Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám
Chương 131: Chung cực chân tướng! Yến Biên Tiên chân diện mục!
**Chương 131: Chân tướng cuối cùng! Diện mạo thật của Yến Biên Tiên!**
"Ngươi, ngươi biết từ khi nào?" Tỉnh Trung Nguyệt hỏi.
"Khi nào ư?" Vân Trung Hạc ngẫm nghĩ một hồi, lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, nhưng lý trí và tình cảm không phải là một. Trực giác sâu trong nội tâm và tư duy của đại não cũng không phải là một."
"Đương nhiên, kỳ thật lúc lão thành chủ Tỉnh Ách giao lại di ngôn, đã nói cho ta biết tất cả mọi chuyện. Chỉ có điều, ngươi cũng là con gái của hắn, cho nên hắn thực sự không cách nào nói quá rõ ràng, bởi vì nếu hắn nói quá rõ ràng, có lẽ Tỉnh Vô Biên phải c·hết."
"Lúc ấy hắn hỏi ta có phải là cô nhi không, đồng thời bảo ta không nên oán hận cha mẹ của mình. Một đứa trẻ xinh đẹp như ta, cha mẹ khẳng định bất đắc dĩ lắm mới vứt bỏ ta. Hơn nữa, hắn nói bản thân hắn cũng đã khiến một đứa cô nhi ra đời. Tuy không nói rõ, nhưng đứa cô nhi kia chính là ngươi."
"Lão thành chủ Tỉnh Ách còn nói một câu rất kỳ quái, hắn nói nhìn thấy ta, giống như nhìn thấy chính mình 30 năm trước, giống nhau như đúc. Lúc đó ta rất kỳ quái, ta không giống hắn, tính cách của ta cũng hoàn toàn không giống hắn, vì sao lại nói như vậy?"
"Về sau ta hiểu, điều hắn nói chính là ta và hắn gặp phải chuyện hoàn toàn tương tự. 30 năm trước, hắn muốn cưới An Như Huyền, đó là đ·ị·c·h nhân của hắn, hơn nữa đã mang thai. Bây giờ ta cưới ngươi, ngươi cũng là đ·ị·c·h nhân, hơn nữa cũng mang thai."
"Văn Đạo Phu đại nhân viết chữ "Đồng" kia, 'gà nhà bôi mặt đá nhau', trước khi c·hết, hắn đã biết ai muốn g·iết hắn, cũng biết thân phận của ngươi. Các ngươi đều là nội ứng của Nam Chu đế quốc, ngươi g·iết hắn, không phải là 'gà nhà bôi mặt đá nhau' sao?"
"Nguyệt Nhi, kỳ thật trước kia ta vẫn luôn tò mò, vì sao ngươi lại có tính cách như vậy, vì sao lại cô tịch như vậy, nội tâm đen tối như vậy, tràn đầy dục vọng hủy diệt, hơn nữa còn thường xuyên đặt tay lên lửa, chỉ vì muốn trải nghiệm cảm giác bỏng rát kia. Một thiên kim hào môn bình thường không phải như vậy, Tỉnh Trung Nguyệt khi còn bé rất cao ngạo, hơn nữa còn rạng rỡ. Hiện tại tất cả đều đã rõ, bởi vì từ nhỏ ngươi đã là một đứa cô nhi."
"Nguyệt Nhi, ngươi mấy tuổi thì trở thành cô nhi?" Vân Trung Hạc hỏi.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "6 tuổi."
Vân Trung Hạc nói: "Thảo nào chúng ta lại hấp dẫn lẫn nhau, hóa ra là cùng một loại người, đều là cô nhi, cùng cô tịch, cùng có tuổi thơ đau khổ không chịu nổi."
Vân Trung Hạc nói: "Lão thành chủ Tỉnh Ách bị trúng gió, biến thành người thực vật, cũng là bút tích của các ngươi a?"
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Tỉnh Trung Nguyệt run rẩy nói: "Đúng! Khi ta từ Bạch Vân thành trở về Liệt Phong thành, kỳ thật không ai nhìn ra sơ hở. Bởi vì Tỉnh Trung Nguyệt từ nhỏ đã rời nhà, đầu tiên là học ở Đại Tây thư viện, sau đó lại đến Bạch Vân thành. Huống hồ ta và nàng cơ hồ giống nhau như đúc. Nhưng dù sao Tỉnh Trung Nguyệt cũng là hòn ngọc quý trên tay hắn, cho nên hắn vẫn vô cùng nhạy bén phát hiện ra sự khác biệt của chúng ta, hơn nữa còn âm thầm bố trí, dự định bắt giữ ta."
Vân Trung Hạc nói: "Cho nên các ngươi ra tay trước, biến hắn thành người thực vật."
"Đúng." Tỉnh Trung Nguyệt nói.
Vân Trung Hạc nói: "Vậy sao không trực tiếp g·iết c·hết hắn? Như vậy chẳng phải không có chút phong hiểm nào sao? Biến thành người thực vật, vẫn có khả năng tỉnh lại."
Tỉnh Trung Nguyệt quay mặt tuyệt mỹ sang một bên, run rẩy nói: "Ta hận hắn, hận thấu xương."
Nàng xác thực nên hận Tỉnh Ách, mà cỗ cừu hận này cũng đến từ mẫu thân An Như Huyền của nàng.
Năm đó An Như Huyền yêu Tỉnh Ách là thật, tràn đầy hạnh phúc mơ ước chuẩn bị làm tân nương, kết quả Tỉnh Ách g·iết sạch người nhà nàng. Cho nên An Như Huyền đối với Tỉnh Ách, loại cừu hận này không thể dùng bất kỳ ngôn ngữ nào để hình dung.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Nhưng. . . Hắn là phụ thân của ta, ta không nỡ g·iết hắn."
Vân Trung Hạc nhớ tới mấy ngày trước, lúc Tỉnh Ách c·hết, Tỉnh Trung Nguyệt đau khổ đến mức cơ hồ tẩu hỏa nhập ma, thậm chí trực tiếp thổ huyết.
Đó không chỉ là bi thương, còn có sự dày vò và đau khổ vô cùng, bởi vì theo một ý nghĩa nào đó, Tỉnh Ách xem như c·hết trong tay nàng.
Mặc dù lúc hãm hại Tỉnh Trung Nguyệt không phải nàng tự mình động thủ, mà là một người hoàn toàn khác, nhưng cuối cùng Tỉnh Ách cũng xem như bị nàng gián tiếp hại c·hết.
Hơn nữa, trước khi c·hết Tỉnh Ách vẫn không nỡ làm tổn thương nàng, cho nên không vạch trần thân phận của Tỉnh Trung Nguyệt, mà chỉ bảo Vân Trung Hạc mang theo Tỉnh Vô Biên, mang theo Tỉnh Trung Nguyệt đi.
Còn một điểm nữa!
Lúc đó Tỉnh Ách có hai cách xưng hô.
'Nguyệt Nhi của ta, Nguyệt Nhi của ta.'
'Nguyệt Nhi' trong miệng hắn chính là Tỉnh Trung Nguyệt giả trước mắt này, mà hắn trước khi c·hết vẫn luôn nhớ mãi không quên, nói 'Nguyệt Nhi của ta', chính là chỉ một người con gái khác của hắn, Tỉnh Trung Nguyệt thật sự.
Tỉnh Trung Nguyệt thật sự bị thay thế, không biết sống c·hết, cho nên Tỉnh Ách c·hết không nhắm mắt.
Không biết nữ nhi bảo bối kia của mình rốt cuộc thế nào, đó là hòn ngọc quý trên tay hắn a.
Sau khi Tỉnh Ách c·hết, Tỉnh Trung Nguyệt cơ hồ không gượng dậy nổi.
Hơn nữa nàng vẫn luôn nói một câu, cho dù là người thực vật, nhưng ít nhất còn sống, còn có thể trở thành một niềm tưởng nhớ, nhưng một khi c·hết rồi, sẽ không còn gì nữa.
Nàng vô cùng thống hận Tỉnh Ách, nhưng khi hắn c·hết, vẫn mang đến cho nội tâm nàng đả kích mãnh liệt.
Vân Trung Hạc nói: "Tỉnh Vô Biên khi còn bé rất thông minh lanh lợi, hoàn toàn có thể trở thành người thừa kế ưu tú nhất của Liệt Phong thành, nhưng bỗng nhiên có một ngày, hắn trực tiếp liền phế đi, phảng phất như mắc bệnh não, hẳn cũng là do các ngươi động thủ đi."
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Mặc dù ta không biết chuyện này, nhưng. . . xác thực nên tính là chúng ta động thủ. Chỉ có phế bỏ Tỉnh Vô Biên, ta mới có thể danh chính ngôn thuận trở thành Liệt Phong thành chủ."
Vân Trung Hạc đi tới trước bàn, rót cho mình một chén rượu, uống cạn.
Sau đó, hắn theo bản năng rót cho Tỉnh Trung Nguyệt một chén. Hắn biết Tỉnh Trung Nguyệt thích uống rượu, thậm chí còn có chút nghiện rượu.
Tỉnh Trung Nguyệt theo bản năng cầm chén rượu lên, muốn uống, nhưng vừa đến bên môi, lại đặt xuống.
Bởi vì nàng đang mang thai, không thể uống rượu.
Vân Trung Hạc nói: "Nguyệt Nhi, vì cái gì? Ngươi làm tất cả những điều này, là vì báo thù sao?"
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Phu quân, từ nhỏ chàng đã là cô nhi, chàng sống ở Cái Bang từ nhỏ. Thật trùng hợp, ta. . . Ta cũng sinh hoạt tại Cái Bang, nơi tăm tối nhất trên thế giới này. Năm 6 tuổi, mẹ ta mất, ta trở thành cô nhi."
Vân Trung Hạc nói: "Mẹ của nàng, bà ấy đối xử với nàng có tốt không?"
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Rất tốt, cũng rất không tốt. Bà ấy rất yêu ta, cũng hận ta, thường xuyên đánh ta, nhưng vì nuôi sống ta, lại bỏ ra tất cả."
Vân Trung Hạc có thể hiểu được loại tình cảm phức tạp kia của An Như Huyền.
Bởi vì đứa con gái này là con của Tỉnh Ách, là cừu nhân của nàng, cho nên nàng theo bản năng trút giận và cừu hận lên người con gái Tỉnh Trung Nguyệt.
Nhưng đây cũng là cốt nhục của nàng, cho nên nàng lại rất yêu đứa con gái này.
Lúc đó, An Như Huyền bị đưa đến nơi xa lạ vạn dặm, một mình sinh ra Tỉnh Trung Nguyệt. Mà nàng là một thiên kim tiểu thư, kỳ thật không có kỹ năng sinh hoạt gì, cho nên cuộc sống rất thảm.
Dù có mẹ trong mấy năm đó, cuộc sống của Tỉnh Trung Nguyệt cũng không tốt.
Cũng là đói một bữa, no một bữa, khi còn nhỏ nàng và mẹ nương tựa lẫn nhau.
Tỉnh Trung Nguyệt vẫn nói, đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ, lúc mẹ yêu nàng, chăm chú ôm nàng vào lòng, lúc thống hận, lại hung ác đánh nàng, sau khi đánh xong lại hối hận vô cùng, ôm nàng vào lòng khóc rống.
Cho nên từ khi còn rất nhỏ, nàng đã thường xuyên bị đánh đến khắp người đầy vết thương.
Vân Trung Hạc nói: "Mẹ của nàng, bà ấy. . . Bà ấy bị điên rồi, đúng không?"
Tỉnh Trung Nguyệt cũng không nhịn được nữa, nước mắt như trân châu rơi xuống.
Đúng vậy, khi nàng ba bốn tuổi, mẹ nàng đã bị điên.
Lúc đó nàng còn nhỏ, không có ký ức, nhưng sâu trong óc vẫn có hình ảnh ký ức đáng sợ, bởi vì thực sự quá sâu sắc, không cách nào xóa nhòa.
Một người mẹ điên cuồng, đi theo một đứa trẻ ba bốn tuổi, nương tựa lẫn nhau.
Hình ảnh đó, thê lương biết bao, đáng sợ biết bao.
Yếu tố điên cuồng của Tỉnh Trung Nguyệt, chính là từ lúc đó bị kích phát.
"Ta rất yêu mẹ ta, bà ấy. . . Bà ấy rất tốt." Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Bà ấy dù đã điên rồi, vẫn có thể nuôi sống ta, vẫn có thể bảo vệ ta."
Vân Trung Hạc nói: "Bà ấy, bà ấy c·hết như thế nào?"
"Bị người ta g·iết, có người muốn khi dễ bà ấy, bà ấy liền đâm người kia một đao, kết quả bị g·iết. . ." Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Sau đó, ta liền bị bán vào Cái Bang, lúc đó ta 6 tuổi, nhưng vì không đủ dinh dưỡng, nhìn qua mới chỉ bốn, năm tuổi."
Cái Bang, nơi đen tối nhất, tội ác nhất của thế giới này.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Có mẹ bên cạnh, dù bà ấy điên cuồng, dù bà ấy thường xuyên đánh ta, dù thường xuyên đói bụng, nhưng đó cũng là thiên đường, bởi vì ta có một người mẹ để dựa vào, bà ấy yêu ta từ tận đáy lòng. Nhưng sau khi vào Cái Bang, ta liền rơi vào địa ngục."
Tỉnh Trung Nguyệt đi theo người mẹ điên cuồng, kỳ thật không tốt đẹp gì, nhưng lại được nàng hình dung thành thiên đường.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Những đứa trẻ trong Cái Bang đều là bị lừa đến, hoặc là bị hủy dung, hoặc là bị làm cho tàn tật để đi ăn xin."
"Lúc đó ta còn rất nhỏ, rất ngốc, bởi vì khắp người đầy vết thương, trên mặt cũng có vết thương, cho nên cũng không xinh đẹp như vậy. Hơn nữa còn thường xuyên phát bệnh điên, cho nên ban đầu cũng định bị làm cho mù mắt, biến thành tàn tật đi ăn xin, kết quả có một ca ca bảo vệ ta, hắn cũng là cô nhi, lớn hơn ta bốn tuổi, hắn rất thông minh, là một tiểu đầu mục."
"Nhưng ta là một kẻ điên, động một chút lại phát bệnh. Hắn vì bảo vệ ta, thường xuyên bị người ta đánh cho khắp người đầy vết thương. Ta đếm qua, hắn vì ta, bị người ta đánh gãy xương cốt bảy lần, có khi là xương sườn, có khi là xương đùi, có khi là cẳng tay."
"Mà ta lúc đó không hiểu chuyện, thống hận toàn bộ thế giới, dù hắn vì ta bị người ta đánh gãy xương cốt, ta cũng thờ ơ, bởi vì thế giới nội tâm của ta đã bị hủy diệt, tim ta đã c·hết."
"Hắn ngày qua ngày bảo vệ ta, nuôi sống ta, chọc cười ta, nghĩ hết mọi biện pháp, cũng chỉ là vì muốn ta vui vẻ."
"Ta vốn đã c·hết tâm, bị hắn cứu vãn trở về, bởi vì ta lại có một người thân. Hắn tuy không phải ca ca ruột của ta, nhưng còn thân hơn cả ca ca ruột, cho nên từ đó về sau, hắn chính là ca ca ruột của ta."
"Mệnh của hắn rất tiện, cũng rất cứng! Thường xuyên bị người ta đánh cho gần c·hết, giống như c·h·ó c·hết bò về thổ huyết, ta thường xuyên cho rằng hắn sắp c·hết, không ngờ hắn nằm mấy ngày, cũng không có trị liệu gì, nhưng lại sống lại."
"Ta biết, có vài lần hắn thực sự sắp c·hết, nhưng nhìn về phía ánh mắt của ta tràn đầy lo lắng và sợ hãi, thế là hắn lại tràn đầy ý chí cầu sinh. Bởi vì một khi hắn c·hết, ta cũng xong đời, ta cũng c·hết chắc. Chính là ý chí cầu sinh này, giúp hắn nhiều lần sống sót từ Quỷ Môn quan."
Nghe đến đây, hốc mắt Vân Trung Hạc cũng ướt át.
Khi Tỉnh Trung Nguyệt còn nhỏ, cùng ca ca kia nương tựa lẫn nhau, đó là cuộc sống như thế nào? Nhìn ca ca kia mấy lần suýt c·hết, lại có cảm giác gì?
Nước mắt Tỉnh Trung Nguyệt tuôn trào, tiếp tục nói: "Ta đã từng hỏi ca ca ta, vì sao hắn lại đối xử tốt với ta như vậy. Hắn nói mấy năm trước, hắn ăn xin ven đường, bị chó hoang cắn bị thương không thể cử động, sắp c·hết đói. Kết quả có một tiểu cô nương đi qua, trong tay chỉ có một cái bánh bao thịt, hơn nữa nàng cũng rất đói, rất thèm, nhưng do dự rất lâu, nàng vẫn đưa bánh bao thịt đó cho hắn. Mà tiểu cô nương kia chính là ta, lúc đó ta còn có mẹ, mẹ ta cũng còn chưa bị điên."
Tỉnh Trung Nguyệt hít sâu một hơi: "Sinh mạng con người có lúc hèn mọn như vậy, nhưng lại kiên cường như vậy, chỉ một cái bánh bao cũng có thể sống sót. Mấy năm sau, ta cũng lưu lạc thành kẻ ăn mày, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra ta. Lúc đó hắn nói với ta một câu, hắn đã không còn động lực và mục tiêu sống, từ nay về sau, ta sẽ trở thành mục tiêu sống của hắn, có được không? Lúc đó ta không hiểu câu nói này, cũng không đáp lại."
Vân Trung Hạc nói: "Sau đó thì sao?"
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Dưới sự bảo vệ của hắn, ta dần dần trưởng thành, cũng trở nên xinh đẹp, hấp dẫn đến người không nên hấp dẫn. Khi ta mới 11 tuổi, có một tên cầm thú đã cướp ta đi, hắn là một đại nhân vật, một quý tộc của Nam Chu đế quốc, hắn nhốt ta trong địa lao, nói muốn tự tay thuần dưỡng ta, trở thành sủng vật xinh đẹp nhất của hắn. Sau khi ca ca ta trở về, phát hiện ta không có ở đó, sau đó hắn như phát điên, rồi rất nhanh tỉnh táo lại, điên cuồng tỉnh táo."
"Tiếp đó, ca ca ta đã đầu độc cả nhà tên quý tộc Nam Chu kia, cứu ta ra, đồng thời đốt cháy phủ đệ của hắn."
Lúc đó, ca ca của nàng hẳn là còn rất nhỏ, lại có thể hạ độc c·hết cả nhà tên quý tộc kia, còn có thể cứu Tỉnh Trung Nguyệt ra khỏi địa lao. Mặc dù Tỉnh Trung Nguyệt không nói đến quá trình, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được sự khó khăn và nguy hiểm đến mức nào.
Cũng có thể thấy được, ca ca của nàng thông minh, lợi hại đến mức nào.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Hắn g·iết cả nhà tên quý tộc Nam Chu kia mấy chục mạng, sau đó cả thế giới đều truy sát chúng ta, băng đảng, quân đội Nam Chu đế quốc, võ sĩ của gia tộc cầm thú kia, còn có Cái Bang của chúng ta, truy sát chúng ta khắp nơi."
"Chúng ta trốn mãi, trốn mãi, ca ca ta vô cùng thông minh, trong thiên la địa võng, chúng ta chạy trốn hơn một ngàn dặm. Lúc đó ta đã nhiều lần từ bỏ hy vọng, nhưng hắn lại nói, chạy ra khỏi Nam Chu đế quốc, liền an toàn, vạn lần không được từ bỏ."
"Nhưng sau đó, chúng ta vẫn bị bắt, ca ca ta sắp bị thiên đao vạn quả, ta sắp bị ném vào chảo dầu sôi sống nổ c·hết."
"Chính vào lúc đó, một người xuất hiện, hắn lúc ấy vừa vặn đi ngang qua."
"Hắn như thiên thần, dễ như trở bàn tay cứu mạng chúng ta. Người này chính là Đại hoàng tử Chu Ly điện hạ của Nam Chu đế quốc, sau đó vận mệnh của hai huynh muội chúng ta liền bị thay đổi."
Nói đến đây, Tỉnh Trung Nguyệt dừng lại một lát, lau nhẹ nước mắt trên mặt.
Tiếp đó, nàng nhìn về phía Vân Trung Hạc nói: "Ca ca kia của ta, vì ta mà bị người ta đánh gãy tay chân, đánh gãy xương sườn vô số lần. Hắn đã kéo ta trở về từ cõi c·hết vô số lần, khiến cho trái tim tĩnh mịch của ta ấm áp trở lại. Thậm chí hắn đã sắp c·hết, nhưng vì ta vẫn kiên cường sống lại. Hắn giống như con gián trong cống rãnh, như con chó hoang vĩnh viễn không c·hết, hắn không phải ca ca ruột của ta, nhưng lại là người thân duy nhất của ta. Người kia là ai? Chàng hẳn là biết rồi."
Vân Trung Hạc trầm mặc một lát, nói ra cái tên đó: "Yến Biên Tiên."
"Đúng, Yến Biên Tiên." Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Chàng có biết vì sao danh hiệu của ta lại là 'lão thiên' không?"
Vân Trung Hạc nói: "Không biết."
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Kỳ thật khi chúng ta còn nhỏ, tên hắn là Yến Biên Biên, đặt cho ta cái tên Yến Tiên Tiên, huynh muội chúng ta hợp lại mới gọi là Yến Biên Tiên. Cho nên danh hiệu của ta mới gọi là 'lão thiên'."
Thảo nào mấy ngày trước, nàng đã từng nói với Vân Trung Hạc, nàng muốn đổi tên.
Lúc đó Vân Trung Hạc còn cảm thấy kỳ quái, tên của nàng là Tỉnh Trung Nguyệt, tên hay như vậy, vì sao muốn đổi?
Hóa ra, nàng muốn từ bỏ cái tên Yến Tiên Tiên này.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Phu quân, chàng hỏi ta vì sao lại làm như vậy, vì sao lại bán mạng cho Nam Chu đế quốc, bây giờ ta nói những lý do này đã đủ chưa?"
Đủ rồi.
Đứng ở góc độ của Tỉnh Trung Nguyệt, đã đủ.
Yến Biên Tiên là người thân nương tựa lẫn nhau của nàng, cứu mạng hắn, cứu vớt linh hồn nàng.
Đại hoàng tử Chu Ly của Nam Chu đế quốc vào thời khắc mấu chốt, như thần linh cứu vớt vận mệnh của nàng và Yến Biên Tiên.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Sau khi được Đại hoàng tử cứu, vận mệnh của chúng ta bị thay đổi, ta sống cuộc sống cẩm y ngọc thực, chúng ta được huấn luyện trong Hắc Băng Đài của Nam Chu đế quốc. Mấy năm sau, ca ca ta Yến Biên Tiên bị đưa đi, lúc đó ta không biết hắn đi đâu, bởi vì đó là tuyệt mật."
Lúc đó, Yến Biên Tiên đương nhiên là được đưa đến Đại Doanh đế quốc, hắn rốt cuộc làm thế nào để vào được Hắc Long Đài của Đại Doanh đế quốc, điều này không ai biết.
Nhưng trong thời gian mười mấy năm ở Hắc Long Đài của Đại Doanh đế quốc, hắn nhanh chóng quật khởi, trở thành gián điệp xuất sắc nhất, thậm chí còn được liệt vào danh sách người thừa kế khôi thủ của Hắc Long Đài.
Tỉnh Trung Nguyệt tiếp tục nói: "Mà ta cũng bị phái đến Bạch Vân thành, thay thế Tỉnh Trung Nguyệt, cũng chính là muội muội cùng cha khác mẹ của ta. Kỳ thật ta lớn hơn nàng ba tuổi rưỡi, nhưng vì khi còn bé ta không đủ dinh dưỡng, cho nên nhìn qua là cùng tuổi. Tiếp theo, ta ở Bạch Vân thành mười một năm, mãi cho đến ba năm trước, ta nhận được mệnh lệnh, phải đến Liệt Phong thành ẩn núp, cho nên ta liền đến."
"Cũng chính vào lúc đó, ta lại gặp được ca ca Yến Biên Tiên của ta, người thân duy nhất của ta trên thế giới này, cuối cùng ta cũng đoàn tụ với hắn."
"Phu quân, kỳ thật con người ta không có lòng trung thành gì, bất kể là đối với Liệt Phong thành, hay là đối với Nam Chu đế quốc đều không có lòng trung thành lớn lao, mặc dù Nam Chu đế quốc đã thay đổi vận mệnh của ta." Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Nhưng. . . Ta muốn trung thành với người thân của ta, ta muốn trung thành với ca ca của ta. Cho nên, ta liền trở thành Liệt Phong thành chủ! Trở thành mục tiêu chinh phục tốt nhất trong mắt Đại Doanh đế quốc các người, giăng một cái lưới lớn chờ Đại Doanh đế quốc các người tự chui đầu vào lưới."
Vân Trung Hạc nói: "Mà ta, kẻ ngu ngốc này, liền tự chui đầu vào lưới. Cái gọi là lăng mộ Nộ Đế kia, kỳ thật các ngươi đã sớm phát hiện ra?"
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ca ca Yến Biên Tiên của ta rất thông minh, tàng bảo đồ của Tỉnh thị gia tộc, mấy trăm năm không có người phá giải được, nhưng lại bị hắn phá giải, cho nên chúng ta đã phát hiện ra lăng mộ Nộ Đế to lớn dưới lòng đất này."
Vân Trung Hạc nói: "Vậy nàng thật là biết diễn kịch, lúc trước chúng ta cùng đi lăng mộ dưới lòng đất, nàng biểu hiện chấn động như vậy, giống như là lần đầu tiên nhìn thấy."
"Ta. . . Không biết diễn kịch." Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Lúc đó ta đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, bởi vì sau khi phá giải tàng bảo đồ, tiến vào lăng mộ Nộ Đế, hắn nói ta quá vụng về trong việc đóng kịch, có thể sẽ lộ ra sơ hở, cho nên không cho ta đi vào."
Vân Trung Hạc nói: "Vậy trong lăng mộ Nộ Đế này, các ngươi khẳng định cũng đã bố trí thiên la địa võng rồi? Có thể dễ như trở bàn tay g·iết c·hết 100.000 quân đội Đại Doanh đế quốc?"
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ta không biết chi tiết cụ thể, nhưng hẳn là như vậy, ta không quan tâm, ta cũng không hỏi qua. Nhưng hắn đã nói qua, không lãng phí một binh một tốt, liền có thể tàn sát 100.000 quân đội Đại Doanh. Nhưng ta không muốn quản gì cả, ta chỉ muốn tất cả chuyện này mau chóng kết thúc, ta chỉ muốn bảo vệ đứa con trong bụng ta."
Vân Trung Hạc nói: "Nguyệt Nhi, nàng không muốn phản bội Yến Biên Tiên, ta có thể hiểu, bởi vì hắn là người thân duy nhất của nàng. Trong mắt Đại Doanh đế quốc chúng ta, hắn là một ác ma, từ đầu đến cuối là ác ma. Nhưng trong mắt nàng, hắn lại là một thiên sứ."
Yến Biên Tiên đương nhiên là ác ma.
Mấy năm trước hắn làm phản, khiến cho đại bộ phận mạng lưới gián điệp của Đại Doanh đế quốc ở Vô Chủ chi địa bị nhổ tận gốc, mấy ngàn người c·hết thảm.
Hắc Long Đài của Đại Doanh đế quốc phải chịu đả kích và sỉ nhục chưa từng có, hoàng đế bệ hạ giống như bị tát một cái.
Mà bây giờ, hắn lại giăng một cái lưới lớn hơn, muốn chôn vùi mấy chục vạn đại quân của Đại Doanh đế quốc, thậm chí muốn cắt đứt con đường bá nghiệp của Đại Doanh đế quốc, cắt đứt quốc vận của đế quốc.
Người này tuyệt đối là ác ma.
Nhưng đối với Tỉnh Trung Nguyệt, Yến Biên Tiên xác thực là thiên sứ đã cứu rỗi cuộc đời và linh hồn nàng.
Vân Trung Hạc tiếp tục nói: "Nguyệt Nhi? Nàng không thể phản bội Yến Biên Tiên, vậy nàng liền có thể phản bội ta? Ta là trượng phu của nàng, chẳng lẽ trong lòng nàng, ta lại nhẹ như lông hồng sao?"
Tỉnh Trung Nguyệt nghẹn ngào nói: "Nếu chàng nhẹ như lông hồng, vậy ta sẽ vì chàng sinh con dưỡng cái sao?! Chàng có biết đối với một người phụ nữ điên cuồng như ta, một đứa trẻ rốt cuộc có ý nghĩa gì không? Có nghĩa là sau này cho dù ta có hoàn toàn điên rồi, vẫn phải bảo vệ đứa trẻ này, nuôi lớn đứa bé này, giống như An Như Huyền, người mẹ đã hoàn toàn điên mất của ta."
"Phu quân, lúc chàng cầu hôn, ta đã nói rõ ràng với chàng. Ta không quan tâm chàng là ai, nhưng trong những năm tháng sau này, ta nhất định phải trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời chàng, những thứ khác đều phải xếp sau. Chàng đã đồng ý, cho nên tầm quan trọng của ta hẳn là vượt xa những thứ khác, bao gồm cả Đại Doanh đế quốc."
"Phu quân, Đại Doanh đế quốc không liên quan gì đến chàng, chàng trở thành mật thám của Đại Doanh đế quốc cũng là bị ép buộc, chàng căn bản không trung thành với bọn họ, cho dù bọn họ c·hết sạch, thì có liên quan gì đến chàng? Về sau vợ chồng chúng ta, cứ sống tốt là được. Nếu chàng nguyện ý, thì theo chúng ta đến Nam Chu đế quốc, nếu chàng không muốn, cũng không sao, chúng ta liền đi Tây Bộ hoang mạc, chúng ta đi làm mã phỉ, chuyện của Nam Chu đế quốc không quan tâm, chuyện của Đại Doanh đế quốc cũng không quan tâm."
"Phu quân, ta đã nói không chỉ một lần, ta sẽ không để ai làm tổn thương một sợi tóc của chàng, ta sẽ bảo vệ chàng cả đời. Cho dù chúng ta đi làm mã phỉ, vẫn sẽ vui vẻ."
Vân Trung Hạc cười nói: "Nàng nói đây là không làm tổn thương ta? Nàng muốn ta trở thành tội nhân của Đại Doanh đế quốc, nàng muốn ta tự tay chôn vùi mấy chục vạn đại quân của Đại Doanh đế quốc, nàng muốn ta tự tay hại c·hết nghĩa phụ Phong Hành Diệt của ta, nàng muốn ta tự tay bóp c·hết vận mệnh của Doanh Khư hoàng tử."
"Hắn không phải nghĩa phụ của chàng, hắn không phải." Tỉnh Trung Nguyệt lớn tiếng hét: "Chàng không có người thân, chàng không có người thân trên thế giới này, ta mới là người thân duy nhất của chàng."
Vân Trung Hạc khàn giọng nói: "Hiện tại, hắn đã là nghĩa phụ của ta."
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Vậy ta thì sao? Chẳng lẽ ta không bằng nghĩa phụ của chàng, không bằng những người không liên quan đến chàng sao?"
Vân Trung Hạc nói: "Nguyệt Nhi, tuy nàng không làm tổn thương tính mạng của ta, nhưng là. . . Hành vi của nàng, là muốn phá hủy tôn nghiêm của ta, nàng biết không? Nàng muốn ta phạm phải một tội nghiệt vĩnh viễn không thể cứu vãn."
Tỉnh Trung Nguyệt nức nở nói: "Vậy chàng bảo ta phải làm sao? Nói cho chàng biết tất cả âm mưu, phản bội ca ca Yến Biên Tiên của ta? Phu quân của ta, chàng đừng quên, ta và chàng yêu nhau bao nhiêu tháng, mấy tháng trước chúng ta vẫn chỉ là người xa lạ. Mà ca ca của ta, đã cứu vớt ta hai mươi năm, hai mươi năm trước chúng ta đã là người thân nương tựa lẫn nhau."
Tỉnh Trung Nguyệt dịu dàng nói: "Phu quân, bên kia đã kết thúc rồi. Tất cả sắp kết thúc, bọn họ sắp động thủ, có lẽ đã động thủ rồi. 100.000 quân đội của Đại Doanh đế quốc trong lăng mộ nhất định phải c·hết, mấy chục vạn đại quân còn lại tập kết ở biên giới cũng không giữ được, trận chiến này Đại Doanh đế quốc nhất định phải thua. Quên tất cả đi, chúng ta đi Tây Bộ hoang mạc, bắt đầu lại cuộc sống của chính chúng ta."
Vân Trung Hạc cười lớn, chậm rãi nói: "Yến Biên Tiên đại nhân, ngài cũng đã nghe đủ rồi, còn không vào sao?"
Bên ngoài yên tĩnh không một tiếng động.
Vân Trung Hạc nói: "Ta nên xưng hô với ngài như thế nào đây? Yến Biên Tiên đại nhân? Ác ma? Thiên sứ? Người thông minh nhất trên thế giới, kẻ nham hiểm nhất?"
Người đàn ông bên ngoài nói: "Không, ta chỉ là một con rệp trong cống rãnh, một con chuột, một con chó hoang không c·hết, một kẻ ti tiện nhất, một người chỉ có thể nằm trên mặt đất mới có thể ngủ."
Vân Trung Hạc nói: "Yến Biên Tiên đại nhân, ta đã nghe danh ngài như sấm bên tai, nhưng chưa bao giờ thấy được diện mạo thật của ngài, rốt cuộc đâu mới là diện mạo thật của ngài?"
Người đàn ông bên ngoài nói: "Vân Trung Hạc, còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"
Vân Trung Hạc nói: "Nhớ kỹ, cảm ơn ngài đã cho ta bánh bao, lúc đó ta thực sự sắp c·hết đói, bánh bao của ngài xem như đã cứu ta nửa cái mạng."
Người đàn ông bên ngoài nói: "Năm đó ta bị chó hoang cắn bị thương, nằm trên mặt đất sắp c·hết đói, cũng là một tiểu cô nương cho ta một cái bánh bao, cứu mạng ta, cũng thắp sáng linh hồn ta. Cho nên ngày đó ta cũng cho ngươi một cái bánh bao, xem như một loại hồi ức, càng là một loại ký thác."
Vân Trung Hạc nói: "Yến Biên Tiên đại nhân, ngày đó làm sao ngài lại liếc mắt một cái đã coi trọng ta?"
Người đàn ông bên ngoài nói: "Đều là cô nhi, đều lớn lên ở ven cống rãnh, đều là những kẻ ăn mày lớn lên, cho nên liếc mắt một cái liền có thể nhận ra, lập tức liền có thể ngửi thấy."
Vân Trung Hạc nói: "Những người cô độc đáng thương, lần đầu tiên nhìn thấy đối phương, theo bản năng liền muốn ôm nhau sưởi ấm, có phải không?"
Yến Biên Tiên nói: "Đúng vậy a, thế giới này quá gian nan, tìm được động lực và mục tiêu sống không dễ dàng. Thế giới này quá lạnh, người cô độc không nơi nương tựa, khó tránh khỏi hấp dẫn lẫn nhau."
Sau đó một thân ảnh chậm rãi đi đến, có chút còng lưng.
"Vân Trung Hạc, từ bỏ hy vọng đi! Tiếp theo chúng ta chỉ cần chờ, khi cuộc tàn sát bắt đầu, sẽ có hỏa tiễn bay lên không trung, từng chiếc từng chiếc một bay lên, như Phong Hỏa Đài truyền tin, chỉ một lát sau liền có thể truyền đến chỗ chúng ta, để chúng ta nhìn thấy."
"Khi chúng ta nhìn thấy hỏa tiễn trên trời, liền sẽ biết, mười vạn đại quân của Đại Doanh đế quốc, đã hoàn toàn c·hết hết."
"Chúng ta cùng nhau chờ, cùng nhau chờ!"
Người này đi vào lều vải, để cho người ta thấy rõ hình dáng của hắn.
Lão ăn mày nịnh nọt nhất kia, Hoa Mãn Lâu.
Hắn chính là ác ma kia, Yến Biên Tiên!
Phản đồ lớn nhất của Đại Doanh đế quốc trong trăm năm qua, nỗi sỉ nhục lớn nhất của Hắc Long Đài trong mấy trăm năm qua.
Chính hắn đã đạo diễn ra âm mưu to lớn này.
"Vân Trung Hạc đại nhân, theo kế hoạch của ta, cuộc đại tàn sát bọn họ sắp bắt đầu!"
Sau đó, Hoa Mãn Lâu (Yến Biên Tiên) lấy ra một cái đồng hồ cát, đặt lên bàn.
Chờ cát chảy hết, Nam Chu đế quốc liền bắt đầu tàn sát quân đội Đại Doanh trong lăng mộ.
Cát đang từ từ trôi qua, chẳng mấy chốc sẽ chảy hết.
Yến Biên Tiên nói: "Vân Trung Hạc đại nhân, bắt đầu đếm ngược. Nếu nguyện ý, có thể cầu nguyện cho nghĩa phụ của ngài, cho mười vạn đại quân của Đại Doanh đế quốc các ngài."
"5, 4, 3, 2, 1!"
"Cuộc tàn sát, bắt đầu!"
. . .
Chú thích: Không hề nghi ngờ, nhân vật chính sẽ thắng! Các vị ân công còn nguyệt phiếu không? Cho ta một tia cổ vũ được không? Xin nhờ!
Ngày mai ta sẽ về quê ăn Tết, nhưng vẫn sẽ nắm chặt mọi cơ hội để gõ chữ, cảm ơn mọi người!
"Ngươi, ngươi biết từ khi nào?" Tỉnh Trung Nguyệt hỏi.
"Khi nào ư?" Vân Trung Hạc ngẫm nghĩ một hồi, lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, nhưng lý trí và tình cảm không phải là một. Trực giác sâu trong nội tâm và tư duy của đại não cũng không phải là một."
"Đương nhiên, kỳ thật lúc lão thành chủ Tỉnh Ách giao lại di ngôn, đã nói cho ta biết tất cả mọi chuyện. Chỉ có điều, ngươi cũng là con gái của hắn, cho nên hắn thực sự không cách nào nói quá rõ ràng, bởi vì nếu hắn nói quá rõ ràng, có lẽ Tỉnh Vô Biên phải c·hết."
"Lúc ấy hắn hỏi ta có phải là cô nhi không, đồng thời bảo ta không nên oán hận cha mẹ của mình. Một đứa trẻ xinh đẹp như ta, cha mẹ khẳng định bất đắc dĩ lắm mới vứt bỏ ta. Hơn nữa, hắn nói bản thân hắn cũng đã khiến một đứa cô nhi ra đời. Tuy không nói rõ, nhưng đứa cô nhi kia chính là ngươi."
"Lão thành chủ Tỉnh Ách còn nói một câu rất kỳ quái, hắn nói nhìn thấy ta, giống như nhìn thấy chính mình 30 năm trước, giống nhau như đúc. Lúc đó ta rất kỳ quái, ta không giống hắn, tính cách của ta cũng hoàn toàn không giống hắn, vì sao lại nói như vậy?"
"Về sau ta hiểu, điều hắn nói chính là ta và hắn gặp phải chuyện hoàn toàn tương tự. 30 năm trước, hắn muốn cưới An Như Huyền, đó là đ·ị·c·h nhân của hắn, hơn nữa đã mang thai. Bây giờ ta cưới ngươi, ngươi cũng là đ·ị·c·h nhân, hơn nữa cũng mang thai."
"Văn Đạo Phu đại nhân viết chữ "Đồng" kia, 'gà nhà bôi mặt đá nhau', trước khi c·hết, hắn đã biết ai muốn g·iết hắn, cũng biết thân phận của ngươi. Các ngươi đều là nội ứng của Nam Chu đế quốc, ngươi g·iết hắn, không phải là 'gà nhà bôi mặt đá nhau' sao?"
"Nguyệt Nhi, kỳ thật trước kia ta vẫn luôn tò mò, vì sao ngươi lại có tính cách như vậy, vì sao lại cô tịch như vậy, nội tâm đen tối như vậy, tràn đầy dục vọng hủy diệt, hơn nữa còn thường xuyên đặt tay lên lửa, chỉ vì muốn trải nghiệm cảm giác bỏng rát kia. Một thiên kim hào môn bình thường không phải như vậy, Tỉnh Trung Nguyệt khi còn bé rất cao ngạo, hơn nữa còn rạng rỡ. Hiện tại tất cả đều đã rõ, bởi vì từ nhỏ ngươi đã là một đứa cô nhi."
"Nguyệt Nhi, ngươi mấy tuổi thì trở thành cô nhi?" Vân Trung Hạc hỏi.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "6 tuổi."
Vân Trung Hạc nói: "Thảo nào chúng ta lại hấp dẫn lẫn nhau, hóa ra là cùng một loại người, đều là cô nhi, cùng cô tịch, cùng có tuổi thơ đau khổ không chịu nổi."
Vân Trung Hạc nói: "Lão thành chủ Tỉnh Ách bị trúng gió, biến thành người thực vật, cũng là bút tích của các ngươi a?"
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Tỉnh Trung Nguyệt run rẩy nói: "Đúng! Khi ta từ Bạch Vân thành trở về Liệt Phong thành, kỳ thật không ai nhìn ra sơ hở. Bởi vì Tỉnh Trung Nguyệt từ nhỏ đã rời nhà, đầu tiên là học ở Đại Tây thư viện, sau đó lại đến Bạch Vân thành. Huống hồ ta và nàng cơ hồ giống nhau như đúc. Nhưng dù sao Tỉnh Trung Nguyệt cũng là hòn ngọc quý trên tay hắn, cho nên hắn vẫn vô cùng nhạy bén phát hiện ra sự khác biệt của chúng ta, hơn nữa còn âm thầm bố trí, dự định bắt giữ ta."
Vân Trung Hạc nói: "Cho nên các ngươi ra tay trước, biến hắn thành người thực vật."
"Đúng." Tỉnh Trung Nguyệt nói.
Vân Trung Hạc nói: "Vậy sao không trực tiếp g·iết c·hết hắn? Như vậy chẳng phải không có chút phong hiểm nào sao? Biến thành người thực vật, vẫn có khả năng tỉnh lại."
Tỉnh Trung Nguyệt quay mặt tuyệt mỹ sang một bên, run rẩy nói: "Ta hận hắn, hận thấu xương."
Nàng xác thực nên hận Tỉnh Ách, mà cỗ cừu hận này cũng đến từ mẫu thân An Như Huyền của nàng.
Năm đó An Như Huyền yêu Tỉnh Ách là thật, tràn đầy hạnh phúc mơ ước chuẩn bị làm tân nương, kết quả Tỉnh Ách g·iết sạch người nhà nàng. Cho nên An Như Huyền đối với Tỉnh Ách, loại cừu hận này không thể dùng bất kỳ ngôn ngữ nào để hình dung.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Nhưng. . . Hắn là phụ thân của ta, ta không nỡ g·iết hắn."
Vân Trung Hạc nhớ tới mấy ngày trước, lúc Tỉnh Ách c·hết, Tỉnh Trung Nguyệt đau khổ đến mức cơ hồ tẩu hỏa nhập ma, thậm chí trực tiếp thổ huyết.
Đó không chỉ là bi thương, còn có sự dày vò và đau khổ vô cùng, bởi vì theo một ý nghĩa nào đó, Tỉnh Ách xem như c·hết trong tay nàng.
Mặc dù lúc hãm hại Tỉnh Trung Nguyệt không phải nàng tự mình động thủ, mà là một người hoàn toàn khác, nhưng cuối cùng Tỉnh Ách cũng xem như bị nàng gián tiếp hại c·hết.
Hơn nữa, trước khi c·hết Tỉnh Ách vẫn không nỡ làm tổn thương nàng, cho nên không vạch trần thân phận của Tỉnh Trung Nguyệt, mà chỉ bảo Vân Trung Hạc mang theo Tỉnh Vô Biên, mang theo Tỉnh Trung Nguyệt đi.
Còn một điểm nữa!
Lúc đó Tỉnh Ách có hai cách xưng hô.
'Nguyệt Nhi của ta, Nguyệt Nhi của ta.'
'Nguyệt Nhi' trong miệng hắn chính là Tỉnh Trung Nguyệt giả trước mắt này, mà hắn trước khi c·hết vẫn luôn nhớ mãi không quên, nói 'Nguyệt Nhi của ta', chính là chỉ một người con gái khác của hắn, Tỉnh Trung Nguyệt thật sự.
Tỉnh Trung Nguyệt thật sự bị thay thế, không biết sống c·hết, cho nên Tỉnh Ách c·hết không nhắm mắt.
Không biết nữ nhi bảo bối kia của mình rốt cuộc thế nào, đó là hòn ngọc quý trên tay hắn a.
Sau khi Tỉnh Ách c·hết, Tỉnh Trung Nguyệt cơ hồ không gượng dậy nổi.
Hơn nữa nàng vẫn luôn nói một câu, cho dù là người thực vật, nhưng ít nhất còn sống, còn có thể trở thành một niềm tưởng nhớ, nhưng một khi c·hết rồi, sẽ không còn gì nữa.
Nàng vô cùng thống hận Tỉnh Ách, nhưng khi hắn c·hết, vẫn mang đến cho nội tâm nàng đả kích mãnh liệt.
Vân Trung Hạc nói: "Tỉnh Vô Biên khi còn bé rất thông minh lanh lợi, hoàn toàn có thể trở thành người thừa kế ưu tú nhất của Liệt Phong thành, nhưng bỗng nhiên có một ngày, hắn trực tiếp liền phế đi, phảng phất như mắc bệnh não, hẳn cũng là do các ngươi động thủ đi."
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Mặc dù ta không biết chuyện này, nhưng. . . xác thực nên tính là chúng ta động thủ. Chỉ có phế bỏ Tỉnh Vô Biên, ta mới có thể danh chính ngôn thuận trở thành Liệt Phong thành chủ."
Vân Trung Hạc đi tới trước bàn, rót cho mình một chén rượu, uống cạn.
Sau đó, hắn theo bản năng rót cho Tỉnh Trung Nguyệt một chén. Hắn biết Tỉnh Trung Nguyệt thích uống rượu, thậm chí còn có chút nghiện rượu.
Tỉnh Trung Nguyệt theo bản năng cầm chén rượu lên, muốn uống, nhưng vừa đến bên môi, lại đặt xuống.
Bởi vì nàng đang mang thai, không thể uống rượu.
Vân Trung Hạc nói: "Nguyệt Nhi, vì cái gì? Ngươi làm tất cả những điều này, là vì báo thù sao?"
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Phu quân, từ nhỏ chàng đã là cô nhi, chàng sống ở Cái Bang từ nhỏ. Thật trùng hợp, ta. . . Ta cũng sinh hoạt tại Cái Bang, nơi tăm tối nhất trên thế giới này. Năm 6 tuổi, mẹ ta mất, ta trở thành cô nhi."
Vân Trung Hạc nói: "Mẹ của nàng, bà ấy đối xử với nàng có tốt không?"
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Rất tốt, cũng rất không tốt. Bà ấy rất yêu ta, cũng hận ta, thường xuyên đánh ta, nhưng vì nuôi sống ta, lại bỏ ra tất cả."
Vân Trung Hạc có thể hiểu được loại tình cảm phức tạp kia của An Như Huyền.
Bởi vì đứa con gái này là con của Tỉnh Ách, là cừu nhân của nàng, cho nên nàng theo bản năng trút giận và cừu hận lên người con gái Tỉnh Trung Nguyệt.
Nhưng đây cũng là cốt nhục của nàng, cho nên nàng lại rất yêu đứa con gái này.
Lúc đó, An Như Huyền bị đưa đến nơi xa lạ vạn dặm, một mình sinh ra Tỉnh Trung Nguyệt. Mà nàng là một thiên kim tiểu thư, kỳ thật không có kỹ năng sinh hoạt gì, cho nên cuộc sống rất thảm.
Dù có mẹ trong mấy năm đó, cuộc sống của Tỉnh Trung Nguyệt cũng không tốt.
Cũng là đói một bữa, no một bữa, khi còn nhỏ nàng và mẹ nương tựa lẫn nhau.
Tỉnh Trung Nguyệt vẫn nói, đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ, lúc mẹ yêu nàng, chăm chú ôm nàng vào lòng, lúc thống hận, lại hung ác đánh nàng, sau khi đánh xong lại hối hận vô cùng, ôm nàng vào lòng khóc rống.
Cho nên từ khi còn rất nhỏ, nàng đã thường xuyên bị đánh đến khắp người đầy vết thương.
Vân Trung Hạc nói: "Mẹ của nàng, bà ấy. . . Bà ấy bị điên rồi, đúng không?"
Tỉnh Trung Nguyệt cũng không nhịn được nữa, nước mắt như trân châu rơi xuống.
Đúng vậy, khi nàng ba bốn tuổi, mẹ nàng đã bị điên.
Lúc đó nàng còn nhỏ, không có ký ức, nhưng sâu trong óc vẫn có hình ảnh ký ức đáng sợ, bởi vì thực sự quá sâu sắc, không cách nào xóa nhòa.
Một người mẹ điên cuồng, đi theo một đứa trẻ ba bốn tuổi, nương tựa lẫn nhau.
Hình ảnh đó, thê lương biết bao, đáng sợ biết bao.
Yếu tố điên cuồng của Tỉnh Trung Nguyệt, chính là từ lúc đó bị kích phát.
"Ta rất yêu mẹ ta, bà ấy. . . Bà ấy rất tốt." Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Bà ấy dù đã điên rồi, vẫn có thể nuôi sống ta, vẫn có thể bảo vệ ta."
Vân Trung Hạc nói: "Bà ấy, bà ấy c·hết như thế nào?"
"Bị người ta g·iết, có người muốn khi dễ bà ấy, bà ấy liền đâm người kia một đao, kết quả bị g·iết. . ." Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Sau đó, ta liền bị bán vào Cái Bang, lúc đó ta 6 tuổi, nhưng vì không đủ dinh dưỡng, nhìn qua mới chỉ bốn, năm tuổi."
Cái Bang, nơi đen tối nhất, tội ác nhất của thế giới này.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Có mẹ bên cạnh, dù bà ấy điên cuồng, dù bà ấy thường xuyên đánh ta, dù thường xuyên đói bụng, nhưng đó cũng là thiên đường, bởi vì ta có một người mẹ để dựa vào, bà ấy yêu ta từ tận đáy lòng. Nhưng sau khi vào Cái Bang, ta liền rơi vào địa ngục."
Tỉnh Trung Nguyệt đi theo người mẹ điên cuồng, kỳ thật không tốt đẹp gì, nhưng lại được nàng hình dung thành thiên đường.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Những đứa trẻ trong Cái Bang đều là bị lừa đến, hoặc là bị hủy dung, hoặc là bị làm cho tàn tật để đi ăn xin."
"Lúc đó ta còn rất nhỏ, rất ngốc, bởi vì khắp người đầy vết thương, trên mặt cũng có vết thương, cho nên cũng không xinh đẹp như vậy. Hơn nữa còn thường xuyên phát bệnh điên, cho nên ban đầu cũng định bị làm cho mù mắt, biến thành tàn tật đi ăn xin, kết quả có một ca ca bảo vệ ta, hắn cũng là cô nhi, lớn hơn ta bốn tuổi, hắn rất thông minh, là một tiểu đầu mục."
"Nhưng ta là một kẻ điên, động một chút lại phát bệnh. Hắn vì bảo vệ ta, thường xuyên bị người ta đánh cho khắp người đầy vết thương. Ta đếm qua, hắn vì ta, bị người ta đánh gãy xương cốt bảy lần, có khi là xương sườn, có khi là xương đùi, có khi là cẳng tay."
"Mà ta lúc đó không hiểu chuyện, thống hận toàn bộ thế giới, dù hắn vì ta bị người ta đánh gãy xương cốt, ta cũng thờ ơ, bởi vì thế giới nội tâm của ta đã bị hủy diệt, tim ta đã c·hết."
"Hắn ngày qua ngày bảo vệ ta, nuôi sống ta, chọc cười ta, nghĩ hết mọi biện pháp, cũng chỉ là vì muốn ta vui vẻ."
"Ta vốn đã c·hết tâm, bị hắn cứu vãn trở về, bởi vì ta lại có một người thân. Hắn tuy không phải ca ca ruột của ta, nhưng còn thân hơn cả ca ca ruột, cho nên từ đó về sau, hắn chính là ca ca ruột của ta."
"Mệnh của hắn rất tiện, cũng rất cứng! Thường xuyên bị người ta đánh cho gần c·hết, giống như c·h·ó c·hết bò về thổ huyết, ta thường xuyên cho rằng hắn sắp c·hết, không ngờ hắn nằm mấy ngày, cũng không có trị liệu gì, nhưng lại sống lại."
"Ta biết, có vài lần hắn thực sự sắp c·hết, nhưng nhìn về phía ánh mắt của ta tràn đầy lo lắng và sợ hãi, thế là hắn lại tràn đầy ý chí cầu sinh. Bởi vì một khi hắn c·hết, ta cũng xong đời, ta cũng c·hết chắc. Chính là ý chí cầu sinh này, giúp hắn nhiều lần sống sót từ Quỷ Môn quan."
Nghe đến đây, hốc mắt Vân Trung Hạc cũng ướt át.
Khi Tỉnh Trung Nguyệt còn nhỏ, cùng ca ca kia nương tựa lẫn nhau, đó là cuộc sống như thế nào? Nhìn ca ca kia mấy lần suýt c·hết, lại có cảm giác gì?
Nước mắt Tỉnh Trung Nguyệt tuôn trào, tiếp tục nói: "Ta đã từng hỏi ca ca ta, vì sao hắn lại đối xử tốt với ta như vậy. Hắn nói mấy năm trước, hắn ăn xin ven đường, bị chó hoang cắn bị thương không thể cử động, sắp c·hết đói. Kết quả có một tiểu cô nương đi qua, trong tay chỉ có một cái bánh bao thịt, hơn nữa nàng cũng rất đói, rất thèm, nhưng do dự rất lâu, nàng vẫn đưa bánh bao thịt đó cho hắn. Mà tiểu cô nương kia chính là ta, lúc đó ta còn có mẹ, mẹ ta cũng còn chưa bị điên."
Tỉnh Trung Nguyệt hít sâu một hơi: "Sinh mạng con người có lúc hèn mọn như vậy, nhưng lại kiên cường như vậy, chỉ một cái bánh bao cũng có thể sống sót. Mấy năm sau, ta cũng lưu lạc thành kẻ ăn mày, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra ta. Lúc đó hắn nói với ta một câu, hắn đã không còn động lực và mục tiêu sống, từ nay về sau, ta sẽ trở thành mục tiêu sống của hắn, có được không? Lúc đó ta không hiểu câu nói này, cũng không đáp lại."
Vân Trung Hạc nói: "Sau đó thì sao?"
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Dưới sự bảo vệ của hắn, ta dần dần trưởng thành, cũng trở nên xinh đẹp, hấp dẫn đến người không nên hấp dẫn. Khi ta mới 11 tuổi, có một tên cầm thú đã cướp ta đi, hắn là một đại nhân vật, một quý tộc của Nam Chu đế quốc, hắn nhốt ta trong địa lao, nói muốn tự tay thuần dưỡng ta, trở thành sủng vật xinh đẹp nhất của hắn. Sau khi ca ca ta trở về, phát hiện ta không có ở đó, sau đó hắn như phát điên, rồi rất nhanh tỉnh táo lại, điên cuồng tỉnh táo."
"Tiếp đó, ca ca ta đã đầu độc cả nhà tên quý tộc Nam Chu kia, cứu ta ra, đồng thời đốt cháy phủ đệ của hắn."
Lúc đó, ca ca của nàng hẳn là còn rất nhỏ, lại có thể hạ độc c·hết cả nhà tên quý tộc kia, còn có thể cứu Tỉnh Trung Nguyệt ra khỏi địa lao. Mặc dù Tỉnh Trung Nguyệt không nói đến quá trình, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được sự khó khăn và nguy hiểm đến mức nào.
Cũng có thể thấy được, ca ca của nàng thông minh, lợi hại đến mức nào.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Hắn g·iết cả nhà tên quý tộc Nam Chu kia mấy chục mạng, sau đó cả thế giới đều truy sát chúng ta, băng đảng, quân đội Nam Chu đế quốc, võ sĩ của gia tộc cầm thú kia, còn có Cái Bang của chúng ta, truy sát chúng ta khắp nơi."
"Chúng ta trốn mãi, trốn mãi, ca ca ta vô cùng thông minh, trong thiên la địa võng, chúng ta chạy trốn hơn một ngàn dặm. Lúc đó ta đã nhiều lần từ bỏ hy vọng, nhưng hắn lại nói, chạy ra khỏi Nam Chu đế quốc, liền an toàn, vạn lần không được từ bỏ."
"Nhưng sau đó, chúng ta vẫn bị bắt, ca ca ta sắp bị thiên đao vạn quả, ta sắp bị ném vào chảo dầu sôi sống nổ c·hết."
"Chính vào lúc đó, một người xuất hiện, hắn lúc ấy vừa vặn đi ngang qua."
"Hắn như thiên thần, dễ như trở bàn tay cứu mạng chúng ta. Người này chính là Đại hoàng tử Chu Ly điện hạ của Nam Chu đế quốc, sau đó vận mệnh của hai huynh muội chúng ta liền bị thay đổi."
Nói đến đây, Tỉnh Trung Nguyệt dừng lại một lát, lau nhẹ nước mắt trên mặt.
Tiếp đó, nàng nhìn về phía Vân Trung Hạc nói: "Ca ca kia của ta, vì ta mà bị người ta đánh gãy tay chân, đánh gãy xương sườn vô số lần. Hắn đã kéo ta trở về từ cõi c·hết vô số lần, khiến cho trái tim tĩnh mịch của ta ấm áp trở lại. Thậm chí hắn đã sắp c·hết, nhưng vì ta vẫn kiên cường sống lại. Hắn giống như con gián trong cống rãnh, như con chó hoang vĩnh viễn không c·hết, hắn không phải ca ca ruột của ta, nhưng lại là người thân duy nhất của ta. Người kia là ai? Chàng hẳn là biết rồi."
Vân Trung Hạc trầm mặc một lát, nói ra cái tên đó: "Yến Biên Tiên."
"Đúng, Yến Biên Tiên." Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Chàng có biết vì sao danh hiệu của ta lại là 'lão thiên' không?"
Vân Trung Hạc nói: "Không biết."
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Kỳ thật khi chúng ta còn nhỏ, tên hắn là Yến Biên Biên, đặt cho ta cái tên Yến Tiên Tiên, huynh muội chúng ta hợp lại mới gọi là Yến Biên Tiên. Cho nên danh hiệu của ta mới gọi là 'lão thiên'."
Thảo nào mấy ngày trước, nàng đã từng nói với Vân Trung Hạc, nàng muốn đổi tên.
Lúc đó Vân Trung Hạc còn cảm thấy kỳ quái, tên của nàng là Tỉnh Trung Nguyệt, tên hay như vậy, vì sao muốn đổi?
Hóa ra, nàng muốn từ bỏ cái tên Yến Tiên Tiên này.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Phu quân, chàng hỏi ta vì sao lại làm như vậy, vì sao lại bán mạng cho Nam Chu đế quốc, bây giờ ta nói những lý do này đã đủ chưa?"
Đủ rồi.
Đứng ở góc độ của Tỉnh Trung Nguyệt, đã đủ.
Yến Biên Tiên là người thân nương tựa lẫn nhau của nàng, cứu mạng hắn, cứu vớt linh hồn nàng.
Đại hoàng tử Chu Ly của Nam Chu đế quốc vào thời khắc mấu chốt, như thần linh cứu vớt vận mệnh của nàng và Yến Biên Tiên.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Sau khi được Đại hoàng tử cứu, vận mệnh của chúng ta bị thay đổi, ta sống cuộc sống cẩm y ngọc thực, chúng ta được huấn luyện trong Hắc Băng Đài của Nam Chu đế quốc. Mấy năm sau, ca ca ta Yến Biên Tiên bị đưa đi, lúc đó ta không biết hắn đi đâu, bởi vì đó là tuyệt mật."
Lúc đó, Yến Biên Tiên đương nhiên là được đưa đến Đại Doanh đế quốc, hắn rốt cuộc làm thế nào để vào được Hắc Long Đài của Đại Doanh đế quốc, điều này không ai biết.
Nhưng trong thời gian mười mấy năm ở Hắc Long Đài của Đại Doanh đế quốc, hắn nhanh chóng quật khởi, trở thành gián điệp xuất sắc nhất, thậm chí còn được liệt vào danh sách người thừa kế khôi thủ của Hắc Long Đài.
Tỉnh Trung Nguyệt tiếp tục nói: "Mà ta cũng bị phái đến Bạch Vân thành, thay thế Tỉnh Trung Nguyệt, cũng chính là muội muội cùng cha khác mẹ của ta. Kỳ thật ta lớn hơn nàng ba tuổi rưỡi, nhưng vì khi còn bé ta không đủ dinh dưỡng, cho nên nhìn qua là cùng tuổi. Tiếp theo, ta ở Bạch Vân thành mười một năm, mãi cho đến ba năm trước, ta nhận được mệnh lệnh, phải đến Liệt Phong thành ẩn núp, cho nên ta liền đến."
"Cũng chính vào lúc đó, ta lại gặp được ca ca Yến Biên Tiên của ta, người thân duy nhất của ta trên thế giới này, cuối cùng ta cũng đoàn tụ với hắn."
"Phu quân, kỳ thật con người ta không có lòng trung thành gì, bất kể là đối với Liệt Phong thành, hay là đối với Nam Chu đế quốc đều không có lòng trung thành lớn lao, mặc dù Nam Chu đế quốc đã thay đổi vận mệnh của ta." Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Nhưng. . . Ta muốn trung thành với người thân của ta, ta muốn trung thành với ca ca của ta. Cho nên, ta liền trở thành Liệt Phong thành chủ! Trở thành mục tiêu chinh phục tốt nhất trong mắt Đại Doanh đế quốc các người, giăng một cái lưới lớn chờ Đại Doanh đế quốc các người tự chui đầu vào lưới."
Vân Trung Hạc nói: "Mà ta, kẻ ngu ngốc này, liền tự chui đầu vào lưới. Cái gọi là lăng mộ Nộ Đế kia, kỳ thật các ngươi đã sớm phát hiện ra?"
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ca ca Yến Biên Tiên của ta rất thông minh, tàng bảo đồ của Tỉnh thị gia tộc, mấy trăm năm không có người phá giải được, nhưng lại bị hắn phá giải, cho nên chúng ta đã phát hiện ra lăng mộ Nộ Đế to lớn dưới lòng đất này."
Vân Trung Hạc nói: "Vậy nàng thật là biết diễn kịch, lúc trước chúng ta cùng đi lăng mộ dưới lòng đất, nàng biểu hiện chấn động như vậy, giống như là lần đầu tiên nhìn thấy."
"Ta. . . Không biết diễn kịch." Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Lúc đó ta đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, bởi vì sau khi phá giải tàng bảo đồ, tiến vào lăng mộ Nộ Đế, hắn nói ta quá vụng về trong việc đóng kịch, có thể sẽ lộ ra sơ hở, cho nên không cho ta đi vào."
Vân Trung Hạc nói: "Vậy trong lăng mộ Nộ Đế này, các ngươi khẳng định cũng đã bố trí thiên la địa võng rồi? Có thể dễ như trở bàn tay g·iết c·hết 100.000 quân đội Đại Doanh đế quốc?"
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ta không biết chi tiết cụ thể, nhưng hẳn là như vậy, ta không quan tâm, ta cũng không hỏi qua. Nhưng hắn đã nói qua, không lãng phí một binh một tốt, liền có thể tàn sát 100.000 quân đội Đại Doanh. Nhưng ta không muốn quản gì cả, ta chỉ muốn tất cả chuyện này mau chóng kết thúc, ta chỉ muốn bảo vệ đứa con trong bụng ta."
Vân Trung Hạc nói: "Nguyệt Nhi, nàng không muốn phản bội Yến Biên Tiên, ta có thể hiểu, bởi vì hắn là người thân duy nhất của nàng. Trong mắt Đại Doanh đế quốc chúng ta, hắn là một ác ma, từ đầu đến cuối là ác ma. Nhưng trong mắt nàng, hắn lại là một thiên sứ."
Yến Biên Tiên đương nhiên là ác ma.
Mấy năm trước hắn làm phản, khiến cho đại bộ phận mạng lưới gián điệp của Đại Doanh đế quốc ở Vô Chủ chi địa bị nhổ tận gốc, mấy ngàn người c·hết thảm.
Hắc Long Đài của Đại Doanh đế quốc phải chịu đả kích và sỉ nhục chưa từng có, hoàng đế bệ hạ giống như bị tát một cái.
Mà bây giờ, hắn lại giăng một cái lưới lớn hơn, muốn chôn vùi mấy chục vạn đại quân của Đại Doanh đế quốc, thậm chí muốn cắt đứt con đường bá nghiệp của Đại Doanh đế quốc, cắt đứt quốc vận của đế quốc.
Người này tuyệt đối là ác ma.
Nhưng đối với Tỉnh Trung Nguyệt, Yến Biên Tiên xác thực là thiên sứ đã cứu rỗi cuộc đời và linh hồn nàng.
Vân Trung Hạc tiếp tục nói: "Nguyệt Nhi? Nàng không thể phản bội Yến Biên Tiên, vậy nàng liền có thể phản bội ta? Ta là trượng phu của nàng, chẳng lẽ trong lòng nàng, ta lại nhẹ như lông hồng sao?"
Tỉnh Trung Nguyệt nghẹn ngào nói: "Nếu chàng nhẹ như lông hồng, vậy ta sẽ vì chàng sinh con dưỡng cái sao?! Chàng có biết đối với một người phụ nữ điên cuồng như ta, một đứa trẻ rốt cuộc có ý nghĩa gì không? Có nghĩa là sau này cho dù ta có hoàn toàn điên rồi, vẫn phải bảo vệ đứa trẻ này, nuôi lớn đứa bé này, giống như An Như Huyền, người mẹ đã hoàn toàn điên mất của ta."
"Phu quân, lúc chàng cầu hôn, ta đã nói rõ ràng với chàng. Ta không quan tâm chàng là ai, nhưng trong những năm tháng sau này, ta nhất định phải trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời chàng, những thứ khác đều phải xếp sau. Chàng đã đồng ý, cho nên tầm quan trọng của ta hẳn là vượt xa những thứ khác, bao gồm cả Đại Doanh đế quốc."
"Phu quân, Đại Doanh đế quốc không liên quan gì đến chàng, chàng trở thành mật thám của Đại Doanh đế quốc cũng là bị ép buộc, chàng căn bản không trung thành với bọn họ, cho dù bọn họ c·hết sạch, thì có liên quan gì đến chàng? Về sau vợ chồng chúng ta, cứ sống tốt là được. Nếu chàng nguyện ý, thì theo chúng ta đến Nam Chu đế quốc, nếu chàng không muốn, cũng không sao, chúng ta liền đi Tây Bộ hoang mạc, chúng ta đi làm mã phỉ, chuyện của Nam Chu đế quốc không quan tâm, chuyện của Đại Doanh đế quốc cũng không quan tâm."
"Phu quân, ta đã nói không chỉ một lần, ta sẽ không để ai làm tổn thương một sợi tóc của chàng, ta sẽ bảo vệ chàng cả đời. Cho dù chúng ta đi làm mã phỉ, vẫn sẽ vui vẻ."
Vân Trung Hạc cười nói: "Nàng nói đây là không làm tổn thương ta? Nàng muốn ta trở thành tội nhân của Đại Doanh đế quốc, nàng muốn ta tự tay chôn vùi mấy chục vạn đại quân của Đại Doanh đế quốc, nàng muốn ta tự tay hại c·hết nghĩa phụ Phong Hành Diệt của ta, nàng muốn ta tự tay bóp c·hết vận mệnh của Doanh Khư hoàng tử."
"Hắn không phải nghĩa phụ của chàng, hắn không phải." Tỉnh Trung Nguyệt lớn tiếng hét: "Chàng không có người thân, chàng không có người thân trên thế giới này, ta mới là người thân duy nhất của chàng."
Vân Trung Hạc khàn giọng nói: "Hiện tại, hắn đã là nghĩa phụ của ta."
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Vậy ta thì sao? Chẳng lẽ ta không bằng nghĩa phụ của chàng, không bằng những người không liên quan đến chàng sao?"
Vân Trung Hạc nói: "Nguyệt Nhi, tuy nàng không làm tổn thương tính mạng của ta, nhưng là. . . Hành vi của nàng, là muốn phá hủy tôn nghiêm của ta, nàng biết không? Nàng muốn ta phạm phải một tội nghiệt vĩnh viễn không thể cứu vãn."
Tỉnh Trung Nguyệt nức nở nói: "Vậy chàng bảo ta phải làm sao? Nói cho chàng biết tất cả âm mưu, phản bội ca ca Yến Biên Tiên của ta? Phu quân của ta, chàng đừng quên, ta và chàng yêu nhau bao nhiêu tháng, mấy tháng trước chúng ta vẫn chỉ là người xa lạ. Mà ca ca của ta, đã cứu vớt ta hai mươi năm, hai mươi năm trước chúng ta đã là người thân nương tựa lẫn nhau."
Tỉnh Trung Nguyệt dịu dàng nói: "Phu quân, bên kia đã kết thúc rồi. Tất cả sắp kết thúc, bọn họ sắp động thủ, có lẽ đã động thủ rồi. 100.000 quân đội của Đại Doanh đế quốc trong lăng mộ nhất định phải c·hết, mấy chục vạn đại quân còn lại tập kết ở biên giới cũng không giữ được, trận chiến này Đại Doanh đế quốc nhất định phải thua. Quên tất cả đi, chúng ta đi Tây Bộ hoang mạc, bắt đầu lại cuộc sống của chính chúng ta."
Vân Trung Hạc cười lớn, chậm rãi nói: "Yến Biên Tiên đại nhân, ngài cũng đã nghe đủ rồi, còn không vào sao?"
Bên ngoài yên tĩnh không một tiếng động.
Vân Trung Hạc nói: "Ta nên xưng hô với ngài như thế nào đây? Yến Biên Tiên đại nhân? Ác ma? Thiên sứ? Người thông minh nhất trên thế giới, kẻ nham hiểm nhất?"
Người đàn ông bên ngoài nói: "Không, ta chỉ là một con rệp trong cống rãnh, một con chuột, một con chó hoang không c·hết, một kẻ ti tiện nhất, một người chỉ có thể nằm trên mặt đất mới có thể ngủ."
Vân Trung Hạc nói: "Yến Biên Tiên đại nhân, ta đã nghe danh ngài như sấm bên tai, nhưng chưa bao giờ thấy được diện mạo thật của ngài, rốt cuộc đâu mới là diện mạo thật của ngài?"
Người đàn ông bên ngoài nói: "Vân Trung Hạc, còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"
Vân Trung Hạc nói: "Nhớ kỹ, cảm ơn ngài đã cho ta bánh bao, lúc đó ta thực sự sắp c·hết đói, bánh bao của ngài xem như đã cứu ta nửa cái mạng."
Người đàn ông bên ngoài nói: "Năm đó ta bị chó hoang cắn bị thương, nằm trên mặt đất sắp c·hết đói, cũng là một tiểu cô nương cho ta một cái bánh bao, cứu mạng ta, cũng thắp sáng linh hồn ta. Cho nên ngày đó ta cũng cho ngươi một cái bánh bao, xem như một loại hồi ức, càng là một loại ký thác."
Vân Trung Hạc nói: "Yến Biên Tiên đại nhân, ngày đó làm sao ngài lại liếc mắt một cái đã coi trọng ta?"
Người đàn ông bên ngoài nói: "Đều là cô nhi, đều lớn lên ở ven cống rãnh, đều là những kẻ ăn mày lớn lên, cho nên liếc mắt một cái liền có thể nhận ra, lập tức liền có thể ngửi thấy."
Vân Trung Hạc nói: "Những người cô độc đáng thương, lần đầu tiên nhìn thấy đối phương, theo bản năng liền muốn ôm nhau sưởi ấm, có phải không?"
Yến Biên Tiên nói: "Đúng vậy a, thế giới này quá gian nan, tìm được động lực và mục tiêu sống không dễ dàng. Thế giới này quá lạnh, người cô độc không nơi nương tựa, khó tránh khỏi hấp dẫn lẫn nhau."
Sau đó một thân ảnh chậm rãi đi đến, có chút còng lưng.
"Vân Trung Hạc, từ bỏ hy vọng đi! Tiếp theo chúng ta chỉ cần chờ, khi cuộc tàn sát bắt đầu, sẽ có hỏa tiễn bay lên không trung, từng chiếc từng chiếc một bay lên, như Phong Hỏa Đài truyền tin, chỉ một lát sau liền có thể truyền đến chỗ chúng ta, để chúng ta nhìn thấy."
"Khi chúng ta nhìn thấy hỏa tiễn trên trời, liền sẽ biết, mười vạn đại quân của Đại Doanh đế quốc, đã hoàn toàn c·hết hết."
"Chúng ta cùng nhau chờ, cùng nhau chờ!"
Người này đi vào lều vải, để cho người ta thấy rõ hình dáng của hắn.
Lão ăn mày nịnh nọt nhất kia, Hoa Mãn Lâu.
Hắn chính là ác ma kia, Yến Biên Tiên!
Phản đồ lớn nhất của Đại Doanh đế quốc trong trăm năm qua, nỗi sỉ nhục lớn nhất của Hắc Long Đài trong mấy trăm năm qua.
Chính hắn đã đạo diễn ra âm mưu to lớn này.
"Vân Trung Hạc đại nhân, theo kế hoạch của ta, cuộc đại tàn sát bọn họ sắp bắt đầu!"
Sau đó, Hoa Mãn Lâu (Yến Biên Tiên) lấy ra một cái đồng hồ cát, đặt lên bàn.
Chờ cát chảy hết, Nam Chu đế quốc liền bắt đầu tàn sát quân đội Đại Doanh trong lăng mộ.
Cát đang từ từ trôi qua, chẳng mấy chốc sẽ chảy hết.
Yến Biên Tiên nói: "Vân Trung Hạc đại nhân, bắt đầu đếm ngược. Nếu nguyện ý, có thể cầu nguyện cho nghĩa phụ của ngài, cho mười vạn đại quân của Đại Doanh đế quốc các ngài."
"5, 4, 3, 2, 1!"
"Cuộc tàn sát, bắt đầu!"
. . .
Chú thích: Không hề nghi ngờ, nhân vật chính sẽ thắng! Các vị ân công còn nguyệt phiếu không? Cho ta một tia cổ vũ được không? Xin nhờ!
Ngày mai ta sẽ về quê ăn Tết, nhưng vẫn sẽ nắm chặt mọi cơ hội để gõ chữ, cảm ơn mọi người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận