Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 335: Lực lượng mạnh nhất! Vân Trung Hạc điên cuồng trang bức!

**Chương 335: Lực Lượng Mạnh Nhất! Vân Trung Hạc Điên Cuồng Trang Bức!**
Tỉnh Trung Nguyệt rốt cuộc đã trở về phủ tổng đốc, sau đó thấy được phong thư do Vân Trung Hạc để lại.
"Nguyệt nương, thực xin lỗi."
"Những năm gần đây, nàng đã phải chịu rất nhiều oan ức, vì bảo vệ con của chúng ta, vì bảo vệ hơn một ngàn người đi theo nàng, mỗi ngày nàng đều giãy giụa trong Địa Ngục, vì trở nên mạnh mẽ, vì thuế biến, nàng đã trải qua vô số khổ sở."
"Trái lại ta, ở Tân Đại Viêm đế quốc lại cưới vợ sinh con, quả thực là đệ nhất đại nhân cặn bã của thiên hạ."
"Ta đã không hoàn thành trách nhiệm của một người trượng phu, ta cũng không hoàn thành trách nhiệm của một người cha."
"Hắc Viêm đế quốc đã cứu tính mạng của nàng và con, nàng có phần thua thiệt đối với Hắc Long Vương, không thể phản bội."
"Mà ta, Vân Trung Hạc, sao lại không phải thiếu hắn một cái ân tình to lớn."
"Cho nên, làm một người trượng phu, làm phụ thân của hai đứa nhỏ, ta không thể để nàng đứng ở phía trước gánh chịu hết thảy."
"Ta đi Hắc Viêm đế quốc, ta đi gặp Hắc Long Vương."
"Ta sẽ cố gắng tranh thủ kết quả tốt nhất."
"Hắc Viêm cũng là Đại Viêm, Tân Viêm cũng là Đại Viêm, một bút không viết ra được hai chữ Viêm."
"Nếu hai nhà có thể liên hợp, hỗ trợ lẫn nhau, chống lại Đại Hàm ma quốc thì đương nhiên là tốt nhất."
"Nếu như đàm luận không ra kết quả tốt nhất, ít nhất ta có thể trả hết ân tình của hắn, như vậy nàng sẽ không còn thua thiệt hắn."
"Chờ ta!"
...
Thư của Vân Trung Hạc đơn giản, thẳng thắn, không ủy mị.
Thế nhưng Tỉnh Trung Nguyệt lại run rẩy cả người, lạnh toát cả người.
Bởi vì nàng biết, Hắc Long Vương này nguy hiểm đến mức nào, đáng sợ đến mức nào.
Đàm phán? Loại chuyện này tuyệt đối không thể tồn tại, ở trước mặt hắn, hoặc là quỳ xuống thần phục, hoặc là chết.
Vân Trung Hạc chạy tới cùng Hắc Long Vương đàm phán, chẳng phải là cửu tử nhất sinh sao?
Trong đầu Tỉnh Trung Nguyệt không hiểu sao lại hiện ra một màn năm đó ở Vô Chủ chi địa, Yến Biên Tiên một kiếm đâm xuyên qua Vân Trung Hạc.
Bi kịch này lẽ nào lại muốn tái diễn sao?
Lập tức, Tỉnh Trung Nguyệt xông ra khỏi phủ tổng đốc, lao về phía mặt biển, leo lên một chiếc Hắc Long Thuyền, trở về Hắc Viêm đế quốc!
...
Ở trên không trung, Vân Trung Hạc nhìn thấy Hắc Viêm đế quốc trong truyền thuyết này.
Quả thực rất thần bí, đặc thù, quỷ dị.
Nó và Tân Đại Viêm đế quốc hoàn toàn là hai thái cực.
Tân Đại Viêm đế quốc phồn hoa sáng chói, khắp nơi tràn ngập hơi thở văn minh.
Mà Hắc Viêm đế quốc này, khắp nơi đều là những kiến trúc cổ quái, ly kỳ.
Thạch tháp màu đen, vươn thẳng tới tận trời.
Nhà xây dựng ở trên đại thụ.
Trong vách núi to lớn khoét rỗng, bên trong lít nha lít nhít đều là nhà ở.
Ngoài ra, kiến trúc đáng chú ý nhất chính là, cự miếu, còn có Kim Tự Tháp.
Toàn bộ Hắc Viêm đế quốc, lọt vào trong tầm mắt, khắp nơi đều là nhà lá, nhà gỗ, giống như xã hội nguyên thủy.
Phảng phất như gặp được khu dân nghèo lớn nhất từ trước tới nay, bởi vì thời tiết nóng bức, cho nên vô số người đều trần truồng, như là gia súc, lao động ở trên mặt đất.
Thế nhưng giữa những nhà lá, nhà gỗ này, lại sừng sững những Kim Tự Tháp to lớn, giống như núi, lộ ra rộng lớn thần bí.
Ngoài Kim Tự Tháp ra, còn có những cự thạch miếu thờ mang phong cách kiến trúc phương đông.
Nếu Vân Trung Hạc không đoán sai, những Kim Tự Tháp này chính là nơi ở của thuật sĩ thị tộc. Cự thạch miếu thờ là nơi ở của chiến sĩ thị tộc.
Ở Hắc Viêm đế quốc này, ngoại trừ chiến sĩ và tế sư, tất cả những người khác đều là sâu kiến.
Chiến sĩ và tế sư ở trên những kiến trúc cao lớn, quan sát cả đời.
Thường dân ở trên mặt đất nhà gỗ, mà vô số nô lệ, ở trong nhà lá.
Vân Trung Hạc chưa từng nhìn qua Đại Hàm ma quốc, không biết nó ra sao.
Thế nhưng Hắc Viêm đế quốc trước mắt, đã cho hắn một loại đánh thẳng vào thị giác mạnh mẽ, tràn đầy cảm giác kỳ huyễn.
Bởi vì những chiến sĩ thị tộc này, còn có tế sư Kim Tự Tháp, so với kiến trúc của Tân Đại Viêm đế quốc còn rộng lớn hơn, hoàn toàn tạo thành sự chênh lệch rõ ràng với những nhà lá kia.
Biệt thự một tỷ USD của nhà giàu nhất Ấn Độ, nằm ngay cạnh xóm nghèo lít nha lít nhít.
Mà sự chênh lệch của Hắc Viêm đế quốc trước mắt này, thậm chí còn vượt xa.
Hình ảnh này, quả thực tràn đầy chủ nghĩa hậu hiện đại.
Đây thật sự là một quốc gia có sức sản xuất cực kỳ lạc hậu, ngoại trừ một số ít chiến sĩ và tế sư, tuyệt đại bộ phận người dân có cuộc sống không bằng heo chó. Không nói đến tôn nghiêm loại đồ vật xa xỉ này, ăn cũng không bằng heo chó.
Toàn bộ quốc gia, lít nha lít nhít đều là vườn trái cây, đồng ruộng, nhìn không thấy bờ bến.
Đây cũng là đất canh tác phì nhiêu nhất trên thế giới, hơn nữa mưa nhiều, thời tiết nóng bức, hẳn là có sản lượng cao nhất.
Khách quan mà nói, Tân Đại Viêm đế quốc quá lạnh, không thích hợp cho việc trồng trọt.
Thế nhưng sản lượng canh tác của Hắc Viêm đế quốc này rất thấp, ngược lại, Tân Đại Viêm đế quốc có diện tích canh tác hữu hiệu không nhiều, nhưng lại sản xuất ra lượng lương thực vượt xa nhu cầu cần thiết.
"Két..."
Bỗng nhiên, mấy chục con kền kền xông tới từ phía đối diện.
Đây là kền kền sau khi biến dị? Hình thể lại to lớn đến vậy? Kền kền trên Địa Cầu nhiều lắm cũng chỉ dài một mét hai, mà kền kền ở đây dài hai mét, nặng hơn một trăm cân.
Hơn nữa, những con kền kền này, tràn đầy tính công kích, khát máu hung tàn.
Mỏ sắc bén, móng vuốt sắc bén, trực tiếp muốn điên cuồng tấn công chiếc phi thuyền này.
May mắn hình thể của chúng không lớn hơn, nếu không thì trực tiếp có thể cưỡi người đi.
Binh sĩ trên phi thuyền lập tức lấy ra súng trường, vươn ra lỗ bắn, định bắn giết những con kền kền này.
"Không được bắn giết." Vân Trung Hạc nói.
Viên thiếu tá nói: "Bệ hạ, có thể chúng sẽ xé rách phi thuyền của chúng ta, cứ tiếp tục như vậy, phi thuyền sẽ có nguy cơ rơi xuống."
Vân Trung Hạc nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại hai loại kỹ năng của người bệnh tâm thần, Beethoven và Con Của Biển.
Beethoven là âm ba công kích, Con Của Biển là có thể giao tiếp với động vật.
Kết hợp hai loại kỹ năng này, sau đó Vân Trung Hạc bỗng nhiên phát ra một tiếng huýt sáo.
Tiếng huýt sáo này, người đứng bên cạnh gần như không nghe được, là một loại sóng âm có tần số rất cao.
"Phanh..."
Tiếng huýt sáo này phảng phất như nổ tung trong không khí, sau đó những con kền kền này trong nháy mắt hoảng sợ bay tứ tán.
Một màn này lập tức khiến các quan binh trên phi thuyền sợ ngây người, bệ hạ lại có kỹ năng như vậy, thật quá kinh diễm.
...
Trong bóng tối.
Toàn bộ Hắc Viêm đế quốc gần như chìm trong bóng tối, chỉ có mấy nơi đèn đuốc sáng trưng.
Một là chiến đấu thị tộc, một là Kim Tự Tháp, mà nơi náo nhiệt nhất, sáng nhất, chính là một nơi khác.
Sân quyết đấu to lớn, nơi đó ầm ĩ đinh tai nhức óc, truyền đến từng đợt tiếng gào thét khát máu.
Quyết đấu là hoạt động thường ngày của toàn bộ Hắc Viêm đế quốc.
Gần như mỗi ngày đều diễn ra quyết đấu.
Nô lệ đấu với nô lệ, nô lệ đấu với dã thú.
Mà ngày mùng chín hàng tháng, chính là ngày khiêu chiến quyết đấu, là ngày chiến sĩ đấu với chiến sĩ.
Hắc Viêm đế quốc tôn sùng võ lực, muốn thăng tiến, muốn có địa vị cao, rất đơn giản.
Chỉ cần không ngừng chiến đấu, không ngừng khiêu chiến là được.
Vào ngày khiêu chiến hàng tháng.
Ngươi khiêu chiến một Bách phu trưởng, dưới sự chứng kiến của vạn người, giết chết Bách phu trưởng này, vậy ngươi chính là Bách phu trưởng mới.
Khi một Vạn phu trưởng chết, mấy Thiên phu trưởng cấp võ sĩ có thể tranh đoạt vị trí này, cũng đến sân quyết đấu để quyết đấu.
Người thắng cuối cùng, chính là Vạn phu trưởng mới.
Cho nên võ sĩ của Hắc Viêm đế quốc lúc nào cũng chiến đấu, lúc nào cũng chém giết lẫn nhau.
Tàn nhẫn, khát máu.
Mà Tỉnh Trung Nguyệt khi đó, chính là dựa vào chế độ này mà giết ra.
Nàng vừa tới Hắc Viêm đế quốc, liền bước vào sân quyết đấu, không ngừng khiêu chiến, không ngừng đồ sát, không ngừng leo lên vị trí cao hơn.
Cuối cùng, ở Hắc Viêm đế quốc có được một chỗ đứng.
Hơn nữa, vì bảo vệ con mình, vì bảo vệ hơn một ngàn người mà nàng mang tới, nàng không thể không ép bản thân trở nên càng thêm cường đại.
Một lần lại một lần thuế biến, một lần lại một lần thí luyện khủng bố.
Cuối cùng, nàng trở thành một trong chín đại thân vương, bởi vì thân vương có thể có được 2000 nô lệ.
Cho nên nàng có thể che chở gần một ngàn người mà mình mang tới, mặc dù mang danh nô lệ, nhưng ít nhất sẽ không trở thành nô lệ của người khác. Mà một khi trở thành nô lệ của người khác, thì sẽ sống không bằng chết.
Trong bóng đêm, chiếc phi thuyền này chỉ có thể hạ cánh ở một vị trí nhất định.
Vân Trung Hạc nói: "Có nhìn thấy sân quyết đấu này không?"
Viên thiếu tá nói: "Đã thấy, bệ hạ."
Vân Trung Hạc nói: "Ngày mùng 9 tháng 6, ngày khiêu chiến, ta hẳn là sẽ xuất hiện ở trên sân quyết đấu to lớn này. Đến lúc đó, nếu ta bắn đạn tín hiệu, các ngươi lập tức ném viên đạn to lớn này xuống."
Ánh mắt viên thiếu tá nhìn về phía viên đạn kia, một viên đạn to lớn nặng khoảng hai tấn, bên trong chứa đầy thuốc nổ siêu mạnh.
Thiếu tá nói: "Vâng, bệ hạ!"
Sau đó, Vân Trung Hạc nói: "Bây giờ phi thuyền bay đến một nơi trống trải, không người, thả ta xuống."
Thiếu tá nói: "Bệ hạ, một mình ngài đi?"
Vân Trung Hạc nói: "Đương nhiên, ta một mình đi Hắc Viêm đế đô. Chiếc phi thuyền này không thể xảy ra chuyện, các ngươi không thể xảy ra chuyện, bởi vì khi cần thiết, ta cần sự phối hợp của các ngươi. Hắc Viêm đế quốc này cực độ tự đại, ngạo mạn, vô tri, nhưng lại kính sợ lực lượng. Nếu như nói không thông, liền ném viên đạn to lớn này xuống, tát cho chúng một cái, để chúng biết cái gì mới thật sự là lực lượng."
Thiếu tá nói: "Vâng, bệ hạ."
Sau đó, chiếc phi thuyền bay đến một nơi trống trải, vắng vẻ trên không.
Vân Trung Hạc mang theo đồ vật của mình, trực tiếp nhảy dù xuống.
...
Ngày hôm sau, Vân Trung Hạc vác một bao lớn, tiến về phía đế đô Hắc Long thành của Hắc Viêm đế quốc.
Hắc Viêm đế quốc, đế đô Hắc Long thành là một thành phố rất quỷ dị.
Thành phố không lớn, nhưng bên trong đều là võ sĩ và tế sư, cùng với nô lệ phụ thuộc của bọn họ.
Trong Hắc Long thành này, khắp nơi đều là Kim Tự Tháp rộng lớn, các đàn chiến đấu thị tộc.
Đặc biệt là tường thành của chúng, cao tới 30 mét, toàn bộ đều được xây bằng đá tảng, giống như cánh tay của người khổng lồ.
Thật sự là một thành phố cường đại mà nguyên thủy.
Gần như hắn vừa xuất hiện ở ngoài thành, lập tức bị mấy chục tên võ sĩ Hắc Long bao vây, mấy trăm bộ cung tên nhắm vào Vân Trung Hạc và những người khác.
Hắc Viêm đế quốc này có sức sản xuất thấp kém, nhưng những thứ liên quan đến võ đạo lại cực kỳ phát triển, ví dụ như áo giáp hắc ám của bọn họ, ví dụ như cung tên của bọn họ, đều tốt đến khó tin, gần như không thua kém trang bị của Đại Hàm ma quốc.
Vân Trung Hạc giơ cao hai tay nói: "Ta là quốc vương của Tân Đại Viêm đế quốc, trượng phu của nữ thân vương Tỉnh Trung Nguyệt, tới đây bái kiến hoàng đế bệ hạ của các ngươi."
Thủ lĩnh võ sĩ Hắc Long không thèm để ý, trực tiếp tiến lên bắt Vân Trung Hạc.
Trói dây thừng, bịt mắt.
"Đi!"
Một đoàn người Vân Trung Hạc, bị hơn ngàn tên võ sĩ áp giải đi.
Trên đường đi, mắt hắn luôn bị bịt kín, hoàn toàn không nhìn thấy cảnh vật bên ngoài.
...
Liên tục leo núi, hơn nữa thời tiết rất nóng bức, tiếp theo là leo bậc thang, cuối cùng cảm thấy mát mẻ.
Hiển nhiên là đã tiến vào một kiến trúc nào đó, hơn nữa công trình kiến trúc này rất lớn, bởi vì tiếng bước chân rất vang vọng.
Sau khi tiến vào công trình kiến trúc này, không dừng lại, đi thẳng, đi thẳng, xuống bậc thang.
Nhiệt độ không khí xung quanh càng ngày càng mát, hiển nhiên là đã xuống dưới lòng đất.
"Đến rồi, đi vào đi." Thủ lĩnh chiến sĩ kia nói.
Vân Trung Hạc bị giật khăn bịt mắt ra, đây là tầng hầm, mấy chục tên lính của Vân Trung Hạc đều bị tách ra.
Phía trước là một gian thạch thất, rộng khoảng mười mấy mét vuông.
Vân Trung Hạc đi vào, trong này tất cả đều là đá, ghế đá, bàn đá, giường đá.
Nằm trên giường đá, Vân Trung Hạc nói: "Vị tướng quân này, xin hãy bẩm báo ta muốn gặp hoàng đế của các ngươi."
"Ngươi còn chưa xứng." Thủ lĩnh võ sĩ cười lạnh khinh thường nói.
Thật kỳ lạ, mỗi võ sĩ của Hắc Viêm đế quốc đều có cảm giác ưu việt rất mạnh, phảng phất như ngoại trừ bọn họ, tất cả mọi người trên thế gian đều là sâu kiến.
Cảm giác ưu việt này, Vân Trung Hạc từng thấy ở trên người công dân Tân Đại Viêm đế quốc, nhưng võ sĩ của Hắc Viêm đế quốc còn coi thường người khác hơn.
Nói xong, thủ lĩnh võ sĩ này trực tiếp đóng cửa phòng lại.
...
Cứ như vậy, Vân Trung Hạc ở trong tầng hầm này lặng lẽ chờ đợi.
Một ngày, hai ngày trôi qua.
Lại một đêm mùng sáu trôi qua.
Rốt cuộc, cánh cửa tầng hầm này mở ra.
"Theo ta đi." Mấy võ sĩ tiến lên, lôi kéo Vân Trung Hạc ra ngoài, trở lại mặt đất.
Đây là một chiến đấu thị tộc, chỉ có chiến sĩ mới có tư cách ở đây, chiến sĩ và tế sư là tầng lớp cao nhất của đế quốc này.
Đi vào trong một gian phòng, trong này tất cả đồ đạc đều đơn giản, tất cả đồ dùng trong nhà đều bằng đá.
Phía trên có một băng ghế đá, thêu hình Hắc Long, dữ tợn uy phong.
Trên băng ghế đá có một người ngồi, một tướng lĩnh Hắc Long uy phong lẫm lẫm, hắn tháo mũ giáp xuống, để lộ ra khuôn mặt.
Đây là một khuôn mặt khiến người ta sợ hãi, mũi khoằm, hai mắt thâm thúy, rõ ràng coi như anh tuấn, lại làm cho người ta không rét mà run, lộ ra điên cuồng, tàn nhẫn.
Mà khí tức tỏa ra trên người hắn, tràn đầy nguy hiểm và trấn áp.
Hiển nhiên, võ công của người này rất cao.
"Ta là La Dã của Hắc Viêm đế quốc." Tên tướng lĩnh Hắc Long lạnh giọng nói: "Ngươi có kỹ năng gì, dựa vào cái gì có thể đặt chân ở Hắc Viêm đế quốc của ta?"
Vân Trung Hạc nói: "Ta là Độc Tài Vương của Tân Đại Viêm đế quốc, ta đến để đàm phán với hoàng đế của các ngươi."
"Ha ha ha ha ha..." Tên võ giả cường đại La Dã này phát ra tiếng cười lớn, âm thanh xuyên thủng mây, như muốn xé rách màng nhĩ của người ta, khiến người ta đau khổ lăn lộn trên mặt đất.
Võ công quả thực rất cao.
Hơn nữa, đây không phải là dựa vào âm ba công kích của Beethoven, mà là dựa vào nội lực cường đại.
"Tân Đại Viêm đế quốc?" La Dã cười to nói: "Bây giờ mèo chó nào cũng có thể thành lập đế quốc rồi? Hắc Viêm đế quốc của chúng ta những năm gần đây, quét ngang thiên hạ, đánh đâu thắng đó, diệt vô số quốc gia. Có cái gì A Tháp đế quốc, Mã Lạp đế quốc, hàng trăm hàng ngàn cái. Mà những hoàng đế của những đế quốc được gọi là đó bây giờ biết đang làm gì không? Có kẻ đã chết, ở kia kìa."
Vân Trung Hạc liếc nhìn lại, chỉ thấy một loạt đầu lâu chỉnh tề, tất cả đều bị giết chết.
La Dã nói: "Ngươi nhìn cái ly trong tay ta xem."
Vân Trung Hạc nhìn lại, cái ly trong tay hắn chính là xương đầu lâu chế thành, quả nhiên là một quốc gia tàn nhẫn và dã man.
Thủ lĩnh võ giả cường đại La Dã nói: "Còn lại rất nhiều hoàng đế của các đế quốc, hiện tại cũng đang ngoan ngoãn móc phân, trở thành nô lệ đê tiện nhất, mang vào..."
Một lát sau, một võ sĩ mang theo một nô lệ đi vào.
Tên nô lệ này trông rất anh tuấn, ít nhất một nửa khuôn mặt rất anh tuấn, nhưng nửa khuôn mặt còn lại đã bị hủy.
Hắn đã từng hẳn là người có địa vị cao, có lẽ là quân chủ của tiểu quốc nào đó, nhưng hiện tại quốc gia của hắn đã bị tiêu diệt, hắn trở thành nô lệ.
Hơn nữa, hắn bị thiến, trở thành một thái giám.
La Dã nói: "Hắn đã từng là hoàng đế của Mã Lạp đế quốc, mà bây giờ chỉ là một thái giám nô lệ ti tiện nhất, phụ trách bưng bô cho ta."
Sau đó, hắn nhìn về phía Vân Trung Hạc nói: "Người tự xưng là quốc vương của Tân Đại Viêm đế quốc kia, ta thấy ngươi còn anh tuấn hơn hắn, nếu ngươi không có kỹ năng nào khác, chi bằng bị thiến, làm thái giám nô lệ của ta thì thế nào? Dù sao cũng có cơm ăn, sẽ không bị bỏ đói mà chết."
Vân Trung Hạc tỏ ra rất bình tĩnh.
Vị La Dã trước mắt này có võ đạo rất cường đại, nhưng lại rất ngu muội, tự đại, buồn cười.
Nếu ngươi không hiểu rõ Tân Đại Viêm đế quốc, vậy ngươi nhìn chiếc phi thuyền bay tới kia, ngươi cũng hẳn là biết nó tiên tiến cường đại đến mức nào.
Mà người của Hắc Viêm đế quốc này, bởi vì võ công của mình cao, tràn đầy cảm giác ưu việt vô hạn.
Thật sự là vô tri đến cực điểm.
Vân Trung Hạc thản nhiên nói: "La Dã đại nhân, vậy xin hỏi ta phải làm thế nào mới có thể gặp được hoàng đế bệ hạ của quý quốc?"
La Dã cười lạnh nói: "Vô cùng đơn giản, Hắc Viêm đế quốc có chín đại thân vương. Chỉ có thân vương mới có thể gặp hoàng đế, ngươi muốn gặp hoàng đế bệ hạ, trước tiên hãy trở thành thân vương rồi nói sau."
Tiếp theo, La Dã cười lạnh nói: "Ngươi tay trói gà không chặt, ngươi cũng chỉ xứng làm một nô lệ. Đã vậy ngươi còn cùng tộc với ta, cho nên nô lệ cùng tộc không có tư cách sinh sản, chỉ có thể bị thiến."
"Người đâu, đem người này đi thiến cho ta."
Theo lệnh của La Dã, lập tức bốn tên võ sĩ tiến lên, muốn kéo Vân Trung Hạc đi thiến.
Vân Trung Hạc nói: "La Dã đại nhân, khi nào ta mới có thể giao lưu bình thường với ngài? Mà không phải động một tí là động đao đổ máu?"
La Dã khinh thường cười nói: "Kẻ yếu đều là sâu kiến, ngươi có tư cách gì nói chuyện với ta? Ngươi có tư cách gì giao lưu bình đẳng với ta? Ngươi nói mình là Độc Tài Vương của Tân Đại Viêm đế quốc gì đó, trong mắt chúng ta còn không bằng heo chó."
Vân Trung Hạc nói: "Ta hiểu rồi, chỉ có người cường đại, mới có tư cách được các ngươi giao lưu bình đẳng đúng không?"
La Dã nói: "Không sai, chính là như vậy. Chúng ta tôn trọng cường giả, chỉ có cường giả mới có tư cách đối thoại với chúng ta."
Vân Trung Hạc nói: "Vậy được, ta có thể thỏa mãn các ngươi. Ta cần phải giết chết bao nhiêu người của các ngươi, mới có thể khiến các ngươi tôn trọng ta? 100 người, một ngàn người, hay là nhiều hơn?"
La Dã nói: "Chỉ bằng ngươi, tiểu bạch kiểm tay trói gà không chặt?"
Vân Trung Hạc nói: "Ngày mùng 9 tháng 6, ngày quyết đấu khiêu chiến! Theo quy củ của Hắc Viêm đế quốc, bất kỳ người Hoa tộc nào, đều có thể tham gia quyết đấu đúng không? Chỉ cần chiến thắng trong quyết đấu, liền có thể thăng tiến lên tầng lớp cao trong đế quốc, nắm giữ quyền lực đúng không?"
La Dã nói: "Đúng! Luật pháp của đế quốc, không cho phép chà đạp."
Vân Trung Hạc nói: "Trận quyết đấu này, ta có thể tự mình lựa chọn vũ khí không?"
La Dã nói: "Đương nhiên có thể."
Vân Trung Hạc nói: "Khi ta tới, có mang theo một cái bao, xin hãy trả lại bao đó cho ta, đặc biệt là cây cổ cầm bên trong."
La Dã nói: "Được."
Vân Trung Hạc nói: "Ngày đó có bao nhiêu người tham gia quyết đấu?"
La Dã nói: "Ba mươi chín người."
Vân Trung Hạc nói: "Bọn họ cấp bậc gì?"
La Dã nói: "Hai mươi chín võ sĩ, tám Thập phu trưởng, ba Bách phu trưởng."
Hiển nhiên, ở đây võ sĩ là tranh đoạt vị trí Thập phu trưởng, Thập phu trưởng là tranh đoạt vị trí Bách phu trưởng, mà Bách phu trưởng quyết đấu là để tranh đoạt vị trí Thiên phu trưởng.
Thiên phu trưởng của Hắc Viêm đế quốc, võ công đã rất kinh người.
Trận quyết đấu này, hoàn toàn là do một Thiên phu trưởng nào đó chết, trống ra vị trí, sau đó gây ra một loạt phản ứng dây chuyền.
Dẫn đến cuộc quyết đấu tàn nhẫn đẫm máu.
Vân Trung Hạc nhắm mắt lại, một lần nữa suy nghĩ, cảm nhận, đồng thời diễn thử trong đầu.
Có thể, năm đó hắn muốn dùng Lục Chỉ Cầm Ma trực tiếp giết Thiên Tộ Thần Hoàng, nhưng lại không làm được, bởi vì võ công của Thiên Tộ Thần Hoàng quá cao.
Mà bây giờ, Vân Trung Hạc đã không thể so sánh với năm đó, mỗi lần phục dụng đan dược của Mê Điệt cốc, đều có thể khiến tinh thần lực của hắn tăng lên rất nhiều.
Mấu chốt nhất là, võ công của những người này tuy rất mạnh, nhưng vẫn kém xa Thiên Tộ Thần Hoàng.
Bởi vì đã tổ chức vô số buổi diễn tấu ở Tân Đại Viêm đế quốc, vô số lần nhập vai Beethoven, cho nên lực sát thương của Lục Chỉ Cầm Ma đã càng thêm kinh người.
Vân Trung Hạc nói: "Vậy vào ngày quyết đấu, ngươi hãy an bài một chút, không cần lãng phí thời gian, ta một mình đối chiến với ba mươi chín người bọn họ."
Lời này vừa ra, vị tướng lĩnh của Hắc Viêm đế quốc trước mắt không khỏi kinh ngạc.
Phách lối như vậy? Điên cuồng như vậy?
Vân Trung Hạc nói: "Ở Hắc Viêm đế quốc các ngươi, không phải cường giả mới có tư cách đối thoại sao? Vậy ta sẽ thể hiện ra lực lượng cường đại, để cho bọn ếch ngồi đáy giếng các ngươi nhìn cho rõ, các ngươi nông cạn và ngu muội đến mức nào, ta sẽ dùng một thủ đoạn thần hồ kỳ kỹ, đồng thời giết chết ba mươi chín võ giả cường đại của các ngươi, ta sẽ khiến bọn chúng không có chút sức lực chống trả, ta sẽ khiến chúng phải chết theo cách thảm thiết nhất hoa lệ."
Vân Trung Hạc dừng lại một chút rồi nói: "Đến lúc đó, ta hi vọng các ngươi có thể mở to mắt ra, thể hiện sự tôn kính với ta. Sau đó, Hắc Viêm đế quốc của các ngươi sẽ tiến hành nói chuyện ngang hàng với ta!"
Vị võ giả tướng lĩnh cường đại của Hắc Viêm đế quốc lập tức ngây người, một lúc lâu sau, hắn phát ra một tràng cười lớn chưa từng có.
"Ha ha ha ha ha ha..."
Tiếng cười của hắn một lần nữa xuyên thủng mây, đơn giản như muốn khiến người ta thất khiếu chảy máu, phát sinh chấn động não.
Võ công của người này quả thực rất cao, nhưng... vẫn không bằng Tỉnh Trung Nguyệt, có thể thấy mặt trăng mạnh đến mức nào.
Một lúc lâu sau, La Dã này nói: "Tiểu bạch kiểm, ngay cả tiếng cười của ta ngươi cũng không chịu được, suýt nữa thổ huyết, tai suýt nữa bị xé rách, đầu suýt nữa nổ tung. Thứ ngu xuẩn tay trói gà không chặt như ngươi, tác dụng duy nhất chính là bị thiến rồi trở thành nam sủng thái giám, để ngươi lên sân quyết đấu đơn giản chính là sỉ nhục, ngươi căn bản không xứng chiến đấu với các võ sĩ của đế quốc."
"Nhưng mà..." La Dã chuyển hướng: "Nhưng luật pháp của Hắc Viêm đế quốc nói rất rõ ràng, bất kỳ ai cũng có thể tham gia quyết đấu, cho dù là một phế vật không bằng heo chó, cho dù hắn sẽ bị xé thành mảnh nhỏ trong nháy mắt. Nhưng chỉ cần là người cùng văn hóa, cùng chủng tộc, liền có thể tham gia quyết đấu, đây là quyền lực của con người và chủng tộc."
"Cho nên..." La Dã nói: "Ngươi tên là gì ấy nhỉ?"
"Vân Trung Hạc."
La Dã nói: "Đúng, phế vật tiểu bạch kiểm tay trói gà không chặt Vân Trung Hạc, ta thành toàn cho ngươi, ta đồng ý để ngươi tham gia trận quyết đấu này. Ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một tiết mục vô cùng tàn nhẫn, mười võ sĩ sẽ xông lên trước, trực tiếp xé xác ngươi, còn khốc liệt hơn cả ngũ mã phanh thây."
Vân Trung Hạc nói: "Vậy xin hãy rửa mắt mà đợi, mời toàn bộ người của Hắc Viêm đế quốc các ngươi rửa mắt mà đợi, ta sẽ cho các ngươi biết, các ngươi ngu xuẩn tự đại đến mức nào."
La Dã lạnh giọng nói: "Người đâu, đem hắn đi, đưa về tầng hầm, trả lại bao của hắn, chuẩn bị tham gia đại quyết đấu ngày mùng 9 tháng 6!"
"Vâng!"
Sau đó, Vân Trung Hạc lại bị đưa về tầng hầm.
...
Trở lại tầng hầm, Vân Trung Hạc phát hiện bao đồ của mình đã được đặt ở đó.
Không thiếu một món đồ nào, quan trọng nhất chính là cây cổ cầm đặc chế.
Còn có những thứ khác, ví dụ như đan dược của Mê Điệt cốc.
Hắc Viêm đế quốc này rất thú vị, kiêu ngạo, tự đại, tàn nhẫn, coi trời bằng vung, nhưng lại không tham lam, ít nhất bảo bối của Vân Trung Hạc không thiếu một thứ.
Mỗi người đều tràn ngập tinh thần võ đạo.
Đối với người như vậy, cần phải dùng lực lượng cường đại đánh thức, khiến bọn họ kinh hãi.
Cho nên Vân Trung Hạc mới chuẩn bị trận đại đồ sát Lục Chỉ Cầm Ma này.
Nó vượt xa võ đạo thông thường, loại đồ sát này cực kỳ kinh diễm.
Nếu như vẫn chưa đủ rung động, vậy thì để phi thuyền thả xuống hai tấn siêu cấp tạc đạn, không cần chính xác, chỉ cần đủ lực phá hoại và lực sát thương kinh người, như vậy là đủ.
Có thể trấn trụ được đám người tự đại của Hắc Viêm đế quốc này là được.
Ở Tân Đại Viêm đế quốc, hắn có thể dùng mấy năm để chinh phục toàn bộ đế quốc, trở thành vua của bọn họ.
Nhưng bây giờ hắn không có thời gian đó, hắn cần chấn nhiếp Hắc Viêm đế quốc này trong thời gian ngắn nhất.
Để bọn họ biết, cái gì mới thật sự là lực lượng cường đại.
Còn hai ngày nữa là đến ngày quyết đấu.
Vân Trung Hạc ở trong tầng hầm, nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng trên mặt đất, một lần lại một lần diễn thử trong đầu.
Làm thế nào để tiến hành cuộc đại đồ sát Lục Chỉ Cầm Ma cực kỳ hoa lệ.
Làm thế nào để tiến hành màn trang bức điên cuồng nhất.
...
Hai ngày trôi qua rất nhanh, ngày quyết đấu mùng 9 tháng 6 đã đến gần.
Cánh cửa tầng hầm mở ra.
"Đi thôi!" Một thủ lĩnh võ sĩ nói: "Ngày của ngươi đã đến, chúng ta đi sân quyết đấu!"
Sau đó, Vân Trung Hạc cầm lấy một viên đan dược, vác cây cổ cầm lên, đi ra ngoài.
Đi về phía sân quyết đấu rộng lớn.
...
Chú thích: Ý tưởng cho cốt truyện mới tốn rất nhiều thời gian, viết rất lâu! Cốt truyện về Hắc Viêm đế quốc này sẽ rất nhanh, kết thúc trong vài chương tới.
Một lần cuối cùng tranh đoạt Nguyệt Phiếu Bảng của quyển sách này, các ân công hãy giơ tay lên, đẩy ta lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận