Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám
Chương 116: Ân ái triền miên! Vân Trung Hạc ngươi bại lộ!
**Chương 116: Ân ái triền miên! Vân Trung Hạc, ngươi bại lộ!**
Nghe được Tỉnh Trung Nguyệt nói, Vân Trung Hạc hoàn toàn ngây dại.
Cái này… Cái này… Cái này…
Kia… Kia… Kia…
Mặt trăng, ngươi sao có thể như vậy? Ngươi là nữ thần, ngươi nên giữ vẻ cao quý chứ.
Lời lẽ của tài xế già như vậy, sao ngươi có thể nói ra?
Ngươi nên là loại người ngay cả khác biệt giữa nam nữ cũng không biết kia chứ?
Nhưng Vân Trung Hạc còn chưa kịp bày tỏ quan điểm, đã bị Tỉnh Trung Nguyệt đẩy ngã!
…
Trên thế giới này có một loại nữ nhân, nàng không có kinh nghiệm gì, nhưng cái gì cũng hiểu.
Tỉnh Trung Nguyệt chính là loại người này.
Cho nên, một bên thực hành, lại vừa phát ra thanh âm kinh ngạc.
Thì ra là như vậy.
Nguyên lai là như thế.
Nàng vậy mà tự mình thăm dò.
Không ngờ, ngươi lại là Tỉnh Trung Nguyệt như vậy?
Ngươi lại là nữ thần như thế.
…
Một lúc lâu sau.
Vân Trung Hạc thật sự chỉ còn lại nửa hơi thở, đây không phải khoa trương, mà là hắn thật sự xuất hiện trạng thái sinh mệnh hấp hối.
Nhìn qua chỉ có hơi thở ra, không có hít vào.
Tỉnh Trung Nguyệt buông tha Vân Trung Hạc, phát ra một tiếng thở dài.
Này!
Ngươi phát ra tiếng thở dài như vậy, có ý gì?
Sau đó, Tỉnh Trung Nguyệt nằm nghiêng, mở to đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Vân Trung Hạc không nhúc nhích.
Vân Trung Hạc thoáng khôi phục khí lực, không khỏi rùng mình khi bị nàng nhìn.
"Người toàn bộ Vô Chủ chi địa đều cảm thấy ta và Đạm Đài Kính xứng đôi nhất, ngươi thấy thế nào?" Tỉnh Trung Nguyệt hỏi.
Vân Trung Hạc nói: "Ta đương nhiên không cho là như vậy."
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Kỳ thật ta không hề thích Đạm Đài Kính, hắn quá nghiêm túc."
Này! Lời này của ngươi có ý gì, ta Vân Trung Hạc chẳng lẽ không đứng đắn sao?
"Loại đàn ông rác rưởi như ngươi mới có thể khơi dậy sức hấp dẫn của ta." Tỉnh Trung Nguyệt lại nói.
Vân Trung Hạc dở khóc dở cười, ngươi đây là đang khen ta hay mắng ta?
Nhưng hắn lại có chút hiểu rõ trạng thái này, ví như có một số đàn ông, bọn họ không thích phụ nữ thuần khiết không tì vết, cũng không thích hiền thê lương mẫu, bọn họ lại thích tra nữ, cảm thấy vô cùng khiêu khích, vô cùng kích thích.
"Ngươi biết ta tại sao đáp ứng gả cho ngươi không?" Tỉnh Trung Nguyệt lại hỏi.
Vân Trung Hạc nói: "Chắc chắn là vì ta đã thể hiện được dáng vẻ trí kế vô song, hoàn toàn chinh phục ngươi."
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Không phải, khi ta nhìn thấy tất cả tư liệu về ngươi, không ngờ trên thế giới này lại có kẻ cặn bã, rác rưởi như vậy. Sau khi nhìn thấy diện mạo thật của ngươi, nội tâm ta liền có một cỗ xúc động."
Vân Trung Hạc nói: "Ngươi có xúc động muốn gả cho ta?"
"Không!" Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Từng quyền từng quyền, đánh chết tươi ngươi, chính là loại cảm giác nện thành thịt nát kia."
Ách?!
Mặt trăng, ta cảm thấy giữa hai chúng ta, ngươi càng giống kẻ điên.
Ngươi và Tỉnh Vô Biên hai người đều là kẻ điên, chỉ là hắn điên bên ngoài, còn ngươi điên ở một nơi bí mật.
"Vân Trung Hạc, ngươi nhất định phải hiểu một sự thật, ta là vì thích ngươi mới gả cho ngươi." Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Tuyệt đối không phải vì nguyên nhân khác, không phải vì ngươi lập những công lao kia, cũng không phải vì những thứ khác. Ta gả cho ngươi là vì ta thích ngươi, ta muốn chà đạp ngươi, ta muốn cùng ngươi tương ái tương sát. Xin ngươi về sau cần phải ghi nhớ điểm này, nhất là khi ngươi muốn đưa ra quyết định gì, nhất định phải nhớ kỹ câu nói này của ta."
"Ta nhớ kỹ, mặt trăng." Vân Trung Hạc run rẩy nói.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Hiện tại, ngươi thật sự có chút yêu nội tâm của ta. Trước đó ngươi chỉ thèm muốn thân thể ta, đối với ta chỉ có dục vọng chinh phục, hiện tại ngươi thật sự bắt đầu thích ta, ta có thể cảm giác được."
Vân Trung Hạc gật đầu.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Bởi vì hai chúng ta trên bản chất đều là kẻ điên, đều là người không bình thường."
Vân Trung Hạc càng thêm gật đầu thừa nhận.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Vân Trung Hạc, trước đó tất cả chấp niệm của ngươi là vì cưới được ta, vì có được ta. Hiện tại ngươi đã thành công, vậy tiếp theo ngươi là vì cái gì? Mục tiêu nhân sinh tiếp theo của ngươi là gì?"
Vân Trung Hạc trầm mặc một lát nói: "Ta không biết, phảng phất có một khái niệm mơ hồ, nhưng lại không rõ ràng."
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Mục tiêu của ta lại vô cùng rõ ràng, nhưng bây giờ không thể nói cho ngươi, bởi vì chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu hấp dẫn lẫn nhau, vừa mới bắt đầu yêu nhau. Nhưng xin ngươi nhớ kỹ một điểm, ngươi là người đàn ông duy nhất từ trước đến nay ta bắt đầu yêu, ta hy vọng cả đời chúng ta đều ở bên nhau."
Vân Trung Hạc không nhịn được hôn lên.
Kết quả Tỉnh Trung Nguyệt lại quấn lấy.
Vân Trung Hạc sợ đến run rẩy, tranh thủ thời gian rút ra nói: "Mặt trăng, ngươi có đói bụng không, ta đi nấu rượu nếp viên thịt cho ngươi ăn nhé? Ngươi có khát không? Ta đi pha trà cho ngươi uống, được không?"
Tỉnh Trung Nguyệt nhìn chằm chằm Vân Trung Hạc thật lâu, lại nói thêm một câu: "Nhân sinh muốn viên mãn quá khó, muốn một phu quân hoàn mỹ vô khuyết, quá khó khăn."
Lời này của ngươi có ý gì? Ngươi đây là đang châm chọc ta cái gì?
"Đi thôi, tha cho ngươi." Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Nhưng lát nữa phải ôm ta đi ngủ, con người ta hoặc là từ đầu đến cuối cô độc, một khi đã bắt đầu, nhu cầu của ta đối với tình yêu là vô cùng, vô cùng cao."
Lời này làm người ta liên tưởng đến những đứa trẻ, đều là những đứa trẻ có nhu cầu cao.
Thời thời khắc khắc cần cha mẹ che chở, bú sữa mẹ, dỗ dành, đi ngủ cũng cần dỗ dành, mà lại muốn thời thời khắc khắc ôm vào lòng ngủ, chỉ cần buông lỏng tay một chút liền muốn khóc.
Tỉnh Trung Nguyệt tuy đã hơn hai mươi tuổi, nhưng ở một mức độ nào đó lại là loại đứa trẻ có nhu cầu cao này.
Chỉ là nàng thường ngày đã quen độc lập, quen cường thế.
…
Vân Trung Hạc lảo đảo đi vào phòng ngoài.
Hứa An Đình tiểu tỷ tỷ bưng đến bát canh đã sớm hầm xong, đặt ở trước mặt Vân Trung Hạc, canh đại bổ.
Vân Trung Hạc vòng tay qua vòng eo có vẻ đã yếu đi của nàng, ôn nhu nói: "Đã trễ thế này, sao còn chưa ngủ?"
Hứa An Đình nói: "Ta đã ngủ rất lâu, Bảo Bảo có chút quậy, vậy mà lại đá ta tỉnh."
Vân Trung Hạc áp tai lên bụng nàng, không nhịn được hôn một cái.
"Đừng như vậy, chủ quân sẽ không vui, nàng mới là thê tử của ngài." Hứa An Đình tiểu tỷ tỷ nói.
Vân Trung Hạc nói: "Không, nàng sẽ không để ý."
Hiện tại Vân Trung Hạc thật sự hiểu một chút về Tỉnh Trung Nguyệt.
Nàng cực kỳ hào phóng, hào phóng đến mức hoàn toàn không để ý Vân Trung Hạc có những nữ nhân khác.
Nhưng nàng lại vô cùng hẹp hòi, nàng muốn trong lòng Vân Trung Hạc là độc nhất vô nhị, thậm chí chiếm cứ 90% trái tim hắn. Một khi mất đi điều này, nàng sẽ chấm dứt mối quan hệ này.
Hơn nữa vừa rồi nàng còn có lời chưa nói hết.
Nàng sở dĩ gả cho Vân Trung Hạc, hoàn toàn là vì thích.
Nếu nàng không thích Vân Trung Hạc, nhưng Vân Trung Hạc lại lập được công lao lớn như vậy, ép Tỉnh Trung Nguyệt gả cho hắn. Nếu quả thật như vậy, Tỉnh Trung Nguyệt sẽ làm sao?
Vô cùng đơn giản!
Tỉnh Trung Nguyệt sẽ dùng biện pháp trực tiếp, thô bạo nhất để giải quyết vấn đề.
Từ trên nhục thân triệt để tiêu diệt ngươi.
Bởi vì ngươi công lao quá lớn, mà ta lại không thỏa mãn được ngươi, chi bằng để ngươi thống hận ta, không bằng giết ngươi đi.
Tỉnh Trung Nguyệt tuyệt đối không phải một người phụ nữ bình thường, không thể suy đoán theo lẽ thường.
"Đi ngủ đi." Vân Trung Hạc vỗ vỗ eo Hứa An Đình tiểu tỷ tỷ, ôn nhu nói.
"Ân!" Hứa An Đình gật đầu, sau đó cũng đi ngủ.
…
Tỉnh Trung Nguyệt đi ra ngoài phòng, nhìn trăng sáng trên trời ngẩn người.
Trăng thật tròn.
Đúng, suýt nữa quên mất, hôm nay là ngày mười lăm tháng bảy.
Quỷ tiết!
Từ điểm này có thể thấy, Tỉnh Trung Nguyệt là một người phụ nữ không bình thường, phụ nữ bình thường ai lại thành thân vào ngày quỷ tiết chứ?
Ngay sau đó Vân Trung Hạc phát hiện, trên mặt đất bên ngoài nằm một người.
Cách rất xa có thể nhận ra, đây là Hoa Mãn Lâu.
Vân Trung Hạc đi tới, đưa tới một bầu rượu.
Hoa Mãn Lâu ngồi dậy, nhận lấy bầu rượu uống một hơi.
Vân Trung Hạc nói: "Ngươi bây giờ không cần ngủ trên mặt đất nữa."
"Quen rồi, khi còn bé đã thành thói quen." Hoa Mãn Lâu nói: "Vân đại nhân, nghe nói ngài là ăn mày lưu manh xuất thân? Không cha không mẹ?"
Vân Trung Hạc nói: "Đúng vậy."
Hoa Mãn Lâu nói: "Thật trùng hợp, ta cũng là cô nhi xuất thân, từ nhỏ lớn lên trong đống rác, về sau được một lão ăn mày nhận nuôi, suýt chút nữa bị làm mù mắt để giả làm kẻ tàn tật đi ăn xin."
Điểm này không có gì kỳ quái, Cái Bang là nơi xấu xí, hắc ám nhất trên thế giới này.
"Về sau làm thế nào thoát khỏi vận rủi này?" Vân Trung Hạc hỏi.
"Bởi vì ta rất đẹp trai." Hoa Mãn Lâu nói.
Vân Trung Hạc lập tức bị sặc rượu.
Hoa Mãn Lâu bất đắc dĩ nói: "Thật, ta thật sự có lúc tuấn tú, tuy không tuấn mỹ vô địch như ngài. Hình dung thế nào nhỉ? Chênh lệch nhan trị giữa ta và ngài, tương đương với chín Sở Chiêu Nhiên."
Ách, ngươi thổi phồng hơi quá rồi.
Hoa Mãn Lâu nói: "Người như chúng ta, chính là cỏ dại, là gián, là rệp, chỉ cần không giẫm chết chúng ta, chỉ cần cho một chút nước bẩn, chúng ta đều có thể sống sót. Ta tuy không tài hoa hơn người như ngài, nhưng ít nhiều vẫn có chút tài hoa."
Vân Trung Hạc nói: "Sau đó thì sao?"
Hoa Mãn Lâu nói: "Cứ như vậy gian nan lưu lạc, bị đánh vô số lần, cũng đã giết mấy người, năm 11 tuổi, ta gặp ân nhân của ta, chủ quân của ta, từ đó về sau ta bước vào kiếp sống mật thám, cho đến bây giờ."
Tiếp theo, Hoa Mãn Lâu đột nhiên hỏi: "Vân đại nhân, ngài có mê mang không?"
Vân Trung Hạc nói: "Có một chút, bởi vì vừa mới cưới được Tỉnh Trung Nguyệt, thực hiện mục tiêu to lớn này, cho nên có chút mê mang."
Hoa Mãn Lâu nói: "Ta vẫn luôn rất mê mang, phảng phất có một mục tiêu phấn đấu to lớn rõ ràng, lại phảng phất không có."
Vân Trung Hạc nói: "Ta cũng thế."
Hoa Mãn Lâu nói: "Cho nên chủ quân trở thành mục tiêu phấn đấu duy nhất của ta, ta phải bảo vệ nàng."
Vân Trung Hạc nói: "Vì sao?"
Hoa Mãn Lâu nói: "Bởi vì nàng đã cứu mạng ta, hơn nữa còn không chỉ một lần. Ngài có lẽ không biết, không phải đơn thuần cứu vớt tính mạng, mà là cứu vớt sinh mệnh ở tầng sâu hơn."
Vân Trung Hạc nói: "Ngươi và chủ quân có lẽ từ rất sớm đã rất thân thiết?"
Hoa Mãn Lâu gật đầu nói: "Đúng."
Vân Trung Hạc nói: "Vậy sao vẫn luôn không tiến thân được?"
Hoa Mãn Lâu nói: "Ta quen với cuộc sống trong đống rác, ta quen nằm trên mặt đất ngủ, giường mềm mại ta ngủ không quen, căn phòng hoa lệ ta càng ngủ không quen, chỉ có nằm trong đám cỏ dại, ta mới cảm thấy an tâm."
Vân Trung Hạc không nói gì thêm, mà ngẩng đầu nhìn mặt trăng.
"Vân đại nhân, thi từ của ngài vô song, nhìn thấy mặt trăng hôm nay, ngài làm một câu thơ đi." Hoa Mãn Lâu đột nhiên nói.
Vân Trung Hạc nâng chén rượu lên nói: "Nâng chén mời trăng sáng, đối ảnh thành ba người."
Hoa Mãn Lâu triệt để kinh diễm.
Bất quá hắn ngay sau đó nghi hoặc, sao lại đối ảnh thành ba người?
Chẳng lẽ ta Hoa Mãn Lâu không phải người sao? Còn có, bóng của ta không phải người sao?
Hắn nhìn lại, phát hiện Vân Trung Hạc làm thơ không sai.
Vân Trung Hạc đứng dưới ánh trăng, cho nên rõ ràng có một hình bóng. Mà hắn Hoa Mãn Lâu lại ngồi sau một tảng đá lớn, không những không có bóng, mà ngay cả ánh trăng cũng không chiếu tới mặt hắn.
Hoa Mãn Lâu nói: "Đại nhân, tài hoa của ngài như vậy, thật không nên tới nơi này, ngài biết nơi thích hợp nhất với ngài là ở đâu không?"
Vân Trung Hạc nói: "Chỗ nào?"
Hoa Mãn Lâu nói: "Đại Hạ đế quốc, nơi đó mới là nơi văn tinh xán lạn, nơi đó mới là thắng địa văn minh phồn hoa."
Vân Trung Hạc nói: "Thế nhưng, nơi đó không có Tỉnh Trung Nguyệt."
"Đúng vậy, nơi đó không có Tỉnh Trung Nguyệt chủ quân." Hoa Mãn Lâu nói: "Chỉ có Vô Chủ chi địa mới có thể sinh ra chủ quân… Điên cuồng mà tràn ngập dã tính như vậy."
Nói Tỉnh Trung Nguyệt điên cuồng dã tính?
Nàng rõ ràng rất lạnh lùng, rất kiêu ngạo, rất đoan trang mà?
Nhưng đây chỉ là vẻ bề ngoài, nội tâm Tỉnh Trung Nguyệt xác thực điên cuồng và dã tính.
Hơn nữa suy nghĩ của nàng rất trực tiếp, chính là tư duy của bọn thổ phỉ.
Gặp được vấn đề khó giải quyết? Trực tiếp giết.
Gặp được người khó giải quyết? Trực tiếp giết chết.
Hơn nữa suốt ngày đều nói, nếu như thất bại, ta sẽ mang các ngươi đi làm thổ phỉ.
Hoa Mãn Lâu nói: "Tối hôm nay ngài và chủ quân động phòng hoa chúc, nô tài có thể mạn phép để ngài làm một câu thơ không?"
Vân Trung Hạc nói: "Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng nhân gian vô sổ." (Gió vàng sương ngọc vừa tương phùng, hơn hẳn vô số cuộc gặp gỡ trên nhân gian.)
Hoa Mãn Lâu ngây người một hồi lâu nói: "Người như ngài ở Vô Chủ chi địa, thật là người tài không được trọng dụng, Đại Hạ đế quốc mới là sân khấu của ngài."
Vân Trung Hạc nâng chén rượu lên nói: "Ngươi cứ từ từ uống đi, ta phải về."
"Đa tạ đại nhân, ta sẽ nhớ kỹ ân tình tối hôm nay của ngài." Hoa Mãn Lâu nói.
Ân tình? Ân tình gì?
Đối với Hoa Mãn Lâu mà nói, có lẽ một lần trò chuyện sâu sắc, chính là ân tình to lớn.
Hắn đã từng cứu Vân Trung Hạc một mạng, nhưng chuyện này hắn chưa bao giờ nhắc tới, phảng phất chính mình cũng quên đi.
Có lẽ hắn cũng là một kẻ điên, đối với hắn mà nói, ân cứu mạng không có ý nghĩa.
…
Vân Trung Hạc trở lại thư phòng, theo bản năng lại lấy ra tấm tàn bảo đồ kia.
Tấm tàn bảo đồ này là thật, đã có hơn mấy trăm năm lịch sử, đây là Da Vinci tự mình nói.
Nhưng nghiên cứu lâu như vậy, thật sự không nghiên cứu ra được chút tin tức nào.
Nộ Đế lăng mộ rốt cuộc ở nơi nào?
Vân Trung Hạc nhìn tấm tàn bảo đồ này vắt hết óc.
Hôm nay thành hôn, lại bị Tỉnh Trung Nguyệt chà đạp đến sống không bằng chết, lẽ ra linh cảm phải tuôn trào.
Nhưng nhìn chằm chằm nửa ngày, vẫn không nhìn ra bất luận manh mối gì.
Thế là Vân Trung Hạc không khỏi nhớ tới câu nói kia của Da Vinci, thứ quỷ quái này đốt đi?
Bằng không, thiêu hủy?
Có lẽ sẽ xuất hiện kỳ tích?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, liền không thể dập tắt được nữa.
Nhưng dù sao đây cũng là đồ vật của Tỉnh Trung Nguyệt, tuy rằng tất cả của nương tử đều là của ta, nhưng vẫn nên hỏi qua ý kiến của nàng một chút.
Thế là, Vân Trung Hạc đi vào phòng trong.
"Có việc?" Tỉnh Trung Nguyệt đang nằm trong chăn đọc sách.
Vân Trung Hạc nói: "Tấm tàn bảo đồ này, ngươi nói thiêu hủy, có thể hay không xuất hiện kỳ tích? Có làm phản mà hiển lộ ra địa đồ không?"
"Thiêu hủy?" Tỉnh Trung Nguyệt xoay đầu lại, hai mắt to tuyệt mỹ tràn đầy rục rịch.
"Ngươi có biết, ta mỗi ngày đều phải áp chế xúc động gì không?" Tỉnh Trung Nguyệt hỏi.
"Cái gì?" Vân Trung Hạc hỏi.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Để tay ta lên trên lửa đốt? Đốt trụi mái tóc dài của ta? Cho một mồi lửa đốt sạch toàn bộ phủ thành chủ."
Ách!
Mặt trăng, ta thừa nhận bệnh tâm thần của ngươi không nhẹ.
Kỳ thật Vân Trung Hạc không chú ý tới, khi chỉ có một mình, nàng thường để tay lên trên lửa.
Đương nhiên, lúc này tay nàng vẫn như cũ trắng nõn không tì vết.
Nhưng Vân Trung Hạc có thể hiểu loại xúc động này, giống như nhìn thấy lưỡi dao sắc bén, muốn dùng đầu lưỡi liếm thử, xem có sắc bén hay không. Đứng trên đỉnh lầu cao, không hiểu sao muốn nhảy xuống, cảm giác giống nhau như đúc.
Tỉnh Trung Nguyệt lại nói: "Ta vốn không biết bao nhiêu lần muốn đốt nó, nhưng vẫn khắc chế. Hiện tại ngươi lại nói ra miệng, vậy… Vậy không đốt không được."
Sau đó, nàng vậy mà không mặc gì chui ra khỏi chăn, lấy ra một chậu than bắt đầu châm lửa.
Thật sự đốt một chậu lửa.
Nàng mang theo hưng phấn nói: "Đốt đi!"
Vân Trung Hạc nói: "Ngươi khát vọng thiêu hủy, hay là khát vọng có thể đốt ra địa đồ thật?"
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ta khát vọng không biết."
Vân Trung Hạc nói: "Mặt trăng, ngươi có muốn mặc quần áo không?"
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Lại không có người khác, chẳng lẽ ngươi không thích sao?"
Vân Trung Hạc nói: "Thích, nhưng thân thể không cho phép."
"Nhanh đốt đi, ngươi quá dày vò ta rồi." Tỉnh Trung Nguyệt thúc giục nói: "Từ nay về sau, ta có mặc quần áo trước mặt ngươi hay không, hoàn toàn quyết định bởi ngươi. Khi ta cảm thấy ta mặc quần áo có thể khiến ngươi mê đắm, ta sẽ mặc quần áo. Ta không mặc có thể khiến ngươi mê đắm, ta liền không mặc."
Vân Trung Hạc phát hiện.
Hắn ban đầu cho rằng lần bái đường thành thân này có ý nghĩa lớn hơn với hắn.
Nhưng không ngờ, đối với Tỉnh Trung Nguyệt ý nghĩa còn lớn hơn.
Bởi vì nàng phảng phất tìm được một người, có thể giải phóng bản thân.
Sau đó, Vân Trung Hạc lấy ra tấm tàn bảo đồ, hơi do dự một lát.
"Mặt trăng, đây dù sao cũng là bảo vật gia truyền của Tỉnh thị gia tộc các ngươi, bên trong cất giấu bí mật của Nộ Đế lăng mộ, nếu đốt đi mà không hiển lộ ra tin tức chân chính, vậy sẽ triệt để hủy hoại." Vân Trung Hạc nói.
Tỉnh Trung Nguyệt cau mày nói: "Vân Trung Hạc, ngươi đã bắt đầu trở nên không dễ chơi."
Vân Trung Hạc không nói hai lời, trực tiếp ném tàn bảo đồ vào trong lửa.
Dù sao đây cũng là tàn bảo đồ của Tỉnh thị gia tộc các ngươi, không phải của Vân thị gia tộc ta.
Tấm tàn bảo đồ này thật ương ngạnh, sau khi ném vào chậu than, đầu tiên là bắt đầu cuộn lại, trọn vẹn một hồi lâu, mới bắt đầu bốc cháy.
Vân Trung Hạc không khỏi trừng to mắt, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Mà Tỉnh Trung Nguyệt ngồi xổm đối diện Vân Trung Hạc, mắt trợn càng lớn, hận không thể dí khuôn mặt tuyệt mỹ vô song vào trên chậu than.
Sẽ xuất hiện kỳ tích sao?
Sẽ có kỳ tích.
Sau khi thiêu hủy, tàn bảo đồ nhất định có thể xuất hiện tin tức chân chính.
Phá rồi mới xây sao? Rất có lý.
Nhưng…
Không có gì xảy ra cả.
Tấm tàn bảo đồ trực tiếp bị đốt thành tro bụi, không có gì lưu lại.
Cũng không hiển lộ ra bất kỳ tin tức gì.
Vân Trung Hạc lập tức sợ ngây người.
Vậy… Vậy bảo vật gia truyền mấy trăm năm này, cứ như vậy hủy hoại?
Mẹ nó! Da Vinci, ngươi hại ta rồi.
Lần này làm sao bây giờ?
Để ta làm sao tìm Nộ Đế lăng mộ?
Nhưng Tỉnh Trung Nguyệt lại không có bất kỳ vẻ mặt thất vọng nào, chứ đừng nói đến trách mắng.
Nàng đột nhiên nói: "Vân Trung Hạc, ngươi biết một loại cảm giác không?"
Vân Trung Hạc nói: "Cảm giác gì?"
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Chính là loại cảm giác bị lửa thiêu, vừa vặn đốt tới đau đớn nhất, nhưng lại không đến mức làm tổn hại da thịt, nhất định phải kẹt đến điểm cao nhất kia."
Ách?!
Ai lại đi nghiên cứu những thứ này?
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ta khi còn bé đã thử vô số lần, bằng không ta dạy cho ngươi?"
Tiếp theo, Tỉnh Trung Nguyệt nắm lấy tay Vân Trung Hạc, trực tiếp đặt lên trên lửa.
Lập tức, một trận đau đớn kịch liệt.
Càng ngày càng đau, càng ngày càng đau.
Đơn giản không thể chịu nổi.
Trong nháy mắt, Tỉnh Trung Nguyệt nắm lấy tay Vân Trung Hạc rời khỏi ngọn lửa.
"Thế nào?" Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Loại cảm giác này có kích thích không?"
Vân Trung Hạc nhìn tay mình, đỏ ửng, nhưng xác thực không có vết thương.
Nàng vậy mà thật sự khống chế được giới hạn gây bỏng.
Mẹ nó, phụ nữ bình thường nào lại đi nghiên cứu cái này? Mặt trăng của ta, ngươi lớn lên thế nào vậy?
Vân Trung Hạc nhìn ngọn lửa ngẩn người, lại nhìn Tỉnh Trung Nguyệt ngẩn người.
Nàng thật sự quá đẹp, nhất là tối hôm nay càng đẹp, đẹp hơn cả ngọn lửa.
Thật sự có thể thiêu đốt mắt người, thiêu đốt lòng người.
Mà Tỉnh Trung Nguyệt cũng nhìn vào hai mắt Vân Trung Hạc.
Hai mắt của nàng càng ngày càng điên cuồng, càng ngày càng nóng bỏng.
"Vân Trung Hạc, ta vốn cho rằng cả đời này ta không thể tìm được một người đàn ông phù hợp với ta, không ngờ ngươi, tên điên này, lại xuất hiện."
Sau đó, Tỉnh Trung Nguyệt trực tiếp đánh tới.
Vân Trung Hạc run rẩy nói: "Không được, không được, mặt trăng, ta sẽ chết."
"Được rồi, chết thì chết đi!"
…
Sáng hôm sau.
Vân Trung Hạc thật sự chỉ có một loại cảm giác.
Ta sắp chết.
Không, ta đã chết rồi.
Ta ở đâu? Ta còn sống không?
Mà lúc này, Tỉnh Trung Nguyệt đã sớm tỉnh dậy, mặc váy dài màu tím, đoan trang ngồi đọc sách.
Vân Trung Hạc khập khiễng tiến lên, ôm lấy cổ nàng, hôn lên đôi môi như ngọn lửa của nàng.
"Đọc sách gì vậy?" Vân Trung Hạc hỏi.
"Quái Nhân Thập Nhị Đàm." Tỉnh Trung Nguyệt nói.
Quả nhiên là một cuốn sách không bình thường, kể về mười hai người rơi vào trong một hang động sâu không thấy đáy, lập tức sẽ chết.
Trước khi chết, mỗi người đều muốn kể một câu chuyện, hơn nữa phải là câu chuyện ly kỳ nhất, chân thật nhất, hoang đường nhất, tàn nhẫn nhất.
Tên tác giả của cuốn sách này là Chính Nguyệt Sơ Nhất.
Nhưng đây chỉ là bút danh, không ai biết thân phận thật của hắn.
Hắn viết sách không có quyển nào bình thường, tất cả đều vô cùng hoang đường, khiến người ta rùng mình.
Người bình thường sau khi xem sẽ tê cả da đầu, thậm chí có cảm giác phát điên.
Vân Trung Hạc làm thơ, làm câu đối, viết ra rất nhiều thiên cổ danh thi.
Nhưng Tỉnh Trung Nguyệt lại không hề biểu hiện ra sự tán thưởng, nàng không thích những danh thi này, nàng thích loại sách như "Quái Nhân Thập Nhị Đàm", những cuốn sách không bình thường.
"Mặt trăng, ngươi có phải người bình thường không?" Vân Trung Hạc hỏi.
"Phải." Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Chúng ta trong xương tủy là người bình thường, không phải kẻ điên thực sự, cho nên một số thời khắc mới thống khổ."
Điên cuồng và bình thường, không phải là một mối quan hệ cố định, có thể biến hóa bất cứ lúc nào.
"Hai chúng ta ở cùng nhau, sẽ càng ngày càng bình thường, cũng sẽ càng ngày càng không bình thường." Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ta hy vọng Bảo Bảo chúng ta sinh ra là người bình thường, đương nhiên càng phải xinh đẹp."
Vân Trung Hạc trước đó cho rằng, dù thành hôn, Tỉnh Trung Nguyệt vẫn sẽ vô cùng lạnh lùng, sẽ kháng cự Vân Trung Hạc tiếp cận.
Hắn cảm thấy, trong mối quan hệ hôn nhân này, hắn Vân Trung Hạc mới là người chủ động.
Nhưng không ngờ sau khi kết hôn, Tỉnh Trung Nguyệt mới là người chủ động, là nàng đang cố gắng tới gần.
Có lẽ, nàng thật sự cô độc quá lâu, cũng phong bế quá lâu.
Hoặc là như nàng nói, tìm được một kẻ điên phù hợp không dễ dàng, cũng đừng thận trọng, đừng giữ kẽ.
Hoặc là đừng bắt đầu.
Một khi đã bắt đầu, vậy thì hãy yêu điên cuồng.
Nàng thật sự không giống Ninh Thanh, không giống tất cả phụ nữ.
Giống như một tinh linh, một ngọn lửa.
Ít nhất giờ khắc này, Vân Trung Hạc đối với nàng mê luyến, thật sự không thể kiềm chế.
Hắn cảm giác được Tỉnh Trung Nguyệt cũng có cảm giác tương tự.
Có lẽ, hắn và Tỉnh Trung Nguyệt thật sự là trời đất tạo nên một đôi.
Mà ngay lúc này!
Cửa phòng mở ra, Lãnh Bích xông vào.
Tỉnh Trung Nguyệt nhíu mày, nàng rất ghét bị phá hỏng trạng thái này.
"Chủ quân, người của Đạm Đài gia tộc tới, mang theo tinh nhuệ võ sĩ cao thủ, hơn ngàn người." Lãnh Bích nói.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Biết rồi, ngươi bảo bọn họ chờ, ta lát nữa sẽ tới."
…
Một lát sau, Tỉnh Trung Nguyệt mặc cẩm bào uy nghiêm của thành chủ, cùng Vân Trung Hạc tay trong tay, đi vào đại đường phủ thành chủ.
Sau đó, hai người cùng ngồi trên bảo tọa thành chủ.
Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người không khỏi run lên.
Đây… Đây là có ý gì?
Chẳng lẽ từ nay về sau Liệt Phong cốc có hai chủ quân?
Ngoài phủ thành chủ, lít nha lít nhít đứng hơn ngàn tên cao thủ của Đạm Đài gia tộc, mà Đạm Đài Kính đứng sau một cửa sổ, không nhúc nhích.
Đỉnh cấp cao thủ Đạm Đài Phần, dẫn một đám người trực tiếp muốn xông vào đại đường phủ thành chủ.
"Làm càn, đây là phủ thành chủ Liệt Phong cốc, coi như võ sĩ Đạm Đài gia tộc, cũng không phải muốn vào là vào." Sở Chiêu Nhiên cả giận nói.
Đạm Đài Phần lạnh giọng nói: "Ta mang tới không phải võ sĩ Đạm Đài gia tộc, mà là võ sĩ Chư Hầu liên minh, ta là tới chấp pháp."
"Chấp pháp, chấp pháp gì?" Sở Chiêu Nhiên nói.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Để hắn vào."
Đỉnh cấp cao thủ Đạm Đài Phần mang theo hơn mười cao thủ, trực tiếp xông vào trong đại đường.
Tên đỉnh cấp cao thủ này quả nhiên mặc áo giáp Chư Hầu liên minh, hơn nữa sau lưng cũng là võ sĩ Chư Hầu liên minh mặc hắc giáp.
Đạm Đài Phần lấy ra gông xiềng, chỉ vào Vân Trung Hạc nói: "Ngươi bị bắt, Vân Trung Hạc."
Lời này vừa ra, tất cả mọi người ở đây biến sắc. Ngươi lá gan quá lớn, đây chính là phu quân của chủ quân chúng ta, ngươi lại dám nói muốn bắt hắn?
Liệt Phong lệnh Văn Đạo Phu cười lạnh nói: "Dựa vào cái gì? Lúc này Vân Ngạo Thiên đại nhân, chính là nửa chủ quân của chúng ta."
Đạm Đài Phần chỉ vào Vân Trung Hạc nói: "Ngươi căn bản không phải Vân Ngạo Thiên, tên thật của ngươi là Vân Trung Hạc, người thành Hàn Thủy của Đại Doanh đế quốc. Ngươi còn có một thân phận khác, chính là nội gián của đế quốc, ngươi ẩn núp bên cạnh Tỉnh Trung Nguyệt thành chủ có bí mật không thể cho ai biết, chúng ta đã có chứng cứ xác thực."
"Người đâu, bắt mật thám của địch quốc Vân Trung Hạc, nếu có chống cự, giết chết bất luận tội!"
…
Chú thích: Canh 1 đưa lên, hôm nay cả ngày đều có hoạt động, ta sẽ nắm chặt hết thảy thời gian gõ chữ.
Nguyệt Phiếu Bảng quả thật có chút keo kiệt, các huynh đệ cho mấy tấm phiếu đi, bánh ngọt thật sự dốc hết toàn lực.
Nghe được Tỉnh Trung Nguyệt nói, Vân Trung Hạc hoàn toàn ngây dại.
Cái này… Cái này… Cái này…
Kia… Kia… Kia…
Mặt trăng, ngươi sao có thể như vậy? Ngươi là nữ thần, ngươi nên giữ vẻ cao quý chứ.
Lời lẽ của tài xế già như vậy, sao ngươi có thể nói ra?
Ngươi nên là loại người ngay cả khác biệt giữa nam nữ cũng không biết kia chứ?
Nhưng Vân Trung Hạc còn chưa kịp bày tỏ quan điểm, đã bị Tỉnh Trung Nguyệt đẩy ngã!
…
Trên thế giới này có một loại nữ nhân, nàng không có kinh nghiệm gì, nhưng cái gì cũng hiểu.
Tỉnh Trung Nguyệt chính là loại người này.
Cho nên, một bên thực hành, lại vừa phát ra thanh âm kinh ngạc.
Thì ra là như vậy.
Nguyên lai là như thế.
Nàng vậy mà tự mình thăm dò.
Không ngờ, ngươi lại là Tỉnh Trung Nguyệt như vậy?
Ngươi lại là nữ thần như thế.
…
Một lúc lâu sau.
Vân Trung Hạc thật sự chỉ còn lại nửa hơi thở, đây không phải khoa trương, mà là hắn thật sự xuất hiện trạng thái sinh mệnh hấp hối.
Nhìn qua chỉ có hơi thở ra, không có hít vào.
Tỉnh Trung Nguyệt buông tha Vân Trung Hạc, phát ra một tiếng thở dài.
Này!
Ngươi phát ra tiếng thở dài như vậy, có ý gì?
Sau đó, Tỉnh Trung Nguyệt nằm nghiêng, mở to đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Vân Trung Hạc không nhúc nhích.
Vân Trung Hạc thoáng khôi phục khí lực, không khỏi rùng mình khi bị nàng nhìn.
"Người toàn bộ Vô Chủ chi địa đều cảm thấy ta và Đạm Đài Kính xứng đôi nhất, ngươi thấy thế nào?" Tỉnh Trung Nguyệt hỏi.
Vân Trung Hạc nói: "Ta đương nhiên không cho là như vậy."
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Kỳ thật ta không hề thích Đạm Đài Kính, hắn quá nghiêm túc."
Này! Lời này của ngươi có ý gì, ta Vân Trung Hạc chẳng lẽ không đứng đắn sao?
"Loại đàn ông rác rưởi như ngươi mới có thể khơi dậy sức hấp dẫn của ta." Tỉnh Trung Nguyệt lại nói.
Vân Trung Hạc dở khóc dở cười, ngươi đây là đang khen ta hay mắng ta?
Nhưng hắn lại có chút hiểu rõ trạng thái này, ví như có một số đàn ông, bọn họ không thích phụ nữ thuần khiết không tì vết, cũng không thích hiền thê lương mẫu, bọn họ lại thích tra nữ, cảm thấy vô cùng khiêu khích, vô cùng kích thích.
"Ngươi biết ta tại sao đáp ứng gả cho ngươi không?" Tỉnh Trung Nguyệt lại hỏi.
Vân Trung Hạc nói: "Chắc chắn là vì ta đã thể hiện được dáng vẻ trí kế vô song, hoàn toàn chinh phục ngươi."
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Không phải, khi ta nhìn thấy tất cả tư liệu về ngươi, không ngờ trên thế giới này lại có kẻ cặn bã, rác rưởi như vậy. Sau khi nhìn thấy diện mạo thật của ngươi, nội tâm ta liền có một cỗ xúc động."
Vân Trung Hạc nói: "Ngươi có xúc động muốn gả cho ta?"
"Không!" Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Từng quyền từng quyền, đánh chết tươi ngươi, chính là loại cảm giác nện thành thịt nát kia."
Ách?!
Mặt trăng, ta cảm thấy giữa hai chúng ta, ngươi càng giống kẻ điên.
Ngươi và Tỉnh Vô Biên hai người đều là kẻ điên, chỉ là hắn điên bên ngoài, còn ngươi điên ở một nơi bí mật.
"Vân Trung Hạc, ngươi nhất định phải hiểu một sự thật, ta là vì thích ngươi mới gả cho ngươi." Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Tuyệt đối không phải vì nguyên nhân khác, không phải vì ngươi lập những công lao kia, cũng không phải vì những thứ khác. Ta gả cho ngươi là vì ta thích ngươi, ta muốn chà đạp ngươi, ta muốn cùng ngươi tương ái tương sát. Xin ngươi về sau cần phải ghi nhớ điểm này, nhất là khi ngươi muốn đưa ra quyết định gì, nhất định phải nhớ kỹ câu nói này của ta."
"Ta nhớ kỹ, mặt trăng." Vân Trung Hạc run rẩy nói.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Hiện tại, ngươi thật sự có chút yêu nội tâm của ta. Trước đó ngươi chỉ thèm muốn thân thể ta, đối với ta chỉ có dục vọng chinh phục, hiện tại ngươi thật sự bắt đầu thích ta, ta có thể cảm giác được."
Vân Trung Hạc gật đầu.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Bởi vì hai chúng ta trên bản chất đều là kẻ điên, đều là người không bình thường."
Vân Trung Hạc càng thêm gật đầu thừa nhận.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Vân Trung Hạc, trước đó tất cả chấp niệm của ngươi là vì cưới được ta, vì có được ta. Hiện tại ngươi đã thành công, vậy tiếp theo ngươi là vì cái gì? Mục tiêu nhân sinh tiếp theo của ngươi là gì?"
Vân Trung Hạc trầm mặc một lát nói: "Ta không biết, phảng phất có một khái niệm mơ hồ, nhưng lại không rõ ràng."
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Mục tiêu của ta lại vô cùng rõ ràng, nhưng bây giờ không thể nói cho ngươi, bởi vì chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu hấp dẫn lẫn nhau, vừa mới bắt đầu yêu nhau. Nhưng xin ngươi nhớ kỹ một điểm, ngươi là người đàn ông duy nhất từ trước đến nay ta bắt đầu yêu, ta hy vọng cả đời chúng ta đều ở bên nhau."
Vân Trung Hạc không nhịn được hôn lên.
Kết quả Tỉnh Trung Nguyệt lại quấn lấy.
Vân Trung Hạc sợ đến run rẩy, tranh thủ thời gian rút ra nói: "Mặt trăng, ngươi có đói bụng không, ta đi nấu rượu nếp viên thịt cho ngươi ăn nhé? Ngươi có khát không? Ta đi pha trà cho ngươi uống, được không?"
Tỉnh Trung Nguyệt nhìn chằm chằm Vân Trung Hạc thật lâu, lại nói thêm một câu: "Nhân sinh muốn viên mãn quá khó, muốn một phu quân hoàn mỹ vô khuyết, quá khó khăn."
Lời này của ngươi có ý gì? Ngươi đây là đang châm chọc ta cái gì?
"Đi thôi, tha cho ngươi." Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Nhưng lát nữa phải ôm ta đi ngủ, con người ta hoặc là từ đầu đến cuối cô độc, một khi đã bắt đầu, nhu cầu của ta đối với tình yêu là vô cùng, vô cùng cao."
Lời này làm người ta liên tưởng đến những đứa trẻ, đều là những đứa trẻ có nhu cầu cao.
Thời thời khắc khắc cần cha mẹ che chở, bú sữa mẹ, dỗ dành, đi ngủ cũng cần dỗ dành, mà lại muốn thời thời khắc khắc ôm vào lòng ngủ, chỉ cần buông lỏng tay một chút liền muốn khóc.
Tỉnh Trung Nguyệt tuy đã hơn hai mươi tuổi, nhưng ở một mức độ nào đó lại là loại đứa trẻ có nhu cầu cao này.
Chỉ là nàng thường ngày đã quen độc lập, quen cường thế.
…
Vân Trung Hạc lảo đảo đi vào phòng ngoài.
Hứa An Đình tiểu tỷ tỷ bưng đến bát canh đã sớm hầm xong, đặt ở trước mặt Vân Trung Hạc, canh đại bổ.
Vân Trung Hạc vòng tay qua vòng eo có vẻ đã yếu đi của nàng, ôn nhu nói: "Đã trễ thế này, sao còn chưa ngủ?"
Hứa An Đình nói: "Ta đã ngủ rất lâu, Bảo Bảo có chút quậy, vậy mà lại đá ta tỉnh."
Vân Trung Hạc áp tai lên bụng nàng, không nhịn được hôn một cái.
"Đừng như vậy, chủ quân sẽ không vui, nàng mới là thê tử của ngài." Hứa An Đình tiểu tỷ tỷ nói.
Vân Trung Hạc nói: "Không, nàng sẽ không để ý."
Hiện tại Vân Trung Hạc thật sự hiểu một chút về Tỉnh Trung Nguyệt.
Nàng cực kỳ hào phóng, hào phóng đến mức hoàn toàn không để ý Vân Trung Hạc có những nữ nhân khác.
Nhưng nàng lại vô cùng hẹp hòi, nàng muốn trong lòng Vân Trung Hạc là độc nhất vô nhị, thậm chí chiếm cứ 90% trái tim hắn. Một khi mất đi điều này, nàng sẽ chấm dứt mối quan hệ này.
Hơn nữa vừa rồi nàng còn có lời chưa nói hết.
Nàng sở dĩ gả cho Vân Trung Hạc, hoàn toàn là vì thích.
Nếu nàng không thích Vân Trung Hạc, nhưng Vân Trung Hạc lại lập được công lao lớn như vậy, ép Tỉnh Trung Nguyệt gả cho hắn. Nếu quả thật như vậy, Tỉnh Trung Nguyệt sẽ làm sao?
Vô cùng đơn giản!
Tỉnh Trung Nguyệt sẽ dùng biện pháp trực tiếp, thô bạo nhất để giải quyết vấn đề.
Từ trên nhục thân triệt để tiêu diệt ngươi.
Bởi vì ngươi công lao quá lớn, mà ta lại không thỏa mãn được ngươi, chi bằng để ngươi thống hận ta, không bằng giết ngươi đi.
Tỉnh Trung Nguyệt tuyệt đối không phải một người phụ nữ bình thường, không thể suy đoán theo lẽ thường.
"Đi ngủ đi." Vân Trung Hạc vỗ vỗ eo Hứa An Đình tiểu tỷ tỷ, ôn nhu nói.
"Ân!" Hứa An Đình gật đầu, sau đó cũng đi ngủ.
…
Tỉnh Trung Nguyệt đi ra ngoài phòng, nhìn trăng sáng trên trời ngẩn người.
Trăng thật tròn.
Đúng, suýt nữa quên mất, hôm nay là ngày mười lăm tháng bảy.
Quỷ tiết!
Từ điểm này có thể thấy, Tỉnh Trung Nguyệt là một người phụ nữ không bình thường, phụ nữ bình thường ai lại thành thân vào ngày quỷ tiết chứ?
Ngay sau đó Vân Trung Hạc phát hiện, trên mặt đất bên ngoài nằm một người.
Cách rất xa có thể nhận ra, đây là Hoa Mãn Lâu.
Vân Trung Hạc đi tới, đưa tới một bầu rượu.
Hoa Mãn Lâu ngồi dậy, nhận lấy bầu rượu uống một hơi.
Vân Trung Hạc nói: "Ngươi bây giờ không cần ngủ trên mặt đất nữa."
"Quen rồi, khi còn bé đã thành thói quen." Hoa Mãn Lâu nói: "Vân đại nhân, nghe nói ngài là ăn mày lưu manh xuất thân? Không cha không mẹ?"
Vân Trung Hạc nói: "Đúng vậy."
Hoa Mãn Lâu nói: "Thật trùng hợp, ta cũng là cô nhi xuất thân, từ nhỏ lớn lên trong đống rác, về sau được một lão ăn mày nhận nuôi, suýt chút nữa bị làm mù mắt để giả làm kẻ tàn tật đi ăn xin."
Điểm này không có gì kỳ quái, Cái Bang là nơi xấu xí, hắc ám nhất trên thế giới này.
"Về sau làm thế nào thoát khỏi vận rủi này?" Vân Trung Hạc hỏi.
"Bởi vì ta rất đẹp trai." Hoa Mãn Lâu nói.
Vân Trung Hạc lập tức bị sặc rượu.
Hoa Mãn Lâu bất đắc dĩ nói: "Thật, ta thật sự có lúc tuấn tú, tuy không tuấn mỹ vô địch như ngài. Hình dung thế nào nhỉ? Chênh lệch nhan trị giữa ta và ngài, tương đương với chín Sở Chiêu Nhiên."
Ách, ngươi thổi phồng hơi quá rồi.
Hoa Mãn Lâu nói: "Người như chúng ta, chính là cỏ dại, là gián, là rệp, chỉ cần không giẫm chết chúng ta, chỉ cần cho một chút nước bẩn, chúng ta đều có thể sống sót. Ta tuy không tài hoa hơn người như ngài, nhưng ít nhiều vẫn có chút tài hoa."
Vân Trung Hạc nói: "Sau đó thì sao?"
Hoa Mãn Lâu nói: "Cứ như vậy gian nan lưu lạc, bị đánh vô số lần, cũng đã giết mấy người, năm 11 tuổi, ta gặp ân nhân của ta, chủ quân của ta, từ đó về sau ta bước vào kiếp sống mật thám, cho đến bây giờ."
Tiếp theo, Hoa Mãn Lâu đột nhiên hỏi: "Vân đại nhân, ngài có mê mang không?"
Vân Trung Hạc nói: "Có một chút, bởi vì vừa mới cưới được Tỉnh Trung Nguyệt, thực hiện mục tiêu to lớn này, cho nên có chút mê mang."
Hoa Mãn Lâu nói: "Ta vẫn luôn rất mê mang, phảng phất có một mục tiêu phấn đấu to lớn rõ ràng, lại phảng phất không có."
Vân Trung Hạc nói: "Ta cũng thế."
Hoa Mãn Lâu nói: "Cho nên chủ quân trở thành mục tiêu phấn đấu duy nhất của ta, ta phải bảo vệ nàng."
Vân Trung Hạc nói: "Vì sao?"
Hoa Mãn Lâu nói: "Bởi vì nàng đã cứu mạng ta, hơn nữa còn không chỉ một lần. Ngài có lẽ không biết, không phải đơn thuần cứu vớt tính mạng, mà là cứu vớt sinh mệnh ở tầng sâu hơn."
Vân Trung Hạc nói: "Ngươi và chủ quân có lẽ từ rất sớm đã rất thân thiết?"
Hoa Mãn Lâu gật đầu nói: "Đúng."
Vân Trung Hạc nói: "Vậy sao vẫn luôn không tiến thân được?"
Hoa Mãn Lâu nói: "Ta quen với cuộc sống trong đống rác, ta quen nằm trên mặt đất ngủ, giường mềm mại ta ngủ không quen, căn phòng hoa lệ ta càng ngủ không quen, chỉ có nằm trong đám cỏ dại, ta mới cảm thấy an tâm."
Vân Trung Hạc không nói gì thêm, mà ngẩng đầu nhìn mặt trăng.
"Vân đại nhân, thi từ của ngài vô song, nhìn thấy mặt trăng hôm nay, ngài làm một câu thơ đi." Hoa Mãn Lâu đột nhiên nói.
Vân Trung Hạc nâng chén rượu lên nói: "Nâng chén mời trăng sáng, đối ảnh thành ba người."
Hoa Mãn Lâu triệt để kinh diễm.
Bất quá hắn ngay sau đó nghi hoặc, sao lại đối ảnh thành ba người?
Chẳng lẽ ta Hoa Mãn Lâu không phải người sao? Còn có, bóng của ta không phải người sao?
Hắn nhìn lại, phát hiện Vân Trung Hạc làm thơ không sai.
Vân Trung Hạc đứng dưới ánh trăng, cho nên rõ ràng có một hình bóng. Mà hắn Hoa Mãn Lâu lại ngồi sau một tảng đá lớn, không những không có bóng, mà ngay cả ánh trăng cũng không chiếu tới mặt hắn.
Hoa Mãn Lâu nói: "Đại nhân, tài hoa của ngài như vậy, thật không nên tới nơi này, ngài biết nơi thích hợp nhất với ngài là ở đâu không?"
Vân Trung Hạc nói: "Chỗ nào?"
Hoa Mãn Lâu nói: "Đại Hạ đế quốc, nơi đó mới là nơi văn tinh xán lạn, nơi đó mới là thắng địa văn minh phồn hoa."
Vân Trung Hạc nói: "Thế nhưng, nơi đó không có Tỉnh Trung Nguyệt."
"Đúng vậy, nơi đó không có Tỉnh Trung Nguyệt chủ quân." Hoa Mãn Lâu nói: "Chỉ có Vô Chủ chi địa mới có thể sinh ra chủ quân… Điên cuồng mà tràn ngập dã tính như vậy."
Nói Tỉnh Trung Nguyệt điên cuồng dã tính?
Nàng rõ ràng rất lạnh lùng, rất kiêu ngạo, rất đoan trang mà?
Nhưng đây chỉ là vẻ bề ngoài, nội tâm Tỉnh Trung Nguyệt xác thực điên cuồng và dã tính.
Hơn nữa suy nghĩ của nàng rất trực tiếp, chính là tư duy của bọn thổ phỉ.
Gặp được vấn đề khó giải quyết? Trực tiếp giết.
Gặp được người khó giải quyết? Trực tiếp giết chết.
Hơn nữa suốt ngày đều nói, nếu như thất bại, ta sẽ mang các ngươi đi làm thổ phỉ.
Hoa Mãn Lâu nói: "Tối hôm nay ngài và chủ quân động phòng hoa chúc, nô tài có thể mạn phép để ngài làm một câu thơ không?"
Vân Trung Hạc nói: "Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng nhân gian vô sổ." (Gió vàng sương ngọc vừa tương phùng, hơn hẳn vô số cuộc gặp gỡ trên nhân gian.)
Hoa Mãn Lâu ngây người một hồi lâu nói: "Người như ngài ở Vô Chủ chi địa, thật là người tài không được trọng dụng, Đại Hạ đế quốc mới là sân khấu của ngài."
Vân Trung Hạc nâng chén rượu lên nói: "Ngươi cứ từ từ uống đi, ta phải về."
"Đa tạ đại nhân, ta sẽ nhớ kỹ ân tình tối hôm nay của ngài." Hoa Mãn Lâu nói.
Ân tình? Ân tình gì?
Đối với Hoa Mãn Lâu mà nói, có lẽ một lần trò chuyện sâu sắc, chính là ân tình to lớn.
Hắn đã từng cứu Vân Trung Hạc một mạng, nhưng chuyện này hắn chưa bao giờ nhắc tới, phảng phất chính mình cũng quên đi.
Có lẽ hắn cũng là một kẻ điên, đối với hắn mà nói, ân cứu mạng không có ý nghĩa.
…
Vân Trung Hạc trở lại thư phòng, theo bản năng lại lấy ra tấm tàn bảo đồ kia.
Tấm tàn bảo đồ này là thật, đã có hơn mấy trăm năm lịch sử, đây là Da Vinci tự mình nói.
Nhưng nghiên cứu lâu như vậy, thật sự không nghiên cứu ra được chút tin tức nào.
Nộ Đế lăng mộ rốt cuộc ở nơi nào?
Vân Trung Hạc nhìn tấm tàn bảo đồ này vắt hết óc.
Hôm nay thành hôn, lại bị Tỉnh Trung Nguyệt chà đạp đến sống không bằng chết, lẽ ra linh cảm phải tuôn trào.
Nhưng nhìn chằm chằm nửa ngày, vẫn không nhìn ra bất luận manh mối gì.
Thế là Vân Trung Hạc không khỏi nhớ tới câu nói kia của Da Vinci, thứ quỷ quái này đốt đi?
Bằng không, thiêu hủy?
Có lẽ sẽ xuất hiện kỳ tích?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, liền không thể dập tắt được nữa.
Nhưng dù sao đây cũng là đồ vật của Tỉnh Trung Nguyệt, tuy rằng tất cả của nương tử đều là của ta, nhưng vẫn nên hỏi qua ý kiến của nàng một chút.
Thế là, Vân Trung Hạc đi vào phòng trong.
"Có việc?" Tỉnh Trung Nguyệt đang nằm trong chăn đọc sách.
Vân Trung Hạc nói: "Tấm tàn bảo đồ này, ngươi nói thiêu hủy, có thể hay không xuất hiện kỳ tích? Có làm phản mà hiển lộ ra địa đồ không?"
"Thiêu hủy?" Tỉnh Trung Nguyệt xoay đầu lại, hai mắt to tuyệt mỹ tràn đầy rục rịch.
"Ngươi có biết, ta mỗi ngày đều phải áp chế xúc động gì không?" Tỉnh Trung Nguyệt hỏi.
"Cái gì?" Vân Trung Hạc hỏi.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Để tay ta lên trên lửa đốt? Đốt trụi mái tóc dài của ta? Cho một mồi lửa đốt sạch toàn bộ phủ thành chủ."
Ách!
Mặt trăng, ta thừa nhận bệnh tâm thần của ngươi không nhẹ.
Kỳ thật Vân Trung Hạc không chú ý tới, khi chỉ có một mình, nàng thường để tay lên trên lửa.
Đương nhiên, lúc này tay nàng vẫn như cũ trắng nõn không tì vết.
Nhưng Vân Trung Hạc có thể hiểu loại xúc động này, giống như nhìn thấy lưỡi dao sắc bén, muốn dùng đầu lưỡi liếm thử, xem có sắc bén hay không. Đứng trên đỉnh lầu cao, không hiểu sao muốn nhảy xuống, cảm giác giống nhau như đúc.
Tỉnh Trung Nguyệt lại nói: "Ta vốn không biết bao nhiêu lần muốn đốt nó, nhưng vẫn khắc chế. Hiện tại ngươi lại nói ra miệng, vậy… Vậy không đốt không được."
Sau đó, nàng vậy mà không mặc gì chui ra khỏi chăn, lấy ra một chậu than bắt đầu châm lửa.
Thật sự đốt một chậu lửa.
Nàng mang theo hưng phấn nói: "Đốt đi!"
Vân Trung Hạc nói: "Ngươi khát vọng thiêu hủy, hay là khát vọng có thể đốt ra địa đồ thật?"
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ta khát vọng không biết."
Vân Trung Hạc nói: "Mặt trăng, ngươi có muốn mặc quần áo không?"
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Lại không có người khác, chẳng lẽ ngươi không thích sao?"
Vân Trung Hạc nói: "Thích, nhưng thân thể không cho phép."
"Nhanh đốt đi, ngươi quá dày vò ta rồi." Tỉnh Trung Nguyệt thúc giục nói: "Từ nay về sau, ta có mặc quần áo trước mặt ngươi hay không, hoàn toàn quyết định bởi ngươi. Khi ta cảm thấy ta mặc quần áo có thể khiến ngươi mê đắm, ta sẽ mặc quần áo. Ta không mặc có thể khiến ngươi mê đắm, ta liền không mặc."
Vân Trung Hạc phát hiện.
Hắn ban đầu cho rằng lần bái đường thành thân này có ý nghĩa lớn hơn với hắn.
Nhưng không ngờ, đối với Tỉnh Trung Nguyệt ý nghĩa còn lớn hơn.
Bởi vì nàng phảng phất tìm được một người, có thể giải phóng bản thân.
Sau đó, Vân Trung Hạc lấy ra tấm tàn bảo đồ, hơi do dự một lát.
"Mặt trăng, đây dù sao cũng là bảo vật gia truyền của Tỉnh thị gia tộc các ngươi, bên trong cất giấu bí mật của Nộ Đế lăng mộ, nếu đốt đi mà không hiển lộ ra tin tức chân chính, vậy sẽ triệt để hủy hoại." Vân Trung Hạc nói.
Tỉnh Trung Nguyệt cau mày nói: "Vân Trung Hạc, ngươi đã bắt đầu trở nên không dễ chơi."
Vân Trung Hạc không nói hai lời, trực tiếp ném tàn bảo đồ vào trong lửa.
Dù sao đây cũng là tàn bảo đồ của Tỉnh thị gia tộc các ngươi, không phải của Vân thị gia tộc ta.
Tấm tàn bảo đồ này thật ương ngạnh, sau khi ném vào chậu than, đầu tiên là bắt đầu cuộn lại, trọn vẹn một hồi lâu, mới bắt đầu bốc cháy.
Vân Trung Hạc không khỏi trừng to mắt, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Mà Tỉnh Trung Nguyệt ngồi xổm đối diện Vân Trung Hạc, mắt trợn càng lớn, hận không thể dí khuôn mặt tuyệt mỹ vô song vào trên chậu than.
Sẽ xuất hiện kỳ tích sao?
Sẽ có kỳ tích.
Sau khi thiêu hủy, tàn bảo đồ nhất định có thể xuất hiện tin tức chân chính.
Phá rồi mới xây sao? Rất có lý.
Nhưng…
Không có gì xảy ra cả.
Tấm tàn bảo đồ trực tiếp bị đốt thành tro bụi, không có gì lưu lại.
Cũng không hiển lộ ra bất kỳ tin tức gì.
Vân Trung Hạc lập tức sợ ngây người.
Vậy… Vậy bảo vật gia truyền mấy trăm năm này, cứ như vậy hủy hoại?
Mẹ nó! Da Vinci, ngươi hại ta rồi.
Lần này làm sao bây giờ?
Để ta làm sao tìm Nộ Đế lăng mộ?
Nhưng Tỉnh Trung Nguyệt lại không có bất kỳ vẻ mặt thất vọng nào, chứ đừng nói đến trách mắng.
Nàng đột nhiên nói: "Vân Trung Hạc, ngươi biết một loại cảm giác không?"
Vân Trung Hạc nói: "Cảm giác gì?"
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Chính là loại cảm giác bị lửa thiêu, vừa vặn đốt tới đau đớn nhất, nhưng lại không đến mức làm tổn hại da thịt, nhất định phải kẹt đến điểm cao nhất kia."
Ách?!
Ai lại đi nghiên cứu những thứ này?
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ta khi còn bé đã thử vô số lần, bằng không ta dạy cho ngươi?"
Tiếp theo, Tỉnh Trung Nguyệt nắm lấy tay Vân Trung Hạc, trực tiếp đặt lên trên lửa.
Lập tức, một trận đau đớn kịch liệt.
Càng ngày càng đau, càng ngày càng đau.
Đơn giản không thể chịu nổi.
Trong nháy mắt, Tỉnh Trung Nguyệt nắm lấy tay Vân Trung Hạc rời khỏi ngọn lửa.
"Thế nào?" Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Loại cảm giác này có kích thích không?"
Vân Trung Hạc nhìn tay mình, đỏ ửng, nhưng xác thực không có vết thương.
Nàng vậy mà thật sự khống chế được giới hạn gây bỏng.
Mẹ nó, phụ nữ bình thường nào lại đi nghiên cứu cái này? Mặt trăng của ta, ngươi lớn lên thế nào vậy?
Vân Trung Hạc nhìn ngọn lửa ngẩn người, lại nhìn Tỉnh Trung Nguyệt ngẩn người.
Nàng thật sự quá đẹp, nhất là tối hôm nay càng đẹp, đẹp hơn cả ngọn lửa.
Thật sự có thể thiêu đốt mắt người, thiêu đốt lòng người.
Mà Tỉnh Trung Nguyệt cũng nhìn vào hai mắt Vân Trung Hạc.
Hai mắt của nàng càng ngày càng điên cuồng, càng ngày càng nóng bỏng.
"Vân Trung Hạc, ta vốn cho rằng cả đời này ta không thể tìm được một người đàn ông phù hợp với ta, không ngờ ngươi, tên điên này, lại xuất hiện."
Sau đó, Tỉnh Trung Nguyệt trực tiếp đánh tới.
Vân Trung Hạc run rẩy nói: "Không được, không được, mặt trăng, ta sẽ chết."
"Được rồi, chết thì chết đi!"
…
Sáng hôm sau.
Vân Trung Hạc thật sự chỉ có một loại cảm giác.
Ta sắp chết.
Không, ta đã chết rồi.
Ta ở đâu? Ta còn sống không?
Mà lúc này, Tỉnh Trung Nguyệt đã sớm tỉnh dậy, mặc váy dài màu tím, đoan trang ngồi đọc sách.
Vân Trung Hạc khập khiễng tiến lên, ôm lấy cổ nàng, hôn lên đôi môi như ngọn lửa của nàng.
"Đọc sách gì vậy?" Vân Trung Hạc hỏi.
"Quái Nhân Thập Nhị Đàm." Tỉnh Trung Nguyệt nói.
Quả nhiên là một cuốn sách không bình thường, kể về mười hai người rơi vào trong một hang động sâu không thấy đáy, lập tức sẽ chết.
Trước khi chết, mỗi người đều muốn kể một câu chuyện, hơn nữa phải là câu chuyện ly kỳ nhất, chân thật nhất, hoang đường nhất, tàn nhẫn nhất.
Tên tác giả của cuốn sách này là Chính Nguyệt Sơ Nhất.
Nhưng đây chỉ là bút danh, không ai biết thân phận thật của hắn.
Hắn viết sách không có quyển nào bình thường, tất cả đều vô cùng hoang đường, khiến người ta rùng mình.
Người bình thường sau khi xem sẽ tê cả da đầu, thậm chí có cảm giác phát điên.
Vân Trung Hạc làm thơ, làm câu đối, viết ra rất nhiều thiên cổ danh thi.
Nhưng Tỉnh Trung Nguyệt lại không hề biểu hiện ra sự tán thưởng, nàng không thích những danh thi này, nàng thích loại sách như "Quái Nhân Thập Nhị Đàm", những cuốn sách không bình thường.
"Mặt trăng, ngươi có phải người bình thường không?" Vân Trung Hạc hỏi.
"Phải." Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Chúng ta trong xương tủy là người bình thường, không phải kẻ điên thực sự, cho nên một số thời khắc mới thống khổ."
Điên cuồng và bình thường, không phải là một mối quan hệ cố định, có thể biến hóa bất cứ lúc nào.
"Hai chúng ta ở cùng nhau, sẽ càng ngày càng bình thường, cũng sẽ càng ngày càng không bình thường." Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ta hy vọng Bảo Bảo chúng ta sinh ra là người bình thường, đương nhiên càng phải xinh đẹp."
Vân Trung Hạc trước đó cho rằng, dù thành hôn, Tỉnh Trung Nguyệt vẫn sẽ vô cùng lạnh lùng, sẽ kháng cự Vân Trung Hạc tiếp cận.
Hắn cảm thấy, trong mối quan hệ hôn nhân này, hắn Vân Trung Hạc mới là người chủ động.
Nhưng không ngờ sau khi kết hôn, Tỉnh Trung Nguyệt mới là người chủ động, là nàng đang cố gắng tới gần.
Có lẽ, nàng thật sự cô độc quá lâu, cũng phong bế quá lâu.
Hoặc là như nàng nói, tìm được một kẻ điên phù hợp không dễ dàng, cũng đừng thận trọng, đừng giữ kẽ.
Hoặc là đừng bắt đầu.
Một khi đã bắt đầu, vậy thì hãy yêu điên cuồng.
Nàng thật sự không giống Ninh Thanh, không giống tất cả phụ nữ.
Giống như một tinh linh, một ngọn lửa.
Ít nhất giờ khắc này, Vân Trung Hạc đối với nàng mê luyến, thật sự không thể kiềm chế.
Hắn cảm giác được Tỉnh Trung Nguyệt cũng có cảm giác tương tự.
Có lẽ, hắn và Tỉnh Trung Nguyệt thật sự là trời đất tạo nên một đôi.
Mà ngay lúc này!
Cửa phòng mở ra, Lãnh Bích xông vào.
Tỉnh Trung Nguyệt nhíu mày, nàng rất ghét bị phá hỏng trạng thái này.
"Chủ quân, người của Đạm Đài gia tộc tới, mang theo tinh nhuệ võ sĩ cao thủ, hơn ngàn người." Lãnh Bích nói.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Biết rồi, ngươi bảo bọn họ chờ, ta lát nữa sẽ tới."
…
Một lát sau, Tỉnh Trung Nguyệt mặc cẩm bào uy nghiêm của thành chủ, cùng Vân Trung Hạc tay trong tay, đi vào đại đường phủ thành chủ.
Sau đó, hai người cùng ngồi trên bảo tọa thành chủ.
Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người không khỏi run lên.
Đây… Đây là có ý gì?
Chẳng lẽ từ nay về sau Liệt Phong cốc có hai chủ quân?
Ngoài phủ thành chủ, lít nha lít nhít đứng hơn ngàn tên cao thủ của Đạm Đài gia tộc, mà Đạm Đài Kính đứng sau một cửa sổ, không nhúc nhích.
Đỉnh cấp cao thủ Đạm Đài Phần, dẫn một đám người trực tiếp muốn xông vào đại đường phủ thành chủ.
"Làm càn, đây là phủ thành chủ Liệt Phong cốc, coi như võ sĩ Đạm Đài gia tộc, cũng không phải muốn vào là vào." Sở Chiêu Nhiên cả giận nói.
Đạm Đài Phần lạnh giọng nói: "Ta mang tới không phải võ sĩ Đạm Đài gia tộc, mà là võ sĩ Chư Hầu liên minh, ta là tới chấp pháp."
"Chấp pháp, chấp pháp gì?" Sở Chiêu Nhiên nói.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Để hắn vào."
Đỉnh cấp cao thủ Đạm Đài Phần mang theo hơn mười cao thủ, trực tiếp xông vào trong đại đường.
Tên đỉnh cấp cao thủ này quả nhiên mặc áo giáp Chư Hầu liên minh, hơn nữa sau lưng cũng là võ sĩ Chư Hầu liên minh mặc hắc giáp.
Đạm Đài Phần lấy ra gông xiềng, chỉ vào Vân Trung Hạc nói: "Ngươi bị bắt, Vân Trung Hạc."
Lời này vừa ra, tất cả mọi người ở đây biến sắc. Ngươi lá gan quá lớn, đây chính là phu quân của chủ quân chúng ta, ngươi lại dám nói muốn bắt hắn?
Liệt Phong lệnh Văn Đạo Phu cười lạnh nói: "Dựa vào cái gì? Lúc này Vân Ngạo Thiên đại nhân, chính là nửa chủ quân của chúng ta."
Đạm Đài Phần chỉ vào Vân Trung Hạc nói: "Ngươi căn bản không phải Vân Ngạo Thiên, tên thật của ngươi là Vân Trung Hạc, người thành Hàn Thủy của Đại Doanh đế quốc. Ngươi còn có một thân phận khác, chính là nội gián của đế quốc, ngươi ẩn núp bên cạnh Tỉnh Trung Nguyệt thành chủ có bí mật không thể cho ai biết, chúng ta đã có chứng cứ xác thực."
"Người đâu, bắt mật thám của địch quốc Vân Trung Hạc, nếu có chống cự, giết chết bất luận tội!"
…
Chú thích: Canh 1 đưa lên, hôm nay cả ngày đều có hoạt động, ta sẽ nắm chặt hết thảy thời gian gõ chữ.
Nguyệt Phiếu Bảng quả thật có chút keo kiệt, các huynh đệ cho mấy tấm phiếu đi, bánh ngọt thật sự dốc hết toàn lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận