướng quân xem mắt.
Không ngờ, vậy mà lại chọn cho nàng một kẻ vô dụng, chỉ được cái mã ngoài?
"Ngươi muốn ăn gì?" Vân Trung Hạc hỏi.
Lý Diễm Nùng chuẩn tướng hướng về phía Vân Trung Hạc lễ phép cười một tiếng, nói: "Không cần, ta còn có quân vụ, xin cáo từ."
Sau đó, nàng trực tiếp đặt xuống một ngân tệ, đứng dậy rời đi.
Từ đầu đến cuối, nàng rất có lễ phép, nhưng đối với Vân Trung Hạc lại tràn đầy xem thường.
Còn bên cạnh Chúc Ngọc Nghiên, đang cùng một vị quan lớn trẻ tuổi có cấp bậc rất cao xem mắt, nói cười thản nhiên, đẹp không sao tả xiết, trong tửu lầu, vô số nam tử liên tiếp nhìn trộm.
Nhất là khi Chúc Ngọc Nghiên ngồi xuống, đường cong eo mông kia, đơn giản khiến người ta say đắm.
Vân Trung Hạc đi ra ngoài.
Hôm nay kết thúc sớm, hoàn toàn có thể đi bộ trở về.
Đi được một đoạn, sắc trời cũng dần tối, phía sau truyền đến âm thanh của Chúc Ngọc Nghiên.
"Tiểu bạch kiểm, lại bị người chê?" Chúc Ngọc Nghiên nói.
"Đúng vậy a." Vân Trung Hạc nói: "Ngươi xem mắt thế nào? Vị quan viên trẻ tuổi hôm nay, gia thế rất hiển hách, tổ phụ là Nguyên Lão viện đó a."
"Đúng vậy a." Chúc Ngọc Nghiên nói: "Dáng dấp rất anh tuấn."
Vân Trung Hạc nói: "Rất anh tuấn."
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Cao hơn ngươi nửa cái đầu."
Vân Trung Hạc nói: "Đúng."
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Hơn nữa, võ công cũng rất cao."
Vân Trung Hạc nói: "Đúng vậy a."
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Ngươi xem mắt liên tục thất bại, tiếp theo chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi viện cứu tế, phải đi làm công việc ở tầng lớp thấp nhất rồi."
Vân Trung Hạc nhún vai.
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Thật thảm a."
Sau đó, nàng đi tới bên người Vân Trung Hạc, một thân váy dài màu tím, càng làm nổi bật vóc dáng lồi lõm mê người.
"Rất lạnh, ngươi không có chút phong độ nào sao? Không biết đem quần áo cho ta khoác à?" Chúc Ngọc Nghiên nói.
Vân Trung Hạc nói: "Chính ta cũng lạnh, thân thể ta rất yếu ớt."
Chúc Ngọc Nghiên nhìn chằm chằm Vân Trung Hạc một hồi, sau đó nói: "Ngươi đi theo ta."
Vân Trung Hạc nói: "Ký túc xá của ta sắp đóng cửa rồi."
"Mặc kệ đóng cửa hay không, ngươi đi theo ta." Chúc Ngọc Nghiên nói: "Đây là mệnh lệnh."
Sau đó, nàng trực tiếp leo lên một chiếc xe ngựa, Vân Trung Hạc cũng nhảy lên theo.
Đây là xe ngựa tư nhân rất đắt đỏ, không đi theo lộ tuyến cố định.
"Chúng ta đi đâu?" Vân Trung Hạc hỏi.
"Im miệng." Chúc Ngọc Nghiên nói.
Sau đó, chiếc xe ngựa hoa lệ này dừng lại trước một sân rộng.
Đã lâu không gặp, căn phòng hoa lệ này.
Trong sân có lều ấm, bên trong có vườn hoa bốn mùa, khắp nơi đều có đèn khí mê-tan.
Phòng ở cũng được xây bằng đá cẩm thạch, kiên cố mà xa hoa.
Đây chính là nhà của Chúc Ngọc Nghiên?
"Đi vào."
Vân Trung Hạc đi theo nàng vào biệt thự lớn hoa lệ này, bên trong không có người nào.
Chúc Ngọc Nghiên cởi giày, chân trần giẫm lên thảm mềm mại.
Gia thế của nàng quả nhiên rất tốt, một mình ở trong biệt thự lớn như vậy.
"Ngươi chờ một chút." Chúc Ngọc Nghiên nói: "Ta đi thay quần áo."
Một lát sau, nàng từ trên lầu đi xuống, đã thay một bộ váy ngủ mềm mại thoải mái hơn, vóc dáng càng thêm thướt tha mê người.
Thân thể thành thục, trong bộ váy ngủ kia gần như là run rẩy.
Trắng như tuyết, tỏa hương thơm nhè nhẹ.
Nàng rót cho Vân Trung Hạc một chén rượu.
"Ta... ta..." Chúc Ngọc Nghiên phảng phất khó mà mở miệng nói: "Ta đã nói với phụ thân ta về ngươi, nói ta muốn gả cho ngươi, kết quả hắn tát ta một cái."
Vân Trung Hạc kinh ngạc?
Ngươi muốn gả cho ta? Chuyện xảy ra khi nào vậy? Ta làm sao không biết?
Chúc Ngọc Nghiên ngươi hình như chưa từng có thái độ tốt với ta?
"Ta xem qua tư liệu của ngươi, rất phức tạp, rất thoải mái..." Chúc Ngọc Nghiên nói.
Vân Trung Hạc nói: "Ngươi nhìn thấy ở đâu?"
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Mê Điệt cốc có mấy người, đã trở thành công dân mới của đế quốc, trong báo cáo của bọn họ, có tư liệu cặn kẽ về ngươi, ta đã lén xem."
Vân Trung Hạc nói: "Ngươi sao có thể xem lén được?"
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Lão sư của ta là tổng đốc."
"Nếu, ta nói nếu, hai chúng ta bỏ trốn đến thuộc địa, ngươi có nguyện ý không?" Chúc Ngọc Nghiên hỏi.
Vân Trung Hạc trầm mặc một lát, nói: "Thuộc địa bên kia, có quân đội cường đại, có thể giúp ta giết trở về, tiêu diệt Đại Hàm ma quốc không?"
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Đương nhiên là không."
Vân Trung Hạc trầm mặc.
Chúc Ngọc Nghiên lại rót cho mình một chén rượu, trực tiếp ngồi xuống thảm.
"Đứng đó làm gì, để cho ta ngưỡng mộ ngươi sao?" Nàng giận dữ nói.
Vân Trung Hạc cũng ngồi xuống.
"Ngươi khẳng định là không muốn từ bỏ lý tưởng của ngươi, muốn đoạt lại Đại Viêm cố thổ, đúng không?" Chúc Ngọc Nghiên hỏi.
"Ừm." Vân Trung Hạc nói.
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Được, ta giúp ngươi."
Sau đó, hai người cứ thế uống rượu, uống rượu, uống rượu.
Uống đến bất tỉnh nhân sự.
...
Sáng hôm sau.
Vân Trung Hạc phát hiện mình ngủ trên thảm, trên đầu rất nặng.
Mở mắt nhìn, thì thấy chân của Chúc Ngọc Nghiên đang đặt trên đầu hắn.
Nữ nhân này hai chân dang rộng, tư thế ngủ phóng khoáng, cũng rất không tao nhã.
Trong váy ngủ, cái gì cũng nhìn thấy được, màu tím.
Cũng mê người đến kinh tâm động phách, da trắng như tuyết.
Một chân nàng vắt lên đầu Vân Trung Hạc, chân còn lại đặt trên ngực hắn, thảo nào cả đêm mơ thấy Tôn Ngộ Không bị đè dưới Ngũ Hành Sơn.
"Tỉnh dậy, tỉnh dậy..." Vân Trung Hạc vỗ vỗ bắp chân của nàng.
Chúc Ngọc Nghiên ngồi dậy, vỗ vỗ đầu mình, nhìn thoáng qua bản thân, lại liếc nhìn Vân Trung Hạc, cảm nhận một chút xem có đau hay không.
Xem ra là không có, sau đó nàng chân trần, ôm trán đi lên lầu.
Đêm qua thật sự uống quá nhiều.
...
Nửa canh giờ sau, Chúc Ngọc Nghiên lại diễm quang tứ xạ, tuyệt mỹ vô luân mà xuống lầu.
"Tắm rửa, thay quần áo, thừa dịp nước ta vừa tắm vẫn còn ấm." Nữ nhân này lấy ra một bộ quần áo, đưa cho Vân Trung Hạc, đẩy hắn lên lầu vào phòng tắm.
Nửa canh giờ sau.
Vân Trung Hạc thay đổi trang phục hoàn toàn, tinh thần sảng khoái, tuấn mỹ vô địch, phong thái tuyệt nhiên.
"Ta làm bữa sáng, ngươi tùy tiện ăn một chút." Chúc Ngọc Nghiên nói.
Ách, thật sự chỉ có thể tùy tiện ăn một chút, bởi vì chỉ có trứng gà cùng sữa bò.
"Y phục này trước kia là của ai? Của nam nhân nào?" Vân Trung Hạc hỏi.
Chúc Ngọc Nghiên nghiến răng nghiến lợi, lạnh giọng nói: "Của nhân tình ta, câu trả lời này ngươi hài lòng không?"
Ách!
"Ba ngày trước vừa làm, không có ai mặc qua." Chúc Ngọc Nghiên không vui nói: "Ăn no chưa? Ăn no rồi thì đi cùng ta, ta dẫn ngươi đi gặp một người."
"Ai?" Vân Trung Hạc hỏi.
"Một quả phụ, thê tử của Chấp Chính Vương trước kia, là quả phụ có quyền thế nhất đế quốc." Chúc Ngọc Nghiên nói.
Vân Trung Hạc nói: "Ngươi muốn ta đi làm trai bao sao?"
"Không thì sao?" Chúc Ngọc Nghiên nói: "Dung mạo ngươi đúng là lam nhan họa thủy, đây mới là đường tắt, ta đã bị ngươi làm cho thần hồn điên đảo, tin rằng những nữ nhân khác cũng không ngoại lệ."
Vân Trung Hạc nói: "Ta không thấy ngươi thần hồn điên đảo."
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Ngươi thì biết cái gì."
Vân Trung Hạc nói: "Nàng ta bao nhiêu tuổi?"
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Ba mươi sáu, có vấn đề sao?"
Vân Trung Hạc nói: "Vậy nàng ta có đẹp không?"
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Ta đẹp không?"
Vân Trung Hạc nói: "Đẹp không sao tả xiết."
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Mỹ mạo của ta trước mặt nàng ta, chỉ là cái rắm."
Vân Trung Hạc phát hiện nữ nhân này hôm nay hỏa khí rất lớn, mỗi câu nói đều muốn chửi thề.
"Nàng ta có quyền lực rất lớn sao?" Vân Trung Hạc hỏi.
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Chấp Chính Vương bệnh nặng, nàng ta đã giúp trượng phu chấp chính mười năm, ngươi nói xem quyền lực của nàng ta có lớn không?"
Lần này, Chúc Ngọc Nghiên cưỡi một cỗ xe ngựa bốn người hoa lệ, hướng tới một trang viên ở ngoại thành.
Vân Trung Hạc phát hiện, vậy mà lại đi trên con đường chuyên dụng.
"Con đường này là chuyên tu cho quả phụ kia?" Vân Trung Hạc kinh ngạc nói.
"Đương nhiên." Chúc Ngọc Nghiên nói: "Nàng ta thích ở trên đỉnh núi, liền xây dựng một pháo đài trang viên khổng lồ trên đỉnh núi, xây dựng một con đường chuyên dụng, tổng cộng một trăm hai mươi dặm, thông tới Đông Châu thành, ngươi nói xem quyền thế của nàng ta lớn không?"
"Trâu bò." Vân Trung Hạc nói.
"Im miệng." Chúc Ngọc Nghiên nói, sau đó nhẹ nhàng dựa vào vai Vân Trung Hạc.
"Mê Điệt cốc ghi chép về ngươi rất kỹ càng, tổng cộng khoảng 100.000 chữ." Chúc Ngọc Nghiên nói: "Ta cứ ngỡ như đang xem nhân vật chính trong truyện vậy, rất thần kỳ, nhưng khi nhìn thấy người thật, thực sự thất vọng, ngoại trừ tuấn mỹ vô địch, thì không có gì khác."
Chúc Ngọc Nghiên liều mạng chê bai Vân Trung Hạc, dường như làm vậy thì tâm trạng khá hơn một chút.
"Ta cũng không biết mình làm vậy, là đúng hay sai." Chúc Ngọc Nghiên run giọng nói: "Có lẽ là đẩy ngươi vào hố lửa cũng không biết chừng."
Vân Trung Hạc nói: "Vương hậu quả phụ có quyền thế nhất này, là hố lửa sao?"
"Đương nhiên, nàng ta là hố lửa nguy hiểm nhất, ngươi rơi xuống, có lẽ sẽ tan xương nát thịt." Chúc Ngọc Nghiên nói.
Đúng lúc này, phu xe phía ngoài nói: "Chúc học sĩ, Dusa hành cung đến rồi."
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Hành cung đến rồi, hố lửa đến rồi, ngươi đi đi, đi gặp quả phụ vương hậu có quyền thế nhất đế quốc này đi."
...
Chú thích: Rốt cuộc đã viết xong, chương tiếp theo không dám nói mấy giờ, nhưng chắc chắn viết xong rồi mới ngủ tiếp.
Các vị ân công có nguyệt phiếu, xin hãy ra tay, thật sự rất cần sự khích lệ của ngài, ngàn vạn xin nhờ, cảm ơn ngài.
Vân Trung Hạc hẹn hò đối tượng đầu tiên!
Đây là một nữ sĩ quan có dáng vẻ ngọt ngào, cũng là cô gái duy nhất không quá cao mà Vân Trung Hạc từng gặp, chiều cao khoảng một mét bảy.
Sau khi nhìn thấy Vân Trung Hạc, nàng không khỏi có chút kinh ngạc, bị vẻ tuấn tú của hắn làm cho kinh diễm.
Đã xem mắt rất nhiều lần, nhưng lần đầu tiên gặp được người có tướng mạo tuấn mỹ như vậy.
"Ta là một đại phu." Nữ sĩ quan kia nói: "Ngươi có ghét bỏ không?"
Vân Trung Hạc không khỏi kinh ngạc, việc này có gì mà phải ghét bỏ?
Nữ sĩ quan với tướng mạo luôn vui vẻ nói: "Trong quân đoàn, đại phu đa phần đều là nam, nữ rất hiếm. Bởi vì nguyên nhân trị liệu, nên thường xuyên phải nhìn thấy thân thể nam tính, mà nam tính trong đế quốc phần lớn là bảo thủ, nhưng trên thực tế mỗi lần ta đều mang bao tay đó a."
Mẹ nó, hiện đại trong Địa Cầu, nữ đại phu có rất nhiều.
Vân Trung Hạc từng hẹn hò không dưới hai ba mươi người, về sau viện trưởng tìm tới hắn tận tình khuyên bảo nói: "Vân chủ nhiệm a, con thỏ còn không ăn cỏ gần hang, ngươi làm loạn như vậy, bệnh viện chúng ta không có cách nào công tác, một đám nữ bác sĩ vì một mình ngươi mà lục đục với nhau, ngươi đúng là hồng nhan họa thủy a."
"Ta từ bé đã vô cùng thích y thuật, thành tích cũng vô cùng tốt." Nữ sĩ quan ngọt ngào nói: "Cũng chính bởi vì ta quá ưu tú, nên mới bị phân phối đến quân đoàn thứ năm làm y quan, nhưng ta không ngờ rằng, nghề nghiệp này lại khó lấy chồng như vậy."
Vân Trung Hạc nói: "Trong quân đội những nam sĩ quan kia, hẳn là rất lý giải ngươi a, gả cho bọn hắn không khó a."
"Hừ, đám người này là có thành kiến bảo thủ nhất." Nữ quân y ngọt ngào nói: "Cha mẹ ta đều sốt ruột muốn chết, mỗi khi đến ngày nghỉ, lại bắt ta đi xem mắt, ta đã xem mắt tổng cộng ba mươi chín lần rồi."
Vân Trung Hạc nói: "Xem mắt kết quả thế nào?"
Nữ quân y ngọt ngào nói: "Đa phần là ta chướng mắt người khác, ngẫu nhiên gặp được một hai người ưu tú, thì họ lại có thành kiến với nghề nghiệp của ta, tư duy của một số nam nhân trong đế quốc thực sự quá mục nát. Ta năm nay hai mươi bảy tuổi, còn ngươi?"
"Ta ba mươi mốt tuổi." Vân Trung Hạc nói.
Nữ quân y ngọt ngào nói: "Vậy ngươi đã xem mắt mấy lần?"
"Lần đầu tiên." Vân Trung Hạc nói.
Nữ quân y ngọt ngào nói: "Oa, ta thật may mắn a, lần đầu tiên của ngươi đã bị ta gặp được."
Nói xong, nàng mới phát giác câu này có vẻ không ổn, mặt trong nháy mắt đỏ bừng.
Tiếp theo, nữ quân y ngọt ngào nói: "Ta là công dân cấp ba, đế quốc phân phối cho một căn phòng, mỗi tháng thu nhập năm mươi ngân tệ, hàng năm còn có trợ cấp, một năm khoảng 800 ngân tệ."
Oa!
Đây, đây là tương đương với lương một năm gần 300.000.
Hơn nữa còn được phân phòng ở thành phố lớn, bình thường ăn ở đều không tốn tiền.
Tân Đại Viêm đế quốc này giàu mạnh, thực sự làm người ta rùng mình.
Vân Trung Hạc nói: "Ta không có nghề nghiệp, là công dân cấp một, mỗi tháng trợ cấp ba ngân tệ."
Nữ quân y ngọt ngào kinh ngạc nói: "Ngươi, dung mạo ngươi... tốt như thế, vậy mà lại không có công tác sao? Hơn nữa còn là công dân cấp một?"
Vân Trung Hạc nói: "Có phải làm cho ngươi rất thất vọng?"
Nữ quân y ngọt ngào nói: "Có một chút."
Tiếp theo, nữ quân y ngọt ngào nói: "Ngươi thích gì?"
Vân Trung Hạc nói: "Âm nhạc, đọc sách, thiên văn địa lý."
Nữ quân y ngọt ngào nói: "Ngươi cũng thích thiên văn sao?"
Sau đó, hai người hào hứng trò chuyện về thiên văn học.
Cùng nhau uống trà, lại cùng ăn cơm, tổng cộng hết năm ngân tệ, đây coi như là vô cùng xa xỉ.
Vân Trung Hạc không có tiền, là đối phương muội tử bỏ tiền ra.
"Muộn rồi, ta phải về nhà, cám ơn ngươi, hôm nay trò chuyện rất vui." Nữ quân y ngọt ngào nói.
Vân Trung Hạc nói: "Sân nhỏ chỗ ta ở cũng sắp đóng cửa, vậy ta cũng trở về đây."
Nữ quân y ngọt ngào do dự một hồi rồi nói: "Ban đêm ngồi xe ngựa công cộng là phải trả tiền, ngươi... Ngươi có không?"
Vân Trung Hạc nói: "Tiền ngồi xe ngựa thì vẫn có."
Nữ quân y ngọt ngào nói: "Hôm nay chúng ta trò chuyện rất vui vẻ, nhưng... nhưng kết hôn là đại sự, cho nên... Cho nên xin lỗi."
Vân Trung Hạc nói: "Không sao, có thể cùng cô nương tốt đẹp như ngươi trò chuyện cả buổi trưa, là một chuyện vui sướng. Ngươi tên là gì?"
Nữ quân y ngọt ngào nói: "Ta tên Điền Điềm, còn ngươi?"
Vân Trung Hạc nói: "Ta tên Vân Trung Hạc."
"Vậy, vậy gặp lại."
"Gặp lại."
...
Trở lại ký túc xá, Lý Tuyết tuần trưởng hỏi: "Kết quả thế nào?"
Vân Trung Hạc nói: "Đối phương cô nương rất tốt, nhưng xem mắt thất bại rồi."
Lý Tuyết tuần trưởng nói: "Không sao, duyên phận chưa tới, ngày mai tiếp tục xem mắt."
Vân Trung Hạc đột nhiên hỏi: "Tuần trưởng, ngài có biết thế giới phương đông không? Cựu thổ của Đại Viêm hoàng triều ấy."
Lý Tuyết tuần trưởng nói: "Biết."
Vân Trung Hạc nói: "Nếu cựu thổ của Đại Viêm hoàng triều bị Đại Hàm ma quốc chiếm lĩnh, ngài thấy Tân Đại Viêm đế quốc chúng ta có nên xuất binh đoạt lại không?"
Lý Tuyết tuần trưởng nghĩ một hồi, lắc đầu nói: "Không nên, Đại Hàm ma quốc là cái gì?"
Vân Trung Hạc cười nói: "Không có gì."
Lý Tuyết tuần trưởng nói: "Đừng suy nghĩ lung tung, đi xem mắt ngươi phải chủ động một chút, biết không? Ngươi phải xem chuyện này là đại sự, ngươi phải biết bây giờ ngươi không có nghề nghiệp, hơn nữa còn không có chỗ ở cố định, viện cứu tế này không thể để cho ngươi ở quá lâu, bình thường mà nói nhiều nhất không thể vượt quá hai tháng. Ngươi hoặc là kết hôn, như thế ngươi sẽ có chỗ ở, có gia đình. Nếu những lần xem mắt tiếp theo không thành công, ngươi không thể kết hôn, ta chỉ có thể an bài ngươi đi làm một số công việc ở tầng lớp thấp nhất, phải ở chung với các nô lệ, như vậy tương lai ngươi vĩnh viễn không thể vươn mình, biết không? Chỉ có người phạm sai lầm, mới phải đi làm những công việc như vậy, hiểu chưa?"
Vân Trung Hạc nói: "Hiểu rồi, cảm ơn tuần trưởng."
Lý Tuyết nghĩ một hồi, lại nói: "Ta biết ngươi có hoài bão lớn, nhưng... Đừng trách ta thực dụng, ngươi cưới một nữ tử cấp bậc cao, điểm xuất phát của ngươi sẽ không giống như trước, tương lai cho dù làm chuyện gì, có mục tiêu gì, cũng sẽ dễ dàng đạt được hơn, hiểu chưa?"
Vân Trung Hạc nói: "Hiểu rồi, cảm ơn tuần trưởng."
Lý Tuyết vỗ vai hắn nói: "Tiểu tử lên tinh thần một chút, ngày mai cố gắng."
...
Ngày hôm sau, Vân Trung Hạc lại đi xem mắt.
"Là ngươi?"
"Là ngươi?"
Trong nháy mắt nhìn thấy Vân Trung Hạc, đối phương nữ tử liền che mặt.
Đây là Chúc Ngọc Nghiên học sĩ, nàng là giáo sư thư viện Đông Châu. Trước đó một bộ dáng vẻ lãnh nhược băng sương, ngạo mạn không thể tả, vậy mà chính mình lại chạy tới xem mắt.
Bất quá mỹ lệ đến cấp bậc của nàng, mà còn phải đi xem mắt, có phải không bình thường không?
Vân Trung Hạc nói: "Chúc học sĩ, thân phận của ngài cao như vậy, dáng dấp đẹp như thế, dáng người tốt như vậy, hoàn toàn là Nữ Thần, sao cũng tới xem mắt a?"
Chúc Ngọc Nghiên vươn ngọc thủ nói: "Ngươi biết tay này của ta dùng làm gì không?"
Đôi tay ngọc ngà, đẹp không sao tả xiết, khiến người ta rung động.
"Dùng để cắt chém thi thể, động vật thi thể, người thi thể." Chúc Ngọc Nghiên nói: "Ta một ngày mười hai canh giờ, có một phần ba là tiếp xúc với các loại thi thể, ta không gả được, rất kỳ quái sao?"
Được rồi.
Chúc Ngọc Nghiên nhìn về phía Vân Trung Hạc nói: "Nghĩ thông suốt rồi? Hay là muốn dựa vào khuôn mặt tuấn mỹ đi đường tắt?"
Vân Trung Hạc nói: "Dạ dày không tốt lắm, không ăn được đồ cứng. Chúc học sĩ, ngài bao nhiêu tuổi?"
"Không cho phép hỏi." Chúc Ngọc Nghiên hung hăng lườm Vân Trung Hạc một cái, nói: "Ngươi thấy ta giống bao nhiêu tuổi?"
"28." Vân Trung Hạc nói.
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Vậy ngươi coi như ta 28 đi."
Vân Trung Hạc nói: "Chúc học sĩ, trong đế quốc có phái chủ chiến hay không?"
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Có a, quân đoàn trưởng thứ tư chính là phái chủ chiến, lần này trên Nguyên Lão hội, quân đoàn trưởng thứ tư liền khẳng khái trình bày, cho rằng đế quốc nên xuất binh đông chinh, đoạt lại cố thổ."
Vân Trung Hạc nói: "Kết quả thì sao?"
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Kết quả, vị quân đoàn trưởng thứ tư này đã bị tạm thời tước đoạt chức vụ."
Vân Trung Hạc kinh ngạc.
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Cho nên, quân đoàn trưởng thứ tư là bị ngươi liên lụy."
Vân Trung Hạc nói: "Quân đoàn trưởng rất lớn sao?"
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Đế quốc tổng cộng có cửu đại quân đoàn, quân đoàn trưởng, ngươi nói xem có lớn không?"
Vân Trung Hạc nói: "Trừng phạt nặng vậy sao?"
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Đây là g·iết gà dọa khỉ, từ giờ trở đi bất luận kẻ nào cũng không được nhắc đến chuyện đông chinh. Cho nên ngươi dẹp ngay cái ý nghĩ đó đi, đế quốc sẽ không vì cố thổ phương đông mà xuất binh khai chiến. Hãy ở lại đây sống tốt đi, dựa vào tướng mạo h·ạ·i nước h·ạ·i dân của ngươi, chắc chắn sẽ có một vị quý nữ nào đó mắc câu."
Vân Trung Hạc bỗng nhiên cười nói: "Chúc học sĩ, ngài muốn tìm trượng phu như thế nào?"
Chúc Ngọc Nghiên nghĩ một hồi, sau đó lắc đầu nói: "Không biết."
Tiếp theo, Chúc Ngọc Nghiên nói: "Vân Trung Hạc, trước kia ngươi chẳng phải nói ngươi có tài nghệ âm nhạc rất cao sao? Ở đây có một cây đàn Harpsichord, ngươi đến gảy một khúc đi?"
Vân Trung Hạc gật đầu nói: "Múa rìu qua mắt thợ."
Sau đó, hắn ngồi xuống trước cây đàn Harpsichord, nhắm mắt lại suy nghĩ một chút.
Rồi hắn chọn đàn tấu khúc « Croatian Rhapsody ».
Mặc dù lúc này không phải Beethoven nhập hồn, nên hắn chỉ có một phần tài nghệ của Lục Chỉ Cầm Ma Beethoven.
Nhưng... vậy cũng đủ kinh diễm tứ tọa.
Ban đầu trong tửu lâu mọi người đều đang thì thầm nói chuyện, nhưng khi nghe thấy tiếng đàn của hắn, lập tức lặng ngắt như tờ, toàn bộ đều nhìn chằm chằm Vân Trung Hạc, vểnh tai lắng nghe.
Thực sự là đàn tấu quá hay, Chúc Ngọc Nghiên kinh diễm đến mức đôi mắt đẹp trợn to, nổi da gà khắp người không ngừng tuôn ra.
Đàn tấu kết thúc.
Tiếng vỗ tay như sấm động.
Vân Trung Hạc trở lại chỗ ngồi, Chúc Ngọc Nghiên nói: "Đại Viêm cố thổ, cũng có loại đàn này?"
Vân Trung Hạc nói: "Không có."
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Ta vốn tưởng rằng Đại Viêm cố thổ đều là một đám chỉ biết chi, hồ, giả, dã nghèo kiết xác thôi, không ngờ..."
Sau đó, Vân Trung Hạc liên tiếp nói những lời hoa mỹ, dẫn dắt Chúc Ngọc Nghiên đến mức run rẩy cả cành hoa, hình tượng lạnh lùng như nữ thần trước đó, xem như đã bị phá hỏng không ít.
Hai người vui vẻ cho tới ban đêm, lại cùng nhau ăn bữa tối.
Cuối cùng vẫn là Chúc Ngọc Nghiên thanh toán, bởi vì gia thế nàng tốt, tiền lương cao.
"Đúng rồi, với tư cách người bảo đảm cho ngươi, ta không thể để ngươi c·hết đói, số tiền này ngươi cầm lấy." Lúc chia tay, Chúc Ngọc Nghiên đưa cho hắn một kim tệ.
Mẹ nó, hào phóng vậy sao?
Chúc Ngọc Nghiên nhìn theo bóng lưng của Vân Trung Hạc, trong đôi mắt đẹp lộ ra một tia hiếu kỳ, đối với quá khứ và những chuyện xảy ra của hắn, cũng tràn đầy tò mò.
...
"Thế nào, tin tức ra sao?" Lý Tuyết tuần trưởng hỏi.
Vân Trung Hạc nói: "Gặp Chúc Ngọc Nghiên học sĩ."
Lý Tuyết tuần trưởng nói: "Vậy là hỏng bét rồi."
Vân Trung Hạc nói: "Sao cơ?"
Lý Tuyết tuần trưởng nói: "Yêu cầu của nàng rất cao, gia thế cũng cao, nam học sĩ học viện Đông Châu, sĩ quan quân đoàn thứ năm, quan viên đế quốc theo đuổi nàng rất nhiều, nhưng nàng đều không để ý."
Vân Trung Hạc nói: "Vậy tại sao nàng còn đi xem mắt?"
Lý Tuyết tuần trưởng nói: "Phụ mẫu bức hôn, nàng liền đi qua loa thôi, ta an bài cho ngươi đều là nữ sĩ quan, người của Nguyệt Lão ti sao lại an bài như thế?"
Vân Trung Hạc kinh ngạc nói: "Nguyệt Lão ti? Ngay cả việc xem mắt cũng do đế quốc quản lý sao?"
"Đương nhiên." Lý Tuyết tuần trưởng nghiêm túc nói: "Hôn nhân đại sự, trọng đại như vậy, đương nhiên phải do đế quốc quản lý."
Thật là, trâu bò.
Bất quá Nguyệt Lão ti này không căn cứ vào cấp bậc của nhân viên để phân loại xem mắt, cũng coi như không tầm thường, cố gắng làm đến công bằng.
...
Ngày thứ ba, Vân Trung Hạc lại đi xem mắt.
Lần này cũng là một nữ sĩ quan, đây cũng là người giống sĩ quan nhất mà Vân Trung Hạc từng gặp.
Thân thể thẳng tắp, ánh mắt sắc bén, dáng người khỏe khoắn cân đối, tướng mạo tám điểm.
Vóc người này thật sự khiến người ta rạo rực, nữ nhân khỏe khoắn, có những lúc cũng rất khêu gợi.
"Công việc của ta rất bận, một năm có tám phần thời gian ở trong quân đội, ta là thiên nhân trưởng, tương đương với công dân cấp năm." Nữ sĩ quan khỏe khoắn cân đối nói: "Thu nhập hàng năm của ta khoảng 1500 ngân tệ, được phân phối hai căn nhà."
Mẹ nó, đây chính là lương một năm 500.000, còn được hai căn nhà nữa.
Điều kiện của nữ sĩ quan khỏe khoắn cân đối này tốt thật đấy.
Vân Trung Hạc nói: "Ta, ta tạm thời không có nghề nghiệp, là công dân cấp một, mỗi tháng trợ cấp ba ngân tệ."
Nữ sĩ quan khỏe khoắn có chút kinh ngạc, sau đó ánh mắt lâm vào giằng xé.
"Ngươi đã xem mắt bao nhiêu lần rồi?" Nữ sĩ quan khỏe khoắn cân đối hỏi.
Vân Trung Hạc nói: "Lần thứ ba."
Nữ sĩ quan khỏe khoắn cân đối nói: "Ta cũng là lần thứ ba."
Lúc này, bàn bên cạnh có hai người tới.
Chúc Ngọc Nghiên lại tới xem mắt, xem ra nhiệm vụ của nàng rất nặng a.
Mà người cùng nàng xem mắt là một nam tử, cao lớn oai hùng, ánh mắt sắc bén, dáng người thẳng tắp.
Nữ sĩ quan khỏe khoắn cân đối đang xem mắt cùng Vân Trung Hạc nhìn thấy hắn, lập tức đứng dậy nói: "Âu Dương tướng quân."
Vị Âu Dương tướng quân kia nhìn thấy nữ sĩ quan, có chút kinh ngạc, sau đó hướng về phía Vân Trung Hạc gật đầu ra ý chào.
"Ở đây không phải trong quân đội, ngươi thả lỏng đi." Âu Dương tướng quân nói.
"Vâng." Nữ sĩ quan khỏe khoắn cân đối nói.
Xem ra gia thế của Chúc Ngọc Nghiên rất cao, mà bản thân nàng cũng là tuyệt mỹ, dáng người ma quỷ, nở nang mê người, mặc dù tay của nàng phẫu thuật thi thể, nhưng nam nhân vẫn chạy theo như vịt.
Vị Âu Dương tướng quân này, rất ưu tú, ba mươi mấy tuổi, đã là tướng quân, gia thế, tài hoa, tướng mạo, khí độ đều vạn người không được một.
Sau đó, Vân Trung Hạc bên này cùng nữ sĩ quan khỏe khoắn cân đối trò chuyện.
Chúc Ngọc Nghiên cùng Âu Dương tướng quân ở bàn khác trò chuyện, hai bên không ai quấy rầy ai.
Buổi tối, Vân Trung Hạc cũng cùng nữ sĩ quan khỏe khoắn cân đối này dùng bữa tối.
Vân Trung Hạc muốn trả tiền, nhưng lại bị đối phương ngăn lại.
"Chúng ta trong quân đội đều thẳng thắn." Nữ sĩ quan khỏe khoắn cân đối nói: "Ta có hảo cảm với ngươi, nhưng ngươi là công dân cấp một không có nghề nghiệp, nếu gả cho ngươi, ta rất khó bàn giao với phụ mẫu, cũng rất khó ngẩng đầu trước đồng liêu, cho nên xin lỗi."
Vân Trung Hạc nói: "Không sao, ta đưa ngươi ra ngoài."
Sau đó, Vân Trung Hạc tiễn nàng ra ngoài.
Hôm nay thời gian chưa muộn lắm, Vân Trung Hạc không có cưỡi xe ngựa, mà đi bộ trở về.
Ba lần xem mắt này, thật sự làm cho hắn ngũ vị tạp trần.
Tướng mạo của hắn lập tức hấp dẫn nữ tử, nhưng đối phương đều sẽ khôi phục lại lý trí.
Tân Đại Viêm đế quốc này, giai tầng lớn hơn trời, thật sự rất khó vượt qua.
"Thế nào, lại thất bại?" Phía sau truyền đến âm thanh của Chúc Ngọc Nghiên.
Vân Trung Hạc nói: "Đúng vậy a, lại bị người ta chê, ngươi bên kia thế nào?"
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Ta cũng thất bại."
Vân Trung Hạc nói: "Tin ngươi mới lạ, vị tướng quân kia có ánh mắt cuồng nhiệt với ngươi, chỉ thiếu điều quỳ xuống cầu hôn trước mặt mọi người."
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Thật, không lừa ngươi."
Vân Trung Hạc nói: "Vậy ngươi cố lên nha."
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Ngươi cũng cố lên nha."
...
Sau đó, lần thứ tư, lần thứ năm, lần thứ sáu, lần thứ bảy, các buổi xem mắt của Vân Trung Hạc đều thất bại.
Không nghề nghiệp, công dân cấp một, hoàn toàn là vết thương trí mạng.
Đối phương nữ tử, bất kể là thân phận gì, đầu tiên đều bị Vân Trung Hạc hấp dẫn, hơn nữa khi trò chuyện, ánh mắt cũng dập dờn sóng gợn.
Nhưng cuối cùng khi buổi xem mắt kết thúc, đều khôi phục lại lý trí.
Bởi vì gả cho một công dân cấp một, thực sự cần dũng khí rất lớn, cả đời đều không ngóc đầu lên được.
Lý Tuyết tuần trưởng sốt ruột không chịu được, bởi vì nếu Vân Trung Hạc không kết hôn, viện cứu tế này không thể để hắn ở quá lâu, liền thật sự muốn an bài hắn đi làm một số công việc liên quan tới nô lệ.
Như thế, thật sự sẽ rất khó xoay chuyển tình thế.
Mà Vân Trung Hạc cũng phát hiện, Chúc Ngọc Nghiên quả nhiên là khách quen xem mắt trong sân, chỉ là mỗi lần nam sĩ cùng nàng xem mắt, đều rất ưu tú, không phải sĩ quan cao cấp, thì là quan viên đế quốc, hoặc là học sĩ đế quốc.
Tóm lại, đều là rồng phượng trong loài người.
Nhưng mỗi lần, nàng xem mắt đều thất bại, đối phương nam sĩ đều sẽ ủ rũ không thôi.
Bất quá, gần đây Chúc Ngọc Nghiên tới xem mắt quá thường xuyên, mỗi lần Vân Trung Hạc có mặt, nàng cũng nhất định cùng một nam sĩ nào đó xem mắt.
...
Lần thứ 33 xem mắt.
Vân Trung Hạc đối mặt lại là một nữ sĩ quan, cũng là nữ sĩ quan đẹp nhất, tên gọi Lý Diễm Nùng.
Đồng thời cũng là nữ sĩ quan cấp bậc cao nhất.
Từ sau khi Vân Trung Hạc tự giới thiệu, nàng liền không nói nữa, chỉ lễ phép ngồi.
Nhưng ánh mắt đã rất lạnh lùng không vui, trong lòng trách cứ Nguyệt Lão ti, đây là ý gì?
Mặc dù đều nói công dân đế quốc, người người bình đẳng.
Nhưng nàng là đường đường chuẩn tướng đế quốc, tương lai tiền đồ vô lượng, Nguyệt Lão ti lại an bài cho một công dân cấp một không có nghề nghiệp, đây là ý gì? Nhục nhã nàng sao?
Với thân phận này của hắn, ít nhất cũng phải là một tướng quân.
Lý Diễm Nùng này biết Âu Dương tướng quân cũng đăng ký ở Nguyệt Lão ti, cho nên nàng mới đăng ký, chính là muốn cùng Âu Dương tướng quân xem mắt.
Không ngờ, vậy mà lại chọn cho nàng một kẻ vô dụng, chỉ được cái mã ngoài?
"Ngươi muốn ăn gì?" Vân Trung Hạc hỏi.
Lý Diễm Nùng chuẩn tướng hướng về phía Vân Trung Hạc lễ phép cười một tiếng, nói: "Không cần, ta còn có quân vụ, xin cáo từ."
Sau đó, nàng trực tiếp đặt xuống một ngân tệ, đứng dậy rời đi.
Từ đầu đến cuối, nàng rất có lễ phép, nhưng đối với Vân Trung Hạc lại tràn đầy xem thường.
Còn bên cạnh Chúc Ngọc Nghiên, đang cùng một vị quan lớn trẻ tuổi có cấp bậc rất cao xem mắt, nói cười thản nhiên, đẹp không sao tả xiết, trong tửu lầu, vô số nam tử liên tiếp nhìn trộm.
Nhất là khi Chúc Ngọc Nghiên ngồi xuống, đường cong eo mông kia, đơn giản khiến người ta say đắm.
Vân Trung Hạc đi ra ngoài.
Hôm nay kết thúc sớm, hoàn toàn có thể đi bộ trở về.
Đi được một đoạn, sắc trời cũng dần tối, phía sau truyền đến âm thanh của Chúc Ngọc Nghiên.
"Tiểu bạch kiểm, lại bị người chê?" Chúc Ngọc Nghiên nói.
"Đúng vậy a." Vân Trung Hạc nói: "Ngươi xem mắt thế nào? Vị quan viên trẻ tuổi hôm nay, gia thế rất hiển hách, tổ phụ là Nguyên Lão viện đó a."
"Đúng vậy a." Chúc Ngọc Nghiên nói: "Dáng dấp rất anh tuấn."
Vân Trung Hạc nói: "Rất anh tuấn."
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Cao hơn ngươi nửa cái đầu."
Vân Trung Hạc nói: "Đúng."
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Hơn nữa, võ công cũng rất cao."
Vân Trung Hạc nói: "Đúng vậy a."
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Ngươi xem mắt liên tục thất bại, tiếp theo chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi viện cứu tế, phải đi làm công việc ở tầng lớp thấp nhất rồi."
Vân Trung Hạc nhún vai.
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Thật thảm a."
Sau đó, nàng đi tới bên người Vân Trung Hạc, một thân váy dài màu tím, càng làm nổi bật vóc dáng lồi lõm mê người.
"Rất lạnh, ngươi không có chút phong độ nào sao? Không biết đem quần áo cho ta khoác à?" Chúc Ngọc Nghiên nói.
Vân Trung Hạc nói: "Chính ta cũng lạnh, thân thể ta rất yếu ớt."
Chúc Ngọc Nghiên nhìn chằm chằm Vân Trung Hạc một hồi, sau đó nói: "Ngươi đi theo ta."
Vân Trung Hạc nói: "Ký túc xá của ta sắp đóng cửa rồi."
"Mặc kệ đóng cửa hay không, ngươi đi theo ta." Chúc Ngọc Nghiên nói: "Đây là mệnh lệnh."
Sau đó, nàng trực tiếp leo lên một chiếc xe ngựa, Vân Trung Hạc cũng nhảy lên theo.
Đây là xe ngựa tư nhân rất đắt đỏ, không đi theo lộ tuyến cố định.
"Chúng ta đi đâu?" Vân Trung Hạc hỏi.
"Im miệng." Chúc Ngọc Nghiên nói.
Sau đó, chiếc xe ngựa hoa lệ này dừng lại trước một sân rộng.
Đã lâu không gặp, căn phòng hoa lệ này.
Trong sân có lều ấm, bên trong có vườn hoa bốn mùa, khắp nơi đều có đèn khí mê-tan.
Phòng ở cũng được xây bằng đá cẩm thạch, kiên cố mà xa hoa.
Đây chính là nhà của Chúc Ngọc Nghiên?
"Đi vào."
Vân Trung Hạc đi theo nàng vào biệt thự lớn hoa lệ này, bên trong không có người nào.
Chúc Ngọc Nghiên cởi giày, chân trần giẫm lên thảm mềm mại.
Gia thế của nàng quả nhiên rất tốt, một mình ở trong biệt thự lớn như vậy.
"Ngươi chờ một chút." Chúc Ngọc Nghiên nói: "Ta đi thay quần áo."
Một lát sau, nàng từ trên lầu đi xuống, đã thay một bộ váy ngủ mềm mại thoải mái hơn, vóc dáng càng thêm thướt tha mê người.
Thân thể thành thục, trong bộ váy ngủ kia gần như là run rẩy.
Trắng như tuyết, tỏa hương thơm nhè nhẹ.
Nàng rót cho Vân Trung Hạc một chén rượu.
"Ta... ta..." Chúc Ngọc Nghiên phảng phất khó mà mở miệng nói: "Ta đã nói với phụ thân ta về ngươi, nói ta muốn gả cho ngươi, kết quả hắn tát ta một cái."
Vân Trung Hạc kinh ngạc?
Ngươi muốn gả cho ta? Chuyện xảy ra khi nào vậy? Ta làm sao không biết?
Chúc Ngọc Nghiên ngươi hình như chưa từng có thái độ tốt với ta?
"Ta xem qua tư liệu của ngươi, rất phức tạp, rất thoải mái..." Chúc Ngọc Nghiên nói.
Vân Trung Hạc nói: "Ngươi nhìn thấy ở đâu?"
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Mê Điệt cốc có mấy người, đã trở thành công dân mới của đế quốc, trong báo cáo của bọn họ, có tư liệu cặn kẽ về ngươi, ta đã lén xem."
Vân Trung Hạc nói: "Ngươi sao có thể xem lén được?"
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Lão sư của ta là tổng đốc."
"Nếu, ta nói nếu, hai chúng ta bỏ trốn đến thuộc địa, ngươi có nguyện ý không?" Chúc Ngọc Nghiên hỏi.
Vân Trung Hạc trầm mặc một lát, nói: "Thuộc địa bên kia, có quân đội cường đại, có thể giúp ta giết trở về, tiêu diệt Đại Hàm ma quốc không?"
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Đương nhiên là không."
Vân Trung Hạc trầm mặc.
Chúc Ngọc Nghiên lại rót cho mình một chén rượu, trực tiếp ngồi xuống thảm.
"Đứng đó làm gì, để cho ta ngưỡng mộ ngươi sao?" Nàng giận dữ nói.
Vân Trung Hạc cũng ngồi xuống.
"Ngươi khẳng định là không muốn từ bỏ lý tưởng của ngươi, muốn đoạt lại Đại Viêm cố thổ, đúng không?" Chúc Ngọc Nghiên hỏi.
"Ừm." Vân Trung Hạc nói.
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Được, ta giúp ngươi."
Sau đó, hai người cứ thế uống rượu, uống rượu, uống rượu.
Uống đến bất tỉnh nhân sự.
...
Sáng hôm sau.
Vân Trung Hạc phát hiện mình ngủ trên thảm, trên đầu rất nặng.
Mở mắt nhìn, thì thấy chân của Chúc Ngọc Nghiên đang đặt trên đầu hắn.
Nữ nhân này hai chân dang rộng, tư thế ngủ phóng khoáng, cũng rất không tao nhã.
Trong váy ngủ, cái gì cũng nhìn thấy được, màu tím.
Cũng mê người đến kinh tâm động phách, da trắng như tuyết.
Một chân nàng vắt lên đầu Vân Trung Hạc, chân còn lại đặt trên ngực hắn, thảo nào cả đêm mơ thấy Tôn Ngộ Không bị đè dưới Ngũ Hành Sơn.
"Tỉnh dậy, tỉnh dậy..." Vân Trung Hạc vỗ vỗ bắp chân của nàng.
Chúc Ngọc Nghiên ngồi dậy, vỗ vỗ đầu mình, nhìn thoáng qua bản thân, lại liếc nhìn Vân Trung Hạc, cảm nhận một chút xem có đau hay không.
Xem ra là không có, sau đó nàng chân trần, ôm trán đi lên lầu.
Đêm qua thật sự uống quá nhiều.
...
Nửa canh giờ sau, Chúc Ngọc Nghiên lại diễm quang tứ xạ, tuyệt mỹ vô luân mà xuống lầu.
"Tắm rửa, thay quần áo, thừa dịp nước ta vừa tắm vẫn còn ấm." Nữ nhân này lấy ra một bộ quần áo, đưa cho Vân Trung Hạc, đẩy hắn lên lầu vào phòng tắm.
Nửa canh giờ sau.
Vân Trung Hạc thay đổi trang phục hoàn toàn, tinh thần sảng khoái, tuấn mỹ vô địch, phong thái tuyệt nhiên.
"Ta làm bữa sáng, ngươi tùy tiện ăn một chút." Chúc Ngọc Nghiên nói.
Ách, thật sự chỉ có thể tùy tiện ăn một chút, bởi vì chỉ có trứng gà cùng sữa bò.
"Y phục này trước kia là của ai? Của nam nhân nào?" Vân Trung Hạc hỏi.
Chúc Ngọc Nghiên nghiến răng nghiến lợi, lạnh giọng nói: "Của nhân tình ta, câu trả lời này ngươi hài lòng không?"
Ách!
"Ba ngày trước vừa làm, không có ai mặc qua." Chúc Ngọc Nghiên không vui nói: "Ăn no chưa? Ăn no rồi thì đi cùng ta, ta dẫn ngươi đi gặp một người."
"Ai?" Vân Trung Hạc hỏi.
"Một quả phụ, thê tử của Chấp Chính Vương trước kia, là quả phụ có quyền thế nhất đế quốc." Chúc Ngọc Nghiên nói.
Vân Trung Hạc nói: "Ngươi muốn ta đi làm trai bao sao?"
"Không thì sao?" Chúc Ngọc Nghiên nói: "Dung mạo ngươi đúng là lam nhan họa thủy, đây mới là đường tắt, ta đã bị ngươi làm cho thần hồn điên đảo, tin rằng những nữ nhân khác cũng không ngoại lệ."
Vân Trung Hạc nói: "Ta không thấy ngươi thần hồn điên đảo."
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Ngươi thì biết cái gì."
Vân Trung Hạc nói: "Nàng ta bao nhiêu tuổi?"
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Ba mươi sáu, có vấn đề sao?"
Vân Trung Hạc nói: "Vậy nàng ta có đẹp không?"
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Ta đẹp không?"
Vân Trung Hạc nói: "Đẹp không sao tả xiết."
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Mỹ mạo của ta trước mặt nàng ta, chỉ là cái rắm."
Vân Trung Hạc phát hiện nữ nhân này hôm nay hỏa khí rất lớn, mỗi câu nói đều muốn chửi thề.
"Nàng ta có quyền lực rất lớn sao?" Vân Trung Hạc hỏi.
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Chấp Chính Vương bệnh nặng, nàng ta đã giúp trượng phu chấp chính mười năm, ngươi nói xem quyền lực của nàng ta có lớn không?"
Lần này, Chúc Ngọc Nghiên cưỡi một cỗ xe ngựa bốn người hoa lệ, hướng tới một trang viên ở ngoại thành.
Vân Trung Hạc phát hiện, vậy mà lại đi trên con đường chuyên dụng.
"Con đường này là chuyên tu cho quả phụ kia?" Vân Trung Hạc kinh ngạc nói.
"Đương nhiên." Chúc Ngọc Nghiên nói: "Nàng ta thích ở trên đỉnh núi, liền xây dựng một pháo đài trang viên khổng lồ trên đỉnh núi, xây dựng một con đường chuyên dụng, tổng cộng một trăm hai mươi dặm, thông tới Đông Châu thành, ngươi nói xem quyền thế của nàng ta lớn không?"
"Trâu bò." Vân Trung Hạc nói.
"Im miệng." Chúc Ngọc Nghiên nói, sau đó nhẹ nhàng dựa vào vai Vân Trung Hạc.
"Mê Điệt cốc ghi chép về ngươi rất kỹ càng, tổng cộng khoảng 100.000 chữ." Chúc Ngọc Nghiên nói: "Ta cứ ngỡ như đang xem nhân vật chính trong truyện vậy, rất thần kỳ, nhưng khi nhìn thấy người thật, thực sự thất vọng, ngoại trừ tuấn mỹ vô địch, thì không có gì khác."
Chúc Ngọc Nghiên liều mạng chê bai Vân Trung Hạc, dường như làm vậy thì tâm trạng khá hơn một chút.
"Ta cũng không biết mình làm vậy, là đúng hay sai." Chúc Ngọc Nghiên run giọng nói: "Có lẽ là đẩy ngươi vào hố lửa cũng không biết chừng."
Vân Trung Hạc nói: "Vương hậu quả phụ có quyền thế nhất này, là hố lửa sao?"
"Đương nhiên, nàng ta là hố lửa nguy hiểm nhất, ngươi rơi xuống, có lẽ sẽ tan xương nát thịt." Chúc Ngọc Nghiên nói.
Đúng lúc này, phu xe phía ngoài nói: "Chúc học sĩ, Dusa hành cung đến rồi."
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Hành cung đến rồi, hố lửa đến rồi, ngươi đi đi, đi gặp quả phụ vương hậu có quyền thế nhất đế quốc này đi."
...
Chú thích: Rốt cuộc đã viết xong, chương tiếp theo không dám nói mấy giờ, nhưng chắc chắn viết xong rồi mới ngủ tiếp.
Các vị ân công có nguyệt phiếu, xin hãy ra tay, thật sự rất cần sự khích lệ của ngài, ngàn vạn xin nhờ, cảm ơn ngài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận