Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám
Chương 230: Thái thượng hoàng vô hạn cảm kích! Ngao Ngọc thần tích kinh thiên!
**Chương 230: Thái Thượng Hoàng Vô Cùng Cảm Kích! Ngao Ngọc Thần Tích Kinh Thiên!**
Vân Trung Hạc không hiểu rõ cái gọi là diên thọ chi pháp của Thái Thượng Hoàng rốt cuộc là làm như thế nào.
Nhưng căn cứ vào quan sát vừa rồi của hắn, di chứng này, hoặc là nói phản phệ, phi thường đáng sợ.
Triệu chứng điển hình chính là tốc độ lưu động của máu cực kỳ chậm, phảng phất như ngưng kết lại, cho nên dẫn đến hầu như không có nhịp tim, cũng gần như không có hô hấp.
Cái này có chút tương tự với trúng độc, trên Địa Cầu, một vài loại độc rắn chính là khiến cho máu trong cơ thể người biến thành trạng thái như đá.
Nhưng tình hình của Thái Thượng Hoàng lại không giống như vậy, máu của hắn không hề chuyển thành trạng thái như đá.
Không chỉ có máu, mà toàn bộ hệ thần kinh cũng giống như bị tê liệt.
Loại bệnh trạng này có chút giống như trúng thuốc tê liều mạnh, cho nên toàn thân không thể cử động, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại. Thế nhưng sau khi trúng thuốc tê, ít nhất tim vẫn phải đập chứ.
Nói chung là vô cùng quỷ dị!
Rất nhanh, Vân Trung Hạc phát hiện ra một điểm quỷ dị khác.
Khuôn mặt của Thái Thượng Hoàng nhăn nheo rất nhiều, lưng còng già yếu. Nhưng thân thể của hắn lại trẻ trung một cách ngoài ý liệu.
Bởi vì tê liệt đã nhiều năm, cho nên tứ chi của hắn có mức độ teo tóp nhất định.
Nhưng một người ở độ tuổi này, trên thân thể hẳn phải có nếp nhăn, còn có rất nhiều đốm đồi mồi, kết quả lại hoàn toàn không có.
Thân thể này lộ ra vô cùng nhẵn nhụi, chẳng qua là vì gương mặt Thái Thượng Hoàng quá mức già nua, đầy nếp nhăn, khiến cho người ta không để ý đến thân thể của hắn.
Bất quá, sự trẻ trung nhẵn nhụi trên thân thể Thái Thượng Hoàng lại rất không tự nhiên, có vẻ rất c·h·ết, rất cứng nhắc.
Hình dung như thế nào đây? Giống như một vài minh tinh tiêm quá nhiều botulinum, cho nên nhìn qua trẻ trung nhẵn nhụi, nhưng thực tế lại cứng đờ vô cùng, căn bản không thể làm được những động tác hơi lớn một chút, cũng không có bất kỳ biểu cảm nào.
Vân Trung Hạc kinh hãi, đây… đây chính là bí mật thanh xuân thường trú sao?
Tương tự như botulinum của Địa Cầu?
Nhưng mà, diên thọ thì lại là chuyện gì xảy ra?
Người của Mê Điệt Cốc nói, sở dĩ Thái Thượng Hoàng lúc đó chọn diên thọ tà pháp hoàn toàn là bất đắc dĩ, bởi vì lúc ấy hắn đã sống không được bao lâu, cho nên mới mạo hiểm thử nghiệm tà pháp.
Kết quả, chỉ thành công một nửa, thân thể của hắn xác thực khôi phục lại dáng vẻ trẻ trung, nhưng lại giống như bị tiêm một lượng lớn botulinum, toàn thân đều cứng ngắc, tê liệt.
Hơn nữa gần đây tác dụng phụ phát tác, toàn bộ hệ thần kinh bị tê liệt, máu gần như ngừng lưu động, hô hấp cũng ngừng lại, biến thành một người thực vật sắp c·h·ết.
Thế nhưng, thân thể Thái Thượng Hoàng trở nên trẻ trung, vì sao gương mặt vẫn già nua như vậy, mọc đầy nếp nhăn cùng những đốm đồi mồi?
Bỏ qua tất cả những điều này, với tư cách là một y sinh, Vân Trung Hạc mặc dù không biết rốt cuộc trong cơ thể Thái Thượng Hoàng đã tiêm vào thứ gì, khiến cho hắn phát sinh những biến đổi quỷ dị như vậy.
Nhưng nguyên lý cứu chữa hắn của dược vật này, ngược lại, rất rõ ràng.
Khiến cho máu gần như đình trệ trong nháy mắt lưu động nhanh chóng trở lại, khôi phục những dây thần kinh đã bị tê liệt, kích thích thần kinh đại não đã ngừng hoạt động.
Nguyên lý tác dụng của loại thuốc này, dùng y học hiện đại của Địa Cầu có thể giải thích được một phần.
Nhưng vẫn còn một phần không thể giải thích được.
Bây giờ Vân Trung Hạc đã hiểu, dược vật mà Mê Điệt Cốc bào chế ra, nghiêm túc mà nói, không phải là để trị liệu tác dụng phụ của diên thọ tà pháp.
Nộ Đế đã từng có được một bộ thân thể hoàn chỉnh thuế biến, kéo dài tuổi thọ tà pháp, chẳng qua bị chia làm hai.
Một thế lực nào đó có được một nửa, Mê Điệt Cốc có được một nửa.
Hai bên hợp lại làm một, mới là y thuật thần kỳ hoàn chỉnh để thuế biến thân thể, kéo dài tuổi thọ.
Dựa theo loại bệnh trạng này, thế lực thần bí kia nắm giữ tà thuật là mặt âm, bởi vì hiệu quả giống như đóng băng, như là tiêm vô số botulinum, thân thể đông cứng, cứng ngắc, thần kinh cũng bị tê liệt.
Thái Thượng Hoàng năm đó tự biết mình sống không được bao lâu, cho nên mạo hiểm thử nghiệm, dẫn đến triệu chứng cứng ngắc gần như tê liệt hiện tại.
Mà phương thuốc Mê Điệt Cốc nắm giữ, thuộc về mặt dương.
Dược lực này hung mãnh kịch liệt, có thể phá tan hiệu quả đông cứng, hai bên có thể đạt đến trạng thái cân bằng, thật sự đạt được biện pháp thuế biến thân thể cường kiện, kéo dài tuổi thọ.
Đây chính là bí mật cường đại, trẻ trung năm đó của Nộ Đế.
Thế nhưng là… đây là làm được bằng cách nào?
Tà pháp thuế biến cường thân, kéo dài tuổi thọ, thanh xuân thường trú này là đến từ Thánh Miếu.
Dựa vào y học của thế giới này hoàn toàn không thể đạt được, thậm chí ngay cả y học của Địa Cầu cũng không thể.
Nhưng mà Vân Trung Hạc lại tự mình tham gia vào một phần của quá trình này, hắn đã thử qua thuốc, biết rõ những điều này đều không phải là huyền huyễn, đây là một loại lực lượng khoa học nào đó, lực lượng sinh vật học, thậm chí là lực lượng gen.
Thánh Miếu này rốt cuộc là thứ gì? Vì sao lại truyền thụ những thứ, hoặc là y học thần bí, hoặc là khoa học.
Nộ Đế đã từng đến Thánh Miếu, cho nên đạt được tà pháp thuế biến cường thân, thanh xuân thường trú. Hơn nữa còn có được kỹ thuật rèn đúc cực kỳ tiên tiến, cho nên binh khí hắn rèn, trải qua ngàn năm vẫn có thể chém sắt như chém bùn.
Người sáng lập Mê Điệt Cốc đến Thánh Miếu, học tập y thuật thần kỳ, trở thành thánh địa y học của thiên hạ.
Trong hang động của Mê Điệt Cốc, tối đen như mực, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy đây là một sơn động. Nhưng khi Vân Trung Hạc có thể nhìn rõ mọi vật, hắn nhìn thấy rất rõ ràng, nơi này căn bản chính là bệnh viện, bên trong không phải là sơn động, mà là từng gian phòng bệnh.
Hơn nữa đại sư của Mê Điệt Cốc lại có tóc ngắn, hơn nữa còn mặc áo bào trắng của học thuật.
Nhìn một đốm mà biết toàn thân con báo, Vân Trung Hạc cảm thấy mình đã tiếp cận được chân tướng cao nhất của thế giới này.
Mê Điệt Cốc để Vân Trung Hạc thử nghiệm thuốc, đồng thời để hắn dâng thuốc cho Thiên Diễn Thái Thượng Hoàng, nhìn như bình thường, nhưng trên thực tế lại có mục tiêu chiến lược.
Tà thuật trường sinh cường thân này, mỗi bên chúng ta nắm giữ một nửa, mà một nửa Mê Điệt Cốc ta nắm giữ, đã hoàn thành.
Thiên Diễn Thái Thượng Hoàng, mới thật sự là người thử nghiệm thuốc đầu tiên.
Lúc này Vân Trung Hạc đã lờ mờ cảm nhận được bàn tay đen tối của thế giới này.
…
Dược vật này tác dụng lại nhanh chóng đến vậy, giống như nổ tung trong cơ thể Thái Thượng Hoàng.
Thân thể tái nhợt của hắn nhanh chóng trở nên đỏ bừng.
Nhịp tim càng ngày càng có lực.
Đây là tác dụng thứ nhất của dược lực, kích thích mãnh liệt tuần hoàn máu.
Nếu như đổi thành người bình thường, căn bản không thể chịu được, mà sẽ bởi vì huyết áp quá cao, máu lưu động quá nhanh, trực tiếp nổ tung mà c·h·ết.
Nhưng máu của Thái Thượng Hoàng trước đó gần như đình trệ, cho nên dược vật này vừa vặn có lực khu động.
Tiếp theo, dược vật bắt đầu có tác dụng thứ hai, kích thích mãnh liệt hệ thần kinh, tiến hành khôi phục thần kinh.
Thái Thượng Hoàng bắt đầu hô hấp trở lại.
Những người thử thuốc trước đó, căn bản là không thể đến được giai đoạn thứ hai, mà trực tiếp mạch máu trong não vỡ toang mà c·h·ết.
Dược vật này trong cơ thể Thái Thượng Hoàng đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm thứ hai.
Sau đó, chính là hiệu quả cuối cùng của dược lực, kích thích thần kinh đại não.
Dược lực này có chút mãnh liệt, thân thể Thái Thượng Hoàng xuất hiện run rẩy rõ ràng.
Trọn vẹn sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên mở choàng mắt.
Đã tỉnh lại, sống lại.
Trong mắt hắn bỗng nhiên hiện lên hàn quang, tràn đầy sát khí.
Nhưng khi nhìn thấy Vân Trung Hạc và Hầu Trần, ánh mắt lập tức dịu lại.
“Dìu ta ngồi dậy.” Thái Thượng Hoàng thấp giọng nói.
Sau đó, Vân Trung Hạc phát hiện, Thái Thượng Hoàng khi nói chuyện không hề mở miệng.
Không, không chỉ là không mở miệng, gương mặt này của hắn rất không bình thường, tựa như là dán một lớp da.
Trước đó, Vân Trung Hạc đã hiếu kỳ, vì sao thân thể Thái Thượng Hoàng trẻ trung nhẵn nhụi, nhưng gương mặt lại già nua nhăn nheo như vậy.
“Ngao Ngọc?” Thái Thượng Hoàng hỏi.
“Là thần.” Vân Trung Hạc thấp giọng đáp.
“Thuốc này của ngươi…”
Vân Trung Hạc nói: “Cầu được từ Mê Điệt Cốc, ta đã thử nghiệm thuốc cho bọn họ.”
“Ngươi thử nghiệm thuốc?” Thái Thượng Hoàng kinh ngạc, chuyện này hắn là người rõ ràng nhất.
Sau khi Nộ Đế c·h·ết, tà pháp thuế biến cường thân, kéo dài tuổi thọ, thanh xuân thường trú kia của hắn bị thất truyền.
Mấy trăm năm trước, tà pháp này lại một lần nữa xuất hiện trên thế giới này, chỉ là không hoàn chỉnh.
Một nửa Mê Điệt Cốc nắm giữ cũng không hoàn chỉnh, cho nên vẫn luôn nghiên cứu, vẫn luôn tìm người thử nghiệm thuốc, ròng rã dùng thời gian mấy chục năm, bỏ ra vô số cái giá, vô số tù nhân thử thuốc đều bạo tử.
Bây giờ lại thật sự thành công? Hơn nữa Ngao Ngọc lại tự mình thử thuốc, hắn rõ ràng biết tỷ lệ t·ử v·ong của việc thử nghiệm thuốc này gần như là 100%, nhưng vẫn mạo hiểm thử một lần, đây là lấy mạng ra liều a.
Nhưng Ngao Ngọc vì cứu hắn - Thái Thượng Hoàng, lại liều cả tính mạng.
Đây là trung nghĩa cỡ nào? Đây là ân dày như trời như đất cỡ nào?
Ánh mắt Thái Thượng Hoàng run rẩy nói: “Hài tử… ta thiếu ngươi một ân tình lớn như trời, ân tình này ta sẽ không bao giờ quên.”
Vân Trung Hạc nói: “Mê Điệt Cốc trước đó đã bào chế ra chín đời dược vật, nhưng toàn bộ đều không có tác dụng, ta đi thử thuốc, lại có hiệu quả, hơn nữa không hề t·ử v·ong bất đắc kỳ tử, cho nên bọn họ đã rút ra một loại vật chất mấu chốt trong máu của ta, thêm vào trong phối phương, liền biến thành dược vật đời thứ mười, rốt cuộc có hiệu quả.”
Thái Thượng Hoàng nói: “Hài tử, ngươi có biết giá trị chiến lược của dược vật này lớn đến mức nào không? Toàn bộ đế vương thiên hạ, có lẽ đều sẽ phát điên lên vì nó.”
Vân Trung Hạc nói: “Biết, Mê Điệt Cốc đã lừa ta, bọn họ nói đây chỉ là thuốc giảm bớt tác dụng phụ. Nhưng trên thực tế, đây chính là một nửa tà dược thuế biến cường thân, diên thọ trẻ trung, đến từ Thánh Miếu.”
Thái Thượng Hoàng nói: “Hài tử, hoàng đế muốn g·iết ngươi, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi. Nhưng ngoài ra, chúng ta cũng đừng hy vọng quá nhiều.”
Thái Thượng Hoàng nói những lời không đầu không đuôi, nhưng hắn tin tưởng Ngao Ngọc nhất định có thể hiểu được.
Vân Trung Hạc đương nhiên có thể hiểu.
Lần này Thái Thượng diên thọ phản phệ, trong mắt người trong thiên hạ chính là bệnh nguy kịch, coi như được cứu trở về, cũng chỉ sẽ nói Ngao Ngọc y thuật trâu bò, vậy mà cứu sống được Thái Thượng Hoàng.
Nhưng mà Thái Thượng Hoàng trong mắt người trong thiên hạ, đã là già yếu lưng còng, gần đất xa trời. Coi như lần này được cứu về, vậy lần tiếp theo bệnh phát tác thì sao, còn không phải sẽ băng hà, dù sao cũng là người đã gần tám mươi tuổi.
Một Thái Thượng Hoàng sắp c·h·ết, sẽ không khiến cho người ta kính sợ.
Cái gọi là hào quang Bán Thần, cũng sớm đã bị phá vỡ, Thái Thượng Hoàng như vậy không có quyền lực.
“Hài tử, từ nay về sau ngươi hãy ở trong Thượng Thanh Cung của ta đi, dù sao hiếu nghĩa cũng lớn hơn hoàng đế, trước khi ta c·h·ết, hoàng đế không dám xông vào bắt ngươi, g·iết ngươi.” Thái Thượng Hoàng nói: “Chờ ta cảm thấy mình thật sự dầu hết đèn tắt, ta sẽ cho người bí mật đưa ngươi đi.”
Vân Trung Hạc nói: “Thái Thượng Hoàng, lẽ nào ngài cam tâm như vậy sao? Bây giờ Đại Chu đã dân chúng lầm than, hắn đăng cơ mới có tám năm, quốc gia đã biến thành như vậy.”
Thái Thượng Hoàng nói: “Hài tử, ta còn có thể làm gì? Ta chỉ là một Thái Thượng Hoàng tê liệt trên giường, trước đó có ngươi tương trợ, ta còn có hào quang Bán Thần, cộng thêm ta vẫn luôn cấm đoán Vô Vi Điện, tạo dựng khí tức thần bí, lúc này mới dọa được hoàng đế, dọa được quần thần thiên hạ. Bây giờ hào quang này đã vỡ, ta không phải Bán Thần, ta chỉ là một lão già lưng còng. Người trong thiên hạ sẽ không kính sợ ta, cũng sẽ không nghe theo ta.”
Vân Trung Hạc nói: “Thái Thượng Hoàng, ngài chính là người thử nghiệm thuốc đầu tiên thật sự của tà pháp Nộ Đế. Lẽ nào ngài không mong đợi mình có thể diên thọ mấy chục năm, cường thân kiện thể, thanh xuân thường trú sao?”
Thái Thượng Hoàng nói: “Hài tử, ngươi nhìn ta xem, tứ chi tê liệt, nằm bất động, đã ròng rã hơn tám năm.”
Mà ngay lúc này, một con muỗi bay đến bàn chân Thái Thượng Hoàng, hút một ngụm máu.
Bàn chân Thái Thượng Hoàng, hơi co rút lại.
Sau đó, hắn lập tức hoàn toàn sợ ngây người, rồi lâm vào vui mừng tột độ.
Hắn… hắn lại có một chút xíu cảm giác, vậy mà có thể cảm nhận được đau nhói.
Này… Điều này có ý nghĩa gì? Có nghĩa là, hắn - người đã tê liệt tám năm, có khả năng có thể đứng lên một lần nữa, thậm chí mang ý nghĩa tà thuật diên thọ phản lão này có thể có hiệu quả.
Nếu quả thật là như vậy, vậy… vậy hắn thật sự có khả năng đi ra khỏi Thượng Thanh Cung.
Một khi đã như vậy, cục diện sẽ biến đổi lớn, càn khôn đảo lộn.
“Đừng nói cho bất luận kẻ nào, cứ để cho tất cả mọi người cảm thấy, ta vẫn là phế nhân tê liệt.” Thái Thượng Hoàng thấp giọng nói: “Ta cần thời gian, chúng ta đều cần thời gian.”
“Vâng…”
Thái Thượng Hoàng nói: “Ngao Ngọc, từ hôm nay ngươi hãy ở trong Thượng Thanh Cung, đừng ra ngoài một bước, như vậy ta có thể bảo vệ cho ngươi được bình an. Ngươi phải chờ, có lẽ tương lai có một ngày, ta thật sự có thể đứng lên, thật sự khôi phục khỏe mạnh, cường tráng duyên niên, lúc đó ngươi hãy quật khởi, ta muốn ngươi trở thành tể tướng trẻ tuổi nhất đế quốc.”
Vân Trung Hạc nói: “Không, Thái Thượng Hoàng, ta muốn đi ra ngoài. Hơn nữa Kim Thân của ngài không thể vỡ, thần thoại của ngài phải tiếp tục.”
Thái Thượng Hoàng nói: “Ngao Ngọc, thần thoại của ta đã tan vỡ. Trừ phi ta bây giờ tinh thần sáng láng, trẻ lại ba mươi tuổi đi ra ngoài, mới có thể trấn trụ được bọn hắn, mới có thể khôi phục thần thoại, nhưng ta chỉ có thể co rút một chút chân của ta, vẫn không thể đứng dậy, tay cũng không nhấc lên nổi.”
Mà ngay lúc này, bên ngoài, Túc Thân Vương cao giọng nói: “Ngao Ngọc, thời gian sắp đến rồi, ngươi có cứu sống được Thái Thượng Hoàng không?”
Vân Trung Hạc thấp giọng nói: “Thái Thượng Hoàng, tiếp theo ta muốn diễn cho ngài xem một màn thần thoại, nhưng cần ngài hoàn toàn giả c·h·ết, nhịp tim ngừng, hô hấp ngừng, ta cần dùng một màn thần tích, để gọi ngài từ Tiên giới trở về.”
Thái Thượng Hoàng rất nhanh liền hiểu được ý của Ngao Ngọc.
Vân Trung Hạc lấy ra một bình dược thủy nói: “Đây là thuốc giả c·h·ết, khi uống vào, cả người sẽ giống như đã c·h·ết, không có hô hấp, nhịp tim cũng cực kỳ yếu ớt, gần như không đập.”
Hầu Trần kinh ngạc, lúc này Thái Thượng Hoàng đã vất vả lắm mới sống lại, nếu như lại một lần nữa tiến vào trạng thái giả c·h·ết chẳng phải là nguy hiểm sao, thật sự muốn liều lĩnh một phen mạo hiểm này sao? Vạn nhất không tỉnh lại thì phải làm sao?
“Đến!” Thái Thượng Hoàng trực tiếp quyết đoán.
Lão thái giám Hầu Trần do dự trong nháy mắt, sau đó đút viên thuốc giả c·h·ết này vào trong miệng Thái Thượng Hoàng.
Dù sao đây cũng không phải tiêm tĩnh mạch, dược hiệu hơi chậm một chút, ước chừng hai ba phút sau, dược hiệu phát tác, hô hấp Thái Thượng Hoàng dần dần ngừng lại, nhịp tim phảng phất như ngừng đập, tiến nhập trạng thái giả c·h·ết.
Đây là một loại thuốc mê cực mạnh, chẳng những có thể khiến cho ngừng thở, ngay cả tim cũng gần như ngừng đập.
Dược hiệu đại khái vài phút sau, cũng giống như mổ xẻ, hiệu quả gây tê có thời gian hạn chế.
Sau đó, Vân Trung Hạc lại cho Thái Thượng Hoàng uống thêm một viên thuốc, viên thuốc này được bọc trong vỏ thuốc, khi vào bụng, axit dạ dày sẽ ăn mòn vỏ thuốc, sau vài phút liền có thể tan hoàn toàn, dược hiệu phát huy, giống như thuốc trợ tim, có thể làm cho Thái Thượng Hoàng giải trừ trạng thái gây tê sâu, nhanh chóng tỉnh lại.
Sau đó, Vân Trung Hạc tranh thủ thời gian bày tạo hình cho Thái Thượng Hoàng.
Dù sao muốn diễn thần thoại, muốn duy trì Kim Thân của Thái Thượng Hoàng, đương nhiên phải càng giống Thần Tiên càng tốt.
…
“Đã đến giờ!” Bên ngoài, Đại Tông Chính Túc Thân Vương nói: “Người đâu, đi lôi Ngao Ngọc ra đây, lăng trì xử tử, chôn cùng Thái Thượng Hoàng.”
Lập tức, mấy thái giám cao thủ xông vào.
Bất quá sau khi đi vào, bọn họ sợ ngây người.
Thái Thượng Hoàng vậy mà lại lơ lửng, khoanh chân giữa không trung, trong tay cầm một cây gậy gỗ chống xuống đất.
Cái này… cái này quá thần kỳ, Thái Thượng Hoàng vậy mà lại lơ lửng giữa không trung.
Người đương nhiên không thể lơ lửng giữa không trung, phương pháp cụ thể, có thể tìm hiểu Huyền Không Thuật của Ấn Độ, cây gậy này là đạo cụ đặc thù, rất nhiều tăng nhân đều dựa vào biện pháp này để lừa tiền.
Nhưng nhìn qua lại rất chân thật, giống như người thật lơ lửng giữa không trung.
Nhưng mấy thái giám cao thủ nhìn thấy một màn này, liền triệt để chấn kinh.
Vừa hô to như vậy, liền gọi những người khác vào.
Hoàng đế, hoàng hậu, đại tông chính, hoàng thân quốc thích, còn có đông đảo đại thần đều tràn vào, bọn họ cũng nhìn thấy một màn này.
Thái Thượng Hoàng lơ lửng giữa không trung, chỉ dùng một cây gậy chống xuống đất.
Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó, cái này quá thần kỳ.
Nhưng hoàng đế dù sao không phải người thường, thoáng kinh ngạc xong, lập tức liền nhìn ra nguyên lý.
Ngao Ngọc, đến lúc này rồi, ngươi còn muốn giả thần giả quỷ, đã muộn rồi.
Đại tông chính nói: “Ngao Ngọc, đã đến giờ, ngươi còn không cứu sống được Thái Thượng Hoàng, vậy ngươi hãy chôn cùng với lão nhân gia đi. Người đâu, bắt Ngao Ngọc lại cho ta.”
Lúc này Vân Trung Hạc, đang khoanh chân dưới đất, phía dưới Thái Thượng Hoàng, chậm rãi nói: “Thái Thượng Hoàng báo mộng pháp chỉ!”
Tất cả mọi người cười lạnh, đến lúc này Ngao Ngọc ngươi còn muốn giả thần giả quỷ, Thái Thượng Hoàng đã c·h·ết, ngươi lại báo mộng pháp chỉ, có cái rắm tác dụng sao.
“Sắp c·h·ết đến nơi, còn giả thần giả quỷ, bắt lại.”
Theo một tiếng ra lệnh, mấy thái giám cao thủ xông lên, muốn bắt Vân Trung Hạc lăng trì.
“Ai dám?” Lão thái giám Hầu Trần ngăn ở trước mặt, lạnh lùng quát: “Thái Thượng Hoàng muốn ban bố pháp chỉ, ai dám động đến, đối với Thái Thượng Hoàng bất kính?”
Đám người giống như nhìn kẻ ngu ngốc nhìn lão thái giám Hầu Trần, đến lúc này rồi, còn có cái gì Thái Thượng Hoàng pháp chỉ.
Thái Thượng Hoàng đã bệnh c·h·ết, còn giả trang Bán Thần cái gì nữa?
Sau đó, Vân Trung Hạc bỗng nhiên run lên, giống như Quỷ Thần nhập vào người.
“Hoàng đế, các ngươi sao lại tới đây?” Trong miệng Vân Trung Hạc lại phát ra thanh âm của Thái Thượng Hoàng.
Mẹ nó, giống thật, độ tương tự 90%.
Đây là Vân Trung Hạc đang sử dụng kỹ năng Âm Ma, mặc dù bệnh tâm thần số 24 không nhập vào người, nhưng trước đó đã nói, sau khi sử dụng thiên phú của một bệnh nhân tâm thần trong thời gian dài, sẽ hình thành ký ức trong thần kinh đại não của Vân Trung Hạc, hắn cũng có thể nắm giữ một phần loại năng lực này, mặc dù chỉ có 30%.
Bắt chước giọng nói người khác độ khó thấp hơn một chút, không thấy có rất nhiều người bắt chước Lưu Đức Hoa và Chu Hoa Kiện hát cũng giống y như thật sao.
Tất cả mọi người nghe được trong miệng Vân Trung Hạc phát ra thanh âm của Thái Thượng Hoàng, lập tức dừng lại.
Nhìn qua, thật giống như Thái Thượng Hoàng báo mộng.
“Ngao Ngọc, ngươi không cần giả thần giả quỷ.” Túc Thân Vương nói: “Ngươi không cứu sống được Thái Thượng Hoàng thì nói không cứu sống được, nếu như còn giả thần giả quỷ lừa gạt hoàng thượng, chỉ sợ phải lăng trì cả nhà ngươi. Thái y, đi kiểm tra hơi thở và nhịp tim của Thái Thượng Hoàng.”
Thái y cẩn thận từng li từng tí tiến lên.
Thái Thượng Hoàng lơ lửng giữa không trung, nhìn qua quả thật rất quỷ dị.
Cẩn thận từng li từng tí thăm dò nhịp tim và hơi thở của Thái Thượng Hoàng, sau đó cao giọng nói: “Thái Thượng Hoàng hoàn toàn không có nhịp tim, không có hô hấp, Thái Thượng Hoàng thăng thiên.”
Lời này vừa ra, hoàng đế quỳ xuống, hoàng thân quốc thích quỳ xuống, đông đảo các thần tử quỳ xuống.
“Thái Thượng Hoàng thăng thiên, ghi lại thời khắc.”
“Thái Thượng Hoàng thăng thiên, thiên hạ cùng bi ai.”
Nhưng vào đúng lúc này, Vân Trung Hạc vẫn phát ra thanh âm lạnh nhạt của Thái Thượng Hoàng: “Ta khi nào thăng thiên? Ta rõ ràng vẫn còn sống khỏe mạnh, hoàng đế hôm nay là ngày nào?”
Hoàng đế không trả lời, Đại Tông Chính đáp: “Hai mươi bảy tháng sáu.”
Vân Trung Hạc vẫn dùng thanh âm của Thái Thượng Hoàng nói: “Hai mươi bảy tháng sáu rồi sao? Không tốt, không tốt, lỡ mất thời gian bế quan, đã nói bảy bảy bốn mươi chín ngày, vốn nên xuất quan vào ngày hai mươi bảy, kết quả lỡ mất một tháng.”
Lời này vừa ra, tất cả mọi người trong lòng cười lạnh.
Theo ý của ngươi, Thái Thượng Hoàng sở dĩ không có nhịp tim, không có hô hấp, là dạo chơi Tiên giới, quên mất thời gian, quên hoàn hồn, quên xuất quan? Căn bản không phải là ngã bệnh, cũng căn bản không phải đã c·h·ết?
Đúng, đây chính là kế hoạch của Vân Trung Hạc.
Đây chính là kế hoạch tiếp tục thần thoại Thái Thượng Hoàng của Vân Trung Hạc.
Thái Thượng Hoàng tuyệt đối không phải bị bệnh, cũng không phải sắp c·h·ết, mà là bởi vì ở Tiên giới quên mất thời gian, quên hoàn hồn.
Nhưng lúc này muốn lừa gạt quần thần cũng rất khó, rất nhiều người trong lòng cười lạnh, Thái Thượng Hoàng đã c·h·ết, Ngao Ngọc ngươi không cần phải đủ kiểu che giấu, hắn chính là bệnh nguy kịch, c·h·ết rồi.
Đại Tông Chính lạnh nhạt nói: “Ngao Ngọc, ý của ngươi là, Thái Thượng Hoàng không phải đã c·h·ết, chỉ là ở tiên cảnh quên hoàn hồn?”
Tiếp theo, một hoàng tộc Thân Vương khác nói: “Ngao Ngọc, ngươi nói Thái Thượng Hoàng quên hoàn hồn, vậy khi nào hắn hoàn hồn? Hơn nữa vì sao, lại để hắn ở Tiên giới quên mất thời gian hoàn hồn?”
Đúng vậy, cái này nói đến điểm mấu chốt trí mạng.
Thái Thượng Hoàng rõ ràng đã c·h·ết, Thần Tiên cũng không cứu được, ngươi nói hắn không hoàn hồn, vậy hắn khi nào hoàn hồn, khi nào tỉnh lại? Không có cách nào, mặt trời lặn xuống phía tây Thái Thượng Hoàng cũng không tỉnh lại.
Hơn nữa ngươi nói Thái Thượng Hoàng linh hồn ở Tiên giới dạo chơi quên mất thời gian, vậy rốt cuộc gặp được chuyện gì? Vậy mà kỳ hạn bế quan cũng quên mất?
Vân Trung Hạc dùng thanh âm của Thái Thượng Hoàng cười nói: “Hoàng đế, ta khi ở trên trời dạo chơi, ngươi có biết đã gặp ai không?”
“Ai?” Hoàng đế theo bản năng hỏi.
Vân Trung Hạc dùng thanh âm của Thái Thượng Hoàng nói: “Chính là Đại Chu Thái Tổ Hoàng Đế của chúng ta, cũng chính là Đại Pháp Thánh Quân.”
Lời này vừa ra, tất cả mọi người ngây ngẩn.
Ta dựa, Vân Trung Hạc ngươi thật sự biết kéo, thật có thể kéo.
Nhưng thật sự có thể giải thích được, bởi vì trong tuyên truyền của hoàng gia, trong nhận thức của vạn dân thiên hạ, Thái Tổ Hoàng Đế Chu Hiển khi tuổi già đột nhiên biến mất, tuyên bố băng hà, nhưng không thấy t·h·i t·h·ể, tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã thành tiên.
Bởi vì phần lớn thời gian hắn đều xuất gia tu Phật pháp.
Cho nên Thái Tông Hoàng Đế đã cho hắn tu một pho tượng Thông Thiên Phù Đồ cao trăm trượng, đồng thời cung kính xưng là Đại Pháp Thánh Quân.
Ngươi - Thái Thượng Hoàng có phải Bán Thần hay không, chúng ta không rõ lắm, cũng không hoàn toàn đồng ý. Nhưng Đại Pháp Thánh Quân là Thần Tiên, chuyện này, tất cả mọi người đều thừa nhận, bởi vì các đời hoàng đế đều nói như vậy.
Mặc kệ các đời hoàng đế trong lòng có tin hay không, nhưng nhất định phải nói như vậy, như vậy có thể tăng thêm sắc thái thần bí cho Chu thị hoàng tộc. Tổ tông của chúng ta là Thần Tiên, trâu bò không trâu bò?
Cũng giống như Lý Thế Dân nói tổ tiên của mình là Thái Thượng Lão Quân Lý Nhĩ vậy.
Thái Thượng Hoàng - Vô Vi Đạo Quân Bán Thần này, linh hồn khi ở Tiên giới dạo chơi, ngẫu nhiên gặp Đại Pháp Thánh Quân đã thành tiên, vậy khẳng định cao hứng, gặp được Thái Tổ lão tổ tông, vừa trò chuyện, liền quên mất thời gian, quên mất hoàn hồn.
Lý do này có đủ không? Khẳng định là đủ.
Lý do này tuyệt đối khiến cho người ta không thể phản bác.
Nhưng trong lòng mọi người vẫn cười lạnh, Ngao Ngọc ngươi chứng minh như thế nào? Nói lung tung thì dễ, chứng minh như thế nào?
Ngươi không chứng minh được Thái Thượng Hoàng ở Tiên giới cùng Thái Tổ Thần Linh ngẫu nhiên gặp gỡ, quên mất thời gian, ngươi không thể làm cho Thái Thượng Hoàng sống lại, vậy ngươi có thể nói trời long đất lở mọi người cũng không tin, ngươi cũng phải c·h·ết không nghi ngờ.
Vân Trung Hạc dùng thanh âm của Thái Thượng Hoàng nói: “Gặp được Thái Tổ Hoàng Đế, à không, bây giờ nên gọi là Đại Pháp Thánh Quân, khiến cho ta vui mừng khôn xiết, các ngươi có biết Tiên giới lớn bao nhiêu không, tung hoành mấy ngàn ức dặm, xác suất ta và Thái Tổ Hoàng Đế ngẫu nhiên gặp gỡ là rất thấp, hoàn toàn là thiên đại duyên phận, cho nên vừa trò chuyện, liền quên mất thời gian, quên mất hoàn hồn, kéo dài một tháng, bởi vì linh hồn xuất khiếu, cho nên ta không có nhịp tim, không có hô hấp, khiến cho các ngươi cho rằng ta đã c·h·ết rồi.”
“Ha ha ha, hoàng đế, ta biết ngươi hiếu thuận, lần này để cho ngươi lo lắng, là phụ hoàng không đúng.”
Nghe nói như vậy, hoàng đế đã không thể nhịn được nữa, Ngao Ngọc ngươi giả thần giả quỷ đủ rồi, ngươi có thể bị lăng trì xử tử.
Tất cả mọi người ở đây cũng cười lạnh, Ngao Ngọc ngươi có bắt chước giọng nói của Thái Thượng Hoàng giống như đúc cũng vô dụng.
Ngươi muốn mọi người tin tưởng, trừ phi hai chuyện, thứ nhất, để Thái Tổ Hoàng Tử, Đại Pháp Thánh Quân xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.
Thứ hai, để Thái Thượng Hoàng hoàn hồn, tỉnh lại.
Túc Thân Vương bỗng nhiên vung tay lên, mấy thái giám cao thủ kia tiến lên, muốn bắt Vân Trung Hạc, g·iết c·h·ết.
Kết thúc màn biểu diễn hoang đường của ngươi đi, đừng giả thần giả quỷ nữa.
Nhưng lúc này, Vân Trung Hạc bỗng nhiên dùng giọng nói của Thái Thượng Hoàng: “Thái Tổ Hoàng Đế, trước mắt đây là hoàng đế đời thứ 27 của Đại Chu đế quốc chúng ta, là tằng tằng tằng tôn tử của ngài. Còn có những người này đều là trung thần của Đại Chu ta, ngài có muốn gặp bọn họ một chút không?”
Lời này vừa ra, tất cả mọi người run lên.
Trời ạ, Ngao Ngọc, nếu như ngươi thật sự có thể triệu hồi ra Thần Linh Thái Tổ Hoàng Đế, ta liền phục ngươi trâu bò.
Ngươi sẽ không phải lại là biểu diễn Thái Tổ Hoàng Đế nhập vào người, dùng một giọng nói khác nói mấy câu, sau đó tuyên bố Thái Tổ Hoàng Đế hiển linh chứ.
Vân Trung Hạc tiếp tục dùng thanh âm của Thái Thượng Hoàng nói: “Thái Tổ Hoàng Đế, Đại Pháp Thánh Quân, ta biết ngài đã thành tiên mấy trăm năm, chuyện thế tục không liên quan gì đến ngài, nhưng đây dù sao cũng là tử tôn của ngài, ngài hãy hiển linh, để bọn họ gặp một lần đi. Thái Tổ Hoàng Đế, ta Vô Vi Đạo Quân cũng coi là Bán Thần, cho ta chút mặt mũi, hiển linh gặp mọi người một lần, được không?”
“À, ngươi nói ta Vô Vi Điện là Đạo gia, mà ngươi là Phật gia thần, không cần ở chỗ ta hiển linh.”
“Vậy được, vậy được, vậy ở bên ngoài được không? Vừa vặn trong sân Thượng Thanh Cung này của ta, còn có một pho tượng của ngài, ngài hãy hiển linh ở đó được không?”
Lời này vừa ra, tất cả mọi người theo bản năng nhìn ra sân nhỏ của Thượng Thanh Cung, nơi đó quả thật có pho tượng Thái Tổ Hoàng Đế, hơn nữa còn giống hệt Thái Tổ Hoàng Đế.
Lúc này, Vân Trung Hạc dùng giọng nói của Thái Thượng Hoàng: “Hoàng đế, còn có chư vị công thần, còn không mau quỳ xuống trước pho tượng Thái Tổ Hoàng Đế, Thái Tổ Hoàng Đế, Đại Pháp Thánh Quân Thần Linh muốn hiển linh, muốn gặp mặt các ngươi, đây là vinh hạnh to lớn.”
Tất cả mọi người trong lòng cười lạnh.
Ngao Ngọc ngươi giả thần giả quỷ quá mơ hồ, Thái Tổ Hoàng Đế c·h·ết mấy trăm năm, coi như mọi người truyền tụng hắn là Thần Tiên, vậy cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Ngươi muốn hắn hiển linh, hoàn toàn là nằm mơ, chút tài mọn của ngươi, không có tác dụng gì cả.
Chúng ta ngược lại muốn xem xem, rốt cuộc là hiển linh như thế nào? Nếu như không thật sự hiển linh, sẽ đem ngươi thiên đao vạn quả.
Ngay lúc này, Vân Trung Hạc dùng thanh âm của Thái Thượng Hoàng nói: “Thái Tổ hiển linh, hoàng đế quỳ lạy, chúng thần quỳ lạy!”
Tất cả mọi người đều ngưng tụ ánh mắt vào trong sân, trên pho tượng Thái Tổ Hoàng Đế.
“Oanh…” một tiếng nổ vang nhẹ.
Pho tượng Thái Tổ Hoàng Đế toát ra một đoàn sương mù dày đặc.
Tất cả mọi người trong lòng cười lạnh, chỉ có vậy… chút tài mọn, đó cũng là Thái Tổ hiển linh?
Nhưng mà một giây sau, tất cả mọi người hoàn toàn sợ ngây người.
Bởi vì một thân ảnh chầm chậm dâng lên, một quang ảnh của một người, chầm chậm bay lên không trung từ pho tượng Thái Tổ.
Đây… đây không phải là Thái Tổ thì là ai?
Quang ảnh người này, hoàn toàn giống hệt Thái Tổ Hoàng Đế. Tất cả mọi người đều đã nhìn qua chân dung, cũng đã nhìn qua pho tượngđó. Người này quang ảnh, hoàn toàn giống hệt Thái Tổ Hoàng Đế. Tất cả mọi người đều đã nhìn qua chân dung, cũng đã nhìn qua pho tượng kia rồi.
Mấu chốt là hắn tuyệt đối không phải người thật, hắn chỉ là một quang ảnh mà thôi.
Mẹ nó, mẹ nó, dựa vào.
Tất cả mọi người rùng mình, thế giới này thật sự có Thần Linh.
Thái Tổ Hoàng Đế, Đại Pháp Thánh Quân thật sự hiển linh.
Hơn nữa Thần Linh quang ảnh này còn có thể động, còn biết nói chuyện.
"Vạn Duẫn hoàng đế, chư vị công thần, tự giải quyết cho tốt. Vô Vi Đạo Quân vốn muốn thành tiên, nhưng bởi vì quốc sự của các ngươi, nhiều lần tiết lộ thiên cơ, làm trễ nải tu hành, thành tiên lại sẽ không bao giờ, các ngươi chớ có để hắn thất vọng..."
Thái Tổ Hoàng Đế nói chuyện, thanh âm vang vọng toàn bộ bầu trời, mà lại là từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Thanh âm này nghe qua chính là của Thần Tiên, bởi vì giữa thiên địa đồng loạt phát ra tiếng.
Thanh âm của phàm nhân, làm sao có thể lớn như vậy được.
Hoàng đế rùng mình, quần thần tê cả da đầu, hoàn toàn không dám tin vào hai mắt của mình.
Một màn trước mắt này thật sự là quá kinh dị.
Thần Linh quang ảnh của Thái Thượng Hoàng càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, trọn vẹn mười mấy thước.
Cứ như vậy phiêu phù ở bầu trời.
Thật là Thái Tổ hiển linh, thật là Đại Pháp Thánh Quân hiển linh.
Vân Trung Hạc đã làm như thế nào?
Rất đơn giản, chính là dùng khói đặc làm màn chiếu, vẽ lên mảnh thủy tinh chân dung màu sắc rực rỡ của Thái Tổ Hoàng Đế.
Sau đó, chế tạo một cái máy chiếu, đem quang ảnh Thái Tổ Hoàng Đế chiếu lên màn khói.
Thấu kính lồi của máy chiếu này dễ làm, tháo từ kính viễn vọng của Hắc Long Đài ra là được.
Khó khăn nhất là nguồn sáng, mặc kệ là máy chiếu, hay là máy chiếu ảnh, đều cần bóng đèn có độ sáng (Lumen) lớn, đều cần ánh sáng mạnh.
Ở thế giới này, Vân Trung Hạc đi đâu tìm đèn cường quang đây? Thế là hắn đổi tư duy, không cần bóng đèn, đốt cháy phốt pho trắng cũng có thể phát ra cường quang, thậm chí còn sáng hơn bóng đèn rất nhiều, liên tục đốt cháy một lượng lớn phốt pho trắng trong mấy chục giây, trong không gian thu hẹp đốt cháy, dùng thấu kính tụ ánh sáng.
Kết quả hoàn toàn có thể, hơn nữa hiệu quả chiếu ảnh vô cùng kinh người, rất sáng, rất sáng.
Dùng sương mù làm màn chiếu, càng là tuyệt diệu, bởi vì sương mù biến ảo, cho nên cũng khiến cho hình ảnh của Thái Tổ Hoàng Đế, Đại Pháp Thánh Quân càng thêm lập thể, theo sự phiêu động, càng giống như Thần Linh.
Đây chính là Thái Tổ Hoàng Đế hiển linh? Có trâu bò không?
Loại thủ đoạn này, người của thế giới này chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy.
Mấu chốt là hình ảnh Thái Tổ Hoàng Đế này cứ như vậy nổi lơ lửng giữa không trung, giống như thật, phiêu dật như vậy, chẳng phải chính là hiển linh sao?
Lập tức tất cả mọi người triệt để linh hồn xuất khiếu, toàn thân run rẩy quỳ xuống nói: “Thái Tổ Hoàng Đế hiển linh, Thái Tổ Hoàng Đế hiển linh.”
Một lượng lớn phốt pho trắng sắp cháy hết, Thái Tổ Hoàng Đế hiển linh nên kết thúc.
“Vô Vi Đạo Quân, ngươi hãy vất vả thêm một chút, ta ở trên trời chờ ngươi cùng thành tiên, tạm biệt…” Thái Tổ Hoàng Đế, quang ảnh Đại Pháp Thánh Quân càng lúc càng lớn, càng ngày càng mỏng manh.
Cuối cùng, trọn vẹn mấy chục thước, trôi nổi giữa thiên địa, thật là rung động.
Hình ảnh Thái Tổ Hoàng Đế vậy mà giống như ngọn núi to lớn, mặc dù vô cùng mỏng manh, nhưng đây không phải Thần Linh thì là cái gì.
Cứ như vậy, hình ảnh Thần Linh của Thái Tổ Hoàng Đế càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Mà ngay lúc này, trong Vô Vi Điện, Ngao Ngọc vẫn dùng thanh âm của Thái Thượng Hoàng nói: “Thái Tổ Hoàng Đế, Đại Pháp Thánh Quân đã đi, vậy ta cũng hoàn hồn.”
Tiếp theo, một giây sau kỳ tích phát sinh.
Trong Vô Vi Điện, Thái Thượng Hoàng lơ lửng giữa không trung ở độ cao ba thước, vậy mà chầm chậm mở mắt, cười vang nói: “Hoàng đế, chư vị công thần, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ!”
Thái Thượng Hoàng hoàn hồn, Thái Thượng Hoàng từ Tiên giới hoàn hồn.
Đây chính là thần tích mà Vân Trung Hạc trình diễn!
…
Chú thích: Canh 1 đưa lên, hôm nay nguyệt phiếu mất ba hạng, Bánh Ngọt lòng nóng như lửa đốt, chư vị ân công giúp ta một chút!
Vân Trung Hạc không hiểu rõ cái gọi là diên thọ chi pháp của Thái Thượng Hoàng rốt cuộc là làm như thế nào.
Nhưng căn cứ vào quan sát vừa rồi của hắn, di chứng này, hoặc là nói phản phệ, phi thường đáng sợ.
Triệu chứng điển hình chính là tốc độ lưu động của máu cực kỳ chậm, phảng phất như ngưng kết lại, cho nên dẫn đến hầu như không có nhịp tim, cũng gần như không có hô hấp.
Cái này có chút tương tự với trúng độc, trên Địa Cầu, một vài loại độc rắn chính là khiến cho máu trong cơ thể người biến thành trạng thái như đá.
Nhưng tình hình của Thái Thượng Hoàng lại không giống như vậy, máu của hắn không hề chuyển thành trạng thái như đá.
Không chỉ có máu, mà toàn bộ hệ thần kinh cũng giống như bị tê liệt.
Loại bệnh trạng này có chút giống như trúng thuốc tê liều mạnh, cho nên toàn thân không thể cử động, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại. Thế nhưng sau khi trúng thuốc tê, ít nhất tim vẫn phải đập chứ.
Nói chung là vô cùng quỷ dị!
Rất nhanh, Vân Trung Hạc phát hiện ra một điểm quỷ dị khác.
Khuôn mặt của Thái Thượng Hoàng nhăn nheo rất nhiều, lưng còng già yếu. Nhưng thân thể của hắn lại trẻ trung một cách ngoài ý liệu.
Bởi vì tê liệt đã nhiều năm, cho nên tứ chi của hắn có mức độ teo tóp nhất định.
Nhưng một người ở độ tuổi này, trên thân thể hẳn phải có nếp nhăn, còn có rất nhiều đốm đồi mồi, kết quả lại hoàn toàn không có.
Thân thể này lộ ra vô cùng nhẵn nhụi, chẳng qua là vì gương mặt Thái Thượng Hoàng quá mức già nua, đầy nếp nhăn, khiến cho người ta không để ý đến thân thể của hắn.
Bất quá, sự trẻ trung nhẵn nhụi trên thân thể Thái Thượng Hoàng lại rất không tự nhiên, có vẻ rất c·h·ết, rất cứng nhắc.
Hình dung như thế nào đây? Giống như một vài minh tinh tiêm quá nhiều botulinum, cho nên nhìn qua trẻ trung nhẵn nhụi, nhưng thực tế lại cứng đờ vô cùng, căn bản không thể làm được những động tác hơi lớn một chút, cũng không có bất kỳ biểu cảm nào.
Vân Trung Hạc kinh hãi, đây… đây chính là bí mật thanh xuân thường trú sao?
Tương tự như botulinum của Địa Cầu?
Nhưng mà, diên thọ thì lại là chuyện gì xảy ra?
Người của Mê Điệt Cốc nói, sở dĩ Thái Thượng Hoàng lúc đó chọn diên thọ tà pháp hoàn toàn là bất đắc dĩ, bởi vì lúc ấy hắn đã sống không được bao lâu, cho nên mới mạo hiểm thử nghiệm tà pháp.
Kết quả, chỉ thành công một nửa, thân thể của hắn xác thực khôi phục lại dáng vẻ trẻ trung, nhưng lại giống như bị tiêm một lượng lớn botulinum, toàn thân đều cứng ngắc, tê liệt.
Hơn nữa gần đây tác dụng phụ phát tác, toàn bộ hệ thần kinh bị tê liệt, máu gần như ngừng lưu động, hô hấp cũng ngừng lại, biến thành một người thực vật sắp c·h·ết.
Thế nhưng, thân thể Thái Thượng Hoàng trở nên trẻ trung, vì sao gương mặt vẫn già nua như vậy, mọc đầy nếp nhăn cùng những đốm đồi mồi?
Bỏ qua tất cả những điều này, với tư cách là một y sinh, Vân Trung Hạc mặc dù không biết rốt cuộc trong cơ thể Thái Thượng Hoàng đã tiêm vào thứ gì, khiến cho hắn phát sinh những biến đổi quỷ dị như vậy.
Nhưng nguyên lý cứu chữa hắn của dược vật này, ngược lại, rất rõ ràng.
Khiến cho máu gần như đình trệ trong nháy mắt lưu động nhanh chóng trở lại, khôi phục những dây thần kinh đã bị tê liệt, kích thích thần kinh đại não đã ngừng hoạt động.
Nguyên lý tác dụng của loại thuốc này, dùng y học hiện đại của Địa Cầu có thể giải thích được một phần.
Nhưng vẫn còn một phần không thể giải thích được.
Bây giờ Vân Trung Hạc đã hiểu, dược vật mà Mê Điệt Cốc bào chế ra, nghiêm túc mà nói, không phải là để trị liệu tác dụng phụ của diên thọ tà pháp.
Nộ Đế đã từng có được một bộ thân thể hoàn chỉnh thuế biến, kéo dài tuổi thọ tà pháp, chẳng qua bị chia làm hai.
Một thế lực nào đó có được một nửa, Mê Điệt Cốc có được một nửa.
Hai bên hợp lại làm một, mới là y thuật thần kỳ hoàn chỉnh để thuế biến thân thể, kéo dài tuổi thọ.
Dựa theo loại bệnh trạng này, thế lực thần bí kia nắm giữ tà thuật là mặt âm, bởi vì hiệu quả giống như đóng băng, như là tiêm vô số botulinum, thân thể đông cứng, cứng ngắc, thần kinh cũng bị tê liệt.
Thái Thượng Hoàng năm đó tự biết mình sống không được bao lâu, cho nên mạo hiểm thử nghiệm, dẫn đến triệu chứng cứng ngắc gần như tê liệt hiện tại.
Mà phương thuốc Mê Điệt Cốc nắm giữ, thuộc về mặt dương.
Dược lực này hung mãnh kịch liệt, có thể phá tan hiệu quả đông cứng, hai bên có thể đạt đến trạng thái cân bằng, thật sự đạt được biện pháp thuế biến thân thể cường kiện, kéo dài tuổi thọ.
Đây chính là bí mật cường đại, trẻ trung năm đó của Nộ Đế.
Thế nhưng là… đây là làm được bằng cách nào?
Tà pháp thuế biến cường thân, kéo dài tuổi thọ, thanh xuân thường trú này là đến từ Thánh Miếu.
Dựa vào y học của thế giới này hoàn toàn không thể đạt được, thậm chí ngay cả y học của Địa Cầu cũng không thể.
Nhưng mà Vân Trung Hạc lại tự mình tham gia vào một phần của quá trình này, hắn đã thử qua thuốc, biết rõ những điều này đều không phải là huyền huyễn, đây là một loại lực lượng khoa học nào đó, lực lượng sinh vật học, thậm chí là lực lượng gen.
Thánh Miếu này rốt cuộc là thứ gì? Vì sao lại truyền thụ những thứ, hoặc là y học thần bí, hoặc là khoa học.
Nộ Đế đã từng đến Thánh Miếu, cho nên đạt được tà pháp thuế biến cường thân, thanh xuân thường trú. Hơn nữa còn có được kỹ thuật rèn đúc cực kỳ tiên tiến, cho nên binh khí hắn rèn, trải qua ngàn năm vẫn có thể chém sắt như chém bùn.
Người sáng lập Mê Điệt Cốc đến Thánh Miếu, học tập y thuật thần kỳ, trở thành thánh địa y học của thiên hạ.
Trong hang động của Mê Điệt Cốc, tối đen như mực, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy đây là một sơn động. Nhưng khi Vân Trung Hạc có thể nhìn rõ mọi vật, hắn nhìn thấy rất rõ ràng, nơi này căn bản chính là bệnh viện, bên trong không phải là sơn động, mà là từng gian phòng bệnh.
Hơn nữa đại sư của Mê Điệt Cốc lại có tóc ngắn, hơn nữa còn mặc áo bào trắng của học thuật.
Nhìn một đốm mà biết toàn thân con báo, Vân Trung Hạc cảm thấy mình đã tiếp cận được chân tướng cao nhất của thế giới này.
Mê Điệt Cốc để Vân Trung Hạc thử nghiệm thuốc, đồng thời để hắn dâng thuốc cho Thiên Diễn Thái Thượng Hoàng, nhìn như bình thường, nhưng trên thực tế lại có mục tiêu chiến lược.
Tà thuật trường sinh cường thân này, mỗi bên chúng ta nắm giữ một nửa, mà một nửa Mê Điệt Cốc ta nắm giữ, đã hoàn thành.
Thiên Diễn Thái Thượng Hoàng, mới thật sự là người thử nghiệm thuốc đầu tiên.
Lúc này Vân Trung Hạc đã lờ mờ cảm nhận được bàn tay đen tối của thế giới này.
…
Dược vật này tác dụng lại nhanh chóng đến vậy, giống như nổ tung trong cơ thể Thái Thượng Hoàng.
Thân thể tái nhợt của hắn nhanh chóng trở nên đỏ bừng.
Nhịp tim càng ngày càng có lực.
Đây là tác dụng thứ nhất của dược lực, kích thích mãnh liệt tuần hoàn máu.
Nếu như đổi thành người bình thường, căn bản không thể chịu được, mà sẽ bởi vì huyết áp quá cao, máu lưu động quá nhanh, trực tiếp nổ tung mà c·h·ết.
Nhưng máu của Thái Thượng Hoàng trước đó gần như đình trệ, cho nên dược vật này vừa vặn có lực khu động.
Tiếp theo, dược vật bắt đầu có tác dụng thứ hai, kích thích mãnh liệt hệ thần kinh, tiến hành khôi phục thần kinh.
Thái Thượng Hoàng bắt đầu hô hấp trở lại.
Những người thử thuốc trước đó, căn bản là không thể đến được giai đoạn thứ hai, mà trực tiếp mạch máu trong não vỡ toang mà c·h·ết.
Dược vật này trong cơ thể Thái Thượng Hoàng đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm thứ hai.
Sau đó, chính là hiệu quả cuối cùng của dược lực, kích thích thần kinh đại não.
Dược lực này có chút mãnh liệt, thân thể Thái Thượng Hoàng xuất hiện run rẩy rõ ràng.
Trọn vẹn sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên mở choàng mắt.
Đã tỉnh lại, sống lại.
Trong mắt hắn bỗng nhiên hiện lên hàn quang, tràn đầy sát khí.
Nhưng khi nhìn thấy Vân Trung Hạc và Hầu Trần, ánh mắt lập tức dịu lại.
“Dìu ta ngồi dậy.” Thái Thượng Hoàng thấp giọng nói.
Sau đó, Vân Trung Hạc phát hiện, Thái Thượng Hoàng khi nói chuyện không hề mở miệng.
Không, không chỉ là không mở miệng, gương mặt này của hắn rất không bình thường, tựa như là dán một lớp da.
Trước đó, Vân Trung Hạc đã hiếu kỳ, vì sao thân thể Thái Thượng Hoàng trẻ trung nhẵn nhụi, nhưng gương mặt lại già nua nhăn nheo như vậy.
“Ngao Ngọc?” Thái Thượng Hoàng hỏi.
“Là thần.” Vân Trung Hạc thấp giọng đáp.
“Thuốc này của ngươi…”
Vân Trung Hạc nói: “Cầu được từ Mê Điệt Cốc, ta đã thử nghiệm thuốc cho bọn họ.”
“Ngươi thử nghiệm thuốc?” Thái Thượng Hoàng kinh ngạc, chuyện này hắn là người rõ ràng nhất.
Sau khi Nộ Đế c·h·ết, tà pháp thuế biến cường thân, kéo dài tuổi thọ, thanh xuân thường trú kia của hắn bị thất truyền.
Mấy trăm năm trước, tà pháp này lại một lần nữa xuất hiện trên thế giới này, chỉ là không hoàn chỉnh.
Một nửa Mê Điệt Cốc nắm giữ cũng không hoàn chỉnh, cho nên vẫn luôn nghiên cứu, vẫn luôn tìm người thử nghiệm thuốc, ròng rã dùng thời gian mấy chục năm, bỏ ra vô số cái giá, vô số tù nhân thử thuốc đều bạo tử.
Bây giờ lại thật sự thành công? Hơn nữa Ngao Ngọc lại tự mình thử thuốc, hắn rõ ràng biết tỷ lệ t·ử v·ong của việc thử nghiệm thuốc này gần như là 100%, nhưng vẫn mạo hiểm thử một lần, đây là lấy mạng ra liều a.
Nhưng Ngao Ngọc vì cứu hắn - Thái Thượng Hoàng, lại liều cả tính mạng.
Đây là trung nghĩa cỡ nào? Đây là ân dày như trời như đất cỡ nào?
Ánh mắt Thái Thượng Hoàng run rẩy nói: “Hài tử… ta thiếu ngươi một ân tình lớn như trời, ân tình này ta sẽ không bao giờ quên.”
Vân Trung Hạc nói: “Mê Điệt Cốc trước đó đã bào chế ra chín đời dược vật, nhưng toàn bộ đều không có tác dụng, ta đi thử thuốc, lại có hiệu quả, hơn nữa không hề t·ử v·ong bất đắc kỳ tử, cho nên bọn họ đã rút ra một loại vật chất mấu chốt trong máu của ta, thêm vào trong phối phương, liền biến thành dược vật đời thứ mười, rốt cuộc có hiệu quả.”
Thái Thượng Hoàng nói: “Hài tử, ngươi có biết giá trị chiến lược của dược vật này lớn đến mức nào không? Toàn bộ đế vương thiên hạ, có lẽ đều sẽ phát điên lên vì nó.”
Vân Trung Hạc nói: “Biết, Mê Điệt Cốc đã lừa ta, bọn họ nói đây chỉ là thuốc giảm bớt tác dụng phụ. Nhưng trên thực tế, đây chính là một nửa tà dược thuế biến cường thân, diên thọ trẻ trung, đến từ Thánh Miếu.”
Thái Thượng Hoàng nói: “Hài tử, hoàng đế muốn g·iết ngươi, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi. Nhưng ngoài ra, chúng ta cũng đừng hy vọng quá nhiều.”
Thái Thượng Hoàng nói những lời không đầu không đuôi, nhưng hắn tin tưởng Ngao Ngọc nhất định có thể hiểu được.
Vân Trung Hạc đương nhiên có thể hiểu.
Lần này Thái Thượng diên thọ phản phệ, trong mắt người trong thiên hạ chính là bệnh nguy kịch, coi như được cứu trở về, cũng chỉ sẽ nói Ngao Ngọc y thuật trâu bò, vậy mà cứu sống được Thái Thượng Hoàng.
Nhưng mà Thái Thượng Hoàng trong mắt người trong thiên hạ, đã là già yếu lưng còng, gần đất xa trời. Coi như lần này được cứu về, vậy lần tiếp theo bệnh phát tác thì sao, còn không phải sẽ băng hà, dù sao cũng là người đã gần tám mươi tuổi.
Một Thái Thượng Hoàng sắp c·h·ết, sẽ không khiến cho người ta kính sợ.
Cái gọi là hào quang Bán Thần, cũng sớm đã bị phá vỡ, Thái Thượng Hoàng như vậy không có quyền lực.
“Hài tử, từ nay về sau ngươi hãy ở trong Thượng Thanh Cung của ta đi, dù sao hiếu nghĩa cũng lớn hơn hoàng đế, trước khi ta c·h·ết, hoàng đế không dám xông vào bắt ngươi, g·iết ngươi.” Thái Thượng Hoàng nói: “Chờ ta cảm thấy mình thật sự dầu hết đèn tắt, ta sẽ cho người bí mật đưa ngươi đi.”
Vân Trung Hạc nói: “Thái Thượng Hoàng, lẽ nào ngài cam tâm như vậy sao? Bây giờ Đại Chu đã dân chúng lầm than, hắn đăng cơ mới có tám năm, quốc gia đã biến thành như vậy.”
Thái Thượng Hoàng nói: “Hài tử, ta còn có thể làm gì? Ta chỉ là một Thái Thượng Hoàng tê liệt trên giường, trước đó có ngươi tương trợ, ta còn có hào quang Bán Thần, cộng thêm ta vẫn luôn cấm đoán Vô Vi Điện, tạo dựng khí tức thần bí, lúc này mới dọa được hoàng đế, dọa được quần thần thiên hạ. Bây giờ hào quang này đã vỡ, ta không phải Bán Thần, ta chỉ là một lão già lưng còng. Người trong thiên hạ sẽ không kính sợ ta, cũng sẽ không nghe theo ta.”
Vân Trung Hạc nói: “Thái Thượng Hoàng, ngài chính là người thử nghiệm thuốc đầu tiên thật sự của tà pháp Nộ Đế. Lẽ nào ngài không mong đợi mình có thể diên thọ mấy chục năm, cường thân kiện thể, thanh xuân thường trú sao?”
Thái Thượng Hoàng nói: “Hài tử, ngươi nhìn ta xem, tứ chi tê liệt, nằm bất động, đã ròng rã hơn tám năm.”
Mà ngay lúc này, một con muỗi bay đến bàn chân Thái Thượng Hoàng, hút một ngụm máu.
Bàn chân Thái Thượng Hoàng, hơi co rút lại.
Sau đó, hắn lập tức hoàn toàn sợ ngây người, rồi lâm vào vui mừng tột độ.
Hắn… hắn lại có một chút xíu cảm giác, vậy mà có thể cảm nhận được đau nhói.
Này… Điều này có ý nghĩa gì? Có nghĩa là, hắn - người đã tê liệt tám năm, có khả năng có thể đứng lên một lần nữa, thậm chí mang ý nghĩa tà thuật diên thọ phản lão này có thể có hiệu quả.
Nếu quả thật là như vậy, vậy… vậy hắn thật sự có khả năng đi ra khỏi Thượng Thanh Cung.
Một khi đã như vậy, cục diện sẽ biến đổi lớn, càn khôn đảo lộn.
“Đừng nói cho bất luận kẻ nào, cứ để cho tất cả mọi người cảm thấy, ta vẫn là phế nhân tê liệt.” Thái Thượng Hoàng thấp giọng nói: “Ta cần thời gian, chúng ta đều cần thời gian.”
“Vâng…”
Thái Thượng Hoàng nói: “Ngao Ngọc, từ hôm nay ngươi hãy ở trong Thượng Thanh Cung, đừng ra ngoài một bước, như vậy ta có thể bảo vệ cho ngươi được bình an. Ngươi phải chờ, có lẽ tương lai có một ngày, ta thật sự có thể đứng lên, thật sự khôi phục khỏe mạnh, cường tráng duyên niên, lúc đó ngươi hãy quật khởi, ta muốn ngươi trở thành tể tướng trẻ tuổi nhất đế quốc.”
Vân Trung Hạc nói: “Không, Thái Thượng Hoàng, ta muốn đi ra ngoài. Hơn nữa Kim Thân của ngài không thể vỡ, thần thoại của ngài phải tiếp tục.”
Thái Thượng Hoàng nói: “Ngao Ngọc, thần thoại của ta đã tan vỡ. Trừ phi ta bây giờ tinh thần sáng láng, trẻ lại ba mươi tuổi đi ra ngoài, mới có thể trấn trụ được bọn hắn, mới có thể khôi phục thần thoại, nhưng ta chỉ có thể co rút một chút chân của ta, vẫn không thể đứng dậy, tay cũng không nhấc lên nổi.”
Mà ngay lúc này, bên ngoài, Túc Thân Vương cao giọng nói: “Ngao Ngọc, thời gian sắp đến rồi, ngươi có cứu sống được Thái Thượng Hoàng không?”
Vân Trung Hạc thấp giọng nói: “Thái Thượng Hoàng, tiếp theo ta muốn diễn cho ngài xem một màn thần thoại, nhưng cần ngài hoàn toàn giả c·h·ết, nhịp tim ngừng, hô hấp ngừng, ta cần dùng một màn thần tích, để gọi ngài từ Tiên giới trở về.”
Thái Thượng Hoàng rất nhanh liền hiểu được ý của Ngao Ngọc.
Vân Trung Hạc lấy ra một bình dược thủy nói: “Đây là thuốc giả c·h·ết, khi uống vào, cả người sẽ giống như đã c·h·ết, không có hô hấp, nhịp tim cũng cực kỳ yếu ớt, gần như không đập.”
Hầu Trần kinh ngạc, lúc này Thái Thượng Hoàng đã vất vả lắm mới sống lại, nếu như lại một lần nữa tiến vào trạng thái giả c·h·ết chẳng phải là nguy hiểm sao, thật sự muốn liều lĩnh một phen mạo hiểm này sao? Vạn nhất không tỉnh lại thì phải làm sao?
“Đến!” Thái Thượng Hoàng trực tiếp quyết đoán.
Lão thái giám Hầu Trần do dự trong nháy mắt, sau đó đút viên thuốc giả c·h·ết này vào trong miệng Thái Thượng Hoàng.
Dù sao đây cũng không phải tiêm tĩnh mạch, dược hiệu hơi chậm một chút, ước chừng hai ba phút sau, dược hiệu phát tác, hô hấp Thái Thượng Hoàng dần dần ngừng lại, nhịp tim phảng phất như ngừng đập, tiến nhập trạng thái giả c·h·ết.
Đây là một loại thuốc mê cực mạnh, chẳng những có thể khiến cho ngừng thở, ngay cả tim cũng gần như ngừng đập.
Dược hiệu đại khái vài phút sau, cũng giống như mổ xẻ, hiệu quả gây tê có thời gian hạn chế.
Sau đó, Vân Trung Hạc lại cho Thái Thượng Hoàng uống thêm một viên thuốc, viên thuốc này được bọc trong vỏ thuốc, khi vào bụng, axit dạ dày sẽ ăn mòn vỏ thuốc, sau vài phút liền có thể tan hoàn toàn, dược hiệu phát huy, giống như thuốc trợ tim, có thể làm cho Thái Thượng Hoàng giải trừ trạng thái gây tê sâu, nhanh chóng tỉnh lại.
Sau đó, Vân Trung Hạc tranh thủ thời gian bày tạo hình cho Thái Thượng Hoàng.
Dù sao muốn diễn thần thoại, muốn duy trì Kim Thân của Thái Thượng Hoàng, đương nhiên phải càng giống Thần Tiên càng tốt.
…
“Đã đến giờ!” Bên ngoài, Đại Tông Chính Túc Thân Vương nói: “Người đâu, đi lôi Ngao Ngọc ra đây, lăng trì xử tử, chôn cùng Thái Thượng Hoàng.”
Lập tức, mấy thái giám cao thủ xông vào.
Bất quá sau khi đi vào, bọn họ sợ ngây người.
Thái Thượng Hoàng vậy mà lại lơ lửng, khoanh chân giữa không trung, trong tay cầm một cây gậy gỗ chống xuống đất.
Cái này… cái này quá thần kỳ, Thái Thượng Hoàng vậy mà lại lơ lửng giữa không trung.
Người đương nhiên không thể lơ lửng giữa không trung, phương pháp cụ thể, có thể tìm hiểu Huyền Không Thuật của Ấn Độ, cây gậy này là đạo cụ đặc thù, rất nhiều tăng nhân đều dựa vào biện pháp này để lừa tiền.
Nhưng nhìn qua lại rất chân thật, giống như người thật lơ lửng giữa không trung.
Nhưng mấy thái giám cao thủ nhìn thấy một màn này, liền triệt để chấn kinh.
Vừa hô to như vậy, liền gọi những người khác vào.
Hoàng đế, hoàng hậu, đại tông chính, hoàng thân quốc thích, còn có đông đảo đại thần đều tràn vào, bọn họ cũng nhìn thấy một màn này.
Thái Thượng Hoàng lơ lửng giữa không trung, chỉ dùng một cây gậy chống xuống đất.
Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó, cái này quá thần kỳ.
Nhưng hoàng đế dù sao không phải người thường, thoáng kinh ngạc xong, lập tức liền nhìn ra nguyên lý.
Ngao Ngọc, đến lúc này rồi, ngươi còn muốn giả thần giả quỷ, đã muộn rồi.
Đại tông chính nói: “Ngao Ngọc, đã đến giờ, ngươi còn không cứu sống được Thái Thượng Hoàng, vậy ngươi hãy chôn cùng với lão nhân gia đi. Người đâu, bắt Ngao Ngọc lại cho ta.”
Lúc này Vân Trung Hạc, đang khoanh chân dưới đất, phía dưới Thái Thượng Hoàng, chậm rãi nói: “Thái Thượng Hoàng báo mộng pháp chỉ!”
Tất cả mọi người cười lạnh, đến lúc này Ngao Ngọc ngươi còn muốn giả thần giả quỷ, Thái Thượng Hoàng đã c·h·ết, ngươi lại báo mộng pháp chỉ, có cái rắm tác dụng sao.
“Sắp c·h·ết đến nơi, còn giả thần giả quỷ, bắt lại.”
Theo một tiếng ra lệnh, mấy thái giám cao thủ xông lên, muốn bắt Vân Trung Hạc lăng trì.
“Ai dám?” Lão thái giám Hầu Trần ngăn ở trước mặt, lạnh lùng quát: “Thái Thượng Hoàng muốn ban bố pháp chỉ, ai dám động đến, đối với Thái Thượng Hoàng bất kính?”
Đám người giống như nhìn kẻ ngu ngốc nhìn lão thái giám Hầu Trần, đến lúc này rồi, còn có cái gì Thái Thượng Hoàng pháp chỉ.
Thái Thượng Hoàng đã bệnh c·h·ết, còn giả trang Bán Thần cái gì nữa?
Sau đó, Vân Trung Hạc bỗng nhiên run lên, giống như Quỷ Thần nhập vào người.
“Hoàng đế, các ngươi sao lại tới đây?” Trong miệng Vân Trung Hạc lại phát ra thanh âm của Thái Thượng Hoàng.
Mẹ nó, giống thật, độ tương tự 90%.
Đây là Vân Trung Hạc đang sử dụng kỹ năng Âm Ma, mặc dù bệnh tâm thần số 24 không nhập vào người, nhưng trước đó đã nói, sau khi sử dụng thiên phú của một bệnh nhân tâm thần trong thời gian dài, sẽ hình thành ký ức trong thần kinh đại não của Vân Trung Hạc, hắn cũng có thể nắm giữ một phần loại năng lực này, mặc dù chỉ có 30%.
Bắt chước giọng nói người khác độ khó thấp hơn một chút, không thấy có rất nhiều người bắt chước Lưu Đức Hoa và Chu Hoa Kiện hát cũng giống y như thật sao.
Tất cả mọi người nghe được trong miệng Vân Trung Hạc phát ra thanh âm của Thái Thượng Hoàng, lập tức dừng lại.
Nhìn qua, thật giống như Thái Thượng Hoàng báo mộng.
“Ngao Ngọc, ngươi không cần giả thần giả quỷ.” Túc Thân Vương nói: “Ngươi không cứu sống được Thái Thượng Hoàng thì nói không cứu sống được, nếu như còn giả thần giả quỷ lừa gạt hoàng thượng, chỉ sợ phải lăng trì cả nhà ngươi. Thái y, đi kiểm tra hơi thở và nhịp tim của Thái Thượng Hoàng.”
Thái y cẩn thận từng li từng tí tiến lên.
Thái Thượng Hoàng lơ lửng giữa không trung, nhìn qua quả thật rất quỷ dị.
Cẩn thận từng li từng tí thăm dò nhịp tim và hơi thở của Thái Thượng Hoàng, sau đó cao giọng nói: “Thái Thượng Hoàng hoàn toàn không có nhịp tim, không có hô hấp, Thái Thượng Hoàng thăng thiên.”
Lời này vừa ra, hoàng đế quỳ xuống, hoàng thân quốc thích quỳ xuống, đông đảo các thần tử quỳ xuống.
“Thái Thượng Hoàng thăng thiên, ghi lại thời khắc.”
“Thái Thượng Hoàng thăng thiên, thiên hạ cùng bi ai.”
Nhưng vào đúng lúc này, Vân Trung Hạc vẫn phát ra thanh âm lạnh nhạt của Thái Thượng Hoàng: “Ta khi nào thăng thiên? Ta rõ ràng vẫn còn sống khỏe mạnh, hoàng đế hôm nay là ngày nào?”
Hoàng đế không trả lời, Đại Tông Chính đáp: “Hai mươi bảy tháng sáu.”
Vân Trung Hạc vẫn dùng thanh âm của Thái Thượng Hoàng nói: “Hai mươi bảy tháng sáu rồi sao? Không tốt, không tốt, lỡ mất thời gian bế quan, đã nói bảy bảy bốn mươi chín ngày, vốn nên xuất quan vào ngày hai mươi bảy, kết quả lỡ mất một tháng.”
Lời này vừa ra, tất cả mọi người trong lòng cười lạnh.
Theo ý của ngươi, Thái Thượng Hoàng sở dĩ không có nhịp tim, không có hô hấp, là dạo chơi Tiên giới, quên mất thời gian, quên hoàn hồn, quên xuất quan? Căn bản không phải là ngã bệnh, cũng căn bản không phải đã c·h·ết?
Đúng, đây chính là kế hoạch của Vân Trung Hạc.
Đây chính là kế hoạch tiếp tục thần thoại Thái Thượng Hoàng của Vân Trung Hạc.
Thái Thượng Hoàng tuyệt đối không phải bị bệnh, cũng không phải sắp c·h·ết, mà là bởi vì ở Tiên giới quên mất thời gian, quên hoàn hồn.
Nhưng lúc này muốn lừa gạt quần thần cũng rất khó, rất nhiều người trong lòng cười lạnh, Thái Thượng Hoàng đã c·h·ết, Ngao Ngọc ngươi không cần phải đủ kiểu che giấu, hắn chính là bệnh nguy kịch, c·h·ết rồi.
Đại Tông Chính lạnh nhạt nói: “Ngao Ngọc, ý của ngươi là, Thái Thượng Hoàng không phải đã c·h·ết, chỉ là ở tiên cảnh quên hoàn hồn?”
Tiếp theo, một hoàng tộc Thân Vương khác nói: “Ngao Ngọc, ngươi nói Thái Thượng Hoàng quên hoàn hồn, vậy khi nào hắn hoàn hồn? Hơn nữa vì sao, lại để hắn ở Tiên giới quên mất thời gian hoàn hồn?”
Đúng vậy, cái này nói đến điểm mấu chốt trí mạng.
Thái Thượng Hoàng rõ ràng đã c·h·ết, Thần Tiên cũng không cứu được, ngươi nói hắn không hoàn hồn, vậy hắn khi nào hoàn hồn, khi nào tỉnh lại? Không có cách nào, mặt trời lặn xuống phía tây Thái Thượng Hoàng cũng không tỉnh lại.
Hơn nữa ngươi nói Thái Thượng Hoàng linh hồn ở Tiên giới dạo chơi quên mất thời gian, vậy rốt cuộc gặp được chuyện gì? Vậy mà kỳ hạn bế quan cũng quên mất?
Vân Trung Hạc dùng thanh âm của Thái Thượng Hoàng cười nói: “Hoàng đế, ta khi ở trên trời dạo chơi, ngươi có biết đã gặp ai không?”
“Ai?” Hoàng đế theo bản năng hỏi.
Vân Trung Hạc dùng thanh âm của Thái Thượng Hoàng nói: “Chính là Đại Chu Thái Tổ Hoàng Đế của chúng ta, cũng chính là Đại Pháp Thánh Quân.”
Lời này vừa ra, tất cả mọi người ngây ngẩn.
Ta dựa, Vân Trung Hạc ngươi thật sự biết kéo, thật có thể kéo.
Nhưng thật sự có thể giải thích được, bởi vì trong tuyên truyền của hoàng gia, trong nhận thức của vạn dân thiên hạ, Thái Tổ Hoàng Đế Chu Hiển khi tuổi già đột nhiên biến mất, tuyên bố băng hà, nhưng không thấy t·h·i t·h·ể, tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã thành tiên.
Bởi vì phần lớn thời gian hắn đều xuất gia tu Phật pháp.
Cho nên Thái Tông Hoàng Đế đã cho hắn tu một pho tượng Thông Thiên Phù Đồ cao trăm trượng, đồng thời cung kính xưng là Đại Pháp Thánh Quân.
Ngươi - Thái Thượng Hoàng có phải Bán Thần hay không, chúng ta không rõ lắm, cũng không hoàn toàn đồng ý. Nhưng Đại Pháp Thánh Quân là Thần Tiên, chuyện này, tất cả mọi người đều thừa nhận, bởi vì các đời hoàng đế đều nói như vậy.
Mặc kệ các đời hoàng đế trong lòng có tin hay không, nhưng nhất định phải nói như vậy, như vậy có thể tăng thêm sắc thái thần bí cho Chu thị hoàng tộc. Tổ tông của chúng ta là Thần Tiên, trâu bò không trâu bò?
Cũng giống như Lý Thế Dân nói tổ tiên của mình là Thái Thượng Lão Quân Lý Nhĩ vậy.
Thái Thượng Hoàng - Vô Vi Đạo Quân Bán Thần này, linh hồn khi ở Tiên giới dạo chơi, ngẫu nhiên gặp Đại Pháp Thánh Quân đã thành tiên, vậy khẳng định cao hứng, gặp được Thái Tổ lão tổ tông, vừa trò chuyện, liền quên mất thời gian, quên mất hoàn hồn.
Lý do này có đủ không? Khẳng định là đủ.
Lý do này tuyệt đối khiến cho người ta không thể phản bác.
Nhưng trong lòng mọi người vẫn cười lạnh, Ngao Ngọc ngươi chứng minh như thế nào? Nói lung tung thì dễ, chứng minh như thế nào?
Ngươi không chứng minh được Thái Thượng Hoàng ở Tiên giới cùng Thái Tổ Thần Linh ngẫu nhiên gặp gỡ, quên mất thời gian, ngươi không thể làm cho Thái Thượng Hoàng sống lại, vậy ngươi có thể nói trời long đất lở mọi người cũng không tin, ngươi cũng phải c·h·ết không nghi ngờ.
Vân Trung Hạc dùng thanh âm của Thái Thượng Hoàng nói: “Gặp được Thái Tổ Hoàng Đế, à không, bây giờ nên gọi là Đại Pháp Thánh Quân, khiến cho ta vui mừng khôn xiết, các ngươi có biết Tiên giới lớn bao nhiêu không, tung hoành mấy ngàn ức dặm, xác suất ta và Thái Tổ Hoàng Đế ngẫu nhiên gặp gỡ là rất thấp, hoàn toàn là thiên đại duyên phận, cho nên vừa trò chuyện, liền quên mất thời gian, quên mất hoàn hồn, kéo dài một tháng, bởi vì linh hồn xuất khiếu, cho nên ta không có nhịp tim, không có hô hấp, khiến cho các ngươi cho rằng ta đã c·h·ết rồi.”
“Ha ha ha, hoàng đế, ta biết ngươi hiếu thuận, lần này để cho ngươi lo lắng, là phụ hoàng không đúng.”
Nghe nói như vậy, hoàng đế đã không thể nhịn được nữa, Ngao Ngọc ngươi giả thần giả quỷ đủ rồi, ngươi có thể bị lăng trì xử tử.
Tất cả mọi người ở đây cũng cười lạnh, Ngao Ngọc ngươi có bắt chước giọng nói của Thái Thượng Hoàng giống như đúc cũng vô dụng.
Ngươi muốn mọi người tin tưởng, trừ phi hai chuyện, thứ nhất, để Thái Tổ Hoàng Tử, Đại Pháp Thánh Quân xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.
Thứ hai, để Thái Thượng Hoàng hoàn hồn, tỉnh lại.
Túc Thân Vương bỗng nhiên vung tay lên, mấy thái giám cao thủ kia tiến lên, muốn bắt Vân Trung Hạc, g·iết c·h·ết.
Kết thúc màn biểu diễn hoang đường của ngươi đi, đừng giả thần giả quỷ nữa.
Nhưng lúc này, Vân Trung Hạc bỗng nhiên dùng giọng nói của Thái Thượng Hoàng: “Thái Tổ Hoàng Đế, trước mắt đây là hoàng đế đời thứ 27 của Đại Chu đế quốc chúng ta, là tằng tằng tằng tôn tử của ngài. Còn có những người này đều là trung thần của Đại Chu ta, ngài có muốn gặp bọn họ một chút không?”
Lời này vừa ra, tất cả mọi người run lên.
Trời ạ, Ngao Ngọc, nếu như ngươi thật sự có thể triệu hồi ra Thần Linh Thái Tổ Hoàng Đế, ta liền phục ngươi trâu bò.
Ngươi sẽ không phải lại là biểu diễn Thái Tổ Hoàng Đế nhập vào người, dùng một giọng nói khác nói mấy câu, sau đó tuyên bố Thái Tổ Hoàng Đế hiển linh chứ.
Vân Trung Hạc tiếp tục dùng thanh âm của Thái Thượng Hoàng nói: “Thái Tổ Hoàng Đế, Đại Pháp Thánh Quân, ta biết ngài đã thành tiên mấy trăm năm, chuyện thế tục không liên quan gì đến ngài, nhưng đây dù sao cũng là tử tôn của ngài, ngài hãy hiển linh, để bọn họ gặp một lần đi. Thái Tổ Hoàng Đế, ta Vô Vi Đạo Quân cũng coi là Bán Thần, cho ta chút mặt mũi, hiển linh gặp mọi người một lần, được không?”
“À, ngươi nói ta Vô Vi Điện là Đạo gia, mà ngươi là Phật gia thần, không cần ở chỗ ta hiển linh.”
“Vậy được, vậy được, vậy ở bên ngoài được không? Vừa vặn trong sân Thượng Thanh Cung này của ta, còn có một pho tượng của ngài, ngài hãy hiển linh ở đó được không?”
Lời này vừa ra, tất cả mọi người theo bản năng nhìn ra sân nhỏ của Thượng Thanh Cung, nơi đó quả thật có pho tượng Thái Tổ Hoàng Đế, hơn nữa còn giống hệt Thái Tổ Hoàng Đế.
Lúc này, Vân Trung Hạc dùng giọng nói của Thái Thượng Hoàng: “Hoàng đế, còn có chư vị công thần, còn không mau quỳ xuống trước pho tượng Thái Tổ Hoàng Đế, Thái Tổ Hoàng Đế, Đại Pháp Thánh Quân Thần Linh muốn hiển linh, muốn gặp mặt các ngươi, đây là vinh hạnh to lớn.”
Tất cả mọi người trong lòng cười lạnh.
Ngao Ngọc ngươi giả thần giả quỷ quá mơ hồ, Thái Tổ Hoàng Đế c·h·ết mấy trăm năm, coi như mọi người truyền tụng hắn là Thần Tiên, vậy cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Ngươi muốn hắn hiển linh, hoàn toàn là nằm mơ, chút tài mọn của ngươi, không có tác dụng gì cả.
Chúng ta ngược lại muốn xem xem, rốt cuộc là hiển linh như thế nào? Nếu như không thật sự hiển linh, sẽ đem ngươi thiên đao vạn quả.
Ngay lúc này, Vân Trung Hạc dùng thanh âm của Thái Thượng Hoàng nói: “Thái Tổ hiển linh, hoàng đế quỳ lạy, chúng thần quỳ lạy!”
Tất cả mọi người đều ngưng tụ ánh mắt vào trong sân, trên pho tượng Thái Tổ Hoàng Đế.
“Oanh…” một tiếng nổ vang nhẹ.
Pho tượng Thái Tổ Hoàng Đế toát ra một đoàn sương mù dày đặc.
Tất cả mọi người trong lòng cười lạnh, chỉ có vậy… chút tài mọn, đó cũng là Thái Tổ hiển linh?
Nhưng mà một giây sau, tất cả mọi người hoàn toàn sợ ngây người.
Bởi vì một thân ảnh chầm chậm dâng lên, một quang ảnh của một người, chầm chậm bay lên không trung từ pho tượng Thái Tổ.
Đây… đây không phải là Thái Tổ thì là ai?
Quang ảnh người này, hoàn toàn giống hệt Thái Tổ Hoàng Đế. Tất cả mọi người đều đã nhìn qua chân dung, cũng đã nhìn qua pho tượngđó. Người này quang ảnh, hoàn toàn giống hệt Thái Tổ Hoàng Đế. Tất cả mọi người đều đã nhìn qua chân dung, cũng đã nhìn qua pho tượng kia rồi.
Mấu chốt là hắn tuyệt đối không phải người thật, hắn chỉ là một quang ảnh mà thôi.
Mẹ nó, mẹ nó, dựa vào.
Tất cả mọi người rùng mình, thế giới này thật sự có Thần Linh.
Thái Tổ Hoàng Đế, Đại Pháp Thánh Quân thật sự hiển linh.
Hơn nữa Thần Linh quang ảnh này còn có thể động, còn biết nói chuyện.
"Vạn Duẫn hoàng đế, chư vị công thần, tự giải quyết cho tốt. Vô Vi Đạo Quân vốn muốn thành tiên, nhưng bởi vì quốc sự của các ngươi, nhiều lần tiết lộ thiên cơ, làm trễ nải tu hành, thành tiên lại sẽ không bao giờ, các ngươi chớ có để hắn thất vọng..."
Thái Tổ Hoàng Đế nói chuyện, thanh âm vang vọng toàn bộ bầu trời, mà lại là từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Thanh âm này nghe qua chính là của Thần Tiên, bởi vì giữa thiên địa đồng loạt phát ra tiếng.
Thanh âm của phàm nhân, làm sao có thể lớn như vậy được.
Hoàng đế rùng mình, quần thần tê cả da đầu, hoàn toàn không dám tin vào hai mắt của mình.
Một màn trước mắt này thật sự là quá kinh dị.
Thần Linh quang ảnh của Thái Thượng Hoàng càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, trọn vẹn mười mấy thước.
Cứ như vậy phiêu phù ở bầu trời.
Thật là Thái Tổ hiển linh, thật là Đại Pháp Thánh Quân hiển linh.
Vân Trung Hạc đã làm như thế nào?
Rất đơn giản, chính là dùng khói đặc làm màn chiếu, vẽ lên mảnh thủy tinh chân dung màu sắc rực rỡ của Thái Tổ Hoàng Đế.
Sau đó, chế tạo một cái máy chiếu, đem quang ảnh Thái Tổ Hoàng Đế chiếu lên màn khói.
Thấu kính lồi của máy chiếu này dễ làm, tháo từ kính viễn vọng của Hắc Long Đài ra là được.
Khó khăn nhất là nguồn sáng, mặc kệ là máy chiếu, hay là máy chiếu ảnh, đều cần bóng đèn có độ sáng (Lumen) lớn, đều cần ánh sáng mạnh.
Ở thế giới này, Vân Trung Hạc đi đâu tìm đèn cường quang đây? Thế là hắn đổi tư duy, không cần bóng đèn, đốt cháy phốt pho trắng cũng có thể phát ra cường quang, thậm chí còn sáng hơn bóng đèn rất nhiều, liên tục đốt cháy một lượng lớn phốt pho trắng trong mấy chục giây, trong không gian thu hẹp đốt cháy, dùng thấu kính tụ ánh sáng.
Kết quả hoàn toàn có thể, hơn nữa hiệu quả chiếu ảnh vô cùng kinh người, rất sáng, rất sáng.
Dùng sương mù làm màn chiếu, càng là tuyệt diệu, bởi vì sương mù biến ảo, cho nên cũng khiến cho hình ảnh của Thái Tổ Hoàng Đế, Đại Pháp Thánh Quân càng thêm lập thể, theo sự phiêu động, càng giống như Thần Linh.
Đây chính là Thái Tổ Hoàng Đế hiển linh? Có trâu bò không?
Loại thủ đoạn này, người của thế giới này chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy.
Mấu chốt là hình ảnh Thái Tổ Hoàng Đế này cứ như vậy nổi lơ lửng giữa không trung, giống như thật, phiêu dật như vậy, chẳng phải chính là hiển linh sao?
Lập tức tất cả mọi người triệt để linh hồn xuất khiếu, toàn thân run rẩy quỳ xuống nói: “Thái Tổ Hoàng Đế hiển linh, Thái Tổ Hoàng Đế hiển linh.”
Một lượng lớn phốt pho trắng sắp cháy hết, Thái Tổ Hoàng Đế hiển linh nên kết thúc.
“Vô Vi Đạo Quân, ngươi hãy vất vả thêm một chút, ta ở trên trời chờ ngươi cùng thành tiên, tạm biệt…” Thái Tổ Hoàng Đế, quang ảnh Đại Pháp Thánh Quân càng lúc càng lớn, càng ngày càng mỏng manh.
Cuối cùng, trọn vẹn mấy chục thước, trôi nổi giữa thiên địa, thật là rung động.
Hình ảnh Thái Tổ Hoàng Đế vậy mà giống như ngọn núi to lớn, mặc dù vô cùng mỏng manh, nhưng đây không phải Thần Linh thì là cái gì.
Cứ như vậy, hình ảnh Thần Linh của Thái Tổ Hoàng Đế càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Mà ngay lúc này, trong Vô Vi Điện, Ngao Ngọc vẫn dùng thanh âm của Thái Thượng Hoàng nói: “Thái Tổ Hoàng Đế, Đại Pháp Thánh Quân đã đi, vậy ta cũng hoàn hồn.”
Tiếp theo, một giây sau kỳ tích phát sinh.
Trong Vô Vi Điện, Thái Thượng Hoàng lơ lửng giữa không trung ở độ cao ba thước, vậy mà chầm chậm mở mắt, cười vang nói: “Hoàng đế, chư vị công thần, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ!”
Thái Thượng Hoàng hoàn hồn, Thái Thượng Hoàng từ Tiên giới hoàn hồn.
Đây chính là thần tích mà Vân Trung Hạc trình diễn!
…
Chú thích: Canh 1 đưa lên, hôm nay nguyệt phiếu mất ba hạng, Bánh Ngọt lòng nóng như lửa đốt, chư vị ân công giúp ta một chút!
Bạn cần đăng nhập để bình luận