Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám
Chương 183: Tuyệt thế! Thái thượng hoàng triệu Vân Trung Hạc!
**Chương 183: Tuyệt thế! Thái thượng hoàng Triệu Vân Trung Hạc!**
"Bệ hạ!" Bên ngoài vang lên tiếng của Đại đô đốc Hắc Băng Đài, Nam Cung Thác.
Vô Tâm hòa thượng nói: "Vậy ta xin phép đi trước."
"Không cần, không cần..." Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Tiến vào."
Câu "Tiến vào" phía sau là nói với Nam Cung Thác.
Một lát sau, Nam Cung Thác bước vào, dập đầu hành lễ nói: "Tình báo Nam cảnh."
Sau đó, hắn trình lên một xấp tài liệu dày cộp, đây chính là bản báo cáo chi tiết nhất liên quan đến cuộc phản loạn ở Nam cảnh, tổng cộng mấy chục trang, ghi chép rõ ràng mọi diễn biến từ khi cuộc phản loạn bắt đầu cho đến cục diện hiện tại.
Hoàng đế xem xét vô cùng cẩn thận, sau khi đọc qua một lượt từ đầu đến cuối, ngài nhắm mắt suy nghĩ một hồi, rồi lại xem lại lần nữa.
"Nói cách khác, kẻ cầm đầu cuộc phản loạn Nam cảnh lần này là Viên Thi Sà?" Vạn Duẫn hoàng đế nói.
"Đúng vậy, Viên Thi Sà, Lý Văn Hóa, Phục Sạ, ba người này là kẻ cầm đầu cuộc phản loạn Nam cảnh." Nam Cung Thác nói: "Trong gần nửa năm qua, Nam cảnh liên tiếp xảy ra động đất, nhiều tai ương dịch bệnh, quan phủ năm tỉnh Nam cảnh cứu tế, chữa bệnh không hiệu quả, lại thêm việc áp bức người thổ dân Nam Man cảnh vô cùng tàn bạo. Viên Thi Sà và Hoàng Thiên Giáo mượn cơ hội này để thu nạp môn đồ khắp nơi, tổ chức chữa bệnh, cứu tế, rất nhiều bệnh nhân sau khi uống nước phù phép của hắn, bệnh tình liền thuyên giảm một cách thần kỳ. Vì vậy, rất nhiều người tôn hắn làm Đại Thánh Sư, tranh nhau bái hắn làm thầy."
Động đất!
Trong một năm trở lại đây, Nam cảnh đã xảy ra rất nhiều trận động đất, chỉ riêng số tấu chương báo lên từ đại đô hộ phủ đã lên đến hàng chục lần.
Triều đình cũng đã ba lần chi ngân lượng để cứu trợ thiên tai, nhưng hiển nhiên hiệu quả cứu trợ chẳng đáng là bao, nếu không thì Hoàng Thiên Giáo của Viên Thi Sà đã không thể bành trướng một cách điên cuồng như vậy.
Tuy nhiên, tất cả thông tin về động đất đều bị hoàng đế ém nhẹm.
Thất bại trong trận chiến năm ngoái vốn đã gây ra nguy cơ dư luận, hoàng đế vốn đã chịu áp lực vô cùng lớn. Nếu truyền đi tin tức về động đất, chẳng phải sẽ tạo cơ hội cho rất nhiều người suy diễn lung tung hay sao.
Bởi vì trong thế giới này, động đất thường được liên hệ với việc hoàng đế thất đức, bị thượng thiên cảnh cáo. Mà lần động đất Nam cảnh này quả thực rất kỳ lạ, liên tục không ngừng, tần suất dày đặc như vậy quả thực hiếm thấy.
"Viên Thi Sà lợi dụng vô số tín đồ xây dựng Hoàng Thiên Phù Đồ Thánh Tháp tại đỉnh Đại Nhật sơn ở Đại Nam hành tỉnh, tuyên bố muốn giúp hàng ngàn vạn thổ dân trấn áp Địa Long. Đến khi tòa Phù Đồ Thánh Tháp này hoàn thành, động đất cũng sẽ dần dần dừng lại, tai ương dịch bệnh cũng sẽ chấm dứt." Nam Cung Thác nói: "Không ngờ rằng, khi tòa Hoàng Thiên Phù Đồ Thánh Tháp này sắp hoàn thành, động đất vậy mà thật sự dần dần lắng xuống, cho nên vô số người dân Nam cảnh càng coi hắn như là thiên nhân, càng thêm sùng bái, ngưỡng mộ."
Hoàng đế không khỏi nhíu mày, Viên Thi Sà này ngài đã từng nghe danh, tuyệt đối là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, từ Đại Hạ đế quốc đến Đại Doanh đế quốc, từ Nam Chu đế quốc đến Tây Lương vương quốc, khắp nơi đều lưu lại dấu chân, hay nói đúng hơn là kỳ tích của hắn.
Không biết bao nhiêu danh sĩ, quý tộc là môn đồ của hắn, thậm chí không thiếu những công tước, hầu tước thuộc hàng huân quý đỉnh cao. Thậm chí Vạn Duẫn hoàng đế cũng từng có ý định triệu kiến vị phương sĩ thần kỳ này.
Nhưng không ngờ, người này ở Nam cảnh vậy mà lại trở thành tai họa.
"Cái tên Phục Sạ này, sao nghe có chút quen thuộc?" Lúc này, Vô Tâm hòa thượng bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng.
Hoàng đế nói: "Hắn đã từng đến kinh thành yết kiến trẫm, trẫm còn từng sắc phong cho hắn làm Quy Đức đại tướng quân. Chỉ có điều lúc đó hắn không gọi là Phục Sạ, mà gọi là Ngao Sạ, tuy chỉ kém Ngao Tâm không đến 10 tuổi, nhưng lại nhận hắn làm nghĩa phụ."
Vô Tâm hòa thượng nói: "Ta nhớ ra rồi, hắn còn có một người anh em song sinh tên là Ngao Khí."
"Đúng vậy, Ngao Khí, Ngao Sạ, hai anh em này đều do Ngao Tâm cất nhắc, làm thổ dân quân phòng giữ trái đại thống lĩnh và phải đại thống lĩnh." Hoàng đế nói: "Hiện tại hai anh em này làm phản, thậm chí còn đổi cả họ."
Thảo nào toàn bộ thiên hạ đều cảm thấy Ngao Tâm làm phản.
Bởi vì những kẻ làm phản ở Nam cảnh không chỉ có Trung Dũng Bá Lý Văn Hóa, mà còn có cả nghĩa tử của Ngao Tâm, hơn nữa còn giương cao danh nghĩa cứu Ngao Tâm.
Cho nên, Ngao Tâm thật sự có nhảy xuống Thiên Giang cũng không thể rửa sạch, làm sao khiến người ta không nghi ngờ những kẻ làm phản này là do ngươi, Ngao Tâm, chỉ điểm?
"Bệ hạ, Hương Hương công chúa vừa mới đi ngang qua Hắc Băng Đài, nhưng lại không đi vào, chỉ dừng lại ở ngoài cửa nửa khắc đồng hồ." Nam Cung Thác nói.
Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Nàng ở ngoài cửa Hắc Băng Đài làm gì?"
Nam Cung Thác nói: "Trong khoảng thời gian này, Ngao Ngọc mượn được một cây đàn tranh, thỉnh thoảng lại đàn tấu một khúc nhạc, có lẽ khi Hương Hương công chúa đi ngang qua đã nghe thấy."
Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Hắn đàn ở đâu?"
Nam Cung Thác nói: "Ngay trong ngục giam."
Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Trong ngục giam mà tiếng đàn có thể truyền ra ngoài được sao?"
Nam Cung Thác nói: "Rất nhỏ, nhưng Hương Hương công chúa có thiên phú dị bẩm về phương diện này."
Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Hắn đàn hay thật sao?"
Nam Cung Thác nói: "Vô cùng kinh diễm."
Vạn Duẫn hoàng đế lạnh giọng nói: "Hắn đúng là dụng ý khó lường, lòng dạ đáng chém, các ngươi tại sao lại cho hắn mượn đàn?"
Nam Cung Thác nói: "Bởi vì hắn đã cung cấp cho chúng ta một thông tin vô cùng quan trọng, trước đó đã bẩm báo cho bệ hạ."
Vạn Duẫn hoàng đế lạnh nhạt nói: "Trở về lập tức tịch thu cây đàn của hắn, đừng để hắn làm loạn, trói hắn lại ngay."
Nam Cung Thác nói: "Vâng, bệ hạ!"
Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Hương Hương không có vào gặp Ngao Ngọc sao?"
Nam Cung Thác lắc đầu nói: "Không có, công chúa điện hạ lúc này đã đi về phía hoàng cung."
Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Đã rõ, ngươi lui xuống đi."
"Vâng!" Nam Cung Thác nói.
Sau khi Đại đô đốc Hắc Băng Đài Nam Cung Thác rời đi, Vạn Duẫn hoàng đế tiếp tục cùng Vô Tâm hòa thượng đánh cờ.
"Vô Tâm sư huynh, ngươi thấy Ngao Ngọc là người như thế nào?" Hoàng đế hỏi.
Vô Tâm hòa thượng nói: "Có chút tà, nhìn không thấu."
Lời này vừa nói ra, ánh mắt hoàng đế hơi co rụt lại.
Một lát sau, thái giám bên ngoài bẩm báo: "Bệ hạ, công chúa điện hạ đã tới."
Vạn Duẫn hoàng đế mừng rỡ, lập tức đứng dậy, đi ra ngoài đón. Đây là bảo bối trong lòng ngài, ngài cực kỳ yêu thương viên ngọc quý trên tay này, hơn nữa nàng còn là người duy nhất truyền tin giữa ngài và thái thượng hoàng.
Hương Hương công chúa còn chưa tới, trong điện lập tức xuất hiện mùi hương mê người.
Sau đó, tất cả cung nữ thái giám vui mừng hớn hở quỳ xuống, dập đầu nói: "Bái kiến công chúa điện hạ."
Nhưng lại không được phép ngẩng đầu nhìn công chúa điện hạ, đây là quy củ do Thiên Diễn hoàng đế đặt ra khi còn tại vị.
Tất cả thái giám cung nữ đều không được phép nhìn chằm chằm vào Hương Hương công chúa, chính vì vậy, vẻ đẹp của Hương Hương công chúa lại càng trở nên thần bí hơn.
Mà mỗi lần nàng tiến cung, đãi ngộ nàng được hưởng đều không hề tầm thường, thậm chí ngay cả các hoàng tử cũng không có được.
Lúc này, đứng bên ngoài ngự thư phòng của hoàng đế là Hầu Khánh đại thái giám, hắn càng thêm cung kính, nằm rạp trên mặt đất, nịnh nọt nói: "Nô tỳ bái kiến công chúa điện hạ."
Hương Hương công chúa kinh ngạc nói: "A? Hầu Chính bạn bạn đâu?"
Lời này vừa nói ra, thân thể Hầu Khánh đại thái giám khẽ run lên.
Lúc này, Vạn Duẫn hoàng đế nhanh chân bước ra, trong tay cầm một món đồ chơi hiếm có.
"Hương Hương, Hương Hương, mau tới đây, xem phụ hoàng đã chuẩn bị gì cho con?" Vạn Duẫn hoàng đế nâng niu món bảo bối trong tay như hiến vật quý.
Lúc này, ngài không khác gì một người cha yêu chiều con gái.
Hương Hương công chúa bước tới, nhận lấy món bảo bối từ tay phụ thân, ghé sát mắt vào xem xét.
Đôi mắt của nàng trong veo như ngọc, dù đã 18 tuổi, nhưng con ngươi vẫn đen nhánh thuần khiết như trẻ thơ.
Nàng lập tức phát ra những âm thanh kỳ lạ, bởi vì đây là một quả cầu thủy tinh, nhưng bên trong lại là một thế giới thu nhỏ, có nhà cửa, có người tí hon, vô cùng nhỏ bé, nhưng lại cực kỳ xinh đẹp, sống động như thật.
Mà khi nhìn quả cầu thủy tinh từ một góc độ nào đó, còn có hiệu ứng thấu kính lồi, có thể phóng to.
Trong thế giới này, đây tuyệt đối là một món bảo bối vô cùng hiếm có.
"Tạ ơn phụ hoàng." Hương Hương công chúa nói, giọng nói của nàng rất hay, trong trẻo mà lại dịu dàng, ngọt ngào nhưng vẫn toát lên vẻ kiêu sa.
Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Ta mỗi ngày đều đếm ngược thời gian chờ con đến, nếu con không tới, ta cũng không nhịn được mà phải mang món bảo bối này đến cho con."
Tiếp đó, Vạn Duẫn hoàng đế trách móc: "Nha đầu, có phải có gia gia là quên cha rồi không? Mỗi tháng không thể dành thêm mấy ngày đến thăm ta sao?"
Hương Hương công chúa nói: "Gia gia tuổi đã cao, con không thể ở bên cạnh người được bao nhiêu năm nữa. Mà phụ hoàng còn trẻ, con vẫn còn có thể ở bên cạnh ngài rất lâu."
Lời này cũng chỉ có Hương Hương công chúa mới dám nói, đổi lại là người khác nói thì sẽ mất đầu.
Cái gì gọi là thái thượng hoàng tuổi đã cao, không thể ở bên cạnh được mấy năm nữa, đây chẳng phải là trù ẻo thái thượng hoàng chết sớm hay sao?
Nhưng những lời này từ trong miệng Hương Hương công chúa nói ra lại không có vấn đề gì, cho dù thái thượng hoàng có nghe thấy cũng chỉ cười ha ha.
Mà thái thượng hoàng có một câu cửa miệng, nói đúng là, có Tiểu Hương Hương, trẫm chí ít cũng sống lâu thêm bảy, tám năm nữa.
Hương Hương công chúa đi tới trước mặt Vô Tâm hòa thượng, hành lễ nói: "Sư bá."
"Ừm!" Ánh mắt Vô Tâm hòa thượng hiền từ, thậm chí tràn đầy cưng chiều.
Vị Hương Hương công chúa này là viên ngọc quý trên tay của tất cả mọi người.
"Tiểu Hương Hương, gần đây có sáng tác khúc nhạc mới nào không?" Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Mau, đàn cho cha nghe."
Hương Hương công chúa nói: "Vốn dĩ có sáng tác một khúc nhạc, cũng định đàn cho phụ hoàng nghe, nhưng sau đó con lại nghe được một khúc nhạc mới, cảm thấy khúc nhạc của mình không hay bằng, nên không đàn cho phụ hoàng nghe nữa."
Tiếp theo, Hương Hương công chúa trừng lớn đôi mắt đẹp nhìn Vạn Duẫn hoàng đế, phảng phất như đang đợi ngài nói, vậy con hãy đàn khúc nhạc mới mà con nghe được cho phụ hoàng nghe đi.
Như vậy, sau khi nàng diễn tấu xong, có thể nhân cơ hội này nói giúp cho Ngao Ngọc.
Nhưng Vạn Duẫn hoàng đế lại như không hề nghe thấy, cười nói: "Trong khoảng thời gian này, gia gia có khỏe không?"
Hương Hương công chúa trong lòng cảm thấy ảm đạm.
Nàng tuy được sủng ái, là viên ngọc quý trên tay của cả hoàng thất, nhưng nàng có một ranh giới cuối cùng, tuyệt đối không can dự vào chính sự.
Lúc này, nàng nghe được ý từ chối ngầm của phụ hoàng, chính là muốn nàng không cần nhắc đến chuyện của Ngao Ngọc.
Ngay lập tức, Hương Hương công chúa miễn cưỡng tươi cười nói: "Gia gia rất khỏe, ngày nào cũng vẽ tranh."
"Vẽ tranh?" Vạn Duẫn hoàng đế cười nói: "Phụ hoàng hùng tài đại lược, một đời anh chủ, nhưng đối với việc vẽ tranh lại không am hiểu lắm? Vẽ thế nào?"
"Bình thường thôi ạ." Hương Hương công chúa nói.
"Ha ha ha ha..." Vạn Duẫn hoàng đế cười lớn.
Hai cha con cứ thế trò chuyện lan man, bỗng nhiên Vạn Duẫn hoàng đế cảm thán: "Mới đó mà Tiểu Hương Hương đã 18 tuổi rồi. Cho dù phụ hoàng và hoàng gia gia có không nỡ đến đâu, Tiểu Hương Hương cũng phải lập gia đình. Tiểu Hương Hương của ta là ngôi sao trên trời, là viên minh châu độc nhất vô nhị của Đại Chu đế quốc, cha nhất định phải tìm cho con một vị hôn phu xuất chúng, văn võ song toàn, có một không hai trên đời này."
Hương Hương công chúa mỉm cười nói: "Chỉ riêng phụ hoàng thích thôi thì chưa đủ, còn phải là người con thích nữa."
Đây chính là Hương Hương công chúa, trước giờ không hề nói dối, nghĩ gì nói nấy. Đổi lại là những nữ nhân khác chắc chắn sẽ nói con gái không lấy chồng, phải ở bên cạnh phụ hoàng cả đời.
Nhưng nàng thì không như vậy, nàng luôn miệng nói muốn tìm một người phu quân ưng ý nhất.
Lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói của một lão thái giám.
"Bệ hạ, Thái hậu nương nương sai nô tỳ đến hỏi xem, bệ hạ đã chuẩn bị cơm chưa? Thái hậu bên kia đã chuẩn bị món Mân Côi Lộ Canh mà công chúa điện hạ thích nhất, nếu như bệ hạ không giữ công chúa ở lại dùng bữa, thì sẽ để công chúa điện hạ sang bên kia."
Vạn Duẫn hoàng đế lưu luyến nói: "Con xem, mẫu hậu đã không thể chờ được mà muốn đòi người rồi, Tiểu Hương Hương mau đi đi, không thì hoàng tổ mẫu của con sẽ đích thân tới giục đó."
Hương Hương công chúa cáo biệt Vạn Duẫn hoàng đế, sau đó đi đến An Từ cung để ở bên cạnh Thái hậu.
Thái hậu chính là thê tử của Thiên Diễn hoàng đế, tại sao không ở cùng thái thượng hoàng tại Thượng Thanh cung mà lại ở trong hoàng cung? Đây lại là một câu chuyện khác.
...
Trong An Từ cung.
Nếu nói hoàng đế cưng chiều Hương Hương công chúa, thì Thái hậu còn cưng chiều quá mức hơn, chẳng khác nào bà lão nông thôn cưng chiều cháu gái.
Thật sự là nâng trong lòng sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Mà lại là kiểu cưng chiều nịnh nọt, không cho thái giám và cung nữ động tay vào, đều là tự mình làm đồ ăn, tự mình đút cho công chúa.
"Bảo bối của ta, con cái gì cũng tốt, chỉ là quá gầy, quá gầy, như vậy sau này sinh con sẽ rất khổ!"
Hương Hương công chúa vì muốn tổ mẫu vui lòng, nên ăn nhiều hơn một chút.
Mà nàng cảm thấy mình đâu có gầy, nhưng trong mắt Thái hậu, nàng mãi mãi gầy gò.
Có lẽ trong mắt Thái hậu, nàng mãi mãi là đứa trẻ chưa lớn.
Khi còn bé, Hương Hương công chúa có thể trạng không tốt lắm, nên rất gầy yếu. May mắn có Vô Tâm hòa thượng giúp đỡ chữa khỏi bệnh cho nàng, đồng thời bồi bổ sức khỏe.
Cho nên khi còn bé, nàng thường xuyên gọi Vô Tâm hòa thượng là lão sư.
Không chỉ có Hương Hương công chúa, Đại hoàng tử Chu Ly, Nhị hoàng tử cũng từng muốn gọi ông là lão sư. Chỉ là Vô Tâm hòa thượng đều từ chối, cho nên Hương Hương công chúa mới gọi ông là sư bá.
Cho nên, mối quan hệ giữa Vô Tâm hòa thượng và Vạn Duẫn hoàng đế có phần giống với mối quan hệ giữa Đạo Diễn hòa thượng Diêu Quảng Hiếu và Vĩnh Lạc Đế Chu Lệ.
Ông không tham dự chính sự, nhưng lại được hoàng đế tin cậy nhất, địa vị vô cùng siêu nhiên.
Mà vị Vô Tâm hòa thượng này cũng vô cùng thần bí, có bản lĩnh phi phàm. Người này mọi người nhìn không thấu, cũng không dám đắc tội.
"Tiểu Hương Hương của ta không vui." Bỗng nhiên Thái hậu nói.
Hương Hương công chúa đã cố gắng che giấu rất kỹ, nhưng Thái hậu vẫn nhận ra.
"Nói cho tổ mẫu biết, có ai làm con không vui? Tổ mẫu sẽ giúp con giáo huấn hắn?" Thái hậu nói: "Ai dám làm con giận? Là già hay là trẻ? Tổ mẫu đều sẽ giúp con giáo huấn hắn."
"Già" mà Thái hậu nói, đương nhiên là chỉ thái thượng hoàng. "Trẻ", đương nhiên là chỉ Vạn Duẫn hoàng đế.
"Đều không phải ạ." Hương Hương công chúa nói.
Thái hậu nương nương nhìn chằm chằm Hương Hương công chúa một hồi lâu rồi nói: "Bảo bối của ta, con cái gì cũng tốt, chỉ là quá ngoan, như vậy sẽ chịu thiệt, phải nghịch ngợm lên một chút."
Hương Hương công chúa nói: "Tổ mẫu, con còn chưa đủ nghịch ngợm sao?"
Thái hậu nương nương nói: "Con đó, là do thượng thiên ban cho Chu thị chúng ta, con quá mức hoàn mỹ thiện lương, gần như có thể rửa sạch tội nghiệt của Chu thị."
Tiếp đó, Thái hậu nương nương thở dài: "Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, hậu cung không được can chính."
...
Ngày hôm sau!
Hương Hương công chúa rời khỏi hoàng cung, trở về Thượng Thanh cung, khi đi ngang qua Hắc Băng Đài, nàng không khỏi bảo người dừng lại, nghiêng tai lắng nghe, muốn xem có ai tiếp tục đàn khúc nhạc kia không.
Nhưng hiển nhiên là không có.
Bởi vì Vân Trung Hạc trong ngục giam đã bị tịch thu đàn tranh, mà lại bị trói lại, thậm chí miệng còn bị bịt kín.
Khi Hương Hương công chúa đứng ở ngoài cửa, Vân Trung Hạc cũng cảm nhận được.
Bởi vì mùi hương này thật sự quá mức đặc biệt, mê người.
Hương Hương công chúa đứng bên ngoài Hắc Băng Đài, ròng rã đợi một khắc đồng hồ, nhưng vẫn không nghe thấy bất kỳ tiếng đàn nào.
Mà Hắc Băng Đài cũng không có ai ra bái kiến, đây cũng là ý chỉ của Vạn Duẫn hoàng đế.
Cứ như vậy, Hương Hương công chúa lại một lần nữa rời đi.
Trở về Thượng Thanh cung!
Hương Hương công chúa liền đem khúc "Vân Cung Tấn Âm" mà nàng nghe được phổ nhạc ra.
Sau đó, nàng đàn đi đàn lại nhiều lần.
Cầm nghệ của nàng thật sự rất cao, cơ bản là độc nhất vô nhị ở kinh thành, cao hơn rất nhiều so với trình độ của Hứa An Đình tiểu thư.
Đây không phải là một loại kỹ xảo, mà là một loại tâm cảnh, một loại cảnh giới.
Khúc "Vân Cung Tấn Âm" này dưới bàn tay nàng diễn tấu, càng toát lên tiên khí mười phần.
Thái giám và cung nữ hầu hạ trong Thượng Thanh cung hoàn toàn nghe đến si mê.
Trong lòng mọi người đều cảm thán, Hương Hương công chúa không những có được nhan sắc tuyệt thế, mà còn tài hoa xuất chúng như vậy, không biết ai có diễm phúc cưới được nàng? Có lẽ trên đời này không có nam tử nào xứng với nàng?
Tất cả mọi người đều cho rằng, thái thượng hoàng chắc chắn sẽ không thể chờ được mà ra mặt, khen ngợi Hương Hương công chúa.
Bởi vì trong số những khúc nhạc mà Hương Hương công chúa đàn tấu, khúc nhạc này quả thực là hay nhất trong những năm gần đây.
Nhưng thái thượng hoàng không hề có phản ứng, như thể không hề nghe thấy.
Đây có lẽ cũng là một loại thái độ.
Sau đó, Hương Hương công chúa cũng không nói gì, mà cứ tiếp tục đàn.
Ba lần.
Năm lần.
Mười lần!
Khúc nhạc này vẫn như cũ du dương, dễ nghe, tất cả thái giám và cung nữ trong Thượng Thanh cung đều vô cùng sợ hãi.
Tranh nhau quỳ rạp xuống đất.
Bởi vì bọn họ cũng nhận ra có điều không ổn.
Hương Hương công chúa bên này vẫn luôn đàn, nhưng thái thượng hoàng bên kia, hoàn toàn không có bất kỳ hồi đáp nào.
Hai mươi lần, ba mươi lần...
Cứ đàn như vậy sẽ làm tổn thương ngón tay, cũng sẽ làm tổn thương tinh thần.
Hương Hương công chúa khi còn bé thể trạng yếu ớt, sau này mặc dù được Vô Tâm hòa thượng chữa khỏi, nhưng vẫn không được khỏe mạnh, không thể hao tổn tinh thần quá nhiều.
Nhưng Hương Hương công chúa đã quyết tâm.
Ở bên cạnh phụ hoàng Vạn Duẫn hoàng đế, nàng muốn cầu xin cho gia đình Ngao Ngọc, nhưng Vạn Duẫn hoàng đế đã trực tiếp ngăn cản nàng mở lời.
Ở bên Thái hậu, nàng không thể mở lời, bởi vì hậu cung không được can chính.
Cho nên nàng liền đặt hy vọng vào thái thượng hoàng, nhưng nàng cũng không thể trực tiếp mở lời cầu xin, bởi vì nàng không thể tham gia vào chính sự.
Cho nên, chỉ có thể đàn đi đàn lại khúc "Vân Cung Tấn Âm" này, sau đó chờ đợi thái thượng hoàng hỏi một câu, đây là khúc nhạc gì.
Cho nên, cô nương này quả thực là tinh linh trên trời.
Thông minh, lương thiện, đơn thuần, mỹ lệ.
...
Ba ngày đã đến!
150.000 cấm quân đã tập kết đầy đủ, Điểm Tướng Đài đã được dựng xong.
Vĩnh Thành Hầu, Phụ Quốc đại tướng quân, Chinh Nam đại đô đốc Phó Viêm Đồ đã đứng trên Điểm Tướng Đài, nhìn hàng vạn tinh nhuệ cấm quân san sát.
Trong lòng hắn sục sôi ý chí.
150.000 cấm quân này chỉ là một phần, còn có một bộ phận quân đội khác đã tập kết tại các hành tỉnh khác, xuôi nam chờ hắn tiếp nhận.
Mấy chục năm, cuối cùng hắn Phó Viêm Đồ đã bước lên đỉnh cao của cuộc đời, cuối cùng đã thay thế Ngao Tâm, trở thành đệ nhất võ tướng của Đại Chu đế quốc. Nắm giữ mấy chục vạn đại quân, quét ngang thiên hạ.
Không chỉ có vậy, rất nhanh thôi hắn có thể tự tay chém đầu cả nhà Ngao Tâm.
Hắn đã chờ đợi ngày này rất nhiều năm rồi.
Ngao Tâm, năm xưa ngươi đã đánh ta năm mươi roi, mối nhục này ta vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.
Bây giờ, ta giết cả nhà ngươi, báo mối thù năm xưa bị đánh roi.
Tưởng tượng xem lát nữa giơ tay chém xuống, đem đầu cả nhà Ngao Tâm chém xuống, sảng khoái biết bao!
Nam tử hán đại trượng phu, phải có thù tất báo. Không báo thù thì thôi, một khi đã báo thù, phải chém tận giết tuyệt, trảm thảo trừ căn.
Giờ lành sắp đến.
Đại điển tế cờ xuất chinh sắp bắt đầu, giết cả nhà Ngao Tâm tế cờ cũng sắp bắt đầu.
...
Trong hoàng cung.
Hoàng đế đang mặc áo giáp, hôm nay đại điển tế cờ xuất chinh ngài muốn đích thân tham gia, khích lệ tướng sĩ, khích lệ muôn dân trăm họ của đế quốc.
Áo giáp vàng óng, áo choàng đỏ thẫm.
Trong gương, Vạn Duẫn hoàng đế uy phong lẫm liệt, toát lên khí thế uy nghiêm, bá đạo.
"Bệ hạ, Ngao Tâm bên kia..." Nam Cung Thác nói.
"Ừm." Vạn Duẫn hoàng đế tùy ý lên tiếng.
Đại điển tế cờ xuất chinh là nhất định phải có người ch.ết tế cờ.
Đại thái giám Hầu Khánh cầm gương, soi từ mọi góc độ để hoàng đế thấy rõ uy vũ, khí phách của mình.
Thời gian sắp đến rồi, đại điển tế cờ xuất chinh là không thể trì hoãn.
"Đem Ngao Tâm áp giải đến Điểm Tướng Đài!" Hoàng đế thản nhiên nói.
"Vâng!" Đại đô đốc Hắc Băng Đài Nam Cung Thác nói.
Ánh mắt đại hoạn quan Hầu Khánh thoáng hiện vẻ vui mừng, Ngao Tâm rốt cục cũng phải ch.ết.
Bởi vì hắn và Ngao Tâm cũng có thù oán, năm đó hắn đến Nam cảnh tuyên chỉ, tỏ vẻ cao ngạo, hơn nữa còn vòi vĩnh Ngao Tâm.
Kết quả Ngao Tâm không cho hắn một đồng nào, lúc đó Hầu Khánh ăn nói không dễ nghe, Ngao Tâm lập tức trở mặt, trực tiếp quát lớn Hầu Khánh, nếu làm lỡ quân tình, hắn sẽ lấy Thượng Phương Bảo Kiếm chém đầu tên hoạn quan này.
Thế là Hầu Khánh xám xịt tuyên chỉ, sau đó vạn dặm xa xôi hồi kinh, chẳng thu được gì.
Kể từ đó, đại hoạn quan Hầu Khánh căm hận Ngao Tâm thấu xương, thề rằng một ngày nào đó mình đắc thế, nhất định phải giết sạch cả nhà Ngao Tâm.
Bây giờ rốt cuộc cũng sắp thành hiện thực, mặc dù không phải hắn tự mình động thủ, thậm chí còn không liên quan gì đến Hầu Khánh.
Nhưng cả nhà Ngao Tâm sắp phải ch.ết, Hầu Khánh đương nhiên hả hê, sung sướng tột cùng.
...
Phía Thượng Thanh cung.
Hương Hương công chúa đã tái nhợt, không còn chút huyết sắc, đôi tay ngọc đã sưng đỏ, thậm chí đầu ngón tay ngọc ngà còn bị dây đàn cứa đứt, máu tươi nhuộm đỏ cả cây đàn tranh.
Trước mặt nàng, hàng trăm cung nữ và thái giám đều quỳ rạp trên mặt đất, đau khổ cầu xin.
"Công chúa điện hạ, xin người đừng đàn nữa, đừng đàn nữa..."
"Công chúa điện hạ, van cầu người, xin người đừng làm tổn thương thân thể..."
"Công chúa điện hạ, van cầu người thương xót cho những nô tỳ chúng con, nếu như người tiếp tục đàn, chúng con đều sẽ mất đầu..."
Hương Hương công chúa sắc mặt trắng bệch, không còn chút máu, vẫn cứ mặc kệ mà đàn khúc "Vân Cung Tấn Âm" này, không biết đã đến lần thứ mấy trăm, thậm chí hơn ngàn lần.
Nàng gần như đã đến lúc dầu hết đèn tắt, hoàn toàn đã đến cực hạn.
Hơn nữa mỗi lần đều dồn hết tâm sức.
Từ đầu đến cuối, nàng không hề mở miệng cầu xin, mà cứ không ngừng đàn. Thái thượng hoàng bên kia không trả lời, nàng vẫn cứ đàn như vậy, cho đến khi thật sự dầu hết đèn tắt mới thôi.
Khoảng cách đến đại điển tế cờ xuất chinh ngày càng gần.
Khoảng cách đến thời điểm giết Ngao Tâm tế cờ ngày càng gần.
Mà Hương Hương công chúa không hề có ý định dừng lại, thậm chí môi của nàng cũng đã nứt nẻ, rỉ máu.
Thực ra, nàng không chỉ nghe Ngao Ngọc đàn khúc "Vân Cung Tấn Âm" này mà còn đọc "Thạch Đầu Ký" và "Đông Sương Ký" không biết bao nhiêu lần.
Cuối cùng, trong Thượng Thanh cung truyền đến thanh âm bất đắc dĩ của thái thượng hoàng.
"Được rồi, nha đầu, đừng đàn nữa, con thắng rồi, con đã khiến ta phá lệ!"
Hương Hương công chúa cắn chặt răng, đàn nốt lần cuối cùng, sau đó trực tiếp ngất đi.
...
"Bệ hạ, Ngao Tâm đã bị áp giải đến Điểm Tướng Đài, canh giờ cũng sắp đến rồi, chúng ta nên lên đường thôi."
Vạn Duẫn hoàng đế gật đầu, nhưng vẫn chưa xuất phát, mà ngắm nghía thanh lợi kiếm trong tay.
Đồng hồ cát từng chút từng chút trôi qua.
Thời gian đến đại điển tế cờ xuất chinh ngày càng gần.
Thời gian giết người tế cờ cũng ngày càng gần.
Bỗng nhiên, một lão hoạn quan chạy như bay tới, đi đến trước mặt Vạn Duẫn hoàng đế, quỳ xuống dập đầu nói: "Bệ hạ, thái thượng hoàng sai nô tỳ đến hỏi, "Thạch Đầu Ký" quyển hai đã ra chưa?"
Khóe miệng Vạn Duẫn hoàng đế hơi nhếch lên, sau đó nói: "Ngươi về bẩm với phụ hoàng, vẫn chưa ra, nhưng tác giả của quyển sách này, Ngao Ngọc, đang ở trong ngục giam của Hắc Băng Đài kinh thành, ta lập tức phái người áp giải hắn đến Thượng Thanh cung."
Lão hoạn quan dập đầu nói: "Tuân chỉ."
Sau đó, lão hoạn quan vội vàng rời đi, trở về Thượng Thanh cung.
Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Đi thôi, canh giờ cũng sắp đến rồi."
Sau đó, ngài long hành hổ bộ đi về phía Điểm Tướng Đài.
...
Trong ngục giam của Hắc Băng Đài!
Vân Trung Hạc được cởi trói, sau đó giống như nhổ lông heo, bị đặt vào trong một thùng nước lớn để tắm rửa.
Một cái bàn chải lớn, chà xát toàn thân hắn đến sạch sẽ, thậm chí từng sợi tóc đều được gội sạch.
Sau đó, thay một bộ quần áo tù nhân sạch sẽ.
"Ngao Ngọc, đi thôi!"
Sau đó, Vân Trung Hạc rốt cục cũng bước ra khỏi lao ngục Hắc Băng Đài, nhưng không hề đi ra đường lớn, mà trực tiếp bị đưa vào trong một chiếc xe ngựa bịt kín, hơn nữa còn bị bịt mắt.
Rất hiển nhiên, chính là không muốn hắn nhìn thấy.
Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, hướng về một nơi thần bí không rõ mà đi.
Ban đầu còn ồn ào náo nhiệt, về sau càng ngày càng yên tĩnh.
Cuối cùng, tốc độ xe ngựa chậm lại, âm thanh bước chân của võ sĩ Hắc Băng Đài cũng trở nên khẽ khàng, gần như không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Cho dù là Vân Trung Hạc, cũng có thể cảm nhận được nơi này bị bao phủ bởi một luồng khí tức cường đại.
Có cảm giác như chim chóc bay qua đây cũng phải cẩn thận từng li từng tí, phảng phất tùy thời đều có thể bị bắn hạ.
"Xuống xe." Võ sĩ Hắc Băng Đài nói.
Vân Trung Hạc xuống xe ngựa.
Nơi này chính là Thượng Thanh cung, Vân Trung Hạc đang đứng trước cổng cung to lớn.
Lúc này, cổng cung đóng chặt.
"Đi lên phía trước." Nam Cung Đại của Hắc Băng Đài nói.
Vân Trung Hạc cứ như vậy, trước mắt tối đen, không nhìn thấy gì mà bước lên phía trước.
"Két..."
Cánh cửa lớn của Thượng Thanh cung từ từ mở ra.
Một trong những cánh cửa thần bí nhất của Đại Chu đế quốc mở ra.
Vân Trung Hạc bước vào, tiến vào Thượng Thanh cung thần bí, nơi được mệnh danh là trung tâm quyền lực tối cao của Đại Chu đế quốc.
Bởi vì thái thượng hoàng ẩn cư ở đây, ngài là vị quân chủ vĩ đại nhất của Đại Chu đế quốc trong mấy trăm năm qua.
Đi được vài chục bước!
Bên tai Vân Trung Hạc truyền đến một giọng nói khàn khàn.
"Dừng lại!"
Vân Trung Hạc dừng lại.
"Bỏ khăn trùm đầu xuống."
Vân Trung Hạc đưa tay, tháo khăn trùm đầu xuống, nhưng vẫn nhắm mắt.
"Mở mắt ra!"
Vân Trung Hạc mở mắt ra, sau đó không khỏi rùng mình, lộ ra ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Đây chính là Thượng Thanh cung của thái thượng hoàng.
Vậy mà, trước mặt hắn lúc này lại là hai cái đầu người đẫm máu! !
...
Chú thích: Canh hai dâng lên, hôm nay vẫn cập nhật gần 15.000 chữ! Thực sự là khó viết, các huynh đệ thưởng cho ta mấy tấm nguyệt phiếu đi, bánh ngọt cảm động đến rơi nước mắt, dập đầu bái tạ!
"Bệ hạ!" Bên ngoài vang lên tiếng của Đại đô đốc Hắc Băng Đài, Nam Cung Thác.
Vô Tâm hòa thượng nói: "Vậy ta xin phép đi trước."
"Không cần, không cần..." Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Tiến vào."
Câu "Tiến vào" phía sau là nói với Nam Cung Thác.
Một lát sau, Nam Cung Thác bước vào, dập đầu hành lễ nói: "Tình báo Nam cảnh."
Sau đó, hắn trình lên một xấp tài liệu dày cộp, đây chính là bản báo cáo chi tiết nhất liên quan đến cuộc phản loạn ở Nam cảnh, tổng cộng mấy chục trang, ghi chép rõ ràng mọi diễn biến từ khi cuộc phản loạn bắt đầu cho đến cục diện hiện tại.
Hoàng đế xem xét vô cùng cẩn thận, sau khi đọc qua một lượt từ đầu đến cuối, ngài nhắm mắt suy nghĩ một hồi, rồi lại xem lại lần nữa.
"Nói cách khác, kẻ cầm đầu cuộc phản loạn Nam cảnh lần này là Viên Thi Sà?" Vạn Duẫn hoàng đế nói.
"Đúng vậy, Viên Thi Sà, Lý Văn Hóa, Phục Sạ, ba người này là kẻ cầm đầu cuộc phản loạn Nam cảnh." Nam Cung Thác nói: "Trong gần nửa năm qua, Nam cảnh liên tiếp xảy ra động đất, nhiều tai ương dịch bệnh, quan phủ năm tỉnh Nam cảnh cứu tế, chữa bệnh không hiệu quả, lại thêm việc áp bức người thổ dân Nam Man cảnh vô cùng tàn bạo. Viên Thi Sà và Hoàng Thiên Giáo mượn cơ hội này để thu nạp môn đồ khắp nơi, tổ chức chữa bệnh, cứu tế, rất nhiều bệnh nhân sau khi uống nước phù phép của hắn, bệnh tình liền thuyên giảm một cách thần kỳ. Vì vậy, rất nhiều người tôn hắn làm Đại Thánh Sư, tranh nhau bái hắn làm thầy."
Động đất!
Trong một năm trở lại đây, Nam cảnh đã xảy ra rất nhiều trận động đất, chỉ riêng số tấu chương báo lên từ đại đô hộ phủ đã lên đến hàng chục lần.
Triều đình cũng đã ba lần chi ngân lượng để cứu trợ thiên tai, nhưng hiển nhiên hiệu quả cứu trợ chẳng đáng là bao, nếu không thì Hoàng Thiên Giáo của Viên Thi Sà đã không thể bành trướng một cách điên cuồng như vậy.
Tuy nhiên, tất cả thông tin về động đất đều bị hoàng đế ém nhẹm.
Thất bại trong trận chiến năm ngoái vốn đã gây ra nguy cơ dư luận, hoàng đế vốn đã chịu áp lực vô cùng lớn. Nếu truyền đi tin tức về động đất, chẳng phải sẽ tạo cơ hội cho rất nhiều người suy diễn lung tung hay sao.
Bởi vì trong thế giới này, động đất thường được liên hệ với việc hoàng đế thất đức, bị thượng thiên cảnh cáo. Mà lần động đất Nam cảnh này quả thực rất kỳ lạ, liên tục không ngừng, tần suất dày đặc như vậy quả thực hiếm thấy.
"Viên Thi Sà lợi dụng vô số tín đồ xây dựng Hoàng Thiên Phù Đồ Thánh Tháp tại đỉnh Đại Nhật sơn ở Đại Nam hành tỉnh, tuyên bố muốn giúp hàng ngàn vạn thổ dân trấn áp Địa Long. Đến khi tòa Phù Đồ Thánh Tháp này hoàn thành, động đất cũng sẽ dần dần dừng lại, tai ương dịch bệnh cũng sẽ chấm dứt." Nam Cung Thác nói: "Không ngờ rằng, khi tòa Hoàng Thiên Phù Đồ Thánh Tháp này sắp hoàn thành, động đất vậy mà thật sự dần dần lắng xuống, cho nên vô số người dân Nam cảnh càng coi hắn như là thiên nhân, càng thêm sùng bái, ngưỡng mộ."
Hoàng đế không khỏi nhíu mày, Viên Thi Sà này ngài đã từng nghe danh, tuyệt đối là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, từ Đại Hạ đế quốc đến Đại Doanh đế quốc, từ Nam Chu đế quốc đến Tây Lương vương quốc, khắp nơi đều lưu lại dấu chân, hay nói đúng hơn là kỳ tích của hắn.
Không biết bao nhiêu danh sĩ, quý tộc là môn đồ của hắn, thậm chí không thiếu những công tước, hầu tước thuộc hàng huân quý đỉnh cao. Thậm chí Vạn Duẫn hoàng đế cũng từng có ý định triệu kiến vị phương sĩ thần kỳ này.
Nhưng không ngờ, người này ở Nam cảnh vậy mà lại trở thành tai họa.
"Cái tên Phục Sạ này, sao nghe có chút quen thuộc?" Lúc này, Vô Tâm hòa thượng bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng.
Hoàng đế nói: "Hắn đã từng đến kinh thành yết kiến trẫm, trẫm còn từng sắc phong cho hắn làm Quy Đức đại tướng quân. Chỉ có điều lúc đó hắn không gọi là Phục Sạ, mà gọi là Ngao Sạ, tuy chỉ kém Ngao Tâm không đến 10 tuổi, nhưng lại nhận hắn làm nghĩa phụ."
Vô Tâm hòa thượng nói: "Ta nhớ ra rồi, hắn còn có một người anh em song sinh tên là Ngao Khí."
"Đúng vậy, Ngao Khí, Ngao Sạ, hai anh em này đều do Ngao Tâm cất nhắc, làm thổ dân quân phòng giữ trái đại thống lĩnh và phải đại thống lĩnh." Hoàng đế nói: "Hiện tại hai anh em này làm phản, thậm chí còn đổi cả họ."
Thảo nào toàn bộ thiên hạ đều cảm thấy Ngao Tâm làm phản.
Bởi vì những kẻ làm phản ở Nam cảnh không chỉ có Trung Dũng Bá Lý Văn Hóa, mà còn có cả nghĩa tử của Ngao Tâm, hơn nữa còn giương cao danh nghĩa cứu Ngao Tâm.
Cho nên, Ngao Tâm thật sự có nhảy xuống Thiên Giang cũng không thể rửa sạch, làm sao khiến người ta không nghi ngờ những kẻ làm phản này là do ngươi, Ngao Tâm, chỉ điểm?
"Bệ hạ, Hương Hương công chúa vừa mới đi ngang qua Hắc Băng Đài, nhưng lại không đi vào, chỉ dừng lại ở ngoài cửa nửa khắc đồng hồ." Nam Cung Thác nói.
Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Nàng ở ngoài cửa Hắc Băng Đài làm gì?"
Nam Cung Thác nói: "Trong khoảng thời gian này, Ngao Ngọc mượn được một cây đàn tranh, thỉnh thoảng lại đàn tấu một khúc nhạc, có lẽ khi Hương Hương công chúa đi ngang qua đã nghe thấy."
Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Hắn đàn ở đâu?"
Nam Cung Thác nói: "Ngay trong ngục giam."
Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Trong ngục giam mà tiếng đàn có thể truyền ra ngoài được sao?"
Nam Cung Thác nói: "Rất nhỏ, nhưng Hương Hương công chúa có thiên phú dị bẩm về phương diện này."
Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Hắn đàn hay thật sao?"
Nam Cung Thác nói: "Vô cùng kinh diễm."
Vạn Duẫn hoàng đế lạnh giọng nói: "Hắn đúng là dụng ý khó lường, lòng dạ đáng chém, các ngươi tại sao lại cho hắn mượn đàn?"
Nam Cung Thác nói: "Bởi vì hắn đã cung cấp cho chúng ta một thông tin vô cùng quan trọng, trước đó đã bẩm báo cho bệ hạ."
Vạn Duẫn hoàng đế lạnh nhạt nói: "Trở về lập tức tịch thu cây đàn của hắn, đừng để hắn làm loạn, trói hắn lại ngay."
Nam Cung Thác nói: "Vâng, bệ hạ!"
Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Hương Hương không có vào gặp Ngao Ngọc sao?"
Nam Cung Thác lắc đầu nói: "Không có, công chúa điện hạ lúc này đã đi về phía hoàng cung."
Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Đã rõ, ngươi lui xuống đi."
"Vâng!" Nam Cung Thác nói.
Sau khi Đại đô đốc Hắc Băng Đài Nam Cung Thác rời đi, Vạn Duẫn hoàng đế tiếp tục cùng Vô Tâm hòa thượng đánh cờ.
"Vô Tâm sư huynh, ngươi thấy Ngao Ngọc là người như thế nào?" Hoàng đế hỏi.
Vô Tâm hòa thượng nói: "Có chút tà, nhìn không thấu."
Lời này vừa nói ra, ánh mắt hoàng đế hơi co rụt lại.
Một lát sau, thái giám bên ngoài bẩm báo: "Bệ hạ, công chúa điện hạ đã tới."
Vạn Duẫn hoàng đế mừng rỡ, lập tức đứng dậy, đi ra ngoài đón. Đây là bảo bối trong lòng ngài, ngài cực kỳ yêu thương viên ngọc quý trên tay này, hơn nữa nàng còn là người duy nhất truyền tin giữa ngài và thái thượng hoàng.
Hương Hương công chúa còn chưa tới, trong điện lập tức xuất hiện mùi hương mê người.
Sau đó, tất cả cung nữ thái giám vui mừng hớn hở quỳ xuống, dập đầu nói: "Bái kiến công chúa điện hạ."
Nhưng lại không được phép ngẩng đầu nhìn công chúa điện hạ, đây là quy củ do Thiên Diễn hoàng đế đặt ra khi còn tại vị.
Tất cả thái giám cung nữ đều không được phép nhìn chằm chằm vào Hương Hương công chúa, chính vì vậy, vẻ đẹp của Hương Hương công chúa lại càng trở nên thần bí hơn.
Mà mỗi lần nàng tiến cung, đãi ngộ nàng được hưởng đều không hề tầm thường, thậm chí ngay cả các hoàng tử cũng không có được.
Lúc này, đứng bên ngoài ngự thư phòng của hoàng đế là Hầu Khánh đại thái giám, hắn càng thêm cung kính, nằm rạp trên mặt đất, nịnh nọt nói: "Nô tỳ bái kiến công chúa điện hạ."
Hương Hương công chúa kinh ngạc nói: "A? Hầu Chính bạn bạn đâu?"
Lời này vừa nói ra, thân thể Hầu Khánh đại thái giám khẽ run lên.
Lúc này, Vạn Duẫn hoàng đế nhanh chân bước ra, trong tay cầm một món đồ chơi hiếm có.
"Hương Hương, Hương Hương, mau tới đây, xem phụ hoàng đã chuẩn bị gì cho con?" Vạn Duẫn hoàng đế nâng niu món bảo bối trong tay như hiến vật quý.
Lúc này, ngài không khác gì một người cha yêu chiều con gái.
Hương Hương công chúa bước tới, nhận lấy món bảo bối từ tay phụ thân, ghé sát mắt vào xem xét.
Đôi mắt của nàng trong veo như ngọc, dù đã 18 tuổi, nhưng con ngươi vẫn đen nhánh thuần khiết như trẻ thơ.
Nàng lập tức phát ra những âm thanh kỳ lạ, bởi vì đây là một quả cầu thủy tinh, nhưng bên trong lại là một thế giới thu nhỏ, có nhà cửa, có người tí hon, vô cùng nhỏ bé, nhưng lại cực kỳ xinh đẹp, sống động như thật.
Mà khi nhìn quả cầu thủy tinh từ một góc độ nào đó, còn có hiệu ứng thấu kính lồi, có thể phóng to.
Trong thế giới này, đây tuyệt đối là một món bảo bối vô cùng hiếm có.
"Tạ ơn phụ hoàng." Hương Hương công chúa nói, giọng nói của nàng rất hay, trong trẻo mà lại dịu dàng, ngọt ngào nhưng vẫn toát lên vẻ kiêu sa.
Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Ta mỗi ngày đều đếm ngược thời gian chờ con đến, nếu con không tới, ta cũng không nhịn được mà phải mang món bảo bối này đến cho con."
Tiếp đó, Vạn Duẫn hoàng đế trách móc: "Nha đầu, có phải có gia gia là quên cha rồi không? Mỗi tháng không thể dành thêm mấy ngày đến thăm ta sao?"
Hương Hương công chúa nói: "Gia gia tuổi đã cao, con không thể ở bên cạnh người được bao nhiêu năm nữa. Mà phụ hoàng còn trẻ, con vẫn còn có thể ở bên cạnh ngài rất lâu."
Lời này cũng chỉ có Hương Hương công chúa mới dám nói, đổi lại là người khác nói thì sẽ mất đầu.
Cái gì gọi là thái thượng hoàng tuổi đã cao, không thể ở bên cạnh được mấy năm nữa, đây chẳng phải là trù ẻo thái thượng hoàng chết sớm hay sao?
Nhưng những lời này từ trong miệng Hương Hương công chúa nói ra lại không có vấn đề gì, cho dù thái thượng hoàng có nghe thấy cũng chỉ cười ha ha.
Mà thái thượng hoàng có một câu cửa miệng, nói đúng là, có Tiểu Hương Hương, trẫm chí ít cũng sống lâu thêm bảy, tám năm nữa.
Hương Hương công chúa đi tới trước mặt Vô Tâm hòa thượng, hành lễ nói: "Sư bá."
"Ừm!" Ánh mắt Vô Tâm hòa thượng hiền từ, thậm chí tràn đầy cưng chiều.
Vị Hương Hương công chúa này là viên ngọc quý trên tay của tất cả mọi người.
"Tiểu Hương Hương, gần đây có sáng tác khúc nhạc mới nào không?" Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Mau, đàn cho cha nghe."
Hương Hương công chúa nói: "Vốn dĩ có sáng tác một khúc nhạc, cũng định đàn cho phụ hoàng nghe, nhưng sau đó con lại nghe được một khúc nhạc mới, cảm thấy khúc nhạc của mình không hay bằng, nên không đàn cho phụ hoàng nghe nữa."
Tiếp theo, Hương Hương công chúa trừng lớn đôi mắt đẹp nhìn Vạn Duẫn hoàng đế, phảng phất như đang đợi ngài nói, vậy con hãy đàn khúc nhạc mới mà con nghe được cho phụ hoàng nghe đi.
Như vậy, sau khi nàng diễn tấu xong, có thể nhân cơ hội này nói giúp cho Ngao Ngọc.
Nhưng Vạn Duẫn hoàng đế lại như không hề nghe thấy, cười nói: "Trong khoảng thời gian này, gia gia có khỏe không?"
Hương Hương công chúa trong lòng cảm thấy ảm đạm.
Nàng tuy được sủng ái, là viên ngọc quý trên tay của cả hoàng thất, nhưng nàng có một ranh giới cuối cùng, tuyệt đối không can dự vào chính sự.
Lúc này, nàng nghe được ý từ chối ngầm của phụ hoàng, chính là muốn nàng không cần nhắc đến chuyện của Ngao Ngọc.
Ngay lập tức, Hương Hương công chúa miễn cưỡng tươi cười nói: "Gia gia rất khỏe, ngày nào cũng vẽ tranh."
"Vẽ tranh?" Vạn Duẫn hoàng đế cười nói: "Phụ hoàng hùng tài đại lược, một đời anh chủ, nhưng đối với việc vẽ tranh lại không am hiểu lắm? Vẽ thế nào?"
"Bình thường thôi ạ." Hương Hương công chúa nói.
"Ha ha ha ha..." Vạn Duẫn hoàng đế cười lớn.
Hai cha con cứ thế trò chuyện lan man, bỗng nhiên Vạn Duẫn hoàng đế cảm thán: "Mới đó mà Tiểu Hương Hương đã 18 tuổi rồi. Cho dù phụ hoàng và hoàng gia gia có không nỡ đến đâu, Tiểu Hương Hương cũng phải lập gia đình. Tiểu Hương Hương của ta là ngôi sao trên trời, là viên minh châu độc nhất vô nhị của Đại Chu đế quốc, cha nhất định phải tìm cho con một vị hôn phu xuất chúng, văn võ song toàn, có một không hai trên đời này."
Hương Hương công chúa mỉm cười nói: "Chỉ riêng phụ hoàng thích thôi thì chưa đủ, còn phải là người con thích nữa."
Đây chính là Hương Hương công chúa, trước giờ không hề nói dối, nghĩ gì nói nấy. Đổi lại là những nữ nhân khác chắc chắn sẽ nói con gái không lấy chồng, phải ở bên cạnh phụ hoàng cả đời.
Nhưng nàng thì không như vậy, nàng luôn miệng nói muốn tìm một người phu quân ưng ý nhất.
Lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói của một lão thái giám.
"Bệ hạ, Thái hậu nương nương sai nô tỳ đến hỏi xem, bệ hạ đã chuẩn bị cơm chưa? Thái hậu bên kia đã chuẩn bị món Mân Côi Lộ Canh mà công chúa điện hạ thích nhất, nếu như bệ hạ không giữ công chúa ở lại dùng bữa, thì sẽ để công chúa điện hạ sang bên kia."
Vạn Duẫn hoàng đế lưu luyến nói: "Con xem, mẫu hậu đã không thể chờ được mà muốn đòi người rồi, Tiểu Hương Hương mau đi đi, không thì hoàng tổ mẫu của con sẽ đích thân tới giục đó."
Hương Hương công chúa cáo biệt Vạn Duẫn hoàng đế, sau đó đi đến An Từ cung để ở bên cạnh Thái hậu.
Thái hậu chính là thê tử của Thiên Diễn hoàng đế, tại sao không ở cùng thái thượng hoàng tại Thượng Thanh cung mà lại ở trong hoàng cung? Đây lại là một câu chuyện khác.
...
Trong An Từ cung.
Nếu nói hoàng đế cưng chiều Hương Hương công chúa, thì Thái hậu còn cưng chiều quá mức hơn, chẳng khác nào bà lão nông thôn cưng chiều cháu gái.
Thật sự là nâng trong lòng sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Mà lại là kiểu cưng chiều nịnh nọt, không cho thái giám và cung nữ động tay vào, đều là tự mình làm đồ ăn, tự mình đút cho công chúa.
"Bảo bối của ta, con cái gì cũng tốt, chỉ là quá gầy, quá gầy, như vậy sau này sinh con sẽ rất khổ!"
Hương Hương công chúa vì muốn tổ mẫu vui lòng, nên ăn nhiều hơn một chút.
Mà nàng cảm thấy mình đâu có gầy, nhưng trong mắt Thái hậu, nàng mãi mãi gầy gò.
Có lẽ trong mắt Thái hậu, nàng mãi mãi là đứa trẻ chưa lớn.
Khi còn bé, Hương Hương công chúa có thể trạng không tốt lắm, nên rất gầy yếu. May mắn có Vô Tâm hòa thượng giúp đỡ chữa khỏi bệnh cho nàng, đồng thời bồi bổ sức khỏe.
Cho nên khi còn bé, nàng thường xuyên gọi Vô Tâm hòa thượng là lão sư.
Không chỉ có Hương Hương công chúa, Đại hoàng tử Chu Ly, Nhị hoàng tử cũng từng muốn gọi ông là lão sư. Chỉ là Vô Tâm hòa thượng đều từ chối, cho nên Hương Hương công chúa mới gọi ông là sư bá.
Cho nên, mối quan hệ giữa Vô Tâm hòa thượng và Vạn Duẫn hoàng đế có phần giống với mối quan hệ giữa Đạo Diễn hòa thượng Diêu Quảng Hiếu và Vĩnh Lạc Đế Chu Lệ.
Ông không tham dự chính sự, nhưng lại được hoàng đế tin cậy nhất, địa vị vô cùng siêu nhiên.
Mà vị Vô Tâm hòa thượng này cũng vô cùng thần bí, có bản lĩnh phi phàm. Người này mọi người nhìn không thấu, cũng không dám đắc tội.
"Tiểu Hương Hương của ta không vui." Bỗng nhiên Thái hậu nói.
Hương Hương công chúa đã cố gắng che giấu rất kỹ, nhưng Thái hậu vẫn nhận ra.
"Nói cho tổ mẫu biết, có ai làm con không vui? Tổ mẫu sẽ giúp con giáo huấn hắn?" Thái hậu nói: "Ai dám làm con giận? Là già hay là trẻ? Tổ mẫu đều sẽ giúp con giáo huấn hắn."
"Già" mà Thái hậu nói, đương nhiên là chỉ thái thượng hoàng. "Trẻ", đương nhiên là chỉ Vạn Duẫn hoàng đế.
"Đều không phải ạ." Hương Hương công chúa nói.
Thái hậu nương nương nhìn chằm chằm Hương Hương công chúa một hồi lâu rồi nói: "Bảo bối của ta, con cái gì cũng tốt, chỉ là quá ngoan, như vậy sẽ chịu thiệt, phải nghịch ngợm lên một chút."
Hương Hương công chúa nói: "Tổ mẫu, con còn chưa đủ nghịch ngợm sao?"
Thái hậu nương nương nói: "Con đó, là do thượng thiên ban cho Chu thị chúng ta, con quá mức hoàn mỹ thiện lương, gần như có thể rửa sạch tội nghiệt của Chu thị."
Tiếp đó, Thái hậu nương nương thở dài: "Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, hậu cung không được can chính."
...
Ngày hôm sau!
Hương Hương công chúa rời khỏi hoàng cung, trở về Thượng Thanh cung, khi đi ngang qua Hắc Băng Đài, nàng không khỏi bảo người dừng lại, nghiêng tai lắng nghe, muốn xem có ai tiếp tục đàn khúc nhạc kia không.
Nhưng hiển nhiên là không có.
Bởi vì Vân Trung Hạc trong ngục giam đã bị tịch thu đàn tranh, mà lại bị trói lại, thậm chí miệng còn bị bịt kín.
Khi Hương Hương công chúa đứng ở ngoài cửa, Vân Trung Hạc cũng cảm nhận được.
Bởi vì mùi hương này thật sự quá mức đặc biệt, mê người.
Hương Hương công chúa đứng bên ngoài Hắc Băng Đài, ròng rã đợi một khắc đồng hồ, nhưng vẫn không nghe thấy bất kỳ tiếng đàn nào.
Mà Hắc Băng Đài cũng không có ai ra bái kiến, đây cũng là ý chỉ của Vạn Duẫn hoàng đế.
Cứ như vậy, Hương Hương công chúa lại một lần nữa rời đi.
Trở về Thượng Thanh cung!
Hương Hương công chúa liền đem khúc "Vân Cung Tấn Âm" mà nàng nghe được phổ nhạc ra.
Sau đó, nàng đàn đi đàn lại nhiều lần.
Cầm nghệ của nàng thật sự rất cao, cơ bản là độc nhất vô nhị ở kinh thành, cao hơn rất nhiều so với trình độ của Hứa An Đình tiểu thư.
Đây không phải là một loại kỹ xảo, mà là một loại tâm cảnh, một loại cảnh giới.
Khúc "Vân Cung Tấn Âm" này dưới bàn tay nàng diễn tấu, càng toát lên tiên khí mười phần.
Thái giám và cung nữ hầu hạ trong Thượng Thanh cung hoàn toàn nghe đến si mê.
Trong lòng mọi người đều cảm thán, Hương Hương công chúa không những có được nhan sắc tuyệt thế, mà còn tài hoa xuất chúng như vậy, không biết ai có diễm phúc cưới được nàng? Có lẽ trên đời này không có nam tử nào xứng với nàng?
Tất cả mọi người đều cho rằng, thái thượng hoàng chắc chắn sẽ không thể chờ được mà ra mặt, khen ngợi Hương Hương công chúa.
Bởi vì trong số những khúc nhạc mà Hương Hương công chúa đàn tấu, khúc nhạc này quả thực là hay nhất trong những năm gần đây.
Nhưng thái thượng hoàng không hề có phản ứng, như thể không hề nghe thấy.
Đây có lẽ cũng là một loại thái độ.
Sau đó, Hương Hương công chúa cũng không nói gì, mà cứ tiếp tục đàn.
Ba lần.
Năm lần.
Mười lần!
Khúc nhạc này vẫn như cũ du dương, dễ nghe, tất cả thái giám và cung nữ trong Thượng Thanh cung đều vô cùng sợ hãi.
Tranh nhau quỳ rạp xuống đất.
Bởi vì bọn họ cũng nhận ra có điều không ổn.
Hương Hương công chúa bên này vẫn luôn đàn, nhưng thái thượng hoàng bên kia, hoàn toàn không có bất kỳ hồi đáp nào.
Hai mươi lần, ba mươi lần...
Cứ đàn như vậy sẽ làm tổn thương ngón tay, cũng sẽ làm tổn thương tinh thần.
Hương Hương công chúa khi còn bé thể trạng yếu ớt, sau này mặc dù được Vô Tâm hòa thượng chữa khỏi, nhưng vẫn không được khỏe mạnh, không thể hao tổn tinh thần quá nhiều.
Nhưng Hương Hương công chúa đã quyết tâm.
Ở bên cạnh phụ hoàng Vạn Duẫn hoàng đế, nàng muốn cầu xin cho gia đình Ngao Ngọc, nhưng Vạn Duẫn hoàng đế đã trực tiếp ngăn cản nàng mở lời.
Ở bên Thái hậu, nàng không thể mở lời, bởi vì hậu cung không được can chính.
Cho nên nàng liền đặt hy vọng vào thái thượng hoàng, nhưng nàng cũng không thể trực tiếp mở lời cầu xin, bởi vì nàng không thể tham gia vào chính sự.
Cho nên, chỉ có thể đàn đi đàn lại khúc "Vân Cung Tấn Âm" này, sau đó chờ đợi thái thượng hoàng hỏi một câu, đây là khúc nhạc gì.
Cho nên, cô nương này quả thực là tinh linh trên trời.
Thông minh, lương thiện, đơn thuần, mỹ lệ.
...
Ba ngày đã đến!
150.000 cấm quân đã tập kết đầy đủ, Điểm Tướng Đài đã được dựng xong.
Vĩnh Thành Hầu, Phụ Quốc đại tướng quân, Chinh Nam đại đô đốc Phó Viêm Đồ đã đứng trên Điểm Tướng Đài, nhìn hàng vạn tinh nhuệ cấm quân san sát.
Trong lòng hắn sục sôi ý chí.
150.000 cấm quân này chỉ là một phần, còn có một bộ phận quân đội khác đã tập kết tại các hành tỉnh khác, xuôi nam chờ hắn tiếp nhận.
Mấy chục năm, cuối cùng hắn Phó Viêm Đồ đã bước lên đỉnh cao của cuộc đời, cuối cùng đã thay thế Ngao Tâm, trở thành đệ nhất võ tướng của Đại Chu đế quốc. Nắm giữ mấy chục vạn đại quân, quét ngang thiên hạ.
Không chỉ có vậy, rất nhanh thôi hắn có thể tự tay chém đầu cả nhà Ngao Tâm.
Hắn đã chờ đợi ngày này rất nhiều năm rồi.
Ngao Tâm, năm xưa ngươi đã đánh ta năm mươi roi, mối nhục này ta vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.
Bây giờ, ta giết cả nhà ngươi, báo mối thù năm xưa bị đánh roi.
Tưởng tượng xem lát nữa giơ tay chém xuống, đem đầu cả nhà Ngao Tâm chém xuống, sảng khoái biết bao!
Nam tử hán đại trượng phu, phải có thù tất báo. Không báo thù thì thôi, một khi đã báo thù, phải chém tận giết tuyệt, trảm thảo trừ căn.
Giờ lành sắp đến.
Đại điển tế cờ xuất chinh sắp bắt đầu, giết cả nhà Ngao Tâm tế cờ cũng sắp bắt đầu.
...
Trong hoàng cung.
Hoàng đế đang mặc áo giáp, hôm nay đại điển tế cờ xuất chinh ngài muốn đích thân tham gia, khích lệ tướng sĩ, khích lệ muôn dân trăm họ của đế quốc.
Áo giáp vàng óng, áo choàng đỏ thẫm.
Trong gương, Vạn Duẫn hoàng đế uy phong lẫm liệt, toát lên khí thế uy nghiêm, bá đạo.
"Bệ hạ, Ngao Tâm bên kia..." Nam Cung Thác nói.
"Ừm." Vạn Duẫn hoàng đế tùy ý lên tiếng.
Đại điển tế cờ xuất chinh là nhất định phải có người ch.ết tế cờ.
Đại thái giám Hầu Khánh cầm gương, soi từ mọi góc độ để hoàng đế thấy rõ uy vũ, khí phách của mình.
Thời gian sắp đến rồi, đại điển tế cờ xuất chinh là không thể trì hoãn.
"Đem Ngao Tâm áp giải đến Điểm Tướng Đài!" Hoàng đế thản nhiên nói.
"Vâng!" Đại đô đốc Hắc Băng Đài Nam Cung Thác nói.
Ánh mắt đại hoạn quan Hầu Khánh thoáng hiện vẻ vui mừng, Ngao Tâm rốt cục cũng phải ch.ết.
Bởi vì hắn và Ngao Tâm cũng có thù oán, năm đó hắn đến Nam cảnh tuyên chỉ, tỏ vẻ cao ngạo, hơn nữa còn vòi vĩnh Ngao Tâm.
Kết quả Ngao Tâm không cho hắn một đồng nào, lúc đó Hầu Khánh ăn nói không dễ nghe, Ngao Tâm lập tức trở mặt, trực tiếp quát lớn Hầu Khánh, nếu làm lỡ quân tình, hắn sẽ lấy Thượng Phương Bảo Kiếm chém đầu tên hoạn quan này.
Thế là Hầu Khánh xám xịt tuyên chỉ, sau đó vạn dặm xa xôi hồi kinh, chẳng thu được gì.
Kể từ đó, đại hoạn quan Hầu Khánh căm hận Ngao Tâm thấu xương, thề rằng một ngày nào đó mình đắc thế, nhất định phải giết sạch cả nhà Ngao Tâm.
Bây giờ rốt cuộc cũng sắp thành hiện thực, mặc dù không phải hắn tự mình động thủ, thậm chí còn không liên quan gì đến Hầu Khánh.
Nhưng cả nhà Ngao Tâm sắp phải ch.ết, Hầu Khánh đương nhiên hả hê, sung sướng tột cùng.
...
Phía Thượng Thanh cung.
Hương Hương công chúa đã tái nhợt, không còn chút huyết sắc, đôi tay ngọc đã sưng đỏ, thậm chí đầu ngón tay ngọc ngà còn bị dây đàn cứa đứt, máu tươi nhuộm đỏ cả cây đàn tranh.
Trước mặt nàng, hàng trăm cung nữ và thái giám đều quỳ rạp trên mặt đất, đau khổ cầu xin.
"Công chúa điện hạ, xin người đừng đàn nữa, đừng đàn nữa..."
"Công chúa điện hạ, van cầu người, xin người đừng làm tổn thương thân thể..."
"Công chúa điện hạ, van cầu người thương xót cho những nô tỳ chúng con, nếu như người tiếp tục đàn, chúng con đều sẽ mất đầu..."
Hương Hương công chúa sắc mặt trắng bệch, không còn chút máu, vẫn cứ mặc kệ mà đàn khúc "Vân Cung Tấn Âm" này, không biết đã đến lần thứ mấy trăm, thậm chí hơn ngàn lần.
Nàng gần như đã đến lúc dầu hết đèn tắt, hoàn toàn đã đến cực hạn.
Hơn nữa mỗi lần đều dồn hết tâm sức.
Từ đầu đến cuối, nàng không hề mở miệng cầu xin, mà cứ không ngừng đàn. Thái thượng hoàng bên kia không trả lời, nàng vẫn cứ đàn như vậy, cho đến khi thật sự dầu hết đèn tắt mới thôi.
Khoảng cách đến đại điển tế cờ xuất chinh ngày càng gần.
Khoảng cách đến thời điểm giết Ngao Tâm tế cờ ngày càng gần.
Mà Hương Hương công chúa không hề có ý định dừng lại, thậm chí môi của nàng cũng đã nứt nẻ, rỉ máu.
Thực ra, nàng không chỉ nghe Ngao Ngọc đàn khúc "Vân Cung Tấn Âm" này mà còn đọc "Thạch Đầu Ký" và "Đông Sương Ký" không biết bao nhiêu lần.
Cuối cùng, trong Thượng Thanh cung truyền đến thanh âm bất đắc dĩ của thái thượng hoàng.
"Được rồi, nha đầu, đừng đàn nữa, con thắng rồi, con đã khiến ta phá lệ!"
Hương Hương công chúa cắn chặt răng, đàn nốt lần cuối cùng, sau đó trực tiếp ngất đi.
...
"Bệ hạ, Ngao Tâm đã bị áp giải đến Điểm Tướng Đài, canh giờ cũng sắp đến rồi, chúng ta nên lên đường thôi."
Vạn Duẫn hoàng đế gật đầu, nhưng vẫn chưa xuất phát, mà ngắm nghía thanh lợi kiếm trong tay.
Đồng hồ cát từng chút từng chút trôi qua.
Thời gian đến đại điển tế cờ xuất chinh ngày càng gần.
Thời gian giết người tế cờ cũng ngày càng gần.
Bỗng nhiên, một lão hoạn quan chạy như bay tới, đi đến trước mặt Vạn Duẫn hoàng đế, quỳ xuống dập đầu nói: "Bệ hạ, thái thượng hoàng sai nô tỳ đến hỏi, "Thạch Đầu Ký" quyển hai đã ra chưa?"
Khóe miệng Vạn Duẫn hoàng đế hơi nhếch lên, sau đó nói: "Ngươi về bẩm với phụ hoàng, vẫn chưa ra, nhưng tác giả của quyển sách này, Ngao Ngọc, đang ở trong ngục giam của Hắc Băng Đài kinh thành, ta lập tức phái người áp giải hắn đến Thượng Thanh cung."
Lão hoạn quan dập đầu nói: "Tuân chỉ."
Sau đó, lão hoạn quan vội vàng rời đi, trở về Thượng Thanh cung.
Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Đi thôi, canh giờ cũng sắp đến rồi."
Sau đó, ngài long hành hổ bộ đi về phía Điểm Tướng Đài.
...
Trong ngục giam của Hắc Băng Đài!
Vân Trung Hạc được cởi trói, sau đó giống như nhổ lông heo, bị đặt vào trong một thùng nước lớn để tắm rửa.
Một cái bàn chải lớn, chà xát toàn thân hắn đến sạch sẽ, thậm chí từng sợi tóc đều được gội sạch.
Sau đó, thay một bộ quần áo tù nhân sạch sẽ.
"Ngao Ngọc, đi thôi!"
Sau đó, Vân Trung Hạc rốt cục cũng bước ra khỏi lao ngục Hắc Băng Đài, nhưng không hề đi ra đường lớn, mà trực tiếp bị đưa vào trong một chiếc xe ngựa bịt kín, hơn nữa còn bị bịt mắt.
Rất hiển nhiên, chính là không muốn hắn nhìn thấy.
Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, hướng về một nơi thần bí không rõ mà đi.
Ban đầu còn ồn ào náo nhiệt, về sau càng ngày càng yên tĩnh.
Cuối cùng, tốc độ xe ngựa chậm lại, âm thanh bước chân của võ sĩ Hắc Băng Đài cũng trở nên khẽ khàng, gần như không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Cho dù là Vân Trung Hạc, cũng có thể cảm nhận được nơi này bị bao phủ bởi một luồng khí tức cường đại.
Có cảm giác như chim chóc bay qua đây cũng phải cẩn thận từng li từng tí, phảng phất tùy thời đều có thể bị bắn hạ.
"Xuống xe." Võ sĩ Hắc Băng Đài nói.
Vân Trung Hạc xuống xe ngựa.
Nơi này chính là Thượng Thanh cung, Vân Trung Hạc đang đứng trước cổng cung to lớn.
Lúc này, cổng cung đóng chặt.
"Đi lên phía trước." Nam Cung Đại của Hắc Băng Đài nói.
Vân Trung Hạc cứ như vậy, trước mắt tối đen, không nhìn thấy gì mà bước lên phía trước.
"Két..."
Cánh cửa lớn của Thượng Thanh cung từ từ mở ra.
Một trong những cánh cửa thần bí nhất của Đại Chu đế quốc mở ra.
Vân Trung Hạc bước vào, tiến vào Thượng Thanh cung thần bí, nơi được mệnh danh là trung tâm quyền lực tối cao của Đại Chu đế quốc.
Bởi vì thái thượng hoàng ẩn cư ở đây, ngài là vị quân chủ vĩ đại nhất của Đại Chu đế quốc trong mấy trăm năm qua.
Đi được vài chục bước!
Bên tai Vân Trung Hạc truyền đến một giọng nói khàn khàn.
"Dừng lại!"
Vân Trung Hạc dừng lại.
"Bỏ khăn trùm đầu xuống."
Vân Trung Hạc đưa tay, tháo khăn trùm đầu xuống, nhưng vẫn nhắm mắt.
"Mở mắt ra!"
Vân Trung Hạc mở mắt ra, sau đó không khỏi rùng mình, lộ ra ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Đây chính là Thượng Thanh cung của thái thượng hoàng.
Vậy mà, trước mặt hắn lúc này lại là hai cái đầu người đẫm máu! !
...
Chú thích: Canh hai dâng lên, hôm nay vẫn cập nhật gần 15.000 chữ! Thực sự là khó viết, các huynh đệ thưởng cho ta mấy tấm nguyệt phiếu đi, bánh ngọt cảm động đến rơi nước mắt, dập đầu bái tạ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận