Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 20: Lại nhìn ta thi triển thần thuật!

**Chương 20: Lại xem ta thi triển thần thuật!**
Tên cặn bã Tỉnh Vô Biên mỗi ngày đều gào thét đòi tiêu diệt Tỉnh Tr·u·ng Nguyệt, đoạt lại chức thành chủ, đương nhiên muốn mở rộng thế lực của mình. Chiêu Hiền lệnh vẫn còn treo ở đó.
Hắn là một kẻ cặn bã p·h·ế vật, đương nhiên không chiêu mộ được nhân tài nào, phàm là những kẻ đầu nhập vào Tỉnh Vô Biên đều là một đám chỉ biết ăn no chờ ngày, hoặc là mượn oai hùm dọa người.
Tỉnh Vô Biên thích nhất là ai? Chính là những kỳ nhân dị sĩ, nếu ngươi biết biểu diễn ngực trần đập đá, hoặc là tay không vớt vạc dầu, đảm bảo có thể trà trộn ở bên cạnh hắn kiếm cơm.
Mà kẻ trà trộn tốt nhất bên cạnh hắn là ai? Chính là đám giang hồ thuật sĩ, những Thần Nhân mồm mép tép nhảy, tự xưng biết được chuyện trên trời dưới đất năm trăm năm, thường được hắn kính như khách quý.
Cho nên lúc này Tỉnh Vô Biên hoàn toàn bị một đám giang hồ thần côn vây quanh, mỗi ngày đều xem bói toán, thi pháp.
Bất quá tên cặn bã này tính tình hỉ nộ vô thường, có thể hôm nay coi ngươi như khách quý, hôm sau liền ném ngươi cho chó ăn.
Đứa nhỏ này có khi sinh ra bị kẹp hỏng đầu, quả thật có chút tố chất thần kinh.
Vân Tr·u·ng Hạc đương nhiên không thể cứ thế mà dâng đầu mình tới cửa, như thế không giữ giá quá, Gia Cát Lượng còn cần Lưu Bị "tam cố thảo lư".
Hắn cần trong thời gian ngắn nhất phải gây tiếng vang, danh tiếng truyền xa, trở thành Thần Nhân, sau đó được Tỉnh Vô Biên dùng kiệu tám người khiêng vào phủ thành chủ.
Vân Tr·u·ng Hạc nói: "Hứa sạn trưởng, bước đầu tiên trong kế hoạch này của ta cần sự ủng hộ của ngươi."
Hứa An Đình nói: "Theo lý mà nói, thay đổi kế hoạch thì cần phải báo cáo, trải qua sự đồng ý của quan trên mới được, nhưng bây giờ tình hình đặc thù, tạm thời làm theo quyền nghi."
Vân Tr·u·ng Hạc nói: "Trong khoảng thời gian ngắn tới đây, lúc ta thực hiện kế hoạch, các ngươi không được có bất kỳ tiếp xúc nào với ta, nhớ kỹ bất luận là loại tiếp xúc nào cũng đều không được. Ta nhất định phải là một thân một mình, không thể có bất kỳ liên quan nào với ai, cho dù là nhà khách sạn An Đình bán gà của các ngươi."
Hứa An Đình nghĩ một hồi, sau đó khẽ gật đầu.
Vân Tr·u·ng Hạc nói: "Nhớ kỹ, coi như ta có sắp c·hết đói, c·hết rét, thậm chí sắp bị người đ·ánh c·hết, cũng không cần xuất hiện, càng không được tới giúp ta."
Hứa An Đình nói: "Mặc dù yêu cầu này rất kỳ quái, nhưng ta vẫn sẽ làm theo ý ngươi."
...
Ngày hôm sau, bước đầu tiên trong kế hoạch của Vân Tr·u·ng Hạc chính thức bắt đầu: Khương Thái Công câu cá, ai muốn thì cắn câu!
Tại đầu đường, trong một ngõ hẻm hẻo lánh nhất thành l·i·ệ·t Phong, xuất hiện một quầy bói toán.
Toàn bộ quầy hàng vô cùng đơn giản, chỉ có một tấm chiếu cói, một tấm vải trắng, trên đó viết: "Thiên hạ đệ nhất thần toán, mỗi ngày chỉ tính một quẻ, mỗi quẻ mười lượng bạc, tính không chuẩn, trả lại mười lượng bạc."
Vân Tr·u·ng Hạc đóng vai thầy tướng, khoanh chân ngồi trên chiếu cói nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn không có lựa chọn phố xá sầm uất, mà là lựa chọn nơi vắng vẻ như này, nửa ngày cũng chẳng có mấy người qua lại.
Hơn nữa hắn hóa trang cũng không tốt, người khác làm thầy bói đều tiên phong đạo cốt, duy chỉ có hắn một thân lôi thôi, không có nửa điểm khí chất Thần Nhân, tóc tai cùng râu ria rối bời, trên người quần áo vải thô rách rưới, hoàn toàn che khuất dung nhan tuấn mỹ vô địch, giống hệt một gã ăn mày nghèo rớt mồng tơi.
Ròng rã hai canh giờ, tổng cộng chỉ có năm người đi ngang qua quầy bói toán của hắn.
"Tên ăn mày này điên rồi sao, một quẻ mười lượng bạc, sớm muộn gì cũng c·hết đói."
"Bói toán không chọn phố xá sầm uất, lại đến nơi chó không đến ị này, đầu óc úng nước rồi."
"Ta cược, không quá mười ngày, tên ăn mày này nhất định sẽ c·hết đói ở đây."
Một ngày trôi qua, quầy bói toán của Vân Tr·u·ng Hạc không có nửa người nào ghé vào xem.
Hứa An Đình đã từng lén lút tới thăm dò một lần, sau đó lặng lẽ rời đi.
Bởi vì Vân Tr·u·ng Hạc nói, tiếp theo trong thời gian rất dài, chỉ có thể hắn đi tìm Hứa An Đình, mà Hứa An Đình không thể đi tìm hắn.
Hơn nữa Vân Tr·u·ng Hạc nói rất quyết tuyệt, cho dù hắn có vẻ ngoài sắp c·hết đói ở ven đường, cũng tuyệt đối đừng đến quan tâm hắn.
...
Ngày đầu tiên trôi qua.
Chỉ có hơn mười người đi ngang qua quầy bói toán của Vân Tr·u·ng Hạc, tất cả đồng loạt cho rằng trong vòng mười ngày hắn chắc chắn c·hết đói.
Sắc trời dần tối, trên quầy hàng của Vân Tr·u·ng Hạc lại xuất hiện một người, đưa cho Vân Tr·u·ng Hạc một cái bánh màn thầu.
Điều quan trọng nhất của một người là gì? Là cốt khí, không ăn đồ bố thí.
Vân Tr·u·ng Hạc nhận lấy, ăn ngấu nghiến, ăn sạch sẽ. Đây không phải giả vờ, mà là đói thật sự.
Hôm nay việc làm ăn bói toán ế ẩm như vậy, một đồng tiền cũng không có, đương nhiên chỉ có thể nhịn đói.
"Huynh đệ à, ngươi làm như này là không được." Tên ăn mày kia nói: "Bói toán nên đến nơi đông người, vả lại một quẻ nhiều nhất không được vượt quá mười văn tiền, ngươi ra giá mười lượng bạc một quẻ này, có phải bị điên rồi không?"
Vân Tr·u·ng Hạc ăn xong bánh màn thầu, trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần, không thèm để ý, ra vẻ cao ngạo của Thần Nhân.
Tên ăn mày kia nói: "Làm ăn bói toán thì phải như thế nào? Ngươi nên xem tướng miễn phí cho người ta, nói hắn trong vòng mấy ngày tới ắt có tai họa, hắn liền hỏi ngươi cách hóa giải, lúc đó ngươi có thể thu tiền."
Vân Tr·u·ng Hạc liếc mắt nhìn hắn, thật sự là cao nhân ở khắp nơi. Trò chơi miễn phí, đạo cụ tính tiền, đây chẳng phải là lý niệm kinh doanh tiên tiến ở hậu thế, từ miệng của một gã ăn mày mà nói ra.
Vân Tr·u·ng Hạc nói: "Ngươi nếu hiểu những đạo lý đó, vì sao không đi bói toán, mà phải đi ăn xin?"
Tên ăn mày kia nói: "Nhật mẹ nó, dưới chân Phượng Kiều có đến mấy trăm thầy bói như này, cạnh tranh khốc liệt quá. Hơn nữa làm thầy bói tự cao tự đại quá mệt mỏi, vẫn là làm ăn mày tốt hơn."
Vân Tr·u·ng Hạc nhìn tên ăn mày một chút, quả nhiên ăn đến mặt mày béo tốt.
Tên ăn mày nói: "Đại sự đến rồi, Nam Chu đế quốc cùng Đại Doanh đế quốc tranh đoạt vùng đất vô chủ, thời đại ầm ầm sóng dậy, là cơ hội tốt cho đám ăn mày chúng ta tung hoành ngang dọc."
Vân Tr·u·ng Hạc kinh ngạc, không ngờ một gã ăn mày cũng có hùng tâm tráng chí? Hắn không khỏi hỏi: "Làm sao để tung hoành ngang dọc?"
Tên ăn mày kia nói: "Thời thế càng loạn, hỷ sự càng nhiều. Đám cưới thì đi chúc mừng, đ·á·m t·a·n·g thì đi khóc thuê, đảm bảo mỗi ngày ăn ngon uống sướng. Huynh đệ, dẹp quầy bói này đi, không có tiền đồ, theo ta làm ăn mày, chẳng phải sung sướng hơn sao?"
Ách?! Đây là cái mà ngươi gọi là tung hoành ngang dọc sao?
"Không đi." Vân Tr·u·ng Hạc cười lạnh nói: "Chim sẻ sao hiểu được chí của chim hồng hộc!"
Tên ăn mày cười lạnh: "Về sau có c·hết đói, đừng trách ta không cho ngươi cơ hội."
Hôm đó, Vân Tr·u·ng Hạc nằm ngủ ngay trên chiếu cói của quầy hàng, ngủ ở đầu đường, may mắn lúc này thời tiết không lạnh.
...
Ngày hôm sau!
Quầy bói toán của Vân Tr·u·ng Hạc vẫn không có một người nào ghé xem, cả ngày, số người đi qua lại không quá mười người.
Lạnh lẽo quạnh quẽ, thê thê thảm thảm.
Lại một ngày không được ăn cơm.
Chạng vạng tối, tên ăn mày kia lại tới, đưa cho Vân Tr·u·ng Hạc một cái bánh nướng.
"Huynh đệ, bói toán thật không có tiền đồ, cùng ta đi làm ăn mày đi." Tên ăn mày lại lần nữa mời mọc.
Vân Tr·u·ng Hạc nhắm mắt, làm ra vẻ cao ngạo, không thèm để ý.
Tên ăn mày cười lạnh: "Vậy ngươi c·hết đói ở đây đi, lão t·ử hôm nay kiếm được nửa lượng bạc, đi tìm gái."
Sau đó, hắn thật sự móc từ trong ngực ra một miếng bạc vụn, nghịch trong tay, hướng thanh lâu đi tới.
Ban đêm, Vân Tr·u·ng Hạc lại một lần nữa ngủ ở đầu đường.
Chuyện quỷ quái gì thế, trời trở lạnh, nằm trên chiếu cói mà cũng lạnh run.
Bước đầu tiên trong kế hoạch của Vân Tr·u·ng Hạc không thuận lợi rồi, có vẻ như sắp c·hết yểu rồi.
Mà Hứa An Đình vậy mà thật sự nghe theo lời của Vân Tr·u·ng Hạc, không tới nhìn hắn, cũng không mang cơm đến.
Nhật, sắp c·hết đói đến nơi rồi.
...
Ngày thứ ba, quầy bói toán của Vân Tr·u·ng Hạc vẫn như cũ, ế ẩm, vắng tanh. Hắn hoàn toàn đói lả.
Mà hôm nay tên ăn mày kia vậy mà không đến, không có ai mang cơm đến cho hắn.
Hình tượng cao nhân ở ẩn của hắn có vẻ không duy trì nổi nữa rồi, "Khương Thái Công câu cá, người nguyện mắc câu", chẳng lẽ lưỡi câu này của ta thẳng quá?
Vân Tr·u·ng Hạc biết Độc Tâm thuật, chỉ cần có một khách nhân đến xem bói, hắn có thể biểu diễn kỳ tích, làm rung động lòng người.
Cứ như vậy một đồn mười, mười đồn trăm, danh tiếng thần toán của hắn liền vang danh toàn thành l·i·ệ·t Phong.
Mà Tỉnh Vô Biên lại thích những thứ thần thần đạo đạo này, thấy thần côn anh tài như vậy, không dùng kiệu lớn rước về nhà, chung tay đại nghiệp soán ngôi hay sao.
Thế nhưng ngay cả một khách nhân cũng không có, đúng là không bột khó gột nên hồ, chẳng lẽ có người đi qua, lại cưỡng ép kéo người ta lại xem bói? Làm như vậy đê tiện quá, không phù hợp với diễn xuất của Thần Nhân như hắn.
Sắp đến lúc mặt trời xuống núi, lại một ngày sắp trôi qua. Mà ban đêm càng ngày càng lạnh, càng ngày càng khó chịu.
Lão thiên gia, xin hãy mang tới cho ta một khách nhân đi, là khách nhân nào cũng được.
Dường như cảm nhận được lời cầu nguyện của Vân Tr·u·ng Hạc, mặt trời vừa xuống núi, trước quầy bói toán của hắn xuất hiện một khách nhân.
Người này mặt mày dữ tợn, h·u·n·g hãn, đi theo sau bảy, tám người, ai cũng cầm đao. Vân Tr·u·ng Hạc liếc mắt liền nhận ra, đám người này là du côn lưu manh, kẻ cầm đầu là đầu mục.
Đầu mục lưu manh kia liếc qua tấm biển, cười lạnh nói: "Tính một quẻ mười lượng bạc? Ngươi là muốn tiền đến điên rồi sao?"
Vân Tr·u·ng Hạc thản nhiên nói: "Ta đã mở Thiên Nhãn, tính toán mỗi một quẻ đều là tiết lộ thiên cơ. Mỗi ngày chỉ được tính một quẻ, đương nhiên là quý giá."
Đầu mục lưu manh nói: "Con đường này là do ta bảo kê, ngươi đến đây xem bói, có nộp phí bảo kê không?"
Vân Tr·u·ng Hạc nói: "Không có, cũng không có ý định nộp."
Đầu mục lưu manh cười lạnh nói: "Ngươi biết không nộp phí bảo hộ sẽ có hậu quả gì không?"
Vân Tr·u·ng Hạc nói: "Không biết."
Đầu mục lưu manh nói: "Bị đánh gãy hai chân, ném vào đống rác chờ c·hết. Ta thấy trên người ngươi không một xu dính túi, chắc chắn không nộp nổi phí bảo kê, nhưng quy củ không thể p·h·á, đâu rồi, đập nát quầy hàng của hắn cho ta, đánh gãy hai chân hắn."
Lập tức, mấy tên du côn lưu manh xông lên, định đập tan quầy hàng của Vân Tr·u·ng Hạc, muốn đánh gãy hai chân của hắn.
Vân Tr·u·ng Hạc nói: "Vị hảo hán này, phí bảo kê là bao nhiêu?"
Đầu mục lưu manh nói: "Một tháng mười lượng bạc."
Đúng là công phu sư tử ngoạm, làm ăn nhỏ lẻ, một tháng cũng không kiếm nổi mười lượng bạc.
Vân Tr·u·ng Hạc nói: "Thế này như thế nào? Ta xem cho ngươi một quẻ, vừa vặn là mười lượng bạc, coi như phí bảo kê, được không?"
"Ha ha ha..." Đầu mục lưu manh cười lớn nói: "Loại bịp bợm giang hồ như ngươi, ta không gặp tám nghìn thì cũng gặp tám trăm, tự tay đ·á·n·h gãy hai chân cũng phải mấy chục người rồi... Mấy trò lừa bịp, ta lạ gì. Ngươi lừa mấy người khác thì còn được, muốn lừa ta, đúng là mù mắt rồi."
Vân Tr·u·ng Hạc mừng rỡ, cuối cùng cũng có người đến xem.
Hơn nữa tên đầu mục lưu manh trước mắt chính là khách hàng tốt nhất, có thể giúp Vân Tr·u·ng Hạc dương danh, toàn bộ lưu manh ở thành l·i·ệ·t Phong đều coi như chó săn của Tỉnh Vô Biên.
Tiếp theo, chính là khoảnh khắc thiên hạ đệ nhất thần toán như hắn trổ tài, đảm bảo đám lưu manh trước mắt phải dập đầu q·u·ỳ lạy, giúp ta nổi danh.
Vân Tr·u·ng Hạc vuốt râu nói: "Nếu ta đoán đúng, ngươi chỉ cần vái lạy ta, hô to tiên sinh ta sai rồi. Còn ta tính không chuẩn, cho dù chỉ sai một chút, ngươi không chỉ đánh gãy hai chân của ta, còn phế luôn hai tay ta, như thế nào?"
Đầu mục lưu manh nheo mắt, nhìn Vân Tr·u·ng Hạc nói: "Có ý tứ, ta muốn xem thử tên bịp bợm giang hồ như ngươi có trò gì. Các huynh đệ, đè hắn xuống đất cho ta, tùy thời chuẩn bị đánh gãy hai chân, hai tay hắn."
Lập tức, mấy tên lưu manh tiến lên, dang rộng tay chân Vân Tr·u·ng Hạc ra, đè hắn xuống đất. Chỉ cần ra lệnh một tiếng, lập tức dùng côn sắt đập gãy.
...
Chú thích: Xin ít phiếu đề cử, nội tâm thật hụt hẫng. Chư vị đại nhân khai ân, cho ta phiếu. Cầu bao nuôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận