Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám
Chương 108: Quá ngưu bức á! Thắng chắc! (3 càng )
**Chương 108: Quá bá đạo! Thắng chắc! (3)**
"Số 8 Beethoven đâu?" Vân Tr·u·ng Hạc kinh ngạc hỏi.
Trước mắt, trong số những người bị bệnh tâm thần này, không có Beethoven.
"Viện trưởng, ngài quên rồi sao? Hắn vẫn luôn bị khóa ở tầng hầm."
Vân Tr·u·ng Hạc kinh ngạc nói: "Có sao? Lần trước hắn rõ ràng có ở đây."
"Đây chẳng qua là ảo giác của ngài mà thôi."
Vân Tr·u·ng Hạc nói: "Vậy các ngươi đi xuống tầng hầm, đem hắn thả ra đi."
"Chìa khóa tầng hầm chỉ có viện trưởng mới có, cho nên cần ngài tự mình đi."
Vân Tr·u·ng Hạc lập tức giật nảy mình.
Đây chính là ở trong giấc mộng, cho nên bệnh viện tâm thần X này không phải là thật, chẳng lẽ còn có thể thăm dò được sao?
Trước đây hắn chưa từng thử qua, mỗi lần muốn rút ra người bệnh tâm thần, quang trụ liền bắt đầu lấp lóe. Vị trí của Vân Tr·u·ng Hạc thường không đổi, hắn cũng chưa từng đứng dậy đi lại.
Bởi vì hắn cảm thấy đây là một giấc mộng, đi tới đi lui cũng không có ý nghĩa gì.
Số 24 nói: "Viện trưởng đại nhân, tháng tiếp theo ngài xác định không cần chúng ta hầu hạ sao? Nửa năm nay chúng ta ở chung rất vui vẻ."
Vân Tr·u·ng Hạc nói: "Ta cũng rất vui vẻ, nhưng tạm thời không cần."
Lập tức, hai bóng đen từ thân thể Vân Tr·u·ng Hạc tách ra, chính là số 23 Da Vinci và số 24 Âm Ma.
Hai người trở lại chỗ ngồi, còn có chút lưu luyến không rời.
Vân Tr·u·ng Hạc đột nhiên hỏi: "Da Vinci, sắp tới chúng ta sẽ không thể gặp mặt trong một thời gian dài, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?"
Số 23 Da Vinci nói: "Cứ nói."
Vân Tr·u·ng Hạc nói: "Tấm bản đồ kho báu kia chúng ta đã nghiên cứu hơn một ngàn lần, không phát hiện được gì cả, theo ý ngươi, tấm bản đồ kho báu này có thật không? Bên trong thật sự có vị trí lăng mộ Nộ Đế sao?"
Số 23 Da Vinci nói: "Có chứ?"
Vân Tr·u·ng Hạc nói: "Vậy ngươi cảm thấy ta nên xử lý tấm bản đồ kho báu này như thế nào?"
Số 23 Da Vinci nói: "Thứ đồ bỏ đi này, đốt quách đi cho rồi."
Hả?!
Thật sự đốt sao, ngươi nói vậy là giận dỗi hay là nghiêm túc vậy?
Bởi vì trong khoảng thời gian này, Da Vinci nhập vào thân Vân Tr·u·ng Hạc nghiên cứu tấm bản đồ kho báu, nhưng không thu được gì, nên sinh ra bực tức.
Trước tiên đem tấm bản đồ kho báu để qua một bên, đi tìm Beethoven trước đã.
Lục Chỉ Cầm Ma Beethoven mới là sát thủ then chốt tiếp theo.
Có thể đoạt lại Lạc Diệp lĩnh hay không, mấu chốt là đ·á·n·h bại Mạc Thu.
Vân Tr·u·ng Hạc rời khỏi vị trí của mình. Nơi này hẳn là một phòng họp nhỏ của bệnh viện tâm thần X, tr·ê·n vách tường có một cánh cửa.
Chẳng lẽ thật sự có thể đẩy ra sao?
Hắn cẩn thận từng chút một đi tới trước cửa, nhẹ nhàng đẩy.
Thì ra cánh cửa này thật sự có thể đẩy ra được.
Phía sau cánh cửa là một hành lang sâu hun hút, hai bên hành lang là các phòng bệnh.
Cuối hành lang là phòng sinh hoạt chung và phòng ăn.
Vân Tr·u·ng Hạc đi dọc theo hành lang, trong lòng chợt nhớ tới một vấn đề đáng sợ, ở chỗ này sẽ không gặp gỡ Lê thượng tá cùng trượng phu của nàng là Võ khoa học gia chứ? Nếu vậy thì quá lúng túng. Vạn nhất Lê thượng tá lại nhào vào hắn, đồng thời ép hôn thì càng lúng túng hơn.
Đi đến đầu kia của hành lang, Vân Tr·u·ng Hạc đẩy cửa phòng ăn kiêm phòng sinh hoạt chung ra.
Bên trong trống rỗng, không một bóng người.
Đáng lẽ trong này phải có bác gái phòng bếp, còn có hai tiểu y tá phòng thủ. Bên trái có một người rất đáng yêu, giọng nói vô cùng dễ nghe, miệng nhỏ rất ngọt ngào, eo nhỏ thì rất có lực. Đừng hỏi hắn vì sao biết, hắn cũng bị ép buộc thôi, quá đẹp trai cũng là một nỗi buồn.
Sau đó, Vân Tr·u·ng Hạc đi dạo khắp bệnh viện tâm thần X.
Bệnh viện tâm thần này rất lớn, tòa cao ốc này mỗi tầng rộng hơn hai ngàn mét vuông, tổng cộng có mười chín tầng.
Phía tr·ê·n mỗi tầng đều là các loại phòng thí nghiệm và thư viện.
Trước kia, khi Vân Tr·u·ng Hạc đảm nhiệm viện trưởng, hắn cũng không có đi dạo kỹ những nơi này. Bởi vì nơi này là bộ môn phụ trách chế, Vân Tr·u·ng Hạc là viện trưởng, cũng chỉ phụ trách bệnh viện tâm thần bộ.
Phòng thí nghiệm, phòng tài liệu, đều có người chuyên môn phụ trách.
Lúc này, Vân Tr·u·ng Hạc mới phát hiện tòa nhà này lại có nhiều phòng thí nghiệm như vậy, hơn nữa đều là những phòng thí nghiệm rất hiện đại, từ vật lý, hóa học, đến sinh vật, các loại phòng thí nghiệm đều có đủ.
Thậm chí có một số phòng thí nghiệm Vân Tr·u·ng Hạc không hiểu nổi, bên trong rốt cuộc đang thí nghiệm cái gì, đang nghiên cứu cái gì.
Lúc này, Vân Tr·u·ng Hạc tiến vào những phòng thí nghiệm này, tất cả dụng cụ, tất cả tư liệu đều được bày biện hoàn chỉnh ở đó.
Chuyện này có chút kỳ quái, bởi vì có rất nhiều phòng thí nghiệm Vân Tr·u·ng Hạc chưa từng vào, cho nên không hình thành ký ức, vậy mà lại xuất hiện trong giấc mộng của hắn?
Hơn nữa những phòng thí nghiệm này quá mức chân thật, từng chi tiết của những dụng cụ thí nghiệm kia đều hoàn chỉnh, đưa tay s·ờ, còn có cảm giác chân thật.
Hơn nữa, Vân Tr·u·ng Hạc căn bản không nhận biết được rất nhiều dụng cụ thí nghiệm.
Điều này không phù hợp với nguyên lý của giấc mộng, bởi vì trong giấc mộng rất nhiều chi tiết đều mơ hồ.
Còn có thư viện ở bên trong, Vân Tr·u·ng Hạc tùy ý rút ra một quyển sách đều có thể lật ra đọc, mỗi trang đều có nội dung cụ thể.
Cái này... Đây quả là kinh dị.
Sau đó, Vân Tr·u·ng Hạc đi thao tác những dụng cụ cỡ lớn trong bệnh viện tâm thần, vậy mà chúng đều có thể khởi động.
Mẹ kiếp!
Đây là cái quỷ gì vậy?
Tại sao lại thành ra như vậy?
Hơn nữa điều này có ý nghĩa gì, đây đều là thao tác trong mơ.
Bệnh viện tâm thần X này rốt cuộc dùng để làm gì?
Vân Tr·u·ng Hạc đi tới tầng cao nhất.
Trước kia, khi còn ở Địa Cầu, thang máy từ tầng chín trở lên không mở ra cho Vân Tr·u·ng Hạc.
Tầng cao nhất càng là cấm địa của Vân Tr·u·ng Hạc, đừng nói chưa từng tới, cơ hồ chưa từng nghe ai nói qua về tầng cao nhất.
Lúc này, Vân Tr·u·ng Hạc đi tới tầng cao nhất, đẩy cửa ra xem xét.
Bên trong cũng trống rỗng, không một bóng người.
Toàn bộ tầng cao nhất rộng 2000 mét vuông, nhưng bên trong chỉ có một đồ vật.
Siêu máy tính.
Một chiếc siêu máy tính đang hoạt động.
Tương tự, những siêu máy tính này cũng có thể thao tác được.
Nhưng điều này đối với Vân Tr·u·ng Hạc mà nói, cũng không có ý nghĩa, bởi vì hắn căn bản không cần siêu máy tính để tính toán bất cứ thứ gì.
Tạm gác lại sự chấn kinh trong lòng, Vân Tr·u·ng Hạc xuống lầu, đi tới tầng hầm.
Phòng giam phía trước tầng hầm chính là nơi giam giữ Beethoven.
Vân Tr·u·ng Hạc móc chìa khóa ra.
Hả? Chìa khóa này của hắn từ đâu mà có?
Mở cửa xong, Beethoven bị khóa tr·ê·n một chiếc ghế điện, hai tay hai chân đều bị xiềng xích khóa chặt.
Mắt bị che kín, miệng bị bịt.
"Beethoven, ta là viện trưởng, ta mở khóa cho ngươi, ngươi tuyệt đối không được nổi điên." Vân Tr·u·ng Hạc nói: "Kỳ lạ thật, rõ ràng ngươi đã từng nhập vào ta một lần, tại sao lúc này lại bị xích ở đây?"
Beethoven không nói gì.
Vân Tr·u·ng Hạc mở khóa cho hắn, toàn bộ quá trình Beethoven tỏ ra rất bình tĩnh.
"Ta muốn luận võ với người khác, ngươi có thể dùng đàn g·iết c·hết một đ·ị·c·h nhân không?" Vân Tr·u·ng Hạc hỏi.
"Có thể!" Beethoven vung vẩy ngón tay trong không trung. Hắn không mở miệng nói chuyện, mà dùng ngón tay khuấy động không khí, phát ra sóng âm, hoàn toàn giống hệt tiếng nói chuyện.
Trong nháy mắt, Vân Tr·u·ng Hạc bị dọa cho ngây người.
Biết ngươi bá đạo, nhưng không ngờ lại bá đạo đến mức này? Dùng ngón tay rung động là có thể phát ra tiếng người.
"Nhưng ta cần tất cả số liệu thân thể của người này, điều này cần số 23, số 24 phối hợp." Beethoven tiếp tục huy động ngón tay, phát ra âm thanh.
Vân Tr·u·ng Hạc nói: "Đã thu thập được số liệu thân thể của đ·ị·c·h nhân, bản vẽ giải phẫu cũng vẽ được mười mấy bức."
Sau đó, Vân Tr·u·ng Hạc mang th·e·o Beethoven đi vào phòng họp nhỏ, tìm một vị trí rồi ngồi xuống.
Bây giờ, 26 vị trí rốt cục cũng kín chỗ.
Vân Tr·u·ng Hạc nói: "Ở đây, ta nhấn mạnh một chút, lần này ta muốn quyết đấu với người khác, cực kỳ quan trọng. Không những liên quan đến nhiệm vụ của ta thành công hay thất bại, mà còn liên quan đến tính mạng của ta."
Trước mắt, thái độ của 26 người bệnh tâm thần không có bất kỳ biến hóa nào, ít nhất nhìn qua, bọn họ không quan tâm lắm đến sống c·hết của viện trưởng.
Nhưng rất bình thường, bọn hắn đều là những kẻ điên, đến sống c·hết của bản thân còn không thèm để ý, trong số này có một số người bệnh tâm thần khi ở bệnh viện tâm thần X, phần lớn thời gian đều tìm cách tự t·ử.
Vân Tr·u·ng Hạc nói: "Cho nên ta rất cần người bệnh tâm thần số 8 Beethoven làm bạn trong vòng một tháng, có thể trực tiếp chọn trúng hắn không?"
Một lát sau, một thanh âm vang lên: "Không thể."
Ta dựa vào, biết ngay là kết quả này mà.
"Có thể bắt đầu chưa?" Thanh âm kia hỏi.
Vân Tr·u·ng Hạc nói: "Bắt đầu đi."
Toàn bộ phòng họp nhỏ lập tức tối sầm lại, sau đó một đạo quang trụ chiếu xuống, rọi vào mặt của một người bệnh tâm thần nào đó.
Quỷ tha ma bắt, người này là ai? Vân Tr·u·ng Hạc chưa từng chú ý tới người bệnh tâm thần này.
Nhưng rất nhanh, quang trụ bắt đầu biến ảo di động, mỗi lần biến ảo, đều ngẫu nhiên chiếu xạ vào khuôn mặt của một người bệnh tâm thần nào đó.
Sau đó, tốc độ biến ảo của quang trụ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.
"Sưu sưu sưu sưu..."
5, 4, 3, 2, 1!
Đếm ngược kết thúc.
Quang trụ di động, trong nháy mắt dừng lại.
Vân Tr·u·ng Hạc đầu tiên là mừng như điên, bởi vì khi hắn đếm ngược kết thúc, quang trụ vừa vặn chiếu vào mặt Beethoven.
Nhưng một giây sau, hắn lại buồn rười rượi.
Bởi vì quang trụ này lại di chuyển một chút, chiếu lên thân một người khác.
Chính là người bệnh tâm thần số 9 ở ngay sát vách số 8, Lượng Tử.
Tại sao lại là ngươi?
Ta muốn rõ ràng là số 8 Beethoven cơ mà?
Số 9 Lượng Tử cũng ngơ ngác, tại sao lại là ta? Ta không muốn ra ngoài, không muốn rời khỏi nơi này.
Những người bệnh tâm thần này, có người không thể chờ đợi được để theo Vân Tr·u·ng Hạc ra ngoài trải nghiệm, không cần phải bị nhốt ở đây.
Nhưng có một số người bệnh tâm thần căn bản không muốn ra viện.
Lượng Tử chỉ muốn không ngừng mô phỏng nhân sinh trong đầu, căn bản không muốn ra ngoài. Tốt nhất là ta cứ ngồi xổm trong góc tường, không ai thèm để ý tới ta.
Vân Tr·u·ng Hạc đành bó tay chịu trói.
Quỷ tha ma bắt cái bệnh viện tâm thần X, ngươi không thể thuận theo ta một lần sao?
Mỗi lần ta muốn người bệnh tâm thần nào, chưa từng chọn trúng được người đó.
Một lần cũng không có.
Nhưng có một điểm rất kỳ quái là, mỗi lần bệnh viện tâm thần này dường như còn hiểu rõ hơn Vân Tr·u·ng Hạc, biết hắn cần gì.
Cho nên, mỗi lần rút ra người bệnh tâm thần, ngược lại càng phù hợp với Vân Tr·u·ng Hạc hơn.
Đây... Đây chính là điển hình của việc, ta không cần ngươi nghĩ, ta muốn ta nghĩ.
Hơn nữa, sau khi đã rút ra, kết quả không thể thay đổi.
Người bệnh tâm thần số 9 Lượng Tử, có chút không cam tâm tình nguyện đứng dậy.
Vân Tr·u·ng Hạc nói: "Lượng Tử, sắp tới ta muốn luận võ với một người, võ công của người kia cao gấp vạn lần ta, chỉ cần nửa ngón tay của hắn chạm vào ta, ta chắc chắn phải c·hết. Ngươi có thể nói cho ta biết, làm thế nào để đ·á·n·h bại hắn không?"
Lượng Tử nói: "Tạm thời chưa biết, trước mắt số liệu thiếu nghiêm trọng, không thể tiến hành mô phỏng tình hình thực tế."
"Ta..." Vân Tr·u·ng Hạc mắng một tiếng.
Sau đó, hắn kinh ngạc phát hiện một chuyện, Beethoven tr·ê·n chỗ ngồi phía trước đã không thấy đâu nữa.
Mẹ kiếp!
Mới có một lát, ngươi đã đi đâu rồi?
Vân Tr·u·ng Hạc không khỏi hỏi: "Số 8 Beethoven đâu? Hắn đi đâu rồi?"
"Hắn bị ngài khóa ở tầng hầm?" Một thanh âm khác vang lên.
Mẹ nó, không phải ta vừa mới thả hắn ra sao? Sao lại bị khóa vào tầng hầm rồi?
Bệnh viện tâm thần X trong giấc mộng này là trong nháy mắt thiết lập lại sao? Chỉ cần sau khi rút ngẫu nhiên kết thúc, bối cảnh lập tức thiết lập lại?
Bây giờ, Vân Tr·u·ng Hạc đã hiểu, trong bệnh viện tâm thần X, số 8 Beethoven là nhân vật nguy hiểm nhất, luôn luôn bị khóa ở tầng hầm.
Vậy bây giờ cũng như vậy, muốn rút được Beethoven, độ khó vô cùng lớn.
Có lẽ bệnh viện tâm thần X này coi Beethoven là đòn sát thủ.
Thôi thì, số 9 Lượng Tử thì số 9 Lượng Tử vậy.
Vân Tr·u·ng Hạc cũng phát hiện bệnh viện tâm thần này quả thực hiểu rõ hắn cần gì hơn cả bản thân hắn.
Còn về việc Lượng Tử nhập vào thân, làm thế nào để đ·á·n·h bại Mạc Thu thiếu chủ võ công cường hoành vô song, thì chỉ có trời mới biết.
...
Ngày hôm sau tỉnh lại, Hứa An Đình tiểu thư tỷ hầu hạ Vân Tr·u·ng Hạc rửa mặt, đồng thời làm điểm tâm cho hắn.
"Đình nhi, gần đây có viết khúc từ nào không?" Vân Tr·u·ng Hạc hỏi.
Đây là ám hiệu giao lưu giữa Vân Tr·u·ng Hạc và nàng.
Bởi vì nàng chỉ là thị thiếp của Vân Tr·u·ng Hạc, bên cạnh còn có những thị nữ khác, nói chuyện không tiện.
Phong Hành Diệt đại nhân có bất kỳ tin tức gì, đều sẽ truyền cho Hứa An Đình, sau đó Hứa An Đình truyền lại cho Vân Tr·u·ng Hạc.
Mà loại tin tình báo này được truyền bá bằng một phương pháp tuyệt mật, đó là diễn tấu khúc từ.
Nếu Vân Tr·u·ng Hạc hỏi nàng có khúc từ mới hay không, nàng nói không có, thì chính là không có tình báo mới.
"Có, đại nhân muốn nghe không?" Hứa An Đình tiểu thư tỷ hỏi.
Vân Tr·u·ng Hạc nói: "Đương nhiên."
Hứa An Đình tiểu thư tỷ nói: "Vậy chờ cơm nước xong, ta sẽ diễn tấu cho ngài nghe."
Sau khi ăn xong điểm tâm.
Mấy thị nữ giúp thu dọn bát đũa, mấy thị nữ khác quét dọn ở đây.
Hứa An Đình tiểu thư tỷ bắt đầu đ·á·n·h đàn, có hai thị nữ vẫn chưa ra ngoài, mà tiếp tục làm việc bên trong.
Những thị nữ này có người do Lãnh Bích an bài tới, có người thậm chí do Sở Chiêu Nhiên an bài.
Không phải Tỉnh Tr·u·ng Nguyệt không tin tưởng Vân Tr·u·ng Hạc, đây chỉ là giám thị nội bộ bình thường.
Phía Lãnh Bích cũng như vậy, Sở Chiêu Nhiên cũng thế.
Toàn bộ cao tầng l·i·ệ·t Phong thành đều có mật thám của Lãnh Bích.
Hứa An Đình bắt đầu diễn tấu khúc từ.
Thật sự là êm tai, rất hay.
Nhưng Vân Tr·u·ng Hạc nghe được không phải khúc từ, mà là các con số.
Thế giới này không có khuông nhạc, cũng không có giản phổ, cho nên đây là phương pháp truyền tin tình báo tốt nhất.
Vân Tr·u·ng Hạc vừa nghe khúc từ, vừa vẽ khuông nhạc trong lòng, sau đó phiên dịch chúng thành tình báo.
Câu tình báo đầu tiên đã khiến Vân Tr·u·ng Hạc kinh hãi.
"Vân Vạn Huyết chính là nội ứng của chúng ta!"
Ta...
Lại nữa?
Trước đó là Văn Sơn tiên sinh, bị Vân Tr·u·ng Hạc g·iết c·hết.
Hiện tại, Vân Vạn Huyết lại bị Vân Tr·u·ng Hạc g·iết c·hết.
Đạm Đài gia tộc không phải nói Vân Vạn Huyết đã khai rằng hắn là nội ứng của Nam Chu đế quốc sao? Sao lại biến thành nội ứng của Hắc Long Đài, Đại Doanh đế quốc rồi?
Trong này có vấn đề, khẳng định không phải Vân Vạn Huyết xương cốt cứng rắn, cố ý khai sai tin tức, mà là Đạm Đài Diệt Minh có ý đồ lừa dối Vân Tr·u·ng Hạc.
"Tuy nhiên, Vân Vạn Huyết không phải nội ứng nòng cốt của chúng ta, hơn nữa lại tham lam hèn hạ, không có chút trung thành nào, chúng ta dùng sinh tử khống chế hắn, cho nên người này c·hết không có gì đáng tiếc."
Như vậy mới phù hợp với tính cách của Vân Vạn Huyết, Vân Tr·u·ng Hạc trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút.
Chỉ có điều, như vậy thì viên dạ minh châu kia là Đại Doanh đế quốc để Vân Vạn Huyết giao cho Đạm Đài Diệt Minh, cho nên người muốn g·iết c·hết Đạm Đài Diệt Minh là Đại Doanh đế quốc.
Kết quả, Vân Tr·u·ng Hạc lại ra tay cứu hắn.
Cái này... Chuyện này thật là...
"Ngươi cứu chữa Đạm Đài Diệt Minh, nhưng không có vấn đề gì cả. Toàn bộ Vô Chủ chi địa, ngươi là nội ứng cấp cao nhất, cấp độ ưu tiên chiến lược cao nhất, vì chấp hành nhiệm vụ chiến lược của ngươi, tất cả những thứ khác đều có thể nhượng bộ."
"Hai đại đế quốc, trăm vạn đại quân đã tập kết xong, đại chiến nhất định sẽ bùng nổ trong năm nay, xem tiến độ nhiệm vụ khẩn cấp của ngươi."
"Theo phỏng đoán của chúng ta, thủ lĩnh tình báo của Nam Chu đế quốc, Yến Biên Tiên, đã tiến vào Vô Chủ chi địa, nhất định sẽ tới l·i·ệ·t Phong thành chắp đầu với lão thiên, ngươi hãy chú ý theo dõi."
"Đại chiến sắp bùng nổ, tiếp theo chúng ta sẽ nghĩ cách chuyển Ninh Thanh đi, mấy ngày nữa Thái A tiên sinh sẽ đến Vô Chủ chi địa, tới Đại Tây thư viện dạy học, Ninh Thanh sẽ theo hắn du lịch lên phía bắc, tiến vào Đại Doanh đế quốc."
Tin tức này cũng làm cho Vân Tr·u·ng Hạc kinh ngạc.
Lúc trước hắn còn đang nghĩ có nên làm phiền Hắc Long Đài chuyển Ninh Thanh đi không.
Không ngờ hắn còn chưa đưa ra yêu cầu, Hắc Long Đài đã bắt tay vào chuyện này.
Thái A tiên sinh tuyệt đối không thể là nội ứng của Hắc Long Đài, muốn để hắn tới Vô Chủ chi địa, cần sự vận hành của tầng lớp cao nhất Đại Doanh đế quốc.
Vậy mà, chỉ vì chuyển đi một Ninh Thanh, tầng lớp cao nhất của đế quốc lại làm to chuyện như vậy sao?
Hiện tại xem ra, tầng lớp cao nhất của đế quốc coi trọng Vân Tr·u·ng Hạc, vượt xa tưởng tượng của chính hắn.
Đây mới là điểm đáng sợ của một đế quốc đang trỗi dậy, mỗi một sự kiện đều làm đến mức cực hạn.
Cứ như vậy, mặc dù Vân Tr·u·ng Hạc chưa từng gặp qua cao tầng Hắc Long Đài, cũng chưa từng gặp qua cao tầng đế quốc, nhưng sâu trong nội tâm vẫn không kìm được dâng lên một trận cảm mến, còn có một tia trung thành.
"Cần phải tìm ra lão thiên, cần phải tìm ra lão thiên, cần phải tìm ra lão thiên."
Hứa An Đình tiểu thư tỷ diễn tấu âm điệu cuối cùng của khúc từ, lặp lại ba lần.
Có thể thấy được Hắc Long Đài của Đại Doanh đế quốc coi trọng chuyện này đến mức cực hạn.
Bởi vì tầm nhìn về sự việc không giống nhau, cho nên góc độ cũng khác.
Trong mắt Hắc Long Đài của Đại Doanh đế quốc, Vân Tr·u·ng Hạc chỉ còn cách hoàn thành nhiệm vụ một bước chân.
Chỉ cần đ·á·n·h bại Mạc Thu trong trận quyết đấu này, đoạt lại Lạc Diệp lĩnh, thì có thể cưới Tỉnh Tr·u·ng Nguyệt.
Đến lúc đó, nhiệm vụ cơ bản coi như thành công phần lớn.
Ở tầng lớp cao nhất của đế quốc Hắc Long Đài, càng gần thành công, lại càng phải cẩn thận.
Nội ứng tầng cao nhất của Nam Chu đế quốc tiềm phục ở l·i·ệ·t Phong thành, lão thiên, nếu không tìm ra được, thì phong hiểm càng cao.
Mà Vân Tr·u·ng Hạc càng hoàn thành mục tiêu, thì lão thiên này càng có khả năng phá hoại.
Trong khoảng thời gian này, Vân Tr·u·ng Hạc vẫn luôn thăm dò, tìm kiếm lão thiên này.
Nhưng thật sự không có đầu mối.
Tuy nhiên, bây giờ đối với hắn mà nói, quan trọng nhất vẫn là đ·á·n·h bại Mạc Thu trong trận luận võ.
Đi một trăm dặm, chín mươi dặm cũng chỉ là nửa chặng đường.
Đây chính là mười bước cuối cùng.
Trận quyết đấu này nếu không thắng, thì tất cả đều phí công vô ích.
Thậm chí, Vân Tr·u·ng Hạc còn có thể bị miểu sát trong trận quyết đấu.
Người đã c·hết, còn nói gì đến nhiệm vụ, còn nói gì đến cưới Tỉnh Tr·u·ng Nguyệt?
Cho nên Vân Tr·u·ng Hạc cần phải gạt bỏ hết thảy tạp niệm, thậm chí đem cả chuyện lão thiên gạt sang một bên, dốc toàn lực chuẩn bị quyết đấu với Mạc Thu.
Chỉ còn bốn ngày nữa là đến mùng mười tháng sáu.
...
Không lấy được Lục Chỉ Cầm Ma Beethoven, chỉ có người bệnh tâm thần số 9 Lượng Tử thần kinh.
Bản lĩnh của hắn chỉ có một, đó là dùng cái gọi là bộ não máy tính lượng tử của hắn để tiến hành mô phỏng tình hình thực tế.
Người này tự xưng chỉ cần có đủ số lượng lớn số liệu, hắn có thể dự đoán tương lai.
Nhưng bản lĩnh này làm sao có thể đ·á·n·h bại Mạc Thu?
Vân Tr·u·ng Hạc tay trói gà không chặt, chỉ cần bị Mạc Thu chạm vào, chắc chắn sẽ c·hết!
Lượng Tử nói, muốn đ·á·n·h bại Mạc Thu, hắn cần đến đài luận võ để thu thập số liệu.
Cho nên Vân Tr·u·ng Hạc đã sớm đi bố trí sân đấu võ.
...
Đài luận võ do hai bên cùng xây dựng, do Chư Hầu liên minh đại hội giám sát toàn bộ quá trình xây dựng.
Địa điểm là ở biên giới l·i·ệ·t Phong cốc và Tẩy Ngọc thành.
Số 9 Lượng Tử nhập vào thân, Vân Tr·u·ng Hạc cưỡi ngựa, phi nước đại trong phạm vi mấy chục dặm xung quanh đài luận võ, thu thập các loại số liệu khó hiểu.
Vân Tr·u·ng Hạc không hiểu, cũng không thể hỏi.
Ròng rã thu thập suốt hai ngày hai đêm.
Đêm mùng tám tháng sáu!
Ngày kia chính là ngày quyết đấu sinh tử, vạn chúng chú mục!
Lượng Tử rốt cục cũng bảo Vân Tr·u·ng Hạc dừng lại, hắn đã thu thập đủ chi tiết.
Sau đó, Vân Tr·u·ng Hạc cảm thấy đại não của mình càng ngày càng nóng, phảng phất như sắp nổ tung.
Bởi vì quả thực có vô số số liệu tuôn ra, hơn nữa còn đang điên cuồng tính toán.
Mấy canh giờ sau, tất cả tính toán dừng lại.
Đại não của Vân Tr·u·ng Hạc cũng nguội đi.
Lúc này, đã là rạng sáng ngày mùng 9 tháng 6, chỉ còn một ngày nữa là đến ngày quyết đấu với Mạc Thu.
Vân Tr·u·ng Hạc không kịp chờ đợi hỏi: "Thế nào? Tìm được cách đ·á·n·h bại Mạc Thu chưa? Trận quyết đấu này có thể thắng không?"
Lượng Tử thản nhiên nói: "Tìm được rồi, tất thắng không thể nghi ngờ, không tốn nhiều sức."
...
Chú thích: Hôm nay đổi mới 16,000 chữ, Nguyệt Phiếu Bảng không trụ được, huynh đệ nào có phiếu còn chưa ra tay sao? Bánh ngọt lệ rơi đầy mặt, dập đầu với chư vị ân công.
"Số 8 Beethoven đâu?" Vân Tr·u·ng Hạc kinh ngạc hỏi.
Trước mắt, trong số những người bị bệnh tâm thần này, không có Beethoven.
"Viện trưởng, ngài quên rồi sao? Hắn vẫn luôn bị khóa ở tầng hầm."
Vân Tr·u·ng Hạc kinh ngạc nói: "Có sao? Lần trước hắn rõ ràng có ở đây."
"Đây chẳng qua là ảo giác của ngài mà thôi."
Vân Tr·u·ng Hạc nói: "Vậy các ngươi đi xuống tầng hầm, đem hắn thả ra đi."
"Chìa khóa tầng hầm chỉ có viện trưởng mới có, cho nên cần ngài tự mình đi."
Vân Tr·u·ng Hạc lập tức giật nảy mình.
Đây chính là ở trong giấc mộng, cho nên bệnh viện tâm thần X này không phải là thật, chẳng lẽ còn có thể thăm dò được sao?
Trước đây hắn chưa từng thử qua, mỗi lần muốn rút ra người bệnh tâm thần, quang trụ liền bắt đầu lấp lóe. Vị trí của Vân Tr·u·ng Hạc thường không đổi, hắn cũng chưa từng đứng dậy đi lại.
Bởi vì hắn cảm thấy đây là một giấc mộng, đi tới đi lui cũng không có ý nghĩa gì.
Số 24 nói: "Viện trưởng đại nhân, tháng tiếp theo ngài xác định không cần chúng ta hầu hạ sao? Nửa năm nay chúng ta ở chung rất vui vẻ."
Vân Tr·u·ng Hạc nói: "Ta cũng rất vui vẻ, nhưng tạm thời không cần."
Lập tức, hai bóng đen từ thân thể Vân Tr·u·ng Hạc tách ra, chính là số 23 Da Vinci và số 24 Âm Ma.
Hai người trở lại chỗ ngồi, còn có chút lưu luyến không rời.
Vân Tr·u·ng Hạc đột nhiên hỏi: "Da Vinci, sắp tới chúng ta sẽ không thể gặp mặt trong một thời gian dài, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?"
Số 23 Da Vinci nói: "Cứ nói."
Vân Tr·u·ng Hạc nói: "Tấm bản đồ kho báu kia chúng ta đã nghiên cứu hơn một ngàn lần, không phát hiện được gì cả, theo ý ngươi, tấm bản đồ kho báu này có thật không? Bên trong thật sự có vị trí lăng mộ Nộ Đế sao?"
Số 23 Da Vinci nói: "Có chứ?"
Vân Tr·u·ng Hạc nói: "Vậy ngươi cảm thấy ta nên xử lý tấm bản đồ kho báu này như thế nào?"
Số 23 Da Vinci nói: "Thứ đồ bỏ đi này, đốt quách đi cho rồi."
Hả?!
Thật sự đốt sao, ngươi nói vậy là giận dỗi hay là nghiêm túc vậy?
Bởi vì trong khoảng thời gian này, Da Vinci nhập vào thân Vân Tr·u·ng Hạc nghiên cứu tấm bản đồ kho báu, nhưng không thu được gì, nên sinh ra bực tức.
Trước tiên đem tấm bản đồ kho báu để qua một bên, đi tìm Beethoven trước đã.
Lục Chỉ Cầm Ma Beethoven mới là sát thủ then chốt tiếp theo.
Có thể đoạt lại Lạc Diệp lĩnh hay không, mấu chốt là đ·á·n·h bại Mạc Thu.
Vân Tr·u·ng Hạc rời khỏi vị trí của mình. Nơi này hẳn là một phòng họp nhỏ của bệnh viện tâm thần X, tr·ê·n vách tường có một cánh cửa.
Chẳng lẽ thật sự có thể đẩy ra sao?
Hắn cẩn thận từng chút một đi tới trước cửa, nhẹ nhàng đẩy.
Thì ra cánh cửa này thật sự có thể đẩy ra được.
Phía sau cánh cửa là một hành lang sâu hun hút, hai bên hành lang là các phòng bệnh.
Cuối hành lang là phòng sinh hoạt chung và phòng ăn.
Vân Tr·u·ng Hạc đi dọc theo hành lang, trong lòng chợt nhớ tới một vấn đề đáng sợ, ở chỗ này sẽ không gặp gỡ Lê thượng tá cùng trượng phu của nàng là Võ khoa học gia chứ? Nếu vậy thì quá lúng túng. Vạn nhất Lê thượng tá lại nhào vào hắn, đồng thời ép hôn thì càng lúng túng hơn.
Đi đến đầu kia của hành lang, Vân Tr·u·ng Hạc đẩy cửa phòng ăn kiêm phòng sinh hoạt chung ra.
Bên trong trống rỗng, không một bóng người.
Đáng lẽ trong này phải có bác gái phòng bếp, còn có hai tiểu y tá phòng thủ. Bên trái có một người rất đáng yêu, giọng nói vô cùng dễ nghe, miệng nhỏ rất ngọt ngào, eo nhỏ thì rất có lực. Đừng hỏi hắn vì sao biết, hắn cũng bị ép buộc thôi, quá đẹp trai cũng là một nỗi buồn.
Sau đó, Vân Tr·u·ng Hạc đi dạo khắp bệnh viện tâm thần X.
Bệnh viện tâm thần này rất lớn, tòa cao ốc này mỗi tầng rộng hơn hai ngàn mét vuông, tổng cộng có mười chín tầng.
Phía tr·ê·n mỗi tầng đều là các loại phòng thí nghiệm và thư viện.
Trước kia, khi Vân Tr·u·ng Hạc đảm nhiệm viện trưởng, hắn cũng không có đi dạo kỹ những nơi này. Bởi vì nơi này là bộ môn phụ trách chế, Vân Tr·u·ng Hạc là viện trưởng, cũng chỉ phụ trách bệnh viện tâm thần bộ.
Phòng thí nghiệm, phòng tài liệu, đều có người chuyên môn phụ trách.
Lúc này, Vân Tr·u·ng Hạc mới phát hiện tòa nhà này lại có nhiều phòng thí nghiệm như vậy, hơn nữa đều là những phòng thí nghiệm rất hiện đại, từ vật lý, hóa học, đến sinh vật, các loại phòng thí nghiệm đều có đủ.
Thậm chí có một số phòng thí nghiệm Vân Tr·u·ng Hạc không hiểu nổi, bên trong rốt cuộc đang thí nghiệm cái gì, đang nghiên cứu cái gì.
Lúc này, Vân Tr·u·ng Hạc tiến vào những phòng thí nghiệm này, tất cả dụng cụ, tất cả tư liệu đều được bày biện hoàn chỉnh ở đó.
Chuyện này có chút kỳ quái, bởi vì có rất nhiều phòng thí nghiệm Vân Tr·u·ng Hạc chưa từng vào, cho nên không hình thành ký ức, vậy mà lại xuất hiện trong giấc mộng của hắn?
Hơn nữa những phòng thí nghiệm này quá mức chân thật, từng chi tiết của những dụng cụ thí nghiệm kia đều hoàn chỉnh, đưa tay s·ờ, còn có cảm giác chân thật.
Hơn nữa, Vân Tr·u·ng Hạc căn bản không nhận biết được rất nhiều dụng cụ thí nghiệm.
Điều này không phù hợp với nguyên lý của giấc mộng, bởi vì trong giấc mộng rất nhiều chi tiết đều mơ hồ.
Còn có thư viện ở bên trong, Vân Tr·u·ng Hạc tùy ý rút ra một quyển sách đều có thể lật ra đọc, mỗi trang đều có nội dung cụ thể.
Cái này... Đây quả là kinh dị.
Sau đó, Vân Tr·u·ng Hạc đi thao tác những dụng cụ cỡ lớn trong bệnh viện tâm thần, vậy mà chúng đều có thể khởi động.
Mẹ kiếp!
Đây là cái quỷ gì vậy?
Tại sao lại thành ra như vậy?
Hơn nữa điều này có ý nghĩa gì, đây đều là thao tác trong mơ.
Bệnh viện tâm thần X này rốt cuộc dùng để làm gì?
Vân Tr·u·ng Hạc đi tới tầng cao nhất.
Trước kia, khi còn ở Địa Cầu, thang máy từ tầng chín trở lên không mở ra cho Vân Tr·u·ng Hạc.
Tầng cao nhất càng là cấm địa của Vân Tr·u·ng Hạc, đừng nói chưa từng tới, cơ hồ chưa từng nghe ai nói qua về tầng cao nhất.
Lúc này, Vân Tr·u·ng Hạc đi tới tầng cao nhất, đẩy cửa ra xem xét.
Bên trong cũng trống rỗng, không một bóng người.
Toàn bộ tầng cao nhất rộng 2000 mét vuông, nhưng bên trong chỉ có một đồ vật.
Siêu máy tính.
Một chiếc siêu máy tính đang hoạt động.
Tương tự, những siêu máy tính này cũng có thể thao tác được.
Nhưng điều này đối với Vân Tr·u·ng Hạc mà nói, cũng không có ý nghĩa, bởi vì hắn căn bản không cần siêu máy tính để tính toán bất cứ thứ gì.
Tạm gác lại sự chấn kinh trong lòng, Vân Tr·u·ng Hạc xuống lầu, đi tới tầng hầm.
Phòng giam phía trước tầng hầm chính là nơi giam giữ Beethoven.
Vân Tr·u·ng Hạc móc chìa khóa ra.
Hả? Chìa khóa này của hắn từ đâu mà có?
Mở cửa xong, Beethoven bị khóa tr·ê·n một chiếc ghế điện, hai tay hai chân đều bị xiềng xích khóa chặt.
Mắt bị che kín, miệng bị bịt.
"Beethoven, ta là viện trưởng, ta mở khóa cho ngươi, ngươi tuyệt đối không được nổi điên." Vân Tr·u·ng Hạc nói: "Kỳ lạ thật, rõ ràng ngươi đã từng nhập vào ta một lần, tại sao lúc này lại bị xích ở đây?"
Beethoven không nói gì.
Vân Tr·u·ng Hạc mở khóa cho hắn, toàn bộ quá trình Beethoven tỏ ra rất bình tĩnh.
"Ta muốn luận võ với người khác, ngươi có thể dùng đàn g·iết c·hết một đ·ị·c·h nhân không?" Vân Tr·u·ng Hạc hỏi.
"Có thể!" Beethoven vung vẩy ngón tay trong không trung. Hắn không mở miệng nói chuyện, mà dùng ngón tay khuấy động không khí, phát ra sóng âm, hoàn toàn giống hệt tiếng nói chuyện.
Trong nháy mắt, Vân Tr·u·ng Hạc bị dọa cho ngây người.
Biết ngươi bá đạo, nhưng không ngờ lại bá đạo đến mức này? Dùng ngón tay rung động là có thể phát ra tiếng người.
"Nhưng ta cần tất cả số liệu thân thể của người này, điều này cần số 23, số 24 phối hợp." Beethoven tiếp tục huy động ngón tay, phát ra âm thanh.
Vân Tr·u·ng Hạc nói: "Đã thu thập được số liệu thân thể của đ·ị·c·h nhân, bản vẽ giải phẫu cũng vẽ được mười mấy bức."
Sau đó, Vân Tr·u·ng Hạc mang th·e·o Beethoven đi vào phòng họp nhỏ, tìm một vị trí rồi ngồi xuống.
Bây giờ, 26 vị trí rốt cục cũng kín chỗ.
Vân Tr·u·ng Hạc nói: "Ở đây, ta nhấn mạnh một chút, lần này ta muốn quyết đấu với người khác, cực kỳ quan trọng. Không những liên quan đến nhiệm vụ của ta thành công hay thất bại, mà còn liên quan đến tính mạng của ta."
Trước mắt, thái độ của 26 người bệnh tâm thần không có bất kỳ biến hóa nào, ít nhất nhìn qua, bọn họ không quan tâm lắm đến sống c·hết của viện trưởng.
Nhưng rất bình thường, bọn hắn đều là những kẻ điên, đến sống c·hết của bản thân còn không thèm để ý, trong số này có một số người bệnh tâm thần khi ở bệnh viện tâm thần X, phần lớn thời gian đều tìm cách tự t·ử.
Vân Tr·u·ng Hạc nói: "Cho nên ta rất cần người bệnh tâm thần số 8 Beethoven làm bạn trong vòng một tháng, có thể trực tiếp chọn trúng hắn không?"
Một lát sau, một thanh âm vang lên: "Không thể."
Ta dựa vào, biết ngay là kết quả này mà.
"Có thể bắt đầu chưa?" Thanh âm kia hỏi.
Vân Tr·u·ng Hạc nói: "Bắt đầu đi."
Toàn bộ phòng họp nhỏ lập tức tối sầm lại, sau đó một đạo quang trụ chiếu xuống, rọi vào mặt của một người bệnh tâm thần nào đó.
Quỷ tha ma bắt, người này là ai? Vân Tr·u·ng Hạc chưa từng chú ý tới người bệnh tâm thần này.
Nhưng rất nhanh, quang trụ bắt đầu biến ảo di động, mỗi lần biến ảo, đều ngẫu nhiên chiếu xạ vào khuôn mặt của một người bệnh tâm thần nào đó.
Sau đó, tốc độ biến ảo của quang trụ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.
"Sưu sưu sưu sưu..."
5, 4, 3, 2, 1!
Đếm ngược kết thúc.
Quang trụ di động, trong nháy mắt dừng lại.
Vân Tr·u·ng Hạc đầu tiên là mừng như điên, bởi vì khi hắn đếm ngược kết thúc, quang trụ vừa vặn chiếu vào mặt Beethoven.
Nhưng một giây sau, hắn lại buồn rười rượi.
Bởi vì quang trụ này lại di chuyển một chút, chiếu lên thân một người khác.
Chính là người bệnh tâm thần số 9 ở ngay sát vách số 8, Lượng Tử.
Tại sao lại là ngươi?
Ta muốn rõ ràng là số 8 Beethoven cơ mà?
Số 9 Lượng Tử cũng ngơ ngác, tại sao lại là ta? Ta không muốn ra ngoài, không muốn rời khỏi nơi này.
Những người bệnh tâm thần này, có người không thể chờ đợi được để theo Vân Tr·u·ng Hạc ra ngoài trải nghiệm, không cần phải bị nhốt ở đây.
Nhưng có một số người bệnh tâm thần căn bản không muốn ra viện.
Lượng Tử chỉ muốn không ngừng mô phỏng nhân sinh trong đầu, căn bản không muốn ra ngoài. Tốt nhất là ta cứ ngồi xổm trong góc tường, không ai thèm để ý tới ta.
Vân Tr·u·ng Hạc đành bó tay chịu trói.
Quỷ tha ma bắt cái bệnh viện tâm thần X, ngươi không thể thuận theo ta một lần sao?
Mỗi lần ta muốn người bệnh tâm thần nào, chưa từng chọn trúng được người đó.
Một lần cũng không có.
Nhưng có một điểm rất kỳ quái là, mỗi lần bệnh viện tâm thần này dường như còn hiểu rõ hơn Vân Tr·u·ng Hạc, biết hắn cần gì.
Cho nên, mỗi lần rút ra người bệnh tâm thần, ngược lại càng phù hợp với Vân Tr·u·ng Hạc hơn.
Đây... Đây chính là điển hình của việc, ta không cần ngươi nghĩ, ta muốn ta nghĩ.
Hơn nữa, sau khi đã rút ra, kết quả không thể thay đổi.
Người bệnh tâm thần số 9 Lượng Tử, có chút không cam tâm tình nguyện đứng dậy.
Vân Tr·u·ng Hạc nói: "Lượng Tử, sắp tới ta muốn luận võ với một người, võ công của người kia cao gấp vạn lần ta, chỉ cần nửa ngón tay của hắn chạm vào ta, ta chắc chắn phải c·hết. Ngươi có thể nói cho ta biết, làm thế nào để đ·á·n·h bại hắn không?"
Lượng Tử nói: "Tạm thời chưa biết, trước mắt số liệu thiếu nghiêm trọng, không thể tiến hành mô phỏng tình hình thực tế."
"Ta..." Vân Tr·u·ng Hạc mắng một tiếng.
Sau đó, hắn kinh ngạc phát hiện một chuyện, Beethoven tr·ê·n chỗ ngồi phía trước đã không thấy đâu nữa.
Mẹ kiếp!
Mới có một lát, ngươi đã đi đâu rồi?
Vân Tr·u·ng Hạc không khỏi hỏi: "Số 8 Beethoven đâu? Hắn đi đâu rồi?"
"Hắn bị ngài khóa ở tầng hầm?" Một thanh âm khác vang lên.
Mẹ nó, không phải ta vừa mới thả hắn ra sao? Sao lại bị khóa vào tầng hầm rồi?
Bệnh viện tâm thần X trong giấc mộng này là trong nháy mắt thiết lập lại sao? Chỉ cần sau khi rút ngẫu nhiên kết thúc, bối cảnh lập tức thiết lập lại?
Bây giờ, Vân Tr·u·ng Hạc đã hiểu, trong bệnh viện tâm thần X, số 8 Beethoven là nhân vật nguy hiểm nhất, luôn luôn bị khóa ở tầng hầm.
Vậy bây giờ cũng như vậy, muốn rút được Beethoven, độ khó vô cùng lớn.
Có lẽ bệnh viện tâm thần X này coi Beethoven là đòn sát thủ.
Thôi thì, số 9 Lượng Tử thì số 9 Lượng Tử vậy.
Vân Tr·u·ng Hạc cũng phát hiện bệnh viện tâm thần này quả thực hiểu rõ hắn cần gì hơn cả bản thân hắn.
Còn về việc Lượng Tử nhập vào thân, làm thế nào để đ·á·n·h bại Mạc Thu thiếu chủ võ công cường hoành vô song, thì chỉ có trời mới biết.
...
Ngày hôm sau tỉnh lại, Hứa An Đình tiểu thư tỷ hầu hạ Vân Tr·u·ng Hạc rửa mặt, đồng thời làm điểm tâm cho hắn.
"Đình nhi, gần đây có viết khúc từ nào không?" Vân Tr·u·ng Hạc hỏi.
Đây là ám hiệu giao lưu giữa Vân Tr·u·ng Hạc và nàng.
Bởi vì nàng chỉ là thị thiếp của Vân Tr·u·ng Hạc, bên cạnh còn có những thị nữ khác, nói chuyện không tiện.
Phong Hành Diệt đại nhân có bất kỳ tin tức gì, đều sẽ truyền cho Hứa An Đình, sau đó Hứa An Đình truyền lại cho Vân Tr·u·ng Hạc.
Mà loại tin tình báo này được truyền bá bằng một phương pháp tuyệt mật, đó là diễn tấu khúc từ.
Nếu Vân Tr·u·ng Hạc hỏi nàng có khúc từ mới hay không, nàng nói không có, thì chính là không có tình báo mới.
"Có, đại nhân muốn nghe không?" Hứa An Đình tiểu thư tỷ hỏi.
Vân Tr·u·ng Hạc nói: "Đương nhiên."
Hứa An Đình tiểu thư tỷ nói: "Vậy chờ cơm nước xong, ta sẽ diễn tấu cho ngài nghe."
Sau khi ăn xong điểm tâm.
Mấy thị nữ giúp thu dọn bát đũa, mấy thị nữ khác quét dọn ở đây.
Hứa An Đình tiểu thư tỷ bắt đầu đ·á·n·h đàn, có hai thị nữ vẫn chưa ra ngoài, mà tiếp tục làm việc bên trong.
Những thị nữ này có người do Lãnh Bích an bài tới, có người thậm chí do Sở Chiêu Nhiên an bài.
Không phải Tỉnh Tr·u·ng Nguyệt không tin tưởng Vân Tr·u·ng Hạc, đây chỉ là giám thị nội bộ bình thường.
Phía Lãnh Bích cũng như vậy, Sở Chiêu Nhiên cũng thế.
Toàn bộ cao tầng l·i·ệ·t Phong thành đều có mật thám của Lãnh Bích.
Hứa An Đình bắt đầu diễn tấu khúc từ.
Thật sự là êm tai, rất hay.
Nhưng Vân Tr·u·ng Hạc nghe được không phải khúc từ, mà là các con số.
Thế giới này không có khuông nhạc, cũng không có giản phổ, cho nên đây là phương pháp truyền tin tình báo tốt nhất.
Vân Tr·u·ng Hạc vừa nghe khúc từ, vừa vẽ khuông nhạc trong lòng, sau đó phiên dịch chúng thành tình báo.
Câu tình báo đầu tiên đã khiến Vân Tr·u·ng Hạc kinh hãi.
"Vân Vạn Huyết chính là nội ứng của chúng ta!"
Ta...
Lại nữa?
Trước đó là Văn Sơn tiên sinh, bị Vân Tr·u·ng Hạc g·iết c·hết.
Hiện tại, Vân Vạn Huyết lại bị Vân Tr·u·ng Hạc g·iết c·hết.
Đạm Đài gia tộc không phải nói Vân Vạn Huyết đã khai rằng hắn là nội ứng của Nam Chu đế quốc sao? Sao lại biến thành nội ứng của Hắc Long Đài, Đại Doanh đế quốc rồi?
Trong này có vấn đề, khẳng định không phải Vân Vạn Huyết xương cốt cứng rắn, cố ý khai sai tin tức, mà là Đạm Đài Diệt Minh có ý đồ lừa dối Vân Tr·u·ng Hạc.
"Tuy nhiên, Vân Vạn Huyết không phải nội ứng nòng cốt của chúng ta, hơn nữa lại tham lam hèn hạ, không có chút trung thành nào, chúng ta dùng sinh tử khống chế hắn, cho nên người này c·hết không có gì đáng tiếc."
Như vậy mới phù hợp với tính cách của Vân Vạn Huyết, Vân Tr·u·ng Hạc trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút.
Chỉ có điều, như vậy thì viên dạ minh châu kia là Đại Doanh đế quốc để Vân Vạn Huyết giao cho Đạm Đài Diệt Minh, cho nên người muốn g·iết c·hết Đạm Đài Diệt Minh là Đại Doanh đế quốc.
Kết quả, Vân Tr·u·ng Hạc lại ra tay cứu hắn.
Cái này... Chuyện này thật là...
"Ngươi cứu chữa Đạm Đài Diệt Minh, nhưng không có vấn đề gì cả. Toàn bộ Vô Chủ chi địa, ngươi là nội ứng cấp cao nhất, cấp độ ưu tiên chiến lược cao nhất, vì chấp hành nhiệm vụ chiến lược của ngươi, tất cả những thứ khác đều có thể nhượng bộ."
"Hai đại đế quốc, trăm vạn đại quân đã tập kết xong, đại chiến nhất định sẽ bùng nổ trong năm nay, xem tiến độ nhiệm vụ khẩn cấp của ngươi."
"Theo phỏng đoán của chúng ta, thủ lĩnh tình báo của Nam Chu đế quốc, Yến Biên Tiên, đã tiến vào Vô Chủ chi địa, nhất định sẽ tới l·i·ệ·t Phong thành chắp đầu với lão thiên, ngươi hãy chú ý theo dõi."
"Đại chiến sắp bùng nổ, tiếp theo chúng ta sẽ nghĩ cách chuyển Ninh Thanh đi, mấy ngày nữa Thái A tiên sinh sẽ đến Vô Chủ chi địa, tới Đại Tây thư viện dạy học, Ninh Thanh sẽ theo hắn du lịch lên phía bắc, tiến vào Đại Doanh đế quốc."
Tin tức này cũng làm cho Vân Tr·u·ng Hạc kinh ngạc.
Lúc trước hắn còn đang nghĩ có nên làm phiền Hắc Long Đài chuyển Ninh Thanh đi không.
Không ngờ hắn còn chưa đưa ra yêu cầu, Hắc Long Đài đã bắt tay vào chuyện này.
Thái A tiên sinh tuyệt đối không thể là nội ứng của Hắc Long Đài, muốn để hắn tới Vô Chủ chi địa, cần sự vận hành của tầng lớp cao nhất Đại Doanh đế quốc.
Vậy mà, chỉ vì chuyển đi một Ninh Thanh, tầng lớp cao nhất của đế quốc lại làm to chuyện như vậy sao?
Hiện tại xem ra, tầng lớp cao nhất của đế quốc coi trọng Vân Tr·u·ng Hạc, vượt xa tưởng tượng của chính hắn.
Đây mới là điểm đáng sợ của một đế quốc đang trỗi dậy, mỗi một sự kiện đều làm đến mức cực hạn.
Cứ như vậy, mặc dù Vân Tr·u·ng Hạc chưa từng gặp qua cao tầng Hắc Long Đài, cũng chưa từng gặp qua cao tầng đế quốc, nhưng sâu trong nội tâm vẫn không kìm được dâng lên một trận cảm mến, còn có một tia trung thành.
"Cần phải tìm ra lão thiên, cần phải tìm ra lão thiên, cần phải tìm ra lão thiên."
Hứa An Đình tiểu thư tỷ diễn tấu âm điệu cuối cùng của khúc từ, lặp lại ba lần.
Có thể thấy được Hắc Long Đài của Đại Doanh đế quốc coi trọng chuyện này đến mức cực hạn.
Bởi vì tầm nhìn về sự việc không giống nhau, cho nên góc độ cũng khác.
Trong mắt Hắc Long Đài của Đại Doanh đế quốc, Vân Tr·u·ng Hạc chỉ còn cách hoàn thành nhiệm vụ một bước chân.
Chỉ cần đ·á·n·h bại Mạc Thu trong trận quyết đấu này, đoạt lại Lạc Diệp lĩnh, thì có thể cưới Tỉnh Tr·u·ng Nguyệt.
Đến lúc đó, nhiệm vụ cơ bản coi như thành công phần lớn.
Ở tầng lớp cao nhất của đế quốc Hắc Long Đài, càng gần thành công, lại càng phải cẩn thận.
Nội ứng tầng cao nhất của Nam Chu đế quốc tiềm phục ở l·i·ệ·t Phong thành, lão thiên, nếu không tìm ra được, thì phong hiểm càng cao.
Mà Vân Tr·u·ng Hạc càng hoàn thành mục tiêu, thì lão thiên này càng có khả năng phá hoại.
Trong khoảng thời gian này, Vân Tr·u·ng Hạc vẫn luôn thăm dò, tìm kiếm lão thiên này.
Nhưng thật sự không có đầu mối.
Tuy nhiên, bây giờ đối với hắn mà nói, quan trọng nhất vẫn là đ·á·n·h bại Mạc Thu trong trận luận võ.
Đi một trăm dặm, chín mươi dặm cũng chỉ là nửa chặng đường.
Đây chính là mười bước cuối cùng.
Trận quyết đấu này nếu không thắng, thì tất cả đều phí công vô ích.
Thậm chí, Vân Tr·u·ng Hạc còn có thể bị miểu sát trong trận quyết đấu.
Người đã c·hết, còn nói gì đến nhiệm vụ, còn nói gì đến cưới Tỉnh Tr·u·ng Nguyệt?
Cho nên Vân Tr·u·ng Hạc cần phải gạt bỏ hết thảy tạp niệm, thậm chí đem cả chuyện lão thiên gạt sang một bên, dốc toàn lực chuẩn bị quyết đấu với Mạc Thu.
Chỉ còn bốn ngày nữa là đến mùng mười tháng sáu.
...
Không lấy được Lục Chỉ Cầm Ma Beethoven, chỉ có người bệnh tâm thần số 9 Lượng Tử thần kinh.
Bản lĩnh của hắn chỉ có một, đó là dùng cái gọi là bộ não máy tính lượng tử của hắn để tiến hành mô phỏng tình hình thực tế.
Người này tự xưng chỉ cần có đủ số lượng lớn số liệu, hắn có thể dự đoán tương lai.
Nhưng bản lĩnh này làm sao có thể đ·á·n·h bại Mạc Thu?
Vân Tr·u·ng Hạc tay trói gà không chặt, chỉ cần bị Mạc Thu chạm vào, chắc chắn sẽ c·hết!
Lượng Tử nói, muốn đ·á·n·h bại Mạc Thu, hắn cần đến đài luận võ để thu thập số liệu.
Cho nên Vân Tr·u·ng Hạc đã sớm đi bố trí sân đấu võ.
...
Đài luận võ do hai bên cùng xây dựng, do Chư Hầu liên minh đại hội giám sát toàn bộ quá trình xây dựng.
Địa điểm là ở biên giới l·i·ệ·t Phong cốc và Tẩy Ngọc thành.
Số 9 Lượng Tử nhập vào thân, Vân Tr·u·ng Hạc cưỡi ngựa, phi nước đại trong phạm vi mấy chục dặm xung quanh đài luận võ, thu thập các loại số liệu khó hiểu.
Vân Tr·u·ng Hạc không hiểu, cũng không thể hỏi.
Ròng rã thu thập suốt hai ngày hai đêm.
Đêm mùng tám tháng sáu!
Ngày kia chính là ngày quyết đấu sinh tử, vạn chúng chú mục!
Lượng Tử rốt cục cũng bảo Vân Tr·u·ng Hạc dừng lại, hắn đã thu thập đủ chi tiết.
Sau đó, Vân Tr·u·ng Hạc cảm thấy đại não của mình càng ngày càng nóng, phảng phất như sắp nổ tung.
Bởi vì quả thực có vô số số liệu tuôn ra, hơn nữa còn đang điên cuồng tính toán.
Mấy canh giờ sau, tất cả tính toán dừng lại.
Đại não của Vân Tr·u·ng Hạc cũng nguội đi.
Lúc này, đã là rạng sáng ngày mùng 9 tháng 6, chỉ còn một ngày nữa là đến ngày quyết đấu với Mạc Thu.
Vân Tr·u·ng Hạc không kịp chờ đợi hỏi: "Thế nào? Tìm được cách đ·á·n·h bại Mạc Thu chưa? Trận quyết đấu này có thể thắng không?"
Lượng Tử thản nhiên nói: "Tìm được rồi, tất thắng không thể nghi ngờ, không tốn nhiều sức."
...
Chú thích: Hôm nay đổi mới 16,000 chữ, Nguyệt Phiếu Bảng không trụ được, huynh đệ nào có phiếu còn chưa ra tay sao? Bánh ngọt lệ rơi đầy mặt, dập đầu với chư vị ân công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận