Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám
Chương 271: Thái thượng hoàng tiễn ngươi lên đường! Nhiều năm sau
**Chương 271: Thái thượng hoàng tiễn ngươi lên đường! Nhiều năm sau**
Vân Trung Hạc lộ ra biểu cảm vô cùng phức tạp.
Từ kinh ngạc đến khiếp sợ, sau đó đến căng thẳng, cuối cùng trở nên bình thản.
Cảm giác này hệt như hắn vừa mới nhận ra Yến Biên Tiên vậy.
Mà Yến Biên Tiên dường như cũng không có ý định vạch trần hắn, thở dài một tiếng nói: "Vân Trung Hạc đại nhân, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, liền nhận ra ngươi. Lúc đó ta vô cùng sốt ruột, bởi vì ta lo lắng ngươi cũng nhận ra ta. Kết quả lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư, vô số lần, ngươi cũng không có nhận ra ta, ta thở phào một hơi thật dài, nhưng lại không nhịn được có chút mất mát."
Vân Trung Hạc là thật sự không có nhận ra, thậm chí lần trước trên đường đi Mê Điệt cốc, Xung Điền đạo trưởng tới tiễn đưa, hắn vẫn như cũ không hề nhận ra.
"Ta là nên kiêu ngạo kỹ xảo của ta quá tốt, hay là phải cô đơn vì ngươi đã quên ta đây?" Yến Biên Tiên nói: "Ta thời thời khắc khắc đều nhớ kỹ ngươi, xem ngươi là đ·ị·c·h nhân lớn nhất, nhưng ngươi lại quên mất ta, dù đứng trước mặt ngươi, ngươi cũng không nhận ra, thế giới này thật sự là không công bằng."
Nhưng là Yến Biên Tiên suýt b·ị c·hém ngang lưng, Chu Ly không cứu được Yến Biên Tiên, xác thực cũng chỉ có một người mới có thể cứu được hắn, đó chính là thái thượng hoàng.
Vân Trung Hạc lại một lần nữa nhìn Xung Điền đạo trưởng thật lâu, hoàn toàn không nhìn ra là Yến Biên Tiên, dù là hiện tại cũng không nhìn rõ được, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không nhìn ra.
"Muốn từ thị lực của ta nhìn ra ta là Yến Biên Tiên?" Yến Biên Tiên nói: "Hay là không nhận ra? Đây không phải bởi vì ta lợi hại, đến mức thay đổi cả ánh mắt, mà là trước kia ngươi không hề chú ý tới ánh mắt của ta, trong thế giới của ngươi không có ta, đương nhiên không nhận ra. Giống như Tỉnh Trung Nguyệt khẳng định có thể nhận ra ngươi ngay lập tức, nhưng Lãnh Bích lại không thể."
"Thôi, không tự than thở nữa." Yến Biên Tiên nói: "Vân Trung Hạc đại nhân, ba tháng trước, ngươi đưa Chu Ly thái tử đi Mê Điệt cốc, ta đi tiễn ngươi, trước khi chia tay ta có nói với ngươi vài lời, ngươi còn nhớ không?"
Vân Trung Hạc đương nhiên nhớ kỹ, Yến Biên Tiên khuyên hắn giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, mặc dù không nói rõ ràng, nhưng Vân Trung Hạc lại nghe được rất rõ, Yến Biên Tiên khuyên hắn không nên quay lại, đi theo Chu Ly thái tử, ở luôn trong Mê Điệt cốc.
Yến Biên Tiên nói: "Ngươi có biết vì sao ta lại nói với ngươi những lời đó không?"
Vân Trung Hạc nói: "Dù thế nào cũng sẽ không phải là muốn bảo vệ ta chứ?"
Yến Biên Tiên nói: "Dĩ nhiên không phải, chỉ là muốn thăm dò ngươi lần cuối. Ngươi đến Đại Chu ba năm rưỡi rồi nhỉ?"
Đúng ba năm rưỡi.
Yến Biên Tiên nói: "Ngươi ở Đại Doanh đế quốc thời gian không quá nửa năm, ngươi cùng Phong Hành Diệt, Đại Doanh hoàng đế tiếp xúc rất ngắn, chúng ta cảm thấy chắc hẳn không có nhiều tình cảm, người mà ngươi có tình cảm sâu nhất ở Đại Chu đế quốc, hẳn là Tứ hoàng tử Doanh Khư. Mà ngươi ở Đại Chu đế quốc đã ba năm rưỡi, ăn cơm của Đại Chu, uống nước của Đại Chu, tiếp xúc với đế quốc Đại Chu nhiều như vậy. Cho nên chúng ta cảm thấy có lẽ, vạn nhất, tâm của ngươi đã thay đổi, ngươi không còn trung thành với Đại Doanh đế quốc, mà đã hướng về Đại Chu."
Vân Trung Hạc trầm mặc.
Yến Biên Tiên nói: "Lần này đưa Chu Ly thái tử đi Mê Điệt cốc, nếu như ngươi đi theo Chu Ly điện hạ cùng ở lại Đại Chu đế quốc, vậy thì chứng minh tâm của ngươi rất mâu thuẫn, ngươi không biết nên quyết định thế nào. Ngươi không muốn tổn thương Đại Chu đế quốc, cũng không nguyện ý tổn thương Đại Doanh đế quốc, điều này chứng tỏ ngươi đối với Đại Chu chúng ta đã có tình cảm. Nhưng một tháng sau, ngươi vẫn không do dự trở lại Đại Chu, điều này chứng tỏ ý chí của ngươi phi thường kiên quyết, ngươi vẫn trung thành với Đại Doanh đế quốc, ngươi vội vã trở về Đại Chu, chính là muốn chấp hành nhiệm vụ còn dang dở, kết quả này khiến chúng ta rất đau lòng."
Mẹ kiếp, loại thăm dò này đúng là không có chút dấu vết nào.
"Đi thôi, Vân đại nhân." Yến Biên Tiên thản nhiên nói: "Cùng chúng ta đi một chuyến."
Vân Trung Hạc đi theo Yến Biên Tiên, hai người dạo bước trên đường phố, Vân Trung Hạc vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía Yến Biên Tiên, phảng phất muốn liên hệ với Yến Biên Tiên trong trí nhớ của hắn.
Nhưng hai người lại không nói chuyện nữa.
Một lúc lâu sau, Yến Biên Tiên bỗng nhiên mở miệng nói: "Ta lại nghĩ tới bốn năm trước, lúc ấy ta hãm hại ngươi và Doanh Khư, cảm thấy mình sắp đại thắng, thật sự rất đắc ý, lúc ấy Đại Chu đế quốc chúng ta suýt chút nữa đã giành được thắng lợi hoàn toàn. Kết quả lại công cốc, thật khiến người ta đau lòng. Chỉ còn một chút nữa, một chút nữa thôi."
"Cho nên. . ." Yến Biên Tiên nhìn về phía Vân Trung Hạc nói: "Cho dù là lúc này, trong nội tâm ta không có bất luận cái gì đắc ý, cũng không có cảm thấy ta đã thắng ngươi."
Vân Trung Hạc không nói gì, hai người đi thẳng, cứ đi mãi.
Sau đó trở lại một trạch viện bí mật, nơi này là một phòng an toàn của Hắc Băng Đài của Đại Chu đế quốc, mở một cánh cửa ngầm, xuất hiện một mật đạo dưới đất, kéo dài xuống dưới, rất sâu.
Cuối mật đạo dưới đất, có một cánh cửa.
"Đại đô đốc." Yến Biên Tiên khom người hành lễ.
Nam Cung Thác khom người nói: "Yến đại nhân."
Vân Trung Hạc không khỏi nhìn Nam Cung Thác, người này rốt cuộc đóng vai trò gì? Hắn là từ đầu đã hiệu trung thái thượng hoàng sao? Nhìn qua không giống.
Nam Cung Thác nói: "Vân đại nhân không cần nhìn ta như vậy, ta cũng là một kẻ có mắt không tròng."
Vân Trung Hạc hiểu, Nam Cung Thác nói một câu hai ý.
Thứ nhất, Nam Cung Thác không phải ngay từ đầu đã hiệu trung thái thượng hoàng, hắn vẫn hai bên đều đặt cược, không làm mất lòng bên nào.
Thứ hai, hắn không nhận ra Vân Trung Hạc, là Yến Biên Tiên nói cho hắn biết.
Vân Trung Hạc nói: "Chúc mừng Yến đại nhân, không lâu nữa, sẽ nhậm chức Đại đô đốc Hắc Băng Đài."
Yến Biên Tiên cười tự giễu.
"Mời ngồi." Yến Biên Tiên nói.
Sau đó hai người ngồi đối diện nhau.
Yến Biên Tiên nói: "Vân đại nhân, kỳ thật ta và thái thượng hoàng từng bàn luận về lòng trung thành của ngươi. Ta nói ngươi là người rất bốc đồng, hoàn toàn bị tình cảm khống chế, căn bản sẽ không vì quyền thế mà thay đổi, cho nên một khi quyết định hiệu trung, sẽ không bao giờ phản bội, trừ khi đối tượng ngươi thần phục không còn đáng để ngươi hiệu trung."
Yến Biên Tiên rót cho Vân Trung Hạc một chén trà.
"Thái thượng hoàng nhân từ, hắn đối với ngươi, từ trước đến nay đều ấm áp như gió xuân, như ông cháu, cho nên không muốn lạnh lùng, như thế không thể diện." Yến Biên Tiên nói: "Cho nên trước khi gặp ngươi, cần làm rõ một vài chuyện."
Vân Trung Hạc nói: "Yến Biên Tiên đại nhân, các ngươi đã sớm khám phá thân phận của ta, nhưng lại không vạch trần, tại sao không trực tiếp đối chất? Bây giờ lại muốn vạch trần ra?"
Yến Biên Tiên nói: "Bởi vì ngươi cũng đã nhận ra rồi? Cứ như vậy, giả bộ thân mật sẽ không còn ý nghĩa."
A, đúng!
Thái tử Chu Ly ngoài ý muốn hôn mê, biến thành người thực vật. Mà thái thượng hoàng phảng phất trẻ lại, trở nên cường tráng, căn bản không thể gạt được những người có tâm.
Ngay cả Vu Tranh đại nhân đều đã nhìn ra, nản lòng thoái chí, chuẩn bị từ quan, huống chi là Vân Trung Hạc sớm chiều ở chung?
Thái thượng hoàng cũng khẳng định đã nhận ra sự thay đổi thái độ của Vân Trung Hạc, cho nên hai người ở chung đã rất khó chịu, cả hai đều cảm nhận được, cho nên tiếp tục giả vờ không còn ý nghĩa.
Cho nên, thế giới này ngươi có thể giả dối nhân nghĩa, chỉ cần ngươi có thể giả vờ cả đời, cho đến lúc xuống mồ, vậy nhân nghĩa của ngươi chính là thật, cho dù là giả vờ.
Nhưng vào thời khắc quan trọng nhất, thái thượng hoàng quyết định không giả vờ nữa, bởi vì mục đích của hắn đã đạt được.
Hai người lại trầm mặc.
Yến Biên Tiên nói: "Ngươi cũng thấy đấy, thái thượng hoàng đã cải lão hoàn đồng, cứ như vậy có thể sống thêm 40 năm nữa, trong đó có hơn phân nửa là công lao của ngươi, bởi vì viên đan dược kia là ngươi lấy được từ Mê Điệt cốc."
Vân Trung Hạc trầm mặc chốc lát nói: "Kỳ thật coi như ta không có lấy được viên đan dược kia, thái thượng hoàng cũng sẽ lấy được, chỉ là cái giá phải trả sẽ lớn hơn nhiều."
Ngay sau đó, Vân Trung Hạc bỗng nhiên nói: "Năm ngoái thái thượng hoàng bế quan 49 ngày, suýt chút nữa băng hà, đó là hắn giả vờ?"
Yến Biên Tiên nói: "Liên quan tới thái thượng hoàng, ta không dám tùy tiện suy đoán."
Vân Trung Hạc nghĩ một hồi, gật đầu nói: "Đúng, hắn là giả vờ, hắn đây là đang ép Mê Điệt cốc, các ngươi phải nắm chặt, bằng không đợi đến hắn thật sự c·hết rồi, ngươi Mê Điệt cốc cho dù có thần đan diệu dược gì cũng không kịp."
Yến Biên Tiên khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc nhàn nhạt.
Vân Trung Hạc rùng mình, chẳng lẽ chân tướng sự thật còn sâu xa hơn hắn dự liệu? Còn kinh người hơn?
Thái thượng hoàng này so với trong tưởng tượng của hắn còn khó lường hơn?
"Thôi, không nói những thứ này nữa." Yến Biên Tiên nói: "Chúng ta trở lại chuyện chính, giả thiết thái thượng hoàng sống đến 120 tuổi. Mà bây giờ Chu Ly thái tử hôn mê bất tỉnh, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp đóng băng hắn, đợi 40 năm sau tỉnh lại, đến lúc đó hắn vẫn có thể kế vị, không phải sao?"
"Ha ha ha. . ." Vân Trung Hạc nói: "Ngươi thật sự nghĩ vậy sao? Yến Biên Tiên đại nhân, ngươi nói loại lời này thật không tôn trọng ta, hoàn toàn xem ta là đồ đần."
Không nói đến việc đóng băng 40 năm nghe rất vô lý, mấu chốt nhất là thái thượng hoàng có khả năng để Chu Ly kế vị sao? Hoàn toàn không có khả năng, với tính cách của hắn, sau khi kéo dài tuổi thọ đến 120 tuổi, chỉ sợ lại muốn trường sinh bất lão.
Đương nhiên thế giới này không có cái gì trường sinh bất lão, nhưng thân thể hắn bây giờ cường tráng, hoàn toàn có thể sinh thêm một đứa nữa, kế thừa hoàng vị.
Chu Ly điện hạ và thái thượng hoàng đã có khúc mắc sâu sắc, làm sao có thể để hắn kế vị?
"Thôi, không vòng vo nữa, vào thẳng vấn đề." Yến Biên Tiên nói: "Thái thượng hoàng và ngươi thân như ông cháu, cho nên đương nhiên không muốn trở mặt thành thù, ngươi là nhân tài vô song, lại lập công lớn cho hắn, cho nên hắn muốn ngươi thật sự hiệu trung Đại Chu đế quốc, thực sự trở thành phụ tá đắc lực của thái thượng hoàng."
Vân Trung Hạc nói: "Yến Biên Tiên đại nhân, phụ tá đắc lực của thái thượng hoàng không phải là ngươi sao?"
Yến Biên Tiên nói: "Ta chỉ là một kẻ vô năng mà thôi."
"Ha ha ha ha. . ." Vân Trung Hạc nói: "Đây là lời dối trá nhất mà ta từng nghe, nếu như ngươi là kẻ vô năng, thế giới này không còn người tài nữa, Yến Biên Tiên, ngươi là người thông minh nhất ta từng gặp."
Yến Biên Tiên nói: "Vân đại nhân, chúng ta có cần phải tâng bốc nhau như vậy không?"
Tiếp đó, Yến Biên Tiên nói: "Thái thượng hoàng có chỉ, Ngao quốc công tiếp chỉ."
"Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, Ngao quốc công công cao cái thế, sắc phong làm Ngao thân vương, thế tập võng thế, khâm thử!"
Ý chỉ này vừa ra, Vân Trung Hạc thoáng giật mình, cả Nam Cung Thác bên cạnh cũng giật mình.
Phong vương? !
Bây giờ Đại Chu không có vương khác họ, Sử thị gia tộc đã bị giáng chức, hiện tại là Trấn Hải công.
Công tước này vốn đã thấp hơn nửa cấp so với Ngao quốc công của Vân Trung Hạc.
Sắc phong làm Ngao thân vương, ngang hàng với đãi ngộ hoàng thất.
Bởi vì Chu Ly trước khi được phong thái tử, từng được phong làm Ân thân vương.
Vẫn có thuyết pháp này, một chữ vương mới là vương thật, hai chữ vương đều là vương không chính thống.
Cho nên Lương thân vương, Túc thân vương, Lễ thân vương đều là một chữ vương, mà Trấn Hải Vương lại là vương không chính thống.
Năm đó Đại Viêm hoàng triều, Thắng thân vương tộc, hiện tại biến thành Đại Doanh đế quốc. Chu thân vương tộc, hiện tại biến thành Đại Chu đế quốc.
Vạn Duẫn hoàng đế có tám người con trai, phong vương chỉ có hai, Chu Ly và Chu Tịch, những người con còn lại, cũng chỉ là công tước.
Cho nên Ngao thân vương này, tuyệt đối là đãi ngộ hoàng thất.
Yến Biên Tiên nói: "Nhưng là ngươi phải chứng minh với thái thượng hoàng sự trung thành của ngươi, ngươi phải đoạn tuyệt với Đại Doanh đế quốc."
Sau đó, Yến Biên Tiên vung tay lên.
"Ầm ầm. . ." Cánh cửa đá trước mặt mở ra, bên trong giam giữ một người.
Tóc tai bù xù, râu ria xồm xoàm, ngồi xếp bằng dưới đất, đã hoàn toàn không thấy rõ khuôn mặt.
Đây. . . Người này là ai? !
Rất nhanh Vân Trung Hạc đã nghĩ ra, hắn chính là Tứ hoàng tử Doanh Khư của Đại Doanh đế quốc.
Giam cầm bốn năm rồi. Đã lâu không gặp, Doanh Khư hoàng tử, huynh đệ ruột thịt, hoàng tử không thích hợp ở hoàng gia nhất.
Cánh cửa đá này mở ra, phảng phất đánh thức Doanh Khư, khẽ run rẩy, sau đó mở hai mắt ra.
Yến Biên Tiên nói: "Doanh Khư hoàng tử, giới thiệu một chút, người mập trắng trước mặt ngươi đây, chính là con trai của Ngao Tâm, Ngao Ngọc, đương nhiên hắn còn có một thân phận khác, mật thám Hắc Long Đài của Đại Doanh đế quốc, Vân Trung Hạc."
Lời này vừa ra, Doanh Khư không dám tin nhìn Vân Trung Hạc, như bị sét đánh.
Một hồi lâu, ánh mắt hắn đỏ lên.
Bởi vì gặp mặt vào lúc này, đồng nghĩa với việc Vân Trung Hạc đã bại lộ.
Nhưng, Vân Trung Hạc không c·hết, chung quy là một tin tức vô cùng tốt, Doanh Khư vẫn cho rằng Vân Trung Hạc c·hết rồi, cho nên mới tại sau khi đình chiến, vẫn cử binh tiến đánh Đại Chu đế quốc, báo thù cho Vân Trung Hạc.
Nhưng bị giam mấy năm, thần kinh của hắn dường như đã tê liệt, rõ ràng nội tâm vô cùng kích động, nhưng lại không thể biểu đạt ra.
"Vân huynh, không c·hết, chung quy là. . . Chuyện tốt." Doanh Khư khàn khàn nói.
Bởi vì quá lâu không nói chuyện, cho nên cơ hồ đều quên, mở miệng còn hơi cà lăm.
Vân Trung Hạc nức nở nói: "Tứ điện hạ, đã lâu không gặp."
Sau đó, hai người không nói nên lời.
Yến Biên Tiên nói: "Cố nhân gặp mặt, thật khiến người ta cảm động. Doanh Khư hoàng tử, ta là Yến Biên Tiên, ngươi có nhận ra ta không?"
Người trước mắt này là Yến Biên Tiên? Doanh Khư Tứ hoàng tử không khỏi kinh ngạc, nhìn chằm chằm hắn rất lâu, sau đó lắc đầu nói: "Hoàn toàn không nhận ra."
Yến Biên Tiên tự giễu nói: "Xem ra thuật ngụy trang của ta thật sự quá tốt, giống như hồi bé chơi trốn tìm, bởi vì ngươi trốn quá kỹ, những đứa trẻ khác trực tiếp quên mất ngươi, mãi cho đến khi về nhà ăn cơm, còn không ai đi tìm ngươi."
Sau đó, Yến Biên Tiên lấy ra một cái cân, đặt một quả cân ở bên trái.
"Vân Trung Hạc đại nhân, quả cân bên trái này là Doanh Khư." Yến Biên Tiên lại lấy ra một quả cân, đặt ở bên phải nói: "Quả cân thứ hai bên phải này là cha mẹ, người nhà của ngươi."
"Quả cân thứ ba này, là Hương Hương công chúa."
"Quả cân thứ tư này, là thân vương."
"Quả cân thứ năm này, là tính mạng của Vân Trung Hạc đại nhân ngươi."
"Quả cân thứ sáu này, là tương lai của Đại Chu ta."
Sau đó toàn bộ cái cân đã nghiêng hẳn, hoàn toàn ép về phía bên phải.
Yến Biên Tiên nói: "Vân Trung Hạc đại nhân, đi con đường nào? Chính ngươi lựa chọn, ngươi không còn là một người, mà là có rất nhiều người đều quay quanh ngươi, ngươi là trụ cột. Ngươi sụp đổ, vô số người sẽ cùng ngươi c·hết theo. Cha mẹ của ngươi, người nhà, lão sư của ngươi, bạn cũ của ngươi vân vân."
"Chúng ta biết, dùng quyền thế, công danh lợi lộc rất khó khiến ngươi làm phản, nhưng dùng tình cảm thì có thể." Yến Biên Tiên rút ra một thanh chủy thủ đặt vào tay Vân Trung Hạc nói: "Vân đại nhân, đi g·iết Doanh Khư, quyết liệt với Đại Doanh đế quốc, từ nay về sau chúng ta chính là người một nhà, ngươi vẫn là đệ nhất tâm phúc của thái thượng hoàng, là Ngao thân vương của Đại Chu đế quốc, động thủ đi."
Vân Trung Hạc nắm chặt chủy thủ, nhìn lưỡi đao sắc bén ngẩn người.
"Yến Biên Tiên đại nhân, Doanh Khư hoàng tử là con tin quan trọng, g·iết có vấn đề gì không?" Vân Trung Hạc hỏi.
Yến Biên Tiên nói: "Không có vấn đề, Đại Chu ta sẽ nghênh đón biến cố ngàn năm, c·hết một Doanh Khư, không thành vấn đề."
"Động thủ đi, Vân Trung Hạc đại nhân."
Mà Tứ hoàng tử Doanh Khư, từ đầu tới đuôi đều mở to mắt, tràn ngập vui vẻ nhìn Vân Trung Hạc.
"Động thủ đi, Vân Trung Hạc đại nhân, chỉ cần g·iết Doanh Khư, ngươi chính là đệ nhất tâm phúc của thái thượng hoàng, các ngươi vẫn thân như ông cháu."
Vân Trung Hạc không nhúc nhích.
Yến Biên Tiên nói: "Vân Trung Hạc đại nhân, nếu như ngươi không động thủ g·iết Doanh Khư, vậy chính ngươi sẽ không sống nổi, cha mẹ muội muội của ngươi, cũng không sống nổi, lão sư của ngươi bọn họ cũng không sống nổi. Tất cả các ngươi đều phải c·hết, tính toán này thế nào?"
"Đi thôi, đi thôi."
"g·iết Doanh Khư, mọi chuyện kết thúc, nếu như không nỡ, có thể nhắm mắt lại mà g·iết. Chúng ta có thể quay lưng đi."
Sau khi nói xong, Yến Biên Tiên và Nam Cung Thác đều quay lưng đi.
Vân Trung Hạc cười chế nhạo, sau đó ngồi xuống, cầm chủy thủ trên bàn khắc lung tung.
Đợi một hồi lâu, Yến Biên Tiên xoay người lại.
"Không g·iết?" Yến Biên Tiên nói.
Vân Trung Hạc nhếch miệng cười, trên bàn khắc hai chữ 'thiên diễn'.
Yến Biên Tiên thở dài một tiếng nói: "Vân Trung Hạc đại nhân, chúng ta đã cho ngươi cơ hội, là chính ngươi không trân quý."
Sau đó, hắn phất tay, cánh cửa nhà lao giam giữ Doanh Khư từ từ đóng lại.
"Nếu không muốn g·iết, vậy thì đi theo ta." Yến Biên Tiên nói.
Vân Trung Hạc đi theo Yến Biên Tiên ra ngoài, trở lại mặt đất, hai người vẫn dạo bước trên đường, lúc này khoảng ba giờ sáng, là thời khắc đen tối nhất trong ngày.
Hai người đi thẳng, cứ đi mãi, lại tới một cái sân.
"Vào đi." Yến Biên Tiên nói.
Vân Trung Hạc đi vào, Yến Biên Tiên lại mở ra một cánh cửa ngầm, tầng tầng cửa ải, cuối cùng đi đến một mật thất dưới đất.
"Ầm ầm. . ." Cánh cửa đá dày nặng mở ra, bên trong là một nhà tù, khoảng mười mấy mét vuông, trên dưới trái phải đều là đá tảng dày đặc.
"Nhà tù này, không có mật đạo dưới đất." Yến Biên Tiên nói: "Cũng không có Nam Cung Tam tới giúp ngươi vượt ngục, Vân Trung Hạc đại nhân, trước hết ở đây đi, ta đi bẩm báo thái thượng hoàng."
Vân Trung Hạc đi vào trong phòng giam, ngồi xếp bằng trên một chiếc bồ đoàn.
Yến Biên Tiên nói: "Vân Trung Hạc đại nhân, thái thượng hoàng cho ngươi cơ hội cuối cùng, nhưng ngươi không trân quý, ngươi không g·iết Doanh Khư để đoạn tuyệt với Đại Doanh đế quốc. Cho nên lần này sau khi bẩm báo, có lẽ ngươi sẽ phải c·hết. Nhưng ngươi yên tâm, coi như muốn g·iết ngươi, ta cũng sẽ tự mình động thủ, xin ngươi chờ một chút, vài canh giờ nữa ta sẽ trở về, báo cho ngươi biết phán quyết vận mệnh của ngươi."
Sau đó, Yến Biên Tiên đi ra ngoài.
Cánh cửa đá nhà tù, lại một lần nữa từ từ đóng lại.
. . .
Trong Càn An cung.
"Bệ hạ, Vân Trung Hạc không muốn g·iết Tứ hoàng tử Doanh Khư." Yến Biên Tiên nói.
Thái thượng hoàng gật đầu nói: "Quả nhiên ta không đoán sai, đây là một đứa trẻ tùy hứng, trọng tình cảm, không thể nào phản bội Đại Doanh đế quốc."
Dù đến lúc này, ngôn ngữ của thái thượng hoàng vẫn không có bất kỳ ý trở mặt nào, luôn miệng nói là 'hảo hài tử'.
Nếu bàn về ngụy trang, người này đã đạt đến cực hạn.
Yến Biên Tiên nói: "Nếu như Vân Trung Hạc thật sự g·iết Doanh Khư, ngài thật sự muốn sắc phong hắn làm thân vương sao?"
"Hắn không thể nào g·iết, cho nên cũng không cần thiết phải sắc phong thân vương." Thái thượng hoàng nói: "Nhưng nếu như hắn thật sự g·iết Doanh Khư, vậy thì có nghĩa là một chuyện, hắn còn muốn tiếp tục ẩn núp, hắn có ý đồ lớn hơn, vì âm mưu to lớn này, không tiếc hi sinh Doanh Khư, nếu là như vậy, hắn mới thật sự là người đáng sợ."
Lúc này, cho dù là Yến Biên Tiên, cũng cảm thấy rùng mình.
Ngay cả đây cũng là thăm dò? !
Nếu như Vân Trung Hạc thật sự g·iết Doanh Khư, vậy hắn sẽ càng thê thảm hơn?
Trên thế giới này, còn có ai có tâm cơ sâu hơn vị thái thượng hoàng này?
Thái thượng hoàng thở dài nói: "Ngươi đi bí mật xử lý Vân Trung Hạc, chuyện này nhất định không được tiết lộ ra ngoài, không thể để bất kỳ ai biết Vân Trung Hạc chính là Ngao Ngọc, nếu không đó sẽ là một trò cười lớn, đệ nhất tâm phúc của trẫm lại là nội ứng của Đại Doanh đế quốc? !"
Yến Biên Tiên nói: "Vậy đối ngoại thì sao?"
Thái thượng hoàng nói: "Vân Trung Hạc là bí mật hồi kinh, vẫn luôn ở trong xe ngựa, ngoại trừ Đạm Đài gia tộc, không có bất kỳ ai biết. Vậy thì tuyên bố với bên ngoài, Ngao quốc công tình thâm ý trọng, cho nên ở lại Mê Điệt cốc làm bạn thái tử, phải chờ tới khi thái tử được chữa khỏi, hắn mới cùng trở về."
Yến Biên Tiên nói: "Vậy Đạm Đài gia tộc, có cần g·iết sạch không?"
Thái thượng hoàng cau mày nói: "Không nên hễ một tí là g·iết cả nhà người ta, g·iết người là hành vi vô năng nhất, kinh nghiệm của Vạn Duẫn hoàng đế còn chưa đủ sâu sắc sao? Khi một hoàng đế chỉ có thể dựa vào g·iết người để uy h·iếp thần tử, sẽ bị người ta xem thường."
Yến Biên Tiên quỳ xuống nói: "Tuân chỉ, thái thượng hoàng nhân từ vô song."
Thái thượng hoàng mặc một thân áo bào vải bố, quay lưng đi ra ngoài cửa sổ, lúc này bên ngoài một vùng tăm tối.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó nhìn xuống đất, rồi lại nhìn về phía chân trời.
"Ài, viên kia chính là Tử Vi tinh." Thái thượng hoàng nói: "Bắc Đẩu Thất Tinh đều vây quanh nó bốn mùa chuyển động, mấy ngàn năm nay, người trong thiên hạ đều cho rằng Đại Viêm hoàng tộc chính là viên Tử Vi tinh đó, nhưng gần ngàn năm nay, nó đã ảm đạm không còn ánh sáng."
Yến Biên Tiên ngẩng đầu nhìn, sau đó tiếp tục cúi đầu.
Thái thượng hoàng nói: "Ngươi nhìn ngôi sao kia, người trong thiên hạ gọi là Thiên Lang tinh, có phải càng ngày càng sáng? Đã vượt qua Tử Vi tinh?"
Yến Biên Tiên nói: "Thần không hiểu thiên tướng."
Thái thượng hoàng nói: "Không cần ngươi hiểu, chỉ hỏi ngươi có sáng không?"
Yến Biên Tiên nói: "Đúng, Thiên Lang tinh sáng hơn Tử Vi tinh."
Thái thượng hoàng nói: "Vậy Viên Thiên Tà thì sao?"
Yến Biên Tiên nói: "Chạy rồi."
Thái thượng hoàng cười nói: "A, Hắc Băng Đài các ngươi quả thật rất khó tiếp cận hắn."
Nghe Viên Thiên Tà bỏ chạy, thái thượng hoàng vẫn phi thường bình tĩnh, dường như không hề để ý.
"Thiên tướng?" Thái thượng hoàng khinh thường nói: "Thế giới này làm gì có thiên tướng? Chỉ là những tinh cầu rất xa mà thôi."
Tiếp đó, thái thượng hoàng nói: "Ngươi đi làm việc đi."
Yến Biên Tiên nói: "Tuân chỉ."
. .
Trong nhà tù dưới đất tối tăm không ánh mặt trời.
"Ầm ầm. . ." Cánh cửa đá khổng lồ lại một lần nữa từ từ mở ra.
Vân Trung Hạc không khỏi mở hai mắt, Yến Biên Tiên chậm rãi đi đến, trong tay hắn cầm một bầu rượu, đi tới trước mặt Vân Trung Hạc ngồi xếp bằng xuống.
"Vân Trung Hạc đại nhân, ngươi có tin vào thiên tướng không?" Yến Biên Tiên đột nhiên hỏi.
Vân Trung Hạc trầm mặc một hồi nói: "Ta đối với vận mệnh rất kính sợ, đối với thiên tướng, không dám nói."
Yến Biên Tiên nói: "Cái gọi là thiên tướng, chính là ngôi sao trên trời, cũng chính là tinh cầu xa xôi, cách chúng ta rất xa, bọn chúng vận chuyển chỉ có quy luật, không liên quan gì đến chúng ta. Người tin vào thiên tướng, chỉ sợ là ếch ngồi đáy giếng, tự đại mù quáng. Hôm nay và sau này dựa vào cái gì lại liên quan đến chuyện nhân gian của ngươi?"
"Nói rất có lý." Vân Trung Hạc nói: "Nhưng vũ trụ này biến ảo khôn lường, nhân quả huyền diệu, ai dám nói không liên quan? Đối với chuyện không biết, ta thực sự không dám nói quá chắc chắn."
"Chê cười." Yến Biên Tiên nói.
Sau đó, Yến Biên Tiên rót cho Vân Trung Hạc một chén rượu nói: "Thái thượng hoàng luôn nói muốn thể diện, cho nên ta đến tiễn biệt ngươi, cũng tranh thủ thể diện."
Hắn đặt chén rượu trước mặt Vân Trung Hạc, đột nhiên hỏi: "Vạn Duẫn hoàng đế, hắn c·hết có thể diện không?"
"Vẫn được!" Vân Trung Hạc nói: "Mặc dù c·hết không nhắm mắt, nhưng lúc sắp c·hết, không khóc lóc, không cầu xin, không vứt bỏ cốt khí của hoàng đế."
Yến Biên Tiên nói: "Hắn bị giày vò quá tàn khốc, tâm lực tiều tụy, một lòng muốn c·hết."
Đúng vậy, Vạn Duẫn hoàng đế bị thái thượng hoàng giày vò đến mức sống không bằng c·hết, tinh thần và ý chí đều sụp đổ hoàn toàn.
"Vân Trung Hạc đại nhân, ngươi có lời nhắn nhủ gì không?" Yến Biên Tiên hỏi.
Vân Trung Hạc nghĩ một hồi, lắc đầu.
Yến Biên Tiên nói: "Thản nhiên như vậy sao?"
Vân Trung Hạc nói: "Không phải thản nhiên, mà là ta có nhắn nhủ cũng vô dụng."
"Cũng đúng." Yến Biên Tiên nói: "Vậy Vân đại nhân lên đường đi, sẽ không đau đớn."
Vân Trung Hạc nhìn chén rượu trước mặt, không có bất kỳ mùi vị khác thường nào, chỉ có mùi rượu.
Độc dược vô sắc vô vị.
Vân Trung Hạc hít một hơi thật sâu, sau đó bưng chén rượu lên, uống cạn.
Chỉ một lát sau, gương mặt Vân Trung Hạc co quắp.
Một bóng tối ập đến.
Bao phủ đầu óc hắn, bao phủ tinh thần và linh hồn hắn.
Hắn cố gắng mở to hai mắt, nhưng vẫn càng ngày càng mờ.
Ta không nhắm mắt, ta không nhắm mắt.
Nhưng hoàn toàn không ngăn nổi bóng tối này, con mắt Vân Trung Hạc từ từ nhắm lại, cả người ngã xuống.
Hô hấp ngừng lại, tim ngừng đập.
Yến Biên Tiên ngồi xếp bằng trên mặt đất, không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn Vân Trung Hạc ngã xuống.
Một lát sau, từ trong bóng tối tách ra một thân ảnh.
Choáng váng!
Một màn này nếu để người khác nhìn thấy, thật sự sẽ hồn phi phách tán.
Thật sự có một người có thể giấu mình hoàn toàn trong bóng tối, không nhìn ra một chút nào, không chỉ Vân Trung Hạc không phát hiện, thậm chí ngay cả Yến Biên Tiên cũng không phát hiện.
Cho nên khi bóng người này đi ra, Yến Biên Tiên giật mình.
Hắn ở trong phòng, giấu mình trong bóng tối, nhưng lại như ẩn thân hoàn toàn.
Đây chính là thái thượng hoàng, hắn vén áo choàng, đi đến bên cạnh Vân Trung Hạc, vạch mí mắt hắn ra, tỉ mỉ quan sát.
Hai con mắt đều không bỏ qua.
"Chiếu sáng!" Thái thượng hoàng nói.
Sau đó, một luồng sáng mạnh mẽ bỗng nhiên sáng lên, đây là máy chiếu kính ảnh mà Vân Trung Hạc chế tạo trước kia, dùng lân trắng đốt cháy tạo ra ánh sáng mạnh, dùng gương lõm tụ ánh sáng, nhà tù tăm tối trong nháy mắt sáng rực, chói mắt.
Thái thượng hoàng dùng ánh sáng mạnh chiếu vào đồng tử của Vân Trung Hạc, sau đó thất vọng lắc đầu.
Thăm dò hơi thở của Vân Trung Hạc, không có.
Lại ấn vào cổ hắn, mạch đập cũng không có.
"Thôi vậy. . ." Thái thượng hoàng thản nhiên nói: "Tắt đi."
Khi lân trắng tắt, toàn bộ nhà tù lại chìm vào bóng tối.
"Đi." Thái thượng hoàng nói.
Yến Biên Tiên lập tức quỳ rạp xuống đất, không nhúc nhích, thái thượng hoàng bước đi, chậm rãi rời đi.
. . .
Thời gian như nước, năm tháng thoi đưa.
Ba năm trôi qua.
. . .
Chú thích: Viết xong, ta đi nằm một lát rồi gõ chữ tiếp, mắt sắp nổ tung rồi.
Cuối tháng, nguyệt phiếu đừng lãng phí, cho bánh ngọt nha! Được không? Xin cúi đầu cảm tạ.
Vân Trung Hạc lộ ra biểu cảm vô cùng phức tạp.
Từ kinh ngạc đến khiếp sợ, sau đó đến căng thẳng, cuối cùng trở nên bình thản.
Cảm giác này hệt như hắn vừa mới nhận ra Yến Biên Tiên vậy.
Mà Yến Biên Tiên dường như cũng không có ý định vạch trần hắn, thở dài một tiếng nói: "Vân Trung Hạc đại nhân, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, liền nhận ra ngươi. Lúc đó ta vô cùng sốt ruột, bởi vì ta lo lắng ngươi cũng nhận ra ta. Kết quả lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư, vô số lần, ngươi cũng không có nhận ra ta, ta thở phào một hơi thật dài, nhưng lại không nhịn được có chút mất mát."
Vân Trung Hạc là thật sự không có nhận ra, thậm chí lần trước trên đường đi Mê Điệt cốc, Xung Điền đạo trưởng tới tiễn đưa, hắn vẫn như cũ không hề nhận ra.
"Ta là nên kiêu ngạo kỹ xảo của ta quá tốt, hay là phải cô đơn vì ngươi đã quên ta đây?" Yến Biên Tiên nói: "Ta thời thời khắc khắc đều nhớ kỹ ngươi, xem ngươi là đ·ị·c·h nhân lớn nhất, nhưng ngươi lại quên mất ta, dù đứng trước mặt ngươi, ngươi cũng không nhận ra, thế giới này thật sự là không công bằng."
Nhưng là Yến Biên Tiên suýt b·ị c·hém ngang lưng, Chu Ly không cứu được Yến Biên Tiên, xác thực cũng chỉ có một người mới có thể cứu được hắn, đó chính là thái thượng hoàng.
Vân Trung Hạc lại một lần nữa nhìn Xung Điền đạo trưởng thật lâu, hoàn toàn không nhìn ra là Yến Biên Tiên, dù là hiện tại cũng không nhìn rõ được, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không nhìn ra.
"Muốn từ thị lực của ta nhìn ra ta là Yến Biên Tiên?" Yến Biên Tiên nói: "Hay là không nhận ra? Đây không phải bởi vì ta lợi hại, đến mức thay đổi cả ánh mắt, mà là trước kia ngươi không hề chú ý tới ánh mắt của ta, trong thế giới của ngươi không có ta, đương nhiên không nhận ra. Giống như Tỉnh Trung Nguyệt khẳng định có thể nhận ra ngươi ngay lập tức, nhưng Lãnh Bích lại không thể."
"Thôi, không tự than thở nữa." Yến Biên Tiên nói: "Vân Trung Hạc đại nhân, ba tháng trước, ngươi đưa Chu Ly thái tử đi Mê Điệt cốc, ta đi tiễn ngươi, trước khi chia tay ta có nói với ngươi vài lời, ngươi còn nhớ không?"
Vân Trung Hạc đương nhiên nhớ kỹ, Yến Biên Tiên khuyên hắn giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, mặc dù không nói rõ ràng, nhưng Vân Trung Hạc lại nghe được rất rõ, Yến Biên Tiên khuyên hắn không nên quay lại, đi theo Chu Ly thái tử, ở luôn trong Mê Điệt cốc.
Yến Biên Tiên nói: "Ngươi có biết vì sao ta lại nói với ngươi những lời đó không?"
Vân Trung Hạc nói: "Dù thế nào cũng sẽ không phải là muốn bảo vệ ta chứ?"
Yến Biên Tiên nói: "Dĩ nhiên không phải, chỉ là muốn thăm dò ngươi lần cuối. Ngươi đến Đại Chu ba năm rưỡi rồi nhỉ?"
Đúng ba năm rưỡi.
Yến Biên Tiên nói: "Ngươi ở Đại Doanh đế quốc thời gian không quá nửa năm, ngươi cùng Phong Hành Diệt, Đại Doanh hoàng đế tiếp xúc rất ngắn, chúng ta cảm thấy chắc hẳn không có nhiều tình cảm, người mà ngươi có tình cảm sâu nhất ở Đại Chu đế quốc, hẳn là Tứ hoàng tử Doanh Khư. Mà ngươi ở Đại Chu đế quốc đã ba năm rưỡi, ăn cơm của Đại Chu, uống nước của Đại Chu, tiếp xúc với đế quốc Đại Chu nhiều như vậy. Cho nên chúng ta cảm thấy có lẽ, vạn nhất, tâm của ngươi đã thay đổi, ngươi không còn trung thành với Đại Doanh đế quốc, mà đã hướng về Đại Chu."
Vân Trung Hạc trầm mặc.
Yến Biên Tiên nói: "Lần này đưa Chu Ly thái tử đi Mê Điệt cốc, nếu như ngươi đi theo Chu Ly điện hạ cùng ở lại Đại Chu đế quốc, vậy thì chứng minh tâm của ngươi rất mâu thuẫn, ngươi không biết nên quyết định thế nào. Ngươi không muốn tổn thương Đại Chu đế quốc, cũng không nguyện ý tổn thương Đại Doanh đế quốc, điều này chứng tỏ ngươi đối với Đại Chu chúng ta đã có tình cảm. Nhưng một tháng sau, ngươi vẫn không do dự trở lại Đại Chu, điều này chứng tỏ ý chí của ngươi phi thường kiên quyết, ngươi vẫn trung thành với Đại Doanh đế quốc, ngươi vội vã trở về Đại Chu, chính là muốn chấp hành nhiệm vụ còn dang dở, kết quả này khiến chúng ta rất đau lòng."
Mẹ kiếp, loại thăm dò này đúng là không có chút dấu vết nào.
"Đi thôi, Vân đại nhân." Yến Biên Tiên thản nhiên nói: "Cùng chúng ta đi một chuyến."
Vân Trung Hạc đi theo Yến Biên Tiên, hai người dạo bước trên đường phố, Vân Trung Hạc vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía Yến Biên Tiên, phảng phất muốn liên hệ với Yến Biên Tiên trong trí nhớ của hắn.
Nhưng hai người lại không nói chuyện nữa.
Một lúc lâu sau, Yến Biên Tiên bỗng nhiên mở miệng nói: "Ta lại nghĩ tới bốn năm trước, lúc ấy ta hãm hại ngươi và Doanh Khư, cảm thấy mình sắp đại thắng, thật sự rất đắc ý, lúc ấy Đại Chu đế quốc chúng ta suýt chút nữa đã giành được thắng lợi hoàn toàn. Kết quả lại công cốc, thật khiến người ta đau lòng. Chỉ còn một chút nữa, một chút nữa thôi."
"Cho nên. . ." Yến Biên Tiên nhìn về phía Vân Trung Hạc nói: "Cho dù là lúc này, trong nội tâm ta không có bất luận cái gì đắc ý, cũng không có cảm thấy ta đã thắng ngươi."
Vân Trung Hạc không nói gì, hai người đi thẳng, cứ đi mãi.
Sau đó trở lại một trạch viện bí mật, nơi này là một phòng an toàn của Hắc Băng Đài của Đại Chu đế quốc, mở một cánh cửa ngầm, xuất hiện một mật đạo dưới đất, kéo dài xuống dưới, rất sâu.
Cuối mật đạo dưới đất, có một cánh cửa.
"Đại đô đốc." Yến Biên Tiên khom người hành lễ.
Nam Cung Thác khom người nói: "Yến đại nhân."
Vân Trung Hạc không khỏi nhìn Nam Cung Thác, người này rốt cuộc đóng vai trò gì? Hắn là từ đầu đã hiệu trung thái thượng hoàng sao? Nhìn qua không giống.
Nam Cung Thác nói: "Vân đại nhân không cần nhìn ta như vậy, ta cũng là một kẻ có mắt không tròng."
Vân Trung Hạc hiểu, Nam Cung Thác nói một câu hai ý.
Thứ nhất, Nam Cung Thác không phải ngay từ đầu đã hiệu trung thái thượng hoàng, hắn vẫn hai bên đều đặt cược, không làm mất lòng bên nào.
Thứ hai, hắn không nhận ra Vân Trung Hạc, là Yến Biên Tiên nói cho hắn biết.
Vân Trung Hạc nói: "Chúc mừng Yến đại nhân, không lâu nữa, sẽ nhậm chức Đại đô đốc Hắc Băng Đài."
Yến Biên Tiên cười tự giễu.
"Mời ngồi." Yến Biên Tiên nói.
Sau đó hai người ngồi đối diện nhau.
Yến Biên Tiên nói: "Vân đại nhân, kỳ thật ta và thái thượng hoàng từng bàn luận về lòng trung thành của ngươi. Ta nói ngươi là người rất bốc đồng, hoàn toàn bị tình cảm khống chế, căn bản sẽ không vì quyền thế mà thay đổi, cho nên một khi quyết định hiệu trung, sẽ không bao giờ phản bội, trừ khi đối tượng ngươi thần phục không còn đáng để ngươi hiệu trung."
Yến Biên Tiên rót cho Vân Trung Hạc một chén trà.
"Thái thượng hoàng nhân từ, hắn đối với ngươi, từ trước đến nay đều ấm áp như gió xuân, như ông cháu, cho nên không muốn lạnh lùng, như thế không thể diện." Yến Biên Tiên nói: "Cho nên trước khi gặp ngươi, cần làm rõ một vài chuyện."
Vân Trung Hạc nói: "Yến Biên Tiên đại nhân, các ngươi đã sớm khám phá thân phận của ta, nhưng lại không vạch trần, tại sao không trực tiếp đối chất? Bây giờ lại muốn vạch trần ra?"
Yến Biên Tiên nói: "Bởi vì ngươi cũng đã nhận ra rồi? Cứ như vậy, giả bộ thân mật sẽ không còn ý nghĩa."
A, đúng!
Thái tử Chu Ly ngoài ý muốn hôn mê, biến thành người thực vật. Mà thái thượng hoàng phảng phất trẻ lại, trở nên cường tráng, căn bản không thể gạt được những người có tâm.
Ngay cả Vu Tranh đại nhân đều đã nhìn ra, nản lòng thoái chí, chuẩn bị từ quan, huống chi là Vân Trung Hạc sớm chiều ở chung?
Thái thượng hoàng cũng khẳng định đã nhận ra sự thay đổi thái độ của Vân Trung Hạc, cho nên hai người ở chung đã rất khó chịu, cả hai đều cảm nhận được, cho nên tiếp tục giả vờ không còn ý nghĩa.
Cho nên, thế giới này ngươi có thể giả dối nhân nghĩa, chỉ cần ngươi có thể giả vờ cả đời, cho đến lúc xuống mồ, vậy nhân nghĩa của ngươi chính là thật, cho dù là giả vờ.
Nhưng vào thời khắc quan trọng nhất, thái thượng hoàng quyết định không giả vờ nữa, bởi vì mục đích của hắn đã đạt được.
Hai người lại trầm mặc.
Yến Biên Tiên nói: "Ngươi cũng thấy đấy, thái thượng hoàng đã cải lão hoàn đồng, cứ như vậy có thể sống thêm 40 năm nữa, trong đó có hơn phân nửa là công lao của ngươi, bởi vì viên đan dược kia là ngươi lấy được từ Mê Điệt cốc."
Vân Trung Hạc trầm mặc chốc lát nói: "Kỳ thật coi như ta không có lấy được viên đan dược kia, thái thượng hoàng cũng sẽ lấy được, chỉ là cái giá phải trả sẽ lớn hơn nhiều."
Ngay sau đó, Vân Trung Hạc bỗng nhiên nói: "Năm ngoái thái thượng hoàng bế quan 49 ngày, suýt chút nữa băng hà, đó là hắn giả vờ?"
Yến Biên Tiên nói: "Liên quan tới thái thượng hoàng, ta không dám tùy tiện suy đoán."
Vân Trung Hạc nghĩ một hồi, gật đầu nói: "Đúng, hắn là giả vờ, hắn đây là đang ép Mê Điệt cốc, các ngươi phải nắm chặt, bằng không đợi đến hắn thật sự c·hết rồi, ngươi Mê Điệt cốc cho dù có thần đan diệu dược gì cũng không kịp."
Yến Biên Tiên khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc nhàn nhạt.
Vân Trung Hạc rùng mình, chẳng lẽ chân tướng sự thật còn sâu xa hơn hắn dự liệu? Còn kinh người hơn?
Thái thượng hoàng này so với trong tưởng tượng của hắn còn khó lường hơn?
"Thôi, không nói những thứ này nữa." Yến Biên Tiên nói: "Chúng ta trở lại chuyện chính, giả thiết thái thượng hoàng sống đến 120 tuổi. Mà bây giờ Chu Ly thái tử hôn mê bất tỉnh, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp đóng băng hắn, đợi 40 năm sau tỉnh lại, đến lúc đó hắn vẫn có thể kế vị, không phải sao?"
"Ha ha ha. . ." Vân Trung Hạc nói: "Ngươi thật sự nghĩ vậy sao? Yến Biên Tiên đại nhân, ngươi nói loại lời này thật không tôn trọng ta, hoàn toàn xem ta là đồ đần."
Không nói đến việc đóng băng 40 năm nghe rất vô lý, mấu chốt nhất là thái thượng hoàng có khả năng để Chu Ly kế vị sao? Hoàn toàn không có khả năng, với tính cách của hắn, sau khi kéo dài tuổi thọ đến 120 tuổi, chỉ sợ lại muốn trường sinh bất lão.
Đương nhiên thế giới này không có cái gì trường sinh bất lão, nhưng thân thể hắn bây giờ cường tráng, hoàn toàn có thể sinh thêm một đứa nữa, kế thừa hoàng vị.
Chu Ly điện hạ và thái thượng hoàng đã có khúc mắc sâu sắc, làm sao có thể để hắn kế vị?
"Thôi, không vòng vo nữa, vào thẳng vấn đề." Yến Biên Tiên nói: "Thái thượng hoàng và ngươi thân như ông cháu, cho nên đương nhiên không muốn trở mặt thành thù, ngươi là nhân tài vô song, lại lập công lớn cho hắn, cho nên hắn muốn ngươi thật sự hiệu trung Đại Chu đế quốc, thực sự trở thành phụ tá đắc lực của thái thượng hoàng."
Vân Trung Hạc nói: "Yến Biên Tiên đại nhân, phụ tá đắc lực của thái thượng hoàng không phải là ngươi sao?"
Yến Biên Tiên nói: "Ta chỉ là một kẻ vô năng mà thôi."
"Ha ha ha ha. . ." Vân Trung Hạc nói: "Đây là lời dối trá nhất mà ta từng nghe, nếu như ngươi là kẻ vô năng, thế giới này không còn người tài nữa, Yến Biên Tiên, ngươi là người thông minh nhất ta từng gặp."
Yến Biên Tiên nói: "Vân đại nhân, chúng ta có cần phải tâng bốc nhau như vậy không?"
Tiếp đó, Yến Biên Tiên nói: "Thái thượng hoàng có chỉ, Ngao quốc công tiếp chỉ."
"Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, Ngao quốc công công cao cái thế, sắc phong làm Ngao thân vương, thế tập võng thế, khâm thử!"
Ý chỉ này vừa ra, Vân Trung Hạc thoáng giật mình, cả Nam Cung Thác bên cạnh cũng giật mình.
Phong vương? !
Bây giờ Đại Chu không có vương khác họ, Sử thị gia tộc đã bị giáng chức, hiện tại là Trấn Hải công.
Công tước này vốn đã thấp hơn nửa cấp so với Ngao quốc công của Vân Trung Hạc.
Sắc phong làm Ngao thân vương, ngang hàng với đãi ngộ hoàng thất.
Bởi vì Chu Ly trước khi được phong thái tử, từng được phong làm Ân thân vương.
Vẫn có thuyết pháp này, một chữ vương mới là vương thật, hai chữ vương đều là vương không chính thống.
Cho nên Lương thân vương, Túc thân vương, Lễ thân vương đều là một chữ vương, mà Trấn Hải Vương lại là vương không chính thống.
Năm đó Đại Viêm hoàng triều, Thắng thân vương tộc, hiện tại biến thành Đại Doanh đế quốc. Chu thân vương tộc, hiện tại biến thành Đại Chu đế quốc.
Vạn Duẫn hoàng đế có tám người con trai, phong vương chỉ có hai, Chu Ly và Chu Tịch, những người con còn lại, cũng chỉ là công tước.
Cho nên Ngao thân vương này, tuyệt đối là đãi ngộ hoàng thất.
Yến Biên Tiên nói: "Nhưng là ngươi phải chứng minh với thái thượng hoàng sự trung thành của ngươi, ngươi phải đoạn tuyệt với Đại Doanh đế quốc."
Sau đó, Yến Biên Tiên vung tay lên.
"Ầm ầm. . ." Cánh cửa đá trước mặt mở ra, bên trong giam giữ một người.
Tóc tai bù xù, râu ria xồm xoàm, ngồi xếp bằng dưới đất, đã hoàn toàn không thấy rõ khuôn mặt.
Đây. . . Người này là ai? !
Rất nhanh Vân Trung Hạc đã nghĩ ra, hắn chính là Tứ hoàng tử Doanh Khư của Đại Doanh đế quốc.
Giam cầm bốn năm rồi. Đã lâu không gặp, Doanh Khư hoàng tử, huynh đệ ruột thịt, hoàng tử không thích hợp ở hoàng gia nhất.
Cánh cửa đá này mở ra, phảng phất đánh thức Doanh Khư, khẽ run rẩy, sau đó mở hai mắt ra.
Yến Biên Tiên nói: "Doanh Khư hoàng tử, giới thiệu một chút, người mập trắng trước mặt ngươi đây, chính là con trai của Ngao Tâm, Ngao Ngọc, đương nhiên hắn còn có một thân phận khác, mật thám Hắc Long Đài của Đại Doanh đế quốc, Vân Trung Hạc."
Lời này vừa ra, Doanh Khư không dám tin nhìn Vân Trung Hạc, như bị sét đánh.
Một hồi lâu, ánh mắt hắn đỏ lên.
Bởi vì gặp mặt vào lúc này, đồng nghĩa với việc Vân Trung Hạc đã bại lộ.
Nhưng, Vân Trung Hạc không c·hết, chung quy là một tin tức vô cùng tốt, Doanh Khư vẫn cho rằng Vân Trung Hạc c·hết rồi, cho nên mới tại sau khi đình chiến, vẫn cử binh tiến đánh Đại Chu đế quốc, báo thù cho Vân Trung Hạc.
Nhưng bị giam mấy năm, thần kinh của hắn dường như đã tê liệt, rõ ràng nội tâm vô cùng kích động, nhưng lại không thể biểu đạt ra.
"Vân huynh, không c·hết, chung quy là. . . Chuyện tốt." Doanh Khư khàn khàn nói.
Bởi vì quá lâu không nói chuyện, cho nên cơ hồ đều quên, mở miệng còn hơi cà lăm.
Vân Trung Hạc nức nở nói: "Tứ điện hạ, đã lâu không gặp."
Sau đó, hai người không nói nên lời.
Yến Biên Tiên nói: "Cố nhân gặp mặt, thật khiến người ta cảm động. Doanh Khư hoàng tử, ta là Yến Biên Tiên, ngươi có nhận ra ta không?"
Người trước mắt này là Yến Biên Tiên? Doanh Khư Tứ hoàng tử không khỏi kinh ngạc, nhìn chằm chằm hắn rất lâu, sau đó lắc đầu nói: "Hoàn toàn không nhận ra."
Yến Biên Tiên tự giễu nói: "Xem ra thuật ngụy trang của ta thật sự quá tốt, giống như hồi bé chơi trốn tìm, bởi vì ngươi trốn quá kỹ, những đứa trẻ khác trực tiếp quên mất ngươi, mãi cho đến khi về nhà ăn cơm, còn không ai đi tìm ngươi."
Sau đó, Yến Biên Tiên lấy ra một cái cân, đặt một quả cân ở bên trái.
"Vân Trung Hạc đại nhân, quả cân bên trái này là Doanh Khư." Yến Biên Tiên lại lấy ra một quả cân, đặt ở bên phải nói: "Quả cân thứ hai bên phải này là cha mẹ, người nhà của ngươi."
"Quả cân thứ ba này, là Hương Hương công chúa."
"Quả cân thứ tư này, là thân vương."
"Quả cân thứ năm này, là tính mạng của Vân Trung Hạc đại nhân ngươi."
"Quả cân thứ sáu này, là tương lai của Đại Chu ta."
Sau đó toàn bộ cái cân đã nghiêng hẳn, hoàn toàn ép về phía bên phải.
Yến Biên Tiên nói: "Vân Trung Hạc đại nhân, đi con đường nào? Chính ngươi lựa chọn, ngươi không còn là một người, mà là có rất nhiều người đều quay quanh ngươi, ngươi là trụ cột. Ngươi sụp đổ, vô số người sẽ cùng ngươi c·hết theo. Cha mẹ của ngươi, người nhà, lão sư của ngươi, bạn cũ của ngươi vân vân."
"Chúng ta biết, dùng quyền thế, công danh lợi lộc rất khó khiến ngươi làm phản, nhưng dùng tình cảm thì có thể." Yến Biên Tiên rút ra một thanh chủy thủ đặt vào tay Vân Trung Hạc nói: "Vân đại nhân, đi g·iết Doanh Khư, quyết liệt với Đại Doanh đế quốc, từ nay về sau chúng ta chính là người một nhà, ngươi vẫn là đệ nhất tâm phúc của thái thượng hoàng, là Ngao thân vương của Đại Chu đế quốc, động thủ đi."
Vân Trung Hạc nắm chặt chủy thủ, nhìn lưỡi đao sắc bén ngẩn người.
"Yến Biên Tiên đại nhân, Doanh Khư hoàng tử là con tin quan trọng, g·iết có vấn đề gì không?" Vân Trung Hạc hỏi.
Yến Biên Tiên nói: "Không có vấn đề, Đại Chu ta sẽ nghênh đón biến cố ngàn năm, c·hết một Doanh Khư, không thành vấn đề."
"Động thủ đi, Vân Trung Hạc đại nhân."
Mà Tứ hoàng tử Doanh Khư, từ đầu tới đuôi đều mở to mắt, tràn ngập vui vẻ nhìn Vân Trung Hạc.
"Động thủ đi, Vân Trung Hạc đại nhân, chỉ cần g·iết Doanh Khư, ngươi chính là đệ nhất tâm phúc của thái thượng hoàng, các ngươi vẫn thân như ông cháu."
Vân Trung Hạc không nhúc nhích.
Yến Biên Tiên nói: "Vân Trung Hạc đại nhân, nếu như ngươi không động thủ g·iết Doanh Khư, vậy chính ngươi sẽ không sống nổi, cha mẹ muội muội của ngươi, cũng không sống nổi, lão sư của ngươi bọn họ cũng không sống nổi. Tất cả các ngươi đều phải c·hết, tính toán này thế nào?"
"Đi thôi, đi thôi."
"g·iết Doanh Khư, mọi chuyện kết thúc, nếu như không nỡ, có thể nhắm mắt lại mà g·iết. Chúng ta có thể quay lưng đi."
Sau khi nói xong, Yến Biên Tiên và Nam Cung Thác đều quay lưng đi.
Vân Trung Hạc cười chế nhạo, sau đó ngồi xuống, cầm chủy thủ trên bàn khắc lung tung.
Đợi một hồi lâu, Yến Biên Tiên xoay người lại.
"Không g·iết?" Yến Biên Tiên nói.
Vân Trung Hạc nhếch miệng cười, trên bàn khắc hai chữ 'thiên diễn'.
Yến Biên Tiên thở dài một tiếng nói: "Vân Trung Hạc đại nhân, chúng ta đã cho ngươi cơ hội, là chính ngươi không trân quý."
Sau đó, hắn phất tay, cánh cửa nhà lao giam giữ Doanh Khư từ từ đóng lại.
"Nếu không muốn g·iết, vậy thì đi theo ta." Yến Biên Tiên nói.
Vân Trung Hạc đi theo Yến Biên Tiên ra ngoài, trở lại mặt đất, hai người vẫn dạo bước trên đường, lúc này khoảng ba giờ sáng, là thời khắc đen tối nhất trong ngày.
Hai người đi thẳng, cứ đi mãi, lại tới một cái sân.
"Vào đi." Yến Biên Tiên nói.
Vân Trung Hạc đi vào, Yến Biên Tiên lại mở ra một cánh cửa ngầm, tầng tầng cửa ải, cuối cùng đi đến một mật thất dưới đất.
"Ầm ầm. . ." Cánh cửa đá dày nặng mở ra, bên trong là một nhà tù, khoảng mười mấy mét vuông, trên dưới trái phải đều là đá tảng dày đặc.
"Nhà tù này, không có mật đạo dưới đất." Yến Biên Tiên nói: "Cũng không có Nam Cung Tam tới giúp ngươi vượt ngục, Vân Trung Hạc đại nhân, trước hết ở đây đi, ta đi bẩm báo thái thượng hoàng."
Vân Trung Hạc đi vào trong phòng giam, ngồi xếp bằng trên một chiếc bồ đoàn.
Yến Biên Tiên nói: "Vân Trung Hạc đại nhân, thái thượng hoàng cho ngươi cơ hội cuối cùng, nhưng ngươi không trân quý, ngươi không g·iết Doanh Khư để đoạn tuyệt với Đại Doanh đế quốc. Cho nên lần này sau khi bẩm báo, có lẽ ngươi sẽ phải c·hết. Nhưng ngươi yên tâm, coi như muốn g·iết ngươi, ta cũng sẽ tự mình động thủ, xin ngươi chờ một chút, vài canh giờ nữa ta sẽ trở về, báo cho ngươi biết phán quyết vận mệnh của ngươi."
Sau đó, Yến Biên Tiên đi ra ngoài.
Cánh cửa đá nhà tù, lại một lần nữa từ từ đóng lại.
. . .
Trong Càn An cung.
"Bệ hạ, Vân Trung Hạc không muốn g·iết Tứ hoàng tử Doanh Khư." Yến Biên Tiên nói.
Thái thượng hoàng gật đầu nói: "Quả nhiên ta không đoán sai, đây là một đứa trẻ tùy hứng, trọng tình cảm, không thể nào phản bội Đại Doanh đế quốc."
Dù đến lúc này, ngôn ngữ của thái thượng hoàng vẫn không có bất kỳ ý trở mặt nào, luôn miệng nói là 'hảo hài tử'.
Nếu bàn về ngụy trang, người này đã đạt đến cực hạn.
Yến Biên Tiên nói: "Nếu như Vân Trung Hạc thật sự g·iết Doanh Khư, ngài thật sự muốn sắc phong hắn làm thân vương sao?"
"Hắn không thể nào g·iết, cho nên cũng không cần thiết phải sắc phong thân vương." Thái thượng hoàng nói: "Nhưng nếu như hắn thật sự g·iết Doanh Khư, vậy thì có nghĩa là một chuyện, hắn còn muốn tiếp tục ẩn núp, hắn có ý đồ lớn hơn, vì âm mưu to lớn này, không tiếc hi sinh Doanh Khư, nếu là như vậy, hắn mới thật sự là người đáng sợ."
Lúc này, cho dù là Yến Biên Tiên, cũng cảm thấy rùng mình.
Ngay cả đây cũng là thăm dò? !
Nếu như Vân Trung Hạc thật sự g·iết Doanh Khư, vậy hắn sẽ càng thê thảm hơn?
Trên thế giới này, còn có ai có tâm cơ sâu hơn vị thái thượng hoàng này?
Thái thượng hoàng thở dài nói: "Ngươi đi bí mật xử lý Vân Trung Hạc, chuyện này nhất định không được tiết lộ ra ngoài, không thể để bất kỳ ai biết Vân Trung Hạc chính là Ngao Ngọc, nếu không đó sẽ là một trò cười lớn, đệ nhất tâm phúc của trẫm lại là nội ứng của Đại Doanh đế quốc? !"
Yến Biên Tiên nói: "Vậy đối ngoại thì sao?"
Thái thượng hoàng nói: "Vân Trung Hạc là bí mật hồi kinh, vẫn luôn ở trong xe ngựa, ngoại trừ Đạm Đài gia tộc, không có bất kỳ ai biết. Vậy thì tuyên bố với bên ngoài, Ngao quốc công tình thâm ý trọng, cho nên ở lại Mê Điệt cốc làm bạn thái tử, phải chờ tới khi thái tử được chữa khỏi, hắn mới cùng trở về."
Yến Biên Tiên nói: "Vậy Đạm Đài gia tộc, có cần g·iết sạch không?"
Thái thượng hoàng cau mày nói: "Không nên hễ một tí là g·iết cả nhà người ta, g·iết người là hành vi vô năng nhất, kinh nghiệm của Vạn Duẫn hoàng đế còn chưa đủ sâu sắc sao? Khi một hoàng đế chỉ có thể dựa vào g·iết người để uy h·iếp thần tử, sẽ bị người ta xem thường."
Yến Biên Tiên quỳ xuống nói: "Tuân chỉ, thái thượng hoàng nhân từ vô song."
Thái thượng hoàng mặc một thân áo bào vải bố, quay lưng đi ra ngoài cửa sổ, lúc này bên ngoài một vùng tăm tối.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó nhìn xuống đất, rồi lại nhìn về phía chân trời.
"Ài, viên kia chính là Tử Vi tinh." Thái thượng hoàng nói: "Bắc Đẩu Thất Tinh đều vây quanh nó bốn mùa chuyển động, mấy ngàn năm nay, người trong thiên hạ đều cho rằng Đại Viêm hoàng tộc chính là viên Tử Vi tinh đó, nhưng gần ngàn năm nay, nó đã ảm đạm không còn ánh sáng."
Yến Biên Tiên ngẩng đầu nhìn, sau đó tiếp tục cúi đầu.
Thái thượng hoàng nói: "Ngươi nhìn ngôi sao kia, người trong thiên hạ gọi là Thiên Lang tinh, có phải càng ngày càng sáng? Đã vượt qua Tử Vi tinh?"
Yến Biên Tiên nói: "Thần không hiểu thiên tướng."
Thái thượng hoàng nói: "Không cần ngươi hiểu, chỉ hỏi ngươi có sáng không?"
Yến Biên Tiên nói: "Đúng, Thiên Lang tinh sáng hơn Tử Vi tinh."
Thái thượng hoàng nói: "Vậy Viên Thiên Tà thì sao?"
Yến Biên Tiên nói: "Chạy rồi."
Thái thượng hoàng cười nói: "A, Hắc Băng Đài các ngươi quả thật rất khó tiếp cận hắn."
Nghe Viên Thiên Tà bỏ chạy, thái thượng hoàng vẫn phi thường bình tĩnh, dường như không hề để ý.
"Thiên tướng?" Thái thượng hoàng khinh thường nói: "Thế giới này làm gì có thiên tướng? Chỉ là những tinh cầu rất xa mà thôi."
Tiếp đó, thái thượng hoàng nói: "Ngươi đi làm việc đi."
Yến Biên Tiên nói: "Tuân chỉ."
. .
Trong nhà tù dưới đất tối tăm không ánh mặt trời.
"Ầm ầm. . ." Cánh cửa đá khổng lồ lại một lần nữa từ từ mở ra.
Vân Trung Hạc không khỏi mở hai mắt, Yến Biên Tiên chậm rãi đi đến, trong tay hắn cầm một bầu rượu, đi tới trước mặt Vân Trung Hạc ngồi xếp bằng xuống.
"Vân Trung Hạc đại nhân, ngươi có tin vào thiên tướng không?" Yến Biên Tiên đột nhiên hỏi.
Vân Trung Hạc trầm mặc một hồi nói: "Ta đối với vận mệnh rất kính sợ, đối với thiên tướng, không dám nói."
Yến Biên Tiên nói: "Cái gọi là thiên tướng, chính là ngôi sao trên trời, cũng chính là tinh cầu xa xôi, cách chúng ta rất xa, bọn chúng vận chuyển chỉ có quy luật, không liên quan gì đến chúng ta. Người tin vào thiên tướng, chỉ sợ là ếch ngồi đáy giếng, tự đại mù quáng. Hôm nay và sau này dựa vào cái gì lại liên quan đến chuyện nhân gian của ngươi?"
"Nói rất có lý." Vân Trung Hạc nói: "Nhưng vũ trụ này biến ảo khôn lường, nhân quả huyền diệu, ai dám nói không liên quan? Đối với chuyện không biết, ta thực sự không dám nói quá chắc chắn."
"Chê cười." Yến Biên Tiên nói.
Sau đó, Yến Biên Tiên rót cho Vân Trung Hạc một chén rượu nói: "Thái thượng hoàng luôn nói muốn thể diện, cho nên ta đến tiễn biệt ngươi, cũng tranh thủ thể diện."
Hắn đặt chén rượu trước mặt Vân Trung Hạc, đột nhiên hỏi: "Vạn Duẫn hoàng đế, hắn c·hết có thể diện không?"
"Vẫn được!" Vân Trung Hạc nói: "Mặc dù c·hết không nhắm mắt, nhưng lúc sắp c·hết, không khóc lóc, không cầu xin, không vứt bỏ cốt khí của hoàng đế."
Yến Biên Tiên nói: "Hắn bị giày vò quá tàn khốc, tâm lực tiều tụy, một lòng muốn c·hết."
Đúng vậy, Vạn Duẫn hoàng đế bị thái thượng hoàng giày vò đến mức sống không bằng c·hết, tinh thần và ý chí đều sụp đổ hoàn toàn.
"Vân Trung Hạc đại nhân, ngươi có lời nhắn nhủ gì không?" Yến Biên Tiên hỏi.
Vân Trung Hạc nghĩ một hồi, lắc đầu.
Yến Biên Tiên nói: "Thản nhiên như vậy sao?"
Vân Trung Hạc nói: "Không phải thản nhiên, mà là ta có nhắn nhủ cũng vô dụng."
"Cũng đúng." Yến Biên Tiên nói: "Vậy Vân đại nhân lên đường đi, sẽ không đau đớn."
Vân Trung Hạc nhìn chén rượu trước mặt, không có bất kỳ mùi vị khác thường nào, chỉ có mùi rượu.
Độc dược vô sắc vô vị.
Vân Trung Hạc hít một hơi thật sâu, sau đó bưng chén rượu lên, uống cạn.
Chỉ một lát sau, gương mặt Vân Trung Hạc co quắp.
Một bóng tối ập đến.
Bao phủ đầu óc hắn, bao phủ tinh thần và linh hồn hắn.
Hắn cố gắng mở to hai mắt, nhưng vẫn càng ngày càng mờ.
Ta không nhắm mắt, ta không nhắm mắt.
Nhưng hoàn toàn không ngăn nổi bóng tối này, con mắt Vân Trung Hạc từ từ nhắm lại, cả người ngã xuống.
Hô hấp ngừng lại, tim ngừng đập.
Yến Biên Tiên ngồi xếp bằng trên mặt đất, không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn Vân Trung Hạc ngã xuống.
Một lát sau, từ trong bóng tối tách ra một thân ảnh.
Choáng váng!
Một màn này nếu để người khác nhìn thấy, thật sự sẽ hồn phi phách tán.
Thật sự có một người có thể giấu mình hoàn toàn trong bóng tối, không nhìn ra một chút nào, không chỉ Vân Trung Hạc không phát hiện, thậm chí ngay cả Yến Biên Tiên cũng không phát hiện.
Cho nên khi bóng người này đi ra, Yến Biên Tiên giật mình.
Hắn ở trong phòng, giấu mình trong bóng tối, nhưng lại như ẩn thân hoàn toàn.
Đây chính là thái thượng hoàng, hắn vén áo choàng, đi đến bên cạnh Vân Trung Hạc, vạch mí mắt hắn ra, tỉ mỉ quan sát.
Hai con mắt đều không bỏ qua.
"Chiếu sáng!" Thái thượng hoàng nói.
Sau đó, một luồng sáng mạnh mẽ bỗng nhiên sáng lên, đây là máy chiếu kính ảnh mà Vân Trung Hạc chế tạo trước kia, dùng lân trắng đốt cháy tạo ra ánh sáng mạnh, dùng gương lõm tụ ánh sáng, nhà tù tăm tối trong nháy mắt sáng rực, chói mắt.
Thái thượng hoàng dùng ánh sáng mạnh chiếu vào đồng tử của Vân Trung Hạc, sau đó thất vọng lắc đầu.
Thăm dò hơi thở của Vân Trung Hạc, không có.
Lại ấn vào cổ hắn, mạch đập cũng không có.
"Thôi vậy. . ." Thái thượng hoàng thản nhiên nói: "Tắt đi."
Khi lân trắng tắt, toàn bộ nhà tù lại chìm vào bóng tối.
"Đi." Thái thượng hoàng nói.
Yến Biên Tiên lập tức quỳ rạp xuống đất, không nhúc nhích, thái thượng hoàng bước đi, chậm rãi rời đi.
. . .
Thời gian như nước, năm tháng thoi đưa.
Ba năm trôi qua.
. . .
Chú thích: Viết xong, ta đi nằm một lát rồi gõ chữ tiếp, mắt sắp nổ tung rồi.
Cuối tháng, nguyệt phiếu đừng lãng phí, cho bánh ngọt nha! Được không? Xin cúi đầu cảm tạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận