Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Chương 88



Trịnh thị nghĩ Cố Kiến Sơn tối sẽ sang nên đã sớm chuẩn bị trà và điểm tâm.
“Đã về rồi mà sao vẫn còn bận rộn như vậy, phải chú ý nghỉ ngơi, đừng để mệt mỏi hại thân.” Trịnh thị tha thiết dặn dò: “Lần này trở về đến lúc nào thì đi?”
Nếu ở lại lâu thì có thể tính tới chuyện hôn sự.
Trịnh thị biết Cố Kiến Sơn không thích nghe tới chuyện nghị thân cho hắn nên lúc hắn mới trở về bà cũng không nói.
Phải chờ ít nhất năm, sáu ngày nữa.
Cố Kiến Sơn nói: “Khi nào Thánh Thượng hạ lệnh thì sẽ đi.”
Trịnh thị nghĩ ngợi gì đó rồi gật đầu: “Vậy đưa sang cho con mấy nha hoàn, Yến Hồi Đường quá mức quạnh quẽ, con ở cũng không thoải mái, có mấy nha hoàn truyền lời thì sẽ thuận tiện hơn một chút.”
Gã sai vặt sẽ rất ít khi túc trực ở hậu viện vào ban đêm, ở hậu viện đều là chủ tử và nha hoàn, nếu túc trực ở đó thì sợ sẽ có va chạm.
Hơn nữa đã xảy ra chuyện của Trương quản sự nên ban đêm tuyệt đối không thể để sai vặt ở lại.
Cố Kiến Sơn nói: “Không cần, con thích an tĩnh, có người ở bên ngoài thì lòng con không yên.”
Vậy thì làm sao mới tốt đây, dù bây giờ chưa thành thân nhưng cũng phải làm quen với việc có người bên gối chứ.
Ánh nến lập lòe, Trịnh thị lộ ra nụ cười dịu dàng: “Con không muốn thì thôi vậy… Được rồi, thấy con mạnh khỏe là nương yên tâm rồi, thiếu cái gì thì cứ tới tìm quản sự, nếu cần nha hoàn thì cứ mở miệng, đừng ngại.”
Cố Kiến Sơn: “Vâng, vậy con về đây.”
Trịnh thị bước hai bước từ chính phòng đi ra ngoài, Cố Kiến Sơn hít một hơi rồi gọi Xuân Đài trở về.
“Lát nữa ngươi cứ trực tiếp đi về.”
Ở giữa con đường từ chính viện đến Yến Hồi Đường chính là đường đi tới phòng hạ nhân.
Cố Kiến Sơn có thể đi về một mình nên không cần Xuân Đài đi theo.
Xuân Đài cẩn thận nói: “Tiểu nhân tuân mệnh.”
Ban đêm không oi bức như ban ngày, Xuân Đài đi trước nhìn đường, thỉnh thoảng quay đầu nhìn xem để tránh có người thấy không rõ sẽ bị đụng trúng
Đi qua núi giả thì sẽ thấy một hành lang dài, đó chính là ngã rẽ, Xuân Đài đi tới đó thì vẫn tiếp tục đi trước một bước.
Cố Kiến Sơn dừng lại một hồi, vừa định nhấc bước thì ma xui quỷ khiến thế nào mà quay đầu lại khẽ nhìn.
Vừa nhìn đã thấy một người mặc y phục màu lam cầm theo một chiếc đèn lồng.
Y phục mùa hè mỏng nhẹ khiến vạt áo phất phơ trong gió đêm.
Là Khương Đường.
Con đường này hắn đã đi qua rất nhiều lần. Trước kia không treo đèn lồng, cả đoạn đường đều đen như mực. Sau này mới bắt đầu treo đèn, lúc hắn trở về thỉnh thoảng có thể thấy Khương Đường, nàng cứ giống như một con thỏ, cứ chạy thục mạng như có sói lớn đuổi theo phía sau.
Hình như đây là lần đầu tiên Khương Đường theo sau hắn.
Thật là trùng hợp.
Khương Đường cầm theo đèn lồng dừng lại ở một chỗ cách Cố Kiến Sơn không xa không gần, thấy hắn nhìn qua thì lập tức hành lễ.
Chờ Cố Kiến Sơn đi rồi thì nàng mới tiếp tục đi.
Cứ giữ khoảng cách không xa không gần như vậy mà đi theo, Khương Đường đi tới Yến Kỉ Đường thì rẽ sang đoạn đường bên đó, đường từ chính viện đến Yến Kỉ Đường cứ cách một đoạn thì sẽ treo một chiếc đèn lồng, chỉ có duy nhất một đoạn này là không có treo.
Khương Đường đi về phía trước một ngắn rồi đứng lại một hồi, sau đó mới tiếp tục đi về.
Khương Đường về Yến Kỉ Đường thì lại chui vào phòng bếp nhỏ.
Vừa nghỉ ngơi được chốc lát thì Hoài Hề đã đi vào: “Đại nương tử kêu ngươi qua đó, hẳn là sắp xếp công việc mới cho ngươi.”
Lộ Trúc vừa đi thì một nửa công việc của Yến Kỉ Đường đã không có người quán xuyến.
Một mình Hoài Hề như một cây cột cũng chẳng chống vững nhà, mấy nha hoàn khác thì không được việc cho lắm, cũng chỉ có Khương Đường là có thể dùng được.
Mấy ngày nay Khương Đường đến chính viện nên rất nhiều việc do Lộ Trúc đảm nhận trước giờ đều nhờ Bạch Vi làm thay.
Một mình Bạch Vi không thể lo liệu quá nhiều việc, nàng ấy lại còn phải đi ra ngoài, sân viện sẽ lộn xộn cả lên.
Lục Cẩm Dao có tính toán của mình, Khương Đường học cái gì cũng nhanh hơn người khác, lá gan cũng lớn.
Hoài Hề quản lý cửa hàng cùng thôn trang hồi môn của nàng ấy, mỗi tháng đều phải đến thăm cửa hàng hai lần, có tới bảy gian cửa hàng, hơn nữa còn có thôn trang nên không thể quán xuyến hết được.
Trước kia Lộ Trúc phụ trách sàng lọc bái thiếp của các phủ gửi tới, cũng sẽ tới lui với người của các phủ, trừ việc này thì nàng ấy còn quản lý chìa khóa tư khố.
Lục Cẩm Dao không nghĩ sẽ để Khương Đường ở phòng bếp nhỏ hoài như vậy.

Chìa khóa tư khố giao cho Bạch Vi quản lý, chuyện lui tới với các phủ sau này để cho Khương Đường làm.
Trước mắt cứ lo chuyện của phòng bếp nhỏ.
Lục Cẩm Dao sai Hoài Hề đem tất cả bái thiếp và lễ vật của các phủ tặng mỗi dịp lễ lớn nhỏ trong gần hai năm ra: “Trước tiên ngươi nhìn bái thiếp, sau đó đối chiếu với danh sách này thì sẽ biết mối quan hệ trong đó.”
Bên trong có thân thích của phủ Bình Dương hầu bên kia, của Vĩnh Ninh hầu phủ bên này, còn có đồng liêu và lão sư của Cố Kiến Châu.
Tính toán cũng có không ít người.
Làm sao để đưa lễ vật mỗi dịp lễ, làm sao để viết bái thiếp, người không giống nhau thì sẽ dùng giấy gì, dùng từ ngữ như thế nào đều phải chú ý.
Lục Cẩm Dao nói: “Sau khi xem những bái thiếp này ngươi sẽ tuyển chọn một lần, sau đó mang những cái ngươi chọn qua cho ta xem. Chờ ta xem xong thì sẽ quyết định có viết thiếp trả lời hay không.”
Khương Đường: “Nô tỳ đã rõ.”
Lục Cẩm Dao vừa lòng gật đầu: “Lộ Trúc không ở đây, có chỗ nào không hiểu thì cứ tới chính viện hỏi Nam Hương và Nam Tuyết.”
Nam Hương và Nam Tuyết đi theo Trịnh thị mấy năm, những việc này thành thạo hơn người khác rất nhiều, chính nàng ấy cũng theo không kịp.
Lục Cẩm Dao kêu Khương Đường đến chính viện hỏi bọn Nam Hương cũng là có chút lòng riêng. Không có gì mạnh hơn gây dựng được mối quan hệ tốt với chính viện, nếu Khương Đường có lợi thế này thì sao lại không tận dụng chứ.
Khương Đường gật đầu: “Nô tỳ đã rõ.”
Lục Cẩm Dao: “Vẫn là câu nói kia, nếu lỡ làm sai chuyện gì thì phải kịp thời báo cáo, lúc đó vẫn còn có cách cứu vãn, đừng để đến lúc thật sự xảy ra chuyện khiến ta phải thu dọn cục diện rối rắm.”
Khương Đường: “Nô tỳ đã biết.”
Lục Cẩm Dao vẫy vẫy tay: “Không còn chuyện gì nữa thì lui xuống đi.”
Khương Đường cầm theo bái thiếp và lễ vật lui xuống, bái thiếp của các phủ không hề giống nhau, màu sắc khác nhau, lớn nhỏ không đồng nhất.
Ví dụ như bái thiếp của phủ An vương có màu vàng, chữ trên thiếp cũng dùng bột phấn màu vàng kim để viết.
Ngày gửi bái thiếp là tháng tư, trên thiếp có viết vài câu thăm hỏi.
Danh mục quà tặng là một đống dược liệu quý báu.
Khương Đường còn thấy bái thiếp của phủ Yến quốc công, cũng là vừa gửi trong hai ngày qua, danh mục quà tặng có dược liệu, a giao tổ yến, trái cây, điểm tâm của Ngũ Hương Cư.
Mấy thứ dược liệu trong hai danh mục quà tặng này đúng là mấy thứ đã đưa qua cho nàng.
Thì ra không chỉ có phủ Yến quốc công mà cả An Dương quận chúa cũng tặng dược liệu, Lục Cẩm Dao hình như không giữ lại bất kì thứ gì.
Mặt khác còn có thiếp chào hỏi vào dịp Tết Đoan Ngọ, xa hơn là Tết Thượng Nguyên cùng Tết Âm Lịch. Còn có mấy cái thiếp mời Lục Cẩm Dao đến tham gia các loại yến hội.
Ngoại trừ lễ vật tặng cho trưởng bối và sư trưởng, những người khác cũng chỉ xem như là có qua có lại.
Lễ vật được đưa qua nhiều nhất chính là điểm tâm của Ngũ Hương Cư, nhìn hết đống bái thiếp này là có thể thấy không chỉ một nhà mà lấy tới mấy nhà đều tặng thứ này.
Xem ra lợi nhuận của Ngũ Hương Cư ít nhất cũng cao hơn hai phần.
Quà cáp tới lui của quý nhân một lần cũng là từ năm đến mười lượng bạc, hơn nửa năm nguyệt ngân của Khương Đường.
Nhưng mấy thứ này cũng coi như là có qua có lại.
Ví dụ như lễ thành thân hay tiệc đầy tháng, tùy vào từng dịp cũng sẽ thu lại được, tính toán một chút thì cũng không quá thiệt.
Lục Cẩm Dao để nàng xem mấy bái thiếp này ắt hẳn không chỉ có xem đơn giản như vậy.
Có lẽ lễ vật mỗi dịp lễ tết hàng năm có thể thay đổi một chút, khống chế chi phí trong một phạm vi tương đối thấp.
Vừa tiết kiệm được bạc vừa có thể khiến đối phương hài lòng.
Lục Cẩm Dao nói đến việc chọn lựa bái thiếp chính là muốn loại bỏ bớt các thiếp không cần thiết.
Ví dụ như bái thiếp của phu nhân các quan viên dưới quyền Cố Kiến Châu hay những người muốn lôi kéo quan hệ với phủ Vĩnh Ninh hầu chẳng hạn.
Cụ thể sàng lọc như thế nào thì chính là nhìn vào chức quan đầu tiên, thứ hai sẽ xem thử trên thiếp viết nội dung gì.
Ví dụ như những người có địa vị ngang hàng và có quan hệ tương đối gần gũi mời Lục Cẩm Dao tham gia các loại yến hội.
Tựa như xuân nhật yến tháng tư vậy, sẽ dựa vào tên tuổi để mời người tới thưởng hoa ngắm cảnh.
Ít có nương tử quan viên nào lại vội vàng tới cửa bái phỏng, sau này Lục Cẩm Dao cũng sẽ dựa vào quy tắc này mà làm việc.
Nếu có chỗ nào không nắm chắc thì phải mở miệng ra hỏi để tránh dẫn đến lỗi lầm về sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận