Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám
Chương 287: Vận mệnh kỳ tích! Ma quốc dưới mặt đất!
**Chương 287: Vận mệnh kỳ tích! Ma quốc dưới mặt đất!**
Diệu Ứng tự!
Đại Chu kinh thành cũng có Diệu Ứng tự, nhưng đó không phải là nơi tốt đẹp gì, các ni cô bên trong ai nấy đều xinh đẹp như hoa, quả thực là một cái động tiêu hồn siêu cấp.
Đại Hạ đế quốc cũng có Diệu Ứng tự, tuy không trắng trợn như Diệu Ứng tự của Đại Chu, nhưng cũng chẳng khác biệt là bao.
Bất quá, Diệu Ứng tự ở Doanh kinh vẫn là nơi tu hành chính quy, kham khổ, phần lớn các ni cô trong này đều đã lớn tuổi.
Nhưng cái tên này đã bị Diệu Ứng tự của Đại Chu làm cho ô uế. Dù vậy, phía Đại Doanh đế quốc chèn ép Phật Đạo rất lợi hại, nữ tử muốn xuất gia cũng không có nơi nào khác để đi.
Vân Trung Hạc đứng bên ngoài chùa miếu, chỉ cảm thấy nơi này thật tàn tạ, thê lương, hầu như không có bất kỳ hương hỏa nào, hoàn toàn là kiểu trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.
"Hương Hương, ta không nói gì cả, chỉ muốn gặp nàng một mặt là được." Vân Trung Hạc nói.
Bên trong vẫn không có bất kỳ động tĩnh đáp lại nào.
Một hồi lâu sau, từ bên trong vang lên một khúc nhạc đàn.
Đây cũng là Hương Hương đàn tấu, xem như một cách đáp lại với Vân Trung Hạc.
Nàng có lẽ hoàn toàn không cách nào đối diện với Vân Trung Hạc, cho nên đã lựa chọn một cách che đậy bản thân, tựa như hình thức xuất gia vậy.
Vân Trung Hạc lẳng lặng lắng nghe tiếng đàn của nàng cho đến khi kết thúc.
Trong cả ngôi chùa miếu, chỉ có tiếng đàn của nàng vang vọng.
Tiếng đàn này không thê lương, cũng không phẫn nộ, nhưng cũng chẳng hề yên tĩnh, mà lại vô cùng phức tạp.
Sau khi nghe xong khúc nhạc, Vân Trung Hạc vẫn đứng yên ở ngoài cửa thêm khoảng nửa canh giờ nữa rồi mới rời đi.
Sau đó mặc kệ có chuyện gì xảy ra, Hương Hương công chúa hẳn là sẽ được an toàn, dù sao thân phận của nàng cũng quá đặc thù.
Người chân chính gặp nguy hiểm chính là người nhà trong trang viên: phụ mẫu, muội muội, nhi tử, còn có các thê thiếp.
...
Đại Hạ đế quốc Lễ bộ Thị lang mỗi ngày đều dẫn người đến trang viên của Vân Trung Hạc cầu kiến.
Ban đầu còn xưng hô là Vân quốc công, vẫn còn tương đối coi trọng lễ tiết ngoại giao.
Nhưng ngày nào cũng bị từ chối, vị Lễ bộ Thị lang này cuối cùng cũng có một ngày không nhịn nổi nữa, quỳ gối ngoài cửa mà khóc lóc nói: "Điện hạ a, bệ hạ vô cùng, vô cùng nhớ ngài, thường xuyên trong giấc mộng gào thét tên của điện hạ, thường xuyên rơi lệ cho đến hừng đông, ngài mau trở về đi."
"Điện hạ a, bệ hạ và hoàng hậu không một ngày nào là không nhớ mong ngài, ngài mau theo thần về nhà đi, cùng bệ hạ hưởng thụ niềm vui gia đình a."
Nhưng Vân Trung Hạc vẫn không mở cửa.
Thế là, sứ đoàn Đại Hạ cứ quỳ mãi không đứng dậy.
Chuyện này càng ngày càng gây chấn động, cuối cùng, toàn bộ dân chúng Đại Doanh kinh thành đều biết, Vân Trung Hạc chính là hoàng tôn của Đại Hạ đế quốc.
Mục đích duy nhất của sứ đoàn Đại Hạ đế quốc lần này đến đây căn bản không phải là để đàm phán, mà chính là muốn mang Vân Trung Hạc đi.
Mọi người đều hiếu kỳ, Đại Hạ đế quốc dựa vào cái gì mà nhận định Vân Trung Hạc là cháu trai của lão hoàng đế Đại Hạ?
Hoàn toàn chưa từng gặp mặt, cũng không có nhỏ máu nhận thân.
Cái kiểu nhận thân nhỏ máu gặp quỷ kia chỉ có DNA kiểm tra mới có thể xác định quan hệ huyết thống, nhưng thế giới này làm gì có loại kỹ thuật đó. Cho nên, thật sự không biết Đại Hạ đế quốc làm thế nào lại khẳng định một mực như vậy? Hơn nữa lại còn phái cả sứ đoàn tới.
Sứ đoàn Đại Hạ ở ngoài cửa quỳ đến ngày thứ sáu.
Trang viên của Vân Trung Hạc vẫn không đóng cửa, mà từ bên trong nói vọng ra: "Ngôn đại nhân."
Lễ bộ Thị lang Ngôn Vô Kỵ nói: "Điện hạ, xin hãy theo ta trở về! Ngài cũng đã thấy, hiện tại những chuyện liên quan đến ngài đã ầm ĩ hết cả lên, ngài mặc dù có công lao to lớn với Đại Doanh đế quốc, nhưng thân phận của ngài đã bị bại lộ, đối với Đại Doanh đế quốc mà nói, ngài dù sao cũng chỉ là người ngoài, Đại Hạ mới là nhà của ngài."
Vân Trung Hạc nói: "Kỳ thật ta rất hiếu kỳ, ngay cả chính ta còn không xác định được thân phận của mình, hoàng đế bệ hạ của Đại Hạ căn bản chưa từng gặp ta, làm sao lại có thể khẳng định được thân phận của ta? Không lẽ không sợ đây là quỷ kế của Đại Doanh đế quốc, không sợ ta là kẻ giả mạo hoàng tôn của Đại Hạ sao?"
Đại Hạ Lễ bộ Thị lang Ngôn Vô Kỵ nói: "Điện hạ, đây là chuyện tuyệt mật, không phải thần có thể biết được. Nhưng khi thần tới đây, bệ hạ đã ban ý chỉ rõ ràng, muốn đón ngài về nhà, ngài ấy một mực chắc chắn rằng, ngài chính là cháu trai của ngài ấy."
Vân Trung Hạc trầm mặc một lát.
Đại Hạ Lễ bộ Thị lang nói: "Điện hạ, có phải ngài vẫn còn canh cánh trong lòng về chuyện năm xưa? Ngài có biết không, vào năm ngoái, bệ hạ đã khôi phục danh dự cho Thiên Ân thái tử rồi."
Thiên Ân thái tử, chính là huynh đệ của cha ruột Vân Trung Hạc.
Đại Hạ Lễ bộ Thị lang nói: "Điện hạ, bây giờ Đại Hạ đế quốc và Đại Tây đế quốc đang tập kết trăm vạn đại quân, gây áp lực rất lớn cho Đại Doanh đế quốc. Vì vậy mà bách tính của Đại Doanh đế quốc đã bắt đầu căm thù ngài, hơn nữa cục diện này sẽ ngày càng nghiêm trọng, lỡ như một ngày nào đó, quan hệ giữa hai nước xảy ra biến cố lớn, vậy thì sự an nguy của ngài ở Đại Doanh đế quốc sẽ không được bảo đảm nữa."
Tiếp theo, Lễ bộ Thị lang lại nói: "Đại Hạ ta là Thiên Triều Thượng Quốc, điện hạ là dòng dõi Thiên Hoàng quý tộc, sao có thể ở dưới trướng kẻ khác? Tương lai nếu Đại Doanh đế quốc lấy điện hạ làm con tin, gây sức ép lên bệ hạ, vậy phải làm sao?"
Vân Trung Hạc nói: "Ngôn đại nhân, ta sẽ không theo ngài trở về. Nhưng ta có một câu nhờ ngài nhắn lại, thiên hạ dĩ hòa vi quý, tuyệt đối không nên khai chiến với Đại Doanh đế quốc. Một khi chiến tranh lớn bùng nổ ở phương đông, rất có thể sẽ là lưỡng bại câu thương, để cho thế lực Đại Hàm ma quốc thừa cơ trỗi dậy. Đến lúc đó toàn bộ thiên hạ sẽ triệt để chìm trong bóng tối."
Nói xong, Vân Trung Hạc cũng không đợi Lễ bộ Thị lang Ngôn Vô Kỵ trả lời mà trực tiếp rời đi.
"Điện hạ xin dừng bước, điện hạ xin dừng bước..." Ngôn Vô Kỵ lớn tiếng nói: "Điện hạ, bệ hạ tuổi đã cao, chỉ khao khát được cùng ngài đoàn tụ, lẽ nào ngài muốn để ngài ấy phải ôm nỗi tiếc nuối suốt đời sao?"
Câu nói này không phải là lời mà một thần tử nên nói, có thể thấy Ngôn Vô Kỵ đã thật sự gấp gáp.
Hắn cũng công khai nói rằng, thân thể của Đại Hạ Vĩnh Khải hoàng đế đã không được tốt, tùy thời có thể rời bỏ nhân gian. Xin mời Vân Trung Hạc hãy tới gặp lão nhân gia người ấy lần cuối.
Bước chân của Vân Trung Hạc dừng lại một lát, sau đó vẫn kiên quyết rời đi.
Đại Hạ Lễ bộ Thị lang Ngôn Vô Kỵ quỳ ngoài cửa, khóc không thành tiếng.
...
Ngôn Vô Kỵ có một câu nói rất đúng, dân chúng của Đại Doanh đế quốc ngày càng không còn thiện cảm với Vân Trung Hạc.
Không khí này từ triều đình đến dân gian bắt đầu lan rộng.
Bởi vì trăm vạn đại quân của Đại Hạ đế quốc mang đến áp lực quá lớn.
Tất cả mọi người đều biết, Đại Doanh đế quốc lúc này đang ở trong thời khắc nguy hiểm nhất. 700.000 đại quân đang ở trong cảnh nội của Đại Chu, Đại Doanh bản thổ thiếu hụt quân đội nghiêm trọng.
Một khi trăm vạn đại quân của Đại Hạ đế quốc vượt sông tiến xuống phía nam, sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho Đại Doanh đế quốc.
Hùng Châu vỡ đê, nước sông đổi dòng, mấy trăm dặm đất trũng bị nước sông bao phủ hoàn toàn.
Mặc dù không gây ra thương vong cho dân chúng, nhưng việc di chuyển của mấy trăm vạn bách tính này, cũng cần đến số lượng thuế ruộng khổng lồ.
Bây giờ đang là mùa thu, Hồn Giang đã tiến vào mùa khô, mực nước đã hạ xuống rất nhiều.
Cho nên Đại Doanh đế quốc đang gấp rút trùng tu đê đập Hồn Giang, việc này lại cần một lượng lớn dân phu và thuế ruộng.
Nhưng cũng không chỉ có vậy, trước đó Đại Chu đế quốc đã tiêu hao quá nhiều quốc lực, sau khi Thần Hoàng Thiên Tộ băng hà, Đại Chu giống như một gã khổng lồ ốm yếu đổ sụp xuống, dân sinh khốn khổ không gì sánh được, thiếu lương thực, thiếu tiền bạc. Mà những thứ này đều cần Đại Doanh đế quốc dùng thuế ruộng trợ cấp.
Đây là thời khắc nguy hiểm nhất của Đại Doanh đế quốc.
Lúc này, Đại Doanh đế quốc, lại một lần nữa tiến hành tổng động viên cả nước.
Tất cả binh sĩ đã xuất ngũ đều phải cầm lấy binh khí, tập hợp lại. Tất cả dân binh, cũng đều bắt đầu được chia phát vũ khí, bắt đầu huấn luyện.
Trước kia, khi xảy ra cuộc chiến tranh toàn quốc với Đại Chu đế quốc, Đại Doanh đế quốc vẫn không hề tiến hành chế độ phân phối lương thực, cũng không hề đình chỉ các hoạt động giao thương, buôn bán, càng không hề đem các vật tư quan trọng tiến hành quốc hữu hóa.
Nhưng hiện tại, tất cả những điều này đã bắt đầu được thực hiện.
Đại Doanh đế quốc đã thể hiện quyết tâm chiến đấu đến giọt máu cuối cùng để bảo vệ quốc gia.
Mà lúc này đây, Vân Trung Hạc - hoàng tôn trong truyền thuyết của Đại Hạ đế quốc, nghiễm nhiên trở thành đối tượng bị rất nhiều người căm thù.
Thậm chí có nhiều người công khai nói rằng, Vân Trung Hạc là gian tế, là kẻ Đại Hạ đế quốc cài vào trong Đại Doanh đế quốc.
Hơn nữa đã có du hiệp bắt đầu dòm ngó, rình rập trang viên của Vân Trung Hạc.
Nếu tình hình tiếp tục xấu đi, rất có thể sẽ xuất hiện tình huống vạn dân Đại Doanh xông vào, tấn công trang viên của Vân Trung Hạc.
...
Ngày hôm đó, hoàng đế Đại Doanh rốt cuộc cũng triệu kiến Vân Trung Hạc.
Đứng tại nơi cao nhất hoàng cung, quan sát toàn bộ hành trình, hoàng đế nói: "Vân Trung Hạc, trẫm phải nói lời xin lỗi với ngươi, ngươi là công thần của Đại Doanh đế quốc, vậy mà lại bị chỉ trích như vậy."
Vân Trung Hạc nói: "Thần phải cảm tạ bệ hạ đã che chở, nếu không có bệ hạ, chỉ sợ đã có người xông vào nhà của thần, một mồi lửa đốt trụi trang viên của thần rồi."
Hoàng đế nói: "Trên đường tiến vào hoàng cung, ngươi đã nhìn thấy những gì rồi chứ?"
Vân Trung Hạc nói: "Thần đã thấy, bầu không khí vô cùng căng thẳng, toàn bộ kinh thành đều tiến nhập thời gian chiến tranh quản chế, hầu như người người đều là binh lính."
Hoàng đế nói: "Chúng ta Đại Doanh có thể không có gì khác, nhưng chính là không thiếu huyết khí. Đại Doanh cảnh nội không có nhiều quân đội, nhưng nếu trăm vạn đại quân của Đại Hạ đế quốc cùng Đại Tây đế quốc đột kích, thì dân chúng Đại Doanh đều sẽ cầm lấy binh khí, đến lúc đó sẽ có hàng ngàn vạn quân đội."
Vân Trung Hạc nói: "Thần tin tưởng vững chắc điều này, Đại Doanh đế quốc và Đại Chu đế quốc có bản chất khác nhau. Dân chúng Đại Chu đối với Thần Hoàng Thiên Tộ có một loại cuồng tín, nhưng nó là sự tiêu hao, như lâu đài xây trên cát. Nhưng lòng tự hào của bách tính Đại Doanh là dành cho toàn bộ đế quốc, mà không phải đối với bệ hạ, cho nên loại cảm giác vinh dự này rất kiên định. Đại Doanh có dân phong dũng mãnh, không phải Đại Chu đế quốc có thể sánh được."
"Ngươi nói rất đúng." Đại Doanh hoàng đế nói: "Nhưng Đại Doanh đế quốc vẫn đang đối mặt với thời khắc nguy hiểm nhất, một khi chiến tranh nổ ra, ba nước phương đông chúng ta ít nhất sẽ có ngàn vạn người phải chết."
Vân Trung Hạc trầm mặc rất lâu.
Mãi một hồi lâu sau, hắn mới lên tiếng: "Bệ hạ, nếu ngài cần, ta... Ta có thể đến Đại Hạ đế quốc làm nội gián."
Đại Doanh hoàng đế cười khổ nói: "Hiện tại thân phận của ngươi đã hoàn toàn bị bại lộ, cũng chẳng còn gì gọi là nội gián nữa."
Vân Trung Hạc nói: "Có lẽ chỉ có như vậy, mới được xem là chân chính nội gián. Nếu như Ngôn Vô Kỵ nói không sai, Đại Hạ Vĩnh Khải hoàng đế thật sự rất nhớ thương ta, vậy có lẽ ta có thể ảnh hưởng đến quyết sách của ngài ấy, có thể cứu vãn được trận đại chiến này."
Đại Doanh hoàng đế nói: "Vĩnh Khải hoàng đế tuổi đã cao, thể chất đã rất yếu, ngài ấy và Thiên Tộ hoàng đế là người cùng thời, cho nên hiện giờ triều chính của Đại Hạ đế quốc chỉ sợ đều nằm trong tay thái tử Hạ Quyết. Mà hắn ta lại là kẻ hiếu chiến, một lòng muốn khôi phục lại sự huy hoàng của Đại Viêm hoàng triều, muốn thống nhất thiên hạ, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này."
Vân Trung Hạc nói: "Nhưng nếu Vĩnh Khải lão hoàng đế không muốn khai chiến, tin rằng Hạ Quyết thái tử vẫn phải nghe theo chứ."
Sau đó, Vân Trung Hạc cúi người nói: "Bệ hạ, thần nguyện đi Đại Hạ đế quốc làm nội gián, thay đổi ý chí của Vĩnh Khải hoàng đế, mang hòa bình đến cho Đại Doanh đế quốc."
Đại Doanh hoàng đế nói: "Lúc này ta lại nghĩ đến một câu, lấy đấu tranh cầu hòa bình, hòa bình mới có thể tồn tại. Thỏa hiệp suông đối với hòa bình là vô ích, phải có sức mạnh chiến đấu, có thể làm chấn động địch nhân, mới có thể mang đến hòa bình chân chính."
Sau đó, vị hoàng đế bệ hạ này không nói gì nữa, mà vuốt ve một miếng ngọc bội trong tay, thỉnh thoảng lại đưa lên ánh mặt trời chiếu rọi.
Thấy ánh mắt tò mò của Vân Trung Hạc, hoàng đế bèn đưa ngọc bội tới.
Vân Trung Hạc nhận lấy, phát hiện miếng ngọc bội màu vàng óng này, tuy làm bằng ngọc, nhưng lại có màu sắc giống như hoàng kim, lại còn trong suốt.
Chất ngọc này rất quen thuộc, dường như Vân Trung Hạc đã nhìn thấy ở nơi sâu nhất của đầm nước trong động đá vôi — miếng ngọc bội Kim Ngư kia.
Không, nói đúng hơn, chất liệu của hai vật này giống nhau như đúc.
"Bệ hạ, đây là vật gì?" Vân Trung Hạc hỏi.
Đại Doanh hoàng đế nói: "Vân Trung Hạc, ngươi hẳn là rất quen thuộc với Thánh Miếu rồi chứ?"
Vân Trung Hạc nói: "Thần quen thuộc, truyền thuyết kể rằng Đại Viêm Thần Hoàng sau khi tới thần miếu, mới sáng lập ra toàn bộ nền văn minh phương đông, dựng lên Đại Viêm hoàng triều mấy ngàn năm, chính thống của phương đông. Đại Hạ Thái Tổ, thậm chí cả Đại Chu Thái Tổ, đều có tin đồn là đã từng tiến vào Thánh Miếu, mới lập nên Đại Hạ đế quốc, Đại Chu đế quốc. Tổ tiên của Mê Điệt cốc, thậm chí cả Nộ Đế đều là sau khi đi qua Thánh Miếu, mới có thể khai sáng cơ nghiệp trăm năm."
Đại Doanh hoàng đế nói: "Không, không, không, Nộ Đế không phải đi Thánh Miếu, mà là Hắc Miếu."
Vân Trung Hạc kinh ngạc, có ý gì?
Sao lại thêm một cái Hắc Miếu nữa rồi?
Đại Doanh hoàng đế nói: "Thánh Miếu mà nền văn minh phương đông chúng ta hay nhắc tới, đều được gọi là Bạch Miếu. Nộ Đế là công địch của thiên hạ, sáng lập Đại Hàm ma quốc, suýt chút nữa đã mang đến sự hủy diệt đen tối cho toàn bộ thế giới, cho nên nơi hắn ta đi chính là Hắc Miếu."
Vân Trung Hạc nói: "Có thể hay không cái gọi là Hắc Miếu và Bạch Miếu, là cùng một nơi?"
"Tuyệt đối không có khả năng." Đại Doanh hoàng đế nói: "Từ xưa đến nay, chính tà không đội trời chung."
Vân Trung Hạc nói: "Vậy Thánh Miếu và Kim Long ngọc bội trong tay bệ hạ, có quan hệ thế nào?"
Đại Doanh hoàng đế nói: "Thế giới phương đông chúng ta có ba đại đế quốc, Đại Tây đế quốc không tính. Đại Hạ đế quốc, Đại Chu đế quốc, Thái tổ hoàng đế đều có tin đồn đã từng tới Thánh Miếu, duy chỉ có Thái tổ hoàng đế của Đại Doanh đế quốc chúng ta là chưa từng đi, điều này khiến con đường của Đại Doanh đế quốc chúng ta trở nên vô cùng gian nan, trắc trở."
Từ trước tới nay, Thánh Miếu vẫn được xem là thánh địa của nền văn minh phương đông.
Phàm là người đã từng tới đó, đều được vinh dự là Thiên Mệnh Chi Chủ. Một khi đã đến đó, trong một khoảng thời gian rất ngắn, đều có thể làm nên đại nghiệp.
Cho nên hai vị Thái tổ hoàng đế của Đại Hạ đế quốc và Đại Chu đế quốc, sau khi rời khỏi Thánh Miếu, dường như có thần trợ, chỉ trong vòng vài chục năm đã gầy dựng được cơ đồ đế quốc huy hoàng.
Chỉ có Đại Doanh đế quốc, tuy cùng là Chư Hầu Vương của Đại Viêm hoàng tộc, nhưng sự quật khởi của nó chậm hơn Đại Hạ đế quốc và Đại Chu đế quốc rất nhiều, cũng khúc chiết hơn nhiều.
Đại Hạ đế quốc và Đại Chu đế quốc đã huy hoàng mấy trăm năm, mà Đại Doanh đế quốc mấy thập kỷ trước mới bắt đầu quật khởi chân chính.
Nói đúng hơn, hẳn là từ Hoằng Tổ hoàng đế mới bắt đầu chính thức quật khởi.
Mà vị Hoằng Tổ hoàng đế này, chính là tằng tổ phụ của vị hoàng đế trước mắt.
Thông thường mà nói, ngoài khai quốc hoàng đế ra, trên cơ bản đều không xưng là tổ. Không phải khai quốc hoàng đế mà xưng là tổ, thông thường đều có công lao sự nghiệp rất vĩ đại.
Mà vị Hoằng Tổ hoàng đế này của Đại Doanh đế quốc, chính là một vị hoàng đế đã lập nên sự nghiệp thiên thu.
Dưới sự cai trị của ngài ấy, lãnh thổ và dân số của Đại Doanh đế quốc đã tăng gấp năm lần, từ một vương quốc nhỏ bé, trở thành một đế quốc vô cùng cường đại.
Chính trong tay ngài ấy, Đại Doanh đế quốc đã tiêu diệt tất cả đối thủ ở phía nam Thiên Giang, phía bắc Hồn Giang, từ một tiểu quốc tam lưu, lập tức nhảy vọt lên thành cường quốc hàng đầu của thế giới phương đông, cũng triệt để đặt vững trật tự của ba đại đế quốc.
Đại Doanh hoàng đế nói: "Kim Long ngọc bội này, chính là do Hoằng Tổ hoàng đế lưu lại, ngài ấy nói bên trong ẩn chứa bí mật của Thánh Miếu. Hơn nữa ngài ấy còn truyền xuống bí mật di chiếu, tử tôn của Đại Doanh đế quốc nhất định phải tiến vào Thánh Miếu triều bái, chỉ có như vậy, Đại Doanh đế quốc chúng ta mới có thể chân chính đứng vững ở phương đông thế giới."
Vân Trung Hạc nói: "Bệ hạ thông minh tuyệt đỉnh, tìm hiểu lâu như vậy, vẫn chưa tìm ra bí mật bên trong sao?"
Đại Doanh hoàng đế nói: "Vân Trung Hạc, ta không phải là người thông minh tuyệt đỉnh gì cả, các ngươi mới là người thông minh. Ba đại đế quốc thì có hai đế quốc đã từng vào Thánh Miếu triều bái, duy chỉ có Đại Doanh đế quốc chúng ta là chưa từng đi, danh bất chính, ngôn bất thuận a. Trong di ngôn năm đó của Hoằng Tổ hoàng đế đã nói rất rõ ràng, khi Đại Doanh đế quốc chúng ta đối mặt với thời khắc nguy hiểm, tuyệt vọng nhất, đi Thánh Miếu có thể hóa giải nguy cơ. Cho nên trẫm mấy ngày nay vẫn luôn nghiên cứu Kim Long ngọc bội này, nhưng đều không thu được gì."
Vân Trung Hạc nói: "Bệ hạ, Thánh Miếu tuy rằng tràn ngập tính truyền kỳ, nhưng thần cảm thấy, muốn dựa vào nó để giải quyết nguy cơ trí mạng trước mắt của Đại Doanh đế quốc, hiển nhiên là quá mức hư vô mờ mịt."
Đại Doanh hoàng đế nói: "Thiên cơ là thứ, có lúc thì hư vô mờ mịt, có lúc lại vô cùng huyền diệu. Hơn nữa... Hoằng Tổ hoàng đế năm đó kỳ thật đã tìm được vị trí của Thánh Miếu, nhưng ngài ấy lại không đi vào, mà để lại cho hậu thế, bản thân chuyện này đã vô cùng truyền kỳ rồi."
Vân Trung Hạc kinh ngạc nói: "Hoằng Tổ hoàng đế vậy mà lại tìm được vị trí của Thánh Miếu? Thế giới này không biết có bao nhiêu người, bao nhiêu hoàng tộc, bao nhiêu dị nhân, thậm chí cả những tông phái Võ Đạo cường đại, đều đang tìm kiếm vị trí của Thánh Miếu, nhưng từ đầu đến cuối đều không có tìm được. Vị trí của nó hoàn toàn là bí ẩn lớn nhất trên thế giới. Vậy mà Hoằng Tổ hoàng đế lại tìm được nó?"
Đại Doanh hoàng đế nói: "Ít nhất trong di ngôn của Hoằng Tổ hoàng đế là nói như vậy, hơn nữa ngài ấy đã phong ấn bí mật trong Kim Long ngọc bội này."
Vân Trung Hạc nói: "Có khả năng nào khác không, Hoằng Tổ hoàng đế tuy rằng tìm được vị trí của Thánh Miếu, nhưng ngài ấy lại không thể tiến vào?"
Đại Doanh hoàng đế cười cười, không trả lời câu hỏi này.
Tiếp theo, hoàng đế nói: "Vân Trung Hạc, ngươi nói đúng, muốn dựa vào Thánh Miếu để giải quyết nguy cơ gì đó, quá mức tiêu cực, loại chủ nghĩa huyễn tưởng này là không thể chấp nhận được. Trẫm vẫn là câu nói kia, tôn trọng lựa chọn của ngươi, nếu ngươi nguyện ý đến Đại Hạ đế quốc, thay đổi ý chí khai chiến của Vĩnh Khải hoàng đế, vậy thì trẫm vô cùng cảm kích. Nhưng nếu ngươi không muốn, trẫm cũng không ép buộc."
Vân Trung Hạc nói: "Bệ hạ, thần nguyện ý đi."
Sau đó, hắn liền trả lại Kim Long ngọc bội cho hoàng đế.
"A..." Bỗng nhiên Vân Trung Hạc kêu lên một tiếng đau đớn, bởi vì ngón tay của hắn bị răng nanh của Kim Long ngọc bội cứa vào, máu tươi chảy ra.
Sau đó, một màn quỷ dị mà kỳ tích đã xảy ra.
Máu tươi của Vân Trung Hạc thấm vào trong Kim Long ngọc bội, phảng phất như con Kim Long này đang thôn phệ máu tươi của Vân Trung Hạc vậy.
Máu tươi không ngừng lưu động trong Kim Long ngọc bội, hơn nữa còn lưu động một cách có trật tự, cuối cùng tạo thành một dãy số.
125.97895, 27.757018.
Vân Trung Hạc lâm vào trạng thái ngạt thở ngắn ngủi, lại xuất hiện một chuỗi tọa độ?
Đây chẳng lẽ là địa chỉ của Thánh Miếu?
Nhưng Thánh Miếu không phải là mờ mịt, không cố định sao? Hơn nữa, lần trước, bảo tàng trên con thuyền đắm của Nộ Đế cũng là một chuỗi tọa độ, một tọa độ cực kỳ chính xác.
Hiện tại địa chỉ của Thánh Miếu, cũng là một chuỗi tọa độ?
Đại Doanh hoàng đế cũng ngây người, vội vàng nhận lấy Kim Long ngọc bội để nhìn cho rõ.
"Đây... Đây là ý gì? Trẫm từ trước tới nay chưa từng gặp qua loại văn tự này a?" Đại Doanh hoàng đế nói: "Nhưng Kim Long ngọc bội này đã được các đời hoàng đế của Đại Doanh đế quốc truyền lại mấy chục năm, chưa từng hiển hiện qua loại văn tự này, các đời hoàng đế đã nghiên cứu mấy chục năm, hao hết tâm huyết, đều không có đạt được bất kỳ tin tức gì. Hôm nay vậy mà lại xuất hiện tin tức này, chẳng lẽ là ý trời?"
Đại Doanh hoàng đế vô cùng kích động, thậm chí hơi thở có chút dồn dập.
Sau đó, ngài ấy nhìn về phía Vân Trung Hạc nói: "Ngươi, ngươi có biết ý nghĩa của chuỗi văn tự này không?"
Vân Trung Hạc nói: "Thần hiểu, đây là một loại tọa độ, có thể tính toán chính xác vị trí của nó."
Đại Doanh hoàng đế nói: "Nói cách khác, đây chính là vị trí cụ thể của Thánh Miếu?"
Vân Trung Hạc khàn giọng nói: "Có lẽ vậy."
Đại Doanh hoàng đế tự giễu nói: "Thiên Tộ hoàng đế nói ngươi là Thiên Mệnh Chi Chủ của thế giới phương đông, có lẽ điều này là thật, Kim Long ngọc bội này ở trong tay chúng ta vô số năm, nhưng không có hiển lộ ra bất kỳ tin tức gì, vừa mới qua tay ngươi, liền có biến hóa. Máu tươi của ngươi mới có thể mở ra nó, quả nhiên là hoàng kim huyết mạch a. Cho nên Kim Long ngọc bội này, là thuộc về ngươi."
Đại Doanh hoàng đế đưa Kim Long ngọc bội cho Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc nói: "Bệ hạ, thần nguyện ý hoàn thành tâm nguyện của Hoằng Tổ hoàng đế, thần nguyện ý mang theo ngài đi triều bái Thánh Miếu."
Đại Doanh hoàng đế run rẩy nói: "Thật sao?"
Vân Trung Hạc nói: "Đương nhiên."
Đại Doanh hoàng đế nói: "Như vậy, ta đại diện cho liệt tổ liệt tông của Đại Doanh đế quốc, cảm tạ ân đức của ngươi."
Vân Trung Hạc nói: "Bệ hạ, việc này cần phải tính toán một cách vô cùng tinh vi, tỉ mỉ, xin ngài hãy cho thần mấy ngày."
Đại Doanh hoàng đế nói: "Đương nhiên."
Vân Trung Hạc do dự một chút, rồi lại nói: "Bệ hạ, bây giờ người nhà của thần ở Đại Doanh đế quốc có lẽ đã không còn an toàn nữa, theo cục diện giữa Đại Hạ đế quốc và Đại Doanh đế quốc ngày càng nghiêm trọng, rồi sẽ có một ngày, vạn dân Đại Doanh đế quốc sẽ xông vào, tấn công trang viên của ta, con trai của ta mới có 10 tuổi. Cho nên thần muốn đưa tiễn người nhà trước."
Đại Doanh hoàng đế kinh ngạc, trọn vẹn một hồi lâu, ngài ấy mới lên tiếng hỏi: "Ngươi muốn đưa bọn họ đi đâu?"
Vân Trung Hạc nói: "Triệt để rời khỏi thế giới phương đông, đi về phía tây, tìm Tỉnh Trung Nguyệt."
Đại Doanh hoàng đế nhắm mắt lại, trọn vẹn một hồi lâu, hoàng đế mở mắt ra nói: "Tốt, ta đáp ứng ngươi."
Vân Trung Hạc cúi người nói: "Thần tạ chủ long ân, vậy thần xin cáo lui trước."
Sau đó, Vân Trung Hạc liền rời đi.
...
Sau khi Vân Trung Hạc rời đi, một người nữ tử xinh đẹp chậm rãi bước ra.
Đại Doanh hoàng đế nói: "Vân Trung Hạc hắn đã nhìn thấu ta, thật sự là thông minh tuyệt đỉnh a."
"Thông minh tuyệt đỉnh" chính là đánh giá mà Đại Doanh hoàng đế, từ một câu nói của Vân Trung Hạc, đã đánh giá được việc Vân Trung Hạc đã khám phá ra thân phận của hắn.
Vân Trung Hạc làm tất cả, cũng là vì muốn đưa tiễn người nhà của hắn. Hắn đã sớm biết, cả nhà mình đều đang lâm vào nguy hiểm trí mạng.
Nữ tử xinh đẹp kia nói: "Vậy chúng ta còn muốn đáp ứng yêu cầu của hắn sao?"
Đại Doanh hoàng đế chậm rãi nói: "Cứ tạm thời đáp ứng hắn trước đã."
Nữ tử xinh đẹp nói: "Bệ hạ, tọa độ này chúng ta đã giải mã, cũng đã tìm kiếm hàng ngàn vạn lần, căn bản là một vị trí không có thật. Vân Trung Hạc tuy rằng thông minh tuyệt đỉnh, nhưng cũng chỉ có thể giải mã được tọa độ này mà thôi. Chúng ta không tìm được nơi tuyệt mật này, Vân Trung Hạc cũng sẽ không tìm được."
Đại Doanh hoàng đế nói: "Cứ thử xem sao."
Nữ tử xinh đẹp nói: "Nếu như, ngay cả hắn cũng không tìm được ma quốc chân chính dưới lòng đất của Nộ Đế thì sao?"
Đại Doanh hoàng đế thở dài nói: "Có những lời, các ngươi nhất định cứ muốn ta phải nói ra sao?"
Nữ tử xinh đẹp kia nói: "Thần thiếp đã hiểu, nếu hắn căn cứ theo tọa độ này cũng không tìm được ma quốc dưới lòng đất của Nộ Đế, vậy thì sẽ giết cả nhà hắn."
Đại Doanh hoàng đế khoát tay, không muốn nói tiếp nữa.
Nữ tử khuynh quốc khuynh thành, điên đảo chúng sinh này vội vàng tiến lên, hôn nịnh nọt.
Hoàng đế thở dài nói: "Ta cũng không muốn giết người nhà hắn, nhưng nếu không thể dùng được người này, mà giữ lại, xác thực sẽ trở thành tai họa, quá mức truyền kỳ."
...
Ba ngày sau!
Vân Trung Hạc tuyên bố đã tính toán ra được tọa độ, tính ra được vị trí của Thánh Miếu, Đại Doanh hoàng đế vô cùng mừng rỡ.
Sau đó hoàng đế bệ hạ cải trang xuất hành, chỉ mang theo mấy ngàn người, mang theo Vân Trung Hạc rời khỏi Đại Doanh kinh thành, đi về phía tây.
Người nhà của Vân Trung Hạc, bao gồm cả đứa con trai 10 tuổi, cũng cùng đi theo rời khỏi Đại Doanh đế quốc.
Một đường đi về phía tây, về phía tây, về phía tây.
Suốt hai mươi mấy ngày sau, đã tới một nơi mà Vân Trung Hạc tương đối quen thuộc, nhưng chưa từng tới.
Hoang mạc phía tây.
Khi đó, lúc Vân Trung Hạc từ Nhu Lan thành đi Mê Điệt cốc, đã mấy lần đi qua lại đại sa mạc này.
Nhưng mỗi lần đều chỉ là đi ngang qua mà thôi, chưa từng chân chính tiến sâu vào trong đại sa mạc.
Mấy ngàn người đổi sang cưỡi lạc đà, cứ thế tiến sâu vào, tiến sâu vào, tiến sâu vào.
Đã tiến sâu vào đại sa mạc hơn ba ngàn dặm.
Nơi này thật sự là vạn dặm cát vàng, không có ốc đảo, cũng không có bất kỳ thực vật nào, lọt vào trong tầm mắt chỉ là sa mạc vô biên vô tận.
Lộ ra vẻ thần bí, không biết, lại tràn đầy những yếu tố đáng sợ.
Cho dù đã vô cùng tiết kiệm nước, nhưng con trai của Vân Trung Hạc vẫn bị khô nứt môi.
Người nhà Vân Trung Hạc đều vô cùng đau lòng, đều tiết kiệm nước ngọt, để cho đứa bé uống, nhưng đứa bé này lại rất hiểu chuyện, mỗi lần chỉ làm ướt môi một chút, rồi nói với gia gia rằng đã uống đủ rồi.
Hắn đau lòng không thôi, người nhà của hắn vì hắn, mà phải lâm vào hiểm cảnh như vậy.
Con của hắn mới chỉ có 10 tuổi a.
Theo một đường tiến về phía tây, người một nhà thật sự phảng phất như là đang dần dần đi vào địa ngục.
Người nhà của Vân Trung Hạc, đều bị mấy ngàn cao thủ mà hoàng đế mang theo vây quanh ở giữa.
Hơn nữa... Sau khi rời khỏi Đại Doanh đế quốc, mấy ngàn tên cao thủ này cũng không còn ngụy trang nữa, ai nấy đều vô cùng quỷ dị, đặc biệt là ánh mắt rất quỷ dị, giống như dã thú.
Hiển nhiên những người này đều không phải là cao thủ nhân loại bình thường.
Hơn nữa, hoàng đế và bên cạnh ngài ấy, người nữ tử xinh đẹp tuyệt thế kia, cũng biểu hiện ra những đặc điểm đáng sợ.
Cho dù ở trong sa mạc, hai người này cũng không có bất kỳ triệu chứng khô khát, mất nước nào. Hơn nữa hai người này cũng không uống nhiều nước, vẫn rất tỉnh táo, minh mẫn. Đặc biệt là người nữ tử tuyệt sắc kia, làn da vẫn như cũ non mịn, phảng phất như hoàn toàn không sợ bão cát.
Lại đi thêm mấy ngày mấy đêm, đã hoàn toàn tiến sâu vào trong đại sa mạc. Nơi đây, phảng phất như là khác biệt hoàn toàn so với những nơi khác.
Ở những nơi không có dấu hiệu của sự sống, phảng phất như là tiến vào một thế giới khác.
...
Một ngày nọ, Vân Trung Hạc bỗng nhiên dừng lại.
Đại Doanh hoàng đế nói: "Vân Trung Hạc, sao không đi tiếp?"
Vân Trung Hạc nói: "Bệ hạ, chúng ta đã đến, nơi này chính là nơi tọa độ chỉ đến."
Hoàng đế nói: "Nơi này? Thế nhưng nơi này không có gì cả, hoàn toàn là mênh mông cát vàng, sa mạc vô biên vô tận."
Vân Trung Hạc chậm rãi nói: "Nhưng vị trí cụ thể của tọa độ kia, chính là ở chỗ này."
Sau đó, Vân Trung Hạc thở dài nói: "Hoàng đế bệ hạ, nếu như ta không có đoán sai, ngài muốn tìm căn bản không phải là Thánh Miếu gì cả, mà là muốn tìm lăng mộ chân chính của Nộ Đế sao? Trong Liệt Phong thành kia, lại là lăng mộ giả? Chuyện này cũng quá khó tin rồi, lăng mộ giả đã kinh người như vậy? Vậy lăng mộ chân chính là gì? Ma quốc dưới mặt đất sao?"
"Ta bây giờ rốt cuộc đã biết, ngài vì sao lại cứ muốn ở lại Liệt Phong thành, bởi vì ở đó có một cái ngụy lăng mộ dưới mặt đất của Nộ Đế."
Hít sâu một hơi, Vân Trung Hạc lại nói: "Mặt khác, ta nên xưng hô với ngài như thế nào đây? Đại Doanh đế quốc hoàng đế bệ hạ? Hay là Đại Hàm đế quốc Hắc Ám Quân Vương bệ hạ
Diệu Ứng tự!
Đại Chu kinh thành cũng có Diệu Ứng tự, nhưng đó không phải là nơi tốt đẹp gì, các ni cô bên trong ai nấy đều xinh đẹp như hoa, quả thực là một cái động tiêu hồn siêu cấp.
Đại Hạ đế quốc cũng có Diệu Ứng tự, tuy không trắng trợn như Diệu Ứng tự của Đại Chu, nhưng cũng chẳng khác biệt là bao.
Bất quá, Diệu Ứng tự ở Doanh kinh vẫn là nơi tu hành chính quy, kham khổ, phần lớn các ni cô trong này đều đã lớn tuổi.
Nhưng cái tên này đã bị Diệu Ứng tự của Đại Chu làm cho ô uế. Dù vậy, phía Đại Doanh đế quốc chèn ép Phật Đạo rất lợi hại, nữ tử muốn xuất gia cũng không có nơi nào khác để đi.
Vân Trung Hạc đứng bên ngoài chùa miếu, chỉ cảm thấy nơi này thật tàn tạ, thê lương, hầu như không có bất kỳ hương hỏa nào, hoàn toàn là kiểu trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.
"Hương Hương, ta không nói gì cả, chỉ muốn gặp nàng một mặt là được." Vân Trung Hạc nói.
Bên trong vẫn không có bất kỳ động tĩnh đáp lại nào.
Một hồi lâu sau, từ bên trong vang lên một khúc nhạc đàn.
Đây cũng là Hương Hương đàn tấu, xem như một cách đáp lại với Vân Trung Hạc.
Nàng có lẽ hoàn toàn không cách nào đối diện với Vân Trung Hạc, cho nên đã lựa chọn một cách che đậy bản thân, tựa như hình thức xuất gia vậy.
Vân Trung Hạc lẳng lặng lắng nghe tiếng đàn của nàng cho đến khi kết thúc.
Trong cả ngôi chùa miếu, chỉ có tiếng đàn của nàng vang vọng.
Tiếng đàn này không thê lương, cũng không phẫn nộ, nhưng cũng chẳng hề yên tĩnh, mà lại vô cùng phức tạp.
Sau khi nghe xong khúc nhạc, Vân Trung Hạc vẫn đứng yên ở ngoài cửa thêm khoảng nửa canh giờ nữa rồi mới rời đi.
Sau đó mặc kệ có chuyện gì xảy ra, Hương Hương công chúa hẳn là sẽ được an toàn, dù sao thân phận của nàng cũng quá đặc thù.
Người chân chính gặp nguy hiểm chính là người nhà trong trang viên: phụ mẫu, muội muội, nhi tử, còn có các thê thiếp.
...
Đại Hạ đế quốc Lễ bộ Thị lang mỗi ngày đều dẫn người đến trang viên của Vân Trung Hạc cầu kiến.
Ban đầu còn xưng hô là Vân quốc công, vẫn còn tương đối coi trọng lễ tiết ngoại giao.
Nhưng ngày nào cũng bị từ chối, vị Lễ bộ Thị lang này cuối cùng cũng có một ngày không nhịn nổi nữa, quỳ gối ngoài cửa mà khóc lóc nói: "Điện hạ a, bệ hạ vô cùng, vô cùng nhớ ngài, thường xuyên trong giấc mộng gào thét tên của điện hạ, thường xuyên rơi lệ cho đến hừng đông, ngài mau trở về đi."
"Điện hạ a, bệ hạ và hoàng hậu không một ngày nào là không nhớ mong ngài, ngài mau theo thần về nhà đi, cùng bệ hạ hưởng thụ niềm vui gia đình a."
Nhưng Vân Trung Hạc vẫn không mở cửa.
Thế là, sứ đoàn Đại Hạ cứ quỳ mãi không đứng dậy.
Chuyện này càng ngày càng gây chấn động, cuối cùng, toàn bộ dân chúng Đại Doanh kinh thành đều biết, Vân Trung Hạc chính là hoàng tôn của Đại Hạ đế quốc.
Mục đích duy nhất của sứ đoàn Đại Hạ đế quốc lần này đến đây căn bản không phải là để đàm phán, mà chính là muốn mang Vân Trung Hạc đi.
Mọi người đều hiếu kỳ, Đại Hạ đế quốc dựa vào cái gì mà nhận định Vân Trung Hạc là cháu trai của lão hoàng đế Đại Hạ?
Hoàn toàn chưa từng gặp mặt, cũng không có nhỏ máu nhận thân.
Cái kiểu nhận thân nhỏ máu gặp quỷ kia chỉ có DNA kiểm tra mới có thể xác định quan hệ huyết thống, nhưng thế giới này làm gì có loại kỹ thuật đó. Cho nên, thật sự không biết Đại Hạ đế quốc làm thế nào lại khẳng định một mực như vậy? Hơn nữa lại còn phái cả sứ đoàn tới.
Sứ đoàn Đại Hạ ở ngoài cửa quỳ đến ngày thứ sáu.
Trang viên của Vân Trung Hạc vẫn không đóng cửa, mà từ bên trong nói vọng ra: "Ngôn đại nhân."
Lễ bộ Thị lang Ngôn Vô Kỵ nói: "Điện hạ, xin hãy theo ta trở về! Ngài cũng đã thấy, hiện tại những chuyện liên quan đến ngài đã ầm ĩ hết cả lên, ngài mặc dù có công lao to lớn với Đại Doanh đế quốc, nhưng thân phận của ngài đã bị bại lộ, đối với Đại Doanh đế quốc mà nói, ngài dù sao cũng chỉ là người ngoài, Đại Hạ mới là nhà của ngài."
Vân Trung Hạc nói: "Kỳ thật ta rất hiếu kỳ, ngay cả chính ta còn không xác định được thân phận của mình, hoàng đế bệ hạ của Đại Hạ căn bản chưa từng gặp ta, làm sao lại có thể khẳng định được thân phận của ta? Không lẽ không sợ đây là quỷ kế của Đại Doanh đế quốc, không sợ ta là kẻ giả mạo hoàng tôn của Đại Hạ sao?"
Đại Hạ Lễ bộ Thị lang Ngôn Vô Kỵ nói: "Điện hạ, đây là chuyện tuyệt mật, không phải thần có thể biết được. Nhưng khi thần tới đây, bệ hạ đã ban ý chỉ rõ ràng, muốn đón ngài về nhà, ngài ấy một mực chắc chắn rằng, ngài chính là cháu trai của ngài ấy."
Vân Trung Hạc trầm mặc một lát.
Đại Hạ Lễ bộ Thị lang nói: "Điện hạ, có phải ngài vẫn còn canh cánh trong lòng về chuyện năm xưa? Ngài có biết không, vào năm ngoái, bệ hạ đã khôi phục danh dự cho Thiên Ân thái tử rồi."
Thiên Ân thái tử, chính là huynh đệ của cha ruột Vân Trung Hạc.
Đại Hạ Lễ bộ Thị lang nói: "Điện hạ, bây giờ Đại Hạ đế quốc và Đại Tây đế quốc đang tập kết trăm vạn đại quân, gây áp lực rất lớn cho Đại Doanh đế quốc. Vì vậy mà bách tính của Đại Doanh đế quốc đã bắt đầu căm thù ngài, hơn nữa cục diện này sẽ ngày càng nghiêm trọng, lỡ như một ngày nào đó, quan hệ giữa hai nước xảy ra biến cố lớn, vậy thì sự an nguy của ngài ở Đại Doanh đế quốc sẽ không được bảo đảm nữa."
Tiếp theo, Lễ bộ Thị lang lại nói: "Đại Hạ ta là Thiên Triều Thượng Quốc, điện hạ là dòng dõi Thiên Hoàng quý tộc, sao có thể ở dưới trướng kẻ khác? Tương lai nếu Đại Doanh đế quốc lấy điện hạ làm con tin, gây sức ép lên bệ hạ, vậy phải làm sao?"
Vân Trung Hạc nói: "Ngôn đại nhân, ta sẽ không theo ngài trở về. Nhưng ta có một câu nhờ ngài nhắn lại, thiên hạ dĩ hòa vi quý, tuyệt đối không nên khai chiến với Đại Doanh đế quốc. Một khi chiến tranh lớn bùng nổ ở phương đông, rất có thể sẽ là lưỡng bại câu thương, để cho thế lực Đại Hàm ma quốc thừa cơ trỗi dậy. Đến lúc đó toàn bộ thiên hạ sẽ triệt để chìm trong bóng tối."
Nói xong, Vân Trung Hạc cũng không đợi Lễ bộ Thị lang Ngôn Vô Kỵ trả lời mà trực tiếp rời đi.
"Điện hạ xin dừng bước, điện hạ xin dừng bước..." Ngôn Vô Kỵ lớn tiếng nói: "Điện hạ, bệ hạ tuổi đã cao, chỉ khao khát được cùng ngài đoàn tụ, lẽ nào ngài muốn để ngài ấy phải ôm nỗi tiếc nuối suốt đời sao?"
Câu nói này không phải là lời mà một thần tử nên nói, có thể thấy Ngôn Vô Kỵ đã thật sự gấp gáp.
Hắn cũng công khai nói rằng, thân thể của Đại Hạ Vĩnh Khải hoàng đế đã không được tốt, tùy thời có thể rời bỏ nhân gian. Xin mời Vân Trung Hạc hãy tới gặp lão nhân gia người ấy lần cuối.
Bước chân của Vân Trung Hạc dừng lại một lát, sau đó vẫn kiên quyết rời đi.
Đại Hạ Lễ bộ Thị lang Ngôn Vô Kỵ quỳ ngoài cửa, khóc không thành tiếng.
...
Ngôn Vô Kỵ có một câu nói rất đúng, dân chúng của Đại Doanh đế quốc ngày càng không còn thiện cảm với Vân Trung Hạc.
Không khí này từ triều đình đến dân gian bắt đầu lan rộng.
Bởi vì trăm vạn đại quân của Đại Hạ đế quốc mang đến áp lực quá lớn.
Tất cả mọi người đều biết, Đại Doanh đế quốc lúc này đang ở trong thời khắc nguy hiểm nhất. 700.000 đại quân đang ở trong cảnh nội của Đại Chu, Đại Doanh bản thổ thiếu hụt quân đội nghiêm trọng.
Một khi trăm vạn đại quân của Đại Hạ đế quốc vượt sông tiến xuống phía nam, sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho Đại Doanh đế quốc.
Hùng Châu vỡ đê, nước sông đổi dòng, mấy trăm dặm đất trũng bị nước sông bao phủ hoàn toàn.
Mặc dù không gây ra thương vong cho dân chúng, nhưng việc di chuyển của mấy trăm vạn bách tính này, cũng cần đến số lượng thuế ruộng khổng lồ.
Bây giờ đang là mùa thu, Hồn Giang đã tiến vào mùa khô, mực nước đã hạ xuống rất nhiều.
Cho nên Đại Doanh đế quốc đang gấp rút trùng tu đê đập Hồn Giang, việc này lại cần một lượng lớn dân phu và thuế ruộng.
Nhưng cũng không chỉ có vậy, trước đó Đại Chu đế quốc đã tiêu hao quá nhiều quốc lực, sau khi Thần Hoàng Thiên Tộ băng hà, Đại Chu giống như một gã khổng lồ ốm yếu đổ sụp xuống, dân sinh khốn khổ không gì sánh được, thiếu lương thực, thiếu tiền bạc. Mà những thứ này đều cần Đại Doanh đế quốc dùng thuế ruộng trợ cấp.
Đây là thời khắc nguy hiểm nhất của Đại Doanh đế quốc.
Lúc này, Đại Doanh đế quốc, lại một lần nữa tiến hành tổng động viên cả nước.
Tất cả binh sĩ đã xuất ngũ đều phải cầm lấy binh khí, tập hợp lại. Tất cả dân binh, cũng đều bắt đầu được chia phát vũ khí, bắt đầu huấn luyện.
Trước kia, khi xảy ra cuộc chiến tranh toàn quốc với Đại Chu đế quốc, Đại Doanh đế quốc vẫn không hề tiến hành chế độ phân phối lương thực, cũng không hề đình chỉ các hoạt động giao thương, buôn bán, càng không hề đem các vật tư quan trọng tiến hành quốc hữu hóa.
Nhưng hiện tại, tất cả những điều này đã bắt đầu được thực hiện.
Đại Doanh đế quốc đã thể hiện quyết tâm chiến đấu đến giọt máu cuối cùng để bảo vệ quốc gia.
Mà lúc này đây, Vân Trung Hạc - hoàng tôn trong truyền thuyết của Đại Hạ đế quốc, nghiễm nhiên trở thành đối tượng bị rất nhiều người căm thù.
Thậm chí có nhiều người công khai nói rằng, Vân Trung Hạc là gian tế, là kẻ Đại Hạ đế quốc cài vào trong Đại Doanh đế quốc.
Hơn nữa đã có du hiệp bắt đầu dòm ngó, rình rập trang viên của Vân Trung Hạc.
Nếu tình hình tiếp tục xấu đi, rất có thể sẽ xuất hiện tình huống vạn dân Đại Doanh xông vào, tấn công trang viên của Vân Trung Hạc.
...
Ngày hôm đó, hoàng đế Đại Doanh rốt cuộc cũng triệu kiến Vân Trung Hạc.
Đứng tại nơi cao nhất hoàng cung, quan sát toàn bộ hành trình, hoàng đế nói: "Vân Trung Hạc, trẫm phải nói lời xin lỗi với ngươi, ngươi là công thần của Đại Doanh đế quốc, vậy mà lại bị chỉ trích như vậy."
Vân Trung Hạc nói: "Thần phải cảm tạ bệ hạ đã che chở, nếu không có bệ hạ, chỉ sợ đã có người xông vào nhà của thần, một mồi lửa đốt trụi trang viên của thần rồi."
Hoàng đế nói: "Trên đường tiến vào hoàng cung, ngươi đã nhìn thấy những gì rồi chứ?"
Vân Trung Hạc nói: "Thần đã thấy, bầu không khí vô cùng căng thẳng, toàn bộ kinh thành đều tiến nhập thời gian chiến tranh quản chế, hầu như người người đều là binh lính."
Hoàng đế nói: "Chúng ta Đại Doanh có thể không có gì khác, nhưng chính là không thiếu huyết khí. Đại Doanh cảnh nội không có nhiều quân đội, nhưng nếu trăm vạn đại quân của Đại Hạ đế quốc cùng Đại Tây đế quốc đột kích, thì dân chúng Đại Doanh đều sẽ cầm lấy binh khí, đến lúc đó sẽ có hàng ngàn vạn quân đội."
Vân Trung Hạc nói: "Thần tin tưởng vững chắc điều này, Đại Doanh đế quốc và Đại Chu đế quốc có bản chất khác nhau. Dân chúng Đại Chu đối với Thần Hoàng Thiên Tộ có một loại cuồng tín, nhưng nó là sự tiêu hao, như lâu đài xây trên cát. Nhưng lòng tự hào của bách tính Đại Doanh là dành cho toàn bộ đế quốc, mà không phải đối với bệ hạ, cho nên loại cảm giác vinh dự này rất kiên định. Đại Doanh có dân phong dũng mãnh, không phải Đại Chu đế quốc có thể sánh được."
"Ngươi nói rất đúng." Đại Doanh hoàng đế nói: "Nhưng Đại Doanh đế quốc vẫn đang đối mặt với thời khắc nguy hiểm nhất, một khi chiến tranh nổ ra, ba nước phương đông chúng ta ít nhất sẽ có ngàn vạn người phải chết."
Vân Trung Hạc trầm mặc rất lâu.
Mãi một hồi lâu sau, hắn mới lên tiếng: "Bệ hạ, nếu ngài cần, ta... Ta có thể đến Đại Hạ đế quốc làm nội gián."
Đại Doanh hoàng đế cười khổ nói: "Hiện tại thân phận của ngươi đã hoàn toàn bị bại lộ, cũng chẳng còn gì gọi là nội gián nữa."
Vân Trung Hạc nói: "Có lẽ chỉ có như vậy, mới được xem là chân chính nội gián. Nếu như Ngôn Vô Kỵ nói không sai, Đại Hạ Vĩnh Khải hoàng đế thật sự rất nhớ thương ta, vậy có lẽ ta có thể ảnh hưởng đến quyết sách của ngài ấy, có thể cứu vãn được trận đại chiến này."
Đại Doanh hoàng đế nói: "Vĩnh Khải hoàng đế tuổi đã cao, thể chất đã rất yếu, ngài ấy và Thiên Tộ hoàng đế là người cùng thời, cho nên hiện giờ triều chính của Đại Hạ đế quốc chỉ sợ đều nằm trong tay thái tử Hạ Quyết. Mà hắn ta lại là kẻ hiếu chiến, một lòng muốn khôi phục lại sự huy hoàng của Đại Viêm hoàng triều, muốn thống nhất thiên hạ, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này."
Vân Trung Hạc nói: "Nhưng nếu Vĩnh Khải lão hoàng đế không muốn khai chiến, tin rằng Hạ Quyết thái tử vẫn phải nghe theo chứ."
Sau đó, Vân Trung Hạc cúi người nói: "Bệ hạ, thần nguyện đi Đại Hạ đế quốc làm nội gián, thay đổi ý chí của Vĩnh Khải hoàng đế, mang hòa bình đến cho Đại Doanh đế quốc."
Đại Doanh hoàng đế nói: "Lúc này ta lại nghĩ đến một câu, lấy đấu tranh cầu hòa bình, hòa bình mới có thể tồn tại. Thỏa hiệp suông đối với hòa bình là vô ích, phải có sức mạnh chiến đấu, có thể làm chấn động địch nhân, mới có thể mang đến hòa bình chân chính."
Sau đó, vị hoàng đế bệ hạ này không nói gì nữa, mà vuốt ve một miếng ngọc bội trong tay, thỉnh thoảng lại đưa lên ánh mặt trời chiếu rọi.
Thấy ánh mắt tò mò của Vân Trung Hạc, hoàng đế bèn đưa ngọc bội tới.
Vân Trung Hạc nhận lấy, phát hiện miếng ngọc bội màu vàng óng này, tuy làm bằng ngọc, nhưng lại có màu sắc giống như hoàng kim, lại còn trong suốt.
Chất ngọc này rất quen thuộc, dường như Vân Trung Hạc đã nhìn thấy ở nơi sâu nhất của đầm nước trong động đá vôi — miếng ngọc bội Kim Ngư kia.
Không, nói đúng hơn, chất liệu của hai vật này giống nhau như đúc.
"Bệ hạ, đây là vật gì?" Vân Trung Hạc hỏi.
Đại Doanh hoàng đế nói: "Vân Trung Hạc, ngươi hẳn là rất quen thuộc với Thánh Miếu rồi chứ?"
Vân Trung Hạc nói: "Thần quen thuộc, truyền thuyết kể rằng Đại Viêm Thần Hoàng sau khi tới thần miếu, mới sáng lập ra toàn bộ nền văn minh phương đông, dựng lên Đại Viêm hoàng triều mấy ngàn năm, chính thống của phương đông. Đại Hạ Thái Tổ, thậm chí cả Đại Chu Thái Tổ, đều có tin đồn là đã từng tiến vào Thánh Miếu, mới lập nên Đại Hạ đế quốc, Đại Chu đế quốc. Tổ tiên của Mê Điệt cốc, thậm chí cả Nộ Đế đều là sau khi đi qua Thánh Miếu, mới có thể khai sáng cơ nghiệp trăm năm."
Đại Doanh hoàng đế nói: "Không, không, không, Nộ Đế không phải đi Thánh Miếu, mà là Hắc Miếu."
Vân Trung Hạc kinh ngạc, có ý gì?
Sao lại thêm một cái Hắc Miếu nữa rồi?
Đại Doanh hoàng đế nói: "Thánh Miếu mà nền văn minh phương đông chúng ta hay nhắc tới, đều được gọi là Bạch Miếu. Nộ Đế là công địch của thiên hạ, sáng lập Đại Hàm ma quốc, suýt chút nữa đã mang đến sự hủy diệt đen tối cho toàn bộ thế giới, cho nên nơi hắn ta đi chính là Hắc Miếu."
Vân Trung Hạc nói: "Có thể hay không cái gọi là Hắc Miếu và Bạch Miếu, là cùng một nơi?"
"Tuyệt đối không có khả năng." Đại Doanh hoàng đế nói: "Từ xưa đến nay, chính tà không đội trời chung."
Vân Trung Hạc nói: "Vậy Thánh Miếu và Kim Long ngọc bội trong tay bệ hạ, có quan hệ thế nào?"
Đại Doanh hoàng đế nói: "Thế giới phương đông chúng ta có ba đại đế quốc, Đại Tây đế quốc không tính. Đại Hạ đế quốc, Đại Chu đế quốc, Thái tổ hoàng đế đều có tin đồn đã từng tới Thánh Miếu, duy chỉ có Thái tổ hoàng đế của Đại Doanh đế quốc chúng ta là chưa từng đi, điều này khiến con đường của Đại Doanh đế quốc chúng ta trở nên vô cùng gian nan, trắc trở."
Từ trước tới nay, Thánh Miếu vẫn được xem là thánh địa của nền văn minh phương đông.
Phàm là người đã từng tới đó, đều được vinh dự là Thiên Mệnh Chi Chủ. Một khi đã đến đó, trong một khoảng thời gian rất ngắn, đều có thể làm nên đại nghiệp.
Cho nên hai vị Thái tổ hoàng đế của Đại Hạ đế quốc và Đại Chu đế quốc, sau khi rời khỏi Thánh Miếu, dường như có thần trợ, chỉ trong vòng vài chục năm đã gầy dựng được cơ đồ đế quốc huy hoàng.
Chỉ có Đại Doanh đế quốc, tuy cùng là Chư Hầu Vương của Đại Viêm hoàng tộc, nhưng sự quật khởi của nó chậm hơn Đại Hạ đế quốc và Đại Chu đế quốc rất nhiều, cũng khúc chiết hơn nhiều.
Đại Hạ đế quốc và Đại Chu đế quốc đã huy hoàng mấy trăm năm, mà Đại Doanh đế quốc mấy thập kỷ trước mới bắt đầu quật khởi chân chính.
Nói đúng hơn, hẳn là từ Hoằng Tổ hoàng đế mới bắt đầu chính thức quật khởi.
Mà vị Hoằng Tổ hoàng đế này, chính là tằng tổ phụ của vị hoàng đế trước mắt.
Thông thường mà nói, ngoài khai quốc hoàng đế ra, trên cơ bản đều không xưng là tổ. Không phải khai quốc hoàng đế mà xưng là tổ, thông thường đều có công lao sự nghiệp rất vĩ đại.
Mà vị Hoằng Tổ hoàng đế này của Đại Doanh đế quốc, chính là một vị hoàng đế đã lập nên sự nghiệp thiên thu.
Dưới sự cai trị của ngài ấy, lãnh thổ và dân số của Đại Doanh đế quốc đã tăng gấp năm lần, từ một vương quốc nhỏ bé, trở thành một đế quốc vô cùng cường đại.
Chính trong tay ngài ấy, Đại Doanh đế quốc đã tiêu diệt tất cả đối thủ ở phía nam Thiên Giang, phía bắc Hồn Giang, từ một tiểu quốc tam lưu, lập tức nhảy vọt lên thành cường quốc hàng đầu của thế giới phương đông, cũng triệt để đặt vững trật tự của ba đại đế quốc.
Đại Doanh hoàng đế nói: "Kim Long ngọc bội này, chính là do Hoằng Tổ hoàng đế lưu lại, ngài ấy nói bên trong ẩn chứa bí mật của Thánh Miếu. Hơn nữa ngài ấy còn truyền xuống bí mật di chiếu, tử tôn của Đại Doanh đế quốc nhất định phải tiến vào Thánh Miếu triều bái, chỉ có như vậy, Đại Doanh đế quốc chúng ta mới có thể chân chính đứng vững ở phương đông thế giới."
Vân Trung Hạc nói: "Bệ hạ thông minh tuyệt đỉnh, tìm hiểu lâu như vậy, vẫn chưa tìm ra bí mật bên trong sao?"
Đại Doanh hoàng đế nói: "Vân Trung Hạc, ta không phải là người thông minh tuyệt đỉnh gì cả, các ngươi mới là người thông minh. Ba đại đế quốc thì có hai đế quốc đã từng vào Thánh Miếu triều bái, duy chỉ có Đại Doanh đế quốc chúng ta là chưa từng đi, danh bất chính, ngôn bất thuận a. Trong di ngôn năm đó của Hoằng Tổ hoàng đế đã nói rất rõ ràng, khi Đại Doanh đế quốc chúng ta đối mặt với thời khắc nguy hiểm, tuyệt vọng nhất, đi Thánh Miếu có thể hóa giải nguy cơ. Cho nên trẫm mấy ngày nay vẫn luôn nghiên cứu Kim Long ngọc bội này, nhưng đều không thu được gì."
Vân Trung Hạc nói: "Bệ hạ, Thánh Miếu tuy rằng tràn ngập tính truyền kỳ, nhưng thần cảm thấy, muốn dựa vào nó để giải quyết nguy cơ trí mạng trước mắt của Đại Doanh đế quốc, hiển nhiên là quá mức hư vô mờ mịt."
Đại Doanh hoàng đế nói: "Thiên cơ là thứ, có lúc thì hư vô mờ mịt, có lúc lại vô cùng huyền diệu. Hơn nữa... Hoằng Tổ hoàng đế năm đó kỳ thật đã tìm được vị trí của Thánh Miếu, nhưng ngài ấy lại không đi vào, mà để lại cho hậu thế, bản thân chuyện này đã vô cùng truyền kỳ rồi."
Vân Trung Hạc kinh ngạc nói: "Hoằng Tổ hoàng đế vậy mà lại tìm được vị trí của Thánh Miếu? Thế giới này không biết có bao nhiêu người, bao nhiêu hoàng tộc, bao nhiêu dị nhân, thậm chí cả những tông phái Võ Đạo cường đại, đều đang tìm kiếm vị trí của Thánh Miếu, nhưng từ đầu đến cuối đều không có tìm được. Vị trí của nó hoàn toàn là bí ẩn lớn nhất trên thế giới. Vậy mà Hoằng Tổ hoàng đế lại tìm được nó?"
Đại Doanh hoàng đế nói: "Ít nhất trong di ngôn của Hoằng Tổ hoàng đế là nói như vậy, hơn nữa ngài ấy đã phong ấn bí mật trong Kim Long ngọc bội này."
Vân Trung Hạc nói: "Có khả năng nào khác không, Hoằng Tổ hoàng đế tuy rằng tìm được vị trí của Thánh Miếu, nhưng ngài ấy lại không thể tiến vào?"
Đại Doanh hoàng đế cười cười, không trả lời câu hỏi này.
Tiếp theo, hoàng đế nói: "Vân Trung Hạc, ngươi nói đúng, muốn dựa vào Thánh Miếu để giải quyết nguy cơ gì đó, quá mức tiêu cực, loại chủ nghĩa huyễn tưởng này là không thể chấp nhận được. Trẫm vẫn là câu nói kia, tôn trọng lựa chọn của ngươi, nếu ngươi nguyện ý đến Đại Hạ đế quốc, thay đổi ý chí khai chiến của Vĩnh Khải hoàng đế, vậy thì trẫm vô cùng cảm kích. Nhưng nếu ngươi không muốn, trẫm cũng không ép buộc."
Vân Trung Hạc nói: "Bệ hạ, thần nguyện ý đi."
Sau đó, hắn liền trả lại Kim Long ngọc bội cho hoàng đế.
"A..." Bỗng nhiên Vân Trung Hạc kêu lên một tiếng đau đớn, bởi vì ngón tay của hắn bị răng nanh của Kim Long ngọc bội cứa vào, máu tươi chảy ra.
Sau đó, một màn quỷ dị mà kỳ tích đã xảy ra.
Máu tươi của Vân Trung Hạc thấm vào trong Kim Long ngọc bội, phảng phất như con Kim Long này đang thôn phệ máu tươi của Vân Trung Hạc vậy.
Máu tươi không ngừng lưu động trong Kim Long ngọc bội, hơn nữa còn lưu động một cách có trật tự, cuối cùng tạo thành một dãy số.
125.97895, 27.757018.
Vân Trung Hạc lâm vào trạng thái ngạt thở ngắn ngủi, lại xuất hiện một chuỗi tọa độ?
Đây chẳng lẽ là địa chỉ của Thánh Miếu?
Nhưng Thánh Miếu không phải là mờ mịt, không cố định sao? Hơn nữa, lần trước, bảo tàng trên con thuyền đắm của Nộ Đế cũng là một chuỗi tọa độ, một tọa độ cực kỳ chính xác.
Hiện tại địa chỉ của Thánh Miếu, cũng là một chuỗi tọa độ?
Đại Doanh hoàng đế cũng ngây người, vội vàng nhận lấy Kim Long ngọc bội để nhìn cho rõ.
"Đây... Đây là ý gì? Trẫm từ trước tới nay chưa từng gặp qua loại văn tự này a?" Đại Doanh hoàng đế nói: "Nhưng Kim Long ngọc bội này đã được các đời hoàng đế của Đại Doanh đế quốc truyền lại mấy chục năm, chưa từng hiển hiện qua loại văn tự này, các đời hoàng đế đã nghiên cứu mấy chục năm, hao hết tâm huyết, đều không có đạt được bất kỳ tin tức gì. Hôm nay vậy mà lại xuất hiện tin tức này, chẳng lẽ là ý trời?"
Đại Doanh hoàng đế vô cùng kích động, thậm chí hơi thở có chút dồn dập.
Sau đó, ngài ấy nhìn về phía Vân Trung Hạc nói: "Ngươi, ngươi có biết ý nghĩa của chuỗi văn tự này không?"
Vân Trung Hạc nói: "Thần hiểu, đây là một loại tọa độ, có thể tính toán chính xác vị trí của nó."
Đại Doanh hoàng đế nói: "Nói cách khác, đây chính là vị trí cụ thể của Thánh Miếu?"
Vân Trung Hạc khàn giọng nói: "Có lẽ vậy."
Đại Doanh hoàng đế tự giễu nói: "Thiên Tộ hoàng đế nói ngươi là Thiên Mệnh Chi Chủ của thế giới phương đông, có lẽ điều này là thật, Kim Long ngọc bội này ở trong tay chúng ta vô số năm, nhưng không có hiển lộ ra bất kỳ tin tức gì, vừa mới qua tay ngươi, liền có biến hóa. Máu tươi của ngươi mới có thể mở ra nó, quả nhiên là hoàng kim huyết mạch a. Cho nên Kim Long ngọc bội này, là thuộc về ngươi."
Đại Doanh hoàng đế đưa Kim Long ngọc bội cho Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc nói: "Bệ hạ, thần nguyện ý hoàn thành tâm nguyện của Hoằng Tổ hoàng đế, thần nguyện ý mang theo ngài đi triều bái Thánh Miếu."
Đại Doanh hoàng đế run rẩy nói: "Thật sao?"
Vân Trung Hạc nói: "Đương nhiên."
Đại Doanh hoàng đế nói: "Như vậy, ta đại diện cho liệt tổ liệt tông của Đại Doanh đế quốc, cảm tạ ân đức của ngươi."
Vân Trung Hạc nói: "Bệ hạ, việc này cần phải tính toán một cách vô cùng tinh vi, tỉ mỉ, xin ngài hãy cho thần mấy ngày."
Đại Doanh hoàng đế nói: "Đương nhiên."
Vân Trung Hạc do dự một chút, rồi lại nói: "Bệ hạ, bây giờ người nhà của thần ở Đại Doanh đế quốc có lẽ đã không còn an toàn nữa, theo cục diện giữa Đại Hạ đế quốc và Đại Doanh đế quốc ngày càng nghiêm trọng, rồi sẽ có một ngày, vạn dân Đại Doanh đế quốc sẽ xông vào, tấn công trang viên của ta, con trai của ta mới có 10 tuổi. Cho nên thần muốn đưa tiễn người nhà trước."
Đại Doanh hoàng đế kinh ngạc, trọn vẹn một hồi lâu, ngài ấy mới lên tiếng hỏi: "Ngươi muốn đưa bọn họ đi đâu?"
Vân Trung Hạc nói: "Triệt để rời khỏi thế giới phương đông, đi về phía tây, tìm Tỉnh Trung Nguyệt."
Đại Doanh hoàng đế nhắm mắt lại, trọn vẹn một hồi lâu, hoàng đế mở mắt ra nói: "Tốt, ta đáp ứng ngươi."
Vân Trung Hạc cúi người nói: "Thần tạ chủ long ân, vậy thần xin cáo lui trước."
Sau đó, Vân Trung Hạc liền rời đi.
...
Sau khi Vân Trung Hạc rời đi, một người nữ tử xinh đẹp chậm rãi bước ra.
Đại Doanh hoàng đế nói: "Vân Trung Hạc hắn đã nhìn thấu ta, thật sự là thông minh tuyệt đỉnh a."
"Thông minh tuyệt đỉnh" chính là đánh giá mà Đại Doanh hoàng đế, từ một câu nói của Vân Trung Hạc, đã đánh giá được việc Vân Trung Hạc đã khám phá ra thân phận của hắn.
Vân Trung Hạc làm tất cả, cũng là vì muốn đưa tiễn người nhà của hắn. Hắn đã sớm biết, cả nhà mình đều đang lâm vào nguy hiểm trí mạng.
Nữ tử xinh đẹp kia nói: "Vậy chúng ta còn muốn đáp ứng yêu cầu của hắn sao?"
Đại Doanh hoàng đế chậm rãi nói: "Cứ tạm thời đáp ứng hắn trước đã."
Nữ tử xinh đẹp nói: "Bệ hạ, tọa độ này chúng ta đã giải mã, cũng đã tìm kiếm hàng ngàn vạn lần, căn bản là một vị trí không có thật. Vân Trung Hạc tuy rằng thông minh tuyệt đỉnh, nhưng cũng chỉ có thể giải mã được tọa độ này mà thôi. Chúng ta không tìm được nơi tuyệt mật này, Vân Trung Hạc cũng sẽ không tìm được."
Đại Doanh hoàng đế nói: "Cứ thử xem sao."
Nữ tử xinh đẹp nói: "Nếu như, ngay cả hắn cũng không tìm được ma quốc chân chính dưới lòng đất của Nộ Đế thì sao?"
Đại Doanh hoàng đế thở dài nói: "Có những lời, các ngươi nhất định cứ muốn ta phải nói ra sao?"
Nữ tử xinh đẹp kia nói: "Thần thiếp đã hiểu, nếu hắn căn cứ theo tọa độ này cũng không tìm được ma quốc dưới lòng đất của Nộ Đế, vậy thì sẽ giết cả nhà hắn."
Đại Doanh hoàng đế khoát tay, không muốn nói tiếp nữa.
Nữ tử khuynh quốc khuynh thành, điên đảo chúng sinh này vội vàng tiến lên, hôn nịnh nọt.
Hoàng đế thở dài nói: "Ta cũng không muốn giết người nhà hắn, nhưng nếu không thể dùng được người này, mà giữ lại, xác thực sẽ trở thành tai họa, quá mức truyền kỳ."
...
Ba ngày sau!
Vân Trung Hạc tuyên bố đã tính toán ra được tọa độ, tính ra được vị trí của Thánh Miếu, Đại Doanh hoàng đế vô cùng mừng rỡ.
Sau đó hoàng đế bệ hạ cải trang xuất hành, chỉ mang theo mấy ngàn người, mang theo Vân Trung Hạc rời khỏi Đại Doanh kinh thành, đi về phía tây.
Người nhà của Vân Trung Hạc, bao gồm cả đứa con trai 10 tuổi, cũng cùng đi theo rời khỏi Đại Doanh đế quốc.
Một đường đi về phía tây, về phía tây, về phía tây.
Suốt hai mươi mấy ngày sau, đã tới một nơi mà Vân Trung Hạc tương đối quen thuộc, nhưng chưa từng tới.
Hoang mạc phía tây.
Khi đó, lúc Vân Trung Hạc từ Nhu Lan thành đi Mê Điệt cốc, đã mấy lần đi qua lại đại sa mạc này.
Nhưng mỗi lần đều chỉ là đi ngang qua mà thôi, chưa từng chân chính tiến sâu vào trong đại sa mạc.
Mấy ngàn người đổi sang cưỡi lạc đà, cứ thế tiến sâu vào, tiến sâu vào, tiến sâu vào.
Đã tiến sâu vào đại sa mạc hơn ba ngàn dặm.
Nơi này thật sự là vạn dặm cát vàng, không có ốc đảo, cũng không có bất kỳ thực vật nào, lọt vào trong tầm mắt chỉ là sa mạc vô biên vô tận.
Lộ ra vẻ thần bí, không biết, lại tràn đầy những yếu tố đáng sợ.
Cho dù đã vô cùng tiết kiệm nước, nhưng con trai của Vân Trung Hạc vẫn bị khô nứt môi.
Người nhà Vân Trung Hạc đều vô cùng đau lòng, đều tiết kiệm nước ngọt, để cho đứa bé uống, nhưng đứa bé này lại rất hiểu chuyện, mỗi lần chỉ làm ướt môi một chút, rồi nói với gia gia rằng đã uống đủ rồi.
Hắn đau lòng không thôi, người nhà của hắn vì hắn, mà phải lâm vào hiểm cảnh như vậy.
Con của hắn mới chỉ có 10 tuổi a.
Theo một đường tiến về phía tây, người một nhà thật sự phảng phất như là đang dần dần đi vào địa ngục.
Người nhà của Vân Trung Hạc, đều bị mấy ngàn cao thủ mà hoàng đế mang theo vây quanh ở giữa.
Hơn nữa... Sau khi rời khỏi Đại Doanh đế quốc, mấy ngàn tên cao thủ này cũng không còn ngụy trang nữa, ai nấy đều vô cùng quỷ dị, đặc biệt là ánh mắt rất quỷ dị, giống như dã thú.
Hiển nhiên những người này đều không phải là cao thủ nhân loại bình thường.
Hơn nữa, hoàng đế và bên cạnh ngài ấy, người nữ tử xinh đẹp tuyệt thế kia, cũng biểu hiện ra những đặc điểm đáng sợ.
Cho dù ở trong sa mạc, hai người này cũng không có bất kỳ triệu chứng khô khát, mất nước nào. Hơn nữa hai người này cũng không uống nhiều nước, vẫn rất tỉnh táo, minh mẫn. Đặc biệt là người nữ tử tuyệt sắc kia, làn da vẫn như cũ non mịn, phảng phất như hoàn toàn không sợ bão cát.
Lại đi thêm mấy ngày mấy đêm, đã hoàn toàn tiến sâu vào trong đại sa mạc. Nơi đây, phảng phất như là khác biệt hoàn toàn so với những nơi khác.
Ở những nơi không có dấu hiệu của sự sống, phảng phất như là tiến vào một thế giới khác.
...
Một ngày nọ, Vân Trung Hạc bỗng nhiên dừng lại.
Đại Doanh hoàng đế nói: "Vân Trung Hạc, sao không đi tiếp?"
Vân Trung Hạc nói: "Bệ hạ, chúng ta đã đến, nơi này chính là nơi tọa độ chỉ đến."
Hoàng đế nói: "Nơi này? Thế nhưng nơi này không có gì cả, hoàn toàn là mênh mông cát vàng, sa mạc vô biên vô tận."
Vân Trung Hạc chậm rãi nói: "Nhưng vị trí cụ thể của tọa độ kia, chính là ở chỗ này."
Sau đó, Vân Trung Hạc thở dài nói: "Hoàng đế bệ hạ, nếu như ta không có đoán sai, ngài muốn tìm căn bản không phải là Thánh Miếu gì cả, mà là muốn tìm lăng mộ chân chính của Nộ Đế sao? Trong Liệt Phong thành kia, lại là lăng mộ giả? Chuyện này cũng quá khó tin rồi, lăng mộ giả đã kinh người như vậy? Vậy lăng mộ chân chính là gì? Ma quốc dưới mặt đất sao?"
"Ta bây giờ rốt cuộc đã biết, ngài vì sao lại cứ muốn ở lại Liệt Phong thành, bởi vì ở đó có một cái ngụy lăng mộ dưới mặt đất của Nộ Đế."
Hít sâu một hơi, Vân Trung Hạc lại nói: "Mặt khác, ta nên xưng hô với ngài như thế nào đây? Đại Doanh đế quốc hoàng đế bệ hạ? Hay là Đại Hàm đế quốc Hắc Ám Quân Vương bệ hạ
Bạn cần đăng nhập để bình luận