Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám
Chương 165: Rút gân lột da! Ngũ mã phanh thây! Thoải mái
**Chương 165: Rút gân lột da! Ngũ mã p·h·a·n·h· ·t·h·â·y! Thoải mái**
Kinh thành Nam Chu đế quốc.
Mạc Phùng Xuân, Chiết Xung giáo úy của cấm Vệ quân tả hữu võ vệ, sau khi tan ca trở về nhà.
Đây chỉ là một sân nhỏ bình thường, không thể nói là quá mức keo kiệt, nhưng tuyệt đối không xa hoa.
Mặc dù hắn là quan tứ phẩm, nhưng là quan tứ phẩm trong quân đội, ở kinh thành thì quan nhiều vô số, quan nhất phẩm, nhị phẩm còn nhiều, một võ tướng tòng tứ phẩm như hắn căn bản không tính là nhân vật gì.
Bổng lộc của hắn không cao, cũng không thấp, chỉ đủ để mua một căn nhà nhỏ này.
Đương nhiên, với vị trí của hắn, muốn vơ vét cũng không phải không có, mà chắc chắn là có.
Nhưng hắn xuất thân từ gia đình nghèo khó, trời sinh gân cốt xuất sắc, là kỳ tài luyện võ, nên được sư phụ thu làm đệ tử.
Luyện võ hai mươi năm, thi đỗ võ cử nhân, võ tiến sĩ, con đường khoa cử võ của hắn tương đối thuận lợi.
Sau đó theo Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm nam chinh bắc chiến, lập được chiến công hiển hách, trên người mang đầy vết thương.
Hắn đã từng trải qua thời khắc huy hoàng, thậm chí tự tay c·h·é·m g·iết quốc chủ của một nước Nam Man nào đó, nhiều lần không màng sống c·h·ế·t, một mình xông lên trước, trèo lên tường thành địch, lập công đầu đoạt thành.
Suốt hơn hai mươi năm, từ bách hộ lên tới Định Viễn tướng quân.
Định Viễn tướng quân, nghe có vẻ rất uy phong, có cảm giác rất ngưu b·ứ·c.
Nhưng... Đây chỉ là một tướng quân ngũ phẩm mà thôi.
Phiêu Kỵ đại tướng quân, Trấn Quốc đại tướng quân, Trấn Quân đại tướng quân, Quan Quân đại tướng quân, Hoài Hóa đại tướng quân.
Những cái này mới là phong hào tướng quân ngưu b·ứ·c.
Cái gì mà Định Viễn tướng quân, căn bản chẳng đáng tiền.
Không có cách nào, dù hắn lập công lớn, nhưng xuất thân quá hèn mọn.
Nếu như một tử đệ huân quý có được công lao như hắn, đã sớm lên tới Quan Quân đại tướng quân, sớm làm đề đốc một tỉnh.
Nhưng không có cách nào, hắn xuất thân bình dân.
Có thể trách ai? Trách Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm?
Chính bản thân Ngao Tâm còn không thăng tiến được, mười mấy năm trước đã nghe nói muốn tấn phong công tước, kết quả không thành.
Khi nam chinh, còn nhắm tới chức vị đô đốc, thậm chí lúc huy hoàng nhất, không những là Chinh Nam đô đốc, còn kiêm đại đô hộ của mấy tỉnh Nam Man.
Nhưng đó đều là chức vị tạm thời, một khi đại chiến kết thúc, giao lại binh phù, thì chỉ còn lại hư danh Phiêu Kỵ đại tướng quân.
Đúng vậy, Phiêu Kỵ đại tướng quân chỉ là võ quan tản chức, chỉ là một cái danh xưng.
Trước đó rất nhiều người giống như Ngao Tâm, năm mươi mấy tuổi đã sớm đi tìm chức quan chủ sự Xu mật viện, hoặc thái úy, dù gì Binh bộ Thượng thư cũng có thể.
Nhưng người ta không cho, Ngao Tâm cũng không thèm.
Thái úy không được, Xu mật sứ, Xu mật phó sứ không được, Binh bộ Thượng thư cũng không được.
Vài thập kỷ trước, mấy đại đế quốc cải cách, hủy bỏ Thượng Thư tỉnh, Trung Thư tỉnh, thành lập nội các, Xu mật viện cũng bị phân quyền, vị trí Xu mật sứ cạnh tranh không quá gay gắt, người chuyên về quân sự như Ngao Tâm thích hợp nhất làm Xu mật sứ, mà tư lịch cũng hoàn toàn đầy đủ.
Rất nhiều người đều cảm thấy, ân huệ này chắc chắn là để dành cho Vạn Duẫn hoàng đế mới đăng cơ, để hắn thi ân.
Kết quả, tân hoàng đế lên ngôi, Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm vẫn như cũ bị bỏ mặc.
Mãi đến khi bắc phạt, chinh chiến Vô Chủ chi địa, đồng thời khai chiến với Đại Doanh đế quốc, mới một lần nữa trọng dụng Ngao Tâm, hơn nữa còn là hữu đô đốc của phủ Chinh Bắc đại đô đốc, là nhân vật thứ hai.
Chủ soái như Ngao Tâm, đều bị bỏ xó như vậy, thì càng đừng nói đến những tướng lĩnh dưới trướng hắn.
Cho nên Mạc Phùng Xuân đương nhiên muốn tìm đường, vất vả lắm mới nhờ cậy được sư phụ, được điều đến cấm quân, làm Chiết Xung giáo úy, không cao không thấp.
Lần bắc chinh Vô Chủ chi địa này, có không ít người muốn lập công, chủ động xin đi giết giặc. Nhưng Mạc Phùng Xuân lòng lập công đã phai nhạt, hơn nữa cũng cảm thấy gặp lại Ngao Tâm hầu tước thì xấu hổ, nên không đề cập đến việc này.
Nếu không, võ công của Mạc Phùng Xuân rất cao cường.
Về đến nhà, việc đầu tiên hắn làm là luyện võ.
Tạ đá nặng mấy trăm cân, trong tay hắn nhẹ nhàng, như đồ chơi.
Hắn quả thật có dũng khí địch vạn người.
Luyện võ xong, toàn thân cơ bắp như muốn nổ tung.
Thê tử cầm khăn mặt đến, để hắn lau mồ hôi.
"Sắp ăn cơm rồi." Thê tử dịu dàng nói.
"Ừm." Mạc Phùng Xuân gật đầu, hắn rời chiến trường, trở về kinh thành, không phải là vì muốn ở bên vợ con sao?
Nhân lúc con cái trong phòng không chú ý, hắn cúi xuống hôn lên mặt thê tử.
Thê tử đã khoảng bốn mươi tuổi, không còn trẻ trung mỹ mạo, nhưng khi bị hôn, vẫn lộ ra vài phần kiều mị, hung hăng lườm hắn.
Lau mồ hôi xong, Mạc Phùng Xuân định vào phòng ăn cơm.
Bỗng nhiên, dưới chân loạng choạng.
Không ổn, trúng độc.
Trong khăn tắm này đã bị người ta tẩm độc.
Nhất thời, Mạc Phùng Xuân cảm thấy choáng váng, tứ chi bủn rủn, hoa mắt chóng mặt.
"Đừng làm hại người nhà ta, đừng làm hại người nhà ta..." Mạc Phùng Xuân lớn tiếng nói.
Thê tử không hiểu chuyện gì, vội vàng chạy tới đỡ: "Phu quân, chàng nói gì vậy? Chàng nói gì vậy?"
Con trai trong phòng cũng ném sách vở, cầm đao xông ra. Mạc Phùng Xuân không muốn con trai luyện võ, ép nó đọc sách, bây giờ quan văn rõ ràng quý giá hơn, nhưng con trai giống hắn, đọc sách không vào, chỉ muốn luyện võ.
"Mau vào phòng, mau vào phòng..." Mạc Phùng Xuân hét lớn: "Ra đây nói chuyện, ra đây nói chuyện, đừng làm hại người nhà ta."
"Sưu sưu sưu sưu..."
Lập tức có mấy bóng đen tràn vào, vô số ám khí như mưa bão bắn tới.
Thê tử ngã xuống đất.
Con trai vung đao, chống đỡ được vài giây, quả là một hạt giống luyện võ tốt, nhưng vẫn không chống đỡ được.
Nếu không trúng độc, Mạc Phùng Xuân đã sớm vung trường thương xông lên.
Nhưng bây giờ hắn trúng độc, choáng váng, đứng còn không vững.
"A... A... A..."
Mạc Phùng Xuân choáng váng, tứ chi bủn rủn, bỗng nhiên nhấc tạ đá mấy trăm cân, ném mạnh ra xa mười mấy mét.
Tiếp đó, lại cầm cối xay trong sân, ném ra xa mấy chục mét.
Muốn tìm trường thương, nhưng phát hiện đã biến mất.
Thế là, nhổ bật một cái cây trong sân, vung lên xông tới.
Dù đứng không vững, hoa mắt chóng mặt, hắn vẫn dũng mãnh, có thể thấy võ công cao cường thế nào.
Nhưng một giây sau.
Mấy bóng đen từ nóc nhà rơi xuống, kề đao lên cổ vợ và con hắn.
Nếu Mạc Phùng Xuân có quyền thế, đã có thể ở tại nội thành, nơi đó nếu xảy ra động tĩnh lớn như vậy, cấm quân tuần tra đã sớm xông tới.
Nhưng hắn không có nhiều tiền, chỉ có thể mua sân nhỏ ở ngoại thành.
Điều này thật nực cười, Chiết Xung giáo úy của cấm vệ quân, trong nhà mình lại không có cấm quân tuần tra.
"Đừng làm hại vợ con ta, các ngươi muốn làm gì?" Mạc Phùng Xuân run rẩy nói.
Thích khách cầm đầu thản nhiên nói: "Nghe nói ngươi là bộ hạ cũ của Ngao Tâm."
"Phải thì sao?" Mạc Phùng Xuân nói.
Thích khách cầm đầu nói: "Không lâu trước đây, ngươi từng dẫn cấm quân, hộ tống bài thi hương của tỉnh Thương Lãng đến Giang Châu thành?"
Mạc Phùng Xuân nói: "Phải thì sao?"
Thích khách cầm đầu nói: "Ngươi đã bí mật lấy bài thi ra, sao chép một bản, rồi lén đưa cho Ngao Ngọc."
Mạc Phùng Xuân nghiêm nghị nói: "Nói bậy, ta và Ngao Tâm hầu tước căn bản không có nhiều giao tình, từ khi ta đến cấm vệ quân, càng không có liên hệ gì với hắn. Hơn nữa bài thi hương, có giấy niêm phong, có khóa sắt, làm sao ta có thể lấy ra được?"
Thích khách cầm đầu nói: "Không, ngươi chắc chắn đã làm như vậy. Ngươi phải nói mình đã làm vậy, nếu không thê tử và con trai của ngươi sẽ phải c·h·ế·t trước mặt ngươi."
Tiếp theo, thích khách cầm đầu lấy ra một tờ giấy, phía trên chi chít chữ: "Đây là nhận tội thư của ngươi, ký tên và điểm chỉ vào, sau đó ngươi uống t·h·u·ố·c đ·ộ·c t·ự v·ẫn."
Mạc Phùng Xuân run rẩy nói: "Nhất định phải vậy sao? Nhất định phải vậy sao?"
"Đúng, nhất định phải như vậy, không thì vợ con ngươi sẽ c·h·ế·t, c·h·ế·t ngay trước mặt ngươi." Thích khách cầm đầu nói.
Mạc Phùng Xuân nói: "Một khi ta nhận tội, các ngươi vẫn sẽ g·iết vợ con ta."
Thích khách cầm đầu nói: "Không thể nào, g·iết bọn họ, ngược lại sẽ khiến việc ngươi uống t·h·u·ố·c đ·ộ·c t·ự v·ẫn không đủ chân thật. Hơn nữa, ngươi không có lựa chọn, phải không?"
Kẻ cầm đầu kề đao lên cổ thê tử Mạc Phùng Xuân, vạch một đường, máu tươi lập tức tuôn ra.
Mạc Phùng Xuân đau lòng như cắt, run rẩy nói: "Dừng tay, dừng tay! Ta ký, ta ký..."
Sau đó, hắn ném thân cây, lảo đảo đi đến bàn đá, cố gắng lắm mới ký được tên mình, sau đó cắn nát ngón tay, điểm chỉ.
Thừa nhận mình đã trộm bài thi hương, rồi đưa cho Ngao Ngọc.
"Được chưa? Có thể tha cho thê tử ta không?" Mạc Phùng Xuân nói.
Thích khách thủ lĩnh lấy ra một bình từ trong ngực, đặt lên bàn nói: "Đây là Hạc Đỉnh Hồng, uống đi, sẽ rất đau khổ, nhưng không lâu sau sẽ được giải thoát."
Nước mắt Mạc Phùng Xuân tuôn rơi, không muốn rời xa thê tử và con trai.
Thế giới này làm sao vậy?
Hắn không hề đắc tội ai, làm Chiết Xung giáo úy này cẩn thận từng li từng tí, tại sao vẫn gặp tai họa?
Chỉ vì hắn từng là bộ hạ cũ của Ngao Tâm sao?
Thế giới này làm sao vậy? Ta chiến công hiển hách, uy phong lẫm liệt ở nơi đất khách, thậm chí từng g·iết quốc chủ địch quốc.
Tại sao trở về đế quốc, lại sống uất ức như vậy?
Thế giới này, thật không bình thường, không bình thường.
Sau đó, hắn cầm bình thuốc độc, mở ra, định uống.
"Sưu..."
Một đạo quang ảnh bắn tới, đánh nát bình thuốc độc trong tay Mạc Phùng Xuân.
Cửa phòng mở ra.
Một bóng người chậm rãi đi vào.
Những thích khách kia theo bản năng muốn xông lên g·iết.
Nhưng vừa chạy được vài bước, liền dừng lại, đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.
Bởi vì người đến là Nam Cung Nhị của Hắc Băng Đài Nam Chu đế quốc, con nuôi thứ hai của Đại đô đốc Hắc Băng Đài.
Nam Cung Nhị không thèm nhìn những thích khách này, đi đến trước mặt Mạc Phùng Xuân, sờ lên Hạc Đỉnh Hồng trên bàn, cố nén xúc động muốn liếm thử.
Đây chính là kịch độc.
Nhưng, vẫn không nhịn được, hắn thè lưỡi liếm một ngụm, mặt mày co giật.
Cầm rượu mạnh, súc rửa đầu lưỡi.
Mẹ kiếp, tên này bị thần kinh à.
Tiếp đó, hắn đến bên thê tử Mạc Phùng Xuân, theo bản năng muốn sờ động mạch cổ nàng, xác định c·h·ế·t hay chưa.
Nhưng tay vừa đưa ra, lại dùng khăn tay đệm lên ngón tay, chạm vào động mạch cổ nàng.
Rồi lại sờ động mạch cổ con trai Mạc Phùng Xuân.
Hai mẹ con còn sống, chỉ là hôn mê.
Nam Cung Nhị đi đến trước mặt thích khách thủ lĩnh, giơ tay.
Thích khách thủ lĩnh mặt co giật, giao ra nhận tội thư của Mạc Phùng Xuân.
"Tần, Tần Hồng Liên?" Nam Cung Nhị hỏi.
Thích khách thủ lĩnh rõ ràng mang mặt nạ, nhưng vẫn bị gọi tên. Hắn là một sát thủ chuyên nghiệp, một cao thủ giang hồ, lại bị thế lực nuôi nhốt, chuyên làm việc bẩn thỉu, thủ đoạn tàn độc.
Một nam nhân ác độc như vậy, lại có cái tên nữ tính.
Thích khách thủ lĩnh Tần Hồng Liên mặt co giật, không nói gì.
Ở đây rõ ràng có mười thích khách, Nam Cung Nhị chỉ có một mình, nhưng bọn chúng không dám động thủ.
"Các ngươi, các ngươi... Nguyệt Đán Bình, không phải... đều là... văn... văn nhân sao? Sao còn, còn g·iết người phóng hỏa?" Nam Cung Nhị nói lắp, nhưng là kẻ nói lắp đáng sợ nhất Nam Chu đế quốc.
Hắn là con chó săn đáng sợ nhất dưới trướng Đại đô đốc Hắc Băng Đài.
Võ công cực cao, độ trung thành cực cao, lại còn hung tàn.
"Các ngươi quá... quá... quá bẩn." Nam Cung Nhị nói.
Sau đó, hắn đi đến trước mặt Mạc Phùng Xuân, ngồi xổm xuống nói: "Làm... ở... cấm quân... uất ức, đến, đến, đến Hắc Băng Đài của chúng ta đi."
"Vâng." Mạc Phùng Xuân run rẩy nói.
Nam Cung Nhị cầm nhận tội thư, đi ra ngoài.
Mười thích khách, không dám cản.
"Giao ra hai, hai người, cho chó... chó ta ăn, già, quy củ cũ..." Nam Cung Nhị ra khỏi sân, nói một câu.
Thích khách thủ lĩnh biến sắc, tiện tay chỉ hai người.
"Sưu sưu sưu sưu..." Hắn xuất kiếm như điện, cắt đứt gân mạch tứ chi của hai thích khách, ném ra ngoài.
"Ngao ngô, ngao ngô, ngao ngô..."
Sau đó, từ bên ngoài xông tới mười mấy con chó, hung ác như chó sói.
Trong chốc lát, ăn sạch hai thích khách kia.
"Các ngươi... nợ... nợ ta một mạng, ta... ta tùy thời đến lấy." Âm thanh của Nam Cung Nhị, vang vọng trong tai thích khách thủ lĩnh Tần Hồng Liên.
"Vâng, Nhị gia, tạ ơn Nhị gia không g·iết!"
Từ đầu tới cuối, cao thủ Hắc Băng Đài không hề lộ diện.
...
Nửa canh giờ sau!
Cái gọi là nhận tội thư của Mạc Phùng Xuân, cùng tình báo của Hắc Băng Đài, đều xuất hiện trong tay Vạn Duẫn hoàng đế Nam Chu đế quốc.
Trên bàn, còn có một phần mật tấu của Vu Tranh.
Hoàng đế ghét Vu Tranh, nên ném mật tấu của hắn ra xa.
"Chó săn thả bọn chúng đi rồi?" Hoàng đế hỏi.
"Đúng!" Đại đô đốc Hắc Băng Đài Nam Cung Thác nói.
"Ừm." Hoàng đế tùy ý lên tiếng, biểu thị đã biết.
Đây cũng là thủ đoạn thường dùng của Hắc Băng Đài, khiến những kẻ liều mạng này nợ Hắc Băng Đài một mạng.
"Thủ đoạn này hơi bẩn." Hoàng đế nói: "Bọn chúng muốn hại Ngao Ngọc, trẫm có thể hiểu được. Nhưng chơi lớn như vậy, có phải hơi quá đáng, quên mất thiên hạ này là của ai rồi không? Bọn chúng thường nói một câu gì nhỉ?"
"Sĩ phu và thiên tử, cùng nắm thiên hạ." Đại đô đốc Hắc Băng Đài Nam Cung Thác nói.
"Đúng, chính là câu này." Hoàng đế nói: "Ngươi nói bọn chúng coi thiên hạ là của mình, thì không nên giày vò như vậy. Nhưng nếu biết thiên hạ là của trẫm, vậy thì hơi tùy tiện, phải không?"
"Vâng, quá tùy tiện." Nam Cung Thác nói.
Nam Chu hoàng đế nói: "Hầu Chính, Hầu Chính..."
Đại thái giám Hầu Chính lập tức chạy vào.
Nam Chu hoàng đế nói: "Soạn chỉ đi, ngươi biết phải viết thế nào chứ?"
Đại thái giám Hầu Chính nói: "Nô tỳ biết."
Sau đó, đại thái giám quỳ xuống, soạn thảo ý chỉ cho hoàng đế.
Hoàng đế xem qua, đóng ấn.
Đại thái giám Hầu Chính nói: "Bệ hạ, phong ý chỉ này trực tiếp phát tới Giang Châu, hay thông qua nội các?"
Hoàng đế nói: "Phải tôn trọng nội các, đưa qua cho mấy tể tướng nội các xem, rồi phát tới Giang Châu. Tể tướng Thượng Thư tỉnh là tể tướng, tể tướng nội các cũng là tể tướng."
"Vâng!" Đại thái giám Hầu Chính nói.
Sau đó, cầm thánh chỉ rời đi.
Trong thư phòng chỉ còn Nam Cung Thác và hoàng đế.
"Ngao Tâm này, không thông minh!" Hoàng đế thở dài.
Nam Cung Thác nói: "Bệ hạ, nếu hắn thông minh, thì không phải là Ngao Tâm."
Tiếp đó, Nam Cung Thác nói: "Có cần thần đi tìm hắn, nói vài câu không?"
Hoàng đế nói: "Không cần, ngươi đã nói, nếu hắn thông minh thì không phải là Ngao Tâm. Người này rất ngạo mạn, ngươi đi cũng sẽ mất mặt."
Tiếp theo, hoàng đế nói: "Gần đây, có ai tung tin đồn gì không?"
Nam Cung Thác nói: "Thần giám sát thiên hạ, tuy có quan viên nói chuyện phiếm, nhắc đến hai chữ đại nghịch bất đạo. Nhưng đều là lo sợ triều đình sẽ nổi giận, chứ không phải chủ động đề xuất."
Hoàng đế nói: "Mười ba danh sĩ Giang Châu Nguyệt Đán Bình, hy vọng mười ba cái đầu này, có thể trấn nh·iế·p một chút."
...
Giang Châu thành, trong sân Nguyệt Đán Bình.
Vốn dĩ những danh sĩ này không dám lộ diện, sợ có người đến ép hỏi bọn hắn, Ngao Ngọc đã đỗ giải nguyên, các ngươi khi nào giải tán?
Nhưng bây giờ không giống như trước, việc Ngao Ngọc gian lận đã ầm ĩ, dư luận xôn xao.
Tình hình chiến đấu, càng ngày càng thuận lợi.
Báo cáo càng ngày càng tốt.
Tất cả đều thuận lợi hơn tưởng tượng.
Tùy tùng phía sau Tô Mang không phải mấy ngàn người, mà là mấy vạn người.
Vây công phủ thái thú, phủ tổng đốc, khóc lóc ở Khổng miếu, giơ tượng Khổng Thánh Nhân diễu phố, cuối cùng vây công trường thi.
Quá thuận lợi.
Sau đó, chỉ cần tạo ra huyết án, là xong.
Kinh thành bên kia, cơ bản cũng chín phần mười. Mạc Phùng Xuân áy náy với vợ con, chắc chắn sẽ nhận tội, rồi tự sát.
Đến lúc đó, Ngao Ngọc rõ ràng không gian lận, cũng thành án sắt.
Sau đó, mấy vạn người vây công Nộ Lãng hầu tước phủ, lột sạch mẹ con Ngao Ngọc diễu phố.
Khiến hai mẹ con muốn sống không được, muốn c·h·ế·t không xong.
Khống chế dư luận, thao túng người đọc sách trong thiên hạ, cảm giác quyền lực thật sung sướng.
Mấy ngàn người, mấy vạn người, như bầy cừu ngu xuẩn, kích động một chút, chọc giận một chút, là bọn họ muốn đánh đâu thì đánh đó.
Tương lai nếu thực sự nắm giữ được lực lượng này, có thể phân quyền với hoàng thất.
Lúc này, thủ tịch danh sĩ Nguyệt Đán Bình, có cảm giác bày mưu tính kế, quyết định thắng lợi ngoài ngàn dặm.
Hắn khẽ động tay, lập tức mấy vạn người nổi sóng gió. Đường đường Nộ Lãng hầu tước phủ, cũng sẽ bị nghiền nát.
"Sắp rồi, tin tức từ trường thi sẽ truyền đến."
"Chỉ cần thích khách của chúng ta động thủ, g·iết hơn trăm người, chuyện này sẽ kinh thiên, Ngao Ngọc chắc chắn phải c·h·ế·t."
"Lột sạch Liễu thị diễu phố, các ngươi không muốn đi xem sao? Chưa đến bốn mươi tuổi, phong vận vẫn còn, đẹp không thể tả." Danh sĩ thứ năm của Nguyệt Đán Bình cười nói.
"Chỉ xem thôi, không thể làm thật."
Lời này có hoang đường không? Rất thô tục, nhưng đây là nội dung giao lưu bình thường của mười danh sĩ Nguyệt Đán Bình.
"Có nên thừa cơ, g·iết c·h·ế·t Ngao Ngọc không? Để hắn bị đám thư sinh phẫn nộ dùng đá đập c·h·ế·t, nện thành thịt vụn, cũng hợp lý chứ?"
"Rất hợp lý, quan trọng là có nên g·iết c·h·ế·t bây giờ không?"
"Hay là g·iết đi, tránh đêm dài lắm mộng, dù sao là thư sinh phẫn nộ động thủ, không liên quan đến chúng ta." Mấy danh sĩ Nguyệt Đán Bình thảo luận khí thế ngất trời, phảng phất có thể bóp c·h·ế·t Vân Trung Hạc.
Lúc này, kiếm khách bên ngoài vội vàng xông vào.
"Việc lớn không tốt, việc lớn không tốt."
"Tô Mang trở mặt, công khai tiết lộ âm mưu của chúng ta, giờ phút này, chúng ta đều bị bắt, Thập Tam gia Thiện Trọc cũng bị bắt."
"Chúng ta trúng kế, chúng ta trúng kế, chúng ta bị Ngao Ngọc và Tô Mang, Vu Tranh liên thủ hãm hại!"
Nhất thời, mười hai danh sĩ ở Nguyệt Đán Bình biến sắc.
Đầu tiên là yên tĩnh như tờ.
Sau đó, danh sĩ thứ năm quát: "Có thể nghịch chuyển không, có thể nghịch chuyển không, nói Tô Mang bị mua chuộc, kích động thư sinh một lần nữa? Để người thứ ba trong kỳ thi hương này là Trịnh Giác dẫn đầu, hắn là người của chúng ta."
Nhưng không ai trả lời.
Vô dụng, đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.
Vừa rồi ở trường thi, thừa dịp loạn còn có thể tạo sự cố, một khi cục diện được Tô Mang và Vu Tranh ổn định, thì không còn cơ hội.
"Tô Mang, Tô Mang..." Danh sĩ thứ năm quát: "Tại sao? Hắn tại sao? Hắn không phải đầu óc có vấn đề, dùng gót chân nghĩ cũng biết, nên đứng về bên nào, Ngao Tâm có thể cho hắn cái gì? Cái gì cũng không cho được."
Thủ tịch danh sĩ Nguyệt Đán Bình cười lạnh: "Lương tri, cao thượng, lý tưởng, vì những thứ này? Lương tri buồn cười, lương tri hại c·h·ế·t người!"
Danh sĩ thứ năm run rẩy nói: "Vậy, làm sao bây giờ? Chúng ta lẽ nào ngồi chờ c·h·ế·t?"
Thủ tịch danh sĩ Giang Châu Nguyệt Đán Bình lạnh giọng: "Lần này chúng ta đã gây ra sóng gió, nếu ép nữa, sẽ không thể ép nổi. Trừ phi, gây ra một phong ba lớn hơn, kinh thiên động địa, loại chọc thủng trời."
Lời này vừa ra, mọi người biến sắc.
Đây là muốn làm gì? Như vậy sẽ long trời lở đất.
"Từ huynh, như thế chúng ta cũng không thoát khỏi tội." Danh sĩ thứ năm nói.
Thủ tịch danh sĩ Nguyệt Đán Bình nói: "Chuẩn bị, chúng ta lập tức rút lui, đi hải ngoại!"
Đám người này thật tàn nhẫn quyết đoán.
Sự tình không ổn, liền lập tức bỏ trốn. Hơn nữa trước khi chạy trốn, còn muốn triệt để dẫn nổ một phong ba lớn, muốn vô số người thịt nát xương tan.
Đứng mũi chịu sào là Vu Tranh, Ngao Ngọc, Tô Mang.
Đám người này khống chế dư luận và quyền lực quá lâu, đắm chìm trong thế giới quyền lực, muốn làm gì thì làm, đã mất đi sự sợ hãi.
"Đi, chúng ta lập tức biến mất, dẫn nổ phong ba kinh thiên này, không cần lộ diện, chuẩn bị ra hải ngoại."
"Đi ngay, đi ngay..."
Sau đó, mười hai danh sĩ cải trang, mở mật đạo, tránh né đám người, định bỏ trốn.
...
Cứ như vậy, mười hai danh sĩ Nguyệt Đán Bình không nói cho ai, kể cả Ngụy quốc công và Ngao Đình, trực tiếp biến mất khỏi Giang Châu thành.
Hai ngày sau, bọn hắn đã ở trên một con thuyền trên biển, buồm căng gió, hướng về phía đông.
Đi xa hải ngoại, vẫn có đường sống, thậm chí vẫn có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Thủ tịch danh sĩ Nguyệt Đán Bình, nhìn Giang Châu thành càng ngày càng xa, rồi biến mất trên mặt biển.
Trong lòng thả lỏng.
Bọn hắn trốn kịp thời, giờ đã an toàn. Hơn nữa mồi lửa đã để lại, không lâu nữa sẽ nổ, có thể khiến kẻ địch thịt nát xương tan.
Nhưng cũng tràn ngập sự không cam lòng, bởi vì bọn hắn kinh doanh ở Giang Châu mấy chục năm.
Nắm giữ dư luận mấy chục năm, dù là tổng đốc và thái thú, có lúc cũng phải nể bọn hắn ba phần.
Giờ tất cả đều vứt bỏ, trốn ra hải ngoại.
"Ngao Ngọc, Tô Mang, Vu Tranh các ngươi chờ đó, không lâu nữa, chúng ta sẽ trở lại."
"Khi chúng ta trở về, nhất định khiến các ngươi thịt nát xương tan, vong tộc diệt chủng."
"Ta sẽ cho các ngươi biết, quyền lực của chúng ta lớn thế nào, đối địch với chúng ta là việc đáng sợ thế nào."
"Ngao Ngọc, nhất định khiến các ngươi vong tộc diệt chủng, vong tộc diệt chủng!"
Đúng lúc này!
Thuyền lớn bỗng nhiên quay đầu.
Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra?
"Các ngươi muốn làm gì? Chỉnh hướng, đi về phía đông, đi về phía đông..." Danh sĩ thứ năm của Nguyệt Đán Bình nghiêm nghị nói.
Nhưng một giây sau, trên thuyền xuất hiện hết thân ảnh này đến thân ảnh khác.
Ngay sau đó, một mình Nam Cung Nhị, chó săn của Hắc Băng Đài Nam Chu đế quốc, bước ra.
Mười danh sĩ Nguyệt Đán Bình biến sắc, rút kiếm.
Nam Cung Nhị gãi mũi, đi thẳng tới trước mặt danh sĩ thứ năm rút kiếm.
"Ngươi, ngươi... ngươi... muốn g·iết ta à?" Nam Cung Nhị nói.
Nghe qua hung danh của hắn, danh sĩ thứ năm run tay, kiếm rơi xuống.
"Bệ hạ... có thánh chỉ cho, cho các ngươi, các ngươi không nghe đã đi, là... là... là... không đúng?" Nam Cung Nhị nói: "Ngươi, các ngươi... biết quy củ của ta, chọn hai người... cho chó ăn. Nhưng... nhưng các ngươi thủ đoạn quá bẩn, ta... ta sợ chó của ta ăn các ngươi, sẽ bị tiêu chảy, nên không ăn."
Mười hai danh sĩ thở phào.
Nam Cung Nhị nói: "Thời tiết... lạnh, chó... chó của ta muốn mặc quần áo, thiếu vài bộ da, hay... các ngươi giúp một chút. Hai, hai người là được."
Mười hai danh sĩ Nguyệt Đán Bình liếc nhau.
Sau đó, đẩy danh sĩ thứ năm và danh sĩ thứ chín ra.
Danh sĩ thứ năm, danh sĩ thứ chín lập tức sợ hãi, lớn tiếng nói: "Tại sao là chúng ta, tại sao là chúng ta?"
Bởi vì các ngươi bình thường nói năng thô tục nhất.
"Lang tâm cẩu phế, lang tâm cẩu phế... Các ngươi sẽ không được c·h·ế·t yên... c·h·ế·t không yên..." Danh sĩ thứ năm chỉ vào thủ tịch danh sĩ, nghiêm nghị nói: "Nhị gia, Hắc Băng Đài Nhị gia, ta muốn tố cáo, ta muốn cung khai, bọn hắn đã làm những việc bẩn thỉu ta đều biết, ta muốn cung khai."
Nam Cung Nhị nói: "Khéo, trùng hợp, ta... ta cũng biết, không cần ngươi cung khai."
"Lột da, rút... rút gân..." Nam Cung Nhị hạ lệnh.
Sau đó, danh sĩ thứ năm, danh sĩ thứ chín bị kéo xuống.
Một lát sau, truyền đến âm thanh thê lương, đây mới thực sự là rút gân lột da.
Nam Cung Nhị nói với mười danh sĩ còn lại: "Chúng ta... về Giang Châu, nhận thánh chỉ của hoàng đế bệ hạ, thế... thế nào?"
Thủ tịch danh sĩ Giang Châu Nguyệt Đán Bình run rẩy nói: "Vâng."
...
Trở lại Giang Châu.
Thủ tịch danh sĩ Nguyệt Đán Bình mới biết, hai ngày trước bọn hắn đã bị tổng bộ Nguyệt Đán Bình khai trừ.
Ngay sau đó là hoàng đế hạ chỉ trách cứ.
Sau đó là công thẩm.
Tiếp theo là diễu phố, trừ hai người bị rút gân lột da, mười một người còn lại, bị lôi ra diễu phố thị chúng.
Vô số trứng gà thối, rau nát, còn có cả cứt đái, nện lên người mười một danh sĩ.
Thật sự chật vật, muốn sống không được, muốn c·h·ế·t không xong.
Diễu phố xong, chính thức tuyên án mười một người.
Ngũ mã phanh thây!
Ba ngày sau hành hình!
Nhất thời, ánh mắt mọi người lại đổ dồn về Ngụy quốc công phủ và Ngao Minh.
Nguyệt Đán Bình giải tán theo khế ước, rất triệt để, ngay cả thân thể cũng giải tán, vậy các ngươi thì sao?
Thực hiện khế ước không?
Đoàn Oanh Oanh, ngươi có gả cho Ngao Ngọc không?
Ngao Minh, ngươi có phải nên tuyên bố gì không?
...
*Chú thích: Hôm nay đổi mới 1 vạn 5 ngàn chữ, ngày cuối cùng của tháng, có nguyệt phiếu xin đừng lãng phí, bánh ngọt rất cần sự ủng hộ của các bạn! Cảm kích vạn phần ân tình của ngài!*
Kinh thành Nam Chu đế quốc.
Mạc Phùng Xuân, Chiết Xung giáo úy của cấm Vệ quân tả hữu võ vệ, sau khi tan ca trở về nhà.
Đây chỉ là một sân nhỏ bình thường, không thể nói là quá mức keo kiệt, nhưng tuyệt đối không xa hoa.
Mặc dù hắn là quan tứ phẩm, nhưng là quan tứ phẩm trong quân đội, ở kinh thành thì quan nhiều vô số, quan nhất phẩm, nhị phẩm còn nhiều, một võ tướng tòng tứ phẩm như hắn căn bản không tính là nhân vật gì.
Bổng lộc của hắn không cao, cũng không thấp, chỉ đủ để mua một căn nhà nhỏ này.
Đương nhiên, với vị trí của hắn, muốn vơ vét cũng không phải không có, mà chắc chắn là có.
Nhưng hắn xuất thân từ gia đình nghèo khó, trời sinh gân cốt xuất sắc, là kỳ tài luyện võ, nên được sư phụ thu làm đệ tử.
Luyện võ hai mươi năm, thi đỗ võ cử nhân, võ tiến sĩ, con đường khoa cử võ của hắn tương đối thuận lợi.
Sau đó theo Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm nam chinh bắc chiến, lập được chiến công hiển hách, trên người mang đầy vết thương.
Hắn đã từng trải qua thời khắc huy hoàng, thậm chí tự tay c·h·é·m g·iết quốc chủ của một nước Nam Man nào đó, nhiều lần không màng sống c·h·ế·t, một mình xông lên trước, trèo lên tường thành địch, lập công đầu đoạt thành.
Suốt hơn hai mươi năm, từ bách hộ lên tới Định Viễn tướng quân.
Định Viễn tướng quân, nghe có vẻ rất uy phong, có cảm giác rất ngưu b·ứ·c.
Nhưng... Đây chỉ là một tướng quân ngũ phẩm mà thôi.
Phiêu Kỵ đại tướng quân, Trấn Quốc đại tướng quân, Trấn Quân đại tướng quân, Quan Quân đại tướng quân, Hoài Hóa đại tướng quân.
Những cái này mới là phong hào tướng quân ngưu b·ứ·c.
Cái gì mà Định Viễn tướng quân, căn bản chẳng đáng tiền.
Không có cách nào, dù hắn lập công lớn, nhưng xuất thân quá hèn mọn.
Nếu như một tử đệ huân quý có được công lao như hắn, đã sớm lên tới Quan Quân đại tướng quân, sớm làm đề đốc một tỉnh.
Nhưng không có cách nào, hắn xuất thân bình dân.
Có thể trách ai? Trách Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm?
Chính bản thân Ngao Tâm còn không thăng tiến được, mười mấy năm trước đã nghe nói muốn tấn phong công tước, kết quả không thành.
Khi nam chinh, còn nhắm tới chức vị đô đốc, thậm chí lúc huy hoàng nhất, không những là Chinh Nam đô đốc, còn kiêm đại đô hộ của mấy tỉnh Nam Man.
Nhưng đó đều là chức vị tạm thời, một khi đại chiến kết thúc, giao lại binh phù, thì chỉ còn lại hư danh Phiêu Kỵ đại tướng quân.
Đúng vậy, Phiêu Kỵ đại tướng quân chỉ là võ quan tản chức, chỉ là một cái danh xưng.
Trước đó rất nhiều người giống như Ngao Tâm, năm mươi mấy tuổi đã sớm đi tìm chức quan chủ sự Xu mật viện, hoặc thái úy, dù gì Binh bộ Thượng thư cũng có thể.
Nhưng người ta không cho, Ngao Tâm cũng không thèm.
Thái úy không được, Xu mật sứ, Xu mật phó sứ không được, Binh bộ Thượng thư cũng không được.
Vài thập kỷ trước, mấy đại đế quốc cải cách, hủy bỏ Thượng Thư tỉnh, Trung Thư tỉnh, thành lập nội các, Xu mật viện cũng bị phân quyền, vị trí Xu mật sứ cạnh tranh không quá gay gắt, người chuyên về quân sự như Ngao Tâm thích hợp nhất làm Xu mật sứ, mà tư lịch cũng hoàn toàn đầy đủ.
Rất nhiều người đều cảm thấy, ân huệ này chắc chắn là để dành cho Vạn Duẫn hoàng đế mới đăng cơ, để hắn thi ân.
Kết quả, tân hoàng đế lên ngôi, Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm vẫn như cũ bị bỏ mặc.
Mãi đến khi bắc phạt, chinh chiến Vô Chủ chi địa, đồng thời khai chiến với Đại Doanh đế quốc, mới một lần nữa trọng dụng Ngao Tâm, hơn nữa còn là hữu đô đốc của phủ Chinh Bắc đại đô đốc, là nhân vật thứ hai.
Chủ soái như Ngao Tâm, đều bị bỏ xó như vậy, thì càng đừng nói đến những tướng lĩnh dưới trướng hắn.
Cho nên Mạc Phùng Xuân đương nhiên muốn tìm đường, vất vả lắm mới nhờ cậy được sư phụ, được điều đến cấm quân, làm Chiết Xung giáo úy, không cao không thấp.
Lần bắc chinh Vô Chủ chi địa này, có không ít người muốn lập công, chủ động xin đi giết giặc. Nhưng Mạc Phùng Xuân lòng lập công đã phai nhạt, hơn nữa cũng cảm thấy gặp lại Ngao Tâm hầu tước thì xấu hổ, nên không đề cập đến việc này.
Nếu không, võ công của Mạc Phùng Xuân rất cao cường.
Về đến nhà, việc đầu tiên hắn làm là luyện võ.
Tạ đá nặng mấy trăm cân, trong tay hắn nhẹ nhàng, như đồ chơi.
Hắn quả thật có dũng khí địch vạn người.
Luyện võ xong, toàn thân cơ bắp như muốn nổ tung.
Thê tử cầm khăn mặt đến, để hắn lau mồ hôi.
"Sắp ăn cơm rồi." Thê tử dịu dàng nói.
"Ừm." Mạc Phùng Xuân gật đầu, hắn rời chiến trường, trở về kinh thành, không phải là vì muốn ở bên vợ con sao?
Nhân lúc con cái trong phòng không chú ý, hắn cúi xuống hôn lên mặt thê tử.
Thê tử đã khoảng bốn mươi tuổi, không còn trẻ trung mỹ mạo, nhưng khi bị hôn, vẫn lộ ra vài phần kiều mị, hung hăng lườm hắn.
Lau mồ hôi xong, Mạc Phùng Xuân định vào phòng ăn cơm.
Bỗng nhiên, dưới chân loạng choạng.
Không ổn, trúng độc.
Trong khăn tắm này đã bị người ta tẩm độc.
Nhất thời, Mạc Phùng Xuân cảm thấy choáng váng, tứ chi bủn rủn, hoa mắt chóng mặt.
"Đừng làm hại người nhà ta, đừng làm hại người nhà ta..." Mạc Phùng Xuân lớn tiếng nói.
Thê tử không hiểu chuyện gì, vội vàng chạy tới đỡ: "Phu quân, chàng nói gì vậy? Chàng nói gì vậy?"
Con trai trong phòng cũng ném sách vở, cầm đao xông ra. Mạc Phùng Xuân không muốn con trai luyện võ, ép nó đọc sách, bây giờ quan văn rõ ràng quý giá hơn, nhưng con trai giống hắn, đọc sách không vào, chỉ muốn luyện võ.
"Mau vào phòng, mau vào phòng..." Mạc Phùng Xuân hét lớn: "Ra đây nói chuyện, ra đây nói chuyện, đừng làm hại người nhà ta."
"Sưu sưu sưu sưu..."
Lập tức có mấy bóng đen tràn vào, vô số ám khí như mưa bão bắn tới.
Thê tử ngã xuống đất.
Con trai vung đao, chống đỡ được vài giây, quả là một hạt giống luyện võ tốt, nhưng vẫn không chống đỡ được.
Nếu không trúng độc, Mạc Phùng Xuân đã sớm vung trường thương xông lên.
Nhưng bây giờ hắn trúng độc, choáng váng, đứng còn không vững.
"A... A... A..."
Mạc Phùng Xuân choáng váng, tứ chi bủn rủn, bỗng nhiên nhấc tạ đá mấy trăm cân, ném mạnh ra xa mười mấy mét.
Tiếp đó, lại cầm cối xay trong sân, ném ra xa mấy chục mét.
Muốn tìm trường thương, nhưng phát hiện đã biến mất.
Thế là, nhổ bật một cái cây trong sân, vung lên xông tới.
Dù đứng không vững, hoa mắt chóng mặt, hắn vẫn dũng mãnh, có thể thấy võ công cao cường thế nào.
Nhưng một giây sau.
Mấy bóng đen từ nóc nhà rơi xuống, kề đao lên cổ vợ và con hắn.
Nếu Mạc Phùng Xuân có quyền thế, đã có thể ở tại nội thành, nơi đó nếu xảy ra động tĩnh lớn như vậy, cấm quân tuần tra đã sớm xông tới.
Nhưng hắn không có nhiều tiền, chỉ có thể mua sân nhỏ ở ngoại thành.
Điều này thật nực cười, Chiết Xung giáo úy của cấm vệ quân, trong nhà mình lại không có cấm quân tuần tra.
"Đừng làm hại vợ con ta, các ngươi muốn làm gì?" Mạc Phùng Xuân run rẩy nói.
Thích khách cầm đầu thản nhiên nói: "Nghe nói ngươi là bộ hạ cũ của Ngao Tâm."
"Phải thì sao?" Mạc Phùng Xuân nói.
Thích khách cầm đầu nói: "Không lâu trước đây, ngươi từng dẫn cấm quân, hộ tống bài thi hương của tỉnh Thương Lãng đến Giang Châu thành?"
Mạc Phùng Xuân nói: "Phải thì sao?"
Thích khách cầm đầu nói: "Ngươi đã bí mật lấy bài thi ra, sao chép một bản, rồi lén đưa cho Ngao Ngọc."
Mạc Phùng Xuân nghiêm nghị nói: "Nói bậy, ta và Ngao Tâm hầu tước căn bản không có nhiều giao tình, từ khi ta đến cấm vệ quân, càng không có liên hệ gì với hắn. Hơn nữa bài thi hương, có giấy niêm phong, có khóa sắt, làm sao ta có thể lấy ra được?"
Thích khách cầm đầu nói: "Không, ngươi chắc chắn đã làm như vậy. Ngươi phải nói mình đã làm vậy, nếu không thê tử và con trai của ngươi sẽ phải c·h·ế·t trước mặt ngươi."
Tiếp theo, thích khách cầm đầu lấy ra một tờ giấy, phía trên chi chít chữ: "Đây là nhận tội thư của ngươi, ký tên và điểm chỉ vào, sau đó ngươi uống t·h·u·ố·c đ·ộ·c t·ự v·ẫn."
Mạc Phùng Xuân run rẩy nói: "Nhất định phải vậy sao? Nhất định phải vậy sao?"
"Đúng, nhất định phải như vậy, không thì vợ con ngươi sẽ c·h·ế·t, c·h·ế·t ngay trước mặt ngươi." Thích khách cầm đầu nói.
Mạc Phùng Xuân nói: "Một khi ta nhận tội, các ngươi vẫn sẽ g·iết vợ con ta."
Thích khách cầm đầu nói: "Không thể nào, g·iết bọn họ, ngược lại sẽ khiến việc ngươi uống t·h·u·ố·c đ·ộ·c t·ự v·ẫn không đủ chân thật. Hơn nữa, ngươi không có lựa chọn, phải không?"
Kẻ cầm đầu kề đao lên cổ thê tử Mạc Phùng Xuân, vạch một đường, máu tươi lập tức tuôn ra.
Mạc Phùng Xuân đau lòng như cắt, run rẩy nói: "Dừng tay, dừng tay! Ta ký, ta ký..."
Sau đó, hắn ném thân cây, lảo đảo đi đến bàn đá, cố gắng lắm mới ký được tên mình, sau đó cắn nát ngón tay, điểm chỉ.
Thừa nhận mình đã trộm bài thi hương, rồi đưa cho Ngao Ngọc.
"Được chưa? Có thể tha cho thê tử ta không?" Mạc Phùng Xuân nói.
Thích khách thủ lĩnh lấy ra một bình từ trong ngực, đặt lên bàn nói: "Đây là Hạc Đỉnh Hồng, uống đi, sẽ rất đau khổ, nhưng không lâu sau sẽ được giải thoát."
Nước mắt Mạc Phùng Xuân tuôn rơi, không muốn rời xa thê tử và con trai.
Thế giới này làm sao vậy?
Hắn không hề đắc tội ai, làm Chiết Xung giáo úy này cẩn thận từng li từng tí, tại sao vẫn gặp tai họa?
Chỉ vì hắn từng là bộ hạ cũ của Ngao Tâm sao?
Thế giới này làm sao vậy? Ta chiến công hiển hách, uy phong lẫm liệt ở nơi đất khách, thậm chí từng g·iết quốc chủ địch quốc.
Tại sao trở về đế quốc, lại sống uất ức như vậy?
Thế giới này, thật không bình thường, không bình thường.
Sau đó, hắn cầm bình thuốc độc, mở ra, định uống.
"Sưu..."
Một đạo quang ảnh bắn tới, đánh nát bình thuốc độc trong tay Mạc Phùng Xuân.
Cửa phòng mở ra.
Một bóng người chậm rãi đi vào.
Những thích khách kia theo bản năng muốn xông lên g·iết.
Nhưng vừa chạy được vài bước, liền dừng lại, đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.
Bởi vì người đến là Nam Cung Nhị của Hắc Băng Đài Nam Chu đế quốc, con nuôi thứ hai của Đại đô đốc Hắc Băng Đài.
Nam Cung Nhị không thèm nhìn những thích khách này, đi đến trước mặt Mạc Phùng Xuân, sờ lên Hạc Đỉnh Hồng trên bàn, cố nén xúc động muốn liếm thử.
Đây chính là kịch độc.
Nhưng, vẫn không nhịn được, hắn thè lưỡi liếm một ngụm, mặt mày co giật.
Cầm rượu mạnh, súc rửa đầu lưỡi.
Mẹ kiếp, tên này bị thần kinh à.
Tiếp đó, hắn đến bên thê tử Mạc Phùng Xuân, theo bản năng muốn sờ động mạch cổ nàng, xác định c·h·ế·t hay chưa.
Nhưng tay vừa đưa ra, lại dùng khăn tay đệm lên ngón tay, chạm vào động mạch cổ nàng.
Rồi lại sờ động mạch cổ con trai Mạc Phùng Xuân.
Hai mẹ con còn sống, chỉ là hôn mê.
Nam Cung Nhị đi đến trước mặt thích khách thủ lĩnh, giơ tay.
Thích khách thủ lĩnh mặt co giật, giao ra nhận tội thư của Mạc Phùng Xuân.
"Tần, Tần Hồng Liên?" Nam Cung Nhị hỏi.
Thích khách thủ lĩnh rõ ràng mang mặt nạ, nhưng vẫn bị gọi tên. Hắn là một sát thủ chuyên nghiệp, một cao thủ giang hồ, lại bị thế lực nuôi nhốt, chuyên làm việc bẩn thỉu, thủ đoạn tàn độc.
Một nam nhân ác độc như vậy, lại có cái tên nữ tính.
Thích khách thủ lĩnh Tần Hồng Liên mặt co giật, không nói gì.
Ở đây rõ ràng có mười thích khách, Nam Cung Nhị chỉ có một mình, nhưng bọn chúng không dám động thủ.
"Các ngươi, các ngươi... Nguyệt Đán Bình, không phải... đều là... văn... văn nhân sao? Sao còn, còn g·iết người phóng hỏa?" Nam Cung Nhị nói lắp, nhưng là kẻ nói lắp đáng sợ nhất Nam Chu đế quốc.
Hắn là con chó săn đáng sợ nhất dưới trướng Đại đô đốc Hắc Băng Đài.
Võ công cực cao, độ trung thành cực cao, lại còn hung tàn.
"Các ngươi quá... quá... quá bẩn." Nam Cung Nhị nói.
Sau đó, hắn đi đến trước mặt Mạc Phùng Xuân, ngồi xổm xuống nói: "Làm... ở... cấm quân... uất ức, đến, đến, đến Hắc Băng Đài của chúng ta đi."
"Vâng." Mạc Phùng Xuân run rẩy nói.
Nam Cung Nhị cầm nhận tội thư, đi ra ngoài.
Mười thích khách, không dám cản.
"Giao ra hai, hai người, cho chó... chó ta ăn, già, quy củ cũ..." Nam Cung Nhị ra khỏi sân, nói một câu.
Thích khách thủ lĩnh biến sắc, tiện tay chỉ hai người.
"Sưu sưu sưu sưu..." Hắn xuất kiếm như điện, cắt đứt gân mạch tứ chi của hai thích khách, ném ra ngoài.
"Ngao ngô, ngao ngô, ngao ngô..."
Sau đó, từ bên ngoài xông tới mười mấy con chó, hung ác như chó sói.
Trong chốc lát, ăn sạch hai thích khách kia.
"Các ngươi... nợ... nợ ta một mạng, ta... ta tùy thời đến lấy." Âm thanh của Nam Cung Nhị, vang vọng trong tai thích khách thủ lĩnh Tần Hồng Liên.
"Vâng, Nhị gia, tạ ơn Nhị gia không g·iết!"
Từ đầu tới cuối, cao thủ Hắc Băng Đài không hề lộ diện.
...
Nửa canh giờ sau!
Cái gọi là nhận tội thư của Mạc Phùng Xuân, cùng tình báo của Hắc Băng Đài, đều xuất hiện trong tay Vạn Duẫn hoàng đế Nam Chu đế quốc.
Trên bàn, còn có một phần mật tấu của Vu Tranh.
Hoàng đế ghét Vu Tranh, nên ném mật tấu của hắn ra xa.
"Chó săn thả bọn chúng đi rồi?" Hoàng đế hỏi.
"Đúng!" Đại đô đốc Hắc Băng Đài Nam Cung Thác nói.
"Ừm." Hoàng đế tùy ý lên tiếng, biểu thị đã biết.
Đây cũng là thủ đoạn thường dùng của Hắc Băng Đài, khiến những kẻ liều mạng này nợ Hắc Băng Đài một mạng.
"Thủ đoạn này hơi bẩn." Hoàng đế nói: "Bọn chúng muốn hại Ngao Ngọc, trẫm có thể hiểu được. Nhưng chơi lớn như vậy, có phải hơi quá đáng, quên mất thiên hạ này là của ai rồi không? Bọn chúng thường nói một câu gì nhỉ?"
"Sĩ phu và thiên tử, cùng nắm thiên hạ." Đại đô đốc Hắc Băng Đài Nam Cung Thác nói.
"Đúng, chính là câu này." Hoàng đế nói: "Ngươi nói bọn chúng coi thiên hạ là của mình, thì không nên giày vò như vậy. Nhưng nếu biết thiên hạ là của trẫm, vậy thì hơi tùy tiện, phải không?"
"Vâng, quá tùy tiện." Nam Cung Thác nói.
Nam Chu hoàng đế nói: "Hầu Chính, Hầu Chính..."
Đại thái giám Hầu Chính lập tức chạy vào.
Nam Chu hoàng đế nói: "Soạn chỉ đi, ngươi biết phải viết thế nào chứ?"
Đại thái giám Hầu Chính nói: "Nô tỳ biết."
Sau đó, đại thái giám quỳ xuống, soạn thảo ý chỉ cho hoàng đế.
Hoàng đế xem qua, đóng ấn.
Đại thái giám Hầu Chính nói: "Bệ hạ, phong ý chỉ này trực tiếp phát tới Giang Châu, hay thông qua nội các?"
Hoàng đế nói: "Phải tôn trọng nội các, đưa qua cho mấy tể tướng nội các xem, rồi phát tới Giang Châu. Tể tướng Thượng Thư tỉnh là tể tướng, tể tướng nội các cũng là tể tướng."
"Vâng!" Đại thái giám Hầu Chính nói.
Sau đó, cầm thánh chỉ rời đi.
Trong thư phòng chỉ còn Nam Cung Thác và hoàng đế.
"Ngao Tâm này, không thông minh!" Hoàng đế thở dài.
Nam Cung Thác nói: "Bệ hạ, nếu hắn thông minh, thì không phải là Ngao Tâm."
Tiếp đó, Nam Cung Thác nói: "Có cần thần đi tìm hắn, nói vài câu không?"
Hoàng đế nói: "Không cần, ngươi đã nói, nếu hắn thông minh thì không phải là Ngao Tâm. Người này rất ngạo mạn, ngươi đi cũng sẽ mất mặt."
Tiếp theo, hoàng đế nói: "Gần đây, có ai tung tin đồn gì không?"
Nam Cung Thác nói: "Thần giám sát thiên hạ, tuy có quan viên nói chuyện phiếm, nhắc đến hai chữ đại nghịch bất đạo. Nhưng đều là lo sợ triều đình sẽ nổi giận, chứ không phải chủ động đề xuất."
Hoàng đế nói: "Mười ba danh sĩ Giang Châu Nguyệt Đán Bình, hy vọng mười ba cái đầu này, có thể trấn nh·iế·p một chút."
...
Giang Châu thành, trong sân Nguyệt Đán Bình.
Vốn dĩ những danh sĩ này không dám lộ diện, sợ có người đến ép hỏi bọn hắn, Ngao Ngọc đã đỗ giải nguyên, các ngươi khi nào giải tán?
Nhưng bây giờ không giống như trước, việc Ngao Ngọc gian lận đã ầm ĩ, dư luận xôn xao.
Tình hình chiến đấu, càng ngày càng thuận lợi.
Báo cáo càng ngày càng tốt.
Tất cả đều thuận lợi hơn tưởng tượng.
Tùy tùng phía sau Tô Mang không phải mấy ngàn người, mà là mấy vạn người.
Vây công phủ thái thú, phủ tổng đốc, khóc lóc ở Khổng miếu, giơ tượng Khổng Thánh Nhân diễu phố, cuối cùng vây công trường thi.
Quá thuận lợi.
Sau đó, chỉ cần tạo ra huyết án, là xong.
Kinh thành bên kia, cơ bản cũng chín phần mười. Mạc Phùng Xuân áy náy với vợ con, chắc chắn sẽ nhận tội, rồi tự sát.
Đến lúc đó, Ngao Ngọc rõ ràng không gian lận, cũng thành án sắt.
Sau đó, mấy vạn người vây công Nộ Lãng hầu tước phủ, lột sạch mẹ con Ngao Ngọc diễu phố.
Khiến hai mẹ con muốn sống không được, muốn c·h·ế·t không xong.
Khống chế dư luận, thao túng người đọc sách trong thiên hạ, cảm giác quyền lực thật sung sướng.
Mấy ngàn người, mấy vạn người, như bầy cừu ngu xuẩn, kích động một chút, chọc giận một chút, là bọn họ muốn đánh đâu thì đánh đó.
Tương lai nếu thực sự nắm giữ được lực lượng này, có thể phân quyền với hoàng thất.
Lúc này, thủ tịch danh sĩ Nguyệt Đán Bình, có cảm giác bày mưu tính kế, quyết định thắng lợi ngoài ngàn dặm.
Hắn khẽ động tay, lập tức mấy vạn người nổi sóng gió. Đường đường Nộ Lãng hầu tước phủ, cũng sẽ bị nghiền nát.
"Sắp rồi, tin tức từ trường thi sẽ truyền đến."
"Chỉ cần thích khách của chúng ta động thủ, g·iết hơn trăm người, chuyện này sẽ kinh thiên, Ngao Ngọc chắc chắn phải c·h·ế·t."
"Lột sạch Liễu thị diễu phố, các ngươi không muốn đi xem sao? Chưa đến bốn mươi tuổi, phong vận vẫn còn, đẹp không thể tả." Danh sĩ thứ năm của Nguyệt Đán Bình cười nói.
"Chỉ xem thôi, không thể làm thật."
Lời này có hoang đường không? Rất thô tục, nhưng đây là nội dung giao lưu bình thường của mười danh sĩ Nguyệt Đán Bình.
"Có nên thừa cơ, g·iết c·h·ế·t Ngao Ngọc không? Để hắn bị đám thư sinh phẫn nộ dùng đá đập c·h·ế·t, nện thành thịt vụn, cũng hợp lý chứ?"
"Rất hợp lý, quan trọng là có nên g·iết c·h·ế·t bây giờ không?"
"Hay là g·iết đi, tránh đêm dài lắm mộng, dù sao là thư sinh phẫn nộ động thủ, không liên quan đến chúng ta." Mấy danh sĩ Nguyệt Đán Bình thảo luận khí thế ngất trời, phảng phất có thể bóp c·h·ế·t Vân Trung Hạc.
Lúc này, kiếm khách bên ngoài vội vàng xông vào.
"Việc lớn không tốt, việc lớn không tốt."
"Tô Mang trở mặt, công khai tiết lộ âm mưu của chúng ta, giờ phút này, chúng ta đều bị bắt, Thập Tam gia Thiện Trọc cũng bị bắt."
"Chúng ta trúng kế, chúng ta trúng kế, chúng ta bị Ngao Ngọc và Tô Mang, Vu Tranh liên thủ hãm hại!"
Nhất thời, mười hai danh sĩ ở Nguyệt Đán Bình biến sắc.
Đầu tiên là yên tĩnh như tờ.
Sau đó, danh sĩ thứ năm quát: "Có thể nghịch chuyển không, có thể nghịch chuyển không, nói Tô Mang bị mua chuộc, kích động thư sinh một lần nữa? Để người thứ ba trong kỳ thi hương này là Trịnh Giác dẫn đầu, hắn là người của chúng ta."
Nhưng không ai trả lời.
Vô dụng, đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.
Vừa rồi ở trường thi, thừa dịp loạn còn có thể tạo sự cố, một khi cục diện được Tô Mang và Vu Tranh ổn định, thì không còn cơ hội.
"Tô Mang, Tô Mang..." Danh sĩ thứ năm quát: "Tại sao? Hắn tại sao? Hắn không phải đầu óc có vấn đề, dùng gót chân nghĩ cũng biết, nên đứng về bên nào, Ngao Tâm có thể cho hắn cái gì? Cái gì cũng không cho được."
Thủ tịch danh sĩ Nguyệt Đán Bình cười lạnh: "Lương tri, cao thượng, lý tưởng, vì những thứ này? Lương tri buồn cười, lương tri hại c·h·ế·t người!"
Danh sĩ thứ năm run rẩy nói: "Vậy, làm sao bây giờ? Chúng ta lẽ nào ngồi chờ c·h·ế·t?"
Thủ tịch danh sĩ Giang Châu Nguyệt Đán Bình lạnh giọng: "Lần này chúng ta đã gây ra sóng gió, nếu ép nữa, sẽ không thể ép nổi. Trừ phi, gây ra một phong ba lớn hơn, kinh thiên động địa, loại chọc thủng trời."
Lời này vừa ra, mọi người biến sắc.
Đây là muốn làm gì? Như vậy sẽ long trời lở đất.
"Từ huynh, như thế chúng ta cũng không thoát khỏi tội." Danh sĩ thứ năm nói.
Thủ tịch danh sĩ Nguyệt Đán Bình nói: "Chuẩn bị, chúng ta lập tức rút lui, đi hải ngoại!"
Đám người này thật tàn nhẫn quyết đoán.
Sự tình không ổn, liền lập tức bỏ trốn. Hơn nữa trước khi chạy trốn, còn muốn triệt để dẫn nổ một phong ba lớn, muốn vô số người thịt nát xương tan.
Đứng mũi chịu sào là Vu Tranh, Ngao Ngọc, Tô Mang.
Đám người này khống chế dư luận và quyền lực quá lâu, đắm chìm trong thế giới quyền lực, muốn làm gì thì làm, đã mất đi sự sợ hãi.
"Đi, chúng ta lập tức biến mất, dẫn nổ phong ba kinh thiên này, không cần lộ diện, chuẩn bị ra hải ngoại."
"Đi ngay, đi ngay..."
Sau đó, mười hai danh sĩ cải trang, mở mật đạo, tránh né đám người, định bỏ trốn.
...
Cứ như vậy, mười hai danh sĩ Nguyệt Đán Bình không nói cho ai, kể cả Ngụy quốc công và Ngao Đình, trực tiếp biến mất khỏi Giang Châu thành.
Hai ngày sau, bọn hắn đã ở trên một con thuyền trên biển, buồm căng gió, hướng về phía đông.
Đi xa hải ngoại, vẫn có đường sống, thậm chí vẫn có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Thủ tịch danh sĩ Nguyệt Đán Bình, nhìn Giang Châu thành càng ngày càng xa, rồi biến mất trên mặt biển.
Trong lòng thả lỏng.
Bọn hắn trốn kịp thời, giờ đã an toàn. Hơn nữa mồi lửa đã để lại, không lâu nữa sẽ nổ, có thể khiến kẻ địch thịt nát xương tan.
Nhưng cũng tràn ngập sự không cam lòng, bởi vì bọn hắn kinh doanh ở Giang Châu mấy chục năm.
Nắm giữ dư luận mấy chục năm, dù là tổng đốc và thái thú, có lúc cũng phải nể bọn hắn ba phần.
Giờ tất cả đều vứt bỏ, trốn ra hải ngoại.
"Ngao Ngọc, Tô Mang, Vu Tranh các ngươi chờ đó, không lâu nữa, chúng ta sẽ trở lại."
"Khi chúng ta trở về, nhất định khiến các ngươi thịt nát xương tan, vong tộc diệt chủng."
"Ta sẽ cho các ngươi biết, quyền lực của chúng ta lớn thế nào, đối địch với chúng ta là việc đáng sợ thế nào."
"Ngao Ngọc, nhất định khiến các ngươi vong tộc diệt chủng, vong tộc diệt chủng!"
Đúng lúc này!
Thuyền lớn bỗng nhiên quay đầu.
Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra?
"Các ngươi muốn làm gì? Chỉnh hướng, đi về phía đông, đi về phía đông..." Danh sĩ thứ năm của Nguyệt Đán Bình nghiêm nghị nói.
Nhưng một giây sau, trên thuyền xuất hiện hết thân ảnh này đến thân ảnh khác.
Ngay sau đó, một mình Nam Cung Nhị, chó săn của Hắc Băng Đài Nam Chu đế quốc, bước ra.
Mười danh sĩ Nguyệt Đán Bình biến sắc, rút kiếm.
Nam Cung Nhị gãi mũi, đi thẳng tới trước mặt danh sĩ thứ năm rút kiếm.
"Ngươi, ngươi... ngươi... muốn g·iết ta à?" Nam Cung Nhị nói.
Nghe qua hung danh của hắn, danh sĩ thứ năm run tay, kiếm rơi xuống.
"Bệ hạ... có thánh chỉ cho, cho các ngươi, các ngươi không nghe đã đi, là... là... là... không đúng?" Nam Cung Nhị nói: "Ngươi, các ngươi... biết quy củ của ta, chọn hai người... cho chó ăn. Nhưng... nhưng các ngươi thủ đoạn quá bẩn, ta... ta sợ chó của ta ăn các ngươi, sẽ bị tiêu chảy, nên không ăn."
Mười hai danh sĩ thở phào.
Nam Cung Nhị nói: "Thời tiết... lạnh, chó... chó của ta muốn mặc quần áo, thiếu vài bộ da, hay... các ngươi giúp một chút. Hai, hai người là được."
Mười hai danh sĩ Nguyệt Đán Bình liếc nhau.
Sau đó, đẩy danh sĩ thứ năm và danh sĩ thứ chín ra.
Danh sĩ thứ năm, danh sĩ thứ chín lập tức sợ hãi, lớn tiếng nói: "Tại sao là chúng ta, tại sao là chúng ta?"
Bởi vì các ngươi bình thường nói năng thô tục nhất.
"Lang tâm cẩu phế, lang tâm cẩu phế... Các ngươi sẽ không được c·h·ế·t yên... c·h·ế·t không yên..." Danh sĩ thứ năm chỉ vào thủ tịch danh sĩ, nghiêm nghị nói: "Nhị gia, Hắc Băng Đài Nhị gia, ta muốn tố cáo, ta muốn cung khai, bọn hắn đã làm những việc bẩn thỉu ta đều biết, ta muốn cung khai."
Nam Cung Nhị nói: "Khéo, trùng hợp, ta... ta cũng biết, không cần ngươi cung khai."
"Lột da, rút... rút gân..." Nam Cung Nhị hạ lệnh.
Sau đó, danh sĩ thứ năm, danh sĩ thứ chín bị kéo xuống.
Một lát sau, truyền đến âm thanh thê lương, đây mới thực sự là rút gân lột da.
Nam Cung Nhị nói với mười danh sĩ còn lại: "Chúng ta... về Giang Châu, nhận thánh chỉ của hoàng đế bệ hạ, thế... thế nào?"
Thủ tịch danh sĩ Giang Châu Nguyệt Đán Bình run rẩy nói: "Vâng."
...
Trở lại Giang Châu.
Thủ tịch danh sĩ Nguyệt Đán Bình mới biết, hai ngày trước bọn hắn đã bị tổng bộ Nguyệt Đán Bình khai trừ.
Ngay sau đó là hoàng đế hạ chỉ trách cứ.
Sau đó là công thẩm.
Tiếp theo là diễu phố, trừ hai người bị rút gân lột da, mười một người còn lại, bị lôi ra diễu phố thị chúng.
Vô số trứng gà thối, rau nát, còn có cả cứt đái, nện lên người mười một danh sĩ.
Thật sự chật vật, muốn sống không được, muốn c·h·ế·t không xong.
Diễu phố xong, chính thức tuyên án mười một người.
Ngũ mã phanh thây!
Ba ngày sau hành hình!
Nhất thời, ánh mắt mọi người lại đổ dồn về Ngụy quốc công phủ và Ngao Minh.
Nguyệt Đán Bình giải tán theo khế ước, rất triệt để, ngay cả thân thể cũng giải tán, vậy các ngươi thì sao?
Thực hiện khế ước không?
Đoàn Oanh Oanh, ngươi có gả cho Ngao Ngọc không?
Ngao Minh, ngươi có phải nên tuyên bố gì không?
...
*Chú thích: Hôm nay đổi mới 1 vạn 5 ngàn chữ, ngày cuối cùng của tháng, có nguyệt phiếu xin đừng lãng phí, bánh ngọt rất cần sự ủng hộ của các bạn! Cảm kích vạn phần ân tình của ngài!*
Bạn cần đăng nhập để bình luận